Quyển 2 - Chương 346: Giang Hoài loạn
Sa Mạc
24/03/2013
Tử Doanh vội nói:
- Mời ân công nói!
Sở Hoan liếc mắt nhìn Ngụy Vô Kỵ, cười nói:
- Không giấu gì Vô Kỵ công tử, bằng tâm mà nói, lúc này công tử tiến vào thật không phải lúc. Vừa rồi Tử Doanh cô nương đang đàn bản Hoài Dương bình Sở, bị công tử làm đứt đoạn, nếu không Tử Doanh cô nương đã đàn xong bản nhạc đó rồi. Vô Kỵ công tử nếu không chê, chi bằng ngồi xuống cùng nhau uống vài chén?
Ngụy Vô Kỵ đang lúng túng, Tử Doanh đã nói:
- Tử Doanh sẽ đánh lại một bản.
- Một khúc sau cùng!
Sở Hoan cười cười, hướng bà chủ bên cạnh nói:
- Bà chủ, rượu và thức ăn có phải đã chuẩn bị xong? Bụng của chúng ta đã đói rồi.
Bà chủ vội vàng cười lấy lòng, lập tức đi xuống thu xếp. Vài tên đại hán cũng đi theo ra bên ngoài.
Sở Hoan lúc này mới dẫn Ngụy Vô Kỵ tới bên cạnh bàn. Vương Phủ và những người khác đều trở lại bàn ngồi xuống. Tử Doanh đang định đi tìm cái ghế để ngồi xuống, Sở Hoan đã giơ tay cười nói:
- Cô nương không cần ngồi cái ghế ấy nữa.
Hắn sai người lấy cái ghế khác ra, Tử Doanh trong lòng cảm kích, ngồi xuống đánh đàn.
Trong lúc chơi đàn, rượu và thức ăn nhanh chóng được đưa lên, bày đầy cả bàn, Mọi người lập tức hào hứng đánh chén, một lúc sau, Sở Hoan cười vui nói:
- Cô nương quả nhiên là một tay đàn giỏi, Vô Kỵ công tử ngày sau thật có phúc.
Ngụy Vô Kỵ xấu hổ cười, liếc mắt nhìn Tử Doanh đầy thâm ý.
Tử Doanh ngậm cười hỏi:
- Ân công còn muốn nghe cái gì?
Sở Hoan lắc đầu
- Ta nói rồi, mới vừa rồi là khúc cuối cùng. Từ nay về sau, cô nương chỉ cần vì Vô Kỵ công tử mà đàn là được. Cô nương nếu còn muốn thu dọn thêm đồ đạc, chi bằng nên đi làm luôn, quay lại đi theo Vô Kỵ công tử đi khỏi chốn này.
Tử Doanh nhẹn nhàng thi lễ, cùng Ngụy Vô Kỵ nhìn nhau cười, rồi lui xuống.
Lúc này đám người Vương Phủ bắt đầu ăn uống linh đình, cũng ít khi mọi người có cơ hội nhấp nháp rượu ngon thức ăn tốt như vậy. Ngụy Vô Kỵ nâng chén rượu lên nói:
- Hôm nay nhờ có ân công và các chư vị giúp đỡ. Đó là cứu mạng Ngụy Vô Kỵ. Ngụy Vô Kỵ kính tạ ơn mọi người.
Đám người Vương Phủ đối với Ngụy Vô Kỵ vốn không có thiện cảm gì, chỉ là vì nể mặt Sở Hoan mà cũng uống cạn chén.
Ngụy Vô Kỵ sau khi ngồi xuống, hướng Sở Hoan cung kính nói:
- Ân công, Ngụy Vô Kỵ mạo muội không biết ân công tôn tính đại danh thế nào?
Sở Hoan cười nói:
- Gì mà tôn tính đại danh, ta tên là Sở Hoan.
- Sở Hoan?
Ngụy Vô Kỵ ngạc nhiên:
- Cùng tên với vị tài tử làm một lúc 45 bài thơ từ ở Tây Sơn?
Sở Hoan cười ha ha cũng không nói nhiều. Ngụy Vô Kỵ tất nhiên cũng không thể tưởng nổi Sở Hoan trước mặt này chính là vị tài tử kia, liền nói:
- Tại hạ Ngụy Vô Kỵ, đến từ Giang Hoài. Gia phụ vốn là tri huyện Nhất Nhâm, chi có điều đối nhân xử thế quá mức ngay thẳng, đắc tội với người khác, bị mãi quan miễn chức, một năm trước uất ức mà chết.
Sở Hoan xem khí chất Ngụy Vô Kỵ cũng sớm biết không phải con nhà nghèo khổ, nói:
- Vô Kỵ công tử nén bi thương!
Rồi hỏi tiếp:
- Không biêt Vô Kỵ công tử vì sao mà đi vào kinh thành?
Ngụy Vô Kỵ cười khổ:
- Ân công…
Gã còn chưa nói xong, Sở Hoan đã ngắt lời:
- Vô Kỵ công tử, hai chữ ân công không cần nhắc lại. Nếu như công tử nguyện ý, chúng ta xưng nhau huynh đệ, thế nào?
- Điều này sao được?
Ngụy Vô Kỵ cả kinh nói.
Sở Hoan cười vui:
- Xem ra Vô Kỵ công tử cũng là người phong nhã, không nên quá mức cố chấp tục lễ.
Ngụy Vô Kỵ lúc này mới nói:
- Vô Kỵ thất lế. Sở huynh, thực không dám dấu diếm. Hiện giờ, Giang Hoài đạo…
Gã ngẫm nghĩ một chút rốt cuộc mới phun ra bốn chữ:
- Rối tinh rối mù!
- Chỉ giáo cho!
- Các huynh ở kinh thành có nhiều điều không biết.
Ngụy Vô Kỵ cười khổ nói:
- Không biết chư vị có từng nghe tới một câu ca dao?
Vương Phủ hỏi:
- Câu gì?
- Thiên môn sơ khai, lão quân hàng thế, phàm ngã đạo dân, đắc hưởng vĩnh sinh!" Ngụy vô kỵ áp đê thanh âm khinh ngâm đạo!
Ngụy Vô Kỵ thấp giọng ngâm khẽ.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Tôn Long nhíu mày hỏi:
- Đây là ý gì?
- Xem ra các vị cũng không biết.
Ngụy Vô Kỵ thở dài:
- Đây là câu dân ca lưu truyền cực nhanh ở Giang Hoài Đạo, ý câu dân ca là nói Thiên Môn đã mở rồi, Thái Thượng Lão Quân hạ phàm cứu thế, chỉ cần thờ phụng Thái Thượng Lão Quân, trở thành đệ tử chân chính của Lão Quân, là có thể trường sinh bất lão.
- Trường sinh bất lão?
Đôi mắt một gã Võ Kinh Vệ lóe sáng lên:
- Thật hay giả vậy?
Vương Phủ trừng mắt liếc gã, người nọ tự biết nói lỡ, cúi đầu.
Ngụy Vô Kỵ cười lạnh nói:
- Các vị có từng nghe qua từ xưa tới nay thật sự có người trường sinh bất tử sao?
Thật ra lời này đã phạm húy lớn, người trong kinh thành đều biết rằng, dường như Hoàng đế bệ hạ của bọn họ hiện giờ đang tu luyện thuật trường sinh, mạn Tây Bắc ngoài kinh thành, hiện giờ đang có trên vạn người xây dựng rầm rộ ở đó, dựng lên Thông Thiên Điện, không ít người đã lén nghe đồn, xây dựng Thông Thiên Điện, trên thực tế chính là đàn tràng của Hoàng đế bệ hạ, sau này Hoàng đế bệ hạ muốn tu đạo pháp ở Thông Thiên Điện.
Hoàng đế đang cầu trường sinh, mà Ngụy Vô Kỵ là công bố xưa nay không có người bất tử, đây chẳng phải là chống đối.
Tôn Long nói:
- Ngươi không nhìn thấy, cũng không có nghĩa là không có, có lẽ những người kia đã thành tiên thành thánh, không ở lại thế gian.
Ngụy Vô Kỵ cũng không cãi cọ, tiếp tục nói:
- Câu dân ca này ở kinh thành không có bao nhiêu người biết, nhưng ở Giang Hoài Đạo lại là việc lớn, thôn phụ ngu phu, tất cả đều biết được, hiện giờ ở Giang Hoài Đạo, năm sáu phần mười đều thờ phụng bức họa Thái Thượng Lão Quân ở trong nhà, hơn nữa lưu truyền khắp nơi, Thái Thượng Lão Quân đã hóa thân thành người, đang lựa chọn con cháu Đạo Môn ở thế gian, muốn phổ cứu thế nhân!
Vương Phủ cau mày nói:
- Đạo Môn? Ngươi nói là đạo sĩ?
- Thiên Môn Đạo!
Ngụy Vô Kỵ đáp:
- Đám người kia xưng đạo của Thái Thượng Lão Quân, chính là Thiên Môn Đạo. Không ít địa phương của Giang Hoài Đạo cũng đã có Thiên Môn đạo đồ mê hoặc lòng người ở chung quanh, ta nhớ được mấy năm trước Thiên Môn Đạo vẫn chưa có tên tuổi, mặc dù có một số đạo sĩ mê hoặc lòng người ở đó, nhưng cũng không nhấc lên mưa to gió lớn gì, nhưng ngắn ngủn vài năm, Thiên Môn Đạo đã hình thành ở Giang Hoài Đạo, hiện giờ dân chúng Giang Hoài Đạo thờ phụng Thiên Môn Đạo không dưới một trăm ngàn người, hơn nữa còn đang tăng trưởng nhanh chóng.
Đám Võ Kinh Vệ Vương Phủ canh gác miếng đất nhỏ Tây Môn Thự, quả thật không biết chuyện Thiên Môn Đạo này, nhưng Sở Hoan lại từng nghe nói sự tồn tại của Thiên Môn Đạo, nhưng cụ thể ra sao cũng không rõ ràng lắm, hỏi:
- Thiên Môn Đạo hung hăng ngang ngược như thế, chẳng lẽ quan phủ Giang Hoài Đạo không quan tâm?
Ngụy Vô Kỵ thở dài:
- Ân công… ồ, Sở huynh có điều không biết, thế lực Thiên Môn Đạo, hiện giờ không chỉ là dân chúng bình thường. Yên nhân của Thiên Môn Đạo tuyên bố chung quanh, chỉ cần thờ phụng Thiên Môn Đạo, chẳng những có thể lấy được trường sinh bất lão, hơn nữa có thể thoát khỏi cực khổ, không bệnh tật không tai nạn, dân chúng bình thường sống gian khổ, cho dù không muốn cầu trường sinh bất lão, cũng hy vọng có thể thoát khỏi cực khổ, nhưng vẫn có người ăn ngon mặc đẹp, tròng lòng lại muốn có thể trường sinh bất lão, vĩnh viễn hưởng phú quý. Người đọc sách không phải tứ thư ngũ kinh, mà là pháp độ đạo gia Thiên Môn Đạo, nông phu không suy nghĩ cày ruộng, thương hộ không nghĩ tới kinh thương, vừa có đạo đồ xuất hiện, mọi người liền chen chúc nghe đạo, tới như quan phủ… Tuy rằng cũng phái người chèn ép, thậm chí bắt giữ đạo đồ Thiên Môn, nhưng quan binh chưa tới đạo đồ đã sớm biết mất tăm mất tích, cho dù thực sự tới kịp, đám dân chúng bị mê hoặc này lại ngăn cản quan binh, bảo vệ đạo đồ chạy trốn. Hơn nữa trong quan phủ, lại có không ít kẻ ăn lương cũng bị Thiên Môn Đạo mê hoặc, tuy rằng ngoài sáng nói không liên quan tới Thiên Môn Đạo, nhưng lại âm thầm ủng hộ Thiên Môn Đạo, mà ngay cả Cấm Vệ Quân, Sở Vệ Quân, cũng có rất nhiều tín chúng Thiên Môn Đạo… !
Nói tới đây, gã lắc đầu:
- Chướng khí mù mịt, rối tinh rối mù, Thiên Môn Đạo làm xằng làm bậy ở Giang Hoài Đạo, toàn bộ Giang Hoài Đạo đã rung chuyển không chịu nổi… !
Vương Phủ cay mày nói:
- Chẳng lẽ người ở Giang Hoài Đạo đều là kẻ điên sao? Thiên Môn đạo đồ nói mấy câu, bọn họ có thể tin tưởng sao?
- Nếu chỉ nói mấy câu, tự nhiên sẽ không tin người.
Ngụy Vô Kỵ lập tức nói:
- Nhưng Thiên Môn đạo đồ cũng có yêu thuật, họ có thể sửa dở thành hay, có thể cách không đốt lửa, đạp không mà bay, quan trọng nhất chính là, Thiên Môn đạo đồ thường xuyên trị liệu dân chúng, hơn nữa không lấy một xu, cho dù lại mắc bệnh lần nữa, dường như bọn họ cũng có thể chữa tốt. Nếu chỉ là chữa bệnh cứu người, vậy thật đúng là chuyện tốt rất lớn, nhưng Thiên Môn đạo đồ có một quy củ, nếu ai muốn trị liệu, thì trong nhà cần cung phụng bài vị Lão Quân, hơn nữa phải gia nhập Thiên Môn Đạo, trở thành đệ tử Thiên Môn Đạo, nếu không cho dù thấy ngươi chết, cũng sẽ không ra tay cứu giúp.
- Sửa dở thành hay?
Sở Hoan thản nhiên cười nói:
- Ta cũng không tin tưởng họ thực sự có năng lực kia!
Ngụy Vô Kỵ nói:
- Ta cũng không tận mắt thấy được, nhưng truyền lưu rất rộng, đơn giản là nói vớ vẩn như vậy. Thiên Môn Đạo chính là dựa vào những yêu thuật này, mê hoặc được vô số bách tính, hiện giờ tám Châu của Giang Hoài, gần như mỗi một Châu đều có Thiên Môn đạo đồ tồn tại, hơn nữa số người ngày càng nhiều, nếu triều đình không hạ sát thủ, sớm hay muộn Thiên Môn Đạo sẽ trở thành họa lớn. Theo ta được biết, Thiên Môn đạo đồ lấy Giang Hoài Đạo làm căn cơ, hiện giờ còn đang lan tràn tới các Đạo khác… !
Ánh mắt của gã ngưng trọng lên, hiển nhiên ghét cay ghét đắng Thiên Môn Đạo.
- Ngụy Vô Kỵ, chẳng lẽ ngươi vào kinh, có liên quan tới Thiên Môn Đạo?
Vương Phủ hỏi.
Ngụy Vô Kỵ đáp:
- Giang Hoài loạn lớn, thiên hạ này mắt thấy nguy cơ tứ phía, ta vốn đình vào kinh thành, hiến kế trị quốc với triều đình, đối mặt nguy cơ trước mắt, ai biết… !
Gã lắc đầu:
- Vị bạn cũ của gia phụ năm đó, hiện giờ nhậm chức ở Hộ bộ, Vô Kỵ vốn muốn thông qua hắn gặp mặt Thánh thượng, nhưng… !
Nói đến chỗ này, thần sắc gã hơi xấu hổ.
Tôn Long hỏi:
- Không phải là nghe ngươi nói xằng nói bậy, đuổi ngươi ra ngoài chứ?
Ngụy Vô Kỵ cực kỳ xấu hổ, Sở Hoan mỉm cười nói:
- Hay là hắn không muốn giúp đỡ?
- Vị huynh đệ kia nói không sai.
Ngụy Vô Kỵ liếc Tôn Long một cái:
- Ta tự cho bụng đầy tài học, nhưng trong mắt người ta, lại chẳng phải cái gì. Nói lời này, mọi người còn có thể nghe được, nhưng vị Hộ bộ đại nhân kia ngay cả nghe cũng không nghe, vừa nghe ta nói đến Giang Hoài Đạo rung chuyển, Thiên Môn Đạo họa loạn, lập tức sai người đuổi ta ra khỏi phủ, hơn nữa còn hạ lệnh không cho ta tới gần cửa phủ… Tầm nhìn hạn hẹp, triều đình đều là người như vậy nắm giữ, quả thật là nỗi buồn của Đại Tần!
Ngụy Vô Kỵ này hiển nhiên có cảm giác có tài nhưng không gặp thời, trong lời nói đã để lộ ra sự bất mãn đối với triều đình, nhưng nói những lời này ra với Võ Kinh Vệ, hoặc là lá gan Ngụy Vô Kỵ quả thật rất lớn, hoặc là tâm cơ của gã vẫn không đủ sâu, chẳng phân biệt được trường hợp không lựa lời nói.
- Mời ân công nói!
Sở Hoan liếc mắt nhìn Ngụy Vô Kỵ, cười nói:
- Không giấu gì Vô Kỵ công tử, bằng tâm mà nói, lúc này công tử tiến vào thật không phải lúc. Vừa rồi Tử Doanh cô nương đang đàn bản Hoài Dương bình Sở, bị công tử làm đứt đoạn, nếu không Tử Doanh cô nương đã đàn xong bản nhạc đó rồi. Vô Kỵ công tử nếu không chê, chi bằng ngồi xuống cùng nhau uống vài chén?
Ngụy Vô Kỵ đang lúng túng, Tử Doanh đã nói:
- Tử Doanh sẽ đánh lại một bản.
- Một khúc sau cùng!
Sở Hoan cười cười, hướng bà chủ bên cạnh nói:
- Bà chủ, rượu và thức ăn có phải đã chuẩn bị xong? Bụng của chúng ta đã đói rồi.
Bà chủ vội vàng cười lấy lòng, lập tức đi xuống thu xếp. Vài tên đại hán cũng đi theo ra bên ngoài.
Sở Hoan lúc này mới dẫn Ngụy Vô Kỵ tới bên cạnh bàn. Vương Phủ và những người khác đều trở lại bàn ngồi xuống. Tử Doanh đang định đi tìm cái ghế để ngồi xuống, Sở Hoan đã giơ tay cười nói:
- Cô nương không cần ngồi cái ghế ấy nữa.
Hắn sai người lấy cái ghế khác ra, Tử Doanh trong lòng cảm kích, ngồi xuống đánh đàn.
Trong lúc chơi đàn, rượu và thức ăn nhanh chóng được đưa lên, bày đầy cả bàn, Mọi người lập tức hào hứng đánh chén, một lúc sau, Sở Hoan cười vui nói:
- Cô nương quả nhiên là một tay đàn giỏi, Vô Kỵ công tử ngày sau thật có phúc.
Ngụy Vô Kỵ xấu hổ cười, liếc mắt nhìn Tử Doanh đầy thâm ý.
Tử Doanh ngậm cười hỏi:
- Ân công còn muốn nghe cái gì?
Sở Hoan lắc đầu
- Ta nói rồi, mới vừa rồi là khúc cuối cùng. Từ nay về sau, cô nương chỉ cần vì Vô Kỵ công tử mà đàn là được. Cô nương nếu còn muốn thu dọn thêm đồ đạc, chi bằng nên đi làm luôn, quay lại đi theo Vô Kỵ công tử đi khỏi chốn này.
Tử Doanh nhẹn nhàng thi lễ, cùng Ngụy Vô Kỵ nhìn nhau cười, rồi lui xuống.
Lúc này đám người Vương Phủ bắt đầu ăn uống linh đình, cũng ít khi mọi người có cơ hội nhấp nháp rượu ngon thức ăn tốt như vậy. Ngụy Vô Kỵ nâng chén rượu lên nói:
- Hôm nay nhờ có ân công và các chư vị giúp đỡ. Đó là cứu mạng Ngụy Vô Kỵ. Ngụy Vô Kỵ kính tạ ơn mọi người.
Đám người Vương Phủ đối với Ngụy Vô Kỵ vốn không có thiện cảm gì, chỉ là vì nể mặt Sở Hoan mà cũng uống cạn chén.
Ngụy Vô Kỵ sau khi ngồi xuống, hướng Sở Hoan cung kính nói:
- Ân công, Ngụy Vô Kỵ mạo muội không biết ân công tôn tính đại danh thế nào?
Sở Hoan cười nói:
- Gì mà tôn tính đại danh, ta tên là Sở Hoan.
- Sở Hoan?
Ngụy Vô Kỵ ngạc nhiên:
- Cùng tên với vị tài tử làm một lúc 45 bài thơ từ ở Tây Sơn?
Sở Hoan cười ha ha cũng không nói nhiều. Ngụy Vô Kỵ tất nhiên cũng không thể tưởng nổi Sở Hoan trước mặt này chính là vị tài tử kia, liền nói:
- Tại hạ Ngụy Vô Kỵ, đến từ Giang Hoài. Gia phụ vốn là tri huyện Nhất Nhâm, chi có điều đối nhân xử thế quá mức ngay thẳng, đắc tội với người khác, bị mãi quan miễn chức, một năm trước uất ức mà chết.
Sở Hoan xem khí chất Ngụy Vô Kỵ cũng sớm biết không phải con nhà nghèo khổ, nói:
- Vô Kỵ công tử nén bi thương!
Rồi hỏi tiếp:
- Không biêt Vô Kỵ công tử vì sao mà đi vào kinh thành?
Ngụy Vô Kỵ cười khổ:
- Ân công…
Gã còn chưa nói xong, Sở Hoan đã ngắt lời:
- Vô Kỵ công tử, hai chữ ân công không cần nhắc lại. Nếu như công tử nguyện ý, chúng ta xưng nhau huynh đệ, thế nào?
- Điều này sao được?
Ngụy Vô Kỵ cả kinh nói.
Sở Hoan cười vui:
- Xem ra Vô Kỵ công tử cũng là người phong nhã, không nên quá mức cố chấp tục lễ.
Ngụy Vô Kỵ lúc này mới nói:
- Vô Kỵ thất lế. Sở huynh, thực không dám dấu diếm. Hiện giờ, Giang Hoài đạo…
Gã ngẫm nghĩ một chút rốt cuộc mới phun ra bốn chữ:
- Rối tinh rối mù!
- Chỉ giáo cho!
- Các huynh ở kinh thành có nhiều điều không biết.
Ngụy Vô Kỵ cười khổ nói:
- Không biết chư vị có từng nghe tới một câu ca dao?
Vương Phủ hỏi:
- Câu gì?
- Thiên môn sơ khai, lão quân hàng thế, phàm ngã đạo dân, đắc hưởng vĩnh sinh!" Ngụy vô kỵ áp đê thanh âm khinh ngâm đạo!
Ngụy Vô Kỵ thấp giọng ngâm khẽ.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, Tôn Long nhíu mày hỏi:
- Đây là ý gì?
- Xem ra các vị cũng không biết.
Ngụy Vô Kỵ thở dài:
- Đây là câu dân ca lưu truyền cực nhanh ở Giang Hoài Đạo, ý câu dân ca là nói Thiên Môn đã mở rồi, Thái Thượng Lão Quân hạ phàm cứu thế, chỉ cần thờ phụng Thái Thượng Lão Quân, trở thành đệ tử chân chính của Lão Quân, là có thể trường sinh bất lão.
- Trường sinh bất lão?
Đôi mắt một gã Võ Kinh Vệ lóe sáng lên:
- Thật hay giả vậy?
Vương Phủ trừng mắt liếc gã, người nọ tự biết nói lỡ, cúi đầu.
Ngụy Vô Kỵ cười lạnh nói:
- Các vị có từng nghe qua từ xưa tới nay thật sự có người trường sinh bất tử sao?
Thật ra lời này đã phạm húy lớn, người trong kinh thành đều biết rằng, dường như Hoàng đế bệ hạ của bọn họ hiện giờ đang tu luyện thuật trường sinh, mạn Tây Bắc ngoài kinh thành, hiện giờ đang có trên vạn người xây dựng rầm rộ ở đó, dựng lên Thông Thiên Điện, không ít người đã lén nghe đồn, xây dựng Thông Thiên Điện, trên thực tế chính là đàn tràng của Hoàng đế bệ hạ, sau này Hoàng đế bệ hạ muốn tu đạo pháp ở Thông Thiên Điện.
Hoàng đế đang cầu trường sinh, mà Ngụy Vô Kỵ là công bố xưa nay không có người bất tử, đây chẳng phải là chống đối.
Tôn Long nói:
- Ngươi không nhìn thấy, cũng không có nghĩa là không có, có lẽ những người kia đã thành tiên thành thánh, không ở lại thế gian.
Ngụy Vô Kỵ cũng không cãi cọ, tiếp tục nói:
- Câu dân ca này ở kinh thành không có bao nhiêu người biết, nhưng ở Giang Hoài Đạo lại là việc lớn, thôn phụ ngu phu, tất cả đều biết được, hiện giờ ở Giang Hoài Đạo, năm sáu phần mười đều thờ phụng bức họa Thái Thượng Lão Quân ở trong nhà, hơn nữa lưu truyền khắp nơi, Thái Thượng Lão Quân đã hóa thân thành người, đang lựa chọn con cháu Đạo Môn ở thế gian, muốn phổ cứu thế nhân!
Vương Phủ cau mày nói:
- Đạo Môn? Ngươi nói là đạo sĩ?
- Thiên Môn Đạo!
Ngụy Vô Kỵ đáp:
- Đám người kia xưng đạo của Thái Thượng Lão Quân, chính là Thiên Môn Đạo. Không ít địa phương của Giang Hoài Đạo cũng đã có Thiên Môn đạo đồ mê hoặc lòng người ở chung quanh, ta nhớ được mấy năm trước Thiên Môn Đạo vẫn chưa có tên tuổi, mặc dù có một số đạo sĩ mê hoặc lòng người ở đó, nhưng cũng không nhấc lên mưa to gió lớn gì, nhưng ngắn ngủn vài năm, Thiên Môn Đạo đã hình thành ở Giang Hoài Đạo, hiện giờ dân chúng Giang Hoài Đạo thờ phụng Thiên Môn Đạo không dưới một trăm ngàn người, hơn nữa còn đang tăng trưởng nhanh chóng.
Đám Võ Kinh Vệ Vương Phủ canh gác miếng đất nhỏ Tây Môn Thự, quả thật không biết chuyện Thiên Môn Đạo này, nhưng Sở Hoan lại từng nghe nói sự tồn tại của Thiên Môn Đạo, nhưng cụ thể ra sao cũng không rõ ràng lắm, hỏi:
- Thiên Môn Đạo hung hăng ngang ngược như thế, chẳng lẽ quan phủ Giang Hoài Đạo không quan tâm?
Ngụy Vô Kỵ thở dài:
- Ân công… ồ, Sở huynh có điều không biết, thế lực Thiên Môn Đạo, hiện giờ không chỉ là dân chúng bình thường. Yên nhân của Thiên Môn Đạo tuyên bố chung quanh, chỉ cần thờ phụng Thiên Môn Đạo, chẳng những có thể lấy được trường sinh bất lão, hơn nữa có thể thoát khỏi cực khổ, không bệnh tật không tai nạn, dân chúng bình thường sống gian khổ, cho dù không muốn cầu trường sinh bất lão, cũng hy vọng có thể thoát khỏi cực khổ, nhưng vẫn có người ăn ngon mặc đẹp, tròng lòng lại muốn có thể trường sinh bất lão, vĩnh viễn hưởng phú quý. Người đọc sách không phải tứ thư ngũ kinh, mà là pháp độ đạo gia Thiên Môn Đạo, nông phu không suy nghĩ cày ruộng, thương hộ không nghĩ tới kinh thương, vừa có đạo đồ xuất hiện, mọi người liền chen chúc nghe đạo, tới như quan phủ… Tuy rằng cũng phái người chèn ép, thậm chí bắt giữ đạo đồ Thiên Môn, nhưng quan binh chưa tới đạo đồ đã sớm biết mất tăm mất tích, cho dù thực sự tới kịp, đám dân chúng bị mê hoặc này lại ngăn cản quan binh, bảo vệ đạo đồ chạy trốn. Hơn nữa trong quan phủ, lại có không ít kẻ ăn lương cũng bị Thiên Môn Đạo mê hoặc, tuy rằng ngoài sáng nói không liên quan tới Thiên Môn Đạo, nhưng lại âm thầm ủng hộ Thiên Môn Đạo, mà ngay cả Cấm Vệ Quân, Sở Vệ Quân, cũng có rất nhiều tín chúng Thiên Môn Đạo… !
Nói tới đây, gã lắc đầu:
- Chướng khí mù mịt, rối tinh rối mù, Thiên Môn Đạo làm xằng làm bậy ở Giang Hoài Đạo, toàn bộ Giang Hoài Đạo đã rung chuyển không chịu nổi… !
Vương Phủ cay mày nói:
- Chẳng lẽ người ở Giang Hoài Đạo đều là kẻ điên sao? Thiên Môn đạo đồ nói mấy câu, bọn họ có thể tin tưởng sao?
- Nếu chỉ nói mấy câu, tự nhiên sẽ không tin người.
Ngụy Vô Kỵ lập tức nói:
- Nhưng Thiên Môn đạo đồ cũng có yêu thuật, họ có thể sửa dở thành hay, có thể cách không đốt lửa, đạp không mà bay, quan trọng nhất chính là, Thiên Môn đạo đồ thường xuyên trị liệu dân chúng, hơn nữa không lấy một xu, cho dù lại mắc bệnh lần nữa, dường như bọn họ cũng có thể chữa tốt. Nếu chỉ là chữa bệnh cứu người, vậy thật đúng là chuyện tốt rất lớn, nhưng Thiên Môn đạo đồ có một quy củ, nếu ai muốn trị liệu, thì trong nhà cần cung phụng bài vị Lão Quân, hơn nữa phải gia nhập Thiên Môn Đạo, trở thành đệ tử Thiên Môn Đạo, nếu không cho dù thấy ngươi chết, cũng sẽ không ra tay cứu giúp.
- Sửa dở thành hay?
Sở Hoan thản nhiên cười nói:
- Ta cũng không tin tưởng họ thực sự có năng lực kia!
Ngụy Vô Kỵ nói:
- Ta cũng không tận mắt thấy được, nhưng truyền lưu rất rộng, đơn giản là nói vớ vẩn như vậy. Thiên Môn Đạo chính là dựa vào những yêu thuật này, mê hoặc được vô số bách tính, hiện giờ tám Châu của Giang Hoài, gần như mỗi một Châu đều có Thiên Môn đạo đồ tồn tại, hơn nữa số người ngày càng nhiều, nếu triều đình không hạ sát thủ, sớm hay muộn Thiên Môn Đạo sẽ trở thành họa lớn. Theo ta được biết, Thiên Môn đạo đồ lấy Giang Hoài Đạo làm căn cơ, hiện giờ còn đang lan tràn tới các Đạo khác… !
Ánh mắt của gã ngưng trọng lên, hiển nhiên ghét cay ghét đắng Thiên Môn Đạo.
- Ngụy Vô Kỵ, chẳng lẽ ngươi vào kinh, có liên quan tới Thiên Môn Đạo?
Vương Phủ hỏi.
Ngụy Vô Kỵ đáp:
- Giang Hoài loạn lớn, thiên hạ này mắt thấy nguy cơ tứ phía, ta vốn đình vào kinh thành, hiến kế trị quốc với triều đình, đối mặt nguy cơ trước mắt, ai biết… !
Gã lắc đầu:
- Vị bạn cũ của gia phụ năm đó, hiện giờ nhậm chức ở Hộ bộ, Vô Kỵ vốn muốn thông qua hắn gặp mặt Thánh thượng, nhưng… !
Nói đến chỗ này, thần sắc gã hơi xấu hổ.
Tôn Long hỏi:
- Không phải là nghe ngươi nói xằng nói bậy, đuổi ngươi ra ngoài chứ?
Ngụy Vô Kỵ cực kỳ xấu hổ, Sở Hoan mỉm cười nói:
- Hay là hắn không muốn giúp đỡ?
- Vị huynh đệ kia nói không sai.
Ngụy Vô Kỵ liếc Tôn Long một cái:
- Ta tự cho bụng đầy tài học, nhưng trong mắt người ta, lại chẳng phải cái gì. Nói lời này, mọi người còn có thể nghe được, nhưng vị Hộ bộ đại nhân kia ngay cả nghe cũng không nghe, vừa nghe ta nói đến Giang Hoài Đạo rung chuyển, Thiên Môn Đạo họa loạn, lập tức sai người đuổi ta ra khỏi phủ, hơn nữa còn hạ lệnh không cho ta tới gần cửa phủ… Tầm nhìn hạn hẹp, triều đình đều là người như vậy nắm giữ, quả thật là nỗi buồn của Đại Tần!
Ngụy Vô Kỵ này hiển nhiên có cảm giác có tài nhưng không gặp thời, trong lời nói đã để lộ ra sự bất mãn đối với triều đình, nhưng nói những lời này ra với Võ Kinh Vệ, hoặc là lá gan Ngụy Vô Kỵ quả thật rất lớn, hoặc là tâm cơ của gã vẫn không đủ sâu, chẳng phân biệt được trường hợp không lựa lời nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.