Quyển 1 - Chương 29: Hả hê lòng người
Sa Mạc
24/03/2013
Sở Hoan cũng không để ý tới người nọ, cười với Hồ Tiểu Xuyên, nói:
- Ngươi về trước đi!
Hồ Tiểu Xuyên nắm tay, trừng mắt với người kia, nói:
- Sở Nhị ca, ta... ta giúp huynh!
Tuổi của gã không lớn, thân thể cũng đơn bạc, so sánh với người kia, chỉ nhìn thân thể liền phân cao thấp, nhưng gã chỉ nghĩ rằng Sở Hoan cũng không phải đối thủ của người nọ, cho nên muốn lưu lại giúp đỡ Sở Hoan, hai người cùng đối phó người nọ.
Người kính trang nắm chặt tay, cách Sở Hoan khẳng bảy tám bước mới dừng lại, lúc này Sở Hoan mới nhìn rõ diện mạo người này, vẻ mặt dữ tợn, mắt lộ ra sát khí, vừa nhìn đã biết là đến tìm phiền toái.
Người kính trang nhìn chằm chằm Sở Hoan, lỗ mãng hỏi:
- Người là do ngươi đánh?
Sở Hoan thản nhiên cười, gật đầu cười nói:
- Là ta đánh. Sao? Hắn sai ngươi đến trả thù sao?
- Tiểu tử nhà ngươi thật ngông cuồng!
Người kính trang nhìn Sở Hoan cười lạnh nói:
- Ngươi có biết Phùng lão gia là người của ai ? Dám động thủ với hắn? Ta vừa hỏi thăm ra, tiểu tử ngươi đêm qua mới trở về, sao, ngươi muốn vừa về đã nằm xuống luôn à?
Sở Hoan nhìn bốn phía, mỉm cười nói:
- Phải hay không chỉ dựa vào một mình ngươi?
Người kính trang ngẩn ra, lập tức hiểu ngay, Sở Hoan trắng trợn coi khinh gã, trong nhất thời nộ khí tăng lên, giơ nắm đấm, cười lạnh nói:
- Chỉ một nắm đấm này là có thể trừng trị ngươi, cũng đã đủ rồi!
Trong phòng, Sở Lý thị và Tố Nương nghe thấy tiếng động bên ngoài, đều ra cửa, người kính trang này vẫn đứng bên cạnh Phùng Nhị Cẩu, người trong thôn cũng không có mấy người biết lai lịch của gã, nhưng đều biết gã là một tên tay chân vô cùng hung ác, nhìn thấy người này tới tận cửa, người không rõ nguyên nhân như Sở Lý thị lập tức sợ hãi vạn phần.
Tự nhiên Tố Nương cũng nhận ra người này, biết rõ gã rất giỏi đánh nhau, chỉ nghĩ đến Sở Hoan không phải là đối thủ của gã, lớn tiếng nói:
- Là ta bảo hắn ra tay, ngươi muôn tìm thì tìm ta là đủ rồi!
Tố Nương bước lên phía trước nhưng lại bị Sở Hoan ngăn cản trước người.
Người kính trang phất tay nói:
- Ngươi cút đi cho ta, ta không đánh nữ nhân!
Tố Nương vẫn muốn nói thêm, Sở Hoan liền nói:
- Tố Nương tỷ, tỷ đưa mẫu thân vào nhà đi!
Tố Nương quay đầu lại, nhíu mày nói:
- Ngươi vào đi, ta đến nói chuyện với hắn!
Sở Hoan lại giữ chặt cánh tay Tố Nương, kéo cô lại phía sau mình, thản nhiên nói:
- Đưa mẫu thân vào!
Giọng hắn bình tĩnh, lại mang theo một uy thế không thể trái lời!
Tố Nương cắn môi, miệng than thở một câu gì đó, Sở Hoan cũng không nghe rõ, chỉ thấy Tố Nương xoay người, đến đỡ Sở Lý thị đi vào trong nhà. Sở Lý thị kinh hồn bạt vía, vội vàng hỏi lý do, Tố Nương vừa an ủi, vừa đưa bà vào trong.
Hồ Tiểu Xuyên thấy Sở Hoan liếc mắt, hạ giọng nói:
- Sở nhị ca, chúng ta cùng nhau đánh chết tên khốn này...!
Không đợi Sở Hoan nói, Hồ Tiểu Xuyên đã hét lên quái dị, giống như một con nghé con xông đến.
Người kính trang thấy Hồ Tiểu Xuyên xông đến, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường, nhìn thấy Hồ Tiểu Xuyên xông đến, gã bèn giơ chân lên đá về phía Hồ Tiểu Xuyên. Hồ Tiểu Xuyên kêu: “Ôi!” một tiếng, bị đá trúng bụng, phía dưới đau nhức dữ dội. Tiểu tử này thật sự dũng mãnh, liều mạng ôm lấy chân người kính trang, nhịn đau lớn tiếng kêu lên:
- Sở...Sở Nhị ca, ta...ta ôm lấy chân hắn. Ngươi ... ngươi tới đánh hắn!
Sở Hoan nhăn mày lại, hai tay nắm chặt, nụ cười thản nhiên trên mặt đã tiêu tan, nhưng hắn không lập tức tiến lên, mà đánh giá người kính trang từ trên xuống dưới.
Người kính trang cũng đã vươn tay, bóp cổ, nhấc Hồ Tiểu Xuyên lên, Hồ Tiểu Xuyên bị đá một cước vốn đã vô cùng đau đớn, cả người không có chút khí lực, gã ôm lấy chân người kính trang, cũng là nhờ vào sự tức giận, lúc này bị bóp chặt cổ, đau đớn vô cùng, càng không có khí tực, không tự chủ được, hai tay ôm chân người kính trang buông ra, mà người kính trang nhấc Hồ Tiểu Xuyên lên, mắng:
- Chỉ bằng một tên tiểu tạp chủng như ngươi, cũng xứng đấu với lão sao?
Gã giơ tay lên, quăng Hồ Tiểu Xuyên rơi thật mạnh xuống đất, nhất thời Hồ Tiểu Xuyên không đứng dậy được.
Cách đó không xa, một vài người trong thôn nhìn thấy, đều vừa tức, vừa sợ, nhưng rồi không ai dám lại gần.
Vài năm qua trong thôn trên dưới quả thật bị Phùng Nhị Cẩu ức hiếp, đối với Phùng Nhị Cẩu có cảm giác sợ hãi, mà người kính nhân hai năm này vẫn đi theo bên người Phùng Nhị Cẩu, chính là một con chó dữ bên người Phùng Nhị Cẩu, ai cũng không dám chọc.
Người kính trang vung Hồ Tiểu Xuyên ra, lúc này mới ném ánh mắt về phía Sở Hoan, gã lạnh lùng nói:
- Bây giờ ngươi quỳ xuống, khấu đầu lạy lão tử hai cái, sau đó cùng lão tử đi gặp Phùng lão gia, muốn xử lý ngươi thế nào là việc của Phùng lão gia!
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Trước kia các ngươi cũng ức hiếp phụ lão hương thân ở đây như thế sao?
Người kính trang sa sầm mặt, lỗ mãng nói:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi có quỳ không?
- Bây giờ ngươi mau quỳ xuống, khấu đầu hai mươi cái trước mọi người trong thôn, sau đó thu dọn đồ vật cút khỏi Lưu gia thôn, Sở Hoan ta sẽ tha mạng cho ngươi!
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Nếu không hôm nay chỉ sợ ngươi phải bò về Phùng gia!
Người kính trang trợn trừng hai mắt, có chút không tin lời Sở Hoan nói, gã thật không ngờ người thanh niên này lại to gan lớn mật như thế.
Gã giơ ngón tay cái lên, cười lớn :
- Được, tiểu tử, loại như ngươi, hôm nay ông nội xem ngươi có mấy phần bản lĩnh!
Nói xong, gã bèn chậm rãi cởi bỏ xiêm y, phanh ngực.
Chỉ thấy ở trước ngực người kính trang, xăm hình đầu báo, miệng há ra, răng nhọn như dao, rất dữ tợn.
Nhìn thấy hình săm hình đầu báo trước ngực người kính trang, Sở Hoan liền thản nhiên cười.
Người kính trang cởi xiêm y lộ ra đầu báo, vốn dĩ là muốn cho Sở Hoan vài phần kinh sợ, nhưng hành vi này hiển nhiên không đạt được hiệu quả như trong dự liệu, điều này làm cho gã thêm tức giận, mãnh liệt quát ầm lên, thân thể tráng kiện đã nhào về phía trước, nắm đấm như sắt hung hăng hướng về phía Sở Hoan.
Quyền này của gã thật sự là kình lực dũng mãnh, mang theo kình phong vù vù, rất có vài phần thực lực.
Liền thấy Sở Hoan lùi lại sau một bước, đùi phải nâng mạnh lên, tốc độ cực nhanh, đá một cước về phía cổ tay ra quyền của người kính trang kia, một tiếng “rắc” vang lên, mũi chân trúng cổ tay người kính trang.
Cước lực của Sở Hoan rất mạnh, một cước này đá trúng cổ tay người kính trang, trong nháy mắt liền chặt đứt xương cổ tay của người này, người kính trang kêu “ôi” một tiếng, không đợi gã tỉnh táo lại, Sở Hoan lại đạp thẳng xuống bắp chân của gã, một tiếng xương gãy trong trẻo vang lên, người kính trang này thét thảm một tiếng, xương đùi gẫy, không thể chống đỡ thân thể, thân thể liền vẹo một cái ngã trên mặt đất.
Thôn dân các đó không xa và Hồ Tiểu Xuyên vừa rồi bị đánh ngã trên mặt đất thấy một màn như vậy, tất cả đểu nhìn xem ngây ngốc, một đám đều trợn mắt há hốc mồm, miệng không ngậm lại được.
Từ đầu tới cuối, Sở Hoan không dùng tới một bàn tay, chỉ liên tục đá hai cước, một cước đá gãy xương cổ tay người kính trang, một cước đá gãy xương đùi gã, động tác rõ ràng lưu loát, tự nhiên, vô cùng phóng khoáng.
Đại hán ngực xăm đầu báo này ngày xưa đều là sát thân khiến thôn dân sợ hãi, hơn nữa nhìn bộ dạng gã vừa rồi, nhìn qua dường như hơi có năng lực, nhưng dưới cước của Sở Hoan, không ngờ ngay cả một hiệp cũng không được đã bị đánh ngã.
Hồ Tiểu Xuyên giãy dụa đứng lên, ôm bụng nhìn đại hán rên rỉ trên mặt đất, tiến lên trước mặt đại hán đá qua một cước, mắng:
- Đắc ý à? Hiện giờ thế nào không đắc ý rồi? Nửa năm trước ngươi đánh đập đại ca ta hơn mười ngày không đứng lên được, hôm nay cũng nếm tư vị này rồi chứ?
Gã càng nói càng giận, lại đạp mấy cước vào mặt đại hán kia, mấy cước tràn đầy oán giận tự nhiên hơi có lực đạo, dĩ nhiên đá văng hai chiếc răng cửa của đại hán.
Đại hán chỉ cảm thấy tay và chân mình đau nhức tới tim, lại bị đá rụng răng cửa, trong lòng vừa hoảng sợ lại vừa phẫn nộ, đến lúc này, vẫn còn hung tợn nói:
- Được... tiểu tử được, ngươi... con mẹ nó ngươi có... có loại... ngươi có biết... biết ta là người như thế nào? Ngươi... ngươi sẽ hối hận... !
Sở Hoan đi tới phía trước, ngồi xổm bên người địa hán, giơ tay nắm lấy tóc gã, nhấc đầu gã lên thản nhiên nói:
- Mặc kệ ngươi là ai, trở về nói với người sau lưng ngươi một tiếng, nếu lại muốn đến quấy rối, phái vài tên có thể đánh, giống như ngươi vậy, tới mười tên cũng vô dụng!
Hắn thả tóc gã, đứng dậy, nhìn xuống đại hán từ trên trên, nói:
- Vừa rồi ta nói qua, ngươi không dập đầu, chỉ có thể bò về Phùng gia... Hiện giờ liền bỏ khỏi tầm mắt ta... !
Đại hán nóng giận vào tim, mãi đến lúc này, gã tự hiểu thế lực sau lưng mình hùng hậu, giãy dụa muốn đứng lên, gã cũng có vài phần kiên cường, dĩ nhiên cố nén đau nhức đứng lên, nhưng không dám đánh với Sở Hoan nữa, sắc mặt xanh mét, hung ác nói:
- Ngươi chờ... !
Gã liếc Hồ Tiểu Xuyên một cái, nói:
- Các ngươi chờ... sau này lại xem... xem các ngươi kêu cha gọi mẹ cầu xin... cầu xin ông nội tha thứ thế nào... !
Lúc này Sở Hoan đã xoay người lại, đưa lưng về phía đại hán, nghe lời như vậy, chân trái làm trục, thân thể chuyển mạnh, đùi phải bay lên cao, quét lên mặt đại hán. Đại hán lại hét thảm một tiếng, không ngờ thân thể tráng kiện bị đá bay ra ngoài, sau đó rơi trên mặt đất, lớn tiếng rên rỉ. Thôn dân xa xa nhìn thấy, một đám lộ rõ vui mừng trên nét mặt, đều vui sướng trong lòng.
Trong lòng đại hán biết hôm nay mình đụng phải diêm vương, tuyệt đối không phải đối thủ của người thanh niên nào, nào dám mạnh miệng nữa, chỉ cảm thấy trên người có mấy chỗ đau đớn như xé rách, không dám lưu lại nữa, càng không dám đứng lên, trước mắt bao nhiêu người, giãy dụa bò một đoạn đường ngắn, nắm một cây gậy gỗ bên đường, trong lòng run sợ quay đầu thoáng nhìn lại, thấy Sở Hoan vẫn đứng ở trước cửa căn phòng gỗ cũng không đuổi tới, lúc này mới giãy dụa đứng dậy, chống côn gỗ kia, chịu đau nhức khập khiễng mà đi.
Chờ người nọ vừa đi, hơn mười người trong thôn vây xem không kìm nổi đều tiến đến, một đám vui sướng vạn phần mà kêu lên:
- Sở Nhị lang, cậu đây là trút giận thay mọi người!
- Sở Nhị ca, huynh thật sự là lợi hại. Ngày thường tên kia giống như hung thần ác sát, gặp huynh, đúng là như chuột thấy mèo!
- Nói bậy bạ gì đó. Tên kia là chuột, Sở Nhị ca cũng không phải mèo, Sở Nhị ca là hổ.
Mỗi người đều tâm tình vui vẻ, ở bên cạnh liên tục khen ngợi Sở Hoan. Sở Hoan lúc này, tự nhiên trở thành anh hùng trong cảm nhận của mọi người, ánh mắt mỗi người nhìn Sở Hoan đều tràn đầy kính sợ.
Đúng lúc này, đã thấy Tố Nương mang theo một chiếc bao xám đi ra, vẻ mặt hơi ảm đạm đi đến bên người Sở Hoan, trầm mặc một chút, mới đưa bao cho Sở Hoan.
Sở Hoan nhận bao, trong nhất thời không rõ ý tứ Tố Nương.
- Ngươi về trước đi!
Hồ Tiểu Xuyên nắm tay, trừng mắt với người kia, nói:
- Sở Nhị ca, ta... ta giúp huynh!
Tuổi của gã không lớn, thân thể cũng đơn bạc, so sánh với người kia, chỉ nhìn thân thể liền phân cao thấp, nhưng gã chỉ nghĩ rằng Sở Hoan cũng không phải đối thủ của người nọ, cho nên muốn lưu lại giúp đỡ Sở Hoan, hai người cùng đối phó người nọ.
Người kính trang nắm chặt tay, cách Sở Hoan khẳng bảy tám bước mới dừng lại, lúc này Sở Hoan mới nhìn rõ diện mạo người này, vẻ mặt dữ tợn, mắt lộ ra sát khí, vừa nhìn đã biết là đến tìm phiền toái.
Người kính trang nhìn chằm chằm Sở Hoan, lỗ mãng hỏi:
- Người là do ngươi đánh?
Sở Hoan thản nhiên cười, gật đầu cười nói:
- Là ta đánh. Sao? Hắn sai ngươi đến trả thù sao?
- Tiểu tử nhà ngươi thật ngông cuồng!
Người kính trang nhìn Sở Hoan cười lạnh nói:
- Ngươi có biết Phùng lão gia là người của ai ? Dám động thủ với hắn? Ta vừa hỏi thăm ra, tiểu tử ngươi đêm qua mới trở về, sao, ngươi muốn vừa về đã nằm xuống luôn à?
Sở Hoan nhìn bốn phía, mỉm cười nói:
- Phải hay không chỉ dựa vào một mình ngươi?
Người kính trang ngẩn ra, lập tức hiểu ngay, Sở Hoan trắng trợn coi khinh gã, trong nhất thời nộ khí tăng lên, giơ nắm đấm, cười lạnh nói:
- Chỉ một nắm đấm này là có thể trừng trị ngươi, cũng đã đủ rồi!
Trong phòng, Sở Lý thị và Tố Nương nghe thấy tiếng động bên ngoài, đều ra cửa, người kính trang này vẫn đứng bên cạnh Phùng Nhị Cẩu, người trong thôn cũng không có mấy người biết lai lịch của gã, nhưng đều biết gã là một tên tay chân vô cùng hung ác, nhìn thấy người này tới tận cửa, người không rõ nguyên nhân như Sở Lý thị lập tức sợ hãi vạn phần.
Tự nhiên Tố Nương cũng nhận ra người này, biết rõ gã rất giỏi đánh nhau, chỉ nghĩ đến Sở Hoan không phải là đối thủ của gã, lớn tiếng nói:
- Là ta bảo hắn ra tay, ngươi muôn tìm thì tìm ta là đủ rồi!
Tố Nương bước lên phía trước nhưng lại bị Sở Hoan ngăn cản trước người.
Người kính trang phất tay nói:
- Ngươi cút đi cho ta, ta không đánh nữ nhân!
Tố Nương vẫn muốn nói thêm, Sở Hoan liền nói:
- Tố Nương tỷ, tỷ đưa mẫu thân vào nhà đi!
Tố Nương quay đầu lại, nhíu mày nói:
- Ngươi vào đi, ta đến nói chuyện với hắn!
Sở Hoan lại giữ chặt cánh tay Tố Nương, kéo cô lại phía sau mình, thản nhiên nói:
- Đưa mẫu thân vào!
Giọng hắn bình tĩnh, lại mang theo một uy thế không thể trái lời!
Tố Nương cắn môi, miệng than thở một câu gì đó, Sở Hoan cũng không nghe rõ, chỉ thấy Tố Nương xoay người, đến đỡ Sở Lý thị đi vào trong nhà. Sở Lý thị kinh hồn bạt vía, vội vàng hỏi lý do, Tố Nương vừa an ủi, vừa đưa bà vào trong.
Hồ Tiểu Xuyên thấy Sở Hoan liếc mắt, hạ giọng nói:
- Sở nhị ca, chúng ta cùng nhau đánh chết tên khốn này...!
Không đợi Sở Hoan nói, Hồ Tiểu Xuyên đã hét lên quái dị, giống như một con nghé con xông đến.
Người kính trang thấy Hồ Tiểu Xuyên xông đến, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường, nhìn thấy Hồ Tiểu Xuyên xông đến, gã bèn giơ chân lên đá về phía Hồ Tiểu Xuyên. Hồ Tiểu Xuyên kêu: “Ôi!” một tiếng, bị đá trúng bụng, phía dưới đau nhức dữ dội. Tiểu tử này thật sự dũng mãnh, liều mạng ôm lấy chân người kính trang, nhịn đau lớn tiếng kêu lên:
- Sở...Sở Nhị ca, ta...ta ôm lấy chân hắn. Ngươi ... ngươi tới đánh hắn!
Sở Hoan nhăn mày lại, hai tay nắm chặt, nụ cười thản nhiên trên mặt đã tiêu tan, nhưng hắn không lập tức tiến lên, mà đánh giá người kính trang từ trên xuống dưới.
Người kính trang cũng đã vươn tay, bóp cổ, nhấc Hồ Tiểu Xuyên lên, Hồ Tiểu Xuyên bị đá một cước vốn đã vô cùng đau đớn, cả người không có chút khí lực, gã ôm lấy chân người kính trang, cũng là nhờ vào sự tức giận, lúc này bị bóp chặt cổ, đau đớn vô cùng, càng không có khí tực, không tự chủ được, hai tay ôm chân người kính trang buông ra, mà người kính trang nhấc Hồ Tiểu Xuyên lên, mắng:
- Chỉ bằng một tên tiểu tạp chủng như ngươi, cũng xứng đấu với lão sao?
Gã giơ tay lên, quăng Hồ Tiểu Xuyên rơi thật mạnh xuống đất, nhất thời Hồ Tiểu Xuyên không đứng dậy được.
Cách đó không xa, một vài người trong thôn nhìn thấy, đều vừa tức, vừa sợ, nhưng rồi không ai dám lại gần.
Vài năm qua trong thôn trên dưới quả thật bị Phùng Nhị Cẩu ức hiếp, đối với Phùng Nhị Cẩu có cảm giác sợ hãi, mà người kính nhân hai năm này vẫn đi theo bên người Phùng Nhị Cẩu, chính là một con chó dữ bên người Phùng Nhị Cẩu, ai cũng không dám chọc.
Người kính trang vung Hồ Tiểu Xuyên ra, lúc này mới ném ánh mắt về phía Sở Hoan, gã lạnh lùng nói:
- Bây giờ ngươi quỳ xuống, khấu đầu lạy lão tử hai cái, sau đó cùng lão tử đi gặp Phùng lão gia, muốn xử lý ngươi thế nào là việc của Phùng lão gia!
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Trước kia các ngươi cũng ức hiếp phụ lão hương thân ở đây như thế sao?
Người kính trang sa sầm mặt, lỗ mãng nói:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi có quỳ không?
- Bây giờ ngươi mau quỳ xuống, khấu đầu hai mươi cái trước mọi người trong thôn, sau đó thu dọn đồ vật cút khỏi Lưu gia thôn, Sở Hoan ta sẽ tha mạng cho ngươi!
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Nếu không hôm nay chỉ sợ ngươi phải bò về Phùng gia!
Người kính trang trợn trừng hai mắt, có chút không tin lời Sở Hoan nói, gã thật không ngờ người thanh niên này lại to gan lớn mật như thế.
Gã giơ ngón tay cái lên, cười lớn :
- Được, tiểu tử, loại như ngươi, hôm nay ông nội xem ngươi có mấy phần bản lĩnh!
Nói xong, gã bèn chậm rãi cởi bỏ xiêm y, phanh ngực.
Chỉ thấy ở trước ngực người kính trang, xăm hình đầu báo, miệng há ra, răng nhọn như dao, rất dữ tợn.
Nhìn thấy hình săm hình đầu báo trước ngực người kính trang, Sở Hoan liền thản nhiên cười.
Người kính trang cởi xiêm y lộ ra đầu báo, vốn dĩ là muốn cho Sở Hoan vài phần kinh sợ, nhưng hành vi này hiển nhiên không đạt được hiệu quả như trong dự liệu, điều này làm cho gã thêm tức giận, mãnh liệt quát ầm lên, thân thể tráng kiện đã nhào về phía trước, nắm đấm như sắt hung hăng hướng về phía Sở Hoan.
Quyền này của gã thật sự là kình lực dũng mãnh, mang theo kình phong vù vù, rất có vài phần thực lực.
Liền thấy Sở Hoan lùi lại sau một bước, đùi phải nâng mạnh lên, tốc độ cực nhanh, đá một cước về phía cổ tay ra quyền của người kính trang kia, một tiếng “rắc” vang lên, mũi chân trúng cổ tay người kính trang.
Cước lực của Sở Hoan rất mạnh, một cước này đá trúng cổ tay người kính trang, trong nháy mắt liền chặt đứt xương cổ tay của người này, người kính trang kêu “ôi” một tiếng, không đợi gã tỉnh táo lại, Sở Hoan lại đạp thẳng xuống bắp chân của gã, một tiếng xương gãy trong trẻo vang lên, người kính trang này thét thảm một tiếng, xương đùi gẫy, không thể chống đỡ thân thể, thân thể liền vẹo một cái ngã trên mặt đất.
Thôn dân các đó không xa và Hồ Tiểu Xuyên vừa rồi bị đánh ngã trên mặt đất thấy một màn như vậy, tất cả đểu nhìn xem ngây ngốc, một đám đều trợn mắt há hốc mồm, miệng không ngậm lại được.
Từ đầu tới cuối, Sở Hoan không dùng tới một bàn tay, chỉ liên tục đá hai cước, một cước đá gãy xương cổ tay người kính trang, một cước đá gãy xương đùi gã, động tác rõ ràng lưu loát, tự nhiên, vô cùng phóng khoáng.
Đại hán ngực xăm đầu báo này ngày xưa đều là sát thân khiến thôn dân sợ hãi, hơn nữa nhìn bộ dạng gã vừa rồi, nhìn qua dường như hơi có năng lực, nhưng dưới cước của Sở Hoan, không ngờ ngay cả một hiệp cũng không được đã bị đánh ngã.
Hồ Tiểu Xuyên giãy dụa đứng lên, ôm bụng nhìn đại hán rên rỉ trên mặt đất, tiến lên trước mặt đại hán đá qua một cước, mắng:
- Đắc ý à? Hiện giờ thế nào không đắc ý rồi? Nửa năm trước ngươi đánh đập đại ca ta hơn mười ngày không đứng lên được, hôm nay cũng nếm tư vị này rồi chứ?
Gã càng nói càng giận, lại đạp mấy cước vào mặt đại hán kia, mấy cước tràn đầy oán giận tự nhiên hơi có lực đạo, dĩ nhiên đá văng hai chiếc răng cửa của đại hán.
Đại hán chỉ cảm thấy tay và chân mình đau nhức tới tim, lại bị đá rụng răng cửa, trong lòng vừa hoảng sợ lại vừa phẫn nộ, đến lúc này, vẫn còn hung tợn nói:
- Được... tiểu tử được, ngươi... con mẹ nó ngươi có... có loại... ngươi có biết... biết ta là người như thế nào? Ngươi... ngươi sẽ hối hận... !
Sở Hoan đi tới phía trước, ngồi xổm bên người địa hán, giơ tay nắm lấy tóc gã, nhấc đầu gã lên thản nhiên nói:
- Mặc kệ ngươi là ai, trở về nói với người sau lưng ngươi một tiếng, nếu lại muốn đến quấy rối, phái vài tên có thể đánh, giống như ngươi vậy, tới mười tên cũng vô dụng!
Hắn thả tóc gã, đứng dậy, nhìn xuống đại hán từ trên trên, nói:
- Vừa rồi ta nói qua, ngươi không dập đầu, chỉ có thể bò về Phùng gia... Hiện giờ liền bỏ khỏi tầm mắt ta... !
Đại hán nóng giận vào tim, mãi đến lúc này, gã tự hiểu thế lực sau lưng mình hùng hậu, giãy dụa muốn đứng lên, gã cũng có vài phần kiên cường, dĩ nhiên cố nén đau nhức đứng lên, nhưng không dám đánh với Sở Hoan nữa, sắc mặt xanh mét, hung ác nói:
- Ngươi chờ... !
Gã liếc Hồ Tiểu Xuyên một cái, nói:
- Các ngươi chờ... sau này lại xem... xem các ngươi kêu cha gọi mẹ cầu xin... cầu xin ông nội tha thứ thế nào... !
Lúc này Sở Hoan đã xoay người lại, đưa lưng về phía đại hán, nghe lời như vậy, chân trái làm trục, thân thể chuyển mạnh, đùi phải bay lên cao, quét lên mặt đại hán. Đại hán lại hét thảm một tiếng, không ngờ thân thể tráng kiện bị đá bay ra ngoài, sau đó rơi trên mặt đất, lớn tiếng rên rỉ. Thôn dân xa xa nhìn thấy, một đám lộ rõ vui mừng trên nét mặt, đều vui sướng trong lòng.
Trong lòng đại hán biết hôm nay mình đụng phải diêm vương, tuyệt đối không phải đối thủ của người thanh niên nào, nào dám mạnh miệng nữa, chỉ cảm thấy trên người có mấy chỗ đau đớn như xé rách, không dám lưu lại nữa, càng không dám đứng lên, trước mắt bao nhiêu người, giãy dụa bò một đoạn đường ngắn, nắm một cây gậy gỗ bên đường, trong lòng run sợ quay đầu thoáng nhìn lại, thấy Sở Hoan vẫn đứng ở trước cửa căn phòng gỗ cũng không đuổi tới, lúc này mới giãy dụa đứng dậy, chống côn gỗ kia, chịu đau nhức khập khiễng mà đi.
Chờ người nọ vừa đi, hơn mười người trong thôn vây xem không kìm nổi đều tiến đến, một đám vui sướng vạn phần mà kêu lên:
- Sở Nhị lang, cậu đây là trút giận thay mọi người!
- Sở Nhị ca, huynh thật sự là lợi hại. Ngày thường tên kia giống như hung thần ác sát, gặp huynh, đúng là như chuột thấy mèo!
- Nói bậy bạ gì đó. Tên kia là chuột, Sở Nhị ca cũng không phải mèo, Sở Nhị ca là hổ.
Mỗi người đều tâm tình vui vẻ, ở bên cạnh liên tục khen ngợi Sở Hoan. Sở Hoan lúc này, tự nhiên trở thành anh hùng trong cảm nhận của mọi người, ánh mắt mỗi người nhìn Sở Hoan đều tràn đầy kính sợ.
Đúng lúc này, đã thấy Tố Nương mang theo một chiếc bao xám đi ra, vẻ mặt hơi ảm đạm đi đến bên người Sở Hoan, trầm mặc một chút, mới đưa bao cho Sở Hoan.
Sở Hoan nhận bao, trong nhất thời không rõ ý tứ Tố Nương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.