Quyển 8 - Chương 1551: Hà Tây Giam.
Sa Mạc
08/06/2015
Thời gian gần đây Sở Hoan đi thị sát tình hình canh tác của các nơi, phát hiện bách tích dùng loại cày canh tác đều là cày thẳng. Không thể không phủ nhận, sự tồn tại của loại cày thẳng đích thực mang lại sự tăng trưởng cho nền nông nghiệp. Trung Nguyên Hoa Hạ là dân tộc làm nông nghiệp là chủ yếu, nên nông cụ cũng có những cải tiến nhất định.
Sở Hoan nhớ mang máng, nếu như không nhầm thì cày đã bắt đầu xuất hiện từ thời nhà Thương, đến thời Xuân Thu Chiến Quốc thì việc sử dụng loại cày thẳng mới trở lên phổ biến. Chúng bắt đầu từ đá, đồng đến bằng sắt, thời nhà Hán đã phát triển cày phân thành hai lưỡi và một lưỡi, thích hợp dùng ở đồng bằng, điều khiển tương đối dễ mà hiệu suất cũng tăng cao.
Cho tới thời kỳ Tần quốc, dân chúng vẫn sử dụng cày thẳng.
Sở Hoan nhìn thấy dân chúng sử dụng cày thẳng liền cảm thấy có chút kỳ lạ, trong trí nhớ của hắn, thân cày là hình cong, giống như một cây cung, sau khi tìm hiểu, biết được loại cày cong vẫn còn chưa xuất hiện. Nghĩ mãi, hắn mới nhớ mang máng hình như loại cày cong xuất hiện tại thời Tùy Đường, cụ thể là lúc nào thì hắn cũng không nhớ rõ nữa, nhưng ở thời đại này lại không có loại cày cong.
Sau khi tìm hiểu một hồi, hơn nữa cân nhắc tỉ mỉ loại cày thẳng, hắn tìm mấy người thợ mộc đến, so sánh hai loại cày, dựa vào trí nhớ của mình làm ra loại cày cong.
Thực ra Sở Hoan chỉ nhớ là có một dụng cụ canh tác là loại cày cong, hơn nữa còn biết rõ so với loại cày thẳng, loại cày cong là sự cải tiến đem độ thẳng cùng chiều dài thành cong cùng ngắn hơn, hơn nữa ở trên đầu cày lắp đặt bàn có thể tự do chuyển động.
Loại cày thẳng tương đối cồng kềnh, khi cày ruộng quay đầu lại vô cùng khó khăn, cũng rất tốn sức mà không thể hoàn toàn phát huy hiệu suất, hơn nữa bất luận là yêu cầu về sức người hay sức vật đều tương đối cao, nếu như không phải thanh niên vạm vỡ thì không có cách nào điều khiển được loại cày thẳng.
So sánh với loại cày thẳng thì loại cày cong có thể tích nhỏ nhẹ hơn, lúc thao tác không cứng ngắc như loại cày thẳng, thân của loại cày cong có thể đong đưa, có tính cơ động cao, hơn nữa cày được rất sâu, nhẹ nhàng linh hoạt, không những thao tác dễ dàng mà quay đầu rất dễ, hiệu suất cũng nâng cao nhiều.
Sở Hoan nhớ như vậy, đương nhiên hy vọng có thể nghiên cứu ra loại cày càng thích hợp cho dân chúng sử dụng hơn, không những có thể tiết kiệm sức người sức vật mà còn khiến cho người lao động không phải quá vất vả, nâng cao hiệu suất. Mấy người thợ mộc cũng hơi hiểu ý của Sở Hoan cùng với sự chỉ điểm của hắn, họ đã bỏ ra hai ngày lao động đại khái làm ra cái loại cày cong này.
Ngay sau đó liền cho nông dân mang loại cày vào trong ruộng. Tất cả mọi người đều đến bờ ruộng quan sát, một lão nông vô cùng có kinh nghiệm điều khiển chiếc cầy cong này, lão nông ở phía trước kéo cày đi qua đi lại mấy vòng, mọi người trên bờ đều hiện vẻ vui mừng.
Chỉ nhìn thấy ban đầu tuy lão nông chưa thích nghi lắm nhưng rồi nhanh chóng sử dụng thành thục, quan trọng là thao tác loại cày cong dễ hơn loại cày thẳng nhiều, mọi người nhìn thấy loại cày cong có thể thuận lợi chuyển phương hướng, hơn nữa đường cày rất sâu và thẳng, liền có người vỗ tay hoan hô.
Vốn Sở Hoan cũng không nắm chắc lắm nhưng nhìn thấy hiệu quả thực tế còn tốt hơn nhiều so với trong suy nghĩ của mình, lúc này mới yên tâm. Kỳ Hoành nhịn không được liền tiến sát tới phía Sở Hoan hạ giọng nói:
- Sở đốc, có phải trước đây ngài từng cày ruộng không?
Sở Hoan nhìn Kỳ Hoành, khẽ cười nói:
- Kỳ Hoành, ngươi theo ta cũng được một thời gian rồi, ta cảm thấy cần cho ngươi một vị trí hợp lý hơn. Ngươi có sức khoẻ, ở bên cạnh ta thì thực là lãng phí. Ta chuẩn bị ban cho ngươi mấy mẫu ruộng, để ngươi cày ruộng thay ta, ngươi thấy thế nào?
Kỳ Hoành quay mặt ra chỗ khác, coi như không nghe thấy, mà cất tiếng hoan hô:
- Sở đốc anh minh, Sở đốc cơ trí, loại dụng cụ cày vô cùng khéo léo như vậy mà cũng có thể chế tạo ra, thực sự là trời phú cho Tây Bắc.
Sở Hoan cười ha hả lập tức kêu mấy viên quan địa phương tới dặn dò:
- Loại cày cong này vẫn còn tương đối thô, các ngươi có thể tìm một số người thợ giỏi tay nghề, xem có chỗ nào cải tiến được không. Sau đó làm nhiều những loại cày cong như thế này, như vậy, dân chúng chẳng những có thể tiết kiệm sức lực, hơn nữa cày được sâu, thu hoạch cũng khá hơn chút.
Thực ra quan viên Tây Quan đối với việc Sở Hoan tạo ra được vật như thế này cũng không lấy làm lạ. Đã có thể tạo ra muối ăn từ trên núi, vị Tổng Đốc đại nhân này còn có việc gì mà không làm ra được chứ.
Nhưng điều khiến cho mọi người cảm khái là, Sở Hoan mặc dù là Tổng Đốc Tây Quan, uy danh xa gần, nhưng lại hết sức hiền hòa với người khác, căn bản là không có tạo cho mình một cái uy của quan phủ.
Từ khi lập quốc tới nay, không có vị Tổng Đốc lại bằng lòng đi đến vùng đồng ruộng, thị sát tình hình canh tác của dân chúng, càng không có vị quan viên nào vì cải thiện hiệu suất canh tác mà nhọc lòng cải tiến công cụ canh tác.
Mặt trời đã ngả về phía Tây, Sở Hoan đang dặn dò quan viên địa phương cẩn thận, chợt thấy từ xa có một con ngựa phi tới, Kỳ Hoành lập tức tiến lên nói với người kia vài câu rồi mang đến một vật, còn tên kỵ binh kia cũng phi ngựa mà đi. Khi Kỳ Hoành cầm đồ tới thì thấy đó là một phong thư. Y trình lên cho Sở Hoan. Sở Hoan nhận lấy phong thư nhìn liếc qua, sắc mặt lập tức trở lên nghiêm trang.
- Sở đốc, có chuyện gì vậy?
Kỳ hoành thấy vẻ mặt Sở Hoan như vậy liền hỏi.
Sở hoan cũng không giải thích, trầm giọng nói:
- Chuẩn bị trở về Sóc Tuyền.
Thành Sóc Tuyền, trong nha môn tổng đốc, Sở Hoan ngồi ở chính giữa, trong sảnh có mấy người ngồi đó. Ngay cả ba người Bùi Tích, Công Tôn Sở, Đỗ Phụ Công cũng có mặt. Chỉ có điều lúc này, Sở Hoan mặc thường phục, tóc rối bù, trên trán đắp mặt chiếc khăn màu trắng, sắc mặt có vẻ tái nhợt, nhìn như người có bệnh. Lúc này Kỳ Hành đến trước cửa chắp tay nói:
- Sở đốc, người đã được đưa tới.
Sở Hoan nhìn mấy người có mặt, Bùi Tích nói:
- Để y vào.
Rất nhanh liền thấy một người bước chậm rì rì đi tới, đến ngoài cửa lớn, cố ý ho khan hai tiếng dường như muốn thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó mới thản nhiên tiến đến. Người này vóc dáng không cao, trong tay cầm một cây phất trần, nhìn cách ăn mặc thì là một tên thái giám.
Sau khi tên thái giám này đi vào, ba người Sở Tích đứng dậy, Sở Hoan dường như muốn đứng lên nhưng người lại mềm nhũn bất lực, nhất thời không thể đứng lên được.
- Vị này chính là Tống công công từ Hà Tây đến hả?
Sở Hoan nở nụ cười khổ:
- Thật sự là chậm trễ, bản đốc...bản đốc...!
Hắn ho khan kịch liệt một lúc.
- Mấy ngày nay Bản đốc không được khoẻ, nằm trên giường không thể dậy được, khiến cho công công phải đợi lâu thật sự khó nghĩ, xin Tống công công đừng trách cứ.
Sau một hồi dò xét Sở Hoan, Gã thái giám kia nghe âm thanh có khí mà bất lực thì hơi kinh ngạc nhưng vẫn nói:
- Sở tổng đốc không được khoẻ sao?
Công Tôn Sở thở dài:
- Công công không biết, từ sau khi Sở đốc đến Tây Quan, ngày đêm lo lắng, vì sự thái bình của Tây Quan nên gần như không nghỉ ngơi... bắt đầu từ năm ngoái, trước tiên là Tiếu Hoán Chương phản loạn, sau đó là Chu Lăng Nhạc khởi binh tạo phản, sở đốc tự mình thân chinh, định Bắc Sơn, Bình Thiên Sơn, màn trời chiếu đất, dầm mưa dãi nắng, việc gì cũng làm gương cho binh sĩ...!
Nói tới đó, y lắc đầu, tỏ vẻ buồn khổ.
- Tống công công, tục ngữ nói rất đúng, bệnh đến như núi sập, bệnh đi tựa lông hồng.
Đỗ Phụ Công cũng cười khổ nói:
- Sở Đốc vất vả quá độ, đột nhiên ngã bệnh khiến cho chúng ta đều vô cùng lo lắng. Ngài nói Tây Quan đang lúc thời điểm khẩn thiết, Sở đốc sao lại bị bệnh cơ chứ?
Tống công công mới há to miệng, Sở Hoan liền nói:
- Không sao không sao, bản đốc là quan viên của triều đình, phụng chỉ của thánh thượng chính là muốn tạo phúc cho một phương, cho dù không dậy được cũng cần cúc cung tận tuỵ đến chết mới thôi...Tống công công, ngài từ Hà Tây đường xa mà đến, có lẽ là phụng ý chí của thánh thượng? Không biết thánh thượng có ý chỉ gì?
Lúc này Tống công công mời hồi thần lại nói:
- Không biết Sở đốc lại bệnh như vậy, tạp gia... Ai, Sở đốc phải giữ gìn thân thể nhiều hơn mới đúng. Tạp gia đến Tây Quan là phụng chỉ của thánh thượng đến đây truyền chỉ.
- Hả?
Sở Hoan vội vươn tay nói:
- Mau mau mau, đỡ bản đốc tiếp chỉ...!
Hắn cố chống đứng lên, thân thể lung lay, dường như lúc nào cũng có thể ngã.
Kỳ Hoành nhanh chân bước qua đỡ lấy Sở Hoan, chỉ đi được hai bước liền thấy Sở Hoan ho một hồi kịch liệt, Kỳ Hồng cầm một chiếc khăn tay màu trắng đưa cho Sở Hoan, Sở Hoan nhận lấy đưa về bên miệng, cúi đầu xuống. Sau một hổi ho khan, hắn lau miệng rồi đưa chiếc trắng cho Kỳ Hoành, Tống công công mở to hai mắt, lúc này mới nhìn rõ, chiếc khăn tay khi nãy vốn trắng như tuyết nhưng giờ lại đỏ thẫm nên không nghi ngờ gì, Sở Hoan ho ra máu.
Y hơi biến sắc, thấy Sở Hoan còn muốn đi tới liền vội nói:
- Sở đại nhân, Sở đại nhân không cần nữa, ngươi đã bệnh đến mức này rồi, hay là... hay là đứng tiếp chỉ đi, tuy không hợp lẽ những cũng chỉ có thể như vậy, chỉ mong chư vị đừng truyền ra ngoài.
Công Tôn Sở nghiêm nghị nói:
- Tống công công nhân thiện như vậy, hạ thần cảm phục, chúng ta đều vô cùng cảm kích không dám lắm mồm.
Lúc này Tống công công mới lấy ra thánh chỉ ra cất cái giọng the thé đọc:
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:
Trẫm đăng cơ đến nay đã được hai mươi bốn năm, thiên địa thái bình, vạn dân phúc khang.
Từ xưa đế vương thống trị thiên hạ tất dùng kinh thiên pháp tổ làm đầu, mà nhất định phải có lòng kính thiên pháp tổ, không được lơi là.
Ngày đêm đều phải như vậy, không ngày nào không trọng. Lập thiên độc thống, nhờ ơn trời, trẫm nay đã sáu mươi lăm tuổi, long đằng vu thiên, để thị long uy phúc đức tại vạn dân, đầu thu năm nay tế thiên hạ tuế, đặc tuyên Tây Quan tổng đốc Sở Hoan về Hà Tây cộng khánh thiên tuế, ân thi vạn chúng. Khâm thử!
Sau khi Tống công công tuyên chỉ xong lúc này mới cuộn thánh chỉ lại, đi lên phía trước dùng hai tay đưa cho Sở Hoan, Sở Hoan được Kỳ Hoành đỡ liền dùng hai tay tiếp nhận, cung kính nói:
- Thần tổng đốc Tây Quan Sở Hoan tiếp chỉ!
Lại nói tiếp:
- Tống công công, mau mời ngồi.
Công Tôn Sở vô cùng khách khí chỉ dẫn Tống công công ngồi bên cạnh, sớm đã có người bưng trà cùng điểm tâm đến. Sở Hoan thu lại thánh chỉ, được Kỳ Hoành dìu ngồi xuống, lúc này mới cảm khái nói:
- Thì ra là thánh thượng đại thọ 65 tuổi, muốn tế trời, thật là... thật là việc vui mừng cho thiên hạ...!
Hắn lại ho khan một hồi, mới nói:
- Tống công công, long thể của thánh thượng tốt chứ?
Tống công công cười nói:
- Thánh thượng tham đạo tu hành, đó là thân thể của thần tiên, đồng thọ cùng trời đất, đương nhiên là long thể khoẻ mạnh.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, long thể thánh thượng khoẻ mạnh là phúc của muôn dân, cũng là phúc của người làm thần tử như chúng ta.
Sở Hoan nói với giọng như kẻ hết hơi:
- Tống công công, thánh thượng tế trời vào đầu thu, cũng không đến hai tháng nữa rồi.
- Đúng vậy.
Tống công công cười nói:
- Hiện nay trên dưới ở Hà Tây đang gấp rút chuẩn bị thọ đản cho thánh thượng, thánh thượng lại tuyên mấy đạo thánh chỉ mới mấy vị đại nhân về Hà Tây cộng khánh, Sở đại nhân cũng có trong số này, đó là thánh thượng coi trọng, thật đáng mừng.
Sở hoan khẽ gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Ngoài hạ thần, không biết còn có những vị đại nhân nào về Hà Tây cộng khánh?
- Cái này tạp gia cũng không rõ lắm.
Tống công công cười nói:
- Thánh thượng truyền mấy đạo thánh chỉ, tạp gia chỉ là một trong số đó, những người khác không biết đi đến nơi nào.
Sở hoan gật gật đầu, hỏi lần nữa:
- Đúng rồi, Tống công công có biết Thủy Liên công công không? Ngài ấy hiện giờ vẫn tốt chứ?
- Thủy Liên?
Tống công công khẽ giật mình, có chút mờ mịt:
- Vị Thủy công công nào, tạp gia không biết người này.
Khóe mắt Sở hoan hơi giật, nhưng vẫn nói bằng giọng yếu ớt:
- Có lẽ là hạ quan nhớ lộn, nghe giọng của Tống công công dường như không phải người phương nam, giống như người phương bắc.
- Ừm, tạp gia là người Hà Tây.
Tống công công giải thích:
- Sở đại nhân không biết, trước đây trong cung có không ít người hầu hạ bất lực, vì thể thánh thượng hạ chỉ lựa chọn một số người ở Hà Tây vào cung, tạp gia chu đáo cho nên cũng vào cung làm việc, ở bên thánh thựơng làm thông sự sá nhân...!
Y nghĩ đến điều gì, lại nói tiếp:
- Đúng rồi, vị Thủy công công mà Sở đại nhân nói, có phải là công công khi trước cũng phục thị thánh thượng ở kinh thành không? Khả năng là không còn ở đó rồi, rất nhiều người trong cung làm việc bất lực đều bị trục xuất ra khỏi cung, vị Thủy công công ấy có lẽ cũng bị trục xuất ra khỏi cung rồi...!
Nói đến đây, y đột nhiên ngừng lại, dường như ý thức được mình nói quá nhiều, liền bưng ly trà lên, cười nói:
- Mà thôi, việc ở trong cung, tạp gia chỉ là thông sự xá nhân nho nhỏ biết cũng không nhiều. Để các vị chê cười.
Sở Hoan nhớ mang máng, nếu như không nhầm thì cày đã bắt đầu xuất hiện từ thời nhà Thương, đến thời Xuân Thu Chiến Quốc thì việc sử dụng loại cày thẳng mới trở lên phổ biến. Chúng bắt đầu từ đá, đồng đến bằng sắt, thời nhà Hán đã phát triển cày phân thành hai lưỡi và một lưỡi, thích hợp dùng ở đồng bằng, điều khiển tương đối dễ mà hiệu suất cũng tăng cao.
Cho tới thời kỳ Tần quốc, dân chúng vẫn sử dụng cày thẳng.
Sở Hoan nhìn thấy dân chúng sử dụng cày thẳng liền cảm thấy có chút kỳ lạ, trong trí nhớ của hắn, thân cày là hình cong, giống như một cây cung, sau khi tìm hiểu, biết được loại cày cong vẫn còn chưa xuất hiện. Nghĩ mãi, hắn mới nhớ mang máng hình như loại cày cong xuất hiện tại thời Tùy Đường, cụ thể là lúc nào thì hắn cũng không nhớ rõ nữa, nhưng ở thời đại này lại không có loại cày cong.
Sau khi tìm hiểu một hồi, hơn nữa cân nhắc tỉ mỉ loại cày thẳng, hắn tìm mấy người thợ mộc đến, so sánh hai loại cày, dựa vào trí nhớ của mình làm ra loại cày cong.
Thực ra Sở Hoan chỉ nhớ là có một dụng cụ canh tác là loại cày cong, hơn nữa còn biết rõ so với loại cày thẳng, loại cày cong là sự cải tiến đem độ thẳng cùng chiều dài thành cong cùng ngắn hơn, hơn nữa ở trên đầu cày lắp đặt bàn có thể tự do chuyển động.
Loại cày thẳng tương đối cồng kềnh, khi cày ruộng quay đầu lại vô cùng khó khăn, cũng rất tốn sức mà không thể hoàn toàn phát huy hiệu suất, hơn nữa bất luận là yêu cầu về sức người hay sức vật đều tương đối cao, nếu như không phải thanh niên vạm vỡ thì không có cách nào điều khiển được loại cày thẳng.
So sánh với loại cày thẳng thì loại cày cong có thể tích nhỏ nhẹ hơn, lúc thao tác không cứng ngắc như loại cày thẳng, thân của loại cày cong có thể đong đưa, có tính cơ động cao, hơn nữa cày được rất sâu, nhẹ nhàng linh hoạt, không những thao tác dễ dàng mà quay đầu rất dễ, hiệu suất cũng nâng cao nhiều.
Sở Hoan nhớ như vậy, đương nhiên hy vọng có thể nghiên cứu ra loại cày càng thích hợp cho dân chúng sử dụng hơn, không những có thể tiết kiệm sức người sức vật mà còn khiến cho người lao động không phải quá vất vả, nâng cao hiệu suất. Mấy người thợ mộc cũng hơi hiểu ý của Sở Hoan cùng với sự chỉ điểm của hắn, họ đã bỏ ra hai ngày lao động đại khái làm ra cái loại cày cong này.
Ngay sau đó liền cho nông dân mang loại cày vào trong ruộng. Tất cả mọi người đều đến bờ ruộng quan sát, một lão nông vô cùng có kinh nghiệm điều khiển chiếc cầy cong này, lão nông ở phía trước kéo cày đi qua đi lại mấy vòng, mọi người trên bờ đều hiện vẻ vui mừng.
Chỉ nhìn thấy ban đầu tuy lão nông chưa thích nghi lắm nhưng rồi nhanh chóng sử dụng thành thục, quan trọng là thao tác loại cày cong dễ hơn loại cày thẳng nhiều, mọi người nhìn thấy loại cày cong có thể thuận lợi chuyển phương hướng, hơn nữa đường cày rất sâu và thẳng, liền có người vỗ tay hoan hô.
Vốn Sở Hoan cũng không nắm chắc lắm nhưng nhìn thấy hiệu quả thực tế còn tốt hơn nhiều so với trong suy nghĩ của mình, lúc này mới yên tâm. Kỳ Hoành nhịn không được liền tiến sát tới phía Sở Hoan hạ giọng nói:
- Sở đốc, có phải trước đây ngài từng cày ruộng không?
Sở Hoan nhìn Kỳ Hoành, khẽ cười nói:
- Kỳ Hoành, ngươi theo ta cũng được một thời gian rồi, ta cảm thấy cần cho ngươi một vị trí hợp lý hơn. Ngươi có sức khoẻ, ở bên cạnh ta thì thực là lãng phí. Ta chuẩn bị ban cho ngươi mấy mẫu ruộng, để ngươi cày ruộng thay ta, ngươi thấy thế nào?
Kỳ Hoành quay mặt ra chỗ khác, coi như không nghe thấy, mà cất tiếng hoan hô:
- Sở đốc anh minh, Sở đốc cơ trí, loại dụng cụ cày vô cùng khéo léo như vậy mà cũng có thể chế tạo ra, thực sự là trời phú cho Tây Bắc.
Sở Hoan cười ha hả lập tức kêu mấy viên quan địa phương tới dặn dò:
- Loại cày cong này vẫn còn tương đối thô, các ngươi có thể tìm một số người thợ giỏi tay nghề, xem có chỗ nào cải tiến được không. Sau đó làm nhiều những loại cày cong như thế này, như vậy, dân chúng chẳng những có thể tiết kiệm sức lực, hơn nữa cày được sâu, thu hoạch cũng khá hơn chút.
Thực ra quan viên Tây Quan đối với việc Sở Hoan tạo ra được vật như thế này cũng không lấy làm lạ. Đã có thể tạo ra muối ăn từ trên núi, vị Tổng Đốc đại nhân này còn có việc gì mà không làm ra được chứ.
Nhưng điều khiến cho mọi người cảm khái là, Sở Hoan mặc dù là Tổng Đốc Tây Quan, uy danh xa gần, nhưng lại hết sức hiền hòa với người khác, căn bản là không có tạo cho mình một cái uy của quan phủ.
Từ khi lập quốc tới nay, không có vị Tổng Đốc lại bằng lòng đi đến vùng đồng ruộng, thị sát tình hình canh tác của dân chúng, càng không có vị quan viên nào vì cải thiện hiệu suất canh tác mà nhọc lòng cải tiến công cụ canh tác.
Mặt trời đã ngả về phía Tây, Sở Hoan đang dặn dò quan viên địa phương cẩn thận, chợt thấy từ xa có một con ngựa phi tới, Kỳ Hoành lập tức tiến lên nói với người kia vài câu rồi mang đến một vật, còn tên kỵ binh kia cũng phi ngựa mà đi. Khi Kỳ Hoành cầm đồ tới thì thấy đó là một phong thư. Y trình lên cho Sở Hoan. Sở Hoan nhận lấy phong thư nhìn liếc qua, sắc mặt lập tức trở lên nghiêm trang.
- Sở đốc, có chuyện gì vậy?
Kỳ hoành thấy vẻ mặt Sở Hoan như vậy liền hỏi.
Sở hoan cũng không giải thích, trầm giọng nói:
- Chuẩn bị trở về Sóc Tuyền.
Thành Sóc Tuyền, trong nha môn tổng đốc, Sở Hoan ngồi ở chính giữa, trong sảnh có mấy người ngồi đó. Ngay cả ba người Bùi Tích, Công Tôn Sở, Đỗ Phụ Công cũng có mặt. Chỉ có điều lúc này, Sở Hoan mặc thường phục, tóc rối bù, trên trán đắp mặt chiếc khăn màu trắng, sắc mặt có vẻ tái nhợt, nhìn như người có bệnh. Lúc này Kỳ Hành đến trước cửa chắp tay nói:
- Sở đốc, người đã được đưa tới.
Sở Hoan nhìn mấy người có mặt, Bùi Tích nói:
- Để y vào.
Rất nhanh liền thấy một người bước chậm rì rì đi tới, đến ngoài cửa lớn, cố ý ho khan hai tiếng dường như muốn thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó mới thản nhiên tiến đến. Người này vóc dáng không cao, trong tay cầm một cây phất trần, nhìn cách ăn mặc thì là một tên thái giám.
Sau khi tên thái giám này đi vào, ba người Sở Tích đứng dậy, Sở Hoan dường như muốn đứng lên nhưng người lại mềm nhũn bất lực, nhất thời không thể đứng lên được.
- Vị này chính là Tống công công từ Hà Tây đến hả?
Sở Hoan nở nụ cười khổ:
- Thật sự là chậm trễ, bản đốc...bản đốc...!
Hắn ho khan kịch liệt một lúc.
- Mấy ngày nay Bản đốc không được khoẻ, nằm trên giường không thể dậy được, khiến cho công công phải đợi lâu thật sự khó nghĩ, xin Tống công công đừng trách cứ.
Sau một hồi dò xét Sở Hoan, Gã thái giám kia nghe âm thanh có khí mà bất lực thì hơi kinh ngạc nhưng vẫn nói:
- Sở tổng đốc không được khoẻ sao?
Công Tôn Sở thở dài:
- Công công không biết, từ sau khi Sở đốc đến Tây Quan, ngày đêm lo lắng, vì sự thái bình của Tây Quan nên gần như không nghỉ ngơi... bắt đầu từ năm ngoái, trước tiên là Tiếu Hoán Chương phản loạn, sau đó là Chu Lăng Nhạc khởi binh tạo phản, sở đốc tự mình thân chinh, định Bắc Sơn, Bình Thiên Sơn, màn trời chiếu đất, dầm mưa dãi nắng, việc gì cũng làm gương cho binh sĩ...!
Nói tới đó, y lắc đầu, tỏ vẻ buồn khổ.
- Tống công công, tục ngữ nói rất đúng, bệnh đến như núi sập, bệnh đi tựa lông hồng.
Đỗ Phụ Công cũng cười khổ nói:
- Sở Đốc vất vả quá độ, đột nhiên ngã bệnh khiến cho chúng ta đều vô cùng lo lắng. Ngài nói Tây Quan đang lúc thời điểm khẩn thiết, Sở đốc sao lại bị bệnh cơ chứ?
Tống công công mới há to miệng, Sở Hoan liền nói:
- Không sao không sao, bản đốc là quan viên của triều đình, phụng chỉ của thánh thượng chính là muốn tạo phúc cho một phương, cho dù không dậy được cũng cần cúc cung tận tuỵ đến chết mới thôi...Tống công công, ngài từ Hà Tây đường xa mà đến, có lẽ là phụng ý chí của thánh thượng? Không biết thánh thượng có ý chỉ gì?
Lúc này Tống công công mời hồi thần lại nói:
- Không biết Sở đốc lại bệnh như vậy, tạp gia... Ai, Sở đốc phải giữ gìn thân thể nhiều hơn mới đúng. Tạp gia đến Tây Quan là phụng chỉ của thánh thượng đến đây truyền chỉ.
- Hả?
Sở Hoan vội vươn tay nói:
- Mau mau mau, đỡ bản đốc tiếp chỉ...!
Hắn cố chống đứng lên, thân thể lung lay, dường như lúc nào cũng có thể ngã.
Kỳ Hoành nhanh chân bước qua đỡ lấy Sở Hoan, chỉ đi được hai bước liền thấy Sở Hoan ho một hồi kịch liệt, Kỳ Hồng cầm một chiếc khăn tay màu trắng đưa cho Sở Hoan, Sở Hoan nhận lấy đưa về bên miệng, cúi đầu xuống. Sau một hổi ho khan, hắn lau miệng rồi đưa chiếc trắng cho Kỳ Hoành, Tống công công mở to hai mắt, lúc này mới nhìn rõ, chiếc khăn tay khi nãy vốn trắng như tuyết nhưng giờ lại đỏ thẫm nên không nghi ngờ gì, Sở Hoan ho ra máu.
Y hơi biến sắc, thấy Sở Hoan còn muốn đi tới liền vội nói:
- Sở đại nhân, Sở đại nhân không cần nữa, ngươi đã bệnh đến mức này rồi, hay là... hay là đứng tiếp chỉ đi, tuy không hợp lẽ những cũng chỉ có thể như vậy, chỉ mong chư vị đừng truyền ra ngoài.
Công Tôn Sở nghiêm nghị nói:
- Tống công công nhân thiện như vậy, hạ thần cảm phục, chúng ta đều vô cùng cảm kích không dám lắm mồm.
Lúc này Tống công công mới lấy ra thánh chỉ ra cất cái giọng the thé đọc:
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết:
Trẫm đăng cơ đến nay đã được hai mươi bốn năm, thiên địa thái bình, vạn dân phúc khang.
Từ xưa đế vương thống trị thiên hạ tất dùng kinh thiên pháp tổ làm đầu, mà nhất định phải có lòng kính thiên pháp tổ, không được lơi là.
Ngày đêm đều phải như vậy, không ngày nào không trọng. Lập thiên độc thống, nhờ ơn trời, trẫm nay đã sáu mươi lăm tuổi, long đằng vu thiên, để thị long uy phúc đức tại vạn dân, đầu thu năm nay tế thiên hạ tuế, đặc tuyên Tây Quan tổng đốc Sở Hoan về Hà Tây cộng khánh thiên tuế, ân thi vạn chúng. Khâm thử!
Sau khi Tống công công tuyên chỉ xong lúc này mới cuộn thánh chỉ lại, đi lên phía trước dùng hai tay đưa cho Sở Hoan, Sở Hoan được Kỳ Hoành đỡ liền dùng hai tay tiếp nhận, cung kính nói:
- Thần tổng đốc Tây Quan Sở Hoan tiếp chỉ!
Lại nói tiếp:
- Tống công công, mau mời ngồi.
Công Tôn Sở vô cùng khách khí chỉ dẫn Tống công công ngồi bên cạnh, sớm đã có người bưng trà cùng điểm tâm đến. Sở Hoan thu lại thánh chỉ, được Kỳ Hoành dìu ngồi xuống, lúc này mới cảm khái nói:
- Thì ra là thánh thượng đại thọ 65 tuổi, muốn tế trời, thật là... thật là việc vui mừng cho thiên hạ...!
Hắn lại ho khan một hồi, mới nói:
- Tống công công, long thể của thánh thượng tốt chứ?
Tống công công cười nói:
- Thánh thượng tham đạo tu hành, đó là thân thể của thần tiên, đồng thọ cùng trời đất, đương nhiên là long thể khoẻ mạnh.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, long thể thánh thượng khoẻ mạnh là phúc của muôn dân, cũng là phúc của người làm thần tử như chúng ta.
Sở Hoan nói với giọng như kẻ hết hơi:
- Tống công công, thánh thượng tế trời vào đầu thu, cũng không đến hai tháng nữa rồi.
- Đúng vậy.
Tống công công cười nói:
- Hiện nay trên dưới ở Hà Tây đang gấp rút chuẩn bị thọ đản cho thánh thượng, thánh thượng lại tuyên mấy đạo thánh chỉ mới mấy vị đại nhân về Hà Tây cộng khánh, Sở đại nhân cũng có trong số này, đó là thánh thượng coi trọng, thật đáng mừng.
Sở hoan khẽ gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Ngoài hạ thần, không biết còn có những vị đại nhân nào về Hà Tây cộng khánh?
- Cái này tạp gia cũng không rõ lắm.
Tống công công cười nói:
- Thánh thượng truyền mấy đạo thánh chỉ, tạp gia chỉ là một trong số đó, những người khác không biết đi đến nơi nào.
Sở hoan gật gật đầu, hỏi lần nữa:
- Đúng rồi, Tống công công có biết Thủy Liên công công không? Ngài ấy hiện giờ vẫn tốt chứ?
- Thủy Liên?
Tống công công khẽ giật mình, có chút mờ mịt:
- Vị Thủy công công nào, tạp gia không biết người này.
Khóe mắt Sở hoan hơi giật, nhưng vẫn nói bằng giọng yếu ớt:
- Có lẽ là hạ quan nhớ lộn, nghe giọng của Tống công công dường như không phải người phương nam, giống như người phương bắc.
- Ừm, tạp gia là người Hà Tây.
Tống công công giải thích:
- Sở đại nhân không biết, trước đây trong cung có không ít người hầu hạ bất lực, vì thể thánh thượng hạ chỉ lựa chọn một số người ở Hà Tây vào cung, tạp gia chu đáo cho nên cũng vào cung làm việc, ở bên thánh thựơng làm thông sự sá nhân...!
Y nghĩ đến điều gì, lại nói tiếp:
- Đúng rồi, vị Thủy công công mà Sở đại nhân nói, có phải là công công khi trước cũng phục thị thánh thượng ở kinh thành không? Khả năng là không còn ở đó rồi, rất nhiều người trong cung làm việc bất lực đều bị trục xuất ra khỏi cung, vị Thủy công công ấy có lẽ cũng bị trục xuất ra khỏi cung rồi...!
Nói đến đây, y đột nhiên ngừng lại, dường như ý thức được mình nói quá nhiều, liền bưng ly trà lên, cười nói:
- Mà thôi, việc ở trong cung, tạp gia chỉ là thông sự xá nhân nho nhỏ biết cũng không nhiều. Để các vị chê cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.