Quyển 8 - Chương 1049: Hắc Hùng
Sa Mạc
26/02/2014
Sở Hoan ồ một tiếng, một lúc không nói gì, lâu sau mới nói:
- Nói như vậy, vị Triệu đại nhân của Binh Bộ Ti này, đã không còn ở thành Sóc Tuyền?
- Hạ quan cũng không dám cam đoan.
Lệnh lại nhắm mắt nói:
- Nhưng hắn tuyệt đối không ở nha môn Binh Bộ Ti, lại càng không ở phủ của mình.
- Ngươi tên gì?
- Hạ quan Dương Bạch Lộc!
- Dương Lệnh lại?
- Không dám!
- Nếu ngươi là Lệnh lại, như vậy đám vật tư Triệu Chủ sự điều khỏi Binh Bộ Ti, ngươi cũng đã biết, phải chăng còn danh sách?
Sở Hoan nhìn chằm chằm đôi mắt Dương Bạch Lộc:
- Theo ta được biết, điều tra vật tư kho vũ khí, cho dù là người giao hàng hay người nhận hàng, đều cần đồng ý, bản Đốc không nói sai chứ?
- Đại nhân nói không sai.
Lệnh lại nói:
- Trong nha môn có lưu danh sách, chắc phải có lưu trữ.
Sở Hoan đứng dậy, nói:
- Ngươi chờ ở nơi nà một lát.
Hắn cũng không để ý tới Lệnh lại, ra thẳng cửa.
Trước khi Dư Bất Khuất qua đời, thuộc hạ quản lý mấy vạn đại quân, sau khi Tây Lương lui lại, Tây Quan hoang tàn khắp nơi, đạo tặc xuất hiện, trị an cực kỳ tồi tệ, có một số đạo tặc thừa cơ mà lên, còn có dã tâm, có một số vốn là dân chúng bình thường, thật sự sống không được, tập trung lại một chỗ, đánh cướp chung quanh, đối mặt với cục diện hỗn loạn của Tây sau cuộc chiến, Dư Bất Khuất quyết dịnh thật nhanh, lập tức chia quân đội dưới trường ra làm hai đường.
Một đường vẫn thuộc biên chế quân Tây Bắc, điều động tới Nhạn Môn Quan. Tuy nói quân Tây Lương đã lui bước, nhưng ai cũng không dám cam đoan người Tây Lương có còn quay lại hay không, Nhạn Môn Quan đã từng là hùng quan số một thiên hạ giờ là danh nghĩa, quân Tây Bắc đóng trong Nhạn Môn Quan, xây dựng ổ bảo, đóng quân bên trong, thành viên tỏ chức nhanh quân đội này chủ yếu vẫn là quân Tây Bắc dưới trước Phong Hàn Tiếu lúc trước.
Ngoại trừ quân Tây Bắc cảnh vệ biên quan, một đội ngũ khác, chính là Bình Tây Quân do Dư Bất Khuất tự cải biên.
Bình Tây Quân, tên như ý nghĩa, đó là muốn bình định giặc cỏ cường đạo Tây Bắc.
Thành viên tạo thành quân đoàn này hơi phức tạp, có một phần là quân Tây Bắc, một phần là Vệ Sở Quân do Dư Bất Khuất mang tới từ quan nội, còn có Châu quân các Châu ở Tây Quan lúc trước, thậm chí Cấm Vệ Quân Tổng đốc Tây Quan cũng có một bộ phận bị biên chế vào Bình Tây Quan, ngoại trừ những tướng sĩ có quân tịch này ra, vì bổ sung binh lực, Dư Bất Khuất cũng từng chiêu mộ một số tráng sĩ ngay tại chỗ, mấy vạn quân được Dư Bất Khuất biên chế thành tám đại doanh.
Bình Tây Quân tám đại doanh, hai doanh lưu thủ tại Ninh Sơn, hai doanh khác điều tới tây bộ Tây Quan, mà thành Sóc Tuyền lại đóng bốn đại doanh của Bình Tây Quân.
Khi Dư Bất Khuất còn tại thế, Bình Tây Quân do Dư Bất Khuất tự mình thống soái, nhưng sau khi Dư Bất Khuất đột nhiên mất, dưới sự giới thiệu của Chu Lăng Nhạc, Đông Phương Tín lập nhiều chiến công hiển hách lúc chém giết với người Tây Lương lại nhảy lên trở thành tướng quân của Bình Tây Quân.
Bốn đại doanh xoay quanh thành Sóc Tuyền, dựa theo cách nói của Đông Phương Tín, đó là muốn bảo vệ phủ thành, tránh cho phủ thành Tây Quan bị thổ phỉ quấy nhiễu, mỗi đại doanh thủ một phương, trú doanh tại hai mươi dặm bốn phía thành Sóc Tuyền.
Bình Tây Quân ở phía nam thuộc về Khôn Tự Doanh.
Thống lĩnh bốn đại doanh, đều là một gã Thiên tướng quân, tứ đại Thiên tướng quân, một gã là thuộc cấp lúc trước của Dư Bất Khuất, hai gã Thiên tướng quân khác đều do Đông Phương Tín một tay đề bạt lên, Thiên tướng Khôn Tự Doanh Hùng Như Hải, chính là Đông Phương Tín một tay đề bạt lên.
Hùng Như Hải thân hình cao lớn, da ngăm đen, đứng đó giống như một cột điện bằng sắt, thân thể cơ bắp rất bắt mắt, giống như từng khối đều làm bằng sắt, da thịt rắn chắc, vì biểu hiện sự cường hãn của mình, vị Thiên tướng quân này cũng không thích mặc khôi giáp dày cộp nặng nề đi lại trong binh doanh, gã thích để trần hai tay, một cây bội đao bên hông, đi tới đi lui trong quân doanh.
Đám binh sĩ vụng trộm gọi gã là "Hắc Hùng", đương nhiên bởi vì thân thể cao lớn vô cùng cường tráng của gã, còn một nguyên nhân, chính là Hùng Như Hải này rất nóng nảy, bình thường còn tốt, một khi bị chọc giận, gã còn hung ác hơn cả gấu.
Hùng Như Hải tinh lực dồi dào, nhưng phương thức thổ lộ tinh lực của gã lại không nhiều, trong quân doanh này, có thể thổ lộ tinh lực dư thừa, chỉ có vũ lực.
So với nhiều tướng lãnh thích uống rượu, Hùng Như Hải lại thích vật lộn hơn.
Trong quân rất nhiều mãnh sĩ, tố chất thân thể của người Tây Bắc rất tốt, cho nên trong quân có rất nhiều hán tử cường tráng có võ lực, mà chuyện Hùng Như Hải thích làm nhất, chính là tập trong đám mãnh sĩ có võ lực trong quân thi đấu.
Bình thường gã lấy 20 tên dũng sĩ trong quân ra, chia thành hai đội, sau đó để hai bên vật lộn so cao thấp, phe thắng lợi sẽ được ban thưởng rượu thịt, mà phe thất bại ba ngày liên tục không được chút lương thực, cho nên mỗi lần thi đấu trong quân, binh sĩ hai bên đều dốc sức đánh cược một lần vì khẩu phần lương thực.
Gã thích ngồi trên ghế dựa, nhìn xem hai bên thi đấu giống như dã thú cắn xé nhau. Mặc dù sau mỗi lần thi đầu gần như chưa từng xuất hiện tình huống tử vong, nhưng mỗi lần đều có không ít người bị thương nặng, nhẹ thì máu thịt lẫn lộn, gãy xương, thậm chí kẻ nặng bị tổn thương nội tạng, mấy tháng cũng không dậy nổi.
Trời còn chưa hoàn toàn tối, chung quanh giáo trường đã đốt đuốc, không ít binh sĩ nhìn quanh bốn phía. Hùng Như Hải hai tay để trần, ngồi trên một chiếc ghế lớn, trên bãi đất, 20 tên dũng sĩ đấu đá say sưa, những người này đều đánh nhau tay không, không thể sử dụng binh khí, nhưng hai bên đều trúng quyền, mặt đất đã có bảy tám người nằm ngã ngổn ngang, có người không nhúc nhích được, chỉ có thể hơi phập phồng, điều này có thể phán đoán gã còn sống. Binh sĩ còn lại vẫn đang đấu đá nhau, binh sĩ tham gia thi đấu đôi mắt đều đỏ tươi, bắt đầu chiến đấu có lẽ mọi người chỉ vì một miếng ăn, nhưng càng đấu càng say sưa, sát tính dâng lên, quên cái gọi là lương thực, thuần túy vì đánh ngã đối thủ.
Gần như trên thân thể mỗi người ít nhiều đều bị thương, không ít người khuôn mặt bầm dập, miệng đổ máu tươi. Hùng Như Hải vuốt râu thô giống như cương châm, nhìn xem quân sĩ vật lộn trên bãi, gã cảm thấy máu tươi cũng đang sôi trào, tràng cảnh như vậy khiến gã cảm thấy hết sức hưng phấn.
Hai tay gã nắm chặt, đúng lúc này một binh sĩ vội vàng chạy tới bên người Hùng Như Hải, ghé bên tai nói vài câu. Nắm tay Hùng Như Hải buông ra, nghiêng đầu qua, lông mày đen dầy nối thành một đường:
- Đoàn xe? Đoàn xe gì?
- Từ trong thành tới, đều là xe không.
Binh sĩ vội đáp:
- Mấy chục người tới, dường như là quần áo Cận Vệ Quân.
- Cận Vệ Quân?
Hùng Như Hải vuốt chòm râu của mình:
- Tới từ trong thành? Trong thành chỉ có trong tay Sở Hoan có Cận Vệ Quân, chẳng lẽ Sở Hoan tới rồi?
Gã bỗng nhiên đứng dây, giống như một con trâu rừng cường tráng, cao hơn rất nhiều binh sĩ bên người:
- Lấy chiến giáp của ta tới, Cận Vệ Quân tới thăm núi của ông, ông cũng muốn nhìn một chút mấy thứ đó là mặt hàng gì?
Đôi mắt gã lộ vẻ khinh thường:
- Khắp nơi lan truyền, Cận Vệ Quân là quân đội tinh nhuệ nhất đế quốc, người của Cận Vệ Quân đều là tinh binh lấy một chọi mười, ông cũng muốn xem một chút, đám cháu trai nhút nhát kia rốt cuộc lợi hại thế nào.
Lúc này Sở Hoan mặc cẩm y màu xanh, không mặc quan bào trên người, dưới mông của hắn là Lôi Hỏa Kỳ Lân, sau lưng hắn là một đoàn xe thật dì, mấy chục chiếc xe trống kéo tới, mấy chục võ sĩ Cận Vệ Quân đều cưỡi ngựa cao to, võ trang đầy đủ, sau lưng hắn, bên trái là Bạch Hạt Tử, bên phải là Cừu Như Huyết.
Cách Khôn Tự Doanh mấy trăm mét, ánh lửa cửa doanh sáng như ban ngày, Sở Hoan giương mắt nhìn qua, thấy một đội nhân mã đi ra từ trong doanh trại, người đi đầu tư thế oai hùng, áp giáp màu đen lạnh như băng, bước chân rất lớn, đi đường lay động một chút, giống như một con gấu đen lớn cường tráng.
- Người này là Hùng Như Hải, Thiên tướng quân Khôn Tự Doanh.
Cừu Như Huyết khẽ nói.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, cười nói:
- Người cũng như tên, vị Hắc Hùng tướng quân này, quả nhiên không bôi nhọ dòng họ tổ tiên.
Lúc này Hùng Như Hải đã đứng trước cửa doanh, dưới ánh lửa, gã mặc áp giáp màu đen trên người, khôi ngô cường tráng, cũng uy phong oai hùng, đám quân sĩ chung quanh túm tụm, gã vẫn hết sức bắt mắt.
Sở Hoan thúc mã đi lên, Hùng Như Hải đã giơ tay, ý bảo Sở Hoan dừng lại, trầm giọng nói:
- Người tới là ai?
Bạch Hạt Tử thúc ngựa đi theo bên người Sở Hoan, trầm giọng nói:
- Tổng đốc đại nhân ở đây, còn không quỳ xuống hành lễ?
Hùng Như Hải dò xét Sở Hoan một phen, mặt không chút thay đổi:
- Quả nhiên là Tổng đốc đại nhân. Tổng đốc đại nhân, ti tướng mặc giáp trên người, kính xin thứ cho ti tướng không cách nào hành lễ.
Bạch Hạt Tử mặt trầm xuống, đang muốn quát lớn, Sở Hoan đã vươn tay ra. Bạch Hạt Tử nuốt lời muốn nói vào bụng, liền thấy Sở Hoan cười nói:
- Không cách nào hành lễ, bản Đốc không trách ngươi.
Hùng Như Hải hỏi:
- Không biết Tổng đốc đại nhân tơi đây làm gì?
- Bản Đốc tới đây thu hồi ò của Binh Bộ Ti.
Thân thể Sở Hoan hơi nghiêng về phía trước:
- Hùng tướng quân, vật tư điều tới từ Binh khố, nghe nói ngay trong Khôn Tự Doanh?
- Lời của Tổng đốc đại nhân, ti tướng nghe không rõ.
Hùng Như Hải đứng ngang trước cửa, thản nhiên nói:
- Chức trách của mạt tướng là, trấn thủ phía nam thành Sóc Tuyền, phòng ngừa giặc cỏ xâm phạm, huấn luyện tướng sĩ Khôn Tự Doanh, những chuyện khác ti tướng hoàn toàn không biết gì cả.
- Ngươi có biết hay không cũng không liên quan.
Sở Hoan vẫn cười nói:
- Bản Đốc đích thân tới tìm, cũng không cần làm phiền Hùng tướng quân.
- Thật sự không phải, không có thủ lệnh của Đông Phương tướng quân, ai cũng không được bước vào Khôn Tự Doanh một bước.
Hùng Như Hải nhìn chằm chằm ánh mắt Sở Hoan:
- Tổng đốc đại nhân có thủ lệnh của Đông Phương tướng quân?
- To gan.
Bạch Hạt Tử rốt cuộc quát lớn:
- Tổng đốc đại nhân vào doanh, còn cần thủ lệnh?
- Ngươi là người nào?
Hùng Như Hải lườm Bạch Hạt Tử một cái
- Sợ rằng các hạ không hiểu quy tắc trại lính, quân lệnh như sơn, Đông Phương tướng quân ra lệnh, chúng ta không dám vi phạm, đừng nói Tổng đốc đại nhân, cho dù Thánh thượng tiến tới, không có thủ lệnh tướng quân, vậy cũng không thể bước vào đại doanh một bước.
Ánh mắt gã lại chuyển qua Sở Hoan:
- Nếu như Tổng đốc đại nhân không có thủ lệnh của tướng quân, vẫn mời trở về đi, đạt được thủ lệnh của tướng quân rồi đến cũng không muộn!
Sở Hoan khẽ vuốt lông bờm Lôi Hỏa Kỳ Lân, thản nhiên nói:
- Nếu như lần này bản Đốc muốn vào doanh, Hùng tướng quân chuẩn bị thế nào?
- Nói như vậy, vị Triệu đại nhân của Binh Bộ Ti này, đã không còn ở thành Sóc Tuyền?
- Hạ quan cũng không dám cam đoan.
Lệnh lại nhắm mắt nói:
- Nhưng hắn tuyệt đối không ở nha môn Binh Bộ Ti, lại càng không ở phủ của mình.
- Ngươi tên gì?
- Hạ quan Dương Bạch Lộc!
- Dương Lệnh lại?
- Không dám!
- Nếu ngươi là Lệnh lại, như vậy đám vật tư Triệu Chủ sự điều khỏi Binh Bộ Ti, ngươi cũng đã biết, phải chăng còn danh sách?
Sở Hoan nhìn chằm chằm đôi mắt Dương Bạch Lộc:
- Theo ta được biết, điều tra vật tư kho vũ khí, cho dù là người giao hàng hay người nhận hàng, đều cần đồng ý, bản Đốc không nói sai chứ?
- Đại nhân nói không sai.
Lệnh lại nói:
- Trong nha môn có lưu danh sách, chắc phải có lưu trữ.
Sở Hoan đứng dậy, nói:
- Ngươi chờ ở nơi nà một lát.
Hắn cũng không để ý tới Lệnh lại, ra thẳng cửa.
Trước khi Dư Bất Khuất qua đời, thuộc hạ quản lý mấy vạn đại quân, sau khi Tây Lương lui lại, Tây Quan hoang tàn khắp nơi, đạo tặc xuất hiện, trị an cực kỳ tồi tệ, có một số đạo tặc thừa cơ mà lên, còn có dã tâm, có một số vốn là dân chúng bình thường, thật sự sống không được, tập trung lại một chỗ, đánh cướp chung quanh, đối mặt với cục diện hỗn loạn của Tây sau cuộc chiến, Dư Bất Khuất quyết dịnh thật nhanh, lập tức chia quân đội dưới trường ra làm hai đường.
Một đường vẫn thuộc biên chế quân Tây Bắc, điều động tới Nhạn Môn Quan. Tuy nói quân Tây Lương đã lui bước, nhưng ai cũng không dám cam đoan người Tây Lương có còn quay lại hay không, Nhạn Môn Quan đã từng là hùng quan số một thiên hạ giờ là danh nghĩa, quân Tây Bắc đóng trong Nhạn Môn Quan, xây dựng ổ bảo, đóng quân bên trong, thành viên tỏ chức nhanh quân đội này chủ yếu vẫn là quân Tây Bắc dưới trước Phong Hàn Tiếu lúc trước.
Ngoại trừ quân Tây Bắc cảnh vệ biên quan, một đội ngũ khác, chính là Bình Tây Quân do Dư Bất Khuất tự cải biên.
Bình Tây Quân, tên như ý nghĩa, đó là muốn bình định giặc cỏ cường đạo Tây Bắc.
Thành viên tạo thành quân đoàn này hơi phức tạp, có một phần là quân Tây Bắc, một phần là Vệ Sở Quân do Dư Bất Khuất mang tới từ quan nội, còn có Châu quân các Châu ở Tây Quan lúc trước, thậm chí Cấm Vệ Quân Tổng đốc Tây Quan cũng có một bộ phận bị biên chế vào Bình Tây Quan, ngoại trừ những tướng sĩ có quân tịch này ra, vì bổ sung binh lực, Dư Bất Khuất cũng từng chiêu mộ một số tráng sĩ ngay tại chỗ, mấy vạn quân được Dư Bất Khuất biên chế thành tám đại doanh.
Bình Tây Quân tám đại doanh, hai doanh lưu thủ tại Ninh Sơn, hai doanh khác điều tới tây bộ Tây Quan, mà thành Sóc Tuyền lại đóng bốn đại doanh của Bình Tây Quân.
Khi Dư Bất Khuất còn tại thế, Bình Tây Quân do Dư Bất Khuất tự mình thống soái, nhưng sau khi Dư Bất Khuất đột nhiên mất, dưới sự giới thiệu của Chu Lăng Nhạc, Đông Phương Tín lập nhiều chiến công hiển hách lúc chém giết với người Tây Lương lại nhảy lên trở thành tướng quân của Bình Tây Quân.
Bốn đại doanh xoay quanh thành Sóc Tuyền, dựa theo cách nói của Đông Phương Tín, đó là muốn bảo vệ phủ thành, tránh cho phủ thành Tây Quan bị thổ phỉ quấy nhiễu, mỗi đại doanh thủ một phương, trú doanh tại hai mươi dặm bốn phía thành Sóc Tuyền.
Bình Tây Quân ở phía nam thuộc về Khôn Tự Doanh.
Thống lĩnh bốn đại doanh, đều là một gã Thiên tướng quân, tứ đại Thiên tướng quân, một gã là thuộc cấp lúc trước của Dư Bất Khuất, hai gã Thiên tướng quân khác đều do Đông Phương Tín một tay đề bạt lên, Thiên tướng Khôn Tự Doanh Hùng Như Hải, chính là Đông Phương Tín một tay đề bạt lên.
Hùng Như Hải thân hình cao lớn, da ngăm đen, đứng đó giống như một cột điện bằng sắt, thân thể cơ bắp rất bắt mắt, giống như từng khối đều làm bằng sắt, da thịt rắn chắc, vì biểu hiện sự cường hãn của mình, vị Thiên tướng quân này cũng không thích mặc khôi giáp dày cộp nặng nề đi lại trong binh doanh, gã thích để trần hai tay, một cây bội đao bên hông, đi tới đi lui trong quân doanh.
Đám binh sĩ vụng trộm gọi gã là "Hắc Hùng", đương nhiên bởi vì thân thể cao lớn vô cùng cường tráng của gã, còn một nguyên nhân, chính là Hùng Như Hải này rất nóng nảy, bình thường còn tốt, một khi bị chọc giận, gã còn hung ác hơn cả gấu.
Hùng Như Hải tinh lực dồi dào, nhưng phương thức thổ lộ tinh lực của gã lại không nhiều, trong quân doanh này, có thể thổ lộ tinh lực dư thừa, chỉ có vũ lực.
So với nhiều tướng lãnh thích uống rượu, Hùng Như Hải lại thích vật lộn hơn.
Trong quân rất nhiều mãnh sĩ, tố chất thân thể của người Tây Bắc rất tốt, cho nên trong quân có rất nhiều hán tử cường tráng có võ lực, mà chuyện Hùng Như Hải thích làm nhất, chính là tập trong đám mãnh sĩ có võ lực trong quân thi đấu.
Bình thường gã lấy 20 tên dũng sĩ trong quân ra, chia thành hai đội, sau đó để hai bên vật lộn so cao thấp, phe thắng lợi sẽ được ban thưởng rượu thịt, mà phe thất bại ba ngày liên tục không được chút lương thực, cho nên mỗi lần thi đấu trong quân, binh sĩ hai bên đều dốc sức đánh cược một lần vì khẩu phần lương thực.
Gã thích ngồi trên ghế dựa, nhìn xem hai bên thi đấu giống như dã thú cắn xé nhau. Mặc dù sau mỗi lần thi đầu gần như chưa từng xuất hiện tình huống tử vong, nhưng mỗi lần đều có không ít người bị thương nặng, nhẹ thì máu thịt lẫn lộn, gãy xương, thậm chí kẻ nặng bị tổn thương nội tạng, mấy tháng cũng không dậy nổi.
Trời còn chưa hoàn toàn tối, chung quanh giáo trường đã đốt đuốc, không ít binh sĩ nhìn quanh bốn phía. Hùng Như Hải hai tay để trần, ngồi trên một chiếc ghế lớn, trên bãi đất, 20 tên dũng sĩ đấu đá say sưa, những người này đều đánh nhau tay không, không thể sử dụng binh khí, nhưng hai bên đều trúng quyền, mặt đất đã có bảy tám người nằm ngã ngổn ngang, có người không nhúc nhích được, chỉ có thể hơi phập phồng, điều này có thể phán đoán gã còn sống. Binh sĩ còn lại vẫn đang đấu đá nhau, binh sĩ tham gia thi đấu đôi mắt đều đỏ tươi, bắt đầu chiến đấu có lẽ mọi người chỉ vì một miếng ăn, nhưng càng đấu càng say sưa, sát tính dâng lên, quên cái gọi là lương thực, thuần túy vì đánh ngã đối thủ.
Gần như trên thân thể mỗi người ít nhiều đều bị thương, không ít người khuôn mặt bầm dập, miệng đổ máu tươi. Hùng Như Hải vuốt râu thô giống như cương châm, nhìn xem quân sĩ vật lộn trên bãi, gã cảm thấy máu tươi cũng đang sôi trào, tràng cảnh như vậy khiến gã cảm thấy hết sức hưng phấn.
Hai tay gã nắm chặt, đúng lúc này một binh sĩ vội vàng chạy tới bên người Hùng Như Hải, ghé bên tai nói vài câu. Nắm tay Hùng Như Hải buông ra, nghiêng đầu qua, lông mày đen dầy nối thành một đường:
- Đoàn xe? Đoàn xe gì?
- Từ trong thành tới, đều là xe không.
Binh sĩ vội đáp:
- Mấy chục người tới, dường như là quần áo Cận Vệ Quân.
- Cận Vệ Quân?
Hùng Như Hải vuốt chòm râu của mình:
- Tới từ trong thành? Trong thành chỉ có trong tay Sở Hoan có Cận Vệ Quân, chẳng lẽ Sở Hoan tới rồi?
Gã bỗng nhiên đứng dây, giống như một con trâu rừng cường tráng, cao hơn rất nhiều binh sĩ bên người:
- Lấy chiến giáp của ta tới, Cận Vệ Quân tới thăm núi của ông, ông cũng muốn nhìn một chút mấy thứ đó là mặt hàng gì?
Đôi mắt gã lộ vẻ khinh thường:
- Khắp nơi lan truyền, Cận Vệ Quân là quân đội tinh nhuệ nhất đế quốc, người của Cận Vệ Quân đều là tinh binh lấy một chọi mười, ông cũng muốn xem một chút, đám cháu trai nhút nhát kia rốt cuộc lợi hại thế nào.
Lúc này Sở Hoan mặc cẩm y màu xanh, không mặc quan bào trên người, dưới mông của hắn là Lôi Hỏa Kỳ Lân, sau lưng hắn là một đoàn xe thật dì, mấy chục chiếc xe trống kéo tới, mấy chục võ sĩ Cận Vệ Quân đều cưỡi ngựa cao to, võ trang đầy đủ, sau lưng hắn, bên trái là Bạch Hạt Tử, bên phải là Cừu Như Huyết.
Cách Khôn Tự Doanh mấy trăm mét, ánh lửa cửa doanh sáng như ban ngày, Sở Hoan giương mắt nhìn qua, thấy một đội nhân mã đi ra từ trong doanh trại, người đi đầu tư thế oai hùng, áp giáp màu đen lạnh như băng, bước chân rất lớn, đi đường lay động một chút, giống như một con gấu đen lớn cường tráng.
- Người này là Hùng Như Hải, Thiên tướng quân Khôn Tự Doanh.
Cừu Như Huyết khẽ nói.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, cười nói:
- Người cũng như tên, vị Hắc Hùng tướng quân này, quả nhiên không bôi nhọ dòng họ tổ tiên.
Lúc này Hùng Như Hải đã đứng trước cửa doanh, dưới ánh lửa, gã mặc áp giáp màu đen trên người, khôi ngô cường tráng, cũng uy phong oai hùng, đám quân sĩ chung quanh túm tụm, gã vẫn hết sức bắt mắt.
Sở Hoan thúc mã đi lên, Hùng Như Hải đã giơ tay, ý bảo Sở Hoan dừng lại, trầm giọng nói:
- Người tới là ai?
Bạch Hạt Tử thúc ngựa đi theo bên người Sở Hoan, trầm giọng nói:
- Tổng đốc đại nhân ở đây, còn không quỳ xuống hành lễ?
Hùng Như Hải dò xét Sở Hoan một phen, mặt không chút thay đổi:
- Quả nhiên là Tổng đốc đại nhân. Tổng đốc đại nhân, ti tướng mặc giáp trên người, kính xin thứ cho ti tướng không cách nào hành lễ.
Bạch Hạt Tử mặt trầm xuống, đang muốn quát lớn, Sở Hoan đã vươn tay ra. Bạch Hạt Tử nuốt lời muốn nói vào bụng, liền thấy Sở Hoan cười nói:
- Không cách nào hành lễ, bản Đốc không trách ngươi.
Hùng Như Hải hỏi:
- Không biết Tổng đốc đại nhân tơi đây làm gì?
- Bản Đốc tới đây thu hồi ò của Binh Bộ Ti.
Thân thể Sở Hoan hơi nghiêng về phía trước:
- Hùng tướng quân, vật tư điều tới từ Binh khố, nghe nói ngay trong Khôn Tự Doanh?
- Lời của Tổng đốc đại nhân, ti tướng nghe không rõ.
Hùng Như Hải đứng ngang trước cửa, thản nhiên nói:
- Chức trách của mạt tướng là, trấn thủ phía nam thành Sóc Tuyền, phòng ngừa giặc cỏ xâm phạm, huấn luyện tướng sĩ Khôn Tự Doanh, những chuyện khác ti tướng hoàn toàn không biết gì cả.
- Ngươi có biết hay không cũng không liên quan.
Sở Hoan vẫn cười nói:
- Bản Đốc đích thân tới tìm, cũng không cần làm phiền Hùng tướng quân.
- Thật sự không phải, không có thủ lệnh của Đông Phương tướng quân, ai cũng không được bước vào Khôn Tự Doanh một bước.
Hùng Như Hải nhìn chằm chằm ánh mắt Sở Hoan:
- Tổng đốc đại nhân có thủ lệnh của Đông Phương tướng quân?
- To gan.
Bạch Hạt Tử rốt cuộc quát lớn:
- Tổng đốc đại nhân vào doanh, còn cần thủ lệnh?
- Ngươi là người nào?
Hùng Như Hải lườm Bạch Hạt Tử một cái
- Sợ rằng các hạ không hiểu quy tắc trại lính, quân lệnh như sơn, Đông Phương tướng quân ra lệnh, chúng ta không dám vi phạm, đừng nói Tổng đốc đại nhân, cho dù Thánh thượng tiến tới, không có thủ lệnh tướng quân, vậy cũng không thể bước vào đại doanh một bước.
Ánh mắt gã lại chuyển qua Sở Hoan:
- Nếu như Tổng đốc đại nhân không có thủ lệnh của tướng quân, vẫn mời trở về đi, đạt được thủ lệnh của tướng quân rồi đến cũng không muộn!
Sở Hoan khẽ vuốt lông bờm Lôi Hỏa Kỳ Lân, thản nhiên nói:
- Nếu như lần này bản Đốc muốn vào doanh, Hùng tướng quân chuẩn bị thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.