Quyển 8 - Chương 1084: Hắc Phong Kỵ
Sa Mạc
19/06/2014
Thiên Sơn Đạo ở phía tây Tây Bắc, cũng là khu vực kéo dài về phía tây đế quốc. Thiên Sơn Đạo là một trong những Đạo có diện tích nhỏ nhất đế
quốc, chỉ có hai Châu, địa vị địa lý không hề lạc quan. Thiên Sơn ở cực
tây đế quốc, liên miên ngàn dặm, vô số ngọn núi giống như trường thương
đâm thẳng trời xanh, trời và đất giao chau, cho nên vùng núi này được
gọi là Thiên Sơn, mà Thiên Sơn Đạo cũng được gọi bởi như vậy.
Bắt đầu từ sườn núi Thiên Sơn, càng hướng lên trên tuyết đọng càng dày, quanh năm không thay đổi, trông qua là dãy núi trắng lóa như tuyết, bao phủ trong làn áo bạc, dãy núi nguy nga cao ngất, ngoài mấy chục dặm cũng trông thấy được.
Phía đông Thiên Sơn là lãnh thổ quốc gia Đại Tần, phía tây Thiên Sơn thì tách ra, đó là sa mạc lớn mênh mông bát ngát.
Phía đông Thiên Sơn, bắt đầu từ chân núi chính là đồng cỏ bát ngát, đây là đồng cỏ lớn nhất Tây Bắc, cũng là chuồng ngựa Thiên Sơn một trong ba chuồng ngựa lớn ở Tây Bắc.
Dưới chân Thiên Sơn hiện giờ đã trở thành cấm khu, cách Thiên Sơn ba mươi dặm, trạm canh giác nối nhau, từng đội kỵ binh tuần tra ngang dọc, cứ vài dặm liền có một đồn biên phòng.
Không cần tới quá gần, là có thể ngửi được khí tức binh đao dày đặc bên trong.
Dưới chân Thiên Sơn, lều trướng liên miên, hơn nữa trên đồng cỏ rộng lớn, nhiều đội kỵ binh đang thao diễn, chiến mã chạy như bay, gào thét mà qua. Kỵ binh trên người đều mặc áo giáp sáng ngời, áo giáp màu đen tản ra hàn quang lạnh lẽo dưới ánh mắt trời, tất cả những kỵ binh này đều cầm mã đao sắc bén trong tay, mã đao này hoàn toàn khác với mã đao của kỵ binh chính quy đế quốc.
Tổng đốc Thiên Sơn Đạo Chu Lăng Nhạc đang mặc quan bào, cưỡi trên lưng ngựa, sau lưng gã, hơn mười tên dũng tướng đi theo, gã một tay nắm cương, một tay chống nạnh, nhìn đội kỵ binh lao nhanh như hổ, thần sắc bình tĩnh, nhìn không ra tâm tình của gã.
Đám tướng lãnh túm tụm bên cạnh gã, thần sắc đều nghiêm trọng, không nói được lời nào.
Chợt thấy Chu Lăng Nhạc đưa tay chỉ về phía một đội ngũ đang phóng ngựa thao diễn bắn tên, lập tức có một gã tướng lãnh thúc ngựa ra, cờ lệnh trong tay phấp phới. Đội kỵ binh kia lập tức quay đầu ngựa một trăm tám mươi độ, đám ngựa hí vang, trong tiếng ầm ầm của vó ngựa, tất cả kỵ binh gác cung tên trong tay ra sau lưng, động tác nhanh chóng, không dây dưa chút nào, trong lệnh kỳ phấp phới, một người nhanh chóng rút đao, hai kỵ binh phía trước chạy ra một khoảng cách, mỗi kỵ binh đằng sau đuổi theo, động tác giống nhau như đúc, nhanh chóng hình thành chữ nhân như chim nhạn xông về phía trước.
Chu Lăng Nhạc khẽ vuốt cằm, đưa tay vuốt râu dưới cằm, một người bên cạnh nhìn thấy, trong mắt lộ vẻ vui thích, lập tức tới gần nói:
- Đại nhân, Hắc Phong Kỵ Thiên Sơn đã từ từ thành thục, trận hình diễn luyện hết sức quen thuộc… !
Không chờ gã nói hết, Chu Lăng Nhạc đã quay đầu về phía gã, thần sắc đột nhiên trở nên lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Hầu Kim Cương, có phải ngươi cảm thấy ngươi luyện binh rất tốt?
Tướng lĩnh này vốn mang theo thần sắc đắc ý, nghe Chu Lăng Nhạc nói như vậy, khuôn mặt lập tức lộ vẻ kinh sợ, lập tức xuống ngựa quỳ xuống nói:
- Đại nhân, mạt tướng… mạt tướng không dám!
Chu Lăng Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Huấn luyện Hắc Phong Kỵ thành hiện tại, đúng là không thể bỏ qua công lao của Hầu Kim Cương ngươi, nhưng ngươi chớ quên, những tướng lãnh bên cạnh ngươi, đều biểu hiện rõ tài cán của mình… !
Gã giơ tay lên chỉ đội kỵ binh chạy trên đồng cỏ bao la:
- Thứ tốt nhất bản Đốc đều giao cho các ngươi, muốn không chỉ là uy thế, còn muốn năng chinh thiện chiến… Hầu Kim Cương, nếu như Hắc Phong Kỵ xuất chiến, ngươi tự cho đánh đâu thắng đó không gì cản nổi sao?
Hầu Kim Cương mặc dù tâm thần bất định, nhưng vẫn nói:
- Hồi bẩm đại nhân, chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng, Hắc Phong Kỵ ra trận, mạt tướng dùng đầu đảm bảo, ở đế quốc Đại Tần này, ngoại trừ Cận Vệ Quân của Hiên Viên Thiệu, cho dù là ai cũng không cách nào chống đỡ Hắc Phong Kỵ!
Chu Lăng Nhạc mặt không biểu tình hỏi:
- Ngươi có tư cách gì nói như vậy?
Hàn Kim Cương lập tức nói:
- Mỗi binh sĩ Hắc Phong Kỵ đều trải qua lựa chọn khéo, trang bị của họ hiện giờ là mạnh nhất đế quốc, hộ giáp là thiếp giáp Lăng Anh, lực phòng hộ cực cao, mã đao phân phối, là ta kết hợp sở trường Trung Nguyên và Tây Vực, dùng thép tinh chế tạo, tuấn mã dưới háng, trước mắt là loại ngựa tốt nhất của đế quốc Đại Tần ta, hơn nữa dưới sự nhắn nhủ của đại nhân, quân lệnh như núi, dùng lệnh chờ chỉ, đám hổ rời núi… Hơn nữa có đại nhân bày mưu tính kệ, mạt tướng tự nhất có tư cách nói thẳng, Hắc Phong Kỵ của ta, là quân đoàn kỵ binh tinh nhuệ nhất thiên hạ!
Sắc mặt Chu Lăng Nhạc đột nhiên giãn ra cười rộ lên nói:
- Đứng dậy đi.
Chờ đến lúc Hầu Kim Cương đứng dậy, Chu Lăng Nhạc mới mỉm cười nói với tướng lãnh chung quanh:
- Các ngươi nhớ lấy, thân là tướng Thống lĩnh, ngoại trừ năng chinh thiện chiến, thống binh có phương pháp, điểm quan trọng nhất chính là có lòng tin tuyệt đối với quân đội của mình… !
Gã nhìn Hầu Kim Cương, hỏi:
- Kim Cương, ngươi có biết tại sao bản Đốc để ngươi đảm nhiệm Thống lĩnh Hắc Phong Kỵ?
Hầu Kim Cương chắp tay nói:
- Đây là ân ngộ của đại nhân!
- Nếu như bản Đốc không phát hiện ưu điểm trên người ngươi, bản Đốc cũng không có ân ngộ trên đầu ngươi.
Chu Lăng Nhạc bình tĩnh nói:
- Đám tướng lãnh dưới tay bản Đốc, đều là Đại tướng đảm đương một phương, bản Đốc coi trọng ngươi bởi vì ngươi có nghị lực không chịu thua, hơn nữa có lòng tin tuyệt đối với bản thân, binh hùng hùng một người, tướng hùng hùng một ổ, Hầu Kim Cương ngươi là tướng tài có thể đảm nhận, Hắc Phong Kỵ huấn luyện dưới trướng của ngươi, đương nhiên cũng không phải một đám giá áo túi cơm.
Trong mắt Hầu Kim Cương lộ vẻ cảm kích, chắp tay nói:
- Ơn tri ngộ của đại nhân đối với mạt tướng, mạt tướng muôn lần chết không thể báo.
Chu Lăng Nhạc cười ha ha một tiếng, nói với mọi người chung quanh:
- Các ngươi đều phải nhớ kỹ, Hầu Tướng quân ở đây, là đại biểu cho bản Đốc, quân lệnh của hắn, ai dám không theo, Hầu Tướng quân có quyền tiền trảm hậu tấu, tính tình của Hầu Tướng quân này các ngươi cũng rõ ràng, chính là trị quân nghiêm khắc, nếu làm trái với quân pháp, Hầu Tướng quân muốn thực hiện quân pháp, bản Đốc ra mặt cũng không cứu được các ngươi.
Chúng tướng đều chắp tay nói với Hầu Kim Cương:
- Chúng ta sẽ tuân theo phân công của Hầu Tướng quân!
Hầu Kim Cương càng cảm kích không thôi.
Chu Lăng Nhạc mỉm cười, nhìn Hắc Phong Kỵ phóng ngựa chạy như bay, nói:
- Hầu Tướng quân, Hắc Phong Kỵ còn phải huấn luyện gấp rút, nhất định phải khiến họ trở thành một hùng sư vô kiên bất tồi!
Hầu Kim Cương lập tức nói:
- Đại nhân ra lệnh một tiếng, trên dưới Hắc Phong Kỵ sẽ xông pha khói lửa, thề không chối từ.
Một gã tướng lãnh bên người Chu Lăng Nhạc thận trọng nói:
- Đại nhân, Hắc Phong Kỵ dưới Thiên Sơn, huấn luyện như vậy, triều đình có thể biết được động tĩnh hay không?
Không chờ Chu Lăng Nhạc nói chuyện, một tướng lãnh khác đã cười lạnh nói:
- Biết thì thế nào? Với tình hình của triều đình hiện giờ, cho dù biết rõ hết thảy xảy ra ở nơi này, chẳng lẽ họ còn có thể xuất binh công đánh chúng ta? Tây Bắc hỗn loạn, cho dù là Sở Hoan hay Tiếu Hoán Chương, cũng không có bản lĩnh trụ lại Tây Bắc, triều đình muốn ổn định Tây Bắc, để Tây Bắc thái bình, cũng chỉ có thể dựa vào Tổng đốc đại nhân.
Tên còn lại lấy cớ:
- Cho dù biết rõ tình huống nơi này, họ cũng không đưa ra nổi chứng cứ. Đại nhân bày mưu nghĩ kế, thử chia huấn luyện, số lượng quân đội mỗi lần tới đồng cỏ Thiên Sơn đều không cao hơn bốn ngàn người, huấn luyện xong lập tức rời bãi, thay đổi trang phục, sẽ không coi là Cấm Vệ Quân, mặc dù Hắc Phong Kỵ của ta đã có gần ba vạn người, nhưng bọn họ trông thấy vĩnh viễn chỉ có mấy ngàn kỵ binh huấn luyện ở nơi này, bên ngoài tìm không ra chỗ sơ hở.
Tướng lĩnh lúc trước hơi lo lắng nói:
- Mạt tướng chỉ lo lắng triều đình phái Thần Y Vệ tới, biết rõ ràng những chuyện, nếu như triều đình thực sự phái người truy cứu… !
Hầu Kim Cương cười lạnh nói:
- Mạt tướng lại không tin, triều đình thật dám phái người tới điều tra chuyện này, mạt tướng càng không tin, hắn còn có thể sống sót mang chứng cứ rời khỏi Thiên Sơn.
- Cho dù mang ra khỏi Thiên Sơn thì thế nào?
Một tướng lãnh mặt mũi tràn đầy cơ nhục nói:
- Đại nhân muốn ổn định Tây Bắc, giặc cỏ ở đây như mây, có thể nào không có một quân đội cường đại? Hiện giờ triều đình phải tốn tâm tư đối phó Thiên Môn Đạo ở Đông Nam, còn phải đối phó Thanh Thiên Vương Hà Bắc, ngoại trừ hai nơi này, không ít thế lực quan nội rục rịch, vào lúc này hắn còn muốn phái binh tới nhúng tay chuyện Tây Bắc, đó là triều đình tự chịu diệt vong… !
Lời còn chưa dứt, Chu Lăng Nhạc đã đưa tay ài một tiếng:
- Không nên nói bậy, Thánh thượng anh minh, chúng ta một lòng tận trung với triều đình, Thánh thượng sẽ không hiểu lầm chúng ta. Huấn Luyện Hắc Phong Kỵ chẳng qua là vì bảo vệ Tây Bắc thái bình, là bởi vì triều đình không cách nào xuất binh bình phỉ Tây Bắc, với tư cách thần tử, bản Đốc đương nhiên phải phân ưu cho Thánh thượng, huấn luyện quân đội, tùy thời ứng phó phản tặc loạn phỉ làm loạn Tây bắc. Đương nhiên, người Tây Lương có ngóc đầu trở lại hay không, chúng ta cũng không thể xác định, phòng ngừa chu đáo là việc của Tổng đốc một Đạo, một khi người Tây Lương chưa từ bỏ ý định, Hắc Phong Kỵ đương nhiên phải thủ vệ Tây Bắc cho đất nước.
Mọi người nhất thời đều chắp tay nói:
- Đại nhân một lòng vì nước, quả thực là gương mẫu cho chúng ta!
Một tướng lại nói:
- Đại nhân một lòng tận trung vì nước, thế nhưng Sở Hoan kia dã tâm bừng bừng, hắn trên nhảy dưới tranh ở Tây Quan, không để ý dân chúng sống chết, thực sự là tội khó có thể tha thứ!
Trong lúc nhất thời chúng tướng đều trách cứ, mắng to Sở Hoan bất trung bất nghĩa. Chu Lăng Nhạc đưa tay cười nói:
- Ác giả ác báo, Sở Hoan vì tư lợi của bản thân, kết bè kết cánh, diệt trừ đối lập, làm xằng bậu như vậy, đương nhiên không được lòng người. Kim Châu và Hạ Châu cùng cử binh, đủ thấy Sở Hoan đã khiến người người oán trách… Bản Đốc đươngn hiên cũng sẽ dâng một đạo tấu chương với triều đình, đòi lại công bình cho Tây Quan!
Chợt nghe một tiếng vó ngựa truyền tới từ phía sau, chúng tướng lập tức quay đầu lại. Chu Lăng Nhạc cũng quay đầu ngựa, liền thấy một đội kỵ binh không tới mười người đang chạy như bay tới. Mấy tướng lãnh bên người Chu Lăng Nhạc chắn ngang phía trước, Hầu Kim Cương nắm chặt chuôi đao đứng đầu tiên, liền thấy đội ngũ đi tới phía trước không xa đã ghìm ngựa dừng lại, một người vội vàng xuống ngựa, có hai người bước nhanh tới, người phía trước mặc quan bào, người đằng sau mặc trang phục bình thường, đầu đội mũ rộng vành, bước nhanh tới theo quan viên kia.
Sa Châu và Túc Châu thuộc Thiên Sơn, cảnh nội Sa Châu tại Thiên Sơn này, chúng tướng nhìn thấy quan viên kia lập tức nhận ra là Tri Châu Sa Châu, trông thấy Tri Châu Sa Châu dẫn người tới gặp, trong lòng biết người tới đương nhiên không phải người thường.
Chu Lăng Nhạc nhìn thấy, vẫy tay để mọi người lui ra, vung cương ngựa chậm rãi tiến lên. Tri Châu Sa Châu kia quỳ rạp xuống đất, người sau lưng cũng quỳ rạp xuống đất, tháo mũ rộng vành, để lộ một gương mặt vô cùng tuấn lãng.
Bắt đầu từ sườn núi Thiên Sơn, càng hướng lên trên tuyết đọng càng dày, quanh năm không thay đổi, trông qua là dãy núi trắng lóa như tuyết, bao phủ trong làn áo bạc, dãy núi nguy nga cao ngất, ngoài mấy chục dặm cũng trông thấy được.
Phía đông Thiên Sơn là lãnh thổ quốc gia Đại Tần, phía tây Thiên Sơn thì tách ra, đó là sa mạc lớn mênh mông bát ngát.
Phía đông Thiên Sơn, bắt đầu từ chân núi chính là đồng cỏ bát ngát, đây là đồng cỏ lớn nhất Tây Bắc, cũng là chuồng ngựa Thiên Sơn một trong ba chuồng ngựa lớn ở Tây Bắc.
Dưới chân Thiên Sơn hiện giờ đã trở thành cấm khu, cách Thiên Sơn ba mươi dặm, trạm canh giác nối nhau, từng đội kỵ binh tuần tra ngang dọc, cứ vài dặm liền có một đồn biên phòng.
Không cần tới quá gần, là có thể ngửi được khí tức binh đao dày đặc bên trong.
Dưới chân Thiên Sơn, lều trướng liên miên, hơn nữa trên đồng cỏ rộng lớn, nhiều đội kỵ binh đang thao diễn, chiến mã chạy như bay, gào thét mà qua. Kỵ binh trên người đều mặc áo giáp sáng ngời, áo giáp màu đen tản ra hàn quang lạnh lẽo dưới ánh mắt trời, tất cả những kỵ binh này đều cầm mã đao sắc bén trong tay, mã đao này hoàn toàn khác với mã đao của kỵ binh chính quy đế quốc.
Tổng đốc Thiên Sơn Đạo Chu Lăng Nhạc đang mặc quan bào, cưỡi trên lưng ngựa, sau lưng gã, hơn mười tên dũng tướng đi theo, gã một tay nắm cương, một tay chống nạnh, nhìn đội kỵ binh lao nhanh như hổ, thần sắc bình tĩnh, nhìn không ra tâm tình của gã.
Đám tướng lãnh túm tụm bên cạnh gã, thần sắc đều nghiêm trọng, không nói được lời nào.
Chợt thấy Chu Lăng Nhạc đưa tay chỉ về phía một đội ngũ đang phóng ngựa thao diễn bắn tên, lập tức có một gã tướng lãnh thúc ngựa ra, cờ lệnh trong tay phấp phới. Đội kỵ binh kia lập tức quay đầu ngựa một trăm tám mươi độ, đám ngựa hí vang, trong tiếng ầm ầm của vó ngựa, tất cả kỵ binh gác cung tên trong tay ra sau lưng, động tác nhanh chóng, không dây dưa chút nào, trong lệnh kỳ phấp phới, một người nhanh chóng rút đao, hai kỵ binh phía trước chạy ra một khoảng cách, mỗi kỵ binh đằng sau đuổi theo, động tác giống nhau như đúc, nhanh chóng hình thành chữ nhân như chim nhạn xông về phía trước.
Chu Lăng Nhạc khẽ vuốt cằm, đưa tay vuốt râu dưới cằm, một người bên cạnh nhìn thấy, trong mắt lộ vẻ vui thích, lập tức tới gần nói:
- Đại nhân, Hắc Phong Kỵ Thiên Sơn đã từ từ thành thục, trận hình diễn luyện hết sức quen thuộc… !
Không chờ gã nói hết, Chu Lăng Nhạc đã quay đầu về phía gã, thần sắc đột nhiên trở nên lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Hầu Kim Cương, có phải ngươi cảm thấy ngươi luyện binh rất tốt?
Tướng lĩnh này vốn mang theo thần sắc đắc ý, nghe Chu Lăng Nhạc nói như vậy, khuôn mặt lập tức lộ vẻ kinh sợ, lập tức xuống ngựa quỳ xuống nói:
- Đại nhân, mạt tướng… mạt tướng không dám!
Chu Lăng Nhạc cười nhạt một tiếng, nói:
- Huấn luyện Hắc Phong Kỵ thành hiện tại, đúng là không thể bỏ qua công lao của Hầu Kim Cương ngươi, nhưng ngươi chớ quên, những tướng lãnh bên cạnh ngươi, đều biểu hiện rõ tài cán của mình… !
Gã giơ tay lên chỉ đội kỵ binh chạy trên đồng cỏ bao la:
- Thứ tốt nhất bản Đốc đều giao cho các ngươi, muốn không chỉ là uy thế, còn muốn năng chinh thiện chiến… Hầu Kim Cương, nếu như Hắc Phong Kỵ xuất chiến, ngươi tự cho đánh đâu thắng đó không gì cản nổi sao?
Hầu Kim Cương mặc dù tâm thần bất định, nhưng vẫn nói:
- Hồi bẩm đại nhân, chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng, Hắc Phong Kỵ ra trận, mạt tướng dùng đầu đảm bảo, ở đế quốc Đại Tần này, ngoại trừ Cận Vệ Quân của Hiên Viên Thiệu, cho dù là ai cũng không cách nào chống đỡ Hắc Phong Kỵ!
Chu Lăng Nhạc mặt không biểu tình hỏi:
- Ngươi có tư cách gì nói như vậy?
Hàn Kim Cương lập tức nói:
- Mỗi binh sĩ Hắc Phong Kỵ đều trải qua lựa chọn khéo, trang bị của họ hiện giờ là mạnh nhất đế quốc, hộ giáp là thiếp giáp Lăng Anh, lực phòng hộ cực cao, mã đao phân phối, là ta kết hợp sở trường Trung Nguyên và Tây Vực, dùng thép tinh chế tạo, tuấn mã dưới háng, trước mắt là loại ngựa tốt nhất của đế quốc Đại Tần ta, hơn nữa dưới sự nhắn nhủ của đại nhân, quân lệnh như núi, dùng lệnh chờ chỉ, đám hổ rời núi… Hơn nữa có đại nhân bày mưu tính kệ, mạt tướng tự nhất có tư cách nói thẳng, Hắc Phong Kỵ của ta, là quân đoàn kỵ binh tinh nhuệ nhất thiên hạ!
Sắc mặt Chu Lăng Nhạc đột nhiên giãn ra cười rộ lên nói:
- Đứng dậy đi.
Chờ đến lúc Hầu Kim Cương đứng dậy, Chu Lăng Nhạc mới mỉm cười nói với tướng lãnh chung quanh:
- Các ngươi nhớ lấy, thân là tướng Thống lĩnh, ngoại trừ năng chinh thiện chiến, thống binh có phương pháp, điểm quan trọng nhất chính là có lòng tin tuyệt đối với quân đội của mình… !
Gã nhìn Hầu Kim Cương, hỏi:
- Kim Cương, ngươi có biết tại sao bản Đốc để ngươi đảm nhiệm Thống lĩnh Hắc Phong Kỵ?
Hầu Kim Cương chắp tay nói:
- Đây là ân ngộ của đại nhân!
- Nếu như bản Đốc không phát hiện ưu điểm trên người ngươi, bản Đốc cũng không có ân ngộ trên đầu ngươi.
Chu Lăng Nhạc bình tĩnh nói:
- Đám tướng lãnh dưới tay bản Đốc, đều là Đại tướng đảm đương một phương, bản Đốc coi trọng ngươi bởi vì ngươi có nghị lực không chịu thua, hơn nữa có lòng tin tuyệt đối với bản thân, binh hùng hùng một người, tướng hùng hùng một ổ, Hầu Kim Cương ngươi là tướng tài có thể đảm nhận, Hắc Phong Kỵ huấn luyện dưới trướng của ngươi, đương nhiên cũng không phải một đám giá áo túi cơm.
Trong mắt Hầu Kim Cương lộ vẻ cảm kích, chắp tay nói:
- Ơn tri ngộ của đại nhân đối với mạt tướng, mạt tướng muôn lần chết không thể báo.
Chu Lăng Nhạc cười ha ha một tiếng, nói với mọi người chung quanh:
- Các ngươi đều phải nhớ kỹ, Hầu Tướng quân ở đây, là đại biểu cho bản Đốc, quân lệnh của hắn, ai dám không theo, Hầu Tướng quân có quyền tiền trảm hậu tấu, tính tình của Hầu Tướng quân này các ngươi cũng rõ ràng, chính là trị quân nghiêm khắc, nếu làm trái với quân pháp, Hầu Tướng quân muốn thực hiện quân pháp, bản Đốc ra mặt cũng không cứu được các ngươi.
Chúng tướng đều chắp tay nói với Hầu Kim Cương:
- Chúng ta sẽ tuân theo phân công của Hầu Tướng quân!
Hầu Kim Cương càng cảm kích không thôi.
Chu Lăng Nhạc mỉm cười, nhìn Hắc Phong Kỵ phóng ngựa chạy như bay, nói:
- Hầu Tướng quân, Hắc Phong Kỵ còn phải huấn luyện gấp rút, nhất định phải khiến họ trở thành một hùng sư vô kiên bất tồi!
Hầu Kim Cương lập tức nói:
- Đại nhân ra lệnh một tiếng, trên dưới Hắc Phong Kỵ sẽ xông pha khói lửa, thề không chối từ.
Một gã tướng lãnh bên người Chu Lăng Nhạc thận trọng nói:
- Đại nhân, Hắc Phong Kỵ dưới Thiên Sơn, huấn luyện như vậy, triều đình có thể biết được động tĩnh hay không?
Không chờ Chu Lăng Nhạc nói chuyện, một tướng lãnh khác đã cười lạnh nói:
- Biết thì thế nào? Với tình hình của triều đình hiện giờ, cho dù biết rõ hết thảy xảy ra ở nơi này, chẳng lẽ họ còn có thể xuất binh công đánh chúng ta? Tây Bắc hỗn loạn, cho dù là Sở Hoan hay Tiếu Hoán Chương, cũng không có bản lĩnh trụ lại Tây Bắc, triều đình muốn ổn định Tây Bắc, để Tây Bắc thái bình, cũng chỉ có thể dựa vào Tổng đốc đại nhân.
Tên còn lại lấy cớ:
- Cho dù biết rõ tình huống nơi này, họ cũng không đưa ra nổi chứng cứ. Đại nhân bày mưu nghĩ kế, thử chia huấn luyện, số lượng quân đội mỗi lần tới đồng cỏ Thiên Sơn đều không cao hơn bốn ngàn người, huấn luyện xong lập tức rời bãi, thay đổi trang phục, sẽ không coi là Cấm Vệ Quân, mặc dù Hắc Phong Kỵ của ta đã có gần ba vạn người, nhưng bọn họ trông thấy vĩnh viễn chỉ có mấy ngàn kỵ binh huấn luyện ở nơi này, bên ngoài tìm không ra chỗ sơ hở.
Tướng lĩnh lúc trước hơi lo lắng nói:
- Mạt tướng chỉ lo lắng triều đình phái Thần Y Vệ tới, biết rõ ràng những chuyện, nếu như triều đình thực sự phái người truy cứu… !
Hầu Kim Cương cười lạnh nói:
- Mạt tướng lại không tin, triều đình thật dám phái người tới điều tra chuyện này, mạt tướng càng không tin, hắn còn có thể sống sót mang chứng cứ rời khỏi Thiên Sơn.
- Cho dù mang ra khỏi Thiên Sơn thì thế nào?
Một tướng lãnh mặt mũi tràn đầy cơ nhục nói:
- Đại nhân muốn ổn định Tây Bắc, giặc cỏ ở đây như mây, có thể nào không có một quân đội cường đại? Hiện giờ triều đình phải tốn tâm tư đối phó Thiên Môn Đạo ở Đông Nam, còn phải đối phó Thanh Thiên Vương Hà Bắc, ngoại trừ hai nơi này, không ít thế lực quan nội rục rịch, vào lúc này hắn còn muốn phái binh tới nhúng tay chuyện Tây Bắc, đó là triều đình tự chịu diệt vong… !
Lời còn chưa dứt, Chu Lăng Nhạc đã đưa tay ài một tiếng:
- Không nên nói bậy, Thánh thượng anh minh, chúng ta một lòng tận trung với triều đình, Thánh thượng sẽ không hiểu lầm chúng ta. Huấn Luyện Hắc Phong Kỵ chẳng qua là vì bảo vệ Tây Bắc thái bình, là bởi vì triều đình không cách nào xuất binh bình phỉ Tây Bắc, với tư cách thần tử, bản Đốc đương nhiên phải phân ưu cho Thánh thượng, huấn luyện quân đội, tùy thời ứng phó phản tặc loạn phỉ làm loạn Tây bắc. Đương nhiên, người Tây Lương có ngóc đầu trở lại hay không, chúng ta cũng không thể xác định, phòng ngừa chu đáo là việc của Tổng đốc một Đạo, một khi người Tây Lương chưa từ bỏ ý định, Hắc Phong Kỵ đương nhiên phải thủ vệ Tây Bắc cho đất nước.
Mọi người nhất thời đều chắp tay nói:
- Đại nhân một lòng vì nước, quả thực là gương mẫu cho chúng ta!
Một tướng lại nói:
- Đại nhân một lòng tận trung vì nước, thế nhưng Sở Hoan kia dã tâm bừng bừng, hắn trên nhảy dưới tranh ở Tây Quan, không để ý dân chúng sống chết, thực sự là tội khó có thể tha thứ!
Trong lúc nhất thời chúng tướng đều trách cứ, mắng to Sở Hoan bất trung bất nghĩa. Chu Lăng Nhạc đưa tay cười nói:
- Ác giả ác báo, Sở Hoan vì tư lợi của bản thân, kết bè kết cánh, diệt trừ đối lập, làm xằng bậu như vậy, đương nhiên không được lòng người. Kim Châu và Hạ Châu cùng cử binh, đủ thấy Sở Hoan đã khiến người người oán trách… Bản Đốc đươngn hiên cũng sẽ dâng một đạo tấu chương với triều đình, đòi lại công bình cho Tây Quan!
Chợt nghe một tiếng vó ngựa truyền tới từ phía sau, chúng tướng lập tức quay đầu lại. Chu Lăng Nhạc cũng quay đầu ngựa, liền thấy một đội kỵ binh không tới mười người đang chạy như bay tới. Mấy tướng lãnh bên người Chu Lăng Nhạc chắn ngang phía trước, Hầu Kim Cương nắm chặt chuôi đao đứng đầu tiên, liền thấy đội ngũ đi tới phía trước không xa đã ghìm ngựa dừng lại, một người vội vàng xuống ngựa, có hai người bước nhanh tới, người phía trước mặc quan bào, người đằng sau mặc trang phục bình thường, đầu đội mũ rộng vành, bước nhanh tới theo quan viên kia.
Sa Châu và Túc Châu thuộc Thiên Sơn, cảnh nội Sa Châu tại Thiên Sơn này, chúng tướng nhìn thấy quan viên kia lập tức nhận ra là Tri Châu Sa Châu, trông thấy Tri Châu Sa Châu dẫn người tới gặp, trong lòng biết người tới đương nhiên không phải người thường.
Chu Lăng Nhạc nhìn thấy, vẫy tay để mọi người lui ra, vung cương ngựa chậm rãi tiến lên. Tri Châu Sa Châu kia quỳ rạp xuống đất, người sau lưng cũng quỳ rạp xuống đất, tháo mũ rộng vành, để lộ một gương mặt vô cùng tuấn lãng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.