Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 3 - Chương 586: Hắc sơn

Sa Mạc

30/08/2013

Lang Oa Tử nghe thấy Sở Hoan đã đặt cho mình một cái tên mới, hơi có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó đã liền quỳ gối xuống mặt đất, trịnh trọng hướng về phía Sở Hoan hành lễ.

Lúc ở trên sa mạc rộng lớn, Lang Oa Tử đưa ra một thỏa thuận đối với Sở Hoan, hắn nguyện sẽ trung thành với Sở Hoan, đem chính sinh mạng của mình giao cho Sở Hoan, còn về phía Sở Hoan cũng phải giúp gã tìm ra đích xác hung thủ đã đứng đằng sau vụ hại chết Mã Chính Nghĩa.

Trước đây Sở Hoan cũng chưa chính thức đưa ra câu trả lời, thế nhưng trong thời điểm hiện nay lại đặt cho Lang Oa Tử một cái tên mới, thì cũng đồng nghĩa với việc đã đồng ý chấp thuận yêu cầu của Lang Oa Tử.

Bạch Hạt Tử trầm ngâm một lúc, rồi nói:

- Đại nhân, để các huynh đệ đi theo Lang Oa Tử tập kích vào Hắc thủy, ta sẽ không hề có ý kiến gì, nhưng có điều Bạch Hạt Tử ta không thể đi theo được.

Tôn Tử Không ở bên cạnh vẫn không nói gì, đến giờ phút này cuối cùng cũng đã lên tiếng:

- Sư phụ đại nhân, ta cũng không thể đi được.

Sở Hoan cau mày nói:

- Đây là quân lệnh, các ngươi muốn làm trái quân lệnh?

Bạch Hạt Tử lắc đầu nói:

- Đại nhân, người khác thì ta không xen vào. Ta đến kinh thành, cũng chỉ để được đại nhân thu nạp bên cạnh, không phải là người của triều đình, hơn thế nữa lần này ta đi đến Tây Lương, vốn cũng chính là vì để đại nhân có thể điều người dễ dàng hơn. Hắc sơn một khi xảy ra chiến sự, thì tình thế cực kỳ nguy hiểm. Bạch Hạt Tử ở lại bên cạnh đại nhân, nếu như lúc đó cần phải chém giết xông lên, thì cũng có thể ở bên cạnh phò trợ đại nhân, làm lá chắn đón nhận những mũi tên bắn lén từ phía sau cho đại nhân.

Thái độ của Bạch Hạt Tử rất kiên quyết. Sở Hoan biết dù Bạch Hạt Tử xuất thân từ lưu manh đường chợ, nhưng lại rất trọng tình nghĩa, ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng đã gật đầu nói:

- Bạch huynh, ngươi hãy ở lại bên cạnh ta.

Tôn Tử Không vội hỏi:

- Sư phụ, còn đệ tử!

- Không được!

Sở Hoan lắc đầu nghiêm nghị nói:

- Tử Không, ta đã giữ Bạch huynh ở lại bên cạnh, quả thật là ta rất muốn có một người phò giúp đắc lực ở bên cạnh ta, nhằm khi chẳng may xảy ra biến cố gì, thì ở bên cạnh ta nhất định không thể thiếu một trợ thủ tâm phúc nhất.

Hắn dừng lại một chút, nói:

- Ta vẫn còn một chuyện muốn ngươi đi làm, so với việc ở lại bên cạnh ta thì quan trọng hơn rất nhiều.

Tôn Tử Không nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Sở Hoan, lập tức nói:

- Sư phụ, người nói đi, muốn đệ tử làm việc gì, dù là xông vào núi đao biển lửa, thì đệ tử nhất nhất nghe theo lời của người.



Sở Hoan mỉm cười lắc đầu nói:

- Không cần phải đi vào nới núi đao biển lửa. Nếu quả thật là Ma Ha Tạng bị thất bại, thì các ngươi ở bên các sườn đồi không cần phải chờ ta, nhớ rõ phải âm thầm đi tìm Hiên Viên tướng quân, bất kể là như thế nào, các ngươi phải tìm bằng được bọn họ, đem những gì mà ngươi biết về cuộc nổi loạn của Tây Lương kể lại tường tận cho Hiên Viên tướng quân được rõ.

Hắn dừng lại một chút, rồi lại nói tiếp:

- Nếu như ta không thể trở về được, thì ngươi không cần thiết phải về kinh thành, mà hãy trở về phủ Vân Sơn, nói cho Tô Đông gia của Hòa Thịnh Tuyền…!

Nói tới đây, hắn lắc đầu mỉm cười, khoát tay, nói tiếp:

- Không có gì, Lang Oa Tử, Tử Không, hai người các ngươi về sớm để cùng với các huynh đệ khác chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.

Bạch Hạt Tử nói:

- Đại nhân, để Lang Oa Tử dẫn người đánh lén ở sông Hắc thủy không được ổn cho lắm, vì địa hình của Hắc thủy, Lang Oa Tử hoàn toàn không nắm rõ…!

Sở Hoan cười nói:

- Việc này không cần vội, nếu như Ma Ha Tạng đồng ý để cho Lang Oa Tử cầm binh xuất chiến, thì đương nhiên ta sẽ yêu cầu hắn giao bản đồ cho ta.

Nghĩ tới việc trong tay Ma Ha Tạng có một tấm bản đồ quân sự Tây Lương hết sức tỉ mỉ, đối với nước Tần mà nói, thực sự là chí bảo. Hắn cũng không biết có thể nhân cơ hội này mượn được một phần tấm bản đồ quân sự đó không.

Sở Hoan lệnh cho Bạch Hạt Tử và Tôn Tử Không tạm lui ra, để cho Lang Oa Tử một mình ở lại, rồi khẽ giọng dặn dò Lang Oa Tử một hồi lâu. Vẻ mặt của Lang Oa Tử tỏ ra rất nghiêm túc, gã biết rằng Sở Hoan giao một trách nhiệm nặng nề để gã đảm nhiểm, thì đó chính là sự tin cậy to lớn mà Sở Hoan đã dành cho mình.

Một bộ phận binh mã đã rút lui về phía Tây, thật ra cũng không thể nhận ra đó là dân chăn nuôi hay là binh sĩ, kéo dài tới hơn mười dặm, đang rầm rập đi về phía Tây. Đàn trâu bầy cừu tựa như những vết loang lổ chằng chịt ở trên thảo nguyên.

Xuất phát từ bộ tộc Na Sử, đám đông này chỉ mới có gần hai vạn người, đi được hai ngày đường, thì số lượng đã tăng lên tới chục vạn người, trùng trùng điệp điệp, nhìn không thấy được đầu, có điều trật tự không hề bị hỗn loạn.

Không khí lạnh đang bao trùm toàn bộ vùng thảo nguyên rộng lớn vào ban đêm, nhưng đám người này lại không dám dừng chân lại để nghỉ ngơi, mọi người đều biết rằng ở phía sau họ có đại quân đang truy kích, một khi để đại quân đuổi kịp, thì việc tài sản của họ bị cướp bóc là điều không thể tránh khỏi, hơn thế nữa sinh mạng của họ cũng không được đảm bảo dưới vó ngựa vô tình của đám kỵ binh.

Kỵ binh chính là đội quân chủ lực của thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, trên thực tế thì chính là của bộ tộc Na Sử. Na Sử Bột Cổ Lợi đã làm theo sự dặn dò của Ma Ha Tạng, tất nhiên là không dám tùy ý khuếch đại việc chiêu tập kỵ binh.

Đánh lén địch từ phía sau, vốn là chuyện vô cùng bí mậ., Ma Ha Tạng dù có hồ đồ tới đâu, cũng biết rằng việc này tuyệt đối không thể dễ dàng tiết lộ ra bên ngoài, ngoại trừ Na Sử Bột Cổ Lợi, thì cũng chỉ có Khuất Luật Cân biết đến việc này.

Vào thời điểm như hiện nay, việc tập hợp binh mã là hết sức bình thường. Nên sau khi Na Sử Bột Cổ Lợi được Ma Ha Tạng giao phó, thì với thời gian chưa tới nửa ngày, lão đã điều động được một nghìn kỵ binh.

Một nghìn kỵ binh này được coi là đội kỵ binh tinh nhuệ nhất mà bộ tộc Na Sử có được, cũng là những dũng sĩ dũng mãnh gan gạ nhất của thảo nguyên Cổ Lạp Thấm. Đó cũng chính là con át chủ bài trong tay của Na Sử Bột Cổ Lợi.

Trang bị của đám kỵ binh này tuy rằng không thể so sánh được so với quân đoàn của Ma Ha La, thế nhưng so với đám kỵ binh thông thường, thì quả thực là dũng mạnh hơn rất nhiều. Bọn họ cưỡi lên những con tuấn mã, cũng được coi là tốt nhất của thảo nguyên Cổ Lạp Thấm.

Trước giờ xuất binh, Ma Ha Tạng không quên cùng với đám người Sở Hoan, Na Sử Bột Cổ Lợi, Lang Oa Tử, Khật Luật Cân ngồi lại thương thảo một lần nữa. Một nghìn kỵ binh, được chia làm hai bộ phận nhỏ, mỗi một đội người ngựa gồm năm trăm kỵ binh, do Lang Oa Tử và Khuất Luật Cân phân công nhau thống lĩnh. Sở Hoan lại một lần nữa nhấn mạnh thêm, tác dụng của hai đội kỵ binh này, tuyệt đối không được cướp bóc tài sản ở phía sau quân địch, cũng phải là vì có thể giết được nhiều người, mà mục đích quan trọng nhất, đó chính là làm khủng hoảng phía sau quân địch, làm nhiễu loạn khí thế chiến đấu của quân đội tiền phương.



Trong lòng của Khuất Luật Cân cảm thấy chỉ có năm trăm kỵ binh, số lượng này là hơi ít, thế nhưng gã vốn là người dũng mãnh gan dạ, Sở Hoan đã nói không phải vì cướp bóc tài sản công chiếm địa bàn, mà chỉ là muốn tạo cho quân địch nỗi sợ hãi, dường như gã mơ hồ đã hiểu được ý đồ của Sở Hoan. Do vậy mà không dám nói nhiều lời, hơn thế nữa, được giao cho một trọng trách nặng nề như vậy, trong lòng gã cũng tự biết rằng đó là sự coi trọng vô cùng mà Ma Ha Tạng đã giành cho bản thân.

Tâm trạng của Lang Oa Tử rất vui, nhưng từ đầu tới cuối, vẻ mặt luôn tỏ ra hết sức bình tĩnh. Trong thâm tâm của Sở Hoan vẫn có đôi chút lo lắng. Tuy Lang Oa Tử xuất thân là lạc đà khách, kỹ thuật cưỡi ngựa bắn tên cũng không hề tỏ ra kém cỏi, thế nhưng có thể thống lĩnh năm trăm kỵ binh tung hoành ngang dọc, thì Sở Hoan vẫn còn có vài phần lo lắng. Chỉ là nhìn thấy vẻ mặt điềm tĩnh của Lang Oa Tử, thì lại nghĩ rằng có lẽ Lang Oa Tử sẽ không làm cho mình thất vọng.

Sở Hoan đề xuất đem những thủ hạ của chính mình đi cùng với Lang Oa Tử, lý do của hắn cũng rất đơn giản. Đám bộ hạ này đã từng được huấn luyện lối đánh tập kích bất ngờ, nếu như có thể đi theo trợ giúp Lang Oa Tử, thì nhất định sẽ phát huy được tác dụng to lớn. Ma Ha Tạng có đôi chút do dự, nhưng không cự tuyệt, liền gật đầu đồng ý.

Lúc này Sở Hoan lại khéo léo yêu cầu Ma Ha Tạng cho mượn tấm bản đồ quân sự, chỉ nói là người của hắn không nắm rõ được địa hình của Tây Lương, nếu như muốn đánh lén vào Hắc thủy, không có bản đồ thì cũng chỉ như người mù đi xem voi.

Na Sử Bột Cổ Lợi nghe nói Sở Hoan yêu cầu mượn tấm bản đồ, liền tỏ thái độ đề phòng, nhưng vẻ mặt của Ma Ha Tạng lại tỏ ra vô cùng rộng lượng, không hề do dự, liền lệnh cho Na Sử Bột Cổ Lợi tìm tấm bản đồ Hắc thủy giao cho Sở Hoan.

Na Sử Bột Cổ Lợi không dám làm trái ý, rất lâu sau mới tìm được phần bản đồ đó mang tới. Ma Ha Tạng giao lại cho Sở Hoan. Sở Hoan liền mở ra để nhìn, trong lòng tỏ vẻ tiếc nuối, bản đồ quân sự nên quả đúng như cái tên gọi của nó, chỉ chỉ rõ địa hình bộ tộc Chu Lạp ở Hắc thủy, dù vẽ hết sức tỉ mỉ, thậm chí còn ghi lại tường tận từng vị trí của hơn bốn mươi bộ tộc lớn nhỏ cùng sinh sống trải dọc Hắc thủy.

Trong lòng Sở Hoan cũng biết, bản đồ quân sự Tây Lương là thứ đồ cơ mật không có gì có thể sánh nổi, chỉ e rằng ngoại trừ những nhân vật quan trọng, thì người bình thường khó mà có thể nhìn được lấy một lần. Tuy Ma Ha Tạng cùng mình kết nghĩa huynh đệ, thì hai người đương nhiên là có thể cùng nhau nắm giữ, nhưng dù sao cũng là hai dân tộc khác nhau, một thứ đồ quan trọng như vậy, sự việc liên quan tới vận mệnh quốc gia, Ma Ha Tạng hoàn toàn có thể giữ lại cho mình, đó cũng là điều mà Sở Hoan đã dự liệu từ trước.

Tuy nhiên,Ma Ha Tạng có thể giao lại một tấm bản đồ hết sức tỉ mỉ về bộ tộc Chu Lạp, dĩ nhiên đã khiến cho Sở Hoan hết sức hài lòng.

Chuyện binh khẩn cấp, Ma Ha Tạng dặn dò lần cuối cùng đối với hai cánh quân kỵ binh, nhất định là phải an toàn trở về, tuyệt đối không thể đối mặt với đội quân chủ lực của địch đang trên đường tiến công. Dưới sự hiệp trợ của Na Sử Bột Cổ Lợi, mọi người phán đoán đường đi của cánh quân Ma Ha La và của bộ tộc Chu Lạp, dặn dò hai người phải đi vòng đường bộ, bao vây lấy phía sau của kẻ thù.

Sau khi màn đêm buông xuống, không ai phát hiện thấy, một nghìn kỵ binh được chia làm hai đội, chia làm hai đường nhằm hướng về phía Tây mà lùi lại. Tuy có người nhìn thấy, nhưng vì trong lúc lui lại, người ngựa đến rồi đi đi rồi đến như con thoi nên cũng chẳng ai quan tâm đến việc đó. Cho dù có người nhìn thấy bọn họ đi về phía xa, cũng chỉ coi là đội quân thám báo, đi lên phía trước thăm dò động tĩnh của quân địch. Rất ít người biết rằng hai đội quân này như hai con dao găm đang nhằm thẳng về trái tim của quân địch mà tiến.





Hắc sơn, nằm ở địa khu Tây bắc của thỏa nguyên Cổ Lạp Thấm.

Tất nhiên là trên thảo nguyên rộng lớn Cổ Lạp Thấm này không hoàn toàn chỉ là một vùng thảo nguyên. Ở vùng thảo nguyên rộng lớn này, ngoại trừ màu xanh yếu ớt của mặt cỏ, thì còn tràn ngập những hồ nước nhỏ, rừng rậm, đất cát, nhưng núi thì cực kỳ hiếm thấy.

Hắc sơn có lẽ là vùng núi đá quy mô nhất ở thảo nguyên Cổ Lạp Thấm này.

Trên cái thảo nguyên bằng phẳng mênh mông rộng lớn này, thì Hắc sơn có lẽ có thể gọi là vùng núi, nhưng so về độ cao với những ngọn núi bình thường, thì Hắc Sơn chỉ có thể coi như cao hơn một chút so với một sườn núi bình thường mà thôi.

So với những núi có vực sâu thăm thẳm, thì ngọn núi núi cao nhất của Hắc sơn cũng chỉ là hai ba mươi mét, được chia cắt thành hơn mười ngọn núi lớn nhỏ, nhưng cái mà nhìn thấy rõ nhất, cũng giống như trên bản đồ đã biểu thị, chính là ba đỉnh có độ cao trên hai mươi mét.

Ba ngọn núi trên xếp thành một hình tam giác, ở giữa có một ngọn núi cao nhất vượt trên ba mươi mét, hai ngọn núi bên cạnh có độ cao chừng hai mươi mét, khoảng cách giữa ba ngọn núi, ước chừng mười dặm. Hai bên đỉnh núi nhô về phía trước, bao quanh ngọn núi cao nhất, ở giữa hình thành một sơn cốc hình bán cung, nếu như kết hợp cùng với các núi nhỏ thưa thớt khác, thì đúng là giống như một sườn núi, không những diện tích rất nhỏ, hơn thế độ cao lại cực thấp, căn bản không thể hình thành một lá chắn bảo hộ.

Trên núi các tảng đá đan xen vào nhau, ở đó mọc thành các bụi cây, tuy rằng không cao, nhưng lại mọc san sát nhau, nếu như muốn lên được trên núi, thì phải vượt qua những sườn dốc thẳng đứng, đó là chuyện không hề dễ dàng gì.

Đội quân lui về phía Tây đã chậm hơn một ngày so với dự kiến ban đầu để tới được Hắc sơn. Sở Hoan lập tức nhìn về phía xa, mặt trời đang ngả dần về phía Tây, rõ ràng có thể dễ dàng nhìn thấy ba đỉnh núi của Hắc sơn phía xa xa.

So với dự liệu của Sơ Hoan, ba đỉnh của Hắc sơn có thấp hơn một chút. Đây giống như ba đầu của con quái thú, lẳng lặng phủ phục trên mặt đất mênh mông. Trên núi là những khoảng màu hắc tối của đất đá, nhìn về phía xa, ba ngọn núi trông giống như ba ngọn than đá chồng chất lên tạo thành những sườn núi cao, loáng thoáng nhìn thấy những bóng người dưới chân núi thoát ẩn thoát hiện. Dưới chân núi còn có ngựa đi tới đi lui, biết đó chính là Tác Cáp Bố Nguyên sớm đã dẫn đội quân tiên phong, đang bày bố trận địa dưới chân núi Hắc sơn.

Hắc sơn lúc này vẫn còn mang cái vẻ hiền hòa, ánh trời chiều đang chiếu những ánh sáng vàng nhạt lên trên Hắc sơn, cỏ cây tươi tốt, ánh nắng hiền hòa, có thể coi là một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹ. Nhưng Sở Hoan biết, không còn bao lâu nữa, chính tại nơi đây máu tươi sẽ tràn ngập khắp nơi ướt sũng tới cả Tu La Địa Ngục.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook