Quyển 8 - Chương 940: Hắc tiên sinh
Sa Mạc
22/01/2014
Bạch Hạt Tử và Lang Oa Tử đều bị thương da thịt, ở trong động xử lý vết
thương. Sở Hoan và Cừu Như Huyết cũng canh giữ cửa động, cũng không dám
thiếu cảnh giác.
- Đại nhân, như thế là tốt rồi.
Cừu Như Huyết nhìn lại.
- Thác nước này như một tầng phòng hộ thiên nhiên, tên không thể bắn xuyên vào được. Người xông vào, đưa tay một đao là lấy mạng bọn họ. Bọn chúng tuy nhiều người nhưng chúng ta ở đây thì cũng không sợ chuyện lấy ít địch nhiều.
Lang Oa Tử đang giúp Bạch Hạt Tử xử lý miệng vết thương, ở phía sau nghe thấy liền nói:
- Đại nhân, bọn chúng xông vào thì không ra được. Nhưng chúng ta cũng không ra được đâu. Chẳng lẽ chúng ta ở mãi nơi này à?
- Tất nhiên là không rồi.
Cừu Như Huyết nói.
- Bên Thanh Đường huyện thấy đại nhân lâu không về thì tất nhiên sẽ phái người tìm tới!
Hắn lại nói với Sở Hoan:
- Đại nhân, vị Hiên Viên tướng quân kia có biết chúng ta tới Diêm Bình Sơn không?
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, thần sắc thoạt nhìn cũng không nhẹ nhõm lắm.
- Nếu mãi chúng ta không về thì Hiên Viên Thắng Tài tất nhiên sẽ dẫn người đi tìm. Nhưng nếu tính toán thời gian thì nếu chúng ta có đi đường thuận lợi, tới hừng đông mới về được Thanh Dương huyện. Nếu tới hừng đông mà chúng ta chưa về thì Hiên Viên Thắng Tài cũng phải đợi một hồi. Đợi tới khi hắn cảm thấy có chuyện không ổn, phái binh tới giúp, theo ta tính toán, nhanh nhất cũng phải tới trưa. Nói cách khác, chúng ta ít nhất phải chống đỡ ở chỗ này bốn năm canh giờ nữa.
- Bốn năm canh giờ nữa sao?
Bạch Hạt Tử nói:
- Đại nhân, ngươi nói chúng ta phải chống đỡ trong động này tới bốn năm giờ nữa sao?
Cừu Như Huyết cười lạnh nói:
- Có gì mà không thể. Một mình ta canh giữ miệng động này, bọn họ cũng không ai có thể xông tới được. Đại nhân, mấy người các ngươi nghỉ ngơi một hồi, khôi phục chút thể lực. Đám người kia dù là dân liều mạng nhưng biết rõ xông tới chắc chắn phải chết thì cũng không tự nhiên xông tới chịu chết đâu!
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, hai hàng lông mày nhíu chặt, một ngón tay dựng thẳng lên đặt trên môi, ra dấu cho mọi người không nói chuyện.
Cừu Như Huyết lập tức cảnh giác. Sở Hoan ra hiệu, Cừu Như Huyết lập tức gật gật đầu. Hai người chia ra hai bên trái phải, nắm chặt chuôi đao, liếc mắt nhìn nhau. Sở Hoan gật đầu khẽ, trong mắt bừng lên hàn quang, thò ra nửa người, đại đao trong tay chém nhanh như chớp về phía cửa động.
Cừu Như Huyết cũng ra tay gần như đồng thời, ánh đao chém tới. Bên ngoài lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết nhưng thích khách đã vượt qua được thác nước, dán mình lên vách đá, bò tới cửa động không chút tiếng động từ bao giờ.
Vốn bọn họ cảm thấy tiếng thác nước rất lớn, đám người Sở Hoan trong động chỉ biết chủ ý tới thác nước, tất nhiên sẽ không chú ý tới vách đá hai bên cửa động. Dựa vào vách đá mà tiếp cận, dù có tạo thành chút tiếng động nhỏ nhưng cũng có thể bị tiếng thác nước che dấu cho. Chẳng qua bọn họ không thể tưởng tượng được, chiêu số mà bọn họ tự cho là rất cao minh lại bị Sở Hoan nhìn thấu.
Hai gã thích khách ở gần cửa động nhất bị chém chết, rơi xuống đầm nước. Đám thích khách phía sau kinh hồn táng đảm, đâu dám tới gần, vội vàng lui về phía sau.
Chờ tới khi thích khách đều lui xuống rồi, Sở Hoan và Cừu Như Huyết mới thu đao, nhìn nhau cười cười.
Bên ngoài thác nước, bên cạnh đầm nước có mấy chục thích khách đang tụ tập, vây chặt cả đầm nước hình bán nguyệt như nêm cối. So với đám thích khách vây công Sở Hoan và Lang Oa Tử, bên đầm nước đã có thêm mười mấy người khác, cộng lại phải tới bốn mươi, năm mươi người. Mấy thi thể trên đầm nước đã được vớt lên mang tới một bên. Sắc trời hơi mờ mịt, tuy cả đám thích khách mặc đồ đen nhưng có thể thấy rõ ràng ở bên trong có hai mươi ba mươi người một bên, bên còn lại có mười mấy người. Hai đám thích khách nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ vẻ lạnh lùng, lộ vẻ đề phòng sâu đậm.
Đám thích khách muốn bò dọc theo vách đá tới đánh lén đã thất bại tan tác mà quay về, chật vật trở lại. Trong đám thích khách có một người cất tiếng lạnh lùng nói:
- Thế nào? Bị chúng nhìn thấy rồi sao?
- Vâng, bọn chúng đã có đề phòng từ trước rồi!
- Giá áo túi cơm!
Người lên tiếng trách mắng là một thích khách trông cũng không cao lớn nhưng lại có khí thế, tuy cùng trang phục thích khách nhưng trên cổ tay có một chiếc vòng bảo vệ tay.
- Chửi hay lắm.
Một người trong đám mười mấy thích khách kia nói tiếp:
- Đúng làm đám giá áo túi cơm, chỉ có thể ăn rồi chờ chết như lợn trong chuồng, vốn không nên đi ra để người khác khiến cho mất mặt!
Tiếng nói chưa dứt, người đeo vòng bảo vệ tay còn chưa trả lời thì đã có người cất tiếng chửi:
- Con bà nhà nó chứ, ngươi phóng rắm gì thế?
Tiếng soàn soạt vang lên. Đám thích khách bên phía người đeo vòng bảo vệ đều rút vũ khí ra. Bên đối phương cũng không nhượng bộ chút nào. Một đám tưởng như cùng phe giờ đã rút gươm đao ra đối chọi.
Hai mắt thích khách đeo băng tay lạnh ngắt, nhìn chằm chằm vào một người phía đối diện. Người nọ đầu đội khăn, dáng người khá cao lớn. Hai bên bốn mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ cực lạnh lùng.
- Lời này của ngươi có ý gì?
Kẻ đeo vòng tay lạnh lùng hỏi.
- Thế mà ngươi còn không hiểu à?
Người cao lớn cười lạnh.
- Chúng ta đã phân rõ phạm vi bốn phía thác nước này rồi. Con mồi tiến vào vòng phục kích của ai thì sẽ thuộc về người đó, không tranh đoạt nhau. Họ Sở tiến vào vòng phục kích của các ngươi, cả đám lớn các ngươi lại không bắt nổi hai người, thế thì các ngươi không phải đám giá áo túi cơm thì là gì?
Kẻ đeo vòng tay cười lạnh nói:
- Các ngươi hình như cũng chẳng mạnh hơn chúng ta bao nhiêu. Họ Sở thật sự có tài. Chúng ta chưa bắt được hắn ngay cũng là có nguyên nhân khác. Các ngươi đối phương với hai tiểu lâu Lang Oa Tử mà cũng không bắt nổi một người, thế thì còn chẳng bằng nổi loại giá áo túi cơm rồi.
Người cao lớn cười lạnh nói:
- Ai là giá áo túi cơm thì cứ thử một lần sẽ biết ngay.
Trong tay người đeo vòng tay là một cây côn đồng, bỗng nâng lên nói:
- Nếu không đọ sức một lần thì rõ là đám hèn nhát. Ra tay đi!
Tiếng nói của hắn vừa dứt, sau lưng đột nhiên đã vang lên một giọng nói âm trầm:
- Hai vị hẳn quên mất hôm nay là ngày gì rồi nhỉ?
Người đeo vòng quay đầu lại. Sau lưng hắn là một đám người. Một người chắp tay đứng đó, nhìn thong dong bình tĩnh nhưng hai mắt lại lộ vẻ rất nghiêm nghị.
Dường như rất kiêng kỵ kẻ này, người đeo vòng lạnh lùng nói:
- Hắc tiên sinh, lúc này ngươi vốn không nên tìm bọn chúng!
Người cao lớn kia đang muốn phản bác thì người được xưng là Hắc tiên sinh kia bỗng lạnh nhạt ngắt lời.
- Có phải các ngươi cảm thấy còn rất nhiều thời gian không? Bên Thanh Đường huyện kia nếu lâu không thấy tin tức, các ngươi có cho là bọn họ sẽ án binh bất động không?
Người đeo vòng chỉ vào thác nước, nói:
- Nhưng bọn chúng co đầu rút cổ ở bên trong, chúng ta giết vào kiểu gì?
- Các ngươi có thể lựa chọn.
Tiếng nói của Hắc tiên sinh vô cùng bình tĩnh:
- Thu vũ khí của các ngươi lại, chật vật rời khỏi nơi này hoặc buông tay đánh cược một lần, nghĩ cách giết hết đám người bên trong kia. Lựa chọn cách đầu thì dựa theo ước định của chúng ta, các ngươi chẳng những không thu được thù lao hậu hĩnh mà còn phải trả lại số vàng đặt cọc của chúng ta!
Lập tức có người cười lạnh nói:
- Chúng ta đã chết nhiều người như vậy, ngươi còn muốn trả lại vàng sao?
- Hiệp nghị là hiệp nghị.
Hắc tiên sinh đứng trong đám người, nhìn cực kỳ trấn định.
- Trò chơi nào cũng có luật của nó, ai cũng không thể vi phạm quy tắc của trò chơi. Nếu không ít nhất ta sẽ khiến đám các ngươi phải chịu hậu quả.
Ánh mắt của hắn rất lợi hại, nhìn chằm chằm vào người đeo vòng, giọng nói cũng không sẵng giọng nhưng lại lộ vẻ khiến người ta không thể nào hoài nghi.
Người đeo vòng do dự một chút, rốt cục nói với người cao lớn kia:
- Nếu muốn tỷ thí thì sau này còn có cơ hội. Hiện giờ chúng ta lấy đầu họ Sở trước rồi hãy nói!
Người cao lớn kia cũng không dị nghị gì, chỉ hỏi:
- Bọn chúng trốn trong đó không ra, cho dù là dùng cung tên bắn cũng chưa chắc qua được thác nước. Người của ngươi xông vào bị giết rồi, còn người của ta thì sao?
Kẻ đeo vòng nhíu mày.
Dựa theo ước định trước đó, ngoại trừ thù lao cơ bản, nếu lấy được đầu người thì càng có thù lao phong phú hơn. Tất nhiên hai đám người này không cam lòng làm người về sau. Nhưng lúc này rõ ràng xông vào như thế là chịu chết. Mặc dù có vì thù lao mà không để ý tới việc bộ hạ tử thương nhưng nếu rõ ràng là đi chỉ có chịu chết thì chẳng ai tình nguyện cả.
- Trốn sau thác nước thì các ngươi không có biện pháp gì sao?
Hắc tiên sinh thản nhiên nói:
- Thác nước ngăn cung tên, nếu không có thác nước thì không phải sẽ không có cách nào ngăn cản cung tên của các ngươi sao?
- Không có thác nước à?
Hắc tiên sinh thở dài nói:
- Các ngươi nhiều người như vậy chờ ở đây, cũng không đợi nổi tới lúc bọn chúng ra ngoài.
Hắn giơ tay chỉ vào thác nước, nói:
- Đã vậy thì sao không chặn thác nước này lại?
- Chặn thác nước sao?
Hai con ngươi của kẻ đeo vòng tay lóe lên, giống như đã hiểu ra điều gì đó, trầm giọng nói:
- Có cung tên đứng ra, đếm lại xem còn mấy tiễn thủ?
Ngay sau đó hai bên đều có tiễn thủ đứng ra, cộng lại còn tám gã. Bên gã đeo vòng có năm tiễn thủ, bên tên cao lớn có ba. Tên đeo vòng nói:
- Tiễn thủ đều ở đây, giữ vững vị trí cửa động. Nếu có người đi ra thì bất kể là ai, lập tức bắn chết.
Hắn chỉ vào thác nước trên cao, nói:
- Những người khác đi lên, chặn dòng chảy trên thượng du này lại, khiến thác nước biến mất. Một khi thác nước biến mất, tiễn thủ lập tức bắn tên vào trong động.
Hắc tiên sinh lúc này mới khẽ vuốt cằm, trong mắt hiện lên vẻ tán thành. Tên đeo vòng vung tay lên, đang muốn dẫn người đi lên thượng nguồn chặn dòng thì kẻ cao lớn lại nói.
- Chậm đã!
Kẻ đeo vòng cau mày nói:
- Sao nữa?
- Chặn dòng chảy tất nhiên là ý kiến hay. Nhưng dòng chảy vừa bị chặn đã lập tức bắn chết thì chưa chắc đã là ý tốt.
Người cao lớn chậm rãi nói:
- Loạn tiễn bắn vào, mấy người Sở Hoan kia chắc chắn phải chết. Chẳng qua lúc đó ai nhận công lao này đây?
Hắn nhìn Hắc tiên sinh, hỏi:
- Hắc tiên sinh, giá cả ngươi đã định rõ rồi. Còn có một số việc cần nói cho rõ ràng.
- Chuyện này có gì đáng tranh giành đâu.
Kẻ đeo vòng không nhịn được nói:
- Đến lúc đó thì xem trên thi thể có mũi tên bên nào là tốt rồi. Người cả ta ký hiệu trên mũi tên, chỉ cần chúng ta bắn chết bọn chúng trước thì tất nhiên công lao thuộc về chúng ta.
Kẻ cao lớn như có điều suy tư:
- Nhưng chẳng may trên một thi thể không những có mũi tên của ngươi mà còn có mũi tên của ta thì tính sao đây?
- Đại nhân, như thế là tốt rồi.
Cừu Như Huyết nhìn lại.
- Thác nước này như một tầng phòng hộ thiên nhiên, tên không thể bắn xuyên vào được. Người xông vào, đưa tay một đao là lấy mạng bọn họ. Bọn chúng tuy nhiều người nhưng chúng ta ở đây thì cũng không sợ chuyện lấy ít địch nhiều.
Lang Oa Tử đang giúp Bạch Hạt Tử xử lý miệng vết thương, ở phía sau nghe thấy liền nói:
- Đại nhân, bọn chúng xông vào thì không ra được. Nhưng chúng ta cũng không ra được đâu. Chẳng lẽ chúng ta ở mãi nơi này à?
- Tất nhiên là không rồi.
Cừu Như Huyết nói.
- Bên Thanh Đường huyện thấy đại nhân lâu không về thì tất nhiên sẽ phái người tìm tới!
Hắn lại nói với Sở Hoan:
- Đại nhân, vị Hiên Viên tướng quân kia có biết chúng ta tới Diêm Bình Sơn không?
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, thần sắc thoạt nhìn cũng không nhẹ nhõm lắm.
- Nếu mãi chúng ta không về thì Hiên Viên Thắng Tài tất nhiên sẽ dẫn người đi tìm. Nhưng nếu tính toán thời gian thì nếu chúng ta có đi đường thuận lợi, tới hừng đông mới về được Thanh Dương huyện. Nếu tới hừng đông mà chúng ta chưa về thì Hiên Viên Thắng Tài cũng phải đợi một hồi. Đợi tới khi hắn cảm thấy có chuyện không ổn, phái binh tới giúp, theo ta tính toán, nhanh nhất cũng phải tới trưa. Nói cách khác, chúng ta ít nhất phải chống đỡ ở chỗ này bốn năm canh giờ nữa.
- Bốn năm canh giờ nữa sao?
Bạch Hạt Tử nói:
- Đại nhân, ngươi nói chúng ta phải chống đỡ trong động này tới bốn năm giờ nữa sao?
Cừu Như Huyết cười lạnh nói:
- Có gì mà không thể. Một mình ta canh giữ miệng động này, bọn họ cũng không ai có thể xông tới được. Đại nhân, mấy người các ngươi nghỉ ngơi một hồi, khôi phục chút thể lực. Đám người kia dù là dân liều mạng nhưng biết rõ xông tới chắc chắn phải chết thì cũng không tự nhiên xông tới chịu chết đâu!
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, hai hàng lông mày nhíu chặt, một ngón tay dựng thẳng lên đặt trên môi, ra dấu cho mọi người không nói chuyện.
Cừu Như Huyết lập tức cảnh giác. Sở Hoan ra hiệu, Cừu Như Huyết lập tức gật gật đầu. Hai người chia ra hai bên trái phải, nắm chặt chuôi đao, liếc mắt nhìn nhau. Sở Hoan gật đầu khẽ, trong mắt bừng lên hàn quang, thò ra nửa người, đại đao trong tay chém nhanh như chớp về phía cửa động.
Cừu Như Huyết cũng ra tay gần như đồng thời, ánh đao chém tới. Bên ngoài lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết nhưng thích khách đã vượt qua được thác nước, dán mình lên vách đá, bò tới cửa động không chút tiếng động từ bao giờ.
Vốn bọn họ cảm thấy tiếng thác nước rất lớn, đám người Sở Hoan trong động chỉ biết chủ ý tới thác nước, tất nhiên sẽ không chú ý tới vách đá hai bên cửa động. Dựa vào vách đá mà tiếp cận, dù có tạo thành chút tiếng động nhỏ nhưng cũng có thể bị tiếng thác nước che dấu cho. Chẳng qua bọn họ không thể tưởng tượng được, chiêu số mà bọn họ tự cho là rất cao minh lại bị Sở Hoan nhìn thấu.
Hai gã thích khách ở gần cửa động nhất bị chém chết, rơi xuống đầm nước. Đám thích khách phía sau kinh hồn táng đảm, đâu dám tới gần, vội vàng lui về phía sau.
Chờ tới khi thích khách đều lui xuống rồi, Sở Hoan và Cừu Như Huyết mới thu đao, nhìn nhau cười cười.
Bên ngoài thác nước, bên cạnh đầm nước có mấy chục thích khách đang tụ tập, vây chặt cả đầm nước hình bán nguyệt như nêm cối. So với đám thích khách vây công Sở Hoan và Lang Oa Tử, bên đầm nước đã có thêm mười mấy người khác, cộng lại phải tới bốn mươi, năm mươi người. Mấy thi thể trên đầm nước đã được vớt lên mang tới một bên. Sắc trời hơi mờ mịt, tuy cả đám thích khách mặc đồ đen nhưng có thể thấy rõ ràng ở bên trong có hai mươi ba mươi người một bên, bên còn lại có mười mấy người. Hai đám thích khách nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ vẻ lạnh lùng, lộ vẻ đề phòng sâu đậm.
Đám thích khách muốn bò dọc theo vách đá tới đánh lén đã thất bại tan tác mà quay về, chật vật trở lại. Trong đám thích khách có một người cất tiếng lạnh lùng nói:
- Thế nào? Bị chúng nhìn thấy rồi sao?
- Vâng, bọn chúng đã có đề phòng từ trước rồi!
- Giá áo túi cơm!
Người lên tiếng trách mắng là một thích khách trông cũng không cao lớn nhưng lại có khí thế, tuy cùng trang phục thích khách nhưng trên cổ tay có một chiếc vòng bảo vệ tay.
- Chửi hay lắm.
Một người trong đám mười mấy thích khách kia nói tiếp:
- Đúng làm đám giá áo túi cơm, chỉ có thể ăn rồi chờ chết như lợn trong chuồng, vốn không nên đi ra để người khác khiến cho mất mặt!
Tiếng nói chưa dứt, người đeo vòng bảo vệ tay còn chưa trả lời thì đã có người cất tiếng chửi:
- Con bà nhà nó chứ, ngươi phóng rắm gì thế?
Tiếng soàn soạt vang lên. Đám thích khách bên phía người đeo vòng bảo vệ đều rút vũ khí ra. Bên đối phương cũng không nhượng bộ chút nào. Một đám tưởng như cùng phe giờ đã rút gươm đao ra đối chọi.
Hai mắt thích khách đeo băng tay lạnh ngắt, nhìn chằm chằm vào một người phía đối diện. Người nọ đầu đội khăn, dáng người khá cao lớn. Hai bên bốn mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ cực lạnh lùng.
- Lời này của ngươi có ý gì?
Kẻ đeo vòng tay lạnh lùng hỏi.
- Thế mà ngươi còn không hiểu à?
Người cao lớn cười lạnh.
- Chúng ta đã phân rõ phạm vi bốn phía thác nước này rồi. Con mồi tiến vào vòng phục kích của ai thì sẽ thuộc về người đó, không tranh đoạt nhau. Họ Sở tiến vào vòng phục kích của các ngươi, cả đám lớn các ngươi lại không bắt nổi hai người, thế thì các ngươi không phải đám giá áo túi cơm thì là gì?
Kẻ đeo vòng tay cười lạnh nói:
- Các ngươi hình như cũng chẳng mạnh hơn chúng ta bao nhiêu. Họ Sở thật sự có tài. Chúng ta chưa bắt được hắn ngay cũng là có nguyên nhân khác. Các ngươi đối phương với hai tiểu lâu Lang Oa Tử mà cũng không bắt nổi một người, thế thì còn chẳng bằng nổi loại giá áo túi cơm rồi.
Người cao lớn cười lạnh nói:
- Ai là giá áo túi cơm thì cứ thử một lần sẽ biết ngay.
Trong tay người đeo vòng tay là một cây côn đồng, bỗng nâng lên nói:
- Nếu không đọ sức một lần thì rõ là đám hèn nhát. Ra tay đi!
Tiếng nói của hắn vừa dứt, sau lưng đột nhiên đã vang lên một giọng nói âm trầm:
- Hai vị hẳn quên mất hôm nay là ngày gì rồi nhỉ?
Người đeo vòng quay đầu lại. Sau lưng hắn là một đám người. Một người chắp tay đứng đó, nhìn thong dong bình tĩnh nhưng hai mắt lại lộ vẻ rất nghiêm nghị.
Dường như rất kiêng kỵ kẻ này, người đeo vòng lạnh lùng nói:
- Hắc tiên sinh, lúc này ngươi vốn không nên tìm bọn chúng!
Người cao lớn kia đang muốn phản bác thì người được xưng là Hắc tiên sinh kia bỗng lạnh nhạt ngắt lời.
- Có phải các ngươi cảm thấy còn rất nhiều thời gian không? Bên Thanh Đường huyện kia nếu lâu không thấy tin tức, các ngươi có cho là bọn họ sẽ án binh bất động không?
Người đeo vòng chỉ vào thác nước, nói:
- Nhưng bọn chúng co đầu rút cổ ở bên trong, chúng ta giết vào kiểu gì?
- Các ngươi có thể lựa chọn.
Tiếng nói của Hắc tiên sinh vô cùng bình tĩnh:
- Thu vũ khí của các ngươi lại, chật vật rời khỏi nơi này hoặc buông tay đánh cược một lần, nghĩ cách giết hết đám người bên trong kia. Lựa chọn cách đầu thì dựa theo ước định của chúng ta, các ngươi chẳng những không thu được thù lao hậu hĩnh mà còn phải trả lại số vàng đặt cọc của chúng ta!
Lập tức có người cười lạnh nói:
- Chúng ta đã chết nhiều người như vậy, ngươi còn muốn trả lại vàng sao?
- Hiệp nghị là hiệp nghị.
Hắc tiên sinh đứng trong đám người, nhìn cực kỳ trấn định.
- Trò chơi nào cũng có luật của nó, ai cũng không thể vi phạm quy tắc của trò chơi. Nếu không ít nhất ta sẽ khiến đám các ngươi phải chịu hậu quả.
Ánh mắt của hắn rất lợi hại, nhìn chằm chằm vào người đeo vòng, giọng nói cũng không sẵng giọng nhưng lại lộ vẻ khiến người ta không thể nào hoài nghi.
Người đeo vòng do dự một chút, rốt cục nói với người cao lớn kia:
- Nếu muốn tỷ thí thì sau này còn có cơ hội. Hiện giờ chúng ta lấy đầu họ Sở trước rồi hãy nói!
Người cao lớn kia cũng không dị nghị gì, chỉ hỏi:
- Bọn chúng trốn trong đó không ra, cho dù là dùng cung tên bắn cũng chưa chắc qua được thác nước. Người của ngươi xông vào bị giết rồi, còn người của ta thì sao?
Kẻ đeo vòng nhíu mày.
Dựa theo ước định trước đó, ngoại trừ thù lao cơ bản, nếu lấy được đầu người thì càng có thù lao phong phú hơn. Tất nhiên hai đám người này không cam lòng làm người về sau. Nhưng lúc này rõ ràng xông vào như thế là chịu chết. Mặc dù có vì thù lao mà không để ý tới việc bộ hạ tử thương nhưng nếu rõ ràng là đi chỉ có chịu chết thì chẳng ai tình nguyện cả.
- Trốn sau thác nước thì các ngươi không có biện pháp gì sao?
Hắc tiên sinh thản nhiên nói:
- Thác nước ngăn cung tên, nếu không có thác nước thì không phải sẽ không có cách nào ngăn cản cung tên của các ngươi sao?
- Không có thác nước à?
Hắc tiên sinh thở dài nói:
- Các ngươi nhiều người như vậy chờ ở đây, cũng không đợi nổi tới lúc bọn chúng ra ngoài.
Hắn giơ tay chỉ vào thác nước, nói:
- Đã vậy thì sao không chặn thác nước này lại?
- Chặn thác nước sao?
Hai con ngươi của kẻ đeo vòng tay lóe lên, giống như đã hiểu ra điều gì đó, trầm giọng nói:
- Có cung tên đứng ra, đếm lại xem còn mấy tiễn thủ?
Ngay sau đó hai bên đều có tiễn thủ đứng ra, cộng lại còn tám gã. Bên gã đeo vòng có năm tiễn thủ, bên tên cao lớn có ba. Tên đeo vòng nói:
- Tiễn thủ đều ở đây, giữ vững vị trí cửa động. Nếu có người đi ra thì bất kể là ai, lập tức bắn chết.
Hắn chỉ vào thác nước trên cao, nói:
- Những người khác đi lên, chặn dòng chảy trên thượng du này lại, khiến thác nước biến mất. Một khi thác nước biến mất, tiễn thủ lập tức bắn tên vào trong động.
Hắc tiên sinh lúc này mới khẽ vuốt cằm, trong mắt hiện lên vẻ tán thành. Tên đeo vòng vung tay lên, đang muốn dẫn người đi lên thượng nguồn chặn dòng thì kẻ cao lớn lại nói.
- Chậm đã!
Kẻ đeo vòng cau mày nói:
- Sao nữa?
- Chặn dòng chảy tất nhiên là ý kiến hay. Nhưng dòng chảy vừa bị chặn đã lập tức bắn chết thì chưa chắc đã là ý tốt.
Người cao lớn chậm rãi nói:
- Loạn tiễn bắn vào, mấy người Sở Hoan kia chắc chắn phải chết. Chẳng qua lúc đó ai nhận công lao này đây?
Hắn nhìn Hắc tiên sinh, hỏi:
- Hắc tiên sinh, giá cả ngươi đã định rõ rồi. Còn có một số việc cần nói cho rõ ràng.
- Chuyện này có gì đáng tranh giành đâu.
Kẻ đeo vòng không nhịn được nói:
- Đến lúc đó thì xem trên thi thể có mũi tên bên nào là tốt rồi. Người cả ta ký hiệu trên mũi tên, chỉ cần chúng ta bắn chết bọn chúng trước thì tất nhiên công lao thuộc về chúng ta.
Kẻ cao lớn như có điều suy tư:
- Nhưng chẳng may trên một thi thể không những có mũi tên của ngươi mà còn có mũi tên của ta thì tính sao đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.