Quyển 8 - Chương 1139: Hẹn hò
Sa Mạc
06/11/2014
Tiếu Hằng nghe nói Ngân Hương quả thật đã đến, vui mừng hớn hở,
chợt cảm thấy mị lực của mình thật không tầm thường, đang muốn bước ra
mở cửa, lập tức cảm thấy xiêm y hơi lộn xộn, vội vã chỉnh trang lại một
chút, rồi mới bày ra nụ cười có sức hút nhất, đi tới trước cửa, kéo then mở cửa ra. Lúc cửa mở ra, chỉ thấy một tên thuộc hạ đứng đó, bên cạnh
gã, một cô nương hình dáng thon thả thanh tú đang cúi đầu, trên tay cầm
chiếc mũ rộng vành, nhìn qua có vẻ vô cùng khẩn trương, lại vô cùng
ngượng ngùng.
Tiếu Hằng liếc qua một cái, thuộc hạ kia ngầm hiểu lui ra. Lúc này, Tiếu Hằng mới ra vẻ kích động, dịu dàng nói:
- Ngân Hương, nàng khiến ta vui quá, nàng... nàng thật sự đã đến? Từ sau khi trở về, ta luôn nhớ đến nàng, cũng luôn chờ đợi nàng, nếu nàng không đến, ta thà uống cho say, như vậy sẽ không bị nỗi nhớ dày vò nữa.
Ngân Hương thấy bầu rượu trống rỗng trên bàn, trong mắt xẹt qua một tia cảm kích, cúi đầu, mặt phấn ửng đỏ, khẽ nói:
- Nô tì... nô tì vốn không muốn đến, nhưng... !
Lại không có nói tiếp.
Tiếu Hằng đã đóng cửa phòng, lập tức nắm lấy tay Ngân Hương, dịu dàng nói:
- Ta biết, ta biết. Ngân Hương, nàng có thể đến, ta... ta thật sự rất vui mừng!
- Công tử, không nên như vậy.
Ngân Hương vội vàng giãy khỏi tay Tiếu Hằng, khẩn trương nói:
- Ta tranh thủ thời gian chạy ra, còn phải về... Nếu bị người khác biết nô tì nửa đêm ra ngoài, phu nhân... phu nhân nhất định sẽ trách phạt nô tì... !
- Nào, ngồi xuống nói chuyện đã.
Tiếu Hằng nhiệt tình đưa Ngân Hương đến cạnh bàn ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:
- Ngân Hương, ở trước mặt ta, đừng tự xưng nô tì, nàng gọi ta là Tiêu đại ca, ta gọi nàng là Ngân Hương, nàng thấy có được không?
Ngân Hương vẫn không dám ngẩn đầu, nhưng lại ngượng ngùng gật đầu.
- Nàng có đói không?
Tiếu Hằng nhẹ giọng nói:
- Ta đi gọi ít thức ăn đến, đúng rồi, nàng biết uống rượu không? Uống với ta mấy chén được không?
- Không... không cần!
Ngân Hương cuối cùng hơi ngẩn đầu, nhìn Tiếu Hằng:
- Công tử, người không cần như vậy, ta... ta chỉ ghé thăm người một chút, lập tức... lập tức phải về ngay.
Tiếu Hằng dịu dàng cười:
- Ngân Hương, bọn họ đã ngủ rồi, ta cam đoan trước khi họ thức dậy, nàng đã về đến phủ.
- Ngân Hương quen biết đại ca giữ cửa, chỉ nói ra ngoài thăm người thân.
Ngân Hương thấp giọng nói:
- Ta vốn muốn đi sớm, nhưng... Lão gia và phu nhân tối nay trò chuyện một lúc lâu, tới khuya mới nghỉ ngơi, cho nên... !
- Sở đốc tới khuya mới ngủ?
Tiếu Hằng ánh mắt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:
- Hay là ngài ấy và phu nhân nói chuyện tình cảm? Sở đốc xuất chinh đã lâu, chắc là rất nhớ nhung phu nhân.
- Không... không phải... !
Ngân Hương vội vàng khoát tay, muốn nói điều gì, nhưng lại thôi, cúi đầu xuống, nói:
- Ta... ta cái gì cũng không biết... !
Câu nói này có chút kỳ lạ, Tiếu Hằng lập tức cảm thấy có vấn đề, cũng không nóng nảy hỏi ngay, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Ngân Hương, hôm nay ta đã bái kiến Sở đốc, nếu không có chuyện gì, sẽ lập tức quay về Bắc Sơn, nàng ở đây chờ ta, ta nhanh chóng phái người tới cầu hôn.
Ngân Hương mặt đỏ tới mang tai, do dự một chút, mới nhỏ giọng hỏi:
- Công tử, người... Công việc của người ở đây có thuận lợi không?
Tiếu Hằng thở dài, nói:
- Nên nói thì đã nói hết rồi, chỉ là không biết ý tứ Sở đốc như thế nào... !
- Thật ra... Thật ra lão gia rất xem trọng người…!
Ngân Hương do dự một chút:
- Lão gia và phu nhân nói đến người, còn nói... !
Rồi không tiếp tục nói hết.
Tiếu Hằng trong lòng gấp gáp vạn phần, nhưng trên mặt không thể hiện gì, mỉm cười nói:
- Nàng vẫn luôn hầu hạ Sở đốc và phu nhân dùng cơm à?
- Người hầu trong phủ cũng không nhiều.
Ngân Hương giải thích nói:
- Bữa tối mỗi ngày đều là ta và hai tỷ muội khác cùng hầu hạ... !
- Thì ra là thế.
Tiếu Hằng mở cờ trong bụng, không ngờ Ngân Hương là người hầu bên cạnh Sở Hoan. Y biết rõ, nhiều khi, một ít chuyện quan trọng chính là trong lúc dùng bữa để lộ ra ngoài, lại nghĩ lúc Sở Hoan dùng cơm, chắc cũng thích kể với phu nhân mình một chút việc công, Ngân Hương này hầu hạ một bên, chắc là biết không ít chuyện:
- Thật ra Sở đốc là người lòng dạ rộng rãi, ta vô cùng khâm phục ngài ấy.
Ngân Hương nói khẽ:
- Lão gia nói người gan dạ sáng suốt hơn người, hơn nữa... hơn nữa ăn nói linh lợi, tài năng xuất chúng, ngài còn nói... !
Nàng suy nghĩ một chút, không biết có nên nói ra hay không.
Tiếu Hằng bày ra nụ cười khiến phụ nữ mê đắm, giọng nói càng dịu dàng hết mức:
- Ngân Hương, ở đây chỉ có hai người chúng ta, những lời chúng ta nói, ra khỏi cửa, sẽ không nhắc với ai, xem như chúng ta đang tâm sự, nàng thấy có được không?
Hắn biết Ngân Hương dù sao cũng là nô tì trong phủ tổng đốc, tiết lộ lời nói hành động của chủ nhân, là chuyện vô cùng kiêng kỵ, cho nên muốn giải băn khoăn cho Ngân Hương, để nàng yên tâm nói hết.
Ngân Hương "ừm" một tiếng, thấy vẻ mặt dịu dàng của Tiếu Hằng, rốt cuộc nói:
- Lão gia nói, thuộc hạ của Tiếu tổng đốc, chưa chắc có người sánh được với công tử. Ngài nói nhiệm vụ đến Sóc Tuyền lần này, Bắc Sơn không được mấy người có gan đảm nhận, mà công tử lại dám đơn thương độc mã đến đây, là.. là tuổi trẻ tài tuấn, có thể làm việc lớn.
Tiếu Hằng nghe vậy, trong lòng sung sướng sảng khoái, tuy nói việc đi Sóc Tuyền là Tiếu Hoán Chương có lệnh, y không dám không nghe, nhưng tâm thần bất định, trong lòng cũng cảm thấy bản thân có khí phách anh hùng một mình đứng đầu sóng ngọn gió.
Bây giờ từ miệng Ngân Hương biết được Sở Hoan rất tán thưởng mình, y càng hăng hái, cảm thấy mắt nhìn người của Sở Hoan không tệ. Y ngoài mặt bày ra bộ dạng bộ khiêm tốn, cười nói:
- Sở đốc quá khen. Ngân Hương, ta không quan tâm cách nhìn của Sở đốc, chỉ cần nàng thấy ta tốt, thì ta đã thỏa mãn rồi.
Ngân Hương vô cùng ngượng ngùng, cúi đầu xuống, Tiếu Hằng rót chén trà cho Ngân Hương, rồi mới hỏi:
- Chẳng lẽ Sở đốc khen ta hết buổi tối sao?
- Không phải, không phải... !
Ngân Hương vội vàng khoát tay nói:
- Lão gia nói, rất nhiều quan viên đều khuyên ngài đánh Bắc Sơn... !
Lời vừa ra khỏi miệng, hình như cảm thấy chuyện này không thể nói, nàng vội vàng dùng bàn tay nhỏ che miệng anh đào.
Điều mà bây giờ Tiếu Hằng muốn biết nhất, chính là sau khi y rời khỏi phủ tổng đốc, Sở Hoan và đám quan viên dưới tay hắn cuối cùng quyết định như thế nào. Y biết chắc sau khi y rời khỏi phủ tổng đốc, Sở Hoan chắc chắn sẽ thương nghị với đám thuộc hạ lần nữa, xem có nên đánh Bắc Sơn hay không.
- Đánh Bắc Sơn?
Tiếu Hằng cố ý nhíu mày:
- Ngân Hương, Sở đốc vì sao phải làm như vậy?
Ngân Hương biết mình lỡ lời, chỉ có thể sâu kín thở dài, nói:
- Công tử, lão gia nói với phu nhân, những quan viên kia cho rằng, Bắc Sơn lợi dụng lúc người ta gặp khó, thiếu chút nữa đã đánh Tây Quan. Mọi người trong lòng không thoải mái, nói là nhất định phải trả mối thù này, dù phải bỏ ra cái giá lớn hơn, cũng muốn... cũng muốn khiến Tiếu tổng đốc không được yên ổn... !
Tiếu Hằng vội vàng hỏi:
- Vậy ý Sở đốc như thế nào?
- Lão gia ngược lại nói, ngài biết không thể vì nhỏ mất lớn, ngài nói Chu Lăng Nhạc mới thật sự là kẻ địch, cần liên hợp với Tiếu tổng đốc đối phó Chu Lăng Nhạc.
Ngân Hương hình như đang cố nhớ lại, nói rất chậm:
- Nhưng những quan viên kia lại nói, Tiếu tổng đốc không thật tình muốn kết minh với Tây Quan, không thể không đánh... Lão gia vẫn chưa ra quyết định, có điều, lão gia nói với phu nhân, ngài và các quan viên dưới tay đã thương lượng... !
- Thương lượng?
Tiếu Hằng hỏi:
- Ngân Hương, ý của Sở đốc là...
- Công tử, có phải người đã nói với lão gia, Bắc Sơn đã chuẩn bị ít lễ mọn tặng cho Tây Quan?
Tiếu Hằng gật đầu nói:
- Đúng là có việc này.
Ngân Hương nói:
- Thật ra... Thật ra lão gia nói, sẽ dùng cái gọi là lễ mọn này, để quyết định Tây Quan có nên kết minh với Bắc Sơn hay không... !
- Hả?
Tim của Tiếu Hằng muốn nhảy lên tới cuống họng:
- Có liên quan gì đến số lễ mọn đó chứ?
- Lão gia nói, những lễ vật này đại biểu cho thành ý của Bắc Sơn.
Đôi mắt to tròn của Ngân Hương chớp chớp:
- Lão gia nói, các người nói đó là lễ mọn, nhưng mà cái gọi là lễ mọn này, chắc sẽ không quá nhẹ.
Tiếu Hằng lại cười nói:
- Hai chữ lễ mọn chỉ là lời xã giao, lễ vật đương nhiên không nhẹ.
Ngân Hương hơi gật đầu nói:
- Vậy thì đúng rồi, lão gia cũng nói như vậy, ngài nói lễ mọn chỉ là lời xã giao, có điều... nếu như Bắc Sơn đúng thật chỉ đem một ít lễ mọn tới lừa gạt ngài ấy, ngài ấy cho dù muốn kết minh với Bắc Sơn, thì những quan viên dưới tay cũng không đồng ý.
- Nếu nói như vậy, chắc trong lòng Sở đốc đã có sẵn con số.
Tiếu Hằng sờ lên cằm, như có điều suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi:
- Ngân Hương, Sở đốc có nói con số cụ thể không?
- Lúc dùng cơm không có nói ra.
Ngân Hương lắc đầu nói:
- Ngài ấy chỉ nói thái độ đối với Bắc Sơn như thế nào, thì phải thành ý của Tiếu tổng đốc. Nếu lễ mọn đủ phong phú, lão gia liền chuẩn bị dùng số lễ vật này đi đối phó Chu Lăng Nhạc, sẽ không làm khó Bắc Sơn nữa. Ngài ấy nói kẻ địch lớn nhất của ngài là Thiên Sơn Chu Lăng Nhạc, không phải Bắc Sơn Tiếu Hoán Chương... a..., công tử, thực xin lỗi, ta... !
- Không sao cả!
Tiếu Hằng khoát tay cười nói:
- Nàng nói tiếp đi.
- Chỉ cần lễ vật của Bắc Sơn phong phú, ngài ấy sẽ có thể giải thích với thủ hạ quan viên, là Tiếu tổng đốc thật lòng muốn kết minh với Tây Quan, về sau hóa thù thành bạn.
Ngân Hương nói khẽ:
- Chỉ là, nếu Bắc Sơn lấy lễ vật ra gạt người, vậy chứng minh Bắc Sơn chẳng qua chỉ tùy tiện lấy chút đồ nịnh nọt Tây Quan, cũng không có thành ý, cho dù lão gia không muốn đánh, các quan viên dưới tay cũng sẽ không đồng ý, đến lúc vẫn phải dụng binh với Bắc Sơn... !
Nhìn xem Tiếu Hằng mặt, nói khẽ:
- Phu nhân nói, tốt nhất không nên đánh trận, lão gia nói, có đôi khi, đánh hay không đánh, cho dù ngài ấy là tổng đốc, cũng không làm chủ được, nếu tất cả mọi người nói phải đánh, mà ngài ấy ngăn trở mọi người, mọi người sẽ bất mãn, sẽ bị mất lòng người... !
Tiếu Hằng cảm động nói:
- Ngân Hương, nàng có thể nói với ta những chuyện này, đủ thấy tình duyên của ta và nàng đã định, nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng nàng.
- Công tử, ta... !
Ngân Hương lần nữa cúi đầu xuống.
Tiếu Hằng thở dài:
- Ta nhất định phải cưới nàng làm vợ, nhưng... nếu Bắc Sơn và Tây Quan đánh nhau, ta... cho dù ta phái người đến cầu hôn, Sở đốc chắc gì sẽ đồng ý?
Thở dài một tiếng, vẻ mặt khổ não nói:
- Nếu như biết rõ yêu cầu của Sở đốc đối với lễ vật, bên chúng ta cũng dễ tính toán, trận chiến tranh này liền có thể miễn, ta và nàng cũng có thể ‘người có tình sẽ thành quyến thuộc’... !
Y cười khổ lắc đầu, nhìn qua bộ dáng đầy tâm sự.
Dưới ánh đèn, Ngân Hương tuy không có dung mạo nghiêng thành, nhưng cũng thanh tú xinh đẹp, khá có nhan sắc, nàng thấy sắc mặt Tiếu Hằng không tốt, cũng cau mày, do dự một chút, rốt cuộc nhẹ giọng hỏi:
- Công tử, người... người nói ta có thể giúp được gì không? Hay là... hay là ta đi nói với phu nhân, để phu nhân khuyên lão đừng đánh các người... !
Lời vừa ra miệng, lập tức lắc đầu nói:
- A..., như vậy không thành, quân cơ đại sự, lão gia chưa bao giờ nghe phu nhân, cho dù phu nhân khuyên nhủ, lão gia cũng chẳng có động tĩnh gì, hơn nữa... Hơn nữa ta chỉ là một nô tì, cũng không thể nói với phu nhân những chuyện như vậy, nếu không, phu nhân nhất định sẽ trách phạt... !
Tiếu Hằng liếc qua một cái, thuộc hạ kia ngầm hiểu lui ra. Lúc này, Tiếu Hằng mới ra vẻ kích động, dịu dàng nói:
- Ngân Hương, nàng khiến ta vui quá, nàng... nàng thật sự đã đến? Từ sau khi trở về, ta luôn nhớ đến nàng, cũng luôn chờ đợi nàng, nếu nàng không đến, ta thà uống cho say, như vậy sẽ không bị nỗi nhớ dày vò nữa.
Ngân Hương thấy bầu rượu trống rỗng trên bàn, trong mắt xẹt qua một tia cảm kích, cúi đầu, mặt phấn ửng đỏ, khẽ nói:
- Nô tì... nô tì vốn không muốn đến, nhưng... !
Lại không có nói tiếp.
Tiếu Hằng đã đóng cửa phòng, lập tức nắm lấy tay Ngân Hương, dịu dàng nói:
- Ta biết, ta biết. Ngân Hương, nàng có thể đến, ta... ta thật sự rất vui mừng!
- Công tử, không nên như vậy.
Ngân Hương vội vàng giãy khỏi tay Tiếu Hằng, khẩn trương nói:
- Ta tranh thủ thời gian chạy ra, còn phải về... Nếu bị người khác biết nô tì nửa đêm ra ngoài, phu nhân... phu nhân nhất định sẽ trách phạt nô tì... !
- Nào, ngồi xuống nói chuyện đã.
Tiếu Hằng nhiệt tình đưa Ngân Hương đến cạnh bàn ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:
- Ngân Hương, ở trước mặt ta, đừng tự xưng nô tì, nàng gọi ta là Tiêu đại ca, ta gọi nàng là Ngân Hương, nàng thấy có được không?
Ngân Hương vẫn không dám ngẩn đầu, nhưng lại ngượng ngùng gật đầu.
- Nàng có đói không?
Tiếu Hằng nhẹ giọng nói:
- Ta đi gọi ít thức ăn đến, đúng rồi, nàng biết uống rượu không? Uống với ta mấy chén được không?
- Không... không cần!
Ngân Hương cuối cùng hơi ngẩn đầu, nhìn Tiếu Hằng:
- Công tử, người không cần như vậy, ta... ta chỉ ghé thăm người một chút, lập tức... lập tức phải về ngay.
Tiếu Hằng dịu dàng cười:
- Ngân Hương, bọn họ đã ngủ rồi, ta cam đoan trước khi họ thức dậy, nàng đã về đến phủ.
- Ngân Hương quen biết đại ca giữ cửa, chỉ nói ra ngoài thăm người thân.
Ngân Hương thấp giọng nói:
- Ta vốn muốn đi sớm, nhưng... Lão gia và phu nhân tối nay trò chuyện một lúc lâu, tới khuya mới nghỉ ngơi, cho nên... !
- Sở đốc tới khuya mới ngủ?
Tiếu Hằng ánh mắt bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:
- Hay là ngài ấy và phu nhân nói chuyện tình cảm? Sở đốc xuất chinh đã lâu, chắc là rất nhớ nhung phu nhân.
- Không... không phải... !
Ngân Hương vội vàng khoát tay, muốn nói điều gì, nhưng lại thôi, cúi đầu xuống, nói:
- Ta... ta cái gì cũng không biết... !
Câu nói này có chút kỳ lạ, Tiếu Hằng lập tức cảm thấy có vấn đề, cũng không nóng nảy hỏi ngay, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Ngân Hương, hôm nay ta đã bái kiến Sở đốc, nếu không có chuyện gì, sẽ lập tức quay về Bắc Sơn, nàng ở đây chờ ta, ta nhanh chóng phái người tới cầu hôn.
Ngân Hương mặt đỏ tới mang tai, do dự một chút, mới nhỏ giọng hỏi:
- Công tử, người... Công việc của người ở đây có thuận lợi không?
Tiếu Hằng thở dài, nói:
- Nên nói thì đã nói hết rồi, chỉ là không biết ý tứ Sở đốc như thế nào... !
- Thật ra... Thật ra lão gia rất xem trọng người…!
Ngân Hương do dự một chút:
- Lão gia và phu nhân nói đến người, còn nói... !
Rồi không tiếp tục nói hết.
Tiếu Hằng trong lòng gấp gáp vạn phần, nhưng trên mặt không thể hiện gì, mỉm cười nói:
- Nàng vẫn luôn hầu hạ Sở đốc và phu nhân dùng cơm à?
- Người hầu trong phủ cũng không nhiều.
Ngân Hương giải thích nói:
- Bữa tối mỗi ngày đều là ta và hai tỷ muội khác cùng hầu hạ... !
- Thì ra là thế.
Tiếu Hằng mở cờ trong bụng, không ngờ Ngân Hương là người hầu bên cạnh Sở Hoan. Y biết rõ, nhiều khi, một ít chuyện quan trọng chính là trong lúc dùng bữa để lộ ra ngoài, lại nghĩ lúc Sở Hoan dùng cơm, chắc cũng thích kể với phu nhân mình một chút việc công, Ngân Hương này hầu hạ một bên, chắc là biết không ít chuyện:
- Thật ra Sở đốc là người lòng dạ rộng rãi, ta vô cùng khâm phục ngài ấy.
Ngân Hương nói khẽ:
- Lão gia nói người gan dạ sáng suốt hơn người, hơn nữa... hơn nữa ăn nói linh lợi, tài năng xuất chúng, ngài còn nói... !
Nàng suy nghĩ một chút, không biết có nên nói ra hay không.
Tiếu Hằng bày ra nụ cười khiến phụ nữ mê đắm, giọng nói càng dịu dàng hết mức:
- Ngân Hương, ở đây chỉ có hai người chúng ta, những lời chúng ta nói, ra khỏi cửa, sẽ không nhắc với ai, xem như chúng ta đang tâm sự, nàng thấy có được không?
Hắn biết Ngân Hương dù sao cũng là nô tì trong phủ tổng đốc, tiết lộ lời nói hành động của chủ nhân, là chuyện vô cùng kiêng kỵ, cho nên muốn giải băn khoăn cho Ngân Hương, để nàng yên tâm nói hết.
Ngân Hương "ừm" một tiếng, thấy vẻ mặt dịu dàng của Tiếu Hằng, rốt cuộc nói:
- Lão gia nói, thuộc hạ của Tiếu tổng đốc, chưa chắc có người sánh được với công tử. Ngài nói nhiệm vụ đến Sóc Tuyền lần này, Bắc Sơn không được mấy người có gan đảm nhận, mà công tử lại dám đơn thương độc mã đến đây, là.. là tuổi trẻ tài tuấn, có thể làm việc lớn.
Tiếu Hằng nghe vậy, trong lòng sung sướng sảng khoái, tuy nói việc đi Sóc Tuyền là Tiếu Hoán Chương có lệnh, y không dám không nghe, nhưng tâm thần bất định, trong lòng cũng cảm thấy bản thân có khí phách anh hùng một mình đứng đầu sóng ngọn gió.
Bây giờ từ miệng Ngân Hương biết được Sở Hoan rất tán thưởng mình, y càng hăng hái, cảm thấy mắt nhìn người của Sở Hoan không tệ. Y ngoài mặt bày ra bộ dạng bộ khiêm tốn, cười nói:
- Sở đốc quá khen. Ngân Hương, ta không quan tâm cách nhìn của Sở đốc, chỉ cần nàng thấy ta tốt, thì ta đã thỏa mãn rồi.
Ngân Hương vô cùng ngượng ngùng, cúi đầu xuống, Tiếu Hằng rót chén trà cho Ngân Hương, rồi mới hỏi:
- Chẳng lẽ Sở đốc khen ta hết buổi tối sao?
- Không phải, không phải... !
Ngân Hương vội vàng khoát tay nói:
- Lão gia nói, rất nhiều quan viên đều khuyên ngài đánh Bắc Sơn... !
Lời vừa ra khỏi miệng, hình như cảm thấy chuyện này không thể nói, nàng vội vàng dùng bàn tay nhỏ che miệng anh đào.
Điều mà bây giờ Tiếu Hằng muốn biết nhất, chính là sau khi y rời khỏi phủ tổng đốc, Sở Hoan và đám quan viên dưới tay hắn cuối cùng quyết định như thế nào. Y biết chắc sau khi y rời khỏi phủ tổng đốc, Sở Hoan chắc chắn sẽ thương nghị với đám thuộc hạ lần nữa, xem có nên đánh Bắc Sơn hay không.
- Đánh Bắc Sơn?
Tiếu Hằng cố ý nhíu mày:
- Ngân Hương, Sở đốc vì sao phải làm như vậy?
Ngân Hương biết mình lỡ lời, chỉ có thể sâu kín thở dài, nói:
- Công tử, lão gia nói với phu nhân, những quan viên kia cho rằng, Bắc Sơn lợi dụng lúc người ta gặp khó, thiếu chút nữa đã đánh Tây Quan. Mọi người trong lòng không thoải mái, nói là nhất định phải trả mối thù này, dù phải bỏ ra cái giá lớn hơn, cũng muốn... cũng muốn khiến Tiếu tổng đốc không được yên ổn... !
Tiếu Hằng vội vàng hỏi:
- Vậy ý Sở đốc như thế nào?
- Lão gia ngược lại nói, ngài biết không thể vì nhỏ mất lớn, ngài nói Chu Lăng Nhạc mới thật sự là kẻ địch, cần liên hợp với Tiếu tổng đốc đối phó Chu Lăng Nhạc.
Ngân Hương hình như đang cố nhớ lại, nói rất chậm:
- Nhưng những quan viên kia lại nói, Tiếu tổng đốc không thật tình muốn kết minh với Tây Quan, không thể không đánh... Lão gia vẫn chưa ra quyết định, có điều, lão gia nói với phu nhân, ngài và các quan viên dưới tay đã thương lượng... !
- Thương lượng?
Tiếu Hằng hỏi:
- Ngân Hương, ý của Sở đốc là...
- Công tử, có phải người đã nói với lão gia, Bắc Sơn đã chuẩn bị ít lễ mọn tặng cho Tây Quan?
Tiếu Hằng gật đầu nói:
- Đúng là có việc này.
Ngân Hương nói:
- Thật ra... Thật ra lão gia nói, sẽ dùng cái gọi là lễ mọn này, để quyết định Tây Quan có nên kết minh với Bắc Sơn hay không... !
- Hả?
Tim của Tiếu Hằng muốn nhảy lên tới cuống họng:
- Có liên quan gì đến số lễ mọn đó chứ?
- Lão gia nói, những lễ vật này đại biểu cho thành ý của Bắc Sơn.
Đôi mắt to tròn của Ngân Hương chớp chớp:
- Lão gia nói, các người nói đó là lễ mọn, nhưng mà cái gọi là lễ mọn này, chắc sẽ không quá nhẹ.
Tiếu Hằng lại cười nói:
- Hai chữ lễ mọn chỉ là lời xã giao, lễ vật đương nhiên không nhẹ.
Ngân Hương hơi gật đầu nói:
- Vậy thì đúng rồi, lão gia cũng nói như vậy, ngài nói lễ mọn chỉ là lời xã giao, có điều... nếu như Bắc Sơn đúng thật chỉ đem một ít lễ mọn tới lừa gạt ngài ấy, ngài ấy cho dù muốn kết minh với Bắc Sơn, thì những quan viên dưới tay cũng không đồng ý.
- Nếu nói như vậy, chắc trong lòng Sở đốc đã có sẵn con số.
Tiếu Hằng sờ lên cằm, như có điều suy nghĩ, nhẹ giọng hỏi:
- Ngân Hương, Sở đốc có nói con số cụ thể không?
- Lúc dùng cơm không có nói ra.
Ngân Hương lắc đầu nói:
- Ngài ấy chỉ nói thái độ đối với Bắc Sơn như thế nào, thì phải thành ý của Tiếu tổng đốc. Nếu lễ mọn đủ phong phú, lão gia liền chuẩn bị dùng số lễ vật này đi đối phó Chu Lăng Nhạc, sẽ không làm khó Bắc Sơn nữa. Ngài ấy nói kẻ địch lớn nhất của ngài là Thiên Sơn Chu Lăng Nhạc, không phải Bắc Sơn Tiếu Hoán Chương... a..., công tử, thực xin lỗi, ta... !
- Không sao cả!
Tiếu Hằng khoát tay cười nói:
- Nàng nói tiếp đi.
- Chỉ cần lễ vật của Bắc Sơn phong phú, ngài ấy sẽ có thể giải thích với thủ hạ quan viên, là Tiếu tổng đốc thật lòng muốn kết minh với Tây Quan, về sau hóa thù thành bạn.
Ngân Hương nói khẽ:
- Chỉ là, nếu Bắc Sơn lấy lễ vật ra gạt người, vậy chứng minh Bắc Sơn chẳng qua chỉ tùy tiện lấy chút đồ nịnh nọt Tây Quan, cũng không có thành ý, cho dù lão gia không muốn đánh, các quan viên dưới tay cũng sẽ không đồng ý, đến lúc vẫn phải dụng binh với Bắc Sơn... !
Nhìn xem Tiếu Hằng mặt, nói khẽ:
- Phu nhân nói, tốt nhất không nên đánh trận, lão gia nói, có đôi khi, đánh hay không đánh, cho dù ngài ấy là tổng đốc, cũng không làm chủ được, nếu tất cả mọi người nói phải đánh, mà ngài ấy ngăn trở mọi người, mọi người sẽ bất mãn, sẽ bị mất lòng người... !
Tiếu Hằng cảm động nói:
- Ngân Hương, nàng có thể nói với ta những chuyện này, đủ thấy tình duyên của ta và nàng đã định, nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng nàng.
- Công tử, ta... !
Ngân Hương lần nữa cúi đầu xuống.
Tiếu Hằng thở dài:
- Ta nhất định phải cưới nàng làm vợ, nhưng... nếu Bắc Sơn và Tây Quan đánh nhau, ta... cho dù ta phái người đến cầu hôn, Sở đốc chắc gì sẽ đồng ý?
Thở dài một tiếng, vẻ mặt khổ não nói:
- Nếu như biết rõ yêu cầu của Sở đốc đối với lễ vật, bên chúng ta cũng dễ tính toán, trận chiến tranh này liền có thể miễn, ta và nàng cũng có thể ‘người có tình sẽ thành quyến thuộc’... !
Y cười khổ lắc đầu, nhìn qua bộ dáng đầy tâm sự.
Dưới ánh đèn, Ngân Hương tuy không có dung mạo nghiêng thành, nhưng cũng thanh tú xinh đẹp, khá có nhan sắc, nàng thấy sắc mặt Tiếu Hằng không tốt, cũng cau mày, do dự một chút, rốt cuộc nhẹ giọng hỏi:
- Công tử, người... người nói ta có thể giúp được gì không? Hay là... hay là ta đi nói với phu nhân, để phu nhân khuyên lão đừng đánh các người... !
Lời vừa ra miệng, lập tức lắc đầu nói:
- A..., như vậy không thành, quân cơ đại sự, lão gia chưa bao giờ nghe phu nhân, cho dù phu nhân khuyên nhủ, lão gia cũng chẳng có động tĩnh gì, hơn nữa... Hơn nữa ta chỉ là một nô tì, cũng không thể nói với phu nhân những chuyện như vậy, nếu không, phu nhân nhất định sẽ trách phạt... !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.