Quyển 4 - Chương 673: Hồ điệp bích ngọc
Sa Mạc
22/09/2013
Lý phu tử vuốt râu cười nói:
- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, lão nói với Tố Nương:
- Tố Nương, thư từ vợ hôm nay, cũng không phải để con rời khỏi Sở gia, hoàn toàn trái lại, chúng ta muốn cho con quang minh chính đại vĩnh viễn ở lại Sở gia.
Lời này của Lý phu tử đã nói rất rõ ràng, nhừng lại long trời lở đất. Đậu tiên sinh cùng Vệ Thiên Thanh nghe được, đương nhiên hiểu ý tứ của Lý phu tử, đều khẽ giật mình.
Sở Lý thị yêu thương nhìn Tố Nương, giọng nói rất suy yếu:
- Tố Nương, mẹ đã hỏi con mấy lần, Nhị Lang như thế nào, con nói Nhị Lang là người tốt, điều này cũng nói con không ghét Nhị Lang, có phải hay không?
Tố Nương hơi choáng váng, nàng mơ hồ cảm giác được thứ gì đó, lập tức liếc Sở Hoan, cam thấy thần sắc Sở Hoan hơi xấu hổ, nàng liền hiểu được, lập tức cúi đầu.
Lúc này Lý phu tử mới nói:
- Hôm nay Tố Nương đã không phải là con dâu Sở gia, có thể tùy ý cưới xin. Chẳng qua cô nương tốt như vậy, Sở gia chúng ta sẽ không để nàng rời đi.
Lão nói với Sở Hoan:
- Nhị Lang, mẹ con chuẩn bị phó thác Tố Nương cho con, ý của con thế nào?
Lúc này Sở Hoan quả thật cảm thấy xấu hổ, liếc Tố Nương, thấy Tố Nương cúi đầu, hắn biết rõ mẫu thân vẫn cho rằng đây là một chuyện lớn, đã chuẩn bị từ lâu, Sở Lý thị không sống được lâu nữa, hôm nay bà ăn mặc chỉnh tề, bày biện tràng cảnh này, trên thực tế cũng đã là an bài cuối cùng, mình sao có thể cự tuyệt?
Hơn nữa hắn cũng biết, cho dù cảm giác của mình đối với Tố Nương thế nào, thậm chí về sau đeo trên lưng một chút áp lực đồn đãi, hôm nay mình cũng không thể cự tuyệt, nhất định phải gánh trọng trách này.
Thứ gọi là thư từ vợ, đơn giản là một sự chuẩn bị để Tố Nương gả cho mình mà thôi.
Phụ mẫu của Tố Nương đã không còn, mặc dù có huynh trưởng và tẩu tử, nhưng thật sự không tính thân thiết lắm, một khi rời khỏi Sở ga, tiền đồ của Tố Nương quả thật khó khăn.
Sở Hoan cũng đã quyết định từ rất sớm, cho dù thế nào, cũng phải chăm sóc tốt Tố Nương, điểm này Sở Lý thị đương nhiên biết rõ trong lòng, biết rõ Sở Hoan sẽ đối xử tử tế với Tố Nương.
Thật ra ngoại trừ cho Tố Nương một nơi quy túc tốt, Sở Lý thị không thể không cân nhắc một số vấn đề danh tiết, nếu như dùng thân phận tẩu tử đi theo Sở Hoan, sau này Sở Hoan thật sự thành gia lập nghiệp, vị trí của Tố Nương sẽ hết sức khó xử, hơn nữa một quả tẩu đi theo tiểu thúc, cũng khó tránh khỏi bị người ta đồn thổi sau lưng.
Tuy rằng hôm nay an bài như vậy, có lẽ cũng tránh được một vài ngôn luận, nhưng hôm nay trước bỏ Tố Nương, lại kết nhân duyên, cũng không sai lầm trong lễ pháp, người ngoài cũng không tìm ra lý do tại lễ pháp.
Mặc kệ tâm ý Tố Nương thế nào, Sở Hoan biết rõ mình không cách nào trốn tránh trách nhiệm, liền nói:
- Hết thảy đều do mẫu thân và cữu gia làm chủ!
Lúc này Vệ Thiên Thanh hoàn toàn hiểu được, hóa ra thư từ vợ này là một thủ đoạn, mục đích thực sự của Sở gia, là muốn giả Tố Nương cho Sở Hoan, lại thêm nhân duyên.
Cũng khó trách vừa rồi bỏ Tố Nương, Sở Hoan không nói một lời, hóa ra trong này còn có nguyên do như vậy.
Mặc dù hơi cổ quái, nhưng Vệ Thiên Thanh cũng là người vào Nam ra Bắc nếm đủ thế thái nhân gian, lập tức hiểu được khổ tâm của Sở Lý thị, cười nói:
- Hóa ra là việc hôn sự này, đây chính là việc vui lớn, Lý phu tử, bà mối này, Vệ mỗ nhất định làm rồi.
Đậu tiên sinh cũng là người già cả lõi đời, vuốt râu cười nói:
- Giai thoại, một giai thoại!
Như LIên vốn sợ hãi trong lòng, quả thật cho rằng Sở gia muốn đuổi Tố Nương ra khỏi cửa, tuy rằng nàng không nhiều lời lắm, nhưng cũng là cô nương rất thông minh, đã hiểu được rõ ràng ý tứ trong lời mọi người nói, trong lòng lại vừa mừng vừa sợ.
Trong lòng Tố Nương lại ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Nàng tuyệt đối không thể tưởng được Sở Lý thị lại an bài như vậy, vốn đuổi nàng ra khỏi Sở gia, Tố Nương ngoài bi thương, lại thế nào cũng không hiểu được tại sao Sở Lý thị lại làm như vậy.
Nàng tự hỏi hoàn thành bản phận làm vợ, hơn nữa quan hệ mẹ chồng nàng dâu với Sở Lý thị còn thân mật hơn mẹ và con gái ruột, cho dù thé nào nàng cũng đoán không ra sẽ có một ngày nàng bị đuổi ra khỏi nhà.
Chỉ là giờ phút này lại giật mình hiểu được, Sở Lý thị an bài lại là nhọc lòng, nàng không phải một nữ tử ngu dốt, đương nhiên hiểu được khổ tâm sau lưng khi Sở Lý thị an bài như thế.
Chẳng qua đột nhiên muốn nàng kết thành vợ chồng với Sở Hoan, điều này khiến cho Tố Nương kinh ngạc, qua một lúc vẫn mờ mịt.
Nàng liền nghe được Sở Lý thị nhẹ giọng hỏi:
- Tố Nương, mẹ an bài như vậy, con có bằng lòng hay không? Con có bằng lòng chăm sóc tốt Nhị Lang hay không?
Tố Nương cúi đầu, trước mắt bao người, nàng cảm thấy khuôn mặt nóng lên, không dám ngẩng đầu càng không dám trả lời, nhưng trong lòng nàng đã nghĩ đến lời nói của lão đạo lúc trước, nghĩ tới quẻ vợ chồng kiếp trước nhân duyên kiếp này, quả thật là ông trời chú định?
Cô gái không nói lời nào, người bên cạnh lại rõ ràng trong lòng, Tố Nương này mười phần nguyện ý rồi, thường thì lúc nữ nhân trầm mặc đó là ngầm đồng ý.
Sở Lý thị thấy tình cảnh này, khẽ nói:
- Tố Nương, nếu con không có ý kiến, hiện giờ… hiện giờ đi qua quỳ xuống khấu đầu mấy cái cho mẹ, bắt đầu từ đêm nay, con vẫn là con dâu của Sở gia ta.
Sở Hoan đã giật mình hỏi:
- Mẹ, vội vã như vậy sao?
Hắn vốn tưởng rằng đêm nay định ra thỏa đáng, lại không nghĩ tới dường như Sở Lý thị muốn hai người thành thân tối nay.
- Nhị Lang, Tố Nương, đêm nay các con sẽ thành thân.
Giọng Sở Lý thị không lớn, nhưng thái độ rất kiên quyết:
- Hôm nay ủy khuất Tố Nương, Nhị Lang con nhớ kỹ, tối nay bái đường, đợi sau này con phải bổ sung hôn sự cho cẩn thận, phải dùng kiệu lớn mười tám người khênh rước Tố Nương qua cửa Sở gia ta, các con phải một đời tương thân tương ái, chiếu cố lẫn nhau… !
Nói tới đây, hô hấp của bà bắt đầu dồn dập, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tràn đầy vẻ mỏi mệt, nhưng bà vẫn miễn cưỡng nắm chặt tay Tố Nương, dịu dàng nói:
- Con à, hôm nay ủy khuất con… nhưng món nợ với con, Nhị Lang nhất định sẽ trả hết cho con… !
Tố Nương ngẩng đầu, trong mắt chứa đựng nước mắt:
- Mẹ, con… con chỉ muốn ở lại bên cạnh mẹ, con… cn cũng sẽ chăm sóc tốt cho Nhị Lang!
Sở Lý thị vui mừng cười, Lý phu tử đã nói:
- Tố Nương, khấu đầu mấy cái cho mẹ con!
Tố Nương đứng dậy tới bên người Sở Hoan, lúc này hai người đều hơi xấu hổ, nhưng vẫn cùng khấu đầu mấy cái với Sở Lý thị, lập tức lại khấu đầu mấy cái với Lý phu tử.
Lý phu tử nói với Sở Hoan:
- Nhị Lang, hôm nay đơn giản, trên người con có tín vật gì, dùng làm lễ đại hôn!
Tâm tình của Sở Hoan lúc này rất phức tạp, nghĩ tới tối nay lập gia đình, Lâm Lang còn không biết, lai không biết sau này Lâm Lang biết rõ sẽ có cảm tưởng gì? Lệnh mẹ khó cãi, lúc này mọi người đều chứng kiến, hắn lây một vật từ trong lòng ra, đó là một con bướm nhỏ bằng ngọc bích, giống như thật, tràn ngập các loại màu sắc, thứ này lấy ra từ trong rương bảo vật trong Phổ Chiếu Tự Tây Lương, lúc ấy nhìn thấy, giữ nó bên người, xác thực nghĩ rằng nếu có cơ hội sẽ tặng cho Tố Nương như món đồ chơi, lúc này lấy ra, quay người nhìn Tó Nương, đưa con bướm nhỏ bằng ngọc bích cho Tố Nương.
Tố Nương và Sở Hoan liếc nhau, tim đập gia tốc, mặt đỏ tới mang tai, đó là cảm giác nàng chưa bao giờ có, cảm thấy dường như trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nàng cúi đầu xuống, bàn tay nhỏ nhắn hơi run rẩy, nhưng cũng nhận lấy hồ điệp bích ngọc.
Vệ Thiên Thanh ở bên cười ha ha, thật ra gã cũng không thấy có gì không ổn, tuy gã là người trong quan trường, nhưng trước kia cũng là anh hùng lùm cỏ hành tẩu giang hồ, tiêu sái không bị trói buộc, tuy nhiên gã cũng biết quan hệ mập mờ giữa Sở Hoan và Lâm Lang, chẳng qua trong mắt gã, nam nhân tam thê tứ thiếp thật sự quá bình thường, hôm nay cưới Tố Nương, cũng không ảnh hưởng sau này Sở Hoan cũng đón Lâm Lang qua cửa.
Lễ nghi tuy đơn giản, nhưng mọi người làm chứng, cũng giống như Sở Hoan cưới Tố Nương về nhà chồng. Cuối cùng khuôn mặt Sở Lý thị lộ ra tươi cười vui mừng, bà đưa tay để hai người đứng dậy, vẫy hai người tới gần. Đợi hai người tới gần, Sở Lý thị mỗi tay lôi kéo một người, khẽ nói:
- Hai người các con về sau phải sống tốt, Nhị Lang, Tố Nương phó thác cho con… Tố Nương, vốn có chuyện không nên nói ra ở thời điểm này, chỉ là… đó cũng là chuyện lớn.
Sở Hoan nghe được giọng nói của Sở Lý thị ngày càn thấp, sắc mặt cũng ngày càng xấu, vọi nói:
- Mẹ, có chuyện gì ngày mai nói sau, mẹ… mẹ đi nghỉ ngơi trước!
Tố Nương cũng nói:
- Mẹ, con đỡ mẹ về phòng nghỉ ngơi… !
Sở Lý thị lắc đầu khẽ nói:
- Lâm Lang… Lâm Lang Đông gia cũng là… là khuê nữ tốt, nàng có tình với Nhị Lang, Nhị Lang… Nhị Lang cũng đừng phụ người ta, về sau Tố Nương phải khoan dung một chút…
Tố Nương khẽ giật mình, chứng kiến Sở Lý thị hơi thở yếu ớt, nói:
- Mẹ, mẹ… !
Nàng liền thấy dáng cười của Sở Lý thị không đổi, hai cánh tay lại đột nhiên buông ra, cứ xuôi xuống như vậy, trong nhất thời hồn phi phách tán. Sở Hoan cũng đã cảm giác được, lập tức ôm lấy Sở Lý thị, liền thấy khuôn mặt Sở Lý thị tươi cười, đã còn không còn hơi thở.
Đậu tiên sinh ở bên nhìn thấy, cũng cảm giác được gì, lập tức tiến tới vươn tay bắt mạch Sở Lý thị, sau một lát lắc đầu thở dài:
- Lão phu nhân đi rồi.
Sở Hoan run lên trong lòng, toàn thân mềm nhũn. Tố Nương ôm lấy Sở Lý thị, khóc rống lên. Như Liên ở bên lệ châu lăn xuống, Lý phu tử nhắm mắt lại, thần sắc ảm đạm. Trong chính đường nhất thời bị không khí bi thương bao phủ.
… Sở Lý thị mất lúc màn đê buong xuống, Vệ Thiên Thanh lập tức tìm người giúp đỡ. Sở Hoan nói với Vệ Thiên Thanh khách sạn còn mười tên võ sĩ Cận Vệ Quân. Không đến bình minh, Sở gia đã kín người hết chỗ.
Cả đêm bố trí linh đường, Vệ Thiên Thanh đáng làm thì làm phân công mọi người các việc vặt, đến lúc bình minh trong ngoài Sở gia đã một mảnh tuyết trắng.
Lâm Lang bên kia đã nhận được tin tức, nhanh chóng chạy tói. Cấm vệ quân thủ hạ của Vệ Thiên Thanh cũng có một đám người. Vương Hàm và Liễu Béo cũng ở trong đó. Quý phủ Lâm Lang cũng có gia phó tới giúp đỡ, Tố bá và Vệ Thiên Thanh cùng xử lý tang sự, hết thảy ngay ngắn rõ ràng. Sau khi mười tên kỵ binh Cận Vệ Quân kia tới, Sở Hoan lập tức phân phó người về kinh thành báo tin, nói trong nhà mẫu thân mất, không thể lập tức về kinh, bốn gã kỵ binh Cận Vệ Quân nhận lệnh rời đi, còn lại sáu gã kiên trì lưu lại giúp đỡ.
Tang sự của mẫu thân, Sở Hoan cũng không muốn làm quá cao, nhưng Sở Hoan đã sớm là danh nhân ở phủ Vân Sơn, vốn tất cả thương gia tới đây phúng viếng, sau này còn có Lan tiên sinh của Thảo Đường thư viện tự mình tới phúng viếng.
Lúc đầu đạt văn hoa ở Bảo Hương Lâu, Lan tiên sinh là chủ trì, rất thưởng thức Sở Hoan, lão đứng đầu văn hào Tây Sơn Đạo, lão vừa ra mặt, văn nhân tới phúng viếng quả thật không ít.
Bản thân Sở Hoan không muốn làm quá cao, nhưng cuối cùng tang sự này vẫn xử lý cực kỳ long trọng. Trước kia Sở Lý thị đã dặn dò Lý phu tử, nếu bà mất, muốn về Lưu gia thon chôn cất, Sở Hoan đương nhiên tuân theo di lệnh của mẫu thân.
Đợi sau khi tang sự xong xuôi, trước sau cũng đã qua hơn mười ngày, mãi đến lúc tang sự xong xuôi, Lý phu tử mới nói rõ với Sở Hoan, Sở Lý thị vội vàng để Sở Hoan lập gia đình với Tố Nương, chính là lo lắng mang việc này xuống dưới, dựa theo phong tục hiện giờ của Tây Sơn Đạo, nếu cha mẹ qua đòi, phận làm con, trong hai năm không thể xử lý hỉ sự.
- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, lão nói với Tố Nương:
- Tố Nương, thư từ vợ hôm nay, cũng không phải để con rời khỏi Sở gia, hoàn toàn trái lại, chúng ta muốn cho con quang minh chính đại vĩnh viễn ở lại Sở gia.
Lời này của Lý phu tử đã nói rất rõ ràng, nhừng lại long trời lở đất. Đậu tiên sinh cùng Vệ Thiên Thanh nghe được, đương nhiên hiểu ý tứ của Lý phu tử, đều khẽ giật mình.
Sở Lý thị yêu thương nhìn Tố Nương, giọng nói rất suy yếu:
- Tố Nương, mẹ đã hỏi con mấy lần, Nhị Lang như thế nào, con nói Nhị Lang là người tốt, điều này cũng nói con không ghét Nhị Lang, có phải hay không?
Tố Nương hơi choáng váng, nàng mơ hồ cảm giác được thứ gì đó, lập tức liếc Sở Hoan, cam thấy thần sắc Sở Hoan hơi xấu hổ, nàng liền hiểu được, lập tức cúi đầu.
Lúc này Lý phu tử mới nói:
- Hôm nay Tố Nương đã không phải là con dâu Sở gia, có thể tùy ý cưới xin. Chẳng qua cô nương tốt như vậy, Sở gia chúng ta sẽ không để nàng rời đi.
Lão nói với Sở Hoan:
- Nhị Lang, mẹ con chuẩn bị phó thác Tố Nương cho con, ý của con thế nào?
Lúc này Sở Hoan quả thật cảm thấy xấu hổ, liếc Tố Nương, thấy Tố Nương cúi đầu, hắn biết rõ mẫu thân vẫn cho rằng đây là một chuyện lớn, đã chuẩn bị từ lâu, Sở Lý thị không sống được lâu nữa, hôm nay bà ăn mặc chỉnh tề, bày biện tràng cảnh này, trên thực tế cũng đã là an bài cuối cùng, mình sao có thể cự tuyệt?
Hơn nữa hắn cũng biết, cho dù cảm giác của mình đối với Tố Nương thế nào, thậm chí về sau đeo trên lưng một chút áp lực đồn đãi, hôm nay mình cũng không thể cự tuyệt, nhất định phải gánh trọng trách này.
Thứ gọi là thư từ vợ, đơn giản là một sự chuẩn bị để Tố Nương gả cho mình mà thôi.
Phụ mẫu của Tố Nương đã không còn, mặc dù có huynh trưởng và tẩu tử, nhưng thật sự không tính thân thiết lắm, một khi rời khỏi Sở ga, tiền đồ của Tố Nương quả thật khó khăn.
Sở Hoan cũng đã quyết định từ rất sớm, cho dù thế nào, cũng phải chăm sóc tốt Tố Nương, điểm này Sở Lý thị đương nhiên biết rõ trong lòng, biết rõ Sở Hoan sẽ đối xử tử tế với Tố Nương.
Thật ra ngoại trừ cho Tố Nương một nơi quy túc tốt, Sở Lý thị không thể không cân nhắc một số vấn đề danh tiết, nếu như dùng thân phận tẩu tử đi theo Sở Hoan, sau này Sở Hoan thật sự thành gia lập nghiệp, vị trí của Tố Nương sẽ hết sức khó xử, hơn nữa một quả tẩu đi theo tiểu thúc, cũng khó tránh khỏi bị người ta đồn thổi sau lưng.
Tuy rằng hôm nay an bài như vậy, có lẽ cũng tránh được một vài ngôn luận, nhưng hôm nay trước bỏ Tố Nương, lại kết nhân duyên, cũng không sai lầm trong lễ pháp, người ngoài cũng không tìm ra lý do tại lễ pháp.
Mặc kệ tâm ý Tố Nương thế nào, Sở Hoan biết rõ mình không cách nào trốn tránh trách nhiệm, liền nói:
- Hết thảy đều do mẫu thân và cữu gia làm chủ!
Lúc này Vệ Thiên Thanh hoàn toàn hiểu được, hóa ra thư từ vợ này là một thủ đoạn, mục đích thực sự của Sở gia, là muốn giả Tố Nương cho Sở Hoan, lại thêm nhân duyên.
Cũng khó trách vừa rồi bỏ Tố Nương, Sở Hoan không nói một lời, hóa ra trong này còn có nguyên do như vậy.
Mặc dù hơi cổ quái, nhưng Vệ Thiên Thanh cũng là người vào Nam ra Bắc nếm đủ thế thái nhân gian, lập tức hiểu được khổ tâm của Sở Lý thị, cười nói:
- Hóa ra là việc hôn sự này, đây chính là việc vui lớn, Lý phu tử, bà mối này, Vệ mỗ nhất định làm rồi.
Đậu tiên sinh cũng là người già cả lõi đời, vuốt râu cười nói:
- Giai thoại, một giai thoại!
Như LIên vốn sợ hãi trong lòng, quả thật cho rằng Sở gia muốn đuổi Tố Nương ra khỏi cửa, tuy rằng nàng không nhiều lời lắm, nhưng cũng là cô nương rất thông minh, đã hiểu được rõ ràng ý tứ trong lời mọi người nói, trong lòng lại vừa mừng vừa sợ.
Trong lòng Tố Nương lại ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Nàng tuyệt đối không thể tưởng được Sở Lý thị lại an bài như vậy, vốn đuổi nàng ra khỏi Sở gia, Tố Nương ngoài bi thương, lại thế nào cũng không hiểu được tại sao Sở Lý thị lại làm như vậy.
Nàng tự hỏi hoàn thành bản phận làm vợ, hơn nữa quan hệ mẹ chồng nàng dâu với Sở Lý thị còn thân mật hơn mẹ và con gái ruột, cho dù thé nào nàng cũng đoán không ra sẽ có một ngày nàng bị đuổi ra khỏi nhà.
Chỉ là giờ phút này lại giật mình hiểu được, Sở Lý thị an bài lại là nhọc lòng, nàng không phải một nữ tử ngu dốt, đương nhiên hiểu được khổ tâm sau lưng khi Sở Lý thị an bài như thế.
Chẳng qua đột nhiên muốn nàng kết thành vợ chồng với Sở Hoan, điều này khiến cho Tố Nương kinh ngạc, qua một lúc vẫn mờ mịt.
Nàng liền nghe được Sở Lý thị nhẹ giọng hỏi:
- Tố Nương, mẹ an bài như vậy, con có bằng lòng hay không? Con có bằng lòng chăm sóc tốt Nhị Lang hay không?
Tố Nương cúi đầu, trước mắt bao người, nàng cảm thấy khuôn mặt nóng lên, không dám ngẩng đầu càng không dám trả lời, nhưng trong lòng nàng đã nghĩ đến lời nói của lão đạo lúc trước, nghĩ tới quẻ vợ chồng kiếp trước nhân duyên kiếp này, quả thật là ông trời chú định?
Cô gái không nói lời nào, người bên cạnh lại rõ ràng trong lòng, Tố Nương này mười phần nguyện ý rồi, thường thì lúc nữ nhân trầm mặc đó là ngầm đồng ý.
Sở Lý thị thấy tình cảnh này, khẽ nói:
- Tố Nương, nếu con không có ý kiến, hiện giờ… hiện giờ đi qua quỳ xuống khấu đầu mấy cái cho mẹ, bắt đầu từ đêm nay, con vẫn là con dâu của Sở gia ta.
Sở Hoan đã giật mình hỏi:
- Mẹ, vội vã như vậy sao?
Hắn vốn tưởng rằng đêm nay định ra thỏa đáng, lại không nghĩ tới dường như Sở Lý thị muốn hai người thành thân tối nay.
- Nhị Lang, Tố Nương, đêm nay các con sẽ thành thân.
Giọng Sở Lý thị không lớn, nhưng thái độ rất kiên quyết:
- Hôm nay ủy khuất Tố Nương, Nhị Lang con nhớ kỹ, tối nay bái đường, đợi sau này con phải bổ sung hôn sự cho cẩn thận, phải dùng kiệu lớn mười tám người khênh rước Tố Nương qua cửa Sở gia ta, các con phải một đời tương thân tương ái, chiếu cố lẫn nhau… !
Nói tới đây, hô hấp của bà bắt đầu dồn dập, sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt tràn đầy vẻ mỏi mệt, nhưng bà vẫn miễn cưỡng nắm chặt tay Tố Nương, dịu dàng nói:
- Con à, hôm nay ủy khuất con… nhưng món nợ với con, Nhị Lang nhất định sẽ trả hết cho con… !
Tố Nương ngẩng đầu, trong mắt chứa đựng nước mắt:
- Mẹ, con… con chỉ muốn ở lại bên cạnh mẹ, con… cn cũng sẽ chăm sóc tốt cho Nhị Lang!
Sở Lý thị vui mừng cười, Lý phu tử đã nói:
- Tố Nương, khấu đầu mấy cái cho mẹ con!
Tố Nương đứng dậy tới bên người Sở Hoan, lúc này hai người đều hơi xấu hổ, nhưng vẫn cùng khấu đầu mấy cái với Sở Lý thị, lập tức lại khấu đầu mấy cái với Lý phu tử.
Lý phu tử nói với Sở Hoan:
- Nhị Lang, hôm nay đơn giản, trên người con có tín vật gì, dùng làm lễ đại hôn!
Tâm tình của Sở Hoan lúc này rất phức tạp, nghĩ tới tối nay lập gia đình, Lâm Lang còn không biết, lai không biết sau này Lâm Lang biết rõ sẽ có cảm tưởng gì? Lệnh mẹ khó cãi, lúc này mọi người đều chứng kiến, hắn lây một vật từ trong lòng ra, đó là một con bướm nhỏ bằng ngọc bích, giống như thật, tràn ngập các loại màu sắc, thứ này lấy ra từ trong rương bảo vật trong Phổ Chiếu Tự Tây Lương, lúc ấy nhìn thấy, giữ nó bên người, xác thực nghĩ rằng nếu có cơ hội sẽ tặng cho Tố Nương như món đồ chơi, lúc này lấy ra, quay người nhìn Tó Nương, đưa con bướm nhỏ bằng ngọc bích cho Tố Nương.
Tố Nương và Sở Hoan liếc nhau, tim đập gia tốc, mặt đỏ tới mang tai, đó là cảm giác nàng chưa bao giờ có, cảm thấy dường như trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nàng cúi đầu xuống, bàn tay nhỏ nhắn hơi run rẩy, nhưng cũng nhận lấy hồ điệp bích ngọc.
Vệ Thiên Thanh ở bên cười ha ha, thật ra gã cũng không thấy có gì không ổn, tuy gã là người trong quan trường, nhưng trước kia cũng là anh hùng lùm cỏ hành tẩu giang hồ, tiêu sái không bị trói buộc, tuy nhiên gã cũng biết quan hệ mập mờ giữa Sở Hoan và Lâm Lang, chẳng qua trong mắt gã, nam nhân tam thê tứ thiếp thật sự quá bình thường, hôm nay cưới Tố Nương, cũng không ảnh hưởng sau này Sở Hoan cũng đón Lâm Lang qua cửa.
Lễ nghi tuy đơn giản, nhưng mọi người làm chứng, cũng giống như Sở Hoan cưới Tố Nương về nhà chồng. Cuối cùng khuôn mặt Sở Lý thị lộ ra tươi cười vui mừng, bà đưa tay để hai người đứng dậy, vẫy hai người tới gần. Đợi hai người tới gần, Sở Lý thị mỗi tay lôi kéo một người, khẽ nói:
- Hai người các con về sau phải sống tốt, Nhị Lang, Tố Nương phó thác cho con… Tố Nương, vốn có chuyện không nên nói ra ở thời điểm này, chỉ là… đó cũng là chuyện lớn.
Sở Hoan nghe được giọng nói của Sở Lý thị ngày càn thấp, sắc mặt cũng ngày càng xấu, vọi nói:
- Mẹ, có chuyện gì ngày mai nói sau, mẹ… mẹ đi nghỉ ngơi trước!
Tố Nương cũng nói:
- Mẹ, con đỡ mẹ về phòng nghỉ ngơi… !
Sở Lý thị lắc đầu khẽ nói:
- Lâm Lang… Lâm Lang Đông gia cũng là… là khuê nữ tốt, nàng có tình với Nhị Lang, Nhị Lang… Nhị Lang cũng đừng phụ người ta, về sau Tố Nương phải khoan dung một chút…
Tố Nương khẽ giật mình, chứng kiến Sở Lý thị hơi thở yếu ớt, nói:
- Mẹ, mẹ… !
Nàng liền thấy dáng cười của Sở Lý thị không đổi, hai cánh tay lại đột nhiên buông ra, cứ xuôi xuống như vậy, trong nhất thời hồn phi phách tán. Sở Hoan cũng đã cảm giác được, lập tức ôm lấy Sở Lý thị, liền thấy khuôn mặt Sở Lý thị tươi cười, đã còn không còn hơi thở.
Đậu tiên sinh ở bên nhìn thấy, cũng cảm giác được gì, lập tức tiến tới vươn tay bắt mạch Sở Lý thị, sau một lát lắc đầu thở dài:
- Lão phu nhân đi rồi.
Sở Hoan run lên trong lòng, toàn thân mềm nhũn. Tố Nương ôm lấy Sở Lý thị, khóc rống lên. Như Liên ở bên lệ châu lăn xuống, Lý phu tử nhắm mắt lại, thần sắc ảm đạm. Trong chính đường nhất thời bị không khí bi thương bao phủ.
… Sở Lý thị mất lúc màn đê buong xuống, Vệ Thiên Thanh lập tức tìm người giúp đỡ. Sở Hoan nói với Vệ Thiên Thanh khách sạn còn mười tên võ sĩ Cận Vệ Quân. Không đến bình minh, Sở gia đã kín người hết chỗ.
Cả đêm bố trí linh đường, Vệ Thiên Thanh đáng làm thì làm phân công mọi người các việc vặt, đến lúc bình minh trong ngoài Sở gia đã một mảnh tuyết trắng.
Lâm Lang bên kia đã nhận được tin tức, nhanh chóng chạy tói. Cấm vệ quân thủ hạ của Vệ Thiên Thanh cũng có một đám người. Vương Hàm và Liễu Béo cũng ở trong đó. Quý phủ Lâm Lang cũng có gia phó tới giúp đỡ, Tố bá và Vệ Thiên Thanh cùng xử lý tang sự, hết thảy ngay ngắn rõ ràng. Sau khi mười tên kỵ binh Cận Vệ Quân kia tới, Sở Hoan lập tức phân phó người về kinh thành báo tin, nói trong nhà mẫu thân mất, không thể lập tức về kinh, bốn gã kỵ binh Cận Vệ Quân nhận lệnh rời đi, còn lại sáu gã kiên trì lưu lại giúp đỡ.
Tang sự của mẫu thân, Sở Hoan cũng không muốn làm quá cao, nhưng Sở Hoan đã sớm là danh nhân ở phủ Vân Sơn, vốn tất cả thương gia tới đây phúng viếng, sau này còn có Lan tiên sinh của Thảo Đường thư viện tự mình tới phúng viếng.
Lúc đầu đạt văn hoa ở Bảo Hương Lâu, Lan tiên sinh là chủ trì, rất thưởng thức Sở Hoan, lão đứng đầu văn hào Tây Sơn Đạo, lão vừa ra mặt, văn nhân tới phúng viếng quả thật không ít.
Bản thân Sở Hoan không muốn làm quá cao, nhưng cuối cùng tang sự này vẫn xử lý cực kỳ long trọng. Trước kia Sở Lý thị đã dặn dò Lý phu tử, nếu bà mất, muốn về Lưu gia thon chôn cất, Sở Hoan đương nhiên tuân theo di lệnh của mẫu thân.
Đợi sau khi tang sự xong xuôi, trước sau cũng đã qua hơn mười ngày, mãi đến lúc tang sự xong xuôi, Lý phu tử mới nói rõ với Sở Hoan, Sở Lý thị vội vàng để Sở Hoan lập gia đình với Tố Nương, chính là lo lắng mang việc này xuống dưới, dựa theo phong tục hiện giờ của Tây Sơn Đạo, nếu cha mẹ qua đòi, phận làm con, trong hai năm không thể xử lý hỉ sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.