Quyển 3 - Chương 450: Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình
Sa Mạc
17/06/2013
Nha môn bộ Hình Đại Tần, tuy rằng đêm hôm khuya khoắt nhưng bên trong Hình bộ vẫn bận bận rộn rộn. Bên trong phòng Trọng tấn hình cụ bày kín khiến người ta nhìn thấy muốn sởn tóc gáy. Ai nhát gan có mặt trong phòng Trọng tấn lúc này đảm bảo chỉ mới liếc mắt nhìn cũng đủ kinh hồn táng đảm.
Phòng Trọng tấn cũng không phải tù phạm nào cũng có vinh dự bước vào, nếu là tù phạm bình thường không cần cưa răng để lấy khẩu cung thì chẳng cần đưa vào đây.
Nhạc Lãnh Thu vốn mặt không chút thay đổi lúc này rốt cuộc đã nhếch miệng cười lạnh. Y quay sang Cừu Tuấn Hao thản nhiên nói:
- Cừu đại nhân, xem ra ngài cũng không thẩm tra được cái gì, còn để một tù phạm lừa gạt.
Từ lúc Nhạc Lãnh Thu xuất hiện, Cừu Tuấn Hao vẫn cố gắng miễn cưỡng mỉm cười, đúng là không dám đắc tội với Nhạc Lãnh Thu.
Y cố nhiên được Hoàng đế sủng ái, nhưng cũng hiểu địa vị của mình trong lòng Hoàng đế không thể so bì với Thần Y vệ. Không nói đến Thần Y vệ Vệ đốc, mà tứ đại Thiên hộ Hoàng đế cũng đã tín nhiệm hơn mình rất nhiều. Thần Y vệ xưa nay xuất quỷ nhập thần, bọn họ ít khi xuất hiện nhưng dường như lại trải khắp kinh thành. Mỗi ngõ ngách đường phố không có bất kỳ chuyện gì mà họ không biết. Cho dù là Cừu Tuấn Hao đại thần đế quốc trong lòng cũng có vài ba phần sợ hãi.
Nhưng dù sao y cũng là trọng thần, đường đường quan lớn, Nhạc Lãnh Thu thì chỉ là một Thiên hộ, lúc này thấy Nhạc Lãnh Thu cả vú lấp miệng em, thậm chí xem y như là thuộc hạ, khiến y vô cùng bất mãn. Y vốn có thói quen trên nịnh dưới đe, nên khó lòng chấp nhận được thái độ như thế, hừ lạnh nói:
- Nhạc Thiên hộ, bản quan quả thực không hiểu ngài dựa vào cái gì mà kết luận người này nói dối.
Nhạc Lãnh Thu liếc mắt nhìn Giáo úy kia. Giáo úy kia đã hướng Cừu Tuấn Hao chắp tay nói:
- Cừu đại nhân, màng nhĩ của ta được làm bằng bạc trắng, thính lực rất tốt, có thể nghe được tiếng tim người đập.
Thấy một gã Thần Y vệ Giáo úy trước mặt chính mình tự xưng là "ta", Cừu Tuấn Hao không vui nói:
- Thì sao?
- Một người nói thật khi nói nhịp tim đập khác với khi nói láo.
Thần Y vệ Giáo úy giải thích:
- Người này lúc cung khai tim đập rộn lên, cho nên kết luận hắn đang nói dối.
Cừu Tuấn Hao nhất thời chưa hiểu gì, còn những người khác trong Hình bộ thì quả thật là rất mờ mịt. Nhạc Lãnh Thu cũng không khách khí lên tiếng:
- Hình bộ tất nhiên không hiểu, chính vì thế nên Thánh thượng mới phái chúng ta đến đây hiệp trợ thẩm án.
Y nhìn chằm chằm vào Thường Dịch, thản nhiên nói:
- Xem ra các hạ cũng không nói thật. Ta xưa nay vẫn nguyện ý dành cho người khác một cơ hội. Ngươi đừng để ta phải thất vọng.
Thường Dịch nội thương ngoại thương đau khổ không chịu nổi, cố gắng nén cơn đau nói:
- Các ngươi... Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta... Ta đã nói rồi các ngươi còn muốn như thế nào?
Nhạc Lãnh Thu tựa vào ghế dựa mặt không chút thay đổi nói:
- Các ngươi không phải Thiên Môn đạo nhân, tuy rằng các ngươi giả danh rất giỏi nhưng ta muốn biết lai lịch chân thật của các ngươi.
Y giơ tay lên làm một động tác đơn giản. Một gã Giáo úy lấy ra một bình nước đem đổ vào vết thương nho nhỏ ở bụng Thường Dịch. Người Hình bộ tỏ ý xem thường hình phạt này, chẳng qua chỉ như bắt nhịn một bữa sáng sao có thể gọi là hình phạt khủng bố được. Nên tất cả mọi người đều bình tĩnh tư nhiên, thậm chí có người còn cho rằng hình phạt của Thần Y vệ cũng bình thường thôi.
Cừu Tuấn Hao nhíu mày hỏi:
- Nhạc Thiên hộ, đây là cái gì?
- Chỉ là một dược phẩm mới do Bạch Lầu gần nhất chế tạo ra.
Nhạc Lãnh Thu bình tĩnh nói:
- Chu Tước Thiên hộ mấy nửa năm mới tìm ra được loại này, vừa lúc có cơ hội để thử.
Thường Dịch cảm giác được dược phẩm nhỏ vào miệng vết thương của mình trong lúc nhất thời cũng không biết là cái gì vậy trong lòng vẫn còn có chút hoảng sợ cả giận nói:
- Các ngươi... Các ngươi muốn làm cái gì? Các ngươi... !
Rồi đột nhiên gã cảm giác miệng vết thương của mình dường như có con kiến nhúc nhích cả kinh thét lên:
- Các ngươi... Các ngươi thả cái gì... !
Thân thể gã co giật mạnh, cảm giác bụng mình tựa hồ như có cả đàn kiến độc đang cắn xé đau đớn khó chịu vô cùng. Tay chân gã bị trói chặt cứng liên tục giãy dụa.
Hai gã Thần Y vệ Giáo úy đã đè lên hai tay hai chân của gã. Thường Dịch khó có thể nhúc nhích chỉ có thân thể là còn co giật được. Chỉ có điều chỉ khoảng nửa khắc loại cảm giác này liền nháy mắt lan tràn đến toàn thân. Toàn thân mỗi một tấc da thịt đều dường như có con kiến nhúc nhích hơn nữa mặc sức cắn xé da thịt gã. Cái loại đau đớn này thấu tận xương tủy không thể so sánh với tổn thương bình thường.
Trong cổ họng gã phát ra tiếng kêu thống khổ, cơ mặt vặn vẹo, đôi mắt lồi ra, giờ khắc này gã thậm chí cảm giác tròng mắt mình cũng có con kiến đang cắn xé võng mạc.
Nhạc Lãnh Thu cuối cùng từ ghế dựa đứng dậy chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi đến bên người Thường Dịch từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống hạ giọng nói:
- Không cần có tín ngưỡng quá sâu, tuy rằng ta tạm thời không biết chủ tử của ngươi là ai nhưng ta tin tưởng hắn hiện tại nhất định sẽ không để ý sống chết của ngươi. Nếu có thể, ta nghĩ hiện tại lo lắng nhất nhớ thương ngươi nhất là người nhà của ngươi.
Y ngồi xổm người xuống thương hại mà nhìn Thường Dịch, giọng đột nhiên vô cùng dịu dàng:
- Cha mẹ của ngươi, vợ của ngươi, ta không biết ngươi đã hoàn thành hết phận sự trách nhiệm hay chưa? Nếu như chưa, ta có thể cho ngươi một cơ hội. Ta có thể cho người trị thương cho ngươi, ngươi vẫn như cũ rất bình an rời khỏi nơi này. Hơn nữa, ta sẽ cấp cho ngươi đủ ngân lượng để cho ngươi trở về hiếu thuận cha mẹ của ngươi chăm sóc vợ của ngươi. Đổi lại, ta chỉ cần ngươi nói thật mà thôi.
Thường Dịch hai tay hai chân bị đè lại không thể nhúc nhích. Gã chỉ có thể vặn vẹo khúc thân, nhìn cũng có thể thấy đau đớn đó khó có thể tưởng tượng nổi và không phải là thường nhân nào cũng có thể chịu đựng.
Hai mắt gã đỏ ngầu. Nhạc Lãnh Thu lẳng lặng nhìn gã.
Người của Hình bộ tự nhiên không biết Thường Dịch đến tột cùng xảy ra chuyện gì nhưng phản ứng dữ dội của gã khiến cho bọn họ có chút kinh ngạc.
Phần lớn hình phạt của Hình bộ lúc trước đã được đưa ra dùng với Thường Dịch, nhưng dường như chưa từng nhìn thấy Thường Dịch phản ứng kịch liệt như thế. Nhưng lúc này, Thần Y vệ chỉ nhỏ vài giọt nước liền khiến Thường Dịch thể hiện một bộ sống không bằng chết. Người của Hình bộ tuy rằng đều là hạng hung ác nhưng lúc này cũng không khỏi sợ hãi thủ đoạn của Thần Y vệ.
- Không có thuốc giải tuy rằng ngươi sẽ không chết nhưng cảm giác này sẽ kéo dài mãi.
Nhạc Lãnh Thu gặp Thường Dịch không nói lời nào lắc lắc đầu khẽ thở dài:
- Ta có thể đợi cho đến hừng đông!
Y đứng dậy định xoay người tránh ra. Trong cổ họng Thường Dịch rốt cục phát ra tiếng gào như tiếng dã thú:
- Ta nói... Ta nói... !
Thời điểm Hình bộ thẩm vấn Thường Dịch, Sở Hoan đã về tới trong phủ.
Tôn Tử Không tuy rằng xưng hô Sở Hoan là sư phụ nhưng Sở Hoan tất nhiên không có thời gian và tinh lực giáo thụ võ công cho gã. Hiện giờ gã và Bạch Hạt Tử sống trong Sở phủ, hai người lúc rảnh rỗi, thật ra, Bạch Hạt Tử cũng có lúc hứng thú bảo ban Tôn Tử Không mấy chiêu công phu quyền cước.
Mạc Lăng Sương thân thể cũng đã khôi phục bảy tám phần. Vốn nàng vẫn muốn làm việc nhà, nhưng Sở Hoan lo lắng nàng bệnh nặng mới khỏi nên mấy việc vặt vãnh trong phủ đều giao cho Tôn Tử Không.
Trở lại trong phủ đã đêm khuya, Bạch Hạt Tử tùy tiện nói nói mấy câu thăm hỏi. Sở Hoan vừa mới về phòng đốt đèn hỏa chợt nghe được Lăng Sương ở bên ngoài nói:
- Lão gia, người đã ngủ chưa?
Sở Hoan mở cửa phòng thấy Lăng Sương ở ngoài cửa không khỏi ngậm cười hỏi:
- Lăng Sương, có chuyện gì?
Bên trong bóng tối, mặt Lăng Sương hơi đỏ lên, thấp trán nói:
- Nghe nói lão gia hôm nay trong cung uống rượu Lăng Sương... Lăng Sương nghe nói uống rượu tổn thương dạ dày cho nên... Cho nên nấu bát súp, nghe nói rất có lợi đối với dạ dày.
Trong tay nàng cố nhiên là có chén súp đang ấm. Sở Hoan trong lòng một trận lo lắng cười nói:
- Sức khỏe của cô cần nghỉ ngơi nhiều, không nên khổ cực như vậy
Hắn mời Lăng Sương vào phòng. Đợi Lăng Sương đi vào, Sở Hoan uống một chút súp, gật đầu nói:
- Dễ uống lắm. Lăng Sương, cô mấy ngày nay tay nghề phát triển nhiều nha.
Lăng Sương mỉm cười. Sở Hoan lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng. Dưới ngọn đèn dầu, nụ cười này thanh tú xinh đẹp còn hơn cả hoa thủy tiên. Sở Hoan không khỏi ngơ ngác một chút. Lăng Sương thấy Sở Hoan nhìn chính mình mặt nóng lên cúi đầu, toàn thân như phát sốt.
Sở Hoan lập tức phục hồi tinh thần, lại có chút xấu hổ nhưng trong lòng cũng có thể hiểu, cô nương ngây thơ này tuy rằng không hẳn là ái mộ nhưng đối với mình cũng rất có thiện cảm.
Sở Hoan biết lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Lăng Sương cùng mình ở trong một mái nhà, thiện cảm của nàng đối với mình càng ngày càng sâu đậm, nhưng nếu mình vẫn tiếp tục lạnh lùng thì đúng là không nỡ. Sức khỏe của Lăng Sương đáng yếu, nếu tiếp tục bị cư xử lạnh lùng thì đúng là Sở Hoan cũng không đành lòng.
Nếu không phải Doanh Nhân đã dặn, Sở Hoan chỉ sợ sớm đã đem nội tình nói cho Lăng Sương biết. Hiện giờ nói không thể nói ra mà Lăng Sương thì lại ngộ nhận hết thảy do mình an bài. Chuyện này khiến Sở Hoan cực kỳ đau đầu.
Sở Hoan chỉ sợ tiếp tục như thế, tình cảm của Lăng Sương dành cho mình sẽ càng lúc càng sâu đậm, sau này sẽ phiền toái rất lớn.
Hơi trầm ngâm một chút, Sở Hoan rốt cục ôn nhu hỏi:
- Lăng Sương à còn nhớ Từ công tử không?
- Từ công tử?
Lăng Sương ngẩn ra ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp có chút mờ mịt.
Sở Hoan trong lòng thầm kêu không tốt. Cô nương này ngay cả Từ công tử là ai cũng không nhớ. Tội nghiệp Doanh Nhân mỗi ngày ở trong cung còn lo lắng cho Lăng Sương. Đây là hoa rơi vô ý nước chảy hữu tình ư?
- Cô không nhớ rõ?
Sở Hoan miễn cưỡng cười nói:
- Chính là người trước đây cũng đã tới phủ.
Lăng Sương chân mày cau lại sau một lát mới nhớ ra, rốt cục nói:
- Ồ là lão gia nói Từ công tử đó à? À, lão gia, hắn làm sao vậy?
- uhm, cũng không có gì.
Sở Hoan trong lòng thở dài:
- Lăng Sương, cô cảm thấy Từ công tử là người như thế nào?
- Rất tốt.
Lăng Sương thuận miệng nói:
- Lão gia, súp này người nhân lúc còn nóng uống đi.
Dường như nàng không có hứng thú nhắc đến Doanh Nhân.
Sở Hoan bất đắc dĩ nhưng trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến chuyện hòa thân với Tây Lương. Nếu hòa đàm thuận lợi, như vậy Tây Lương công chúa sẽ đến Đại Tần gả cho Tề vương Doanh Nhân, không hề nghi ngờ đường đường Tây Lương công chúa đương nhiên là trở thành Vương phi, lại không biết khi đó Doanh Nhân sẽ an bài như thế nào cho Lăng Sương.
Chợt thấy Lăng Sương thần sắc có chút xấu hổ dường như muốn nói cái gì lại không dám mở miệng hắn không khỏi ngậm cười hỏi:
- Lăng Sương, cô có chuyện gì?
- Không... Không có!
Lăng Sương mặt có chút đỏ cúi đầu khẩn trương nói:
- Không có việc gì!
- Nhất định là có chuyện.
Sở Hoan để muỗng canh xuống hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì, đối với ta còn giấu diếm sao?
Lăng Sương do dự một chút rốt cục nói:
- Lão gia, nô tì muốn… định mượn... chút bạc... !
Nói tới đây mặt nàng đỏ bừng lên, hai cánh tay xoắn cùng một chỗ có vẻ hết sức khó xử.
Phòng Trọng tấn cũng không phải tù phạm nào cũng có vinh dự bước vào, nếu là tù phạm bình thường không cần cưa răng để lấy khẩu cung thì chẳng cần đưa vào đây.
Nhạc Lãnh Thu vốn mặt không chút thay đổi lúc này rốt cuộc đã nhếch miệng cười lạnh. Y quay sang Cừu Tuấn Hao thản nhiên nói:
- Cừu đại nhân, xem ra ngài cũng không thẩm tra được cái gì, còn để một tù phạm lừa gạt.
Từ lúc Nhạc Lãnh Thu xuất hiện, Cừu Tuấn Hao vẫn cố gắng miễn cưỡng mỉm cười, đúng là không dám đắc tội với Nhạc Lãnh Thu.
Y cố nhiên được Hoàng đế sủng ái, nhưng cũng hiểu địa vị của mình trong lòng Hoàng đế không thể so bì với Thần Y vệ. Không nói đến Thần Y vệ Vệ đốc, mà tứ đại Thiên hộ Hoàng đế cũng đã tín nhiệm hơn mình rất nhiều. Thần Y vệ xưa nay xuất quỷ nhập thần, bọn họ ít khi xuất hiện nhưng dường như lại trải khắp kinh thành. Mỗi ngõ ngách đường phố không có bất kỳ chuyện gì mà họ không biết. Cho dù là Cừu Tuấn Hao đại thần đế quốc trong lòng cũng có vài ba phần sợ hãi.
Nhưng dù sao y cũng là trọng thần, đường đường quan lớn, Nhạc Lãnh Thu thì chỉ là một Thiên hộ, lúc này thấy Nhạc Lãnh Thu cả vú lấp miệng em, thậm chí xem y như là thuộc hạ, khiến y vô cùng bất mãn. Y vốn có thói quen trên nịnh dưới đe, nên khó lòng chấp nhận được thái độ như thế, hừ lạnh nói:
- Nhạc Thiên hộ, bản quan quả thực không hiểu ngài dựa vào cái gì mà kết luận người này nói dối.
Nhạc Lãnh Thu liếc mắt nhìn Giáo úy kia. Giáo úy kia đã hướng Cừu Tuấn Hao chắp tay nói:
- Cừu đại nhân, màng nhĩ của ta được làm bằng bạc trắng, thính lực rất tốt, có thể nghe được tiếng tim người đập.
Thấy một gã Thần Y vệ Giáo úy trước mặt chính mình tự xưng là "ta", Cừu Tuấn Hao không vui nói:
- Thì sao?
- Một người nói thật khi nói nhịp tim đập khác với khi nói láo.
Thần Y vệ Giáo úy giải thích:
- Người này lúc cung khai tim đập rộn lên, cho nên kết luận hắn đang nói dối.
Cừu Tuấn Hao nhất thời chưa hiểu gì, còn những người khác trong Hình bộ thì quả thật là rất mờ mịt. Nhạc Lãnh Thu cũng không khách khí lên tiếng:
- Hình bộ tất nhiên không hiểu, chính vì thế nên Thánh thượng mới phái chúng ta đến đây hiệp trợ thẩm án.
Y nhìn chằm chằm vào Thường Dịch, thản nhiên nói:
- Xem ra các hạ cũng không nói thật. Ta xưa nay vẫn nguyện ý dành cho người khác một cơ hội. Ngươi đừng để ta phải thất vọng.
Thường Dịch nội thương ngoại thương đau khổ không chịu nổi, cố gắng nén cơn đau nói:
- Các ngươi... Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta... Ta đã nói rồi các ngươi còn muốn như thế nào?
Nhạc Lãnh Thu tựa vào ghế dựa mặt không chút thay đổi nói:
- Các ngươi không phải Thiên Môn đạo nhân, tuy rằng các ngươi giả danh rất giỏi nhưng ta muốn biết lai lịch chân thật của các ngươi.
Y giơ tay lên làm một động tác đơn giản. Một gã Giáo úy lấy ra một bình nước đem đổ vào vết thương nho nhỏ ở bụng Thường Dịch. Người Hình bộ tỏ ý xem thường hình phạt này, chẳng qua chỉ như bắt nhịn một bữa sáng sao có thể gọi là hình phạt khủng bố được. Nên tất cả mọi người đều bình tĩnh tư nhiên, thậm chí có người còn cho rằng hình phạt của Thần Y vệ cũng bình thường thôi.
Cừu Tuấn Hao nhíu mày hỏi:
- Nhạc Thiên hộ, đây là cái gì?
- Chỉ là một dược phẩm mới do Bạch Lầu gần nhất chế tạo ra.
Nhạc Lãnh Thu bình tĩnh nói:
- Chu Tước Thiên hộ mấy nửa năm mới tìm ra được loại này, vừa lúc có cơ hội để thử.
Thường Dịch cảm giác được dược phẩm nhỏ vào miệng vết thương của mình trong lúc nhất thời cũng không biết là cái gì vậy trong lòng vẫn còn có chút hoảng sợ cả giận nói:
- Các ngươi... Các ngươi muốn làm cái gì? Các ngươi... !
Rồi đột nhiên gã cảm giác miệng vết thương của mình dường như có con kiến nhúc nhích cả kinh thét lên:
- Các ngươi... Các ngươi thả cái gì... !
Thân thể gã co giật mạnh, cảm giác bụng mình tựa hồ như có cả đàn kiến độc đang cắn xé đau đớn khó chịu vô cùng. Tay chân gã bị trói chặt cứng liên tục giãy dụa.
Hai gã Thần Y vệ Giáo úy đã đè lên hai tay hai chân của gã. Thường Dịch khó có thể nhúc nhích chỉ có thân thể là còn co giật được. Chỉ có điều chỉ khoảng nửa khắc loại cảm giác này liền nháy mắt lan tràn đến toàn thân. Toàn thân mỗi một tấc da thịt đều dường như có con kiến nhúc nhích hơn nữa mặc sức cắn xé da thịt gã. Cái loại đau đớn này thấu tận xương tủy không thể so sánh với tổn thương bình thường.
Trong cổ họng gã phát ra tiếng kêu thống khổ, cơ mặt vặn vẹo, đôi mắt lồi ra, giờ khắc này gã thậm chí cảm giác tròng mắt mình cũng có con kiến đang cắn xé võng mạc.
Nhạc Lãnh Thu cuối cùng từ ghế dựa đứng dậy chắp hai tay sau lưng chậm rãi đi đến bên người Thường Dịch từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống hạ giọng nói:
- Không cần có tín ngưỡng quá sâu, tuy rằng ta tạm thời không biết chủ tử của ngươi là ai nhưng ta tin tưởng hắn hiện tại nhất định sẽ không để ý sống chết của ngươi. Nếu có thể, ta nghĩ hiện tại lo lắng nhất nhớ thương ngươi nhất là người nhà của ngươi.
Y ngồi xổm người xuống thương hại mà nhìn Thường Dịch, giọng đột nhiên vô cùng dịu dàng:
- Cha mẹ của ngươi, vợ của ngươi, ta không biết ngươi đã hoàn thành hết phận sự trách nhiệm hay chưa? Nếu như chưa, ta có thể cho ngươi một cơ hội. Ta có thể cho người trị thương cho ngươi, ngươi vẫn như cũ rất bình an rời khỏi nơi này. Hơn nữa, ta sẽ cấp cho ngươi đủ ngân lượng để cho ngươi trở về hiếu thuận cha mẹ của ngươi chăm sóc vợ của ngươi. Đổi lại, ta chỉ cần ngươi nói thật mà thôi.
Thường Dịch hai tay hai chân bị đè lại không thể nhúc nhích. Gã chỉ có thể vặn vẹo khúc thân, nhìn cũng có thể thấy đau đớn đó khó có thể tưởng tượng nổi và không phải là thường nhân nào cũng có thể chịu đựng.
Hai mắt gã đỏ ngầu. Nhạc Lãnh Thu lẳng lặng nhìn gã.
Người của Hình bộ tự nhiên không biết Thường Dịch đến tột cùng xảy ra chuyện gì nhưng phản ứng dữ dội của gã khiến cho bọn họ có chút kinh ngạc.
Phần lớn hình phạt của Hình bộ lúc trước đã được đưa ra dùng với Thường Dịch, nhưng dường như chưa từng nhìn thấy Thường Dịch phản ứng kịch liệt như thế. Nhưng lúc này, Thần Y vệ chỉ nhỏ vài giọt nước liền khiến Thường Dịch thể hiện một bộ sống không bằng chết. Người của Hình bộ tuy rằng đều là hạng hung ác nhưng lúc này cũng không khỏi sợ hãi thủ đoạn của Thần Y vệ.
- Không có thuốc giải tuy rằng ngươi sẽ không chết nhưng cảm giác này sẽ kéo dài mãi.
Nhạc Lãnh Thu gặp Thường Dịch không nói lời nào lắc lắc đầu khẽ thở dài:
- Ta có thể đợi cho đến hừng đông!
Y đứng dậy định xoay người tránh ra. Trong cổ họng Thường Dịch rốt cục phát ra tiếng gào như tiếng dã thú:
- Ta nói... Ta nói... !
Thời điểm Hình bộ thẩm vấn Thường Dịch, Sở Hoan đã về tới trong phủ.
Tôn Tử Không tuy rằng xưng hô Sở Hoan là sư phụ nhưng Sở Hoan tất nhiên không có thời gian và tinh lực giáo thụ võ công cho gã. Hiện giờ gã và Bạch Hạt Tử sống trong Sở phủ, hai người lúc rảnh rỗi, thật ra, Bạch Hạt Tử cũng có lúc hứng thú bảo ban Tôn Tử Không mấy chiêu công phu quyền cước.
Mạc Lăng Sương thân thể cũng đã khôi phục bảy tám phần. Vốn nàng vẫn muốn làm việc nhà, nhưng Sở Hoan lo lắng nàng bệnh nặng mới khỏi nên mấy việc vặt vãnh trong phủ đều giao cho Tôn Tử Không.
Trở lại trong phủ đã đêm khuya, Bạch Hạt Tử tùy tiện nói nói mấy câu thăm hỏi. Sở Hoan vừa mới về phòng đốt đèn hỏa chợt nghe được Lăng Sương ở bên ngoài nói:
- Lão gia, người đã ngủ chưa?
Sở Hoan mở cửa phòng thấy Lăng Sương ở ngoài cửa không khỏi ngậm cười hỏi:
- Lăng Sương, có chuyện gì?
Bên trong bóng tối, mặt Lăng Sương hơi đỏ lên, thấp trán nói:
- Nghe nói lão gia hôm nay trong cung uống rượu Lăng Sương... Lăng Sương nghe nói uống rượu tổn thương dạ dày cho nên... Cho nên nấu bát súp, nghe nói rất có lợi đối với dạ dày.
Trong tay nàng cố nhiên là có chén súp đang ấm. Sở Hoan trong lòng một trận lo lắng cười nói:
- Sức khỏe của cô cần nghỉ ngơi nhiều, không nên khổ cực như vậy
Hắn mời Lăng Sương vào phòng. Đợi Lăng Sương đi vào, Sở Hoan uống một chút súp, gật đầu nói:
- Dễ uống lắm. Lăng Sương, cô mấy ngày nay tay nghề phát triển nhiều nha.
Lăng Sương mỉm cười. Sở Hoan lúc này mới ngẩng đầu nhìn nàng. Dưới ngọn đèn dầu, nụ cười này thanh tú xinh đẹp còn hơn cả hoa thủy tiên. Sở Hoan không khỏi ngơ ngác một chút. Lăng Sương thấy Sở Hoan nhìn chính mình mặt nóng lên cúi đầu, toàn thân như phát sốt.
Sở Hoan lập tức phục hồi tinh thần, lại có chút xấu hổ nhưng trong lòng cũng có thể hiểu, cô nương ngây thơ này tuy rằng không hẳn là ái mộ nhưng đối với mình cũng rất có thiện cảm.
Sở Hoan biết lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Lăng Sương cùng mình ở trong một mái nhà, thiện cảm của nàng đối với mình càng ngày càng sâu đậm, nhưng nếu mình vẫn tiếp tục lạnh lùng thì đúng là không nỡ. Sức khỏe của Lăng Sương đáng yếu, nếu tiếp tục bị cư xử lạnh lùng thì đúng là Sở Hoan cũng không đành lòng.
Nếu không phải Doanh Nhân đã dặn, Sở Hoan chỉ sợ sớm đã đem nội tình nói cho Lăng Sương biết. Hiện giờ nói không thể nói ra mà Lăng Sương thì lại ngộ nhận hết thảy do mình an bài. Chuyện này khiến Sở Hoan cực kỳ đau đầu.
Sở Hoan chỉ sợ tiếp tục như thế, tình cảm của Lăng Sương dành cho mình sẽ càng lúc càng sâu đậm, sau này sẽ phiền toái rất lớn.
Hơi trầm ngâm một chút, Sở Hoan rốt cục ôn nhu hỏi:
- Lăng Sương à còn nhớ Từ công tử không?
- Từ công tử?
Lăng Sương ngẩn ra ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp có chút mờ mịt.
Sở Hoan trong lòng thầm kêu không tốt. Cô nương này ngay cả Từ công tử là ai cũng không nhớ. Tội nghiệp Doanh Nhân mỗi ngày ở trong cung còn lo lắng cho Lăng Sương. Đây là hoa rơi vô ý nước chảy hữu tình ư?
- Cô không nhớ rõ?
Sở Hoan miễn cưỡng cười nói:
- Chính là người trước đây cũng đã tới phủ.
Lăng Sương chân mày cau lại sau một lát mới nhớ ra, rốt cục nói:
- Ồ là lão gia nói Từ công tử đó à? À, lão gia, hắn làm sao vậy?
- uhm, cũng không có gì.
Sở Hoan trong lòng thở dài:
- Lăng Sương, cô cảm thấy Từ công tử là người như thế nào?
- Rất tốt.
Lăng Sương thuận miệng nói:
- Lão gia, súp này người nhân lúc còn nóng uống đi.
Dường như nàng không có hứng thú nhắc đến Doanh Nhân.
Sở Hoan bất đắc dĩ nhưng trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến chuyện hòa thân với Tây Lương. Nếu hòa đàm thuận lợi, như vậy Tây Lương công chúa sẽ đến Đại Tần gả cho Tề vương Doanh Nhân, không hề nghi ngờ đường đường Tây Lương công chúa đương nhiên là trở thành Vương phi, lại không biết khi đó Doanh Nhân sẽ an bài như thế nào cho Lăng Sương.
Chợt thấy Lăng Sương thần sắc có chút xấu hổ dường như muốn nói cái gì lại không dám mở miệng hắn không khỏi ngậm cười hỏi:
- Lăng Sương, cô có chuyện gì?
- Không... Không có!
Lăng Sương mặt có chút đỏ cúi đầu khẩn trương nói:
- Không có việc gì!
- Nhất định là có chuyện.
Sở Hoan để muỗng canh xuống hỏi:
- Rốt cuộc là chuyện gì, đối với ta còn giấu diếm sao?
Lăng Sương do dự một chút rốt cục nói:
- Lão gia, nô tì muốn… định mượn... chút bạc... !
Nói tới đây mặt nàng đỏ bừng lên, hai cánh tay xoắn cùng một chỗ có vẻ hết sức khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.