Quyển 8 - Chương 913: Họa
Sa Mạc
21/01/2014
Phương Tam Nguyên là một trong những chợ náo nhiệt nhất của Kinh thành.
Nơi này tập trung đủ mọi loại hạng người. Cho dù vào ban đêm, phường Tam Nguyên vẫn hết sức náo nhiệt, đủ mọi âm thanh, tiếng nhạc từ thanh lâu, ánh đèn, ánh nến và những cảnh ca múa....
Ở Phường Tam Nguyên, nhà cửa mọc lên san sát. Chỉ cần tìm được một cái lầu cao, ngồi dựa vào cửa sổ là có thể thấy được cuộc sống sinh hoạt của mọi người.
Lúc này, Sở Hoan đang ngồi trên một ngôi nhà lầu. Đây là một cái cửa hàng bán bánh bao. Bánh bao của cửa hàng này rất có tiếng tại phường Tam Nguyên, già trẻ gái trai và cả nhà giầu đều thích.
Sở Hoan ngồi dựa vào cửa sổ. Hắn mặc trang phục khá khiêm tốn, ngồi bên cửa sổ nhấm nháp canh và bánh bao của quán.
Hắn cầm đôi đũa nhẹ nhàng tách cái bánh bao ra một cái miệng nhỏ, rồi đưa đũa vào chấm nhẹ. Nước bên trong bánh bao rất ngon.
Trên bàn của Sở Hoan có một bầu rượu và hai đĩa bánh bao. Hắn nhai chóp chép nhưng không ai để ý tới. Người ta tới đây là để nhấm nháp còn về việc ăn như thế nào thì cũng chẳng qua qua tâm.
Sở Hoan ăn bánh bao nhưng ánh mắt lại nhìn xuống con đường chạy trước cửa. Trước Trọng Sinh đường có hai người thanh niên to cao đang đứng nhìn như hung thần ác sát.
Hôm nay, việc làm ăn ở Trọng Sinh đường dường như không khá lắm. Sở Hoan ngồi dựa ở cửa sổ rất lâu, thậm chí nghỉ ngơi một chút mà vẫn chỉ thấy có một khách đi vào nhưng mới được một chút là đi. Sở Hoan cũng không biết việc làm ăn này có thành hay không.
Thời gian trôi đi, người qua lại thưa dần. Sở Hoan vươn vai rồi tính tiền, đội nón mà lặng lẽ đi qua Trọng Sinh đường, tiến vào một cái hẻm nhỏ sau đó vòng tới cửa sau của Trọng Sinh đường. Tường sau của Trọng Sinh đường rất cao như sợ có người nào đó chạy trốn. So với nhà bình thường nó còn cao hơn cả một đoạn.
Sở Hoan nhìn quanh rồi chẳng thèm che giấu lấy một cái móc sắt đeo vào tay. Hắn không có khinh công nhảy qua tường, nhưng để trèo một cái tường đối với Sở Hoan mà nói thì cũng chẳng có gì là quá. Cái móc sắt được thiết kế rất tinh tế, đeo vào tay nhìn giống như vuốt ưng. Chỉ cần dùng sức là có thể trèo lên được.
Sở Hoan lên tới bờ tường không vội vàng tụt xuống chỉ quan sát tình cảnh bên trong thì thấy xa xa có hai tên hộ vệ cầm côn đồng. Sau khi không thấy ai khác, hắn mới trèo vào.
Hắn đã hỏi Đỗ Phụ Công về địa hình trong Trọng Sinh đường cũng biết phòng của Hồ Nhĩ Tư ở nơi nào. Mặc dù trong Trọng Sinh đường có hộ vệ tuần tra nhưng Sở Hoan lại như một bóng ma không một tiếng động tiếp cận phòng sổ sách của Hồ Nhĩ Tư. Thật ra đó là một cái sân rất lịch sự tao nhã, cánh cổng đóng chặt. Tường viện ở khu vực này cũng không cao lắm, bên ngoài cổng có người trông coi. Sở Hoan vòng sang một bên rồi trèo tường vào. Trong viện hoàn toàn yên tĩnh không một bóng đèn. Hồ Nhĩ Tư không có ở trong viện.
Sở Hoan tới bên cửa sổ lắng tai nghe thấy hết sức yên tĩnh. Lúc này, hắn mới chọc một cái lỗ ở cửa sổ nhìn vào bên trong. Trong phòng hoàn toàn tối đen không nhìn rõ lắm nhưng Sở Hoan có thể xác định bên trong không có người.
Muốn mở một cái cửa sổ cho dù có chốt chặt thì ít nhất Sở Hoan cũng có mười cách. Hắn như một con báo vọt qua cửa sổ vào trong rồi đóng cửa lại. Trong phòng yên tĩnh một cách đáng sợ. Sở Hoan quan sát kỹ xung quanh, xác định bố trí giống như Đỗ Phụ Công đã nhìn qua. Mặc dù có một vài thay đổi nho nhỏ nhưng đại khái cũng khá giống, có thể khẳng định đây chính là phòng thu chi của Hồ Nhĩ Tư. Lúc này, hắn cũng thấy trên vách tường có một bức họa cuộn tròn có điều trời quá tối nên cũng không nhìn rõ đó là bức họa gì.
Sở Hoan bước từng bước nhẹ nhàng, lặng yên tới gần. Gần tới nơi, hắn có thể thấy rõ đó là một bức tranh sơn thủy.
Trầm ngâm một chút, Sở Hoan đưa tay chạm nhẹ vào bức họa. Cứ tưởng nó như Đỗ Phụ Công nói nó sẽ tự động cuộn lại nhưng trên thực tế lại không có động tĩnh nào cả.
Sở Hoan ngạc nhiên. Đỗ Phụ Công đã nói chỉ cần chạm vào bức tranh này nó sẽ tự động cuộn lại.
Chẳng lẽ y nhớ nhầm hay Hồ Nhĩ Tư đã làm gì đó?
Hắn đưa tay sờ tới bên cạnh khung kính đang định ấn xuống thì đúng lúc này bên ngoài chợt có tiếng bước chân.
Sở Hoan thầm nghĩ thật đúng là sớm chẳng tới, muộn chẳng đến, ngay lúc này lại có người đó. Hắn nhìn quanh nhưng thấy trong phòng không có chỗ nào thích hợp để trốn. Căn phòng bày biện rất đơn giản. Đi vào trong phòng nhìn xung quanh là có thể thấy được hết mọi chỗ. Sở Hoan nhíu mày nghe tiếng bước chân càng ngày càng gấp liền đi tới bên giường nhìn ra ngoài thì thấy ngay Hồ Nhĩ Tư đang đi thật nhanh tới căn phòng. Phía sau y có hai tên người Hồ cao lớn.
Sở Hoan biết nếu không tìm được chỗ trốn, Hồ Nhĩ Tư vào đây thì chắc chắn sẽ phát hiện ra mình.
Nghe thấy cánh cửa bên ngoài đã mở, ánh mắt của hắn chợt sáng lên rồi như một con vượn vọt vào góc tường. Hắn giơ móc rồi nhanh chóng dán người lên tường, thân thể cuộn lại.
Sở Hoan cũng không biết làm thế này có bị Hồ Nhĩ Tư phát hiện ra không. Nếu thật sự bị phát hiện thì đành phải ra tay.
Cửa phòng mở ra, Hồ Nhĩ Tư bước vào trước tiên. Người phía sau dường như rất quen thuộc với nơi này, lập tức châm đèn khiến cho cả căn phòng sáng lên. Sở Hoan nín thở, đôi mắt sắc bén nhanh chóng quan sát chỉ cần ánh mắt của Hồ Nhĩ Tư đảo về phía mình là ra tay ngay.
Ba người Hồ Nhĩ Tư thật sự không ngờ ở góc phòng lại có một người. Sau khi vào nhà, Hồ Nhĩ tư nhìn xung quanh nhưng lại không nhìn vào góc phòng.
Không thấy có gì khác thường, Hồ Nhĩ Tư mới quay đầu lại nói một câu chỉ có điều không sử dụng tiếng Hán nên Sở Hoan nghe không hiểu. Hai người đi sau Hồ Nhĩ Tư đều là người Hồ vì vậy mà họ nói chuyện không dùng tiếng Hán.
Hồ Nhĩ Tư nói xong, nét mặt của hai người đi sau đều nghiêm lại mà quay về phía bức tranh sơn thủy trên vách tường rồi khoanh chân ngồi xuống. Hồ Nhĩ Tư đi tới giơ tay chấm một cái lên bức tranh. Sở Hoan tinh mắt nhìn thấy Hồ Nhĩ Tư chỉ trúng vào một con nhạn cô độc trên bức tranh. Sở Hoan đoán trong cả bức tranh sơn thủy chỉ có con hạc đó là sống nên lúc trước Đỗ Phụ Công tiện tay sờ được rất có thể là cơ quan của con nhạn này.
Sở Hoan đoán đúng. Hồ Nhĩ Tư ấn vào con hạc xong, khung họa lập tức cuốn lại rồi chui vào trong tường và một bức họa khác lại xuất hiện.
Sở Hoan nhìn thấy rõ đó chính là bức hình khổng tước xòe đuôi mà Đỗ Phụ Công đã nói. Bức tranh vẽ con Khổng tước thật sự sống động, nét bút tinh tế khiến cho con Khổng tước vừa xinh đẹp lại vừa hiền hòa.
Hồ Nhĩ Tư nhìn bức họa xuất hiện liền lùi lại mấy bước rồi khoanh chân ngồi xuống. Hai tên người Hồ kia chia ra ngồi hai bên y. Gương mặt cả ba đều hết sức nghiêm nghị. Hồ Nhĩ Tư mở miệng nói một câu gì đó, cả ba người liền chắp tay lại, nhắm mắt một cách thành kính. Miệng họ lẩm bẩm rất nhỏ, cho dù Sở Hoan rất thính nhưng cũng không nghe rõ họ nói gì.
Sở Hoan cảm thấy Trọng Sinh đường có điểm quái dị. Hồ Nhĩ Tư là hậu duệ của thương nhân nhà Hồ, tổ tiên tới Trung Nguyên kinh doanh, sau đó ở lại đây. Hồ Nhĩ Tư kế thừa sản nghiệp rồi buôn bán ở Kinh thành, nghe nói nổi danh. Nhưng nhìn cảnh tượng bây giờ giống như một người xuất gia gầy gò.
Người xuất gia chú ý hướng thiện, gạt bỏ ham muốn để cho tâm trong sáng. Đối với việc buôn bán nô bộc, người nhà Phật không dễ tha thứ. Mà đối với thương nhân thì tất cả đều đặt lợi ích lên đầu sẽ không thờ những cái hướng thiện. Nhưng những cái mâu thuẫn đó lại có trên người Hồ Nhĩ Tư. Y kiếm lợi nhuận từ buôn bán nô lệ mà bây giờ thì lại như một người xuất gia.
Sở Hoan hết sức tò mò. Hắn ngồi ở góc phòng nhìn ba người đang khoanh chân ngồi, miệng thì lẩm bẩm. Sở Hoan ngồi yên. Không biết bao lâu hắn cảm thấy thân thể hơi nặng, cánh tay ê ẩm.
Đặc biệt cái móc sắt đang cắm vào vách tường. Với sức nặng của Sở Hoan trong thời gian ngắn có lẽ nó còn chịu được nhưng thời gian dài thì chưa chắc. Thậm chí hắn bắt đầu cảm thấy cái móc sắt đang giãn dần ra. Đang lo lắng không biết mấy cái tên này còn đọc lâu nữa không thì Hồ Nhĩ Tư chợt giật mình rồi quỳ rạp xuống đó mà dập đầu đối với bức hình khổng tước.
Hai tên người Hồ ở phía sau cũng dập đầu với bức họa. Dập đầu xong Hồ Nhĩ Tư đứng dậy nói hai câu. Hai tên người Hồ kia liền chắp tay thi lễ với Hồ Nhĩ Tư rồi đi ra. Chỉ còn một mình ở trong phòng, Hồ Nhĩ Tư liền chắp tay đứng trước bức họa như đang suy nghĩ.
Một lát sau, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Hồ Nhĩ Tư giơ tay định điểm lên bức họa cất nó đi. Nhưng tay y còn chưa kịp chạm tới bức họa đã cảm thấy eo mình như có cái gì đó rồi từ phía sau vang lên một câu nói lạnh lùng:
- Không được cử động. Nếu không người còn chưa kịp kêu đã chết rồi đấy.
Hồ Nhĩ Tư hơi kinh hãi nhưng lập tức bình tĩnh lại, nhíu mày nhưng không nói gì.
Giọng nói phía sau lại vang lên:
- Nói cho ta ba vấn đề, ngươi không phải lo tới mạng. Nếu không thì chắc chắn chết.
- Ngươi muốn hỏi gì?
Hồ Nhĩ Tư hỏi nhỏ.
- Ngươi là ai?
Âm thanh phía sau vang lên:
- Ta biết ngươi không chỉ là một thương nhân người Hồ, ta muốn biết thân phận thật sự của ngươi. Ngươi thờ phụng Khổng tước. Ngươi là ai?
Môi của Hồ Nhĩ Tư giật giật nhưng không lên tiếng.
Nhưng y nhanh chóng cảm thấy thứ vũ khí cực sắc kia đã xuyên qua áo chạm tới tận da. Y tin rằng người sau lưng có thể đứng đó mà không bị mình phát hiện thì chắc chắn có năng lực cướp đi mạng của mình. Y hơi nhíu mày:
- Ngươi là ai?
Ở Phường Tam Nguyên, nhà cửa mọc lên san sát. Chỉ cần tìm được một cái lầu cao, ngồi dựa vào cửa sổ là có thể thấy được cuộc sống sinh hoạt của mọi người.
Lúc này, Sở Hoan đang ngồi trên một ngôi nhà lầu. Đây là một cái cửa hàng bán bánh bao. Bánh bao của cửa hàng này rất có tiếng tại phường Tam Nguyên, già trẻ gái trai và cả nhà giầu đều thích.
Sở Hoan ngồi dựa vào cửa sổ. Hắn mặc trang phục khá khiêm tốn, ngồi bên cửa sổ nhấm nháp canh và bánh bao của quán.
Hắn cầm đôi đũa nhẹ nhàng tách cái bánh bao ra một cái miệng nhỏ, rồi đưa đũa vào chấm nhẹ. Nước bên trong bánh bao rất ngon.
Trên bàn của Sở Hoan có một bầu rượu và hai đĩa bánh bao. Hắn nhai chóp chép nhưng không ai để ý tới. Người ta tới đây là để nhấm nháp còn về việc ăn như thế nào thì cũng chẳng qua qua tâm.
Sở Hoan ăn bánh bao nhưng ánh mắt lại nhìn xuống con đường chạy trước cửa. Trước Trọng Sinh đường có hai người thanh niên to cao đang đứng nhìn như hung thần ác sát.
Hôm nay, việc làm ăn ở Trọng Sinh đường dường như không khá lắm. Sở Hoan ngồi dựa ở cửa sổ rất lâu, thậm chí nghỉ ngơi một chút mà vẫn chỉ thấy có một khách đi vào nhưng mới được một chút là đi. Sở Hoan cũng không biết việc làm ăn này có thành hay không.
Thời gian trôi đi, người qua lại thưa dần. Sở Hoan vươn vai rồi tính tiền, đội nón mà lặng lẽ đi qua Trọng Sinh đường, tiến vào một cái hẻm nhỏ sau đó vòng tới cửa sau của Trọng Sinh đường. Tường sau của Trọng Sinh đường rất cao như sợ có người nào đó chạy trốn. So với nhà bình thường nó còn cao hơn cả một đoạn.
Sở Hoan nhìn quanh rồi chẳng thèm che giấu lấy một cái móc sắt đeo vào tay. Hắn không có khinh công nhảy qua tường, nhưng để trèo một cái tường đối với Sở Hoan mà nói thì cũng chẳng có gì là quá. Cái móc sắt được thiết kế rất tinh tế, đeo vào tay nhìn giống như vuốt ưng. Chỉ cần dùng sức là có thể trèo lên được.
Sở Hoan lên tới bờ tường không vội vàng tụt xuống chỉ quan sát tình cảnh bên trong thì thấy xa xa có hai tên hộ vệ cầm côn đồng. Sau khi không thấy ai khác, hắn mới trèo vào.
Hắn đã hỏi Đỗ Phụ Công về địa hình trong Trọng Sinh đường cũng biết phòng của Hồ Nhĩ Tư ở nơi nào. Mặc dù trong Trọng Sinh đường có hộ vệ tuần tra nhưng Sở Hoan lại như một bóng ma không một tiếng động tiếp cận phòng sổ sách của Hồ Nhĩ Tư. Thật ra đó là một cái sân rất lịch sự tao nhã, cánh cổng đóng chặt. Tường viện ở khu vực này cũng không cao lắm, bên ngoài cổng có người trông coi. Sở Hoan vòng sang một bên rồi trèo tường vào. Trong viện hoàn toàn yên tĩnh không một bóng đèn. Hồ Nhĩ Tư không có ở trong viện.
Sở Hoan tới bên cửa sổ lắng tai nghe thấy hết sức yên tĩnh. Lúc này, hắn mới chọc một cái lỗ ở cửa sổ nhìn vào bên trong. Trong phòng hoàn toàn tối đen không nhìn rõ lắm nhưng Sở Hoan có thể xác định bên trong không có người.
Muốn mở một cái cửa sổ cho dù có chốt chặt thì ít nhất Sở Hoan cũng có mười cách. Hắn như một con báo vọt qua cửa sổ vào trong rồi đóng cửa lại. Trong phòng yên tĩnh một cách đáng sợ. Sở Hoan quan sát kỹ xung quanh, xác định bố trí giống như Đỗ Phụ Công đã nhìn qua. Mặc dù có một vài thay đổi nho nhỏ nhưng đại khái cũng khá giống, có thể khẳng định đây chính là phòng thu chi của Hồ Nhĩ Tư. Lúc này, hắn cũng thấy trên vách tường có một bức họa cuộn tròn có điều trời quá tối nên cũng không nhìn rõ đó là bức họa gì.
Sở Hoan bước từng bước nhẹ nhàng, lặng yên tới gần. Gần tới nơi, hắn có thể thấy rõ đó là một bức tranh sơn thủy.
Trầm ngâm một chút, Sở Hoan đưa tay chạm nhẹ vào bức họa. Cứ tưởng nó như Đỗ Phụ Công nói nó sẽ tự động cuộn lại nhưng trên thực tế lại không có động tĩnh nào cả.
Sở Hoan ngạc nhiên. Đỗ Phụ Công đã nói chỉ cần chạm vào bức tranh này nó sẽ tự động cuộn lại.
Chẳng lẽ y nhớ nhầm hay Hồ Nhĩ Tư đã làm gì đó?
Hắn đưa tay sờ tới bên cạnh khung kính đang định ấn xuống thì đúng lúc này bên ngoài chợt có tiếng bước chân.
Sở Hoan thầm nghĩ thật đúng là sớm chẳng tới, muộn chẳng đến, ngay lúc này lại có người đó. Hắn nhìn quanh nhưng thấy trong phòng không có chỗ nào thích hợp để trốn. Căn phòng bày biện rất đơn giản. Đi vào trong phòng nhìn xung quanh là có thể thấy được hết mọi chỗ. Sở Hoan nhíu mày nghe tiếng bước chân càng ngày càng gấp liền đi tới bên giường nhìn ra ngoài thì thấy ngay Hồ Nhĩ Tư đang đi thật nhanh tới căn phòng. Phía sau y có hai tên người Hồ cao lớn.
Sở Hoan biết nếu không tìm được chỗ trốn, Hồ Nhĩ Tư vào đây thì chắc chắn sẽ phát hiện ra mình.
Nghe thấy cánh cửa bên ngoài đã mở, ánh mắt của hắn chợt sáng lên rồi như một con vượn vọt vào góc tường. Hắn giơ móc rồi nhanh chóng dán người lên tường, thân thể cuộn lại.
Sở Hoan cũng không biết làm thế này có bị Hồ Nhĩ Tư phát hiện ra không. Nếu thật sự bị phát hiện thì đành phải ra tay.
Cửa phòng mở ra, Hồ Nhĩ Tư bước vào trước tiên. Người phía sau dường như rất quen thuộc với nơi này, lập tức châm đèn khiến cho cả căn phòng sáng lên. Sở Hoan nín thở, đôi mắt sắc bén nhanh chóng quan sát chỉ cần ánh mắt của Hồ Nhĩ Tư đảo về phía mình là ra tay ngay.
Ba người Hồ Nhĩ Tư thật sự không ngờ ở góc phòng lại có một người. Sau khi vào nhà, Hồ Nhĩ tư nhìn xung quanh nhưng lại không nhìn vào góc phòng.
Không thấy có gì khác thường, Hồ Nhĩ Tư mới quay đầu lại nói một câu chỉ có điều không sử dụng tiếng Hán nên Sở Hoan nghe không hiểu. Hai người đi sau Hồ Nhĩ Tư đều là người Hồ vì vậy mà họ nói chuyện không dùng tiếng Hán.
Hồ Nhĩ Tư nói xong, nét mặt của hai người đi sau đều nghiêm lại mà quay về phía bức tranh sơn thủy trên vách tường rồi khoanh chân ngồi xuống. Hồ Nhĩ Tư đi tới giơ tay chấm một cái lên bức tranh. Sở Hoan tinh mắt nhìn thấy Hồ Nhĩ Tư chỉ trúng vào một con nhạn cô độc trên bức tranh. Sở Hoan đoán trong cả bức tranh sơn thủy chỉ có con hạc đó là sống nên lúc trước Đỗ Phụ Công tiện tay sờ được rất có thể là cơ quan của con nhạn này.
Sở Hoan đoán đúng. Hồ Nhĩ Tư ấn vào con hạc xong, khung họa lập tức cuốn lại rồi chui vào trong tường và một bức họa khác lại xuất hiện.
Sở Hoan nhìn thấy rõ đó chính là bức hình khổng tước xòe đuôi mà Đỗ Phụ Công đã nói. Bức tranh vẽ con Khổng tước thật sự sống động, nét bút tinh tế khiến cho con Khổng tước vừa xinh đẹp lại vừa hiền hòa.
Hồ Nhĩ Tư nhìn bức họa xuất hiện liền lùi lại mấy bước rồi khoanh chân ngồi xuống. Hai tên người Hồ kia chia ra ngồi hai bên y. Gương mặt cả ba đều hết sức nghiêm nghị. Hồ Nhĩ Tư mở miệng nói một câu gì đó, cả ba người liền chắp tay lại, nhắm mắt một cách thành kính. Miệng họ lẩm bẩm rất nhỏ, cho dù Sở Hoan rất thính nhưng cũng không nghe rõ họ nói gì.
Sở Hoan cảm thấy Trọng Sinh đường có điểm quái dị. Hồ Nhĩ Tư là hậu duệ của thương nhân nhà Hồ, tổ tiên tới Trung Nguyên kinh doanh, sau đó ở lại đây. Hồ Nhĩ Tư kế thừa sản nghiệp rồi buôn bán ở Kinh thành, nghe nói nổi danh. Nhưng nhìn cảnh tượng bây giờ giống như một người xuất gia gầy gò.
Người xuất gia chú ý hướng thiện, gạt bỏ ham muốn để cho tâm trong sáng. Đối với việc buôn bán nô bộc, người nhà Phật không dễ tha thứ. Mà đối với thương nhân thì tất cả đều đặt lợi ích lên đầu sẽ không thờ những cái hướng thiện. Nhưng những cái mâu thuẫn đó lại có trên người Hồ Nhĩ Tư. Y kiếm lợi nhuận từ buôn bán nô lệ mà bây giờ thì lại như một người xuất gia.
Sở Hoan hết sức tò mò. Hắn ngồi ở góc phòng nhìn ba người đang khoanh chân ngồi, miệng thì lẩm bẩm. Sở Hoan ngồi yên. Không biết bao lâu hắn cảm thấy thân thể hơi nặng, cánh tay ê ẩm.
Đặc biệt cái móc sắt đang cắm vào vách tường. Với sức nặng của Sở Hoan trong thời gian ngắn có lẽ nó còn chịu được nhưng thời gian dài thì chưa chắc. Thậm chí hắn bắt đầu cảm thấy cái móc sắt đang giãn dần ra. Đang lo lắng không biết mấy cái tên này còn đọc lâu nữa không thì Hồ Nhĩ Tư chợt giật mình rồi quỳ rạp xuống đó mà dập đầu đối với bức hình khổng tước.
Hai tên người Hồ ở phía sau cũng dập đầu với bức họa. Dập đầu xong Hồ Nhĩ Tư đứng dậy nói hai câu. Hai tên người Hồ kia liền chắp tay thi lễ với Hồ Nhĩ Tư rồi đi ra. Chỉ còn một mình ở trong phòng, Hồ Nhĩ Tư liền chắp tay đứng trước bức họa như đang suy nghĩ.
Một lát sau, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Hồ Nhĩ Tư giơ tay định điểm lên bức họa cất nó đi. Nhưng tay y còn chưa kịp chạm tới bức họa đã cảm thấy eo mình như có cái gì đó rồi từ phía sau vang lên một câu nói lạnh lùng:
- Không được cử động. Nếu không người còn chưa kịp kêu đã chết rồi đấy.
Hồ Nhĩ Tư hơi kinh hãi nhưng lập tức bình tĩnh lại, nhíu mày nhưng không nói gì.
Giọng nói phía sau lại vang lên:
- Nói cho ta ba vấn đề, ngươi không phải lo tới mạng. Nếu không thì chắc chắn chết.
- Ngươi muốn hỏi gì?
Hồ Nhĩ Tư hỏi nhỏ.
- Ngươi là ai?
Âm thanh phía sau vang lên:
- Ta biết ngươi không chỉ là một thương nhân người Hồ, ta muốn biết thân phận thật sự của ngươi. Ngươi thờ phụng Khổng tước. Ngươi là ai?
Môi của Hồ Nhĩ Tư giật giật nhưng không lên tiếng.
Nhưng y nhanh chóng cảm thấy thứ vũ khí cực sắc kia đã xuyên qua áo chạm tới tận da. Y tin rằng người sau lưng có thể đứng đó mà không bị mình phát hiện thì chắc chắn có năng lực cướp đi mạng của mình. Y hơi nhíu mày:
- Ngươi là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.