Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 3 - Chương 434: Hoàng kim Tử tước

Sa Mạc

17/06/2013

Khuất Luật Cân muốn ôm lấy cổ Sở hoan, nhưng lại bị Sở Hoan nhân cơ hội cúi đầu xuống, ôm vào khoảng không, hơn nữa gã cũng biết, mình vừa ôm vào khoảng không, đã cho Sở Hoan một cơ hội rất lớn, mà cao thủ đấu vật quyết đấu như vậy, vừa có cơ hội, không có khả năng không bắt lấy. Quả nhiên Sở Hoan đã nhanh chóng trượt hai tay đến phần eo gã, Khuất Luật Cân hiểu được, một khi phần eo bị đối phương nắm giữ, đối phương sẽ chiếm tiên cơ, trong thuật đấu vật, đối phương có thể chọn dùng nhiều loại thủ đoạn để đối phó gã, phương pháp trực tiếp nhất chính là ôm quăng.

Khuất Luật Cân không hổ là cao thủ đấu vật Tây Lương, kinh nghiệm mười phần. Gã vừa ôm vào khoảng không, Sở Hoan khom người ôm eo gã, gã đã lập tức vươn tay, nắm lấy vạt áo trên lưng Sở Hoan, mạnh mẽ rống lên, cánh tay dùng toàn lực, muốn nhấc Sở Hoan lên.

So với võ công Trung Nguyên rất nhiều chiêu thức đẹp mắt, động tác đấu vật Tây Lương nhìn qua hết sức ngây ngô, nhưng kỹ xảo và uy lực ẩn chứa bên trong lại không nhỏ.

Quần thấy chỉ thấy hai người trên điện dùng các chiêu thuật, cũng không biết rốt cuộc ai chiếm thượng phong. Doanh Nhân nắm tay, lòng nóng như lửa đốt, dường như đang quyết đấu với Khuất Luật Cân chính là bản thân gã.

Chợt nghe một tiếng rống, mọi người nhìn thấy Khuất Luật Cân không ngờ thật sự nhấc Sở Hoan lên, hai chân Sở Hoan đã cách mặt đất, mặc dù phần lớn quần thần không hiểu đấu vật, nhưng nhìn bộ dạng này, đều biết rằng Sở Hoan nguy hiểm, thậm chí không ít người đã kinh hô lên, Hoàng đế bệ hạ cũng nhíu chặt mày.

Tuy rằng thân thể Sở Hoan bị nhấc lên, nhưng hai chân không có lơ lửng, bởi vì trong nháy mắt thân thể hắn bị nhấc lên, hai cái đùi đã giống như rắn bò lên hai chân Khuất Luật Cân, đột nhiên dùng lực. Khuất Luật Cân cảm thấy hai đầu gối đau xót, chống đỡ không nổi, dĩ nhiên ngã quỵ xuống. Nhưng lúc hai đầu gối gã ngã quỵ xuống đất, lại vẫn lợi dụng kinh nghiệm của mình, thân thẻ nhào tới trước, muốn đè Sở Hoan ngã trên mặt đất.

Dựa theo quy củ đấu vật Tây Lương, chỉ cần lưng và đầu đối phương cùng tiếp xúc mặt đất, đó là kẻ thua.

Gã bổ nhào về phía trước rất nhanh chóng, hơn nữa khí thế cực kỳ mãnh liệt, nhưng giờ phút này ưu khuyết điểm thân hình hai người liền lộ ra, so với Khuất Luật Cân, thân thể Sở Hoan nhỏ yếu hơn rất nhiều, nhưng động tác linh mẫn lại cao hơn một bậc. Khuất Luật Cân muốn đè Sở Hoan xuống, tất nhiên là lựa chọn tốt nhất, nhưng Sở Hoan sao lại để cho gã thực hiện được, thân thể nhanh chóng vặn vẹo, nghe được một tiếng cạch vang lên phía sau, hắn nhanh chóng tránh ra, Khuất Luật Cân cũng không thả ạt áo hắn, kéo rách một vạt áo lớn phía sau lưng hắn, hơn nữa áo lót cũng bị xé một lỗ hổng lớn.

Lúc này Sở Hoan cũng bất chấp điều này, người đã nhanh chóng tránh qua, thân thể vẫn dán bên người Khuất Luật Cân, không đợi Khuất Luật Cân kịp phản ứng, đã xoay ra sau Khuất Luật Cân, hai tay ghì chặt lấy cổ Khuất Luật Cân.

Khuất Luật Cân kinh hãi thất sắc, muốn phát ra âm thanh, nhưng Sở Hoan ghì chặt cổ gã, lập tức vùng mạnh về phía sau, Khuất Luật cân không tự chủ được ngã ngửa về sau, Sở Hoan nhân cơ hội buông tay, Khuất Luật Cân ngã trên điện, lưng và đầu đồng thời chạm rất, thấy cảnh này, lúc này Sở Hoan mới tránh ra, thở hổn hển, nếu là so đấu võ công, Sở Hoan tự tin có thể đánh bại Khuất Luật Cân trong ba mươi hiệp, nhưng so đấu vật, cũng mất rất nhiều khí lực, thể lực tiêu hao rất lớn.

Chúng thần ngơ ngác nhìn nhau, tuy rằng xem ra dường như Sở Hoan thắng, nhưng ai cũng không dám xác định. Khuất Luật Cân mồ hôi đầy người, bò lên từ trên mặt đất, nhìn chằm chằm Sở Hoan, đột nhiên đặt ngang tay trước ngực, thi lễ thật sâu, giọng điều khâm phục:

- Ngươi thắng!

Lúc này mọi người mới xác định Sở Hoan quả thật đã thắng.

Tuy rằng Khuất Luật Cân thua, nhưng Ma Ha Tàng lại không hề có vẻ không vui, mặt mỉm cười, nhưng vài tên Tây Lương khác nhìn nhau, trong mắt đều toát ra thần sắc không dám tin.

Mày Hoàng đế rốt cuộc giãn ra, khóe miệng lộ ra nụ cười, Ma Ha Tàng đã trả mũ quan lại cho Sở Hoan, cười nói:

- Ngươi mới là dũng sĩ chân chính của Tần Quốc!

Gã cũng không nuốt lời, xoay người qua chỗ khác, đối mặt Kim Loan Điện, tiến lên hai bước, quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói:

- Ma Ha Tàng Đại Tây Lương Quốc, bái kiến Hoàng đế bệ hạ Tần Quốc!

Khuất Luật Cân và sứ thần Tây Lương đều quỳ rạp xuống đất, bái kiến Hoàng đế bệ hạ.

Quần thần thấy thế, lúc này mới thở ra nhẹ nhàng, chẳng qua nhìn thấy áo quan của Sở Hoan bị rách phía sau, lộ ra một lỗ hổng, ngay cả da bên trong cũng lộ ra rồi, lại đều cảm thấy buồn cười.

Mặc dù buồn cười, nhưng không ít đại thần đều hiểu được trong lòng, hôm nay có thể xoay chuyển thể diện đế quốc, Sở Hoan tuyệt đối là công lao lớn nhất, tất nhiên không ai có thể nghĩ đến, nổi danh trên điện hôm nay, lại là mộ tiểu nhân vật vô danh như thế.

Hoàng đế nhìn thấy sứ thần Tây Lương quỳ dưới điện, long tâm cực kỳ vui mừng, giơ tay lên nói:



- Ma Ha Vương tử, bình thân!

Chờ Ma Ha Vương tử đứng dậy, lúc này Hoàng đế mới cười nói với Sở Hoan:

- Sở Hoan, trẫm miệng vàng lời ngọc, trước đó đã đồng ý, hiện giờ trẫm liền phong ngươi tước vị Tử tước, thưởng năm trăm lạng vàng!

Vốn trong lòng Sở Hoan cũng không phải vì phần thưởng này, nhưng có phần thưởng tất nhiên sẽ không cự tuyệt, hơn nửa kim khẩu của Hoàng đế, nói ra sẽ không thu về được, hắn quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói:

- Vi thần tạ chủ long ân!

Trong quần thần, có không ít người lộ ra vẻ ghen tị trong mắt, Sở Hoan này vào kinh không lâu, làm quan lại ngắn ngủn, cũng chưa từng nghe nói hắn lập nhiều công lớn gì, chỉ dựa vào hôm nay đấu vật thủ thắng, liền nhảy lên trở thành Tử tước Đại Tần, tất nhiên khiến người ta hâm mộ ghen tị, cũng khiến cho không ít người không phục trong lòng.

Cũng có một số người cảm thấy hôm nay Sở Hoan cũng coi là ngăn cơn sóng dữ, xoay chuyển thể diện đế quốc, bản thưởng hắn một tước vị Tử tước, cũng chưa hẳn không thể.

Tâm tình Hoàng đế không tệ, chờ Sở Hoan đứng dậy lui ra, lúc này mới nói với Ma Ha Vương tử:

- Ma Ha Vương tử, Đại Tần ta lập quốc tới này, bang giao thân mật, chưa từng động việc binh đao với người Tây Lương các ngươi, người Tây Lương ngươi lại nhiều lần xâm phạm biên giới, lần này lại mười vạn thiết kỵ phá Nhạn Môn của ta, xâm nhập Tây Bắc của ta, trẫm muốn hỏi ngươi, đạo lý là gì?

Ma Ha Tàng lớn tiếng nói:

- Đại Tây Lương Vương của ta nhân ái thiên hạ, đối tốt vạn dân, nghe nói con dân Tây Bắc quý quốc sống khốn khổ, lòng mang chí khí, mười vạn thiết kỵ Tây Lương, cũng không phải xâm nhập, mà là muốn giải cứu con dây Tây Bắc quý quốc !

- Nói bậy, đều là nói bậy!

Chu Đình phẫn nộ quát:

- Con dân Tây Bắc ta an cư lạc nghiệp, sao lại nói tới cuộc sống khốn khổ? Hơn nữa cho dù cảnh nội quốc gia chúng ta phát sinh chuyện gì, cũng là chuyện của Đại Tần ta, có liên quan gì với người Tây Lương ngươi? Ngươi thuần túy là già mồm át lẽ phải, nói bậy nói bạ, không có giá trị!

Những đại thần khác đều tức giận bất bình, đều chỉ trích, đều nói giải thích này của Ma Ha Tàng quả nhiên là cực kỳ vớ vẩn.

Ma Ha Tàng mặt không đổi sắc, lớn tiếng nói:

- Nếu như chỉ là quốc sự Tần Quốc của ngươi, Đại Tây Lương ta tất nhiên khinh thường hỏi đến. Nhưng ở Tây Bắc các ngươi, lại có không ít con dân Đại Tây Lương ta tập trung kinh thượng, họ gặp quan lại Tần Quốc áp bức, thậm chí có người vì vậy mà tan cửa nát nhà, Đại Tây Lương Vương nghĩ tới an nguy từng con dân Tây Lương, con dân Đại Tân Lương bị hãm hại ở Tần Quốc ngươi, Đại Tây Lương đương nhiên không thể không quan tâm, Đại Tây Lương phát binh Tây Bắc. cũng chỉ là cho Tần Quốc ngươi một cảnh cáo và giáo huấn nho nhỏ!

Lại Bộ Thượng Thư Lâm Nguyên Phương cười lạnh nói:

- Không nói đến Đại Tần ta thi hành chính trị nhân từ, chưa từng ức hiếp dân chúng, cho dù thực sự như thế, đó cũng là luật pháp Đại Tần ta, nếu người Tây Lương ngươi bước trên quốc thổ Đại Tần ta, thì phải vâng theo luật pháp Đại Tần ta, nếu không có lẽ không cần giẫm lên quốc thổ Tần Quốc ta, ngươi dùng cớ này để rầm rộ việc binh đao, quả nhiên là già mồm át lẽ phải, vớ vẩn đến cực điểm!

Ma Ha Tàng lắc đầu nói :

- Lời này của các hạ không chính xác. Đại Tây Lương Vương ta trong lòng nhân hậu, muốn vạn thân thiên hạ thái bình, Đại Tây Lương Vương tu phật, phổ nguyện mỗi mảnh đất dưới bầu trời đều là Niết Bàn, muốn xây dựng một mảnh đất thánh thanh khiết !



Lúc trước Sở Hoan thấy Ma Ha Tàng đeo một chuỗi hạt châu màu tím trên cổ, cho rằng đây là một loại trang sức của quý tộc Tây Lương, nhưng lúc này nghe Ma Ha Tàng nói như vậy, mới biết được không ngờ Tây Lương Quốc thờ phụng Phật giáo.

Hạt châu màu tím đeo trên cổ kia, nhìn qua quả thật là Phật châu Phật tử đeo trên cổ, chẳng lẽ Ma Ha Tàng này lại là một gã Phật tử?

Nhưng theo như lời Ma Ha Tàng nói, Sở Hoan tất nhiên biết là mượn cơ, thành lập đất thánh một phương cái gì, đó đương nhiên là lý do vớ vẩn tô son trát phấn cho việc phát động chiến tranh, một túi da có thể lên được mặt bàn mà thôi.

Hoàng đế cười lạnh nói:

- Giang sơn của trẫm, đó tất nhiên là đất thánh thiên hạ, Tây Lương Vương tự ý động đao binh, còn tự xưng muốn xây dựng đất thánh, lại hơi dõng dạc rồi!

Ma Ha Tàng đối mặt Hoàng đế, không hề có vẻ yếu thế, lắc đầu cười nói:

- Nhưng bổn Vương tử tới đây, nhưng gì nghe được thấy được, Tần Quốc thật sự không thể xưng đất thánh, Tần Quốc lưu dân như mây, đạo tặc thành bụi, bổn Vương tử còn biết, hiện giờ dân chúng các nơi Tần Quốc nổi bên bốn phía, có thể nói khói lửa khắp nơi, quốc thổ như thế, trong mắt Đại Tây Lương ta, chỉ là Địa ngục!

Gã nói chuyện không chút khách khí, cực kỳ sắc bén, thần tử cả triều đều biến sắc.

Ai cũng biết, Hoàng đế bệ hạ nhìn qua già nua, có đôi khi thậm chí vô thần, nhưng lúc Hoàng đế long nhan giận dữ, cỗ sát ý kia ai cũng không ngăn được.

Hoàng đế tuổi càng lớn, dường như sát ý càng dày đặc hơn lúc trẻ, những năm gần đây, triều thần bị giết thật không ít, có rất nhiều chỉ bởi vì một lời không cẩn thận mà thôi.

Nếu lời Ma Ha Tàng do thần tử Đại Tần nói, diệt cửu tộc là tuyệt đối không tránh thoát được.

Ma Ha Tàng nói chuyện không hề cố kỵ, không ít người thậm chí lo lắng Hoàng đế bệ hạ giận dữ, liền giết chết Ma Ha Tàng, hậu quả thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.

Trong mắt Hoàng đế quả thật xẹt qua sát ý, nhưng nháy mắt rồi biến mất, thản nhiên nói:

- Ngàn dặm giang sơn của trẫm là Địa ngục, cho nên Tây Lương Vương muốn phát binh xâm phạm, muốn biến giang sơn của trẫm thành đất thánh trong miệng hắn?

- Đại Tây Lương Vương quả thật từng có lòng này.

Ma Ha Tàng không hề cố kỵ nói:

- Lấy giết ngăn giết, thành lập đất thánh thái bình, vạn dân đều hưởng Phật quang phổ chiếu, đây đúng là tâm nguyện của Đại Tây Lương ta!

Hoàng đế không giận mà cười, đưa tay chỉ vào Ma Ha Tàng, trầm giọng nói:

- Đã như thế, vì sao Tây Lương Vương phái ngươi đến nghị hòa? Trẫm rất muốn biết, có phải trước kia trẫm nghe nhầm, sứ đoàn Tây Lương các ngươi thật sự không phải đến nghị hòa, mà là đến hạ chiến thư hay không!

Lão nắm chặt bàn tay, một cỗ khí phách tản mát ra, giọng nói cực kỳ uy nghiêm:

- Nếu Tây Lương Vương phái ngươi đến hạ chiến thư, hiện tại trẫm đáp ứng, trẫm sẽ đích thân mặc giáp trụ ra trân, nguyện săn Tây Bắc với Tây Lương Vương, xem trẫm biến đất thánh của hắn thành Địa ngục của trẫm, hay là Địa ngục của trẫm bị hắn biến thành đất thánh!

Đôi mắt lão phát sáng, hàn khí kinh người.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook