Quyển 8 - Chương 1011: Hoàng tộc cuối cùng
Sa Mạc
06/02/2014
Khuôn mặt của hoàng hậu bỗng trở nên trắng bệch, hỏi:
- Hắn đã nói những gì?
- Những gì nên nói cho ta, hắn đều đã nói rồi.
Doanh Nhân nhìn hoàng hậu, nói:
- Mẫu hậu, người chính là công chúa đế quốc Đại Hoa. Mạch máu chảy bên trong ra chính là dòng máu tôn quý nhất vương triều Đại Tần, cũng là dòng máu đế quốc Đại Hoa. Cậu nói rằng, ta chính là chủ nhân chân chính duy nhất của giang sơn này.
Đôi môi run rẩy của hoàng hậu mấp máy hỏi:
- Người đó nói cho con biết hắn chính là cậu của con sao?
- Mẫu hậu, hắn có phải là cậu của con không?
Doanh Nhân nhìn thẳng vào mắt hoàng hậu, nói:
- Chỉ có người là có thể nói cho con biết câu trả lời mà thôi.
Hoàng hậu thở dài một hơi, rốt cuộc cũng lên tiếng:
- Hiện tại hắn có khỏe không?
Doanh Nhân do dự một chút rồi nói:
- Con vẫn không nói cho mẫu hậu biết rõ chân tướng bởi vì lo sợ mẫu hậu sẽ đau lòng!
Hắn nhìn hoàng hậu, muốn nói lại thôi.
Hoàng hậu cũng là một nữ nhân thông minh, nhìn vẻ mặt do dự của Doanh Nhân, lập tức hiểu ra chuyện. Nàng nắm chặt hai tay, run giọng nói:
- Lẽ nào… lẽ nào hắn đã…
- Mẫu hậu, cậu đã đi rồi.
Doanh Nhân nói nhỏ:
- Hắn ra đi bởi vì con. Hắn đã cứu mạng hài nhi. Nếu như hắn không phải là cậu của con thì sao có thể hy sinh quá nhiều như vậy?
Lập tức, hai mắt của hoàng hậu đẫm nước mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ đau thương vô tận.
Doanh Nhân vội vàng tới gần, nắm tay hoàng hậu.
- Mẫu hậu, ngươi đừng quá đau lòng. Tuy cậu không còn nhưng hài nhi vẫn còn. Hài nhi xin thề, nhất định phải cố gắng bảo vệ mẫu hậu, không cho bất kỳ người nào làm thương tổn tới người.
Hoàng hậu cất tiếng đau buồn nói:
- Hắn không lừa con, hắn chính là cậu của con. Hai mươi năm trước, hắn chính là hoàng tử của đế quốc Đại Hoa. Trong trận chiến tại Trung Hiếu Biệt Viện, hầu như những võ sĩ của Trung Hiếu Biệt Viện đế quốc Đại Hoa cuối cùng đều mất hết. Cậu của con không muốn bỏ lại bọn họ liền ở lại Trung Nghĩa Trang, thay đổi họ tên. Tất cả những dũng sĩ của Đại Hoa đều là người trung nghĩa!
Doanh Nhân cau mày hỏi:
- Cậu chính là người thân duy nhất của mẫu hậu. Lẽ nào từ đó về sau, hai người chưa từng gặp mặt nhau sao?
Hoàng hậu cười khổ nói:
- Trước khi phụ hoàng ngươi thống nhất thiên hạ, mẫu hậu cũng đã có hôn ước cùng với hoàng thượng. Mẫu hậu đã đồng ý với hắn rằng, chỉ cần đánh hạ thành Lạc An, để mẫu hậu tận mắt nhìn thấy tên gian tặc Khuất Sở Cách bị giết chết thì mẫu hậu sẽ lập tức gả cho hoàng thượng. Lúc mẫu hậu sáu tuổi, Khuất Sở Cách chiếm lấy kinh thành Lạc An. Khi đó, mẫu hậu chỉ có thể dựa vào cậu của con, được nhóm võ sĩ đế quốc Đại Hoa cuối cùng này bảo vệ cho, lưu lạc thiên hạ. Lúc đó thiên hạ đại loạn, chư hầu phân tranh. Cậu của con đã phải mang theo mẫu hậu lưu lạc khắp nơi, cuối cùng phải nhờ đến phụ hoàng con!
Doanh Nhân khẽ gật đầu nói:
- Hài nhi biết lúc đó phụ hoàng phất cờ hiệu, muốn tiêu diệt Khuất Sở Cách, chấn chỉnh lại đế quốc Đại Hoa!
- Ta không oán trách phụ hoàng con.
Hoàng hậu nhẹ giọng nói:
- Thiên hạ chia năm xẻ bảy, tranh cướp thiên hạ, danh không chính tất ngôn không thuận. Đại Hoa chính là triều đình do bốn họ quan nội dựng lên. Khuất Sở Cách xây dựng kinh thành, tàn khốc vô tình, trắng trợn tiêu diệt bốn họ, Nhân, Nguyên, Đan, Gia Cát, gây ra tai ương ngập đầu. Khuất Sở Cách dựng lên Ngụy Tề quốc, tự xưng là hoàng đế. Hắn chính là tên ác tặc. Phụ Hoàng con ghi chữ tiêu diệt Ngụy Tề, chính là chuyện thay trời hành đạo!
- Tuy Ngụy Tề bị diệt, nhưng thiên hạ cuối cùng lại thành Đại Tần.
Doanh Nhân nhẹ giọng nói:
- Thật ra phụ hoàng đã nói dối.
- Không cần biết phụ hoàng con lúc đầu như thế nào, sau đó hắn đã không thể kìm được lòng tham.
Hoàng hậu than thở:
- Văn thần võ tướng chinh chiến khắp thiên hạ, quay đầu lại là vì cái gì? Chẳng phải là vì vinh hoa phú quý, quang tông diệu tổ hay sao? Bọn họ theo phụ hoàng con giành chính quyền, vốn là muốn trở thành khai quốc chi thần. Khi đó, hoàng tộc Đại Hoa chỉ còn lại mẫu hậu và cậu của con. Cho dù phụ hoàng ngươi đồng ý trao trả thiên hạ cho Nguyên gia thì đám người dưới tay hắn làm sao có thể đồng ý?
Doanh Nhân biết rằng, Doanh Nguyên tiêu diệt các nước, cuối cùng lại cho người Nguyên gia làm hoàng đế, đó là đương nhiên là chuyện không thể xẩy ra.
- Lúc trước, cậu của con nhờ vả phụ hoàng con là bởi vì thật sự cảm thấy phụ hoàng ngươi có thể phục hưng Đại Hoa.
Tiếng nói của hoàng hậu rất nhẹ. Tuy nàng đã hơn bốn mươi nhưng sức khỏe vẫn vô cùng tốt, khí chất thiên thành, ung dung hoa quý, da thịt cũng căng mịn, không vì tuổi mà lỏng lẻo già nua. Bởi vì có khí chất nên càng lộ vẻ đoan trang, cao quý tự nhiên.
- Mẫu hậu và cậu của con lưu lạc hơn mười năm, phải nhờ vả đến phụ hoàng con. Quả thật, phụ hoàng của con đã chăm sóc chúng ta vô cùng tốt!
- Sao phụ hoàng không nói rõ với người trong thiên hạ rằng công chúa và hoàng tử Đại Hoa đang ở bên cạnh hắn?
Ánh mắt Doanh Nhân lấp loé, thấp giọng hỏi.
Hoàng hậu dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn Doanh Nhân, tựa như bị giật mình vì câu hỏi của Doanh Nhân. Một lát sau, nàng mới than thở:
- Doanh Nhân, ngươi thật sự đã lớn lên, đã thay đổi rồi!
Nàng sờ tay lên khuôn mặt Doanh Nhân, nói:
- Phụ hoàng con đã từng nói với ta rằng, muốn cho một người đàn ông nhanh chóng trưởng thành thì phải để hắn đi tranh đấu. Hắn nói không sai. Bây giờ con đã lớn rồi, rất trưởng thành.
Nói tới đây, nàng chỉ cười khổ lắc đầu một cái, cũng không nói tiếp.
- Mẫu hậu, ngươi không nhìn được tận mắt cảnh rất nhiều người bị giết chết tại Thông Thiên điện.
Hai mắt của Doanh Nhân lấp lóe.
- Đó là lần đầu tiên hài nhi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đã hiểu rõ thế nào là kẻ địch. Bây giờ ta đã biết, nếu như dao của ngươi do dự, không chặt bỏ đầu của đối phương, như vậy dao của kẻ địch nhất định sẽ dễ dàng cắt đứt cổ họng của ngươi. Hài nhi muốn bảo vệ mẫu hậu, trước hết phải bảo vệ tốt chính mình. Lang Vô Hư có nói một câu rằng, muốn bảo vệ mình thì chỉ có cách diệt trừ kẻ địch, đối với kẻ địch, không thể lưu tình.
Thấy hoàng hậu nhắm mắt lại, Doanh Nhân vội hỏi:
- Mẫu hậu, có phải là hài nhi nói nhầm không?
- Hài tử, lời này của con không sai. Nhưng từ xưa tới nay, ta không muốn con biến thành người như vậy.
Hoàng hậu buồn phiền nói:
- Có phải ý của con chính là ban đầu phụ hoàng con giúp đỡ chúng ta chỉ là để mượn tiếng không?
Doanh Nhân nói:
- Lúc trước, phụ hoàng chinh chiến khắp thiên hạ, vốn dương danh là hưng phục Đại Hoa. Mẫu hậu chính là công chúa, cậu chính là hoàng tử Đại Hoa. Nếu như tuyên cáo khắp thiên hạ về sự tồn tại của các người, dĩ nhiên quân đội Đại Tần sẽ càng thêm danh chính ngôn thuận!
- Mẫu hậu kính phục phụ hoàng con, nguyên nhân quan trọng nhất có liên quan tới điều này.
Hoàng hậu nói:
- Thật ra lúc đầu, cậu của on cũng đã nói, chúng ta nhờ vả phụ hoàng con, hắn nhất định sẽ nói ra thân phận của chúng ta cho khắp bốn phương, dùng chúng ta làm cờ hiệu. Nhưng mọi chuyện là không như vậy. Tuy đã nói cho phụ hoàng con biết thân phận chúng ta nhưng phụ hoàng con lại không truyền tin về thân phận của chúng ta đi. Lúc đó có rất ít người biết thân phận của ta và cậu của con. Ngày hôm nay, trong triều đình Đại Tần này cũng không có mấy người biết mẫu hậu chính là công chúa Đại Hoa. Rất nhiều người đều chỉ cho rằng cậu của con nhờ vả nghĩa quân của phụ hoàng con, không mấy người biết thân phận thực sự của chúng ta!
Vẻ mặt nàng hòa hoãn xuống.
- Phụ hoàng con đã nói cho ta biết rằng lúc đó chư hầu tranh bá, không chỉ chém giết ở trên chiến trường. Chư hầu phái thích khách lén ám sát phụ hoàng con vô số lần, có mấy lần suýt nữa đã bị giết chết. Hắn lo lắng nếu như thân phận của ta và cậu con bị người khác biết được, chắc chắn sẽ có kẻ khác phái thích khách đến đây ám sát. Vì bảo vệ chúng ta cho nên xưa nay hắn chưa từng truyền tin về thân phận của chúng ta.
Doanh Nhân suy tư, cũng không nói lời nào.
- Theo gót sắt của Tần quốc chinh phạt thiên hạ, mười tám nước chư hầu đã bị gót sắt của Đại Tần công diệt. Cậu của con dần dần thấy rõ Đại Hoa đã không thể phục hưng. Người dưới trướng phụ thân con xưa nay đều tự xưng là thần tử Đại Tần, không ai nói mình chính là thần tử Đại Hoa. Thậm chí về sau, dường như tất cả mọi người đã quên đi sự tồn tại của Đại Hoa!
Hoàng hậu nói nhỏ:
- Sau trận chiến tại Trung Hiếu Biệt Viện, rất nhiều người đã chết. Phụ hoàng con phái người tới đón mẫu hậu rời đi, nhưng cậu của con đã tới chào từ biệt mẫu hậu. Hắn nói muốn ở lại Trung Nghĩa Biệt Viện, canh gác mộ phần cho những võ sĩ Đại Hoa đã chết đi. Bọn họ chính là những võ sĩ cuối cùng của Đại Hoa. Hắn là hoàng tử của Đại Hoa, phải ở lại nơi đó bảo vệ bọn họ thì trung hồn của bọn họ mới có thể ngủ yên.
Doanh Nhân nhíu mày, suy nghĩ một chút, môi hơi giật giật, nói:
- Mẫu hậu, cậu thà chia lìa với người để ở lại nơi đó, lẽ nào chỉ vì muốn bảo vệ mộ phần cho các võ sĩ thôi sao?
Doanh Nhân vốn thông minh hơn người, trước đây yêu thích vui đùa, không buồn không lo, không đặt tâm tư ở bên trên tranh đấu. Nhưng dù sao thì hắn cũng là đệ tử của Từ Tòng Dương, từng đọc rất nhiều thư tịch. Từ Tòng Dương cũng kể cho hắn nghe không ít lời đồn đại chính sự từ những đế vương trước đó. Bây giờ rơi vào bên trong tranh đấu, dĩ nhiên đầu óc của Doanh Nhân linh hoạt dị thường.
Hoàng hậu nhíu mày nói:
- Ý của con là sao?
- Thật ra mẫu hậu hiểu rõ hơn hài nhi.
Doanh Nhân nhìn thẳng vào mắt hoàng hậu, nói.
- Cậu ở lại nơi đó chỉ vì muốn bảo vệ mẫu hậu mà thôi.
- Sau khi từ biệt tại Trung Hiếu Biệt Viện, tuy mẫu hậu không còn gặp cậu, nhưng lẽ nào hai mươi năm qua, mẫu hậu chưa từng trao đổi thư từ cùng với cậu sao? Lẽ nào không biết tin tức gì về hắn sao?
Thân thể của hoàng hậu run rẩy, nước mắt lại lăn xuống từ khóe mắt.
- Mẫu hậu, cậu ở lại Trung Hiếu Biệt Viện là bởi vì hắn biết nếu như tiếp tục theo mẫu hậu, rất có thể sẽ liên lụy tới mẫu hậu.
Doanh Nhân thấp giọng nói:
- Cậu chưa từng có quên mình chính là hoàng tử đế quốc Đại Hoa. Hắn không quên, phụ hoàng cũng sẽ không quên. Phụ hoàng có công bình định thiên hạ, mẫu hậu là mẫu nghi thiên hạ, nhưng cậu thì sao đây? Lẽ nào phụ hoàng thực sự quên cậu chính là hoàng tử Đại Hoa?
Hoàng hậu nắm tay Doanh Nhân, run rẩy nói:
- Hài tử, không cần lại nói nữa, con vốn không nên nói những câu này. Mẫu hậu sẽ nghĩ cách để con rời khỏi vòng xoáy, để con có thể bình an vô sự!
- Cậu ở lại Trung Hiếu Biệt Viện chính là vạn bất đắc dĩ.
Doanh Nhân cũng không dừng lại, tiếp tục nói nhỏ:
- Bởi vì cậu hiểu rõ, đợi đến khi phụ hoàng đăng cơ, nếu như hắn còn đi theo bên người phụ hoàng, tất nhiên sẽ có họa sát thân. Thậm chí, rất có thể bởi vì hắn, mẫu hậu sẽ bị liên lụy.
- Hắn đã nói những gì?
- Những gì nên nói cho ta, hắn đều đã nói rồi.
Doanh Nhân nhìn hoàng hậu, nói:
- Mẫu hậu, người chính là công chúa đế quốc Đại Hoa. Mạch máu chảy bên trong ra chính là dòng máu tôn quý nhất vương triều Đại Tần, cũng là dòng máu đế quốc Đại Hoa. Cậu nói rằng, ta chính là chủ nhân chân chính duy nhất của giang sơn này.
Đôi môi run rẩy của hoàng hậu mấp máy hỏi:
- Người đó nói cho con biết hắn chính là cậu của con sao?
- Mẫu hậu, hắn có phải là cậu của con không?
Doanh Nhân nhìn thẳng vào mắt hoàng hậu, nói:
- Chỉ có người là có thể nói cho con biết câu trả lời mà thôi.
Hoàng hậu thở dài một hơi, rốt cuộc cũng lên tiếng:
- Hiện tại hắn có khỏe không?
Doanh Nhân do dự một chút rồi nói:
- Con vẫn không nói cho mẫu hậu biết rõ chân tướng bởi vì lo sợ mẫu hậu sẽ đau lòng!
Hắn nhìn hoàng hậu, muốn nói lại thôi.
Hoàng hậu cũng là một nữ nhân thông minh, nhìn vẻ mặt do dự của Doanh Nhân, lập tức hiểu ra chuyện. Nàng nắm chặt hai tay, run giọng nói:
- Lẽ nào… lẽ nào hắn đã…
- Mẫu hậu, cậu đã đi rồi.
Doanh Nhân nói nhỏ:
- Hắn ra đi bởi vì con. Hắn đã cứu mạng hài nhi. Nếu như hắn không phải là cậu của con thì sao có thể hy sinh quá nhiều như vậy?
Lập tức, hai mắt của hoàng hậu đẫm nước mắt, trong con ngươi hiện lên vẻ đau thương vô tận.
Doanh Nhân vội vàng tới gần, nắm tay hoàng hậu.
- Mẫu hậu, ngươi đừng quá đau lòng. Tuy cậu không còn nhưng hài nhi vẫn còn. Hài nhi xin thề, nhất định phải cố gắng bảo vệ mẫu hậu, không cho bất kỳ người nào làm thương tổn tới người.
Hoàng hậu cất tiếng đau buồn nói:
- Hắn không lừa con, hắn chính là cậu của con. Hai mươi năm trước, hắn chính là hoàng tử của đế quốc Đại Hoa. Trong trận chiến tại Trung Hiếu Biệt Viện, hầu như những võ sĩ của Trung Hiếu Biệt Viện đế quốc Đại Hoa cuối cùng đều mất hết. Cậu của con không muốn bỏ lại bọn họ liền ở lại Trung Nghĩa Trang, thay đổi họ tên. Tất cả những dũng sĩ của Đại Hoa đều là người trung nghĩa!
Doanh Nhân cau mày hỏi:
- Cậu chính là người thân duy nhất của mẫu hậu. Lẽ nào từ đó về sau, hai người chưa từng gặp mặt nhau sao?
Hoàng hậu cười khổ nói:
- Trước khi phụ hoàng ngươi thống nhất thiên hạ, mẫu hậu cũng đã có hôn ước cùng với hoàng thượng. Mẫu hậu đã đồng ý với hắn rằng, chỉ cần đánh hạ thành Lạc An, để mẫu hậu tận mắt nhìn thấy tên gian tặc Khuất Sở Cách bị giết chết thì mẫu hậu sẽ lập tức gả cho hoàng thượng. Lúc mẫu hậu sáu tuổi, Khuất Sở Cách chiếm lấy kinh thành Lạc An. Khi đó, mẫu hậu chỉ có thể dựa vào cậu của con, được nhóm võ sĩ đế quốc Đại Hoa cuối cùng này bảo vệ cho, lưu lạc thiên hạ. Lúc đó thiên hạ đại loạn, chư hầu phân tranh. Cậu của con đã phải mang theo mẫu hậu lưu lạc khắp nơi, cuối cùng phải nhờ đến phụ hoàng con!
Doanh Nhân khẽ gật đầu nói:
- Hài nhi biết lúc đó phụ hoàng phất cờ hiệu, muốn tiêu diệt Khuất Sở Cách, chấn chỉnh lại đế quốc Đại Hoa!
- Ta không oán trách phụ hoàng con.
Hoàng hậu nhẹ giọng nói:
- Thiên hạ chia năm xẻ bảy, tranh cướp thiên hạ, danh không chính tất ngôn không thuận. Đại Hoa chính là triều đình do bốn họ quan nội dựng lên. Khuất Sở Cách xây dựng kinh thành, tàn khốc vô tình, trắng trợn tiêu diệt bốn họ, Nhân, Nguyên, Đan, Gia Cát, gây ra tai ương ngập đầu. Khuất Sở Cách dựng lên Ngụy Tề quốc, tự xưng là hoàng đế. Hắn chính là tên ác tặc. Phụ Hoàng con ghi chữ tiêu diệt Ngụy Tề, chính là chuyện thay trời hành đạo!
- Tuy Ngụy Tề bị diệt, nhưng thiên hạ cuối cùng lại thành Đại Tần.
Doanh Nhân nhẹ giọng nói:
- Thật ra phụ hoàng đã nói dối.
- Không cần biết phụ hoàng con lúc đầu như thế nào, sau đó hắn đã không thể kìm được lòng tham.
Hoàng hậu than thở:
- Văn thần võ tướng chinh chiến khắp thiên hạ, quay đầu lại là vì cái gì? Chẳng phải là vì vinh hoa phú quý, quang tông diệu tổ hay sao? Bọn họ theo phụ hoàng con giành chính quyền, vốn là muốn trở thành khai quốc chi thần. Khi đó, hoàng tộc Đại Hoa chỉ còn lại mẫu hậu và cậu của con. Cho dù phụ hoàng ngươi đồng ý trao trả thiên hạ cho Nguyên gia thì đám người dưới tay hắn làm sao có thể đồng ý?
Doanh Nhân biết rằng, Doanh Nguyên tiêu diệt các nước, cuối cùng lại cho người Nguyên gia làm hoàng đế, đó là đương nhiên là chuyện không thể xẩy ra.
- Lúc trước, cậu của con nhờ vả phụ hoàng con là bởi vì thật sự cảm thấy phụ hoàng ngươi có thể phục hưng Đại Hoa.
Tiếng nói của hoàng hậu rất nhẹ. Tuy nàng đã hơn bốn mươi nhưng sức khỏe vẫn vô cùng tốt, khí chất thiên thành, ung dung hoa quý, da thịt cũng căng mịn, không vì tuổi mà lỏng lẻo già nua. Bởi vì có khí chất nên càng lộ vẻ đoan trang, cao quý tự nhiên.
- Mẫu hậu và cậu của con lưu lạc hơn mười năm, phải nhờ vả đến phụ hoàng con. Quả thật, phụ hoàng của con đã chăm sóc chúng ta vô cùng tốt!
- Sao phụ hoàng không nói rõ với người trong thiên hạ rằng công chúa và hoàng tử Đại Hoa đang ở bên cạnh hắn?
Ánh mắt Doanh Nhân lấp loé, thấp giọng hỏi.
Hoàng hậu dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn Doanh Nhân, tựa như bị giật mình vì câu hỏi của Doanh Nhân. Một lát sau, nàng mới than thở:
- Doanh Nhân, ngươi thật sự đã lớn lên, đã thay đổi rồi!
Nàng sờ tay lên khuôn mặt Doanh Nhân, nói:
- Phụ hoàng con đã từng nói với ta rằng, muốn cho một người đàn ông nhanh chóng trưởng thành thì phải để hắn đi tranh đấu. Hắn nói không sai. Bây giờ con đã lớn rồi, rất trưởng thành.
Nói tới đây, nàng chỉ cười khổ lắc đầu một cái, cũng không nói tiếp.
- Mẫu hậu, ngươi không nhìn được tận mắt cảnh rất nhiều người bị giết chết tại Thông Thiên điện.
Hai mắt của Doanh Nhân lấp lóe.
- Đó là lần đầu tiên hài nhi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đã hiểu rõ thế nào là kẻ địch. Bây giờ ta đã biết, nếu như dao của ngươi do dự, không chặt bỏ đầu của đối phương, như vậy dao của kẻ địch nhất định sẽ dễ dàng cắt đứt cổ họng của ngươi. Hài nhi muốn bảo vệ mẫu hậu, trước hết phải bảo vệ tốt chính mình. Lang Vô Hư có nói một câu rằng, muốn bảo vệ mình thì chỉ có cách diệt trừ kẻ địch, đối với kẻ địch, không thể lưu tình.
Thấy hoàng hậu nhắm mắt lại, Doanh Nhân vội hỏi:
- Mẫu hậu, có phải là hài nhi nói nhầm không?
- Hài tử, lời này của con không sai. Nhưng từ xưa tới nay, ta không muốn con biến thành người như vậy.
Hoàng hậu buồn phiền nói:
- Có phải ý của con chính là ban đầu phụ hoàng con giúp đỡ chúng ta chỉ là để mượn tiếng không?
Doanh Nhân nói:
- Lúc trước, phụ hoàng chinh chiến khắp thiên hạ, vốn dương danh là hưng phục Đại Hoa. Mẫu hậu chính là công chúa, cậu chính là hoàng tử Đại Hoa. Nếu như tuyên cáo khắp thiên hạ về sự tồn tại của các người, dĩ nhiên quân đội Đại Tần sẽ càng thêm danh chính ngôn thuận!
- Mẫu hậu kính phục phụ hoàng con, nguyên nhân quan trọng nhất có liên quan tới điều này.
Hoàng hậu nói:
- Thật ra lúc đầu, cậu của on cũng đã nói, chúng ta nhờ vả phụ hoàng con, hắn nhất định sẽ nói ra thân phận của chúng ta cho khắp bốn phương, dùng chúng ta làm cờ hiệu. Nhưng mọi chuyện là không như vậy. Tuy đã nói cho phụ hoàng con biết thân phận chúng ta nhưng phụ hoàng con lại không truyền tin về thân phận của chúng ta đi. Lúc đó có rất ít người biết thân phận của ta và cậu của con. Ngày hôm nay, trong triều đình Đại Tần này cũng không có mấy người biết mẫu hậu chính là công chúa Đại Hoa. Rất nhiều người đều chỉ cho rằng cậu của con nhờ vả nghĩa quân của phụ hoàng con, không mấy người biết thân phận thực sự của chúng ta!
Vẻ mặt nàng hòa hoãn xuống.
- Phụ hoàng con đã nói cho ta biết rằng lúc đó chư hầu tranh bá, không chỉ chém giết ở trên chiến trường. Chư hầu phái thích khách lén ám sát phụ hoàng con vô số lần, có mấy lần suýt nữa đã bị giết chết. Hắn lo lắng nếu như thân phận của ta và cậu con bị người khác biết được, chắc chắn sẽ có kẻ khác phái thích khách đến đây ám sát. Vì bảo vệ chúng ta cho nên xưa nay hắn chưa từng truyền tin về thân phận của chúng ta.
Doanh Nhân suy tư, cũng không nói lời nào.
- Theo gót sắt của Tần quốc chinh phạt thiên hạ, mười tám nước chư hầu đã bị gót sắt của Đại Tần công diệt. Cậu của con dần dần thấy rõ Đại Hoa đã không thể phục hưng. Người dưới trướng phụ thân con xưa nay đều tự xưng là thần tử Đại Tần, không ai nói mình chính là thần tử Đại Hoa. Thậm chí về sau, dường như tất cả mọi người đã quên đi sự tồn tại của Đại Hoa!
Hoàng hậu nói nhỏ:
- Sau trận chiến tại Trung Hiếu Biệt Viện, rất nhiều người đã chết. Phụ hoàng con phái người tới đón mẫu hậu rời đi, nhưng cậu của con đã tới chào từ biệt mẫu hậu. Hắn nói muốn ở lại Trung Nghĩa Biệt Viện, canh gác mộ phần cho những võ sĩ Đại Hoa đã chết đi. Bọn họ chính là những võ sĩ cuối cùng của Đại Hoa. Hắn là hoàng tử của Đại Hoa, phải ở lại nơi đó bảo vệ bọn họ thì trung hồn của bọn họ mới có thể ngủ yên.
Doanh Nhân nhíu mày, suy nghĩ một chút, môi hơi giật giật, nói:
- Mẫu hậu, cậu thà chia lìa với người để ở lại nơi đó, lẽ nào chỉ vì muốn bảo vệ mộ phần cho các võ sĩ thôi sao?
Doanh Nhân vốn thông minh hơn người, trước đây yêu thích vui đùa, không buồn không lo, không đặt tâm tư ở bên trên tranh đấu. Nhưng dù sao thì hắn cũng là đệ tử của Từ Tòng Dương, từng đọc rất nhiều thư tịch. Từ Tòng Dương cũng kể cho hắn nghe không ít lời đồn đại chính sự từ những đế vương trước đó. Bây giờ rơi vào bên trong tranh đấu, dĩ nhiên đầu óc của Doanh Nhân linh hoạt dị thường.
Hoàng hậu nhíu mày nói:
- Ý của con là sao?
- Thật ra mẫu hậu hiểu rõ hơn hài nhi.
Doanh Nhân nhìn thẳng vào mắt hoàng hậu, nói.
- Cậu ở lại nơi đó chỉ vì muốn bảo vệ mẫu hậu mà thôi.
- Sau khi từ biệt tại Trung Hiếu Biệt Viện, tuy mẫu hậu không còn gặp cậu, nhưng lẽ nào hai mươi năm qua, mẫu hậu chưa từng trao đổi thư từ cùng với cậu sao? Lẽ nào không biết tin tức gì về hắn sao?
Thân thể của hoàng hậu run rẩy, nước mắt lại lăn xuống từ khóe mắt.
- Mẫu hậu, cậu ở lại Trung Hiếu Biệt Viện là bởi vì hắn biết nếu như tiếp tục theo mẫu hậu, rất có thể sẽ liên lụy tới mẫu hậu.
Doanh Nhân thấp giọng nói:
- Cậu chưa từng có quên mình chính là hoàng tử đế quốc Đại Hoa. Hắn không quên, phụ hoàng cũng sẽ không quên. Phụ hoàng có công bình định thiên hạ, mẫu hậu là mẫu nghi thiên hạ, nhưng cậu thì sao đây? Lẽ nào phụ hoàng thực sự quên cậu chính là hoàng tử Đại Hoa?
Hoàng hậu nắm tay Doanh Nhân, run rẩy nói:
- Hài tử, không cần lại nói nữa, con vốn không nên nói những câu này. Mẫu hậu sẽ nghĩ cách để con rời khỏi vòng xoáy, để con có thể bình an vô sự!
- Cậu ở lại Trung Hiếu Biệt Viện chính là vạn bất đắc dĩ.
Doanh Nhân cũng không dừng lại, tiếp tục nói nhỏ:
- Bởi vì cậu hiểu rõ, đợi đến khi phụ hoàng đăng cơ, nếu như hắn còn đi theo bên người phụ hoàng, tất nhiên sẽ có họa sát thân. Thậm chí, rất có thể bởi vì hắn, mẫu hậu sẽ bị liên lụy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.