Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 2 - Chương 372: Hướng dẫn từng bước

Sa Mạc

09/04/2013

Khuôn mặt Hồ Bất Phàm vốn tươi cười, nghe Sở Hoan nói như vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, thản nhiên nói:

- Sở Hoan, sửa Đồng Nhân Quán, há phải trò đùa, ngươi không đóng dấu, làm trễ kỳ hạn công trình, đến lúc đó có thể chịu được tội này?

- Bộ Đường đại nhân, không phải hạ quan càn quấy.

Sở Hoan đối diện ánh mắt Hồ Bất Phàm, bình tĩnh nói:

- Hạ quan muốn một bản danh sách, biết rõ ràng phí dụng tu sửa Đồng Nhân Quán?

Hắn chỉ vào công hàm trên bàn:

- Văn hàm này rất không rõ ràng, ty chức đóng dấu dễ dàng, nhưng phí dụng quá lớn, đến lúc đó có người truy hỏi, hạ quân nên ứng phó thế nào? Tính toán phí dụng, là chuyện của Độ Chi Tào, một khi có sai phạm, đó là hạ quan không làm tròn bổn phận, kính xin Bộ Đường đại nhân hiểu cho!

- Ngươi… !

Hồ Bất Phàm lộ ra vẻ giận dữ, trầm giọng nói:

- Sở Hoan, thật sự xảy ra chuyện, có bản quan gánh vác. Ngươi làm loạn lần này, người Lễ Bộ, Công Bộ bên kia tìm đến, lúc đó sẽ rất phiền toái.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Không có danh sách, hạ quan không đóng dấu!

Hắn làm ra bộ lợn chết không sợ nước sôi.

Hồ Bất Phàm hít sâu một hơi, gã nắm giữ Hộ Bộ đến nay, quả thật chưa từng gặp phải có người dám kháng cự mệnh lệnh của mình, hàn quan xẹt qua trong mắt, thản nhiên nói:

- Sở Hoan, ngươi có biết, lúc nãy ngươi đánh Đậu Dịch trong viện, đã phạm vào tội lớn? Đậu Dịch là mệnh quan triều đình, cho dù có sai, thậm chí có tội, cũng chỉ có thể giao cho Hình Bộ xử lý, ngươi ra tay đả thương người khác ở nha môn Hộ Bộ, tội này không nhỏ!

Sở Hoan lại không sợ hãi, nói:

- Bộ Đường đại nhân, Đậu Dịch nói năng lỗ mãn, liên tiếp hãm hại hạ quan, hạ quan nhẫn nhịn nhiều lần, thậm chí hắn còn có hiềm nghi ra tay đánh lén hạ quan… Đương nhiên, có lẽ hạ quan đã hiểu lầm, nhưng tội trên người, chứng cớ cũng vô cùng xác thực, Nếu đại nhân muốn Hình Bộ nhúng tay vào, hạ quan sẽ toàn lực phối hợp!

Hồ Bất Phàm thở dài, lắc đầu nói:

- Bản quan đương nhiên sẽ không giao ngươi cho Hình Bộ.

Gã dừng một chút, trầm tư một phen, nói:

- Như vậy đi, nếu bản công hàm này tính toán sai, vậy để Đậu Dịch tính lại một lần, Sở Chủ Sự cũng có thể tham dự tính toán, như vậy sẽ không xuất hiện sai lầm.

- Không được.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Đậu Dịch đã không thể tiếp tục tham dự công việc của Độ Chi Tào.

Hồ Bất Phàm hừ lạnh một tiếng, nói:

- Sở Hoan, Đậu Dịch nói muốn rời khỏi Độ Chi Tào, cũng chỉ là đấu võ mồm với ngươi, ngươi còn tưởng là thật hay sao? Không có ý chỉ của Thánh thượng, không có bản quan cho phép, Đậu Dịch muốn đi cũng không đi được.

Sở Hoan bình tĩnh nói:

- Bộ Đường đại nhân, lúc trước Độ Chi Tào tính toán sổ sách thế nào, hạ quan không biết, cũng không muốn biết. Nhưng Đậu Dịch tính ra bản công hàm này, hạ quan nghĩ rằng trong đó có kỳ quái, cần phải xem xét lại!

Thân hình Hồ Bất Phàm chấn động, mặt trầm xuống, trầm giọng nói:

- Sở Hoan, cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung, ngươi không có bằng chứng, hãm hại đồng sự như thế, là có lý gì?

- Bộ Đường đại nhân phải biết, hạ quan là người thô hào.

Sở Hoan ngẩng đầu lên nói:

- Hạ quan không hiểu quy củ, nếu nói lỡ, kính xin Bộ Đường đại nhân bao dung. Chỉ có điều Đậu Dịch tuyệt đối không thể lưu lại.

- Rầm!

Hồ Bất Phàm vỗ tay lên bàn, lạnh mặt nói:

- Sở Hoan, nha môn Hộ Bộ này là của ngươi sao? Triều đình có chương trình của triều đình, Hộ Bộ có quy củ của Hộ Bộ, một câu của ngươi, nói không cần là không cần sao? Lúc nãy ngươi còn công bố Đậu Dịch một tay che trời ở Độ Chi Tào, nhưng hiện giờ xem ra, là Sở đại nhân ngươi muốn một tay che trời ở Độ Chi Tào rồi?

Sở Hoan đứng dậy, không xu nịnh nói:

- Đại nhân nói quá lời. Việc Đồng Nhân Quán, hạ quan cảm thấy không tầm thường. Hạ quan và Đậu Dịch, chắc chắn sẽ có một người sai, hoặc là hạ quan sai, hoặc là Đậu Dịch sai, nếu hạ quan oan uổng Đậu Dịch, như vậy chính là gây chuyện không đâu ở Độ Chi Tào, tự nhiên tháo mũ quan rời đi, nếu như Đậu Dịch làm sai, chuyện liên quan tới lương bổng một nước, sao có thể là trò đùa, hắn cũng không có tư cách tiếp tục lưu lại Độ Chi Tào.

Sở Hoan dừng một chút, chắp tay nói:

- Bộ Đường đại nhân quản lý Hộ Bộ, hạ quan chỉ cầu đại nhân chủ trương thực hiện công đạo!

Sắc mặt Hồ Bất Phàm rất khó coi, hỏi:

- Vậy ngươi muốn làm thế nào?

- Nếu đại nhân cảm thấy Đậu Dịch còn muốn ở lại, như vậy chuyện Đồng Nhân Quán, sẽ điều tra tỉ mỉ.

Sở Hoan bình tĩnh nói:

- Hạ quan lại muốn biết, đưa hết danh sách ra, có thật sự cần ba mươi lăm vạn lạng bạc hay không, vật liệu cần thiết của Đồng Nhân Quán, tự nhiên có thể tra ra giá cả, chỉ cần điều tra cẩn thận, hết thảy đều có thể rõ ràng.

Mí mắt Hồ Bất Phàm nhảy lên.

Lần này Sở Hoan mượn việc Đồng Nhân Quán, tạo lên sóng gió ở Hộ Bộ, quả thật là ngoài dự đoán của Hồ Bất Phàm.

Mặc dù Hồ Bất Phàm biết Sở Hoan tiến vào Hộ Bộ, tất sẽ không thành thật, nhưng gã không thể tưởng tượng được chuyện lại tới như vậy, chỉ nhậm chức ngày thứ hai, tiểu tử to gan lớn mật này tạo ra gợn sóng ở Hộ Bộ.

Dự toán Đồng Nhân Quán, gã tự nhiên biết rõ trong lòng, tính đâu ra đấy mười vạn lạng bạc đã vô cùng xa hoa, dự toán ra ba mươi lăm vạn lạng bạc, phần lớn ngân lượng trong đó là muốn lấy ra ngoài, dĩ vãng làm việc này, vô cùng thuận lợi, không thể tưởng được lần này lại kẹt ở Đồng Nhân Quán.



Gã đương nhiên biết, nếu chuyện này thật sự lớn lên, tất nhiên sẽ có người trong triều châm ngòi thổi gió, thực sự tới lúc đó, chắc chắn dẫn tới phiền toái lớn.

Nhìn ý tứ Sở Hoan, trừ khi Đậu Dịch rời khỏi Độ Chi Tào, việc này mắt nhắm mắt mở, tính toán lại bạc phát ra, nếu không dường như người này thật sự muốn làm lớn chuyện này.

Nhưng nếu Đậu Dịch rời khỏi, rất có thể Sở Hoan sẽ mượn cơ hội này nắm Độ Chi Tào trong tay, nếu thực sự như thế, sau này sẽ rất nhiều chuyện phiền toái.

Hồ Bất Phàm thân là Hộ Bộ Thượng Thư, có thể nắm Hộ Bộ trong tay, nói trắng ra chính là vị trí phía trên Chủ Sự bốn Tào Hộ Bộ, thông qua các loại phân công người của mình, một số Phán Quan ở dưới nhìn như bình thường nhưng chức vị vô cùng quan trọng, đều xếp người một nhà vào, từ đó, trên dưới Hộ Bộ trở thành một dây chuyền, tự thành hệ thống, làm việc cũng hoàn thành thuận lợi.

Những người này đều trả qua khảo nghiệm lớn, mới đưa vào vị trí, người Thái Tử đảng muốn nhúng tay vào Hộ Bộ, căn bản không có cơ hội, mà hệ thống Hộ Bộ này, cũng không phải hoàn thành một sớm một chiều, bắt đầu từ lúc trước kia An Quốc Công Hoàng Củ còn tổ chức Hộ Bộ, đã thông qua các loại phương thức bài trừ dị kỷ, tạo thân tín, lúc trước Hồ Bất Phàm chính một tay Hoàng Củ nhấc lên, Hoàng Curu lưu lại mạng lưới quan hệ ở Hộ Bộ, do Hồ Bất Phàm tiếp nhận bên ngoài, trên thực tế vẫn nằm trong tay An Quốc Công Hoàng Củ.

Hoàng đế điều Sở Hoan vào Hộ Bộ, hơn nữa tới thẳng Độ Chi Tào cực kỳ quan trọng, trên thực tế đã mạnh mẽ xé một lỗ ở Hộ Bộ vốn có mạng lưới quan hệ.

Nếu Đậu Dịch ở lại Độ Chi Tào, ít nhất còn có thể cản tay Sở Hoan bên trong Độ Chi Tào, nhưng một khi Đậu Dịch rời khỏi, như vậy giống như một lợi khí của Hồ Bất Phàm ở Độ Chi Tào bị ném ra ngoài, Hồ Bất Phàm sao có thể cam tâm.

Sắc mặt gã âm trầm, Sở Hoan khom người đứng, nhìn qua rất có cấp bậc lễ nghĩa.

Trầm mặc hồi lâu, Hồ Bất Phàm rốt cuộc đứng dậy, không nói điều gì, chắp hai tay sau lưng, rời khỏi Độ Chi Tào, ra đại viện Độ Chi Tào. Hộ Bộ Thị Lang Lang Vô Hư đang chờ ngoài viện, khom người chào đón, thấp giọng nói:

- Đại nhân, Sở Hoan dã tâm bừng bừng, hắn thật sự muốn mượn cơ hội này bức Đậu Dịch rời đi!

- Tên ngu xuẩn kia.

Hồ Bất Phàm chắp hai tay sau lưng, mặt âm trầm, hừ lạnh nói:

- Đối phó Sở Hoan, biện pháp gì không dùng, không ngờ dùng biện pháp ngu xuẩn này, hiện giờ hay rồi, bị Sở Hoan mượn cớ xuống thang đuổi hắn rời khỏi… !

Ngay từ đầu Lang Vô Hư còn tưởng rằng Hồ Bất Phàm mắng Sở Hoan, nghe gã nói xong, mới biết là mắng Đậu Dịch.

- Đại nhân, tiểu tử Sở Hoan này thật sự độc, người như thế không thể lưu lại.

Lang Vô Hư vẻ mặt lạnh lẽo:

- Thật sự để hắn ngồi vững ở Độ Chi Tào rồi, sau này thật đúng là phiền toái lớn.

Gã ghé sát qua, thấp giọng nói:

- Đại nhân đường đường Hộ Bộ Thượng Thư, sao có thể để Chủ Sự nho nhỏ khi nhục!

- Ngươi nói cái gì?

Đôi mắt Hồ Bất Phàm lạnh lẽo, nhìn Lang Vô Hư.

Lang Vô Hư vội đáp:

- Ty chức nói lỡ, ty chức nói lỡ.

Hồ Bất Phàm đứng lại, quay đầu nhìn thoáng qua, giọng nói lạnh lùng:

- Hắn là tự mình Thánh thượng điều vào, không giống bình thường, nếu không có căn cứ chính xác mười phần, không thể buộc tội hắn. Muốn đuổi hắn ra khỏi Hộ Bộ, phải nắm chặt được nhược điểm của hắn… !

Lang Vô Hư nói:

- Đại nhân, hắn tiến vào hai ngày, còn chưa có nhược điểm lớn rơi vào tay chúng ta… Chỉ có điều, tình hình hiện tại, phải làm như thế nào? Đậu Dịch xử lý thế nào, còn có bạc sửa chữa Đồng Nhân Quán… !

Hồ Bất Phàm hơi trầm ngâm, rốt cuộc nói:

- Chỉ sợ không giữ được Đậu Dịch!

- À ?

Lvh ngẩn ra.

- Tên hỗn trướng Sở Hoan này, công bố nếu Đậu Dịch lưu lại, sẽ gióng trống khua chiêng điều tra chuyện Đồng Nhân Quán.

Hồ Bất Phàm nghiến răng nghiến lợi :

- Tên ngu xuẩn Đậu Dịch kia, Sở Hoan không đóng dấu, vì sao hắn không đi bẩm báo cho bản quan, vì sao gây sự với Sở Hoan ở chỗ này ? Giờ thì hay rồi, họ Sở nắm lý không buông người, chuyện này nếu thật sự gióng trống khua chiêng điều tra, Thái Tử đảng như hổ rình mồi với chúng ta, sao có thể không nhảy vào ?

Dường như chính gã đã quên, lúc trước vẫn là gã muốn Đậu Dịch làm loạn một phen, bức Sở Hoan tới tuyệt cảnh.

Lang Vô Hư cau mày nói :

- Đại nhân, ý của ngài là, bỏ xe giữ tướng sao ? Dựa theo ý tướng Sở Hoan, điều Đậu Dịch rời khỏi Độ Chi Tào ?

Hồ Bất Phàm lạnh lùng nói :

- Bằng không có thể làm gì ? Sở Hoan rõ ràng muốn vạch mặt, không sợ người thông minh sáng mắt, chỉ sợ loại mãng phu này… !

Nghĩ tới mình đường đường Hộ Bộ Thượng Thư lại bị một Chủ Sự làm khó, trong lòng gã rất tức giận.

Dường như Sở Hoan đưa ra một loại lựa chọn nào đó, nếu giữ lại Đậu Dịch, thì sẽ làm lớn chuyện thêm một bước, Hồ Bất Phàm đương nhiên không muốn thấy điều này, hoặc là bản thân Đậu Dịch cút ra khỏi Độ Chi Tào, như vậy dàn xếp ổn thỏa, đây cũng là điều Hồ Bất Phàm khó có thể tiếp nhận được, gã ngồi ở vị trí Hộ Bộ Thượng Thư nhiều năm như vậy, xưa nay chỉ có gã khoa chân múa tay ở Hộ Bộ này, quả thật không có cấp dưới nào dám chống đối với gã, nhìn từ lâu dài, gã tự nhiên sẽ có rất nhiều cơ hội sửa trị Sở Hoan, nhưng trước kia làm được điều đó, gã lại bị Sở Hoan cầm bài tẩy này làm khó, quả thật nghĩ không ra biện pháp ứng phó Sở Hoan.

- Đại nhân, chuyện này còn có đường quay lại.

Lang Vô Hư thấp giọng nói :

- Sở Hoan công bố bạc tính toán Đồng Nhân Quán là ba mươi lăm vạn lạng, đơn giản là bởi vì Đậu Dịch trình bản công hàm phê bạc này lên, chỉ cần hủy diệt bản công hàm kia, để Đậu Dịch đổi lời, tính toán ra một bản công hàm khác, Sở Hoan sẽ không có chứng cứ chứng minh bạc sửa chữa Đồng Nhân Quán cần ba mươi lăm vạn lạng, từ đó, không có nhược điểm trong tay hắn, hắn điều tra thế nào? Mối nguy của Đậu Dịch, chẳng phải cứ như vậy hóa giải ? Cho dù Sở Hoan nói ra số lượng bạc sửa chữa trong công hàm trước mặt mọi người, nhưng người khác căn bản không tự mắt nhìn thấy bản công hàm kia, cho dù mắt thấy, họ cũng không dám làm chứng giúp Sở Hoan, nếu Sở Hoan nắm chặt những lời đó, chúng ta có thể dâng tấu buộc tội hắn phỉ báng nhiễu loạn, cho dù không buộc tội được hắn, hắn cũng sẽ không sống khá giả.

Hồ Bất Phàm vuốt râu trầm ngâm, sắc mặt vốn cực kỳ khó coi hơi dịu đi, thậm chí khóe miệng lộ ra nụ cười, vuốt cằm nói :

- Lang Thị Lang cao kiến, ha ha ha… !

Gã nghĩ tới cái gì, giận chân nói :

- Không tốt, bản công hàm kia, bản quan… bản quan quên mang ra.



Gã không ngừng hối hận :

- Lúc nãy bản quan hồ đồ rồi, bản công hàm kia ngay ở trên bàn của hắn… !

Lang Vô Hư cười nói:

- Đại nhân đừng vội, việc này giao cho ty chức xử lý!

Hồ Bất Phàm vội đáp:

- Tốt lắm, ngươi nghĩ biện pháp lấy công hàm ra.

Gã ghé sát qua, thấp giọng nói:

- Lão Quốc Công từng nói, đối địch không bằng dùng địch, ngươi như thế này… !

Lang Vô Hư đưa lỗ tai nghe, lập tức gật đầu chắp tay nói:

- Đại nhân yên tâm, ty chức biết xử lý thế nào!

Lúc Lang Hư Vô đi vào viện của Sở Hoan, Sở Hoan đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên ghế, dường như đang suy nghĩ cái gì, mặt không chút thay đổi, đợi Lang Vô Hư chắp hai tay sau lưng đi tới bên bàn, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, dường như Sở Hoan mới phát hiện ra, ngẩng đầu lên thấy Lang Vô Hư, vội vàng đứng lên, chắp tay nói:

- Lang đại nhân!

Ánh mắt Lang Vô Hư đảo qua bàn, thấy trên bàn vô cùng sạch sẽ, chỉ có một chèn trà vừa mới pha, bản công hàm theo như lời Hồ Bất Phàm nói không có ở đó, trong lòng trầm xuống, nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên, lại cười nói:

- Sở Hoan, chuyện vừa xong, ngươi không cần để ở trong lòng, Đậu Dịch đúng là không biết nặng nhẹ, Bộ Đường đại nhân đã gọi Đậu Dịch qua, răn rạy nghiêm khắc!

Sở Hoan cung kính nói:

- Mời đại nhân ngồi!

Lang Vô Hư cười ngồi xuống, lại ra hiệu Sở Hoan cũng ngồi xuống, lúc này thở dài, nói:

- Sở đại nhân, bản quan tới đây, là thành tâm muốn nói vài lời tri kỷ với ngươi…, nhưng không biết ngươi có nguyện ý nghe hay không!

- Đại nhân chỉ giáo, là vinh hạnh của hạ quan, hạ quan tất chăm chú lắng nghe!

Sở Hoan nhìn qua hết sức cung kính.

Lang Vô Hư lắc đầu thở dài:

- Sở đại nhân, ngươi là quân nhân, không nói quanh co lòng vòng, trong lòng bản quan cũng thích người như thế, liền nói vài lời thẳng thắn với ngươi, bản quan cũng không gạt người, bản công hàm của Đậu Dịch, dự tính ba mươi lăm vạn lạng, có phần của lũ lụt. Sửa chữa Đồng Nhân Quan, có lẽ không tới hai mươi vạn đã đủ để hoàn thành.

Sở Hoang gương mày lên, ồ một tiếng, nhưng không lên tiếng.

Lang Vô Hư nhìn sắc mặt, thấy thần sắc Sở Hoan không quá biến hóa, lúc này thấp giọng nói:

- Sở đại nhân, ngươi vừa mới vào quan trường, thanh liêm, điều này bản quan hiểu được, lúc trước bản quan mới vào quan trường, cũng giống như ngươi vậy, hăng hái, cảm thấy có thể làm chút việc cho thiên hạ, nhưng… !

Gã lắc đầu thở dài, nói:

- Chuyện có quy tắc, nhưng quy tắc là người đặt ra, mà tâm tư con người, cũng là câu đố khó giải trong thiên hạ!

Sở Hoan khẽ vuốt cằm, dường như hơi hiểu được.

- Đúng vậy, nha môn lục bộ, bách quan thiên hạ, đều có công việc, đều tận tâm trung thành với Thánh thượng, đền đáp triều đình.

Thân thể Lang Vô Hư hơi nghiêng qua, ghé sát Sở Hoan:

- Nhưng nếu ngươi nghĩ tới tất cả quan lại trong thiên hạ cũng chỉ một lòng vì công việc, vậy mười phần sai rồi, người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn, làm quan cũng là người, cũng là lòng máu thịt, cũng có bạn bè quê quán, nếu không thể tính toán cho mình, cũng là mất đi tình lý đó!

Sở Hoan ra bộ thụ giáo, hỏi:

- Ý đại nhân là?

- Nói thật cho ngươi biết, ba mươi lăm vạn lạng bạc, sửa chữa Đồng Nhân Quán hao tổn hai mươi vạn lạng, bạc còn lại, phải đưa tới các Bộ.

Lang Vô Hư nói:

- Lễ Bộ có việc nghênh đón sứ thần Tây Lương, Đồng Nhân Quán có hợp quy cách hay không, do bọn họ kiểm nghiệm, điều này đương nhiên muốn đánh điểm tốt, Cộng Bộ phụ trách thi công sửa chữa, ngoại trừ bạc thi công, công việc phụ trách Đồng Nhân Quán này cũng không thể để bọn họ phí tâm phí sức, Hộ Bộ chúng ta lo lắng chuyện này, tất nhiên cũng phải chừa cho mình chút ưu đãi, ngoài ra còn có các hạng không thể tưởng được, đều phải tính vào, một khi thiếu, lại cần phê bạc thiếu, cũng rất phiền toái, cho nên Đậu Dịch tính toán ra ba mươi lăm vạn lạng bạc, cũng không sai!

- Hả?

Sở Hoan mặt không đổi sắc:

- Chẳng lẽ các Bộ không có lương bổng?

Lang Vô Hư thở dài:

- Sở đại nhân, chính ngươi suy nghĩ một chút, chỉ bằng chút lương bổng này, có thể nuôi dưỡng được già trẻ một nhà sao? Còn có nha hoàn, tôi tớ, hộ viện, xe ngựa, mặt khác còn có xã giao, ngoài ra người nào không có sở thích của mình, đi một bước trong kinh, đều là bạc mở đường, dựa vào lương bổng, đó là muốn ăn không khí.

Sở Hoan vẻ mặt mờ mịt nói:

- Ý đại nhân là số bạc này sẽ khiến mọi người được một chút lợi ích?

Lang Vô Hư lắc đầu nói:

- Sở đại nhân còn chưa hiểu ý tứ bản quan.

- Xin đại nhân chỉ điểm!

- Nói thế này, muốn sửa chữa thành công Đồng Nhân Quán, không rời khỏi các Bộ chung sức hợp tác, đây không phải chuyện một hai người, mà liên quan gần trăm người từ trên xuống dưới trong các Bộ, ngươi không trả lời bản công hàm này, thật ra không phải làm khó Đậu Dịch, mà làm khó quan viên các Bộ, việc ác trong thiên hạ, cũng không phải phóng hỏa giết người, mà là chặt đứt tài lộ của người, Sở đại nhân ngươi không đóng dấu, bạc không phát ra, đặc tội quan viên các Bộ, nếu bọn họ biết việc này, Sở đại nhân suy nghĩ một chút, có phải ngươi sẽ gây thù hắn khắp kinh thành trong nháy mắt hay không?

Lang Vô Hư thở dài:

- Sở đại nhân, chỉ vì một con dấu của mình, ngươi đắc tội nhiều quan viên như vậy, ngươi cảm thấy có đáng hay không? Cái gì thanh liêm, cái gì vì nước vì dân, cái gì chính khí cả đời, những thứ này không dùng được, đối với chúng ta mà nói, quan trọng, là sống sót… Sống sót thật tốt, Sở hiền đệ, ngươi nói đạo lý này có đúng hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook