Quyển 2 - Chương 145: Kẻ đến không tốt
Sa Mạc
24/03/2013
Lâm Lang để Sở Hoan ngồi xuống ở ghế bên cạnh, rất nhanh Tô bá liền dẫn hai người áo gấm vào, một cao một thấp, nhưng đều gần năm mươi tuổi. Lâm Lang nhìn thấy hai người tiến vào, đã đứng dậy tiến ra đón, tuy biết rằng kẻ đến không tốt, nhưng nàng tu dưỡng cực cao, vẫn duyên dáng thi lễ, nói:
- Chu bá phụ, Mã bá phụ, Lâm Lang không thể ra nghênh đón, còn xin chớ trách!
Hai người này đều chắp tay, sau khi ngồi xuống, Tô bá sai người dâng trà, lúc này Lâm Lang mới bình tĩnh hỏi:
- Không biết hôm nay hai vị bá phụ tới đây, có gì chỉ giáo?
Hai người này thoáng nhìn nhau, người vóc dáng cao lại cười nói:
- Lâm Lang à, nghe nói gần đây chỗ cháu gặp khó khăn, cho nên ta cùng Mã chưởng quỹ qua đây xem một hồi, xem có năng lực giúp đỡ được chỗ nào hay không.
Lâm Lang thản nhiên cười nói:
- Được Chu bá phụ nhớ tới, Lâm Lang vô cùng cảm kích. Chỉ là khó khăn như lời Chu bá phụ nói, lại không biết là chỉ điều gì?
Dường như tính tình Mã chưởng quầy thẳng một chút, nói:
- Lâm Lang, lại nói, Trưởng Nhạc phường của ta hợp tác với Tô gia cháu không phải một hai năm, từ khi ta bắt đầu kinh doanh Trưởng Nhạc phường, đã hợp tác với Tô gia các cháu, cũng đều là người quen, có một số chuyện ta cũng không nói nhiều, nghe nói tửu phường Tô gia các cháu sắp không sản xuất được rượu, không biết có việc này không?
Mặt Lâm Lang không đổi sắc, thản nhiên nói:
- Mỗi ngày Hòa Thịnh Tuyền đều đang làm việc, sao lại nói không đưa ra được rượu?
Mã chưởng quầy còn muốn nói nữa, Chu trưởng quầy đã nâng tay ngăn lại, cười ha ha nói:
- Không có chuyện thì tốt, chúng ta cũng là nghe người ta nói, cho nên tới đây hỏi một phen, chỉ là quan tâm cháu mà thôi!
Lâm Lang cười nhạt, cũng không nói lời nào.
Hai vị chưởng quầy thấy Lâm Lang không nói lời nào, lại thoáng nhìn nhau, Chu chưởng quầy mới vuốt chòm râu cười tủm tỉm nói:
- Lâm Lang à, hôm nay tới đây, chính là muốn thương lượng với cháu một việc.
Lâm Lang mỉm cười nói:
- Chu bá phụ có gì chỉ giáo, Lâm Lang yên lặng nghe dạy bảo.
Chu chưởng quầy lại cười nói:
- Là có chuyện thế này. Cát Tưởng tửu lầu của ta năm nay kinh doanh không kém, cho nên chờ qua năm, chuẩn bị kinh doanh hai phân điếm, kinh doanh lớn hơn một chút nữa!
Lâm Lang nói:
- Đây là chuyện tốt, hiện Lâm Lang ở đây chúc mừng Chu bá phụ.
Chu chưởng quầy cười ha ha, Mã chưởng quầy bên cạnh lại dường như mất kiên nhẫn, rồi lại không tiện ngắt lời, chỉ nghiêm mặt ngồi bên cạnh, ánh mắt nhìn thấy Sở Hoan ngồi ngay ngắn đối diện nhìn chằm chằm mình, Mã chưởng quầy nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, quay đầu đi, nhìn ra bên ngoài.
- Lúc này kinh doanh lớn, rượu cần tự nhiên lớn hơn.
Chu chưởng quầy cười nói:
- Lâm Lang à, mấy năm nay, nhận được Tô gia các cháu chiếu cố, hàng năm có thể lấy được sáu mươi vò rượu Trúc Thanh từ chỗ các cháu, hơn nữa rượu thượng đẳng khác cung ứng rất nhiều, trong lòng ta vô cùng cảm kích.
Lâm Lang bình tĩnh nói:
- Lúc trước gia phụ kinh doanh ở phủ Vân Sơn, hai vị bá phụ giúp đỡ nhiều, chính bởi vì như thế, gia phụ đã định ra quy củ, đó là rượu Trúc Thanh tửu phường u ra có ít nữa, nhưng cũng phải cam đoan tám tửu lầu lớn của mọi người hàng năm đều có thể lấy được từ nơi này sáu mươi hũ rượu lớn. Hũ lớn của Hòa Thịnh Tuyền, hàng năm chỉ sản xuất hai ngàn đàn, mỗi đàn chẳng qua sáu mươi cân, phải đối mặt với thị trường rượu toàn phủ Vân Sơn thậm chí là xung quanh, nhưng những năm gần đầy, rượu Trúc Thanh Hòa Thịnh Tuyền chúng cháu cho dù có hút hàng, nhưng vẫn dựa theo quy cũ gia phụ định ra, hàng năm dùng giá rẻ cung ứng bốn trăm tám mươi hũ lớn cho tám tửu lầu của mọi người, cũng không dám có chút buông thả!
Sở Hoan ở bên nghe thấy, trong lòng tính toán, nói cách khác, hai vị thương nhân này không nói mua sắm rượu ngon khác từ To gia, chỉ rượu Trúc Thanh chính là 3600 cân, mà rượu Trúc Thanh ở thị trường giá cả xa xỉ, thương nhân bình thường mua số lượng lớn rượu Trúc Thanh từ Tô gia lại bán đi, mỗi cân cũng có thể kiếm được bốn năm tiền bạc, mà hai vị trước mặt này bốn năm tiền bạc mỗi cân chắc chắn có thể kiếm được, 3600 cân rượu Trúc Thanh, hàng năm chính là khoản tiền hai ngàn lạng bạc, đây thật sự không phải một số lượng nhỏ.
Chu chưởng quầy cười ha ha nói:
- Lâm Lang nói không sai, Tô gia các cháu hết lòng tuân thủ hứa hẹn, có tiếng ở giới rượu, cho nên tám nhà chúng ta xưa nay chỉ chiếu cố các cháu kinh doanh.
Lâm Lang thản nhiên cười, nói:
- Tám tửu lầu lớn chiếu cố Tô gia cháu kinh doanh quả thật không sai, nhưng dùng lòng mà nói, rượu Tô gia cháu có tiếng phủ Vân Sơn, tửu lâu tám nhà có thể kinh doanh náo nhiệt, chắc chắn thanh danh của Tô gia cháu cũng giúp mọi người không ít!
Nàng nang tay gạt tóc đen trên má, kiều mỹ động lòng người:
- Chỉ nói Chu bá phụ, năm đó gia phụ đến phủ Vân Sơn, được Chu bá phụ chiếu cố, cho nên sau này gia phụ giúp đỡ Chu bá phụ kinh doanh tửu lầu, ngắn ngủn tám năm, Cát Tường tửu lầu của Chu bá phụ đã trở thành tửu lầu số một số hai phủ Vân Sơn, cầm cờ đi trước hơn trăm tửu lầu ở phủ Vân Sơn... Trường Nhạc Phường của Mã bá phụ năm đó bị tổn thương nặng nề, gần như phải đóng cửa, cũng là gia phụ cung cấp rượu Trúc Thanh, lúc đó mới chuyển nguy thành an, lại không biết hai vị còn nhớ chuyện cũ này hay không?
Mã chưởng quầy vẫn đang nhìn ra bên ngoài, nghe thấy thế, quay đầu vào nói:
- Việc này, cháu không nói thì chúng ta vẫn luôn nhớ.
Sở Hoan ở bên cạnh nghe chuyện, chợt nhớ Tô gia ở Vân Sơn phủ có quan hệ rất tốt với tám nhà. Mà Bát gia tửu lầu này lúc trước hoặc ít hoặc nhiều đều nhận ân huệ của Tô gia, thậm chí, có thể nói là nhờ có rượu của Tô gia mới làm ăn phát đạt được.
Tô gia hằng năm chỉ ủ hai ngàn vò rượu Trúc Thanh, trong đó một phần tư đã cung cấp cho tám nhà này, bởi vậy, có thể thấy bát gia trên thực tế nhận ân huệ rất lớn từ Tô gia.
Chu chưởng quầy cười tủm tỉm:
- Lâm Lang, việc này ai có thể quên được. Tô lão đông gia trợ giúp chúng ta, chúng ta đều ghi tạc trong lòng.
Lão dừng một chút, tiếp tục nói:
- Hôm nay đến đây, cũng là muốn thương lượng với cháu chuyện về rượu. Rượu Trúc Thanh số lượng cố định, ta không thể làm sai quy tắc, nhưng Hòa Thịnh Tuyền còn có tam bộ túy, trong đó có Mộng Hương cũng là một loại rượu ngon, đủ để giúp ta khuếch trương thanh thế. Cho nên sang năm, ta cần không ít rượu ngon, lại không biết Lâm Lang có thể hay không giúp Chu bá phụ?
Lâm Lang cười yếu ớt:
- Tô gia mở cửa chính là để buôn bán, Chu bá phụ đưa tiền đến cửa, Lâm Lang sao có thể cự tuyệt?
- Vậy là tốt rồi.
Chu chưởng quầy lấy từ trong tay áo ra một tờ ngân phiếu, cười nói:
- Đây là ngân phiếu hai ngàn lạng, xem như tiền đặt cọc, tháng tư sang năm, ta liền phái người đến tiếp phẩm.
Lão đưa ra một phần tờ ngân phiếu:
- Đây là rượu ngon, cháu hãy nhìn một cái, nếu có thể, chúng ta hôm nay ký quy ước, cháu thấy thế nào?
Lâm Lang nhìn qua, nhíu mi nói:
- Dùng nhiều rượu như vậy? Cho dù mở thêm hai chi nhánh, cũng không cần đến nhiều rượu như vậy chứ?
Chu chưởng quầy xua tay:
- Càng nhiều càng tốt, ta mở tửu lầu, làm sao sợ nhiều rượu ngon?
Thân hình lão hơi nghiêng về phía trước, cười tủm tỉm:
- Lâm Lang, nếu không có vấn đề gì, hiện tại chúng ta ký quy ước, cháu xem được không?
Lão lại lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy:
- Công văn ta đã sớm chuẩn bị, cháu xem đi. Tuy nhiên, chúng ta là người làm ăn, nói thẳng ra thì nếu vi ước, dựa theo quy củ, bồi thường gấp 5 lần. Nơi này tổng cộng là hai vạn lạng, cháu nên nhìn cẩn thận.
Sở Hoan nhíu mày, trong lòng cảm thấy vô cùng quái dị. Tuy nói tửu lầu cần nhiều rượu, nhưng cho dù là Tam gia tửu lầu cũng không có khả năng dùng nhiều đến thế. Hai vạn lạng bạc rượu, số lượng đó có thể nói là cực kỳ khổng lồ.
Hắn lập tức cảm thấy trong đó có vấn đề.
Quả nhiên, Lâm Lang không cầm lấy công văn, sắc mặt lạnh lùng, nói:
- Chu bá phụ, ý tứ của bá phụ, Lâm Lang không hiểu.
- Ồ?
Chu chưởng quầy cười hỏi:
- Lâm Lang nói vậy là sao?
Lâm Lang lãnh đạm:
- Lâm Lang không hiểu Chu bá phụ có tâm tư gì? Bá phụ cố ý nhắc tới chuyện vi ước, chẳng lẽ, công văn này chính là muốn một ngày kia Tô gia phải bồi thường một trăm ngàn lạng bạc?
Chu chưởng quầy ngớ người, sa sầm mặt nói:
- Lâm Lang, cháu nói vậy có ý gì?
Lâm Lang nâng chén trà lên, uống một ngụm, rồi mới nói tiếp:
- Không dối gạt Chu bá phụ, trước khi hai người đến, từ sáng sớm, 13 hương khâu chưởng quầy, Phúc Thọ Tống chưởng quầy đều đã đến.
Chu chưởng quầy và Mã chưởng quầy liếc nhìn nhau. Chu chưởng quầy ung dung hỏi:
- Ồ? Không biết họ đến có việc gì?
Lâm Lang bình thản:
- Bọn họ tuy rằng chẳng có thiện ý gì, nhưng cũng không đến mức như Chu bá phụ khinh người quá đáng.
Chu chưởng quầy nãy giờ tươi cười bỗng nhiên sa sầm nét mặt, da tái xám như màu gan lợn, hừ lạnh một tiếng nói:
- Lâm Lang, ta tốt xấu gì cũng là trưởng bối, sao cháu có thể nói những lời xúc phạm ta?
Lâm Lang mày liễu dựng lên, cười lạnh:
- Là Lâm Lang xúc phạm hay là Chu bá phụ xúc phạm?
Gương mặt nàng lạnh như sương:
- Chu chưởng quầy, ngươi đưa công văn này đến là muốn thử Tô gia ta sang năm có thể hay không xuất ra rượu. Là muốn thử Lâm Lang ta có dám ký công văn này hay không? Suy cho cùng, là muốn biết Hòa Thịnh Tuyền của Tô gia có phải đã ở bước đường cùng.
Chu chưởng quầy thần sắc lạnh như băng, chỉ cười lạnh.
- Ngươi muốn biết, cũng không cần tiêu phí tâm tư như thế.
Lâm Lang cười lạnh:
- So ra, Phúc Thọ Tống chưởng quầy thật ra còn thẳng thắn hơn nhiều lắm, hắn đã nói, là Hãn châu Phương gia phái người tìm đến cửa.
Sở Hoan nghe vậy, cũng biết, Hãn châu Phương gia này chính là Tây Sơn đạo Ngự tửu. Tô lão đông gia nuốt hận mà đi, chính là bởi vì trong cuộc bình chọn ngự tửu, Phương gia đã dùng thủ đoạn bất chính làm đoạt được danh nghĩa ngự tửu. Lâm Lang trước đây đã từng nói qua cho Sở Hoan một lần. Sở Hoan cũng ghi tạc trong lòng.
Vẫn không hé răng cả buổi, Mã chưởng quầy rốt cuộc mở miệng nói:
- Ngươi nếu đã biết, chúng ta đây cũng không cần giấu. Không sai, Hãn châu Phương gia quả thật đã phái người tìm chúng ta. Theo chúng ta biết, Tô gia các ngươi cạn lương thực. Vốn muốn cùng Thái Nguyên Lục gia hợp tác, nhưng nghe nói Lục gia cũng trở mặt. Tửu phường các ngươi đã bị chặn đứt đường cung ứng lương, gặp phải khó khăn lớn, Hòa Thịnh Tuyền đóng cửa chỉ là việc trong nháy mắt.
Lâm Lang bỗng nhiên đứng lên, cười lạnh:
- Hòa Thịnh Tuyền một ngày chưa đóng cửa, là còn một ngày tồn tại. Lâm Lang ta chỉ cần còn một hơi thở, tuyệt không để Hòa Thịnh Tuyền mất trong tay ta.
Nàng da thịt trong suốt, hai gò má bóng loáng, dáng người yểu điệu, sức hấp dẫn động lòng người. Lúc này trong cơn tức giận, mày liễu mắt phượng, bộ ngực sữa rung lên, càng có vẻ đẹp quý phái, diễm lệ, khí chất cao nhã vô cùng.
- Nói mạnh miệng phải có thực lực.
Chu chưởng quầy cũng đứng dậy, cười lạnh:
- Tô Lâm Lang, không có lương thực, ngươi cầm cự thế nào? Ta thừa nhận, Hãn châu Phương gia tuy rằng nói là Tây Sơn đạo Ngự tửu, nhưng rượu bọn họ không thể so được với Tô gia. Những năm gần đây, tám chín phần thị tửu ở Vân Sơn phủ đều là do Tô gia khống chế, nhưng không có lương thực ủ rượu, thì làm được cái gì?
Lão ngồi xuống, nói tiếp:
- Chúng ta mở tửu lâu là để buôn bán, không có rượu thì kinh doanh cái rắm? Tô gia các ngươi không có, chúng ta không thể theo chân các ngươi mà đóng cửa hết? Phương gia Hãn châu tìm đến cửa, bán rượu giá thấp, trừ Tô gia của ngươi ra, rượu của Phương gia bọn họ ở Tây Sơn đạo cũng là số một. Huống chi còn có danh nghĩa Ngự tửu…
Lâm Lang cười lạnh:
- Ngay cả như vậy, các ngươi cũng không nên trèo qua cửa Tô gia, trực tiếp buôn bán với Phương gia mới đúng.
Chu chưởng quầy sắc mặt vốn lạnh như băng, lúc này cuối cùng thở dài:
- Lâm Lang, ngươi cũng đừng nóng vội như vậy, mà hiểu nhầm ý đồ của chúng ta. Kỳ thật hôm nay chúng ta đến đây, quả thật là muốn nhìn xem Tô gia có thật là đã lâm vào khốn cảnh hay không. Tuy rằng thủ đoạn có chút không đúng, nhưng… nếu biết rõ sự thật, thì có thể giúp ngươi vượt qua cửa ải khó khăn?
Lâm Lang chậm rãi ngồi xuống, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ của mình, thản nhiên hỏi:
- Giúp ta? Lại không biết Chu chưởng quầy có biện pháp gì
- Lâm Lang à, chúng ta cùng Tô gia có giao hảo, từng trải qua sóng gió, ta và Mã chưởng quầy cũng đều là tiền bối của cháu, tất nhiên sẽ không hại cháu.
Chu chưởng quầy lại lộ ra vẻ mặt tươi cười:
- Ta có hai biện pháp, đều là sách lược ứng đối, lại không biết cháu có nguyện ý nghe hay không?
- Chu bá phụ, Mã bá phụ, Lâm Lang không thể ra nghênh đón, còn xin chớ trách!
Hai người này đều chắp tay, sau khi ngồi xuống, Tô bá sai người dâng trà, lúc này Lâm Lang mới bình tĩnh hỏi:
- Không biết hôm nay hai vị bá phụ tới đây, có gì chỉ giáo?
Hai người này thoáng nhìn nhau, người vóc dáng cao lại cười nói:
- Lâm Lang à, nghe nói gần đây chỗ cháu gặp khó khăn, cho nên ta cùng Mã chưởng quỹ qua đây xem một hồi, xem có năng lực giúp đỡ được chỗ nào hay không.
Lâm Lang thản nhiên cười nói:
- Được Chu bá phụ nhớ tới, Lâm Lang vô cùng cảm kích. Chỉ là khó khăn như lời Chu bá phụ nói, lại không biết là chỉ điều gì?
Dường như tính tình Mã chưởng quầy thẳng một chút, nói:
- Lâm Lang, lại nói, Trưởng Nhạc phường của ta hợp tác với Tô gia cháu không phải một hai năm, từ khi ta bắt đầu kinh doanh Trưởng Nhạc phường, đã hợp tác với Tô gia các cháu, cũng đều là người quen, có một số chuyện ta cũng không nói nhiều, nghe nói tửu phường Tô gia các cháu sắp không sản xuất được rượu, không biết có việc này không?
Mặt Lâm Lang không đổi sắc, thản nhiên nói:
- Mỗi ngày Hòa Thịnh Tuyền đều đang làm việc, sao lại nói không đưa ra được rượu?
Mã chưởng quầy còn muốn nói nữa, Chu trưởng quầy đã nâng tay ngăn lại, cười ha ha nói:
- Không có chuyện thì tốt, chúng ta cũng là nghe người ta nói, cho nên tới đây hỏi một phen, chỉ là quan tâm cháu mà thôi!
Lâm Lang cười nhạt, cũng không nói lời nào.
Hai vị chưởng quầy thấy Lâm Lang không nói lời nào, lại thoáng nhìn nhau, Chu chưởng quầy mới vuốt chòm râu cười tủm tỉm nói:
- Lâm Lang à, hôm nay tới đây, chính là muốn thương lượng với cháu một việc.
Lâm Lang mỉm cười nói:
- Chu bá phụ có gì chỉ giáo, Lâm Lang yên lặng nghe dạy bảo.
Chu chưởng quầy lại cười nói:
- Là có chuyện thế này. Cát Tưởng tửu lầu của ta năm nay kinh doanh không kém, cho nên chờ qua năm, chuẩn bị kinh doanh hai phân điếm, kinh doanh lớn hơn một chút nữa!
Lâm Lang nói:
- Đây là chuyện tốt, hiện Lâm Lang ở đây chúc mừng Chu bá phụ.
Chu chưởng quầy cười ha ha, Mã chưởng quầy bên cạnh lại dường như mất kiên nhẫn, rồi lại không tiện ngắt lời, chỉ nghiêm mặt ngồi bên cạnh, ánh mắt nhìn thấy Sở Hoan ngồi ngay ngắn đối diện nhìn chằm chằm mình, Mã chưởng quầy nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, quay đầu đi, nhìn ra bên ngoài.
- Lúc này kinh doanh lớn, rượu cần tự nhiên lớn hơn.
Chu chưởng quầy cười nói:
- Lâm Lang à, mấy năm nay, nhận được Tô gia các cháu chiếu cố, hàng năm có thể lấy được sáu mươi vò rượu Trúc Thanh từ chỗ các cháu, hơn nữa rượu thượng đẳng khác cung ứng rất nhiều, trong lòng ta vô cùng cảm kích.
Lâm Lang bình tĩnh nói:
- Lúc trước gia phụ kinh doanh ở phủ Vân Sơn, hai vị bá phụ giúp đỡ nhiều, chính bởi vì như thế, gia phụ đã định ra quy củ, đó là rượu Trúc Thanh tửu phường u ra có ít nữa, nhưng cũng phải cam đoan tám tửu lầu lớn của mọi người hàng năm đều có thể lấy được từ nơi này sáu mươi hũ rượu lớn. Hũ lớn của Hòa Thịnh Tuyền, hàng năm chỉ sản xuất hai ngàn đàn, mỗi đàn chẳng qua sáu mươi cân, phải đối mặt với thị trường rượu toàn phủ Vân Sơn thậm chí là xung quanh, nhưng những năm gần đầy, rượu Trúc Thanh Hòa Thịnh Tuyền chúng cháu cho dù có hút hàng, nhưng vẫn dựa theo quy cũ gia phụ định ra, hàng năm dùng giá rẻ cung ứng bốn trăm tám mươi hũ lớn cho tám tửu lầu của mọi người, cũng không dám có chút buông thả!
Sở Hoan ở bên nghe thấy, trong lòng tính toán, nói cách khác, hai vị thương nhân này không nói mua sắm rượu ngon khác từ To gia, chỉ rượu Trúc Thanh chính là 3600 cân, mà rượu Trúc Thanh ở thị trường giá cả xa xỉ, thương nhân bình thường mua số lượng lớn rượu Trúc Thanh từ Tô gia lại bán đi, mỗi cân cũng có thể kiếm được bốn năm tiền bạc, mà hai vị trước mặt này bốn năm tiền bạc mỗi cân chắc chắn có thể kiếm được, 3600 cân rượu Trúc Thanh, hàng năm chính là khoản tiền hai ngàn lạng bạc, đây thật sự không phải một số lượng nhỏ.
Chu chưởng quầy cười ha ha nói:
- Lâm Lang nói không sai, Tô gia các cháu hết lòng tuân thủ hứa hẹn, có tiếng ở giới rượu, cho nên tám nhà chúng ta xưa nay chỉ chiếu cố các cháu kinh doanh.
Lâm Lang thản nhiên cười, nói:
- Tám tửu lầu lớn chiếu cố Tô gia cháu kinh doanh quả thật không sai, nhưng dùng lòng mà nói, rượu Tô gia cháu có tiếng phủ Vân Sơn, tửu lâu tám nhà có thể kinh doanh náo nhiệt, chắc chắn thanh danh của Tô gia cháu cũng giúp mọi người không ít!
Nàng nang tay gạt tóc đen trên má, kiều mỹ động lòng người:
- Chỉ nói Chu bá phụ, năm đó gia phụ đến phủ Vân Sơn, được Chu bá phụ chiếu cố, cho nên sau này gia phụ giúp đỡ Chu bá phụ kinh doanh tửu lầu, ngắn ngủn tám năm, Cát Tường tửu lầu của Chu bá phụ đã trở thành tửu lầu số một số hai phủ Vân Sơn, cầm cờ đi trước hơn trăm tửu lầu ở phủ Vân Sơn... Trường Nhạc Phường của Mã bá phụ năm đó bị tổn thương nặng nề, gần như phải đóng cửa, cũng là gia phụ cung cấp rượu Trúc Thanh, lúc đó mới chuyển nguy thành an, lại không biết hai vị còn nhớ chuyện cũ này hay không?
Mã chưởng quầy vẫn đang nhìn ra bên ngoài, nghe thấy thế, quay đầu vào nói:
- Việc này, cháu không nói thì chúng ta vẫn luôn nhớ.
Sở Hoan ở bên cạnh nghe chuyện, chợt nhớ Tô gia ở Vân Sơn phủ có quan hệ rất tốt với tám nhà. Mà Bát gia tửu lầu này lúc trước hoặc ít hoặc nhiều đều nhận ân huệ của Tô gia, thậm chí, có thể nói là nhờ có rượu của Tô gia mới làm ăn phát đạt được.
Tô gia hằng năm chỉ ủ hai ngàn vò rượu Trúc Thanh, trong đó một phần tư đã cung cấp cho tám nhà này, bởi vậy, có thể thấy bát gia trên thực tế nhận ân huệ rất lớn từ Tô gia.
Chu chưởng quầy cười tủm tỉm:
- Lâm Lang, việc này ai có thể quên được. Tô lão đông gia trợ giúp chúng ta, chúng ta đều ghi tạc trong lòng.
Lão dừng một chút, tiếp tục nói:
- Hôm nay đến đây, cũng là muốn thương lượng với cháu chuyện về rượu. Rượu Trúc Thanh số lượng cố định, ta không thể làm sai quy tắc, nhưng Hòa Thịnh Tuyền còn có tam bộ túy, trong đó có Mộng Hương cũng là một loại rượu ngon, đủ để giúp ta khuếch trương thanh thế. Cho nên sang năm, ta cần không ít rượu ngon, lại không biết Lâm Lang có thể hay không giúp Chu bá phụ?
Lâm Lang cười yếu ớt:
- Tô gia mở cửa chính là để buôn bán, Chu bá phụ đưa tiền đến cửa, Lâm Lang sao có thể cự tuyệt?
- Vậy là tốt rồi.
Chu chưởng quầy lấy từ trong tay áo ra một tờ ngân phiếu, cười nói:
- Đây là ngân phiếu hai ngàn lạng, xem như tiền đặt cọc, tháng tư sang năm, ta liền phái người đến tiếp phẩm.
Lão đưa ra một phần tờ ngân phiếu:
- Đây là rượu ngon, cháu hãy nhìn một cái, nếu có thể, chúng ta hôm nay ký quy ước, cháu thấy thế nào?
Lâm Lang nhìn qua, nhíu mi nói:
- Dùng nhiều rượu như vậy? Cho dù mở thêm hai chi nhánh, cũng không cần đến nhiều rượu như vậy chứ?
Chu chưởng quầy xua tay:
- Càng nhiều càng tốt, ta mở tửu lầu, làm sao sợ nhiều rượu ngon?
Thân hình lão hơi nghiêng về phía trước, cười tủm tỉm:
- Lâm Lang, nếu không có vấn đề gì, hiện tại chúng ta ký quy ước, cháu xem được không?
Lão lại lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy:
- Công văn ta đã sớm chuẩn bị, cháu xem đi. Tuy nhiên, chúng ta là người làm ăn, nói thẳng ra thì nếu vi ước, dựa theo quy củ, bồi thường gấp 5 lần. Nơi này tổng cộng là hai vạn lạng, cháu nên nhìn cẩn thận.
Sở Hoan nhíu mày, trong lòng cảm thấy vô cùng quái dị. Tuy nói tửu lầu cần nhiều rượu, nhưng cho dù là Tam gia tửu lầu cũng không có khả năng dùng nhiều đến thế. Hai vạn lạng bạc rượu, số lượng đó có thể nói là cực kỳ khổng lồ.
Hắn lập tức cảm thấy trong đó có vấn đề.
Quả nhiên, Lâm Lang không cầm lấy công văn, sắc mặt lạnh lùng, nói:
- Chu bá phụ, ý tứ của bá phụ, Lâm Lang không hiểu.
- Ồ?
Chu chưởng quầy cười hỏi:
- Lâm Lang nói vậy là sao?
Lâm Lang lãnh đạm:
- Lâm Lang không hiểu Chu bá phụ có tâm tư gì? Bá phụ cố ý nhắc tới chuyện vi ước, chẳng lẽ, công văn này chính là muốn một ngày kia Tô gia phải bồi thường một trăm ngàn lạng bạc?
Chu chưởng quầy ngớ người, sa sầm mặt nói:
- Lâm Lang, cháu nói vậy có ý gì?
Lâm Lang nâng chén trà lên, uống một ngụm, rồi mới nói tiếp:
- Không dối gạt Chu bá phụ, trước khi hai người đến, từ sáng sớm, 13 hương khâu chưởng quầy, Phúc Thọ Tống chưởng quầy đều đã đến.
Chu chưởng quầy và Mã chưởng quầy liếc nhìn nhau. Chu chưởng quầy ung dung hỏi:
- Ồ? Không biết họ đến có việc gì?
Lâm Lang bình thản:
- Bọn họ tuy rằng chẳng có thiện ý gì, nhưng cũng không đến mức như Chu bá phụ khinh người quá đáng.
Chu chưởng quầy nãy giờ tươi cười bỗng nhiên sa sầm nét mặt, da tái xám như màu gan lợn, hừ lạnh một tiếng nói:
- Lâm Lang, ta tốt xấu gì cũng là trưởng bối, sao cháu có thể nói những lời xúc phạm ta?
Lâm Lang mày liễu dựng lên, cười lạnh:
- Là Lâm Lang xúc phạm hay là Chu bá phụ xúc phạm?
Gương mặt nàng lạnh như sương:
- Chu chưởng quầy, ngươi đưa công văn này đến là muốn thử Tô gia ta sang năm có thể hay không xuất ra rượu. Là muốn thử Lâm Lang ta có dám ký công văn này hay không? Suy cho cùng, là muốn biết Hòa Thịnh Tuyền của Tô gia có phải đã ở bước đường cùng.
Chu chưởng quầy thần sắc lạnh như băng, chỉ cười lạnh.
- Ngươi muốn biết, cũng không cần tiêu phí tâm tư như thế.
Lâm Lang cười lạnh:
- So ra, Phúc Thọ Tống chưởng quầy thật ra còn thẳng thắn hơn nhiều lắm, hắn đã nói, là Hãn châu Phương gia phái người tìm đến cửa.
Sở Hoan nghe vậy, cũng biết, Hãn châu Phương gia này chính là Tây Sơn đạo Ngự tửu. Tô lão đông gia nuốt hận mà đi, chính là bởi vì trong cuộc bình chọn ngự tửu, Phương gia đã dùng thủ đoạn bất chính làm đoạt được danh nghĩa ngự tửu. Lâm Lang trước đây đã từng nói qua cho Sở Hoan một lần. Sở Hoan cũng ghi tạc trong lòng.
Vẫn không hé răng cả buổi, Mã chưởng quầy rốt cuộc mở miệng nói:
- Ngươi nếu đã biết, chúng ta đây cũng không cần giấu. Không sai, Hãn châu Phương gia quả thật đã phái người tìm chúng ta. Theo chúng ta biết, Tô gia các ngươi cạn lương thực. Vốn muốn cùng Thái Nguyên Lục gia hợp tác, nhưng nghe nói Lục gia cũng trở mặt. Tửu phường các ngươi đã bị chặn đứt đường cung ứng lương, gặp phải khó khăn lớn, Hòa Thịnh Tuyền đóng cửa chỉ là việc trong nháy mắt.
Lâm Lang bỗng nhiên đứng lên, cười lạnh:
- Hòa Thịnh Tuyền một ngày chưa đóng cửa, là còn một ngày tồn tại. Lâm Lang ta chỉ cần còn một hơi thở, tuyệt không để Hòa Thịnh Tuyền mất trong tay ta.
Nàng da thịt trong suốt, hai gò má bóng loáng, dáng người yểu điệu, sức hấp dẫn động lòng người. Lúc này trong cơn tức giận, mày liễu mắt phượng, bộ ngực sữa rung lên, càng có vẻ đẹp quý phái, diễm lệ, khí chất cao nhã vô cùng.
- Nói mạnh miệng phải có thực lực.
Chu chưởng quầy cũng đứng dậy, cười lạnh:
- Tô Lâm Lang, không có lương thực, ngươi cầm cự thế nào? Ta thừa nhận, Hãn châu Phương gia tuy rằng nói là Tây Sơn đạo Ngự tửu, nhưng rượu bọn họ không thể so được với Tô gia. Những năm gần đây, tám chín phần thị tửu ở Vân Sơn phủ đều là do Tô gia khống chế, nhưng không có lương thực ủ rượu, thì làm được cái gì?
Lão ngồi xuống, nói tiếp:
- Chúng ta mở tửu lâu là để buôn bán, không có rượu thì kinh doanh cái rắm? Tô gia các ngươi không có, chúng ta không thể theo chân các ngươi mà đóng cửa hết? Phương gia Hãn châu tìm đến cửa, bán rượu giá thấp, trừ Tô gia của ngươi ra, rượu của Phương gia bọn họ ở Tây Sơn đạo cũng là số một. Huống chi còn có danh nghĩa Ngự tửu…
Lâm Lang cười lạnh:
- Ngay cả như vậy, các ngươi cũng không nên trèo qua cửa Tô gia, trực tiếp buôn bán với Phương gia mới đúng.
Chu chưởng quầy sắc mặt vốn lạnh như băng, lúc này cuối cùng thở dài:
- Lâm Lang, ngươi cũng đừng nóng vội như vậy, mà hiểu nhầm ý đồ của chúng ta. Kỳ thật hôm nay chúng ta đến đây, quả thật là muốn nhìn xem Tô gia có thật là đã lâm vào khốn cảnh hay không. Tuy rằng thủ đoạn có chút không đúng, nhưng… nếu biết rõ sự thật, thì có thể giúp ngươi vượt qua cửa ải khó khăn?
Lâm Lang chậm rãi ngồi xuống, cố gắng kiềm chế cơn giận dữ của mình, thản nhiên hỏi:
- Giúp ta? Lại không biết Chu chưởng quầy có biện pháp gì
- Lâm Lang à, chúng ta cùng Tô gia có giao hảo, từng trải qua sóng gió, ta và Mã chưởng quầy cũng đều là tiền bối của cháu, tất nhiên sẽ không hại cháu.
Chu chưởng quầy lại lộ ra vẻ mặt tươi cười:
- Ta có hai biện pháp, đều là sách lược ứng đối, lại không biết cháu có nguyện ý nghe hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.