Quyển 3 - Chương 400: Kế sách mua sắm lương thực
Sa Mạc
24/04/2013
Sở Hoan biết vị Chủ Sự Thương Bộ này họ Âu Dương, tên một chữ Chí, cũng từng gặp vài lần trong Hộ Bộ, nhưng lại chưa từng nói chuyện nhiều, cũng không rõ về người này, nhưng hôm nay nghe gã ní, lại phát hiện người này quả thực có vài phần tài cán, nói ra một phen, cũng trật tự rõ ràng, rất có đạo lý.
Âu Dương Chí này đúng là người trong đảng An Quốc Công, nhưng đảng An Quốc Công tất nhiên không phải tất cả đều là giá áo túi cơm, bản thân Âu Dương Chí vẫn có phần tài cán.
Sau lời Âu Dương Chí nói, có một số người khẽ vuốt cằm, Chủ Sự Kim Bộ lại thản nhiên nói:
- Ngươi nói thật ra nhẹ nhàng, nếu hết thảy giống như lời ngươi nói, đẩy chút bạc xuống có thể bình định loạn phỉ Thiên Môn, đó cũng coi là một ý kiến hay. Chẳng qua kho lúa của ngươi căng thẳng, chẳng nhẽ không nghĩ tới ngân lượng Kim Bộ cũng căng thẳng?
Âu Dương Chí nhíu mày.
Chủ Sự Kim Bộ chắp tay với Hồ Bất Phàm:
- Bộ Đường đại nhân, tiêu số tiền lớn mua sắm lương thực, vạn lần không được. Hiện giờ kho bạc của Kim Bộ đã vô cùng căn thẳng, chiến sự hai nơi Tây Bắc và Hà Bắc đã hao tổn quá nhiều của cái, trong tháng, còn phải trích 50 vạn lạng bạc dược thảo tới Ti Thiên Đài, Thông Thiên Điện có nhiều chỗ chuẩn bị dùng vàng lá vẽ tường, đều là khoản lớn, nếu lại trích ngân lượng mua sắm
- 50 vạn lạng?
Âu Dương Chí cau mày nói:
- Không phải mỗi tháng Ti Thiên Đài 30 vạn lạng bạc dược thảo sao?
Chủ Sự Kim Bộ liếc Âu Dương Chí một cái, nói:
- Xem ra ngươi quả thật không để đại sự của Thánh thượng ở trong lòng. Ti Thiên Đài muốn luyện chế đan dược mới, ngân lượng cần thiết tăng lên trên diện rộng, mỗi quý phải tăng 20 vạn lạng bạc dược thảo.
Âu Dương Chí nhíu chặt mày, há miệng thở dốc, dường như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng không nói ra lời nào.
Hồ Bất Phàm nói:
- Chuyện Thông Thiên Điện và Ti Thiên Đài ;iên quan tới chuyện lớn tu đạo của Thánh thượng, chuyện bình thường không thể so sánh.
Gã hỏi Âu Dương Chí:
- Ngoại trừ mua sắm lương thực, chẳng lẽ không có biện pháp khác?
Lang Vô Hư ở bên cười nói:
- Tập trung lương thảo, vẫn có thể coi là thượng sách, lời Âu Dương Chủ Sự nói không sai, thứ nhất có thể giải quyết nhu cầu nga tại chỗ, không cần điều động kho Kim Lăng, thứ hai quả thật có thể dùng việc này đoạn tuyệt hậu cần loạn phỉ Thiên Môn, không có lương thực, ngay cả bụng cũng ăn không đủ no, chúng làm sao còn có sức lực làm loạn? Chẳng qua dùng số tiền lớn mua sắm lương thực, cũng không cần.
Hồ Bất Phàm nhìn Lang Vô Hư hỏi:
- Ngươi có biện pháp gì?
Lang Vô Hư đứng dậy cung kính nói:
- Bộ Đường đại nhân, hiện giờ nơi cần tiêu tốn bạc thật sự rất nhiều, nếu lại phân phối số bạc lớn mua sắm lương thực, chi như vậy, không thể nghi ngờ sẽ gia tăng gánh nặng cho Hộ Bộ ta. Nhưng kế sách tập trung lương thảo, không cần vận dụng kho Kim Lăng, đối với Hộ Bộ ta vẫn có lợi ích rất lớn. Hạ quan nghĩ rằng, mua sắm lương thực vẫn khả thi, nhưng lại không cần dùng hiện ngân mua sắm lương thực, quan phủ có thể xuất giấy nợ, dùng giấy nợ mua sắm lương thực!
Con mắt Hồ Bất Phàm lóe sáng lên, vỗ tay nói:
- Mưu kế hay. Năm Châu Giang Hoài, thân hào thôn phú không ít, mỗi nhà đều có lương thực, hơn nữa làm kho lúa Đại Tần ta, thương nhân bán lương ở nơi đó chắc không ít, theo bản quan biết, Giang Hoài danh xưng có mười tám thương nhân lương thực lớn, bọn họ đều có kho lương thực rất lớn… Kho quan địa phương, thân sĩ tích trữ lương thực, kho lương thực thương nhân, nếu tập trung những lương thực này lại, đây chính là số lượng khổng lồ… !
Gã dường như thật sự tìm được thượng sách, lộ ra vẻ vui mừng:
- Có thể phái người tới Giang Hoài, hạ lệnh Hộ Bộ Ti Giang Hoài ra mặt,t rực tiếp đưa giấy vay nợ của Hộ Bộ ta, mượn lương thực của bọn họ, nếu bọn họ muốn bạc, chúng ta cho họ giấy vay nợ bạc, nếu bọn họ cần lương thực, đợi sau khi bình định loạn phỉ Thiên Môn, sau vụ thu hoạch mùa thu, lại trả gấp đôi lương thực lại cho bọn họ.
Lập tức có mấy tên quan viên cười nói:
- Quả nhiên là biện pháp hay.
Lang Vô Hư lộ ra vẻ đắc ý, hiển nhiên đắc chí vì diệu kế của mình.
Âu Dương Chí lại giật mình, lập tức nói:
- Bộ Đường đại nhân, Thị Lang đại nhân, điều này… điều này vạn lần không được!
Hồ Bất Phàm và Lang Vô Hư đều giận tái mặt, Chủ Sự Kim Bộ dường như quan hệ không hòa thuận với Âu Dương Chí, nghe vậy lập tức hô lên:
- Âu Dương Chí, ngươi thật lớn mật. Bộ Đường đại nhân cùng Thị Lang đại nhân nghĩ ra biện pháp tốt như vậy, coi như giải quyết một nan đề rất lớn cho Thương Bộ của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn có ý kiến hay sao?
Âu Dương Chí nói:
- Bộ Đường đại nhân, Thị Lang đại nhân, hạ quan cũng không phải cố ý chống đối, chỉ có điều… Chỉ có điều dùng giấy vay nợ mua sắm lương thực, mối họa vô cùng!
- Âu Dương Chí, lời này của ngươi từ đâu mà đến?
Lang Vô Hư vất vả nghĩ ra một biện pháp, đang đắc chí, Âu Dương Chí lại tạt xuống một gáo nước lạnh, còn nói mối họa vô cùng cái gì, điều này khiến Lang Vô Hư lập tức buồn bực trong lòng, nhưng gã là một nhân vật giấu đao trong nụ cười, cho dù trong lòng buồn bực, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười.
Trong lòng Sở Hoan có cách nhìn khác xưa đối với Âu Dương Chí.
Hắn ở Hộ Bộ cũng đã nửa tháng, ngươi quen biết kỳ thật không nhiều, người biết rõ lại càng ít, vốn tưởng rằng Hộ Bộ đều là đảng An Quốc Công, bền chắc như thép, nhưng hôm nay xem ra, bên trong ít nhiều vẫn có vấn đề, mà Âu Dương Chí này dường như hơi đặc biệt, trước mặt mọi người nói vay nợ mua sắm lương thực không ổn, đó không thể nghi ngờ là đánh Lang Vô Hư một cái tát, Âu Dương Chí có đảm lượng này, cũng không phải người tầm thường.
Âu Dương Chí hiển nhiên cũng biết hành động của mình rất có thể đắc tội Lang Vô Hư, nói rất cẩn thận:
- Các vị, hạ quan cả gan nói thẳng, vay nợ mua sắm lương thực, chắc chắn sinh ra hậu quả nghiêm trọng.
Gã nhìn chung quanh một chút, thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình, kiên trì nói:
- Thiên Môn làm loạn, chịu hại đương nhiên là triều đình, là dân chúng vô tội, nhưng người bị hại trực tiếp nhất, đó là thân sĩ thương gia khu vực Giang Hoài. Thiên Môn Đạo giương cờ hiệu cướp của người giàu chia cho người nghèo, đánh cướp thân sĩ thương gia tứ phía, hiện giờ thân sĩ thương gia này đều kiên định ủng hộ triều đình, bọn họ có quan hệ ở các nơi, hơn nữa phía dưới còn có tráng đinh hộ viện, hiện giờ đã được tổ chức, giúp đỡ triều đình bao vây tiễu trừ Thiên Môn Đạo.
- Bọn họ đều nhận ân huệ của triều đình, hiện giờ loạn phỉ Thiên Môn làm loạn, bọn họ cũng muốn ra một phần lực.
Lang Vô Hư nói.
Âu Dương Chí đáp:
- Nguyện trung thành với triều đình tất nhiên có đạo lý, nhưng… nhưng hạ quan nghĩ rằng, bọn họ giúp đỡ triều đình tiêu diệt phỉ, mục đích vẫn là muốn bảo vệ của cái bản thân mà thôi.
Tất cả mọi người không nói lời nào, nhưng trong lòng cũng biết lời Âu Dương Chí nói là thật, chỉ là lời này hơi quá thẳng thắn một chút.
- Nếu triều đình dùng vay nợ mua sắm lương thực, thu lương thực giờ phút này họ coi như vàng trở về kho quan, hạ quan lo lắng… !
Vẻ mặt Âu Dương Chí ngưng trọng, không tiếp tục nói hết.
Hồ Bất Phàm cười lạnh nói:
- Ngươi cảm thấy nếu vay nợ mua sắm lương thực, thân sĩ thương gia sẽ không phục?
Âu Dương Chí gật đầu.
- Bọn họ có hôm nay, chính là triều đình ban ân.
Hồ Bất Phàm lạnh lùng nói:
- Hiện giờ triều đình có chuyện, mượn lương thực từ bọn họ, chẳng lẽ bọn họ còn dám tạo phản hay sao?
Âu Dương Chí thở dài:
- Lời tuy nói thế, nhưng những người đó coi của cải bản thân còn quan trọng hơn mạng sống, chưa chắc có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của triều đình, nếu vay nợ mua sắm lương thực, chỉ sợ bọn họ sẽ tưởng triều đình mạnh mẽ thu gom lương thực của họ, đám người kia… đám người kia mười phần sẽ sinh ra lòng oán hận.
Lang Vô Hư cau mày nói:
- Hộ Bộ chúng ta đưa ra giấy vay nợ, cũng không phải mạnh mẽ trưng thu, chỉ là mượn tạm.
- Đối với họ mà nói, kết quả mượn tạm và trưng thu đều là lấy lương thực khỏi tay bọn họ.
Âu Dương Chí nói cẩn thận:
- Cho dù có một số người có thể hiểu được đạo lý, nhưng hạ quan nghĩ rằng, phần lớn vẫn sẽ không rõ ràng.
Hồ Bất Phàm vỗ bàn một cái, hừ lạnh nói:
- Triều đình gặp nạn, toàn lực tiêu diệt phỉ tặc, điều này không đến lượt bọn họ có tức giận hay không, bản quan không tin, chẳng lẽ bọn họ vì vậy mà phản hay sao?
Âu Dương Chí nói:
- Cho dù không phản, chỉ cần lòng bọn họ không cùng một chỗ với triều đình, cũng nhất định sinh ra phiền toái đối với chuyện lớn tiêu diệt phỉ tặc của chúng ta. Thiên Môn yêu nhân chỗ nào cũng nhúng tay vào, nếu thân sĩ thương gia này tồn tịa lòng oán giân, chỉ sợ sẽ bị Thiên Môn yên nhân thừa dịp mà vào, lôi kéo chung quanh, thế phiệt địa phương vốn thâm căn cố đế, rất có thế lực, một khi bọn họ kết hợp với Thiên Môn Đạo… !
Chủ Sự Kim Bộ lập tức nói:
- Âu Dương đại nhân, ngươi chỉ nói láo mà thôi. Bản quang cũng không tin, bởi vì một chút lương thực, bọn họ sẽ liên kết với Thiên Môn yêu nhân, đối địch với triều đình? Thiên Môn Đạo sớm hay muộn cũng bị tiêu diệt, chẳng lẽ bọn họ không ngẫm lại sau khi Thiên Môn Đạo bị tiêu diệt, kết cục của bọn họ là như thế nào?
- Đúng vậy, nói láo!
- Một đám thân sĩ thương gia mà thôi, cần gì phải suy nghĩ?
- Âu Dương đại nhân, kế sách này của Bộ Đường đại nhân và Thị Lang đại nhân rất hay, chính là kế sách tuyệt diệu lập tức giải quyết vấn đề lương thảo Giang Hoài, ngài nhìn trước ngó sau như thế, nếu theo lời ngày nói, đó là làm lỡ cơ hội.
Đám quan viên đều mồm năm miệng mười, hiển nhiên lơ đểnh đối với băn khoăn của Âu Dương Chí.
Âu Dương Chí há miệng thở dốc, cuối cùng lắc đầu lui xuống, cũng không nói chuyện.
Hồ Bất Phàm liếc mọi người một cái, đột nhiên ánh mắt dừng trên người Sở Hoan, hỏi:
- Sở đại nhân, ngươi cảm thấy đề nghị vay nợ mua sắm lương thực này thế nào?
Sở Hoan đứng dậy chắp tay nói:
- Hạ quan tới Độ Chi Tào, hiện giờ cũng chỉ biết chuyện tính toán, đối với công việc lương thảo, quả thật không rõ ràng lắm, hổ thẹn đã đến.
Thấy không ít quan viên quăng vẻ khinh bỉ đến mình, hắn cười nhạt một tiếng tiếp tục nói:
- Chẳng qua hạ quan nghĩ rằng, băn khoăn của Âu Dương đại nhân cũng không phải không có đạo lý. Nếu thế phiệt địa phương một lòng với triều đình, tuy rằng nhân số Thiên Môn Đạo có nhiều, nhưng cũng chỉ là đám ô hợp, dụng tâm mưu hoa, xử lý thích đáng, hẳn có thể bình định, nhưng một khi thân sĩ thế phiệt liên hợp với Thiên Môn Đạo, tình hình chắc chắn khác nhau rất lớn, lúc này muốn bình định loạn phỉ, chỉ sợ sẽ không dễ dàng.
Hồ Bất Phàm ồ một tiếng, vẻ mặt không cho là đúng, lập tức nói:
- Việc này liên quan rất lớn, bản quan cần phải cân nhắc một phen mới đúng.
Gã giơ tay lên nói:
- Các ngươi lui xuống trước đi, bản quan muốn yên lặng một chút.
Chờ mọi người cáo lui, Hồ Bất Phàm gọi Lang Vô Hư lại, đóng cửa mới thấp giọng nói:
- Việc Giang Hoài, không phải việc nhỏ, còn cần thương nghị kỹ càng một phen với Lão Quốc Công. Tuy nhiên kho Kim Lăng chính là kho lúa cuối cùng của chúng ta, không phải vạn bất đắc dĩ, không thể động đến, nếu không đến lúc đó địa phương khác nhiễu loạn, không có lương thực điều tiết, chỉ sợ ta và ngươi đều phải rơi đầu!
Lang Vô Hư vội đáp:
- Đại nhân nói đúng.
- Biện pháp mua sắm lương thực của ngươi không tệ, bản quan cũng không tin đám thân sĩ thương gia này thật sự vì một chút lương thực, dám đối nghịch với triều đình.
Hồ Bất Phàm ghé sát vào thấp giọng nói:
- Bạc trong ngân khố đã không còn nhiều lắm, còn phải ứng phó các loại chi tiêu, tiêu số tiền lớn mua sắm lương thực, là tuyệt đối không thể.
Lang Vô Hư cau mày nói:
- Âu Dương Chí người này luôn không nghe lời, Bộ Đường đại nhân, có nên… !
Không đợi gã nói xong, Hồ Bất Phàn đã lắc đầu nói:
- Âu Dương Chí là người Lão Quốc Công khâm điểm, mặc dù có lúc người này không nghe lời, nhưng dù sao là người một nhà, hơn nữa còn có chút bản lĩnh, không nên tính toán với hắn.
Gã dừng một chút, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, nói:
- Trái lại Sở Hoan, tiếp theo Hộ Bộ rất nhiều chuyện, chúng ta làm việc, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một số sơ hở, tiểu tử này mỗi ngày đều nhìn chằm chằm chúng ta, khiến bản quan không được tự nhiên, chỉ sợ bị hắn nắm được nhược điểm gì… Không được, người này ở Hộ Bộ, như đè lên lưng bản quan, nhất định phải nhanh chóng tìm cách đá hắn ra.
Lang Vô Hư đáp:
- Sở Hoan làm việc cẩn thạn, hạ quan nhìn chằm chằm hắn, lại thủy chung không thể tìm được nhược điểm.
Hồ Bất Phàm thấp giọng nói:
- Hiện giờ bản quan nhất định có rất nhiều chuyện phải làm, nhất thời không có tinh lực quản lý hắn. Chẳng qua nếu không diệt trừ người này, quả thật uy hiếp quá lớn đối với chúng ta, như vậy đi, bây giờ ngươi đi lại nhiều với hắn, nhìn xem có thể tìm được cơ hội diệt trừ người này hay không. Ngươi là người đắc lực nhất bên người bản quan, dùng tài trí của ngươi, muốn diệt trừ người này, hẳn không phải việc khó.
Lang Vô Hư miễn cưỡng cười nói:
- Đại nhân phân phó, hạ quan dùng hết sức đi làm!
Dường như Hồ Bất Phàm nghĩ đến cái gì, lại thấp giọng nói:
- Lão Quốc Công bên kia, gần đây có thể sẽ so sánh trướng mục, gần đầy không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
- Hạ quan hiểu được!
Lang Vô Hư cúi đầu, trong mắt lại xẹt qua một tia dị sắc.
Âu Dương Chí này đúng là người trong đảng An Quốc Công, nhưng đảng An Quốc Công tất nhiên không phải tất cả đều là giá áo túi cơm, bản thân Âu Dương Chí vẫn có phần tài cán.
Sau lời Âu Dương Chí nói, có một số người khẽ vuốt cằm, Chủ Sự Kim Bộ lại thản nhiên nói:
- Ngươi nói thật ra nhẹ nhàng, nếu hết thảy giống như lời ngươi nói, đẩy chút bạc xuống có thể bình định loạn phỉ Thiên Môn, đó cũng coi là một ý kiến hay. Chẳng qua kho lúa của ngươi căng thẳng, chẳng nhẽ không nghĩ tới ngân lượng Kim Bộ cũng căng thẳng?
Âu Dương Chí nhíu mày.
Chủ Sự Kim Bộ chắp tay với Hồ Bất Phàm:
- Bộ Đường đại nhân, tiêu số tiền lớn mua sắm lương thực, vạn lần không được. Hiện giờ kho bạc của Kim Bộ đã vô cùng căn thẳng, chiến sự hai nơi Tây Bắc và Hà Bắc đã hao tổn quá nhiều của cái, trong tháng, còn phải trích 50 vạn lạng bạc dược thảo tới Ti Thiên Đài, Thông Thiên Điện có nhiều chỗ chuẩn bị dùng vàng lá vẽ tường, đều là khoản lớn, nếu lại trích ngân lượng mua sắm
- 50 vạn lạng?
Âu Dương Chí cau mày nói:
- Không phải mỗi tháng Ti Thiên Đài 30 vạn lạng bạc dược thảo sao?
Chủ Sự Kim Bộ liếc Âu Dương Chí một cái, nói:
- Xem ra ngươi quả thật không để đại sự của Thánh thượng ở trong lòng. Ti Thiên Đài muốn luyện chế đan dược mới, ngân lượng cần thiết tăng lên trên diện rộng, mỗi quý phải tăng 20 vạn lạng bạc dược thảo.
Âu Dương Chí nhíu chặt mày, há miệng thở dốc, dường như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng không nói ra lời nào.
Hồ Bất Phàm nói:
- Chuyện Thông Thiên Điện và Ti Thiên Đài ;iên quan tới chuyện lớn tu đạo của Thánh thượng, chuyện bình thường không thể so sánh.
Gã hỏi Âu Dương Chí:
- Ngoại trừ mua sắm lương thực, chẳng lẽ không có biện pháp khác?
Lang Vô Hư ở bên cười nói:
- Tập trung lương thảo, vẫn có thể coi là thượng sách, lời Âu Dương Chủ Sự nói không sai, thứ nhất có thể giải quyết nhu cầu nga tại chỗ, không cần điều động kho Kim Lăng, thứ hai quả thật có thể dùng việc này đoạn tuyệt hậu cần loạn phỉ Thiên Môn, không có lương thực, ngay cả bụng cũng ăn không đủ no, chúng làm sao còn có sức lực làm loạn? Chẳng qua dùng số tiền lớn mua sắm lương thực, cũng không cần.
Hồ Bất Phàm nhìn Lang Vô Hư hỏi:
- Ngươi có biện pháp gì?
Lang Vô Hư đứng dậy cung kính nói:
- Bộ Đường đại nhân, hiện giờ nơi cần tiêu tốn bạc thật sự rất nhiều, nếu lại phân phối số bạc lớn mua sắm lương thực, chi như vậy, không thể nghi ngờ sẽ gia tăng gánh nặng cho Hộ Bộ ta. Nhưng kế sách tập trung lương thảo, không cần vận dụng kho Kim Lăng, đối với Hộ Bộ ta vẫn có lợi ích rất lớn. Hạ quan nghĩ rằng, mua sắm lương thực vẫn khả thi, nhưng lại không cần dùng hiện ngân mua sắm lương thực, quan phủ có thể xuất giấy nợ, dùng giấy nợ mua sắm lương thực!
Con mắt Hồ Bất Phàm lóe sáng lên, vỗ tay nói:
- Mưu kế hay. Năm Châu Giang Hoài, thân hào thôn phú không ít, mỗi nhà đều có lương thực, hơn nữa làm kho lúa Đại Tần ta, thương nhân bán lương ở nơi đó chắc không ít, theo bản quan biết, Giang Hoài danh xưng có mười tám thương nhân lương thực lớn, bọn họ đều có kho lương thực rất lớn… Kho quan địa phương, thân sĩ tích trữ lương thực, kho lương thực thương nhân, nếu tập trung những lương thực này lại, đây chính là số lượng khổng lồ… !
Gã dường như thật sự tìm được thượng sách, lộ ra vẻ vui mừng:
- Có thể phái người tới Giang Hoài, hạ lệnh Hộ Bộ Ti Giang Hoài ra mặt,t rực tiếp đưa giấy vay nợ của Hộ Bộ ta, mượn lương thực của bọn họ, nếu bọn họ muốn bạc, chúng ta cho họ giấy vay nợ bạc, nếu bọn họ cần lương thực, đợi sau khi bình định loạn phỉ Thiên Môn, sau vụ thu hoạch mùa thu, lại trả gấp đôi lương thực lại cho bọn họ.
Lập tức có mấy tên quan viên cười nói:
- Quả nhiên là biện pháp hay.
Lang Vô Hư lộ ra vẻ đắc ý, hiển nhiên đắc chí vì diệu kế của mình.
Âu Dương Chí lại giật mình, lập tức nói:
- Bộ Đường đại nhân, Thị Lang đại nhân, điều này… điều này vạn lần không được!
Hồ Bất Phàm và Lang Vô Hư đều giận tái mặt, Chủ Sự Kim Bộ dường như quan hệ không hòa thuận với Âu Dương Chí, nghe vậy lập tức hô lên:
- Âu Dương Chí, ngươi thật lớn mật. Bộ Đường đại nhân cùng Thị Lang đại nhân nghĩ ra biện pháp tốt như vậy, coi như giải quyết một nan đề rất lớn cho Thương Bộ của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn có ý kiến hay sao?
Âu Dương Chí nói:
- Bộ Đường đại nhân, Thị Lang đại nhân, hạ quan cũng không phải cố ý chống đối, chỉ có điều… Chỉ có điều dùng giấy vay nợ mua sắm lương thực, mối họa vô cùng!
- Âu Dương Chí, lời này của ngươi từ đâu mà đến?
Lang Vô Hư vất vả nghĩ ra một biện pháp, đang đắc chí, Âu Dương Chí lại tạt xuống một gáo nước lạnh, còn nói mối họa vô cùng cái gì, điều này khiến Lang Vô Hư lập tức buồn bực trong lòng, nhưng gã là một nhân vật giấu đao trong nụ cười, cho dù trong lòng buồn bực, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười.
Trong lòng Sở Hoan có cách nhìn khác xưa đối với Âu Dương Chí.
Hắn ở Hộ Bộ cũng đã nửa tháng, ngươi quen biết kỳ thật không nhiều, người biết rõ lại càng ít, vốn tưởng rằng Hộ Bộ đều là đảng An Quốc Công, bền chắc như thép, nhưng hôm nay xem ra, bên trong ít nhiều vẫn có vấn đề, mà Âu Dương Chí này dường như hơi đặc biệt, trước mặt mọi người nói vay nợ mua sắm lương thực không ổn, đó không thể nghi ngờ là đánh Lang Vô Hư một cái tát, Âu Dương Chí có đảm lượng này, cũng không phải người tầm thường.
Âu Dương Chí hiển nhiên cũng biết hành động của mình rất có thể đắc tội Lang Vô Hư, nói rất cẩn thận:
- Các vị, hạ quan cả gan nói thẳng, vay nợ mua sắm lương thực, chắc chắn sinh ra hậu quả nghiêm trọng.
Gã nhìn chung quanh một chút, thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình, kiên trì nói:
- Thiên Môn làm loạn, chịu hại đương nhiên là triều đình, là dân chúng vô tội, nhưng người bị hại trực tiếp nhất, đó là thân sĩ thương gia khu vực Giang Hoài. Thiên Môn Đạo giương cờ hiệu cướp của người giàu chia cho người nghèo, đánh cướp thân sĩ thương gia tứ phía, hiện giờ thân sĩ thương gia này đều kiên định ủng hộ triều đình, bọn họ có quan hệ ở các nơi, hơn nữa phía dưới còn có tráng đinh hộ viện, hiện giờ đã được tổ chức, giúp đỡ triều đình bao vây tiễu trừ Thiên Môn Đạo.
- Bọn họ đều nhận ân huệ của triều đình, hiện giờ loạn phỉ Thiên Môn làm loạn, bọn họ cũng muốn ra một phần lực.
Lang Vô Hư nói.
Âu Dương Chí đáp:
- Nguyện trung thành với triều đình tất nhiên có đạo lý, nhưng… nhưng hạ quan nghĩ rằng, bọn họ giúp đỡ triều đình tiêu diệt phỉ, mục đích vẫn là muốn bảo vệ của cái bản thân mà thôi.
Tất cả mọi người không nói lời nào, nhưng trong lòng cũng biết lời Âu Dương Chí nói là thật, chỉ là lời này hơi quá thẳng thắn một chút.
- Nếu triều đình dùng vay nợ mua sắm lương thực, thu lương thực giờ phút này họ coi như vàng trở về kho quan, hạ quan lo lắng… !
Vẻ mặt Âu Dương Chí ngưng trọng, không tiếp tục nói hết.
Hồ Bất Phàm cười lạnh nói:
- Ngươi cảm thấy nếu vay nợ mua sắm lương thực, thân sĩ thương gia sẽ không phục?
Âu Dương Chí gật đầu.
- Bọn họ có hôm nay, chính là triều đình ban ân.
Hồ Bất Phàm lạnh lùng nói:
- Hiện giờ triều đình có chuyện, mượn lương thực từ bọn họ, chẳng lẽ bọn họ còn dám tạo phản hay sao?
Âu Dương Chí thở dài:
- Lời tuy nói thế, nhưng những người đó coi của cải bản thân còn quan trọng hơn mạng sống, chưa chắc có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của triều đình, nếu vay nợ mua sắm lương thực, chỉ sợ bọn họ sẽ tưởng triều đình mạnh mẽ thu gom lương thực của họ, đám người kia… đám người kia mười phần sẽ sinh ra lòng oán hận.
Lang Vô Hư cau mày nói:
- Hộ Bộ chúng ta đưa ra giấy vay nợ, cũng không phải mạnh mẽ trưng thu, chỉ là mượn tạm.
- Đối với họ mà nói, kết quả mượn tạm và trưng thu đều là lấy lương thực khỏi tay bọn họ.
Âu Dương Chí nói cẩn thận:
- Cho dù có một số người có thể hiểu được đạo lý, nhưng hạ quan nghĩ rằng, phần lớn vẫn sẽ không rõ ràng.
Hồ Bất Phàm vỗ bàn một cái, hừ lạnh nói:
- Triều đình gặp nạn, toàn lực tiêu diệt phỉ tặc, điều này không đến lượt bọn họ có tức giận hay không, bản quan không tin, chẳng lẽ bọn họ vì vậy mà phản hay sao?
Âu Dương Chí nói:
- Cho dù không phản, chỉ cần lòng bọn họ không cùng một chỗ với triều đình, cũng nhất định sinh ra phiền toái đối với chuyện lớn tiêu diệt phỉ tặc của chúng ta. Thiên Môn yêu nhân chỗ nào cũng nhúng tay vào, nếu thân sĩ thương gia này tồn tịa lòng oán giân, chỉ sợ sẽ bị Thiên Môn yên nhân thừa dịp mà vào, lôi kéo chung quanh, thế phiệt địa phương vốn thâm căn cố đế, rất có thế lực, một khi bọn họ kết hợp với Thiên Môn Đạo… !
Chủ Sự Kim Bộ lập tức nói:
- Âu Dương đại nhân, ngươi chỉ nói láo mà thôi. Bản quang cũng không tin, bởi vì một chút lương thực, bọn họ sẽ liên kết với Thiên Môn yêu nhân, đối địch với triều đình? Thiên Môn Đạo sớm hay muộn cũng bị tiêu diệt, chẳng lẽ bọn họ không ngẫm lại sau khi Thiên Môn Đạo bị tiêu diệt, kết cục của bọn họ là như thế nào?
- Đúng vậy, nói láo!
- Một đám thân sĩ thương gia mà thôi, cần gì phải suy nghĩ?
- Âu Dương đại nhân, kế sách này của Bộ Đường đại nhân và Thị Lang đại nhân rất hay, chính là kế sách tuyệt diệu lập tức giải quyết vấn đề lương thảo Giang Hoài, ngài nhìn trước ngó sau như thế, nếu theo lời ngày nói, đó là làm lỡ cơ hội.
Đám quan viên đều mồm năm miệng mười, hiển nhiên lơ đểnh đối với băn khoăn của Âu Dương Chí.
Âu Dương Chí há miệng thở dốc, cuối cùng lắc đầu lui xuống, cũng không nói chuyện.
Hồ Bất Phàm liếc mọi người một cái, đột nhiên ánh mắt dừng trên người Sở Hoan, hỏi:
- Sở đại nhân, ngươi cảm thấy đề nghị vay nợ mua sắm lương thực này thế nào?
Sở Hoan đứng dậy chắp tay nói:
- Hạ quan tới Độ Chi Tào, hiện giờ cũng chỉ biết chuyện tính toán, đối với công việc lương thảo, quả thật không rõ ràng lắm, hổ thẹn đã đến.
Thấy không ít quan viên quăng vẻ khinh bỉ đến mình, hắn cười nhạt một tiếng tiếp tục nói:
- Chẳng qua hạ quan nghĩ rằng, băn khoăn của Âu Dương đại nhân cũng không phải không có đạo lý. Nếu thế phiệt địa phương một lòng với triều đình, tuy rằng nhân số Thiên Môn Đạo có nhiều, nhưng cũng chỉ là đám ô hợp, dụng tâm mưu hoa, xử lý thích đáng, hẳn có thể bình định, nhưng một khi thân sĩ thế phiệt liên hợp với Thiên Môn Đạo, tình hình chắc chắn khác nhau rất lớn, lúc này muốn bình định loạn phỉ, chỉ sợ sẽ không dễ dàng.
Hồ Bất Phàm ồ một tiếng, vẻ mặt không cho là đúng, lập tức nói:
- Việc này liên quan rất lớn, bản quan cần phải cân nhắc một phen mới đúng.
Gã giơ tay lên nói:
- Các ngươi lui xuống trước đi, bản quan muốn yên lặng một chút.
Chờ mọi người cáo lui, Hồ Bất Phàm gọi Lang Vô Hư lại, đóng cửa mới thấp giọng nói:
- Việc Giang Hoài, không phải việc nhỏ, còn cần thương nghị kỹ càng một phen với Lão Quốc Công. Tuy nhiên kho Kim Lăng chính là kho lúa cuối cùng của chúng ta, không phải vạn bất đắc dĩ, không thể động đến, nếu không đến lúc đó địa phương khác nhiễu loạn, không có lương thực điều tiết, chỉ sợ ta và ngươi đều phải rơi đầu!
Lang Vô Hư vội đáp:
- Đại nhân nói đúng.
- Biện pháp mua sắm lương thực của ngươi không tệ, bản quan cũng không tin đám thân sĩ thương gia này thật sự vì một chút lương thực, dám đối nghịch với triều đình.
Hồ Bất Phàm ghé sát vào thấp giọng nói:
- Bạc trong ngân khố đã không còn nhiều lắm, còn phải ứng phó các loại chi tiêu, tiêu số tiền lớn mua sắm lương thực, là tuyệt đối không thể.
Lang Vô Hư cau mày nói:
- Âu Dương Chí người này luôn không nghe lời, Bộ Đường đại nhân, có nên… !
Không đợi gã nói xong, Hồ Bất Phàn đã lắc đầu nói:
- Âu Dương Chí là người Lão Quốc Công khâm điểm, mặc dù có lúc người này không nghe lời, nhưng dù sao là người một nhà, hơn nữa còn có chút bản lĩnh, không nên tính toán với hắn.
Gã dừng một chút, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, nói:
- Trái lại Sở Hoan, tiếp theo Hộ Bộ rất nhiều chuyện, chúng ta làm việc, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một số sơ hở, tiểu tử này mỗi ngày đều nhìn chằm chằm chúng ta, khiến bản quan không được tự nhiên, chỉ sợ bị hắn nắm được nhược điểm gì… Không được, người này ở Hộ Bộ, như đè lên lưng bản quan, nhất định phải nhanh chóng tìm cách đá hắn ra.
Lang Vô Hư đáp:
- Sở Hoan làm việc cẩn thạn, hạ quan nhìn chằm chằm hắn, lại thủy chung không thể tìm được nhược điểm.
Hồ Bất Phàm thấp giọng nói:
- Hiện giờ bản quan nhất định có rất nhiều chuyện phải làm, nhất thời không có tinh lực quản lý hắn. Chẳng qua nếu không diệt trừ người này, quả thật uy hiếp quá lớn đối với chúng ta, như vậy đi, bây giờ ngươi đi lại nhiều với hắn, nhìn xem có thể tìm được cơ hội diệt trừ người này hay không. Ngươi là người đắc lực nhất bên người bản quan, dùng tài trí của ngươi, muốn diệt trừ người này, hẳn không phải việc khó.
Lang Vô Hư miễn cưỡng cười nói:
- Đại nhân phân phó, hạ quan dùng hết sức đi làm!
Dường như Hồ Bất Phàm nghĩ đến cái gì, lại thấp giọng nói:
- Lão Quốc Công bên kia, gần đây có thể sẽ so sánh trướng mục, gần đầy không thể xuất hiện bất kỳ sai lầm nào.
- Hạ quan hiểu được!
Lang Vô Hư cúi đầu, trong mắt lại xẹt qua một tia dị sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.