Quyển 8 - Chương 1068: Khăng khít
Sa Mạc
19/06/2014
Đông Phương Tín lạnh lùng nói:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Trước khi Đổng Thế Trân chết, thần chí không rõ ràng, là hồ ngôn loạn ngữ.
- Đông Phương Tín, lời này của ngươi nói sai rồi, một người trước khi chết, thường là lúc tỉnh táo nhất.
Sở Hoan duỗi tay nắm chuôi bội đao bên hông, bước hai bước về phía Đông Phương Tín:
- Trước khi Đổng đại nhân chết, hiểu rõ là ngươi bố trí thế cục ám sát chúng ta, hiện giờ Triệu Tín đã khai, ngươi còn có gì để ngụy biện?
Đông Phương Tín hoảng loạn trong lòng, thấy ánh mắt sáng quắc của Sở Hoan, càng kinh hãi, nhịn không được nói:
- Tổng đốc đại nhân, ngài… ngài tuyệt đối không nên tin lời đồn, hết thảy… không có liên quan với ta!
- Chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn có gì biện bạch? Nếu như ngươi thực sự oan khuất, cứ việc vào kinh giải thích với triều đình.
Sở Hoan thần sắc lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Người đâu, bắt Đông Phương Tín!
Võ sĩ Cận Vệ Quân hướng trường đao về phía trước, bao vây Đông Phương Tín. Đông Phương Tín hoảng loạn trong lòng, chợt nghe được một tiếng hô:
- Tướng quân đi mau!
Lập tức tiếng lưỡi mác giao kích vang lên, Hách Thông bổ ngang về phía một gã võ sĩ Cận Vệ Quân, vài tên hộ vệ phía sau gã cũng lên cùng, giương đao lên chém. Hách Thông và vài tên hộ vệ thủ hạ này, đều trung thành với Đông Phương Tín, lúc này thấy được tình thế nguy cấp của Đông Phương Tín, lập tức ra tay, muốn mở một đường máu giúp Đông Phương Tín.
Bên này ra tay, một đám quan lại vội vàng tránh né. Lúc này Đông Phương Tín chỉ có một hi vọng cuối cùng, đó là trốn ra phủ tướng quân, ra khỏi thành triệu tập binh mã, thấy mọi nơi hỗn loạn, gã không do dự, gào to xoay người rời đi.
Gã trải qua trăm trận, kinh nghiệm thực chiến rất mạnh, lúc này cầu đường sống trong chỗ chết, vọt tới chỗ Hách Thông. Hách Thông bên này đã giết ra một lỗ hổng, Đông Phương Tín hùng hổ xông ra, nhận lấy một cây đao Hách thông đưa tới, trầm giọng nói:
- Theo ta trốn khỏi thành.
Gã xông trận lên trước, phóng ra ngoài phủ tướng quân.
Sở Hoan rút đao trong tay, cao giọng nói:
- Đông Phương Tín hành thích Đổng Thế Trân, ý đồ mưu phản, bắt lấy phản tặc.
Hắn dẫn theo mọi người đuổi phía sau.
Đông Phương Tín vóc dáng mặc dù khôi ngô, nhưng lại chạy như bay, dẫn mấy người Hách Thông, phóng thẳng ra ngoài phủ tướng quân. Gã rõ như lòng bàn tay bố cục phủ tướng quân, bắt đầu dẫn người tới cửa chính, bỗng nhiên nghĩ tới cửa trước cửa sau phủ tướng quân đều bị bộ hạ của Sở Hoan ngăn chặn, liền quay đầu chạy tới viện bên. Đám người Hách Thông cầm đao hộ vệ ở bên, tiếng bước chân vang lên phía sau, Sở Hoan dẫn người theo sát.
- Thủ thành là người của chúng ta.
Đông Phương Tín vừa chạy vừa nói:
- Các ngươi theo ta rời khỏi thành, chỉ cần ra khỏi thành, triệu tập binh mã, lập tức giết trở lại thành Sóc Tuyền, đến lúc đó bắt được họ Sở, nhất định phải chém hắn thành muôn mảnh.
Trong chốc lát, đám người Đông Phương Tín chạy tới bên tường, tường đại viện phủ tướng quân này rất cao, Hách Thông không nói hai lời, ngồi chồm hổm trên mặt đất, nói:
- Đại nhân leo tường ra ngoài, chúng ta ngăn địch ở nơi này!
Trong mắt Đông Phương Tín lộ vẻ cảm kích, vươn tay vỗ vai Hách Thông:
- Có bằng hữu như ngươi, dù chết không tiếc.
Đám người Sở Hoan theo sát phía sau, Đông Phương Tín không dám chậm trễ, bước lên vai Hách Thông, dưới chân nhấn một cái, nhún người nhảy lên, muốn nhảy lên đầu tường. Thân gã còn ở không trung, lại nghe sau lưng truyền tới tiếng thét, Đông Phương Tín căn bản không cách nào quay đầu lại, lập tức nghe được một tiếng phốc vang lên, cảm thấy lưng xiết chặt, cả ngươi đau nhức kịch liệt, khí lực toàn thân nháy mắt biến mất, nặng tựa ngàn cân, rơi xuống đất.
- Đại nhân… !
Đám người Hách Thông nghẹn ngào kêu lên sợ hãi.
Đông Phương Tín rơi xuống góc tường, co quắp trên mặt đất, cúi đầu xuống, phát hiện một thanh trường dao xuyên qua thân thể gã từ phía sau, đao kia thân đỏ như máu, đúng là bội đao của Sở Hoan.
Hai mắt Đông Phương Tín trợn lên, thể chất gã rất tốt, mặc dù bị trường đao xuyên qua thân thể, nhưng nhất thời cũng không chết đi, cố gắng ngẩng đầu, liền thấy Sở Hoan dẫn võ sĩ Cận Vệ Quân xông tới, tạo trận hình cung bao vây lại. Sở Hoan mặt không biểu tình, nhìn chằm chằm Đông Phương Tín, thản nhiên nói:
- Đông Phương Tín hành thích mệnh quan triều đình, chuyện bại lộ trốn chạy, giết không tha!
Lúc này một loạt tiếng bước chân vang lên phía sau, là một đám quan viên đi theo xem náo nhiệt. Mọi người trông thấy Đông Phương Tín lưng dựa chân tường, trường đao đâm thủng ngực, mắt thấy không sống được, mỗi người đều hoảng sợ trong lòng.
Trông thấy biểu tình hờ hững của Sở Hoan, Đông Phương Tín linh quang chợt hiện, trong lúc đó hiểu được cái ì, dốc toàn lực nâng cánh tay lên, chỉ Sở Hoan, thê thanh nói:
- Là… là ngươi, hóa ra… Ha ha ha ha… !
Gã cười ha ha, giọng điệu không cam lòng và bất đắc dĩ:
- Sớm biết như vậy, ta… ta đã nên mang binh chém ngươi… chém ngươi thành muôn mảnh… !
Gã ho khan kịch liệt, máu tươi từ miệng ứa ra ngoài, nhỏ xuống ngực, xen lẫn một chỗ với máu tươi chảy ra từ ngực, nhuộm dỏ cả áo giáp.
- Bây giờ nói những điều này, đã quá muộn rồi.
Sở Hoan thở dài, giơ tay lên, một đám binh sĩ đằng sau lập tức tiến lên, tay đều giương cung cài tên, nhắm thẳng đám người Hách Thông. Đám người Hách Thông liếc nhau, liền nghe được Hách Thông rống lên một tiêng, nắm chặt đao trong tay, giống như báo săn bị chọc giận, xông tới bên này.
Trong mắt Sở Hoan mang theo một tia tiếc hận, lắc đầu thở dài:
- Đám người Hách Thông, ngoan cố không đổi, giết không tha!
Mũi tên bay loạn xạ, bắn ra như mưa, Hách Thông dẫn đầu, chỉ xông được vài bước, tiếng phốc phốc vang lên, mũi tên bắn vào thân thể gã, mấy mũi tên bắn trúng chỗ yếu hại, gã mang theo tên chạy thêm vài bước, thật sự không chịu được, quỳ rạp xuống đất, thân thể giật giật, lập tức ngã quỵ. Vài tên hộ vệ sau lưng gã cũng trúng tên ngã xuống đất, trong nháy mắt không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Đám quan viên sau lưng Sở Hoan không xa đều sợ mất mật.
Đổng Thế Trân bị đâm ở Bắc Vọng Lâu, đám quan viên đã kinh ngạc, ai cũng không nghĩ ra, không tới nửa ngày, một ông trùm khác ở Tây Quan là Đông Phương Tín cũng chống lại lệnh bị giết.
Chuyện đã xảy ra hôm nay, rất nhiều quan viên cảm thấy dường như còn đang trong mộng, không cách nào tiêu hóa.
Nhưng có một số quan viên thông minh, lại cảm thấy chuyện này hơi kỳ quặc, nhưng chuyện thuận lý thành chương, Đông Phương Tín muốn nắm hết quyền hành, cho nên phái người thừa dịp thọ yến hành thích, chẳng những muốn ám sát Sở Hoan, còn muốn ám sát Đổng Thế Trân. Đổng Thế Trân vận rủi quấn thân, bị đâm tại chỗ, Sở Hoan lại tránh được một kiếp, sau đó đuổi bắt đào phạm, lục soát phủ tướng quân, Đông Phương Tín chứa chấp thích khách Triệu Tín, Triệu Tín không chịu được Sở Hoan thẩm vấn, khai ra Đông Phương Tín là người đứng phía sau. Đông Phương Tín không muốn thất bại như vậy, muốn phá vòng vây, lại bị Sở Hoan đánh chết, hết thảy hợp tình hợp lý, không có sơ hở gì.
Còn các võ sĩ Cận Vệ Quân lại vô cùng khâm phục thủ đoạn ném đao giết địch của Sở Hoan, trông rất đơn giản, nhưng không phải ai cũng có thể nắm giữ được lực đạo và thời cơ, Đông Phương Tín mạc áo giáp, Sở Hoan cách không gần, lại có thể dùng lợi đao phá giáp, xuyên qua thân thể, bản sự này tuyệt đối không mấy người có thể làm được.
- Các vị, tất cả mọi người thấy rõ ràng, Đông Phương Tín phái người hành thích bản Đốc và Đổng Thế Trân, thất bại chống lại lệnh bắt, ban Đốc hoàn toàn bất đắc dĩ, lúc này mới ra tay đánh chết.
Sở Hoan quay người lại, liếc đám quan viên sau lưng, thơ dài:
- Đổng đại nhân tài cán xuất chúng, lại bị Đông Phương Tín làm hại, thật sự khiến người ta cảm thấy tiếc nuối… !
Trong vòng một ngày Đổng Thế Trân và Đông Phương Tín đều mất mạng, người đứng đầu Tây Quan Đạo hiện giờ, đương nhiên không ai khác ngoài Sở Hoan. Sở Hoan ra tay quyết đoán, không lưu tình chút nào, đám quan viên kinh hãi trong lòng, lúc này máu tanh chưa ta, ai dám biểu hiện chống lại, đều nói:
- Tổng đốc đại nhân thấy rõ mọi việc,Đông Phương Tín lòng muôn dạ thú, nếu như không phải đại nhân ra tay quyết đoán, Tây Quan chắc chắn vạn kiếp bất phục.
- Bản Đốc biết rõ, hiện giờ trong lòng mọi người cũng sốt ruột trở về.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Chẳng qua bản Đốc còn có chuyện quan trọng bàn bạc với các vị, kính xin các vị tới đại đường chờ!
Đám quan viên ngơ ngác nhìn nhau, nhưng lúc này ai dám nói một chữ không, rốt rít đáp:
- Cẩn tuân phân phó của Tổng đốc đại nhân.
Đám quan lại bị đưa tới đại đường phủ tướng quân, phủ tướng quân bị vây, Sở Hoan sai người tạm thời giam giữ Triệu Tín và Đông Phương phu nhân, gọi Hiên Viên Thắng Tài hỏi:
- Phải chăng đã an bài thỏa đáng hết thảy?
- Hồi bẩm đại nhân, người đã tuyển chọn, lệnh phù và ấn tướng quân của Đông Phương Tín cũng đã tới tay, hiện giờ có thể xuất phát!
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Hết thảy dựa theo kế hoạch, lập tức phái người ra khỏi thành.
Chờ Hiên Viên Thắng Tài lui ra, lúc này Sở Hoan mới đi tới căn phòng nhỏ giam giữ Triệu Tín, hai võ sĩ canh gác ngoài cửa. Sở oan tiến vào trong, trong phòng đốt đèn, Triệu Tín vốn bị trói gô, lúc này đã được cởi dây thừng, đang ngồi uống trà trong phòng, nghe được động tĩnh, Triệu Tín ngẩng đầu, thấy Sở Hoan, lập tức đứng dậy, đi lên hai bước, quỳ rạp xuống đất, chắp tay nói:
- Triệu Tín bái kiến Tổng đốc đại nhân!
Sở Hoan đưa tay nâng gã dậy, cười nói:
- Triệu Tín, lần này ngươi lập công đầu, bản Đốc rất hài lòng với ngươi.
Triệu Tín đáp:
- Đại nhân khách khí rồi, nếu như không phải đại nhân an bài tỉ mỉ, thâm cừu đại hận của Triệu Tín, chỉ sợ đời này khó mà báo được.
- Triệu Tín, ngươi là người trọng tình cảm, nhiều năm như vậy, đối với Đông Phương phu nhân… Ồ, xin lỗi, cần phải gọi nàng là Tiểu Vân, ngươi đối với Tiểu Vân tình cảm thắm thiết, nam tử trọng tình nghĩa như thế, hiếm thấy trên đời.
Sở Hoan nghiem nghị nói:
- Nếu như không phải biết rõ tình cảm của ngươi đối với Tiểu Vân sâu như vậy, trọng tình trọng nghĩa như vậy, bản Đốc không dám tùy tiện tin tưởng ngươi.
Triệu Tin cười khổ nói:
- Tiểu nhân biết đại nhân làm việc cẩn thận, cho nên chủ động thỉnh cầu uống độc dược.
Sở Hoan lại cười nói:
- Thật ra độc dược bản Đốc cho ngươi lúc ấy, cũng không phải độc dược thật sự, ngươi dã dám uống, vậy chứng minh ngươi thật lòng muốn giúp bản Đốc, độc dược có thật hay không, đã không quan trọng.
- Hóa ra… !
Triệu Tín khẽ giật mình, lập tức cười khổ nói:
- Đại nhân mưu trí hơn người, Triệu Tín phục rồi.
Gã lại ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ từ lúc đầu đại nhân đã bố trí mưu kế như vậy?
- Đổng Thế Trân và Đông Phương Tín tại Tây Quan người đông thế mạnh, nếu như bản Đốc không có mưu, rất khó đẩy ngã họ.
Sở Hoan ý bảo Triệu Tín ngồi xuống:
- Biết mình biết người, mới có thể trăm trận trăm thắng. Từ đầu ta đã phái người bí mật điều tra tình báo của Đông Phương Tín, mới biết được đoạn chuyện xưa của ngươi và Đông Phương Tín… Năm đó ngươi và Tiểu Vân tình đầu ý hợp, thậm chí cũng đã tự định chung thân. Đông Phương Tín vì tư dục bản thân, không để ý nghĩa huynh đệ, cướp Tiểu Vân khỏi ngươi, bản Đốc cho rằng, chỉ cần là đàn ông, nhất định sẽ không cam lòng.
Triệu Tín nắm tay cười lạnh:
- Năm đó chúng ta cùng tòng quân, kết nghĩa kim lan. Chúng ta theo hắn chém giết đẫm máu, thế nhưng cho dù chúng ta lập bao nhiêu công lao, hắn đều chiếm thành của mình, từng bước thăng chức, tính mạng huynh đệ chúng ta, trở thành hòn đá để hắn đặt chân. Lần diệt phỉ đó, nếu như không phải hắn kéo Tứ ca làm tấm chắn, Tứ ca cũng sẽ không chết trên sa trường, hắn tự cho làm được kín đáo, nhưng lúc đó ta thấy rõ ràng… !
- Ngươi nói bậy bạ gì đó? Trước khi Đổng Thế Trân chết, thần chí không rõ ràng, là hồ ngôn loạn ngữ.
- Đông Phương Tín, lời này của ngươi nói sai rồi, một người trước khi chết, thường là lúc tỉnh táo nhất.
Sở Hoan duỗi tay nắm chuôi bội đao bên hông, bước hai bước về phía Đông Phương Tín:
- Trước khi Đổng đại nhân chết, hiểu rõ là ngươi bố trí thế cục ám sát chúng ta, hiện giờ Triệu Tín đã khai, ngươi còn có gì để ngụy biện?
Đông Phương Tín hoảng loạn trong lòng, thấy ánh mắt sáng quắc của Sở Hoan, càng kinh hãi, nhịn không được nói:
- Tổng đốc đại nhân, ngài… ngài tuyệt đối không nên tin lời đồn, hết thảy… không có liên quan với ta!
- Chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn có gì biện bạch? Nếu như ngươi thực sự oan khuất, cứ việc vào kinh giải thích với triều đình.
Sở Hoan thần sắc lạnh lùng, trầm giọng nói:
- Người đâu, bắt Đông Phương Tín!
Võ sĩ Cận Vệ Quân hướng trường đao về phía trước, bao vây Đông Phương Tín. Đông Phương Tín hoảng loạn trong lòng, chợt nghe được một tiếng hô:
- Tướng quân đi mau!
Lập tức tiếng lưỡi mác giao kích vang lên, Hách Thông bổ ngang về phía một gã võ sĩ Cận Vệ Quân, vài tên hộ vệ phía sau gã cũng lên cùng, giương đao lên chém. Hách Thông và vài tên hộ vệ thủ hạ này, đều trung thành với Đông Phương Tín, lúc này thấy được tình thế nguy cấp của Đông Phương Tín, lập tức ra tay, muốn mở một đường máu giúp Đông Phương Tín.
Bên này ra tay, một đám quan lại vội vàng tránh né. Lúc này Đông Phương Tín chỉ có một hi vọng cuối cùng, đó là trốn ra phủ tướng quân, ra khỏi thành triệu tập binh mã, thấy mọi nơi hỗn loạn, gã không do dự, gào to xoay người rời đi.
Gã trải qua trăm trận, kinh nghiệm thực chiến rất mạnh, lúc này cầu đường sống trong chỗ chết, vọt tới chỗ Hách Thông. Hách Thông bên này đã giết ra một lỗ hổng, Đông Phương Tín hùng hổ xông ra, nhận lấy một cây đao Hách thông đưa tới, trầm giọng nói:
- Theo ta trốn khỏi thành.
Gã xông trận lên trước, phóng ra ngoài phủ tướng quân.
Sở Hoan rút đao trong tay, cao giọng nói:
- Đông Phương Tín hành thích Đổng Thế Trân, ý đồ mưu phản, bắt lấy phản tặc.
Hắn dẫn theo mọi người đuổi phía sau.
Đông Phương Tín vóc dáng mặc dù khôi ngô, nhưng lại chạy như bay, dẫn mấy người Hách Thông, phóng thẳng ra ngoài phủ tướng quân. Gã rõ như lòng bàn tay bố cục phủ tướng quân, bắt đầu dẫn người tới cửa chính, bỗng nhiên nghĩ tới cửa trước cửa sau phủ tướng quân đều bị bộ hạ của Sở Hoan ngăn chặn, liền quay đầu chạy tới viện bên. Đám người Hách Thông cầm đao hộ vệ ở bên, tiếng bước chân vang lên phía sau, Sở Hoan dẫn người theo sát.
- Thủ thành là người của chúng ta.
Đông Phương Tín vừa chạy vừa nói:
- Các ngươi theo ta rời khỏi thành, chỉ cần ra khỏi thành, triệu tập binh mã, lập tức giết trở lại thành Sóc Tuyền, đến lúc đó bắt được họ Sở, nhất định phải chém hắn thành muôn mảnh.
Trong chốc lát, đám người Đông Phương Tín chạy tới bên tường, tường đại viện phủ tướng quân này rất cao, Hách Thông không nói hai lời, ngồi chồm hổm trên mặt đất, nói:
- Đại nhân leo tường ra ngoài, chúng ta ngăn địch ở nơi này!
Trong mắt Đông Phương Tín lộ vẻ cảm kích, vươn tay vỗ vai Hách Thông:
- Có bằng hữu như ngươi, dù chết không tiếc.
Đám người Sở Hoan theo sát phía sau, Đông Phương Tín không dám chậm trễ, bước lên vai Hách Thông, dưới chân nhấn một cái, nhún người nhảy lên, muốn nhảy lên đầu tường. Thân gã còn ở không trung, lại nghe sau lưng truyền tới tiếng thét, Đông Phương Tín căn bản không cách nào quay đầu lại, lập tức nghe được một tiếng phốc vang lên, cảm thấy lưng xiết chặt, cả ngươi đau nhức kịch liệt, khí lực toàn thân nháy mắt biến mất, nặng tựa ngàn cân, rơi xuống đất.
- Đại nhân… !
Đám người Hách Thông nghẹn ngào kêu lên sợ hãi.
Đông Phương Tín rơi xuống góc tường, co quắp trên mặt đất, cúi đầu xuống, phát hiện một thanh trường dao xuyên qua thân thể gã từ phía sau, đao kia thân đỏ như máu, đúng là bội đao của Sở Hoan.
Hai mắt Đông Phương Tín trợn lên, thể chất gã rất tốt, mặc dù bị trường đao xuyên qua thân thể, nhưng nhất thời cũng không chết đi, cố gắng ngẩng đầu, liền thấy Sở Hoan dẫn võ sĩ Cận Vệ Quân xông tới, tạo trận hình cung bao vây lại. Sở Hoan mặt không biểu tình, nhìn chằm chằm Đông Phương Tín, thản nhiên nói:
- Đông Phương Tín hành thích mệnh quan triều đình, chuyện bại lộ trốn chạy, giết không tha!
Lúc này một loạt tiếng bước chân vang lên phía sau, là một đám quan viên đi theo xem náo nhiệt. Mọi người trông thấy Đông Phương Tín lưng dựa chân tường, trường đao đâm thủng ngực, mắt thấy không sống được, mỗi người đều hoảng sợ trong lòng.
Trông thấy biểu tình hờ hững của Sở Hoan, Đông Phương Tín linh quang chợt hiện, trong lúc đó hiểu được cái ì, dốc toàn lực nâng cánh tay lên, chỉ Sở Hoan, thê thanh nói:
- Là… là ngươi, hóa ra… Ha ha ha ha… !
Gã cười ha ha, giọng điệu không cam lòng và bất đắc dĩ:
- Sớm biết như vậy, ta… ta đã nên mang binh chém ngươi… chém ngươi thành muôn mảnh… !
Gã ho khan kịch liệt, máu tươi từ miệng ứa ra ngoài, nhỏ xuống ngực, xen lẫn một chỗ với máu tươi chảy ra từ ngực, nhuộm dỏ cả áo giáp.
- Bây giờ nói những điều này, đã quá muộn rồi.
Sở Hoan thở dài, giơ tay lên, một đám binh sĩ đằng sau lập tức tiến lên, tay đều giương cung cài tên, nhắm thẳng đám người Hách Thông. Đám người Hách Thông liếc nhau, liền nghe được Hách Thông rống lên một tiêng, nắm chặt đao trong tay, giống như báo săn bị chọc giận, xông tới bên này.
Trong mắt Sở Hoan mang theo một tia tiếc hận, lắc đầu thở dài:
- Đám người Hách Thông, ngoan cố không đổi, giết không tha!
Mũi tên bay loạn xạ, bắn ra như mưa, Hách Thông dẫn đầu, chỉ xông được vài bước, tiếng phốc phốc vang lên, mũi tên bắn vào thân thể gã, mấy mũi tên bắn trúng chỗ yếu hại, gã mang theo tên chạy thêm vài bước, thật sự không chịu được, quỳ rạp xuống đất, thân thể giật giật, lập tức ngã quỵ. Vài tên hộ vệ sau lưng gã cũng trúng tên ngã xuống đất, trong nháy mắt không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Đám quan viên sau lưng Sở Hoan không xa đều sợ mất mật.
Đổng Thế Trân bị đâm ở Bắc Vọng Lâu, đám quan viên đã kinh ngạc, ai cũng không nghĩ ra, không tới nửa ngày, một ông trùm khác ở Tây Quan là Đông Phương Tín cũng chống lại lệnh bị giết.
Chuyện đã xảy ra hôm nay, rất nhiều quan viên cảm thấy dường như còn đang trong mộng, không cách nào tiêu hóa.
Nhưng có một số quan viên thông minh, lại cảm thấy chuyện này hơi kỳ quặc, nhưng chuyện thuận lý thành chương, Đông Phương Tín muốn nắm hết quyền hành, cho nên phái người thừa dịp thọ yến hành thích, chẳng những muốn ám sát Sở Hoan, còn muốn ám sát Đổng Thế Trân. Đổng Thế Trân vận rủi quấn thân, bị đâm tại chỗ, Sở Hoan lại tránh được một kiếp, sau đó đuổi bắt đào phạm, lục soát phủ tướng quân, Đông Phương Tín chứa chấp thích khách Triệu Tín, Triệu Tín không chịu được Sở Hoan thẩm vấn, khai ra Đông Phương Tín là người đứng phía sau. Đông Phương Tín không muốn thất bại như vậy, muốn phá vòng vây, lại bị Sở Hoan đánh chết, hết thảy hợp tình hợp lý, không có sơ hở gì.
Còn các võ sĩ Cận Vệ Quân lại vô cùng khâm phục thủ đoạn ném đao giết địch của Sở Hoan, trông rất đơn giản, nhưng không phải ai cũng có thể nắm giữ được lực đạo và thời cơ, Đông Phương Tín mạc áo giáp, Sở Hoan cách không gần, lại có thể dùng lợi đao phá giáp, xuyên qua thân thể, bản sự này tuyệt đối không mấy người có thể làm được.
- Các vị, tất cả mọi người thấy rõ ràng, Đông Phương Tín phái người hành thích bản Đốc và Đổng Thế Trân, thất bại chống lại lệnh bắt, ban Đốc hoàn toàn bất đắc dĩ, lúc này mới ra tay đánh chết.
Sở Hoan quay người lại, liếc đám quan viên sau lưng, thơ dài:
- Đổng đại nhân tài cán xuất chúng, lại bị Đông Phương Tín làm hại, thật sự khiến người ta cảm thấy tiếc nuối… !
Trong vòng một ngày Đổng Thế Trân và Đông Phương Tín đều mất mạng, người đứng đầu Tây Quan Đạo hiện giờ, đương nhiên không ai khác ngoài Sở Hoan. Sở Hoan ra tay quyết đoán, không lưu tình chút nào, đám quan viên kinh hãi trong lòng, lúc này máu tanh chưa ta, ai dám biểu hiện chống lại, đều nói:
- Tổng đốc đại nhân thấy rõ mọi việc,Đông Phương Tín lòng muôn dạ thú, nếu như không phải đại nhân ra tay quyết đoán, Tây Quan chắc chắn vạn kiếp bất phục.
- Bản Đốc biết rõ, hiện giờ trong lòng mọi người cũng sốt ruột trở về.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Chẳng qua bản Đốc còn có chuyện quan trọng bàn bạc với các vị, kính xin các vị tới đại đường chờ!
Đám quan viên ngơ ngác nhìn nhau, nhưng lúc này ai dám nói một chữ không, rốt rít đáp:
- Cẩn tuân phân phó của Tổng đốc đại nhân.
Đám quan lại bị đưa tới đại đường phủ tướng quân, phủ tướng quân bị vây, Sở Hoan sai người tạm thời giam giữ Triệu Tín và Đông Phương phu nhân, gọi Hiên Viên Thắng Tài hỏi:
- Phải chăng đã an bài thỏa đáng hết thảy?
- Hồi bẩm đại nhân, người đã tuyển chọn, lệnh phù và ấn tướng quân của Đông Phương Tín cũng đã tới tay, hiện giờ có thể xuất phát!
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Hết thảy dựa theo kế hoạch, lập tức phái người ra khỏi thành.
Chờ Hiên Viên Thắng Tài lui ra, lúc này Sở Hoan mới đi tới căn phòng nhỏ giam giữ Triệu Tín, hai võ sĩ canh gác ngoài cửa. Sở oan tiến vào trong, trong phòng đốt đèn, Triệu Tín vốn bị trói gô, lúc này đã được cởi dây thừng, đang ngồi uống trà trong phòng, nghe được động tĩnh, Triệu Tín ngẩng đầu, thấy Sở Hoan, lập tức đứng dậy, đi lên hai bước, quỳ rạp xuống đất, chắp tay nói:
- Triệu Tín bái kiến Tổng đốc đại nhân!
Sở Hoan đưa tay nâng gã dậy, cười nói:
- Triệu Tín, lần này ngươi lập công đầu, bản Đốc rất hài lòng với ngươi.
Triệu Tín đáp:
- Đại nhân khách khí rồi, nếu như không phải đại nhân an bài tỉ mỉ, thâm cừu đại hận của Triệu Tín, chỉ sợ đời này khó mà báo được.
- Triệu Tín, ngươi là người trọng tình cảm, nhiều năm như vậy, đối với Đông Phương phu nhân… Ồ, xin lỗi, cần phải gọi nàng là Tiểu Vân, ngươi đối với Tiểu Vân tình cảm thắm thiết, nam tử trọng tình nghĩa như thế, hiếm thấy trên đời.
Sở Hoan nghiem nghị nói:
- Nếu như không phải biết rõ tình cảm của ngươi đối với Tiểu Vân sâu như vậy, trọng tình trọng nghĩa như vậy, bản Đốc không dám tùy tiện tin tưởng ngươi.
Triệu Tin cười khổ nói:
- Tiểu nhân biết đại nhân làm việc cẩn thận, cho nên chủ động thỉnh cầu uống độc dược.
Sở Hoan lại cười nói:
- Thật ra độc dược bản Đốc cho ngươi lúc ấy, cũng không phải độc dược thật sự, ngươi dã dám uống, vậy chứng minh ngươi thật lòng muốn giúp bản Đốc, độc dược có thật hay không, đã không quan trọng.
- Hóa ra… !
Triệu Tín khẽ giật mình, lập tức cười khổ nói:
- Đại nhân mưu trí hơn người, Triệu Tín phục rồi.
Gã lại ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ từ lúc đầu đại nhân đã bố trí mưu kế như vậy?
- Đổng Thế Trân và Đông Phương Tín tại Tây Quan người đông thế mạnh, nếu như bản Đốc không có mưu, rất khó đẩy ngã họ.
Sở Hoan ý bảo Triệu Tín ngồi xuống:
- Biết mình biết người, mới có thể trăm trận trăm thắng. Từ đầu ta đã phái người bí mật điều tra tình báo của Đông Phương Tín, mới biết được đoạn chuyện xưa của ngươi và Đông Phương Tín… Năm đó ngươi và Tiểu Vân tình đầu ý hợp, thậm chí cũng đã tự định chung thân. Đông Phương Tín vì tư dục bản thân, không để ý nghĩa huynh đệ, cướp Tiểu Vân khỏi ngươi, bản Đốc cho rằng, chỉ cần là đàn ông, nhất định sẽ không cam lòng.
Triệu Tín nắm tay cười lạnh:
- Năm đó chúng ta cùng tòng quân, kết nghĩa kim lan. Chúng ta theo hắn chém giết đẫm máu, thế nhưng cho dù chúng ta lập bao nhiêu công lao, hắn đều chiếm thành của mình, từng bước thăng chức, tính mạng huynh đệ chúng ta, trở thành hòn đá để hắn đặt chân. Lần diệt phỉ đó, nếu như không phải hắn kéo Tứ ca làm tấm chắn, Tứ ca cũng sẽ không chết trên sa trường, hắn tự cho làm được kín đáo, nhưng lúc đó ta thấy rõ ràng… !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.