Quyển 8 - Chương 1039: Kinh Bắc Sơn
Sa Mạc
09/02/2014
Cao Liêm hận tới ngứa răng ngứa lợi nhưng lại không dám biểu hiện ra
ngoài. Hắn nhìn xuyên qua khe hở, thấy Kỳ Hồng hai tay để trần xuất hiện trong tầm mắt. Bên cạnh Kỳ Hồng là một đại hán mang theo thùng nước,
không nói hai lời liền giội vào đầu ba người đám Cao công tử. Ba người
bị nước lạnh giội, lập tức tỉnh táo lại.
Kỳ Hồng thò tay túm cổ Cao công tử, lạnh lùng nói:
- Thằng ranh thối, còn không thú tội đi? Nói, thủ lĩnh Thiên Môn đạo tại Tây Quan là ai? Các ngươi bắt cóc tổng đốc đại nhân có mục đích gì?
Miệng Cao công tử thì thì thào vài tiếng, không nói rõ lên lời.
Phịch một cái. Lúc này Cao Liêm bất chấp tất cả, quỳ gối trước mặt Sở Hoan.
- Tổng đốc đại nhân, xin người giơ cao đánh khẽ, đừng thẩm vấn nữa. Nếu thẩm vấn tiếp thì tiểu khuyển mất mạng mất.
Hắn nhét vội khế nhà, khế đất trong tay vào tay Sở Hoan.
- Đại nhân, đây là tiểu nhân quyên góp cho cục muối mới. Những thứ khác tiểu nhân trở về sẽ làm. Van ngài giơ cao đánh khẽ...
- Đây là Cao tiên sinh quyên góp cho cục muối mới sao?
Sở Hoan cười hỏi:
- Cao tiên sinh. Nếu quyên góp cho cục muối mới thì có Hiên Viên tướng quân làm chứng, bản đốc có thể nhận được. Nếu không phải thì bản đốc cũng không thể nhận của ngươi một đồng.
Bên cạnh lại truyền tới tiếng Cao công tử kêu thảm thiết. Kỳ Hồng đã cầm roi lên, bắt đầu quật Cao công tử.
- Vâng, tổng đốc đại nhân, những thứ này đều là tiểu nhân hiến cho cục muối mới.
Mặt Cao Liêm đỏ bừng.
- Xin đại nhân hạ thủ lưu tình.
Lúc này Sở Hoan mới ghé sát lổ hổng, nói với phòng bên:
- Kỳ Hồng, dừng tay. Để cho Cao công tử suy nghĩ kỹ đã. Cho hắn... Thời gian một ngày suy nghĩ thật kỹ đi.
Hắn lại chuyển hướng về phía Cao Liêm, khẽ thở dài:
- Cao tiên sinh. Ngươi cũng biết bản đốc bỏ sức lớn muốn tiêu diệt Thiên Môn đạo. Thiên Môn đạo một ngày còn chưa bị trừ diệt thì bản đốc không an tâm. Hơn nữa cho chúng thêm thời gian một ngày, chúng sẽ lại lớn mạnh thêm một phần. Cho nên... Lệnh lang trong một ngày này sẽ không chịu nỗi khổ da thịt thế nhưng bản đốc làm việc công minh, ngày hôm sau sẽ lại tiếp tục thẩm vấn đấy.
Cao Liêm làm sao không biết, căn bản Sở Hoan không cho hắn cơ hội mặc cả. Cái gọi là thời gian một ngày này là để Cao Liêm có cơ hội hiến gia tài. Lúc này hắn không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể nói:
- Sau khi tiểu nhân trở về sẽ suy nghĩ thật kỹ. Chỉ là... Đại nhân cũng biết, nếu tất cả đều do tiểu nhân quyết định thì ngược lại cũng không có gì. Nhưng Cao gia ta là một đại tộc, huynh đệ rất đông. Tài sản Cao gia cũng không phải do mình tiểu nhân định đoạt, cần bàn bạc trong gia tộc...
Sở Hoan lập tức nhíu mày nói:
- Lời này của Cao tiên sinh là có ý gì? Chẳng lẽ cho rằng bản đốc muốn bức bách ngươi dâng gia sản sao?
Hắn cầm khế nhà khế đất trong tay đưa lại chúng Cao Liêm:
- Nếu là như vậy thì bản đốc cũng không dám thu những vật này nữa. Bản đốc thanh liêm như nước, công chính liêm khiết, cũng không bức bách người khác hiến tài vật. Cao tiên sinh, ngươi cất những vật này đi....
Cao Liêm vội vàng lui lại phía sau, không thể làm gì mà đành nói:
- Đại nhân, đây là tiểu nhân thật lòng hiến cho cục muối mới. Đây là vì tạo phúc cho Tây Quan, không phải bởi đại nhân.
- Như vậy là tốt.
Sở Hoan gật đầu:
- Vừa hay ở đây có giấy bút, không bằng Cao tiên sinh ngươi viết rồi điểm chỉ rằng người thật tâm thật ý quyên góp cho cục muối mới đi. Nếu thế thì bản đốc cũng đỡ bị người khác hiểu lầm.
Cao Liêm không còn cách nào, chỉ còn cách viết giấy, điểm chỉ. Sở Hoan cầm giấy tờ, đọc một lần rồi mới cười nói:
- Cao tiên sinh đại nhân đại nghĩa khiến người ta thật khâm phục. Như vậy đi, ngươi về trước, bàn bạc với gia tộc một phen. Thời gian một ngày hẳn đủ để Cao tiên sinh lựa chọn... Cao tiên sinh ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng. Nếu gia tộc của ngươi không có lòng muốn hiến thì Cao tiên sinh đừng ép buộc!
Hắn giơ tay lên nói:
- Hiên Viên tướng quân. Đưa Cao tiên sinh ra ngoài trước.
Cao Liêm không thể làm gì, bị Hiên Viên Thắng Tài đưa ra khỏi cửa. Đợi tới lúc Hiên Viên Thắng Tài trở về, Sở Hoan đang ngồi trên ghế suy nghĩ gì đó. Hiên Viên Thắng Tài tới sát bên cạnh, cười nói:
- Đại nhân thần cơ diệu toán, họ Cao quả nhiên tới thật.
- Hổ dữ không ăn thịt con. Cao Liêm tuy âm hiểm xảo trá nhưng cuối cùng cũng không bỏ được đứa con trai này.
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Hiên Viên tướng quân, tất cả thực hiện theo kế hoạch đi.
Hiên Viên Thắng Tài lập tức chắp tay nói:
- Mạt tướng rõ rồi.
Thương nhân giàu có di chuyển từ Bắc Sơn tới Sóc Tuyền đương nhiên không chỉ có mình Cao gia. Ngoài Cao gia, đại gia tộc tới Sóc Tuyền không dưới hai mươi tộc. Những gia tộc này đều là gia tộc nổi tiếng tại Bắc Sơn.
Bọn họ đương nhiên không thể di động toàn tộc. Loại đại gia tộc thế này, nhân khẩu gia tộc đều rất thịnh vượng. Một bộ phận thừa cơ đi tới Tây Quan, chiếm đoạt trắng trợn của thân sĩ bản thổ Tây Quan. Một bộ phận khác tiếp tục lưu lại Bắc Sơn.
Chẳng qua thừa dịp Tây Quan loạn lạc mà chiếm được lợi ích lớn, bọn họ ngược lại cũng mang tới rất nhiều tiền vốn. Thân sĩ Bắc Sơn và Chu đảng Tây Quan liên thủ, trong thời gian ngắn ngủi đã phát triển thành một thế lực tại Tây Quan.
Đại biểu thân sĩ từ Bắc Sơn tới tất nhiên là Cao gia. Mà gần Cao gia nhất là Triệu gia.
Gia chủ Triệu gia tên là Triệu Khôn Du, quan hệ với Cao Liêm thân mật mười phần. Lần này thân sĩ Bắc Sơn tới Tây Quan, Triệu thị cũng như Cao thị, biểu hiện tích cực dị thường. Bọn họ theo sát Cao gia tới Tây Quan, lợi dụng các loại quan hệ, chiếm đoạt rất nhiều cửa hàng, ruộng tốt. Từ góc độ nào mà nói, bọn họ là đồng minh kiên định của Cao thị.
Ánh ban mai chiếu khắp thiên địa. Mỗi sáng Triệu Khôn Du đều thức dậy rất sớm, luyện một bộ quyền dưỡng sinh. Thời điểm luyện quyền, bình thường cũng không ai quấy rầy hắn.
Thế nhưng hôm nay còn chưa đánh xong nửa bộ quyền, một loạt tiếng chân dồn dập đã truyền tới, sau đó là rất nhiều âm thanh xôn xao. Một tên gia phó chạy tới. Triệu Khôn Du còn chưa kịp quát lớn, tên gia phó đã gào khóc thảm thiết nói:
- Lão gia, không tốt rồi, không tốt rồi. Quan binh tới...
- Quan binh sao?
Triệu Khôn Du hơi ngẩn ra:
- Người của Ai? Là Đổng đại nhân phái người tới sao?
- Không phải Đổng đại nhân mà là Sở tổng đốc.
Người kia còn chưa nói xong thì từ hậu hoa viên đã có một đám người mặc áo giáp, uy phong lẫm lẫm đi tới:
- Triệu lão gia, đi theo chúng ta một chuyến đi.
Triệu Khôn Du dò xét Hiên Viên Thắng Tài vài lần, cảm thấy hơi quen. Tại thời điểm ra mắt Sở Hoan ở Sóc Tuyền, sau đó là buổi tiếc dằn mặt tại Bắc Vọng Lâu, tuy rằng không vui vẻ nhưng Hiên Viên Thắng Tài luôn đi theo Sở Hoan cũng khiến người khác dễ chú ý. Triệu Khôn Du ngày đó cũng trong đám người đi đón, ngược lại có vài phần ấn tượng với Hiên Viên Thắng Tài.
- Ngươi là Hiên Viên tướng quân phải không?
Triệu Khôn Du nhíu mày.
- Không biết Hiên Viên tướng quân dẫn người tới đây làm gì?
- Bổn tướng đã nói rồi, ngươi phải theo chúng ta một chuyến.
Sắc mặt Hiên Viên Thắng Tài không thay đổi, thản nhiên nói:
- Quan phủ hoài nghi ngươi có liên quan với Thiên Môn đạo. Ngươi phải đi nói cho rõ.
Triệu Khôn Du đương nhiên biết Thiên Môn đạo là thứ gì, sắc mặt kịch biến, thất thanh nói:
- Thiên Môn đạo sao?
Hắn lại vội la lên:
- Các ngươi không được vu oan cho người tốt... Ta... Ta có liên quan gì tới Thiên Môn đạo chứ? Các ngươi tự tiện xông vào nhà dân, vu oan giá họa...
- Không phải là vu oan đâu.
Hiên Viên Thắng Tài lắc đầu nói:
- Đã có chứng cứ chứng minh ngươi có liên quan tới Thiên Môn đạo.
Hắn vung tay lên. Vài tên võ sĩ cận vệ cường hãn xông lên, không nói hai lời liền túm lấy Triệu Khôn Du, xô ra phía ngoài.
Triệu Khôn Du kêu la lớn, bị xô đẩy ra cái sân nhỏ. Nhiều người Triệu gia đã nghe được tin tức, một đám xông tới. Một nam nhân trung niên ngăn đường, lạnh lùng nói:
- Các ngươi là ai? Vì sao lại bắt người tùy tiện như vậy?
- Ngươi là kẻ nào?
Hiên Viên Thắng Tài lạnh lùng nhìn lại.
- Các ngươi bắt cha ta. Ta là Triệu Thuẫn.
Người trung niên này cũng có vài phần dũng khí.
- Các ngươi dựa vào cái gì mà bắt người?
- Bổn tướng phụng mệnh bắt người, không cần phải giải thích với ngươi.
Bàn tay lớn của Hiên Viên Thắng Tài đã đặt lên chuôi đao:
- Tránh ra.
Hắn tiến lên, dễ dàng đẩy Triệu Thuẫn ra. Một đám người liền áp giải Triệu Khôn Du ra ngoài.
- Đi tìm Đổng đại nhân. Đi tìm Cao bá phụ ngươi.
Triệu Khôn Du bị lôi ra ngoài, nghiêng đầu lại kêu lên.
Triệu Thuẫn biết rõ chuyện trọng đại, lập tức sai hạ nhân chuẩn bị xe ngựa. Triệu Khôn Du bị quan binh bắt đi, Triệu Thuẫn lập tức ngựa không dừng vó đi tới Cao phủ.
Triệu gia và Cao gia có quan hệ thân mật, cũng không cần phải thông báo. Triệu Thuẫn vội vàng đi tới chính đường Cao gia, lại phát hiện ra không ít người đang tụ tập ở đây. Ngoài người Cao gia còn có mấy người khác đều là thân sĩ Bắc Sơn. Bọn họ thấy Triệu Thuẫn vội vàng tới, có người đã tiến lên hô:
- Sao Triệu huynh cũng ở đây?
- Quan phủ không nói đạo lý, bắt gia phụ đi rồi.
Triệu Thuẫn vội la lên:
- Ta đang muốn tìm Cao bá phụ thương lượng đối sách.
Người nọ hoảng sợ nói:
- Hẳn là Triệu bá phụ cũng bởi Thiên Môn đạo mới bị bắt phải không?
- Đúng vậy.
Triệu Thuẫn gật đầu, lập tức ngạc nhiên nói:
- Sao các ngươi cũng tới đây?
- Gia phụ chúng ta cũng đều bị bắt rồi.
Người nọ lo lắng nói:
- Ta tới tìm Cao bá phụ thương lượng đối sách... Triệu huynh, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao quan phủ lại vu oan cho chúng ta cấu kết với Thiên Môn đạo?
- Bọn họ nói có nhân chứng.
Triệu Thuẫn nắm tay nói:
- Là ai vu oan cho chúng ta?
Một người tới sát, thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ các ngươi không biết tối qua xảy ra đại sự, Cao Hoắc bị bắt đi, hôm nay còn chưa rõ sống chết sao?
- Cao Hoắc?
Triệu Thuẫn hơi giật mình.
- Hắn gặp chuyện gì?
- Chuyện cụ thể thì không biết, chỉ biết hình nhưng hắn dẫn người bắt cóc tổng đốc đại nhân.
Người nọ hạ giọng nói:
- Cao bá phụ hiện giờ đang bàn bạc với người nhà, tạm thời không thể gặp chúng ta.
- Bắt cóc tổng đốc sao?
Sắc mặt Triệu Thuẫn kịch biến, giật mình nói:
- Cao Hoắc muốn chết sao? Hắn... Tại sao hắn lại bắt cóc tổng đốc đại nhân?
Linh quang lóe lên, hắn thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ quan binh bắt người nhà chúng ta là có liên quan tới Cao Hoắc?
Người nọ còn chưa kịp trả lời thì đã thấy Cao Liêm đi ra. Mọi người lập tức túm tụm lại, nhao nhao nói:
- Cao bá phụ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Cao Liêm khó coi dị thường, khóe mắt cũng run rẩy:
- Chư vị đừng lo. Đúng là đã xảy ra chuyện. Chúng ta không thể để rối loạn trận tuyến.
- Cao bá phụ, nghe nói tối qua Cao Hoắc bị bắt đi rồi?
Triệu Thuẫn tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm vào Cao Liêm.
- Sáng sớm nay người nhà chúng ta đều bị bắt đi nhưng lại nói là có dính dáng tới Thiên Môn đạo. Quan binh nói bọn họ có nhân chứng trong tay. Nhân chứng nọ rốt cục là ai? Có phải là... Cao Hoắc đã ăn nói lung tung với quan phủ rồi không?
Kỳ Hồng thò tay túm cổ Cao công tử, lạnh lùng nói:
- Thằng ranh thối, còn không thú tội đi? Nói, thủ lĩnh Thiên Môn đạo tại Tây Quan là ai? Các ngươi bắt cóc tổng đốc đại nhân có mục đích gì?
Miệng Cao công tử thì thì thào vài tiếng, không nói rõ lên lời.
Phịch một cái. Lúc này Cao Liêm bất chấp tất cả, quỳ gối trước mặt Sở Hoan.
- Tổng đốc đại nhân, xin người giơ cao đánh khẽ, đừng thẩm vấn nữa. Nếu thẩm vấn tiếp thì tiểu khuyển mất mạng mất.
Hắn nhét vội khế nhà, khế đất trong tay vào tay Sở Hoan.
- Đại nhân, đây là tiểu nhân quyên góp cho cục muối mới. Những thứ khác tiểu nhân trở về sẽ làm. Van ngài giơ cao đánh khẽ...
- Đây là Cao tiên sinh quyên góp cho cục muối mới sao?
Sở Hoan cười hỏi:
- Cao tiên sinh. Nếu quyên góp cho cục muối mới thì có Hiên Viên tướng quân làm chứng, bản đốc có thể nhận được. Nếu không phải thì bản đốc cũng không thể nhận của ngươi một đồng.
Bên cạnh lại truyền tới tiếng Cao công tử kêu thảm thiết. Kỳ Hồng đã cầm roi lên, bắt đầu quật Cao công tử.
- Vâng, tổng đốc đại nhân, những thứ này đều là tiểu nhân hiến cho cục muối mới.
Mặt Cao Liêm đỏ bừng.
- Xin đại nhân hạ thủ lưu tình.
Lúc này Sở Hoan mới ghé sát lổ hổng, nói với phòng bên:
- Kỳ Hồng, dừng tay. Để cho Cao công tử suy nghĩ kỹ đã. Cho hắn... Thời gian một ngày suy nghĩ thật kỹ đi.
Hắn lại chuyển hướng về phía Cao Liêm, khẽ thở dài:
- Cao tiên sinh. Ngươi cũng biết bản đốc bỏ sức lớn muốn tiêu diệt Thiên Môn đạo. Thiên Môn đạo một ngày còn chưa bị trừ diệt thì bản đốc không an tâm. Hơn nữa cho chúng thêm thời gian một ngày, chúng sẽ lại lớn mạnh thêm một phần. Cho nên... Lệnh lang trong một ngày này sẽ không chịu nỗi khổ da thịt thế nhưng bản đốc làm việc công minh, ngày hôm sau sẽ lại tiếp tục thẩm vấn đấy.
Cao Liêm làm sao không biết, căn bản Sở Hoan không cho hắn cơ hội mặc cả. Cái gọi là thời gian một ngày này là để Cao Liêm có cơ hội hiến gia tài. Lúc này hắn không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể nói:
- Sau khi tiểu nhân trở về sẽ suy nghĩ thật kỹ. Chỉ là... Đại nhân cũng biết, nếu tất cả đều do tiểu nhân quyết định thì ngược lại cũng không có gì. Nhưng Cao gia ta là một đại tộc, huynh đệ rất đông. Tài sản Cao gia cũng không phải do mình tiểu nhân định đoạt, cần bàn bạc trong gia tộc...
Sở Hoan lập tức nhíu mày nói:
- Lời này của Cao tiên sinh là có ý gì? Chẳng lẽ cho rằng bản đốc muốn bức bách ngươi dâng gia sản sao?
Hắn cầm khế nhà khế đất trong tay đưa lại chúng Cao Liêm:
- Nếu là như vậy thì bản đốc cũng không dám thu những vật này nữa. Bản đốc thanh liêm như nước, công chính liêm khiết, cũng không bức bách người khác hiến tài vật. Cao tiên sinh, ngươi cất những vật này đi....
Cao Liêm vội vàng lui lại phía sau, không thể làm gì mà đành nói:
- Đại nhân, đây là tiểu nhân thật lòng hiến cho cục muối mới. Đây là vì tạo phúc cho Tây Quan, không phải bởi đại nhân.
- Như vậy là tốt.
Sở Hoan gật đầu:
- Vừa hay ở đây có giấy bút, không bằng Cao tiên sinh ngươi viết rồi điểm chỉ rằng người thật tâm thật ý quyên góp cho cục muối mới đi. Nếu thế thì bản đốc cũng đỡ bị người khác hiểu lầm.
Cao Liêm không còn cách nào, chỉ còn cách viết giấy, điểm chỉ. Sở Hoan cầm giấy tờ, đọc một lần rồi mới cười nói:
- Cao tiên sinh đại nhân đại nghĩa khiến người ta thật khâm phục. Như vậy đi, ngươi về trước, bàn bạc với gia tộc một phen. Thời gian một ngày hẳn đủ để Cao tiên sinh lựa chọn... Cao tiên sinh ngàn vạn lần đừng miễn cưỡng. Nếu gia tộc của ngươi không có lòng muốn hiến thì Cao tiên sinh đừng ép buộc!
Hắn giơ tay lên nói:
- Hiên Viên tướng quân. Đưa Cao tiên sinh ra ngoài trước.
Cao Liêm không thể làm gì, bị Hiên Viên Thắng Tài đưa ra khỏi cửa. Đợi tới lúc Hiên Viên Thắng Tài trở về, Sở Hoan đang ngồi trên ghế suy nghĩ gì đó. Hiên Viên Thắng Tài tới sát bên cạnh, cười nói:
- Đại nhân thần cơ diệu toán, họ Cao quả nhiên tới thật.
- Hổ dữ không ăn thịt con. Cao Liêm tuy âm hiểm xảo trá nhưng cuối cùng cũng không bỏ được đứa con trai này.
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Hiên Viên tướng quân, tất cả thực hiện theo kế hoạch đi.
Hiên Viên Thắng Tài lập tức chắp tay nói:
- Mạt tướng rõ rồi.
Thương nhân giàu có di chuyển từ Bắc Sơn tới Sóc Tuyền đương nhiên không chỉ có mình Cao gia. Ngoài Cao gia, đại gia tộc tới Sóc Tuyền không dưới hai mươi tộc. Những gia tộc này đều là gia tộc nổi tiếng tại Bắc Sơn.
Bọn họ đương nhiên không thể di động toàn tộc. Loại đại gia tộc thế này, nhân khẩu gia tộc đều rất thịnh vượng. Một bộ phận thừa cơ đi tới Tây Quan, chiếm đoạt trắng trợn của thân sĩ bản thổ Tây Quan. Một bộ phận khác tiếp tục lưu lại Bắc Sơn.
Chẳng qua thừa dịp Tây Quan loạn lạc mà chiếm được lợi ích lớn, bọn họ ngược lại cũng mang tới rất nhiều tiền vốn. Thân sĩ Bắc Sơn và Chu đảng Tây Quan liên thủ, trong thời gian ngắn ngủi đã phát triển thành một thế lực tại Tây Quan.
Đại biểu thân sĩ từ Bắc Sơn tới tất nhiên là Cao gia. Mà gần Cao gia nhất là Triệu gia.
Gia chủ Triệu gia tên là Triệu Khôn Du, quan hệ với Cao Liêm thân mật mười phần. Lần này thân sĩ Bắc Sơn tới Tây Quan, Triệu thị cũng như Cao thị, biểu hiện tích cực dị thường. Bọn họ theo sát Cao gia tới Tây Quan, lợi dụng các loại quan hệ, chiếm đoạt rất nhiều cửa hàng, ruộng tốt. Từ góc độ nào mà nói, bọn họ là đồng minh kiên định của Cao thị.
Ánh ban mai chiếu khắp thiên địa. Mỗi sáng Triệu Khôn Du đều thức dậy rất sớm, luyện một bộ quyền dưỡng sinh. Thời điểm luyện quyền, bình thường cũng không ai quấy rầy hắn.
Thế nhưng hôm nay còn chưa đánh xong nửa bộ quyền, một loạt tiếng chân dồn dập đã truyền tới, sau đó là rất nhiều âm thanh xôn xao. Một tên gia phó chạy tới. Triệu Khôn Du còn chưa kịp quát lớn, tên gia phó đã gào khóc thảm thiết nói:
- Lão gia, không tốt rồi, không tốt rồi. Quan binh tới...
- Quan binh sao?
Triệu Khôn Du hơi ngẩn ra:
- Người của Ai? Là Đổng đại nhân phái người tới sao?
- Không phải Đổng đại nhân mà là Sở tổng đốc.
Người kia còn chưa nói xong thì từ hậu hoa viên đã có một đám người mặc áo giáp, uy phong lẫm lẫm đi tới:
- Triệu lão gia, đi theo chúng ta một chuyến đi.
Triệu Khôn Du dò xét Hiên Viên Thắng Tài vài lần, cảm thấy hơi quen. Tại thời điểm ra mắt Sở Hoan ở Sóc Tuyền, sau đó là buổi tiếc dằn mặt tại Bắc Vọng Lâu, tuy rằng không vui vẻ nhưng Hiên Viên Thắng Tài luôn đi theo Sở Hoan cũng khiến người khác dễ chú ý. Triệu Khôn Du ngày đó cũng trong đám người đi đón, ngược lại có vài phần ấn tượng với Hiên Viên Thắng Tài.
- Ngươi là Hiên Viên tướng quân phải không?
Triệu Khôn Du nhíu mày.
- Không biết Hiên Viên tướng quân dẫn người tới đây làm gì?
- Bổn tướng đã nói rồi, ngươi phải theo chúng ta một chuyến.
Sắc mặt Hiên Viên Thắng Tài không thay đổi, thản nhiên nói:
- Quan phủ hoài nghi ngươi có liên quan với Thiên Môn đạo. Ngươi phải đi nói cho rõ.
Triệu Khôn Du đương nhiên biết Thiên Môn đạo là thứ gì, sắc mặt kịch biến, thất thanh nói:
- Thiên Môn đạo sao?
Hắn lại vội la lên:
- Các ngươi không được vu oan cho người tốt... Ta... Ta có liên quan gì tới Thiên Môn đạo chứ? Các ngươi tự tiện xông vào nhà dân, vu oan giá họa...
- Không phải là vu oan đâu.
Hiên Viên Thắng Tài lắc đầu nói:
- Đã có chứng cứ chứng minh ngươi có liên quan tới Thiên Môn đạo.
Hắn vung tay lên. Vài tên võ sĩ cận vệ cường hãn xông lên, không nói hai lời liền túm lấy Triệu Khôn Du, xô ra phía ngoài.
Triệu Khôn Du kêu la lớn, bị xô đẩy ra cái sân nhỏ. Nhiều người Triệu gia đã nghe được tin tức, một đám xông tới. Một nam nhân trung niên ngăn đường, lạnh lùng nói:
- Các ngươi là ai? Vì sao lại bắt người tùy tiện như vậy?
- Ngươi là kẻ nào?
Hiên Viên Thắng Tài lạnh lùng nhìn lại.
- Các ngươi bắt cha ta. Ta là Triệu Thuẫn.
Người trung niên này cũng có vài phần dũng khí.
- Các ngươi dựa vào cái gì mà bắt người?
- Bổn tướng phụng mệnh bắt người, không cần phải giải thích với ngươi.
Bàn tay lớn của Hiên Viên Thắng Tài đã đặt lên chuôi đao:
- Tránh ra.
Hắn tiến lên, dễ dàng đẩy Triệu Thuẫn ra. Một đám người liền áp giải Triệu Khôn Du ra ngoài.
- Đi tìm Đổng đại nhân. Đi tìm Cao bá phụ ngươi.
Triệu Khôn Du bị lôi ra ngoài, nghiêng đầu lại kêu lên.
Triệu Thuẫn biết rõ chuyện trọng đại, lập tức sai hạ nhân chuẩn bị xe ngựa. Triệu Khôn Du bị quan binh bắt đi, Triệu Thuẫn lập tức ngựa không dừng vó đi tới Cao phủ.
Triệu gia và Cao gia có quan hệ thân mật, cũng không cần phải thông báo. Triệu Thuẫn vội vàng đi tới chính đường Cao gia, lại phát hiện ra không ít người đang tụ tập ở đây. Ngoài người Cao gia còn có mấy người khác đều là thân sĩ Bắc Sơn. Bọn họ thấy Triệu Thuẫn vội vàng tới, có người đã tiến lên hô:
- Sao Triệu huynh cũng ở đây?
- Quan phủ không nói đạo lý, bắt gia phụ đi rồi.
Triệu Thuẫn vội la lên:
- Ta đang muốn tìm Cao bá phụ thương lượng đối sách.
Người nọ hoảng sợ nói:
- Hẳn là Triệu bá phụ cũng bởi Thiên Môn đạo mới bị bắt phải không?
- Đúng vậy.
Triệu Thuẫn gật đầu, lập tức ngạc nhiên nói:
- Sao các ngươi cũng tới đây?
- Gia phụ chúng ta cũng đều bị bắt rồi.
Người nọ lo lắng nói:
- Ta tới tìm Cao bá phụ thương lượng đối sách... Triệu huynh, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao quan phủ lại vu oan cho chúng ta cấu kết với Thiên Môn đạo?
- Bọn họ nói có nhân chứng.
Triệu Thuẫn nắm tay nói:
- Là ai vu oan cho chúng ta?
Một người tới sát, thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ các ngươi không biết tối qua xảy ra đại sự, Cao Hoắc bị bắt đi, hôm nay còn chưa rõ sống chết sao?
- Cao Hoắc?
Triệu Thuẫn hơi giật mình.
- Hắn gặp chuyện gì?
- Chuyện cụ thể thì không biết, chỉ biết hình nhưng hắn dẫn người bắt cóc tổng đốc đại nhân.
Người nọ hạ giọng nói:
- Cao bá phụ hiện giờ đang bàn bạc với người nhà, tạm thời không thể gặp chúng ta.
- Bắt cóc tổng đốc sao?
Sắc mặt Triệu Thuẫn kịch biến, giật mình nói:
- Cao Hoắc muốn chết sao? Hắn... Tại sao hắn lại bắt cóc tổng đốc đại nhân?
Linh quang lóe lên, hắn thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ quan binh bắt người nhà chúng ta là có liên quan tới Cao Hoắc?
Người nọ còn chưa kịp trả lời thì đã thấy Cao Liêm đi ra. Mọi người lập tức túm tụm lại, nhao nhao nói:
- Cao bá phụ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Cao Liêm khó coi dị thường, khóe mắt cũng run rẩy:
- Chư vị đừng lo. Đúng là đã xảy ra chuyện. Chúng ta không thể để rối loạn trận tuyến.
- Cao bá phụ, nghe nói tối qua Cao Hoắc bị bắt đi rồi?
Triệu Thuẫn tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm vào Cao Liêm.
- Sáng sớm nay người nhà chúng ta đều bị bắt đi nhưng lại nói là có dính dáng tới Thiên Môn đạo. Quan binh nói bọn họ có nhân chứng trong tay. Nhân chứng nọ rốt cục là ai? Có phải là... Cao Hoắc đã ăn nói lung tung với quan phủ rồi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.