Quyển 2 - Chương 362: Làm toán
Sa Mạc
24/03/2013
Đêm nay mọi người thoả thích nói chuyện, đến sang hôm sau có một tiểu lại Bộ Hộ đi vào Tây Môn sở, muốn dẫn Sở Hoan đến Bộ Hộ báo danh.
Nha môn Bộ Hộ ở Nam thành, cách Bộ Binh cũng không xa. Những vấn đề của ba bộ có liên quan đến nhau khá nhiều, cho nên ba nha môn đều ở trong một khu vực.Ttập trung tất cả chính sự của quốc gia. Lục bộ nha môn đều được xây dựng rất lớn, các cửa Tào được phân công chặt chẽ, sắp xếp có thứ tự. Nha môn Bộ Hộ ở bên trái, bên cạnh là nha môn Công Bộ, trên cửa gắn hai chữ “Bộ Hộ” rất lớn, trước cửa đều có quân lính đứng gác.
Tiểu lại dẫn Sở Hoan đi vào nha môn bộ Hộ, sau đó gã tự đi thông báo cho Thượng thư bộ Hộ, bảo Sở Hoan ở trong sân chờ.
Sân rất rộng, hai bên đều có cổng vòm, thông đến sân khác, hình như có người vào vào ra ra, nhìn thấy Sở Hoan trong viên, đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn.
Sở Hoan điềm tĩnh tự tin, lúc này hắn còn chưa có quan phục, mặc y phục hằng ngày. Mà bên trong Bộ Hộ, những người lui tới đều trang phục chỉnh tề, một người mặc thường phục như hắn có vẻ không hợp.
Thỉnh thoảng có người đi qua, thấy Sở Hoan, liền cúi đầu nói nhỏ và phát ra những tiếng cười quái dị. Sở Hoan biết bọn họ không nói cái gì tốt đẹp nhưng cũng không để ý.
Hắn hiểu rõ, mình mới đến. Hơn nữa lại đến đảm nhiệm chức sự, hất định sẽ có nhiều người ghen ghét. Nếu bản thân muốn sống yên ở bộ Hộ, thì trước mắt vẫn còn rất nhiều khó khăn.
Đợi một lúc, nhưng mãi không thấy tên sai nha trước đấy quay lại, Sở Hoan hiểu, đây là do Hộ bộ Thượng thư muốn đánh đòn phủ đầu với hắn.
Đang nhẫn nại chờ, chợt thấy bên trái có một đám người đi ra, vây quanh một lão quan viên khoảng năm sáu mươi tuổi, từ hướng chính sân đi đến. Hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy khi thấy hắn lập tức có người nói nhỏ vào tai lão quan viên kia điều gì đó, mặt y liền biến sắc, đôi mắt chăm chú nhìn Sở Hoan.
Sở Hoan thấy y hơi vuốt cằm, nhưng ngay lập tức liền cảm giác được thái độ thù địch của người này, đôi mắt đầy thù hận, không khỏi nhíu mày.
Tuy mình mới đến, không tránh khỏi việc người khác có chút đố kị, nhưng cũng không đến mức thù địch như vậy chứ?
Nhưng chỉ thoáng chốc, hắn dường như nghĩ ra điều gì đó, mày nhíu lại, thấy lão quan viên bước lại gần, Sở Hoan chắp tay nói:
- Tiền bối chính là Dương đại nhân? Tiểu nhân Sở Hoan, bái kiến đại nhân!
Hắn lúc này đã nhớ ra, khi mình được điều nhậm chức chủ quản Bộ Hộ thì người tiền nhiệm là Dương Đồng sẽ phải đi đến Bộ Lễ, chức vụ ở Bộ Lễ đương nhiên là không bằng so với Bộ Hộ.
Mới đến Bộ Hộ, thái độ lão quan viên đúng là đối với hắn đúng là đầy thù địch. Sở Hoan vừa nghĩ đến đã đoán được người này chính là Dương Đồng, là người bị mình thay thế, chả trách y lại có thái độ như vậy với hắn.
Sở Hoan chắp tay thi lễ, lão quan viên này đi nhanh đến, cười lạnh:
- Ta không dám nhận!
Giọng lạnh như băng.
Sở Hoan thản nhiên cười
Y nói:
- Ngươi là Sở Hoan?
- Chính là tiểu nhân!
Sở Hoan cung kính đáp lễ.
- Sở Hoan, ngươi nghĩ ném lão phu đi, ngươi có thể vui vẻ ở lại Bộ Hộ sao?
Dương Đồng căm tức nói:
- Ngươi có tài năng gì, ngâm mấy câu thơ, mà đã có thể xử lí được chức Tào chủ sự? Âdu trĩ, đừng nghĩ là được sủng ái mà muốn làm gì thì làm, leo càng cao thì ngã càng đau.
Sở Hoan vốn thấy Dương Đồng tuổi tác đã cao, nên đương nhiên phải giữ lề nghĩa, không ngờ vừa gặp y đã có những lời khó nghe như vậy, trong lòng hắn cũng có chút tức giận, thản nhiên nói;
- Được Thánh Thượng chiếu cố, điều đến Bộ Hộ, có xử lí được hay không, thì phải thử mới biết.
Hơn mười quan viên lớn nhỏ bên cạnh Dương Đồng đều dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, thần sắc đều trông rất khó coi.
Dương Đồng cười lạnh nói:
- Nói thì dễ. Lão phu thật muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì có thể ở lại được Bộ Hộ. Độ Chi Tào mỗi ngày có hàng trăm kế hoạch, ngươi chẳng qua là chỉ dựa vào quan hệ, giờ mới nhậm chức. Lão phu nói cho ngươi biết, Bộ Hộ khác những nơi khác, không có bản lĩnh thật sự, muốn tồn tại ở đây, chỉ còn cách tự ôm nỗi nhục.
Ý của Dương Đồng, hiển nhiên là nói Sở Hoan có quan hệ với Tề vương Doanh Nhân cho nên mới dễ dàng được vào, không phải do tài năng bản thân Sở Hoan.
Tất cả bọn quan lại bên cạnh hơi vuốt cằm, hiển nhiên là công nhận ý kiến của Dương Đồng.
Sở Hoan trong lòng biết mình vào Bộ Hộ nếu như bị bọn họ khinh nhục như vậy, thì những ngày tháng sau này càng không có gì tốt đẹp, thản nhiên cười nói:
- Lão đại nhân lo lắng nhiều, đại nhân đã nhậm chức nhiều năm, những ngày sau này sẽ làm ở Bộ Lễ. Sở Hoan vào Bộ Hộ, đương nhiên sẽ ở đây, làm tốt phận sự. Nếu như theo lời đại nhân, Sở Hoan bất tài, tự thấy cũng không có chỗ nào đúng!
Dương Đồng khinh thường nói:
- Dựa vào tài cưỡi ngựa bắn cũng, tài ngâm thơ viết văn của ngươi?
Sở Hoan vẻ mặt bình tĩnh, nói:
- Lão đại nhân dường như rất có thành kiến với Sở Hoan.
Tuy hắn lúc nói chuyện vẫn rất ôn hoà nhưng vẻ mặt đã không còn vẻ cung kính ban đầu nữa.
Dương Đồng không coi trọng hắn, hắn cũng không cần giả vờ lễ nghĩa.
Quan viên bốn phía lập tức thì thầm với nhau, không ít người đã tỏ thái độ bất mãn.
- Thành kiến?
Dương Đồng cười rộ lên, đầy vẻ coi thường.
- Sở Hoan, lão phu hôm nay phải sang Bộ Lễ nhậm chức. Nếu trước khi đi gặp đươc ngươi, ta cũng muốn xem ngươi có bản lĩnh gì, để có thể gánh vác trách nhiệm của Độ Chi Ti!
- Lão đại nhân muốn thử như thế nào?
Hắn nhíu mày hỏi.
Dương Đồng nói:
- Lão phu sẽ không di thử cái khả năng thô lỗ là cưỡi ngựa bắn cung, hay đi so tài ngâm thơ đối nghịch. Nếu ngươi tự xưng là có thể đảm nhận chức Tào chủ sự, vậy lão phu ra hai đề, xem ngươi có khả năng lãnh đạo Độ Chi Tào hay không
Sở Hoan nhíu mày, một gã quan viên bên cạnh nói:
- Sở đại nhân, không dám ứng đối sao?
- Nghe nói Sở đại nhân dương oai trong Thiết Huyết viên, uy phong bát diện, binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn, ngay cả Thánh Thượng cũng khen không hết lời, hiện giờ Dương lão đại nhân chỉ ra hai đề, Sở đại nhân cũng phải chùn bước sao?
- Ai nói Sở đại nhân chùn bước?
Một giọng nói kì quặc vang lên:
- Sở đại nhân đang chuẩn bị, phải không Sở đại nhân?
- Nào, nào, nào, để chúng ta thấy bản lĩnh Sở đại nhân, dương oai Thiết Huyết viên, chúng ta không có thân phận, không thể xem trò hay, hôm nay Sở đại nhân đến, vừa lúc chúng ta có cơ hội mở rộng tầm mắt.
Mỗi người một câu, ngữ khí bên trong, đầy vẻ châm biếm khinh thường, hiển nhiên là nghi ngờ năng lực của Sở Hoan.
Tuy Sở Hoan là do Hoàng đế đích thân ngự phong làm chủ sự bộ Hộ. nhưng mọi người chỉ biết là sau hắn có chỗ dựa vững chắc là Tề Vương mà thôi. Trong triều thế lực của Tề Vương lại quá yếu, quan lại trong ngoài triều, trong lòng không chút kinh sợ y, đối với Tề Vương thái độ đã như vậy thì đối với Sở Hoan lại càng coi thường.
Tiếng cười hỗn độn, lúc đầu chỉ có lẻ tẻ vài quan viên tụ tập lại đây, chỉ có điều trong khoảng nửa khắc, đã có hơn ba mươi quan viên Bộ Hộ tụ tập lại đây.
Dương Đồng vì Sở Hoan mà bị đuổi ra khỏi Bộ Hộ, lại phải xuống nước làm quan trong Bộ Lễ, trong lòng y đương nhiên tức giận. Hôm nay gặp Sở Hoan, có ý định làm cho Sở Hoan bị mất mặt trước mặt mọi người, như vậy cũng để làm bớt đi nỗi hận trong lòng.
Sở Hoan thấy mọi người vây quanh chỉ trỏ, ý thức được là Dương Đồng cố ý làm khó dễ, nếu hôm nay lùi bước thì những ngày sau này ở Bộ Hộ sẽ bị coi thường, lập tức thản nhiên nói:
- Dương đại nhân muốn ra đề gì?
Dương Đồng tức khắc nói:
- Được. Ngươi đã dám nhận lời, lão phu sẽ cho ngươi hai đề, nếu ngươi có thể đáp đúng, lão phu tâm phục khẩu phục!
Y chắp hai tay sau lưng hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Gà thỏ nhốt cùng một cũi không biết chính xác số lượng, lộ ra ba mươi sáu đầu, năm mươi đôi chân, có bao nhiêu gà và thỏ?
Nói xong lạnh lùng cười nhìn chằm chằm vào Sở Hoan.
Quan viên bốn phía nhìn nhau, đều lộ ra vẻ tươi cười kì quái.
Sở Hoan nheo mắt, tuy rằng đề ra kì quái, nhưng hắn cũng lập tức hiểu ra ý tứ.
Đề này của Dương Đồng, chính là nói có gà và thỏ nhốt trong cùng một lồng, tổng số đầu của gà và thỏ là ba mươi sáu cái, tổng cộng có năm mươi đôi chân, cũng tức là một trăm chiếc chân, dựa vào điều kiện này tính ra có bao nhiêu gà, có bao nhiêu thỏ.
Đây là một đề toán.
Đột nhiên, Sở Hoan nhớ lại những ngày làm ở Quang Minh điện, Chu Đình từng hỏi hắn có biết tính toán không, lúc ấy hắn nói sơ là hiểu, không hiểu rõ thâm ý bên trong, bây giờ nhớ lại thời điểm đó, chẳng lẽ Chu Đình biết hắn có thể phải dùng đến tính toán.
Những lĩnh vực học tập ỏ thời cổ đại, không chỉ có thơ từ ca phú, phần nhiều trong đó chính là tính toán.
Tính toán là tiếp nối chủ đề số học, cổ nhân cũng đạt được trình độ sâu. Sở Hoan còn biết “Câu cổ định luật” của đời sau có lẽ cũng xuất hiện từ trước đó. Ngày xưa đã có cái gọi là người của thương cảo từng nói đến Chu công, nếu nói câu vì tam, cổ vì tứ, huyền tất vì ngũ.
Tuy nói tính toán thời cổ đại rất phát triển, nhưng những nhân tài tinh thông lại không nhiều, so với thi từ ca phú, cưỡi ngựa bắn cung, văn ôn võ luyện, người nghiên cứu tính toán chỉ chiếm số ít.
Chính vì lí do như vậy, người biết tính toán cũng có thể coi là không tồi. Cho dù chức quan không cao, nhưng cuộc sống cũng không tồi, Dương Đồng cũng biết tính toán. Đại Tần lập quốc, chiêu mộ hiền tài cả nước, do đó Dương Đồng được vào Bộ Hộ, dựa vào sự tinh thông tính toán, nhanh chóng có chỗ đứng vững chắc ở Bộ Hộ trong nhiều năm liền. Mười mấy năm qua, tuy chỉ là chủ sự ở Bộ Hộ, nhưng Thượng thư, Thị lang cũng cho một chút quyền hạn, nên ở Bộ Hộ cũng khá thoải mái.
Lúc y ra đề, rất khó, đừng nói không học qua tính toán, cho dù học qua, cũng không chắc có thể giải được. Mục địch đơn giản chính là khiến Sở Hoan bị bẽ mặt trước mặt mọi người.
Ngoại hình Sở Hoan thoạt nhìn tuy rằng anh tuấn uy vũ, nhưng khí chất văn võ đều hơn hẳn Dương Đồng, y cho rằng Sở Hoan không hiểu tính toán, y đưa ra đề đó, cũng khẳng định Sở Hoan không thể giải được.
Thấy Sở Hoan nhíu mày, Dương Đồng lập tức đắc ý nói:
- Sở Hoan, ngươi có đáp án không? Ngay cả đề như vậy cũng không thể giải được, còn muốn ở Bộ Hộ sao? Hừ, thật là khiến thiên hạ chê cười.
Tất cả quan viên ở đấy đều bàn tán sôi nổi, ánh mắt khác nhau, nhưng hiển nhiên không có một chút thiện ý đối với Sở Hoan.
Sở Hoan cũng thản nhiên cười, hỏi ngược lại:
- Dương đại nhân , Sở mỗ còn tưởng ngươi học sâu biết rộng, có thể ra đề khó một chút, không ngờ chỉ là cái đề với kiến thức căn bản như vậy, đề bài như vậy, có cần suy nghĩ không?
Dương Đồng và chúng quan biến sắc.
Đề khó như vậy, không ngờ Sở Hoan lại nói là đơn giản, quả nhiên không biết trời cao đất dày. Dương Đồng tức giận đến nỗi chòm râu bị thổi bay, cười lạnh nói:
- Nếu đã mạnh miệng như vậy, Sở Hoan, nếu ngươi đã nói dễ dàng, vậy cho lão phu biết đáp án là gì?
- Rất đơn giản.
Sở Hoan tràn đầy tự tin nói:
- Thỏ mười bốn con, gà hai mươi con.
Dương Đồng ngẩn ra, không ít quan viên đứng bên cạnh nhìn y, cũng có một số kẻ nhíu mày, cũng có người suy nghĩ giải đề này thế nào.
- Dương đại nhân, Sở Hoan nói đúng không?
Có kẻ đứng cạnh Dương Đồng thấp giọng hỏi.
Dương Đồng hít một hơi, nhìn Sở Hoan, hỏi:
- Ngươi…Ngươi tính thế nào ra?
Lời này của y như ngầm thừa nhận đáp án của Sở Hoan là chính xác.
- Rất dễ dàng.
Sở Hoan nhún vai nói:
- Có hai cách có thể tìm ra đáp án, một là phép bớt chân, hai là phép thêm chân!
- Phép bớt chân?
Dương Đồng nhất thời không hiểu được:
- Phép thêm chân? Đây là ý gì?
Sở Hoan giải thích:
- Con thỏ có bốn chân, chúng ta giả thiết thỏ cũng chỉ có hai chân, như vậy ba mươi sáu đầu, liền có bảy mươi hai chân, nhưng hiện tại lại có một trăm chân, còn hai mươi chân, hai mươi tám chân này một lần nữa bù vào, bù vào số thỏ có hai chân ở trên, đó là mười bốn con thỏ, còn lại là hai mươi gà. Đó là phép bớt chân!
Còn nhiều người còn chưa kịp hiểu, Dương Đồng đã hỏi:
- Còn phép thêm chân?
- Cách tính giống nhau, giả thiết cũng là gà có bốn chân. Như vậy ba mươi sáu đầu có một trăm bốn mươi chân, so với một trăm chân nhiều hơn bốn mươi chân, như thế một lần nữa bớt hai chân, có thể kết luận có hai mươi gà. Còn lại đương nhiên là mười bốn con thỏ.
Sở Hoan miêu tả sơ lược nói:
- Dương đại nhân, không biết Sở Hoan nói như vậy có đúng không?
Mặt Dương Đồng xám như tro.
Cái đề này, chính là một trong những đề y đắc ý nhất, lúc trước y tìm ra đáp án, vốn tưởng rằng đề này có thể làm khó Sở Hoan, ai ngờ Sở Hoan nháy mắt đã tìm ra đáp án. Hơn nữa lại tìm ra hai phương thức, hai cách giải đề này không những độc đáo, mà còn tính toán bản chất, quả thực vô cùng xuất sắc.
Y lại không biết, toán học đời sau đã đạt tới một cảnh giới không thể tin nổi. Thời đại bánh xe, vô số toán học gia sáng tạo nên một kỳ tích. Đúng cố nhân mà nói đề mục cực khổ phức tạp, trải qua đời sau nhờ có phương pháp số học cũng là rất dễ dàng giải đáp được. Đề mục này ở thời đại này có thể rất khó khăn, nhưng đối với đời sau từng biết cơ số học như Sở Hoan, quả thật rất dễ dàng giải được.
- Dương đại nhân, Dương đại nhân, Sở Hoan nói có đúng không?
Những quan viên bên cạnh không ngừng hỏi, những người này đều không xác định được đáp án.
Dương Đồng vừa sửng sốt vừa chán nản, thở dài, cuối cục cũng gật đầu:
- Không sai, hắn…Đáp án là chính xác!
Nha môn Bộ Hộ ở Nam thành, cách Bộ Binh cũng không xa. Những vấn đề của ba bộ có liên quan đến nhau khá nhiều, cho nên ba nha môn đều ở trong một khu vực.Ttập trung tất cả chính sự của quốc gia. Lục bộ nha môn đều được xây dựng rất lớn, các cửa Tào được phân công chặt chẽ, sắp xếp có thứ tự. Nha môn Bộ Hộ ở bên trái, bên cạnh là nha môn Công Bộ, trên cửa gắn hai chữ “Bộ Hộ” rất lớn, trước cửa đều có quân lính đứng gác.
Tiểu lại dẫn Sở Hoan đi vào nha môn bộ Hộ, sau đó gã tự đi thông báo cho Thượng thư bộ Hộ, bảo Sở Hoan ở trong sân chờ.
Sân rất rộng, hai bên đều có cổng vòm, thông đến sân khác, hình như có người vào vào ra ra, nhìn thấy Sở Hoan trong viên, đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn.
Sở Hoan điềm tĩnh tự tin, lúc này hắn còn chưa có quan phục, mặc y phục hằng ngày. Mà bên trong Bộ Hộ, những người lui tới đều trang phục chỉnh tề, một người mặc thường phục như hắn có vẻ không hợp.
Thỉnh thoảng có người đi qua, thấy Sở Hoan, liền cúi đầu nói nhỏ và phát ra những tiếng cười quái dị. Sở Hoan biết bọn họ không nói cái gì tốt đẹp nhưng cũng không để ý.
Hắn hiểu rõ, mình mới đến. Hơn nữa lại đến đảm nhiệm chức sự, hất định sẽ có nhiều người ghen ghét. Nếu bản thân muốn sống yên ở bộ Hộ, thì trước mắt vẫn còn rất nhiều khó khăn.
Đợi một lúc, nhưng mãi không thấy tên sai nha trước đấy quay lại, Sở Hoan hiểu, đây là do Hộ bộ Thượng thư muốn đánh đòn phủ đầu với hắn.
Đang nhẫn nại chờ, chợt thấy bên trái có một đám người đi ra, vây quanh một lão quan viên khoảng năm sáu mươi tuổi, từ hướng chính sân đi đến. Hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy khi thấy hắn lập tức có người nói nhỏ vào tai lão quan viên kia điều gì đó, mặt y liền biến sắc, đôi mắt chăm chú nhìn Sở Hoan.
Sở Hoan thấy y hơi vuốt cằm, nhưng ngay lập tức liền cảm giác được thái độ thù địch của người này, đôi mắt đầy thù hận, không khỏi nhíu mày.
Tuy mình mới đến, không tránh khỏi việc người khác có chút đố kị, nhưng cũng không đến mức thù địch như vậy chứ?
Nhưng chỉ thoáng chốc, hắn dường như nghĩ ra điều gì đó, mày nhíu lại, thấy lão quan viên bước lại gần, Sở Hoan chắp tay nói:
- Tiền bối chính là Dương đại nhân? Tiểu nhân Sở Hoan, bái kiến đại nhân!
Hắn lúc này đã nhớ ra, khi mình được điều nhậm chức chủ quản Bộ Hộ thì người tiền nhiệm là Dương Đồng sẽ phải đi đến Bộ Lễ, chức vụ ở Bộ Lễ đương nhiên là không bằng so với Bộ Hộ.
Mới đến Bộ Hộ, thái độ lão quan viên đúng là đối với hắn đúng là đầy thù địch. Sở Hoan vừa nghĩ đến đã đoán được người này chính là Dương Đồng, là người bị mình thay thế, chả trách y lại có thái độ như vậy với hắn.
Sở Hoan chắp tay thi lễ, lão quan viên này đi nhanh đến, cười lạnh:
- Ta không dám nhận!
Giọng lạnh như băng.
Sở Hoan thản nhiên cười
Y nói:
- Ngươi là Sở Hoan?
- Chính là tiểu nhân!
Sở Hoan cung kính đáp lễ.
- Sở Hoan, ngươi nghĩ ném lão phu đi, ngươi có thể vui vẻ ở lại Bộ Hộ sao?
Dương Đồng căm tức nói:
- Ngươi có tài năng gì, ngâm mấy câu thơ, mà đã có thể xử lí được chức Tào chủ sự? Âdu trĩ, đừng nghĩ là được sủng ái mà muốn làm gì thì làm, leo càng cao thì ngã càng đau.
Sở Hoan vốn thấy Dương Đồng tuổi tác đã cao, nên đương nhiên phải giữ lề nghĩa, không ngờ vừa gặp y đã có những lời khó nghe như vậy, trong lòng hắn cũng có chút tức giận, thản nhiên nói;
- Được Thánh Thượng chiếu cố, điều đến Bộ Hộ, có xử lí được hay không, thì phải thử mới biết.
Hơn mười quan viên lớn nhỏ bên cạnh Dương Đồng đều dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, thần sắc đều trông rất khó coi.
Dương Đồng cười lạnh nói:
- Nói thì dễ. Lão phu thật muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì có thể ở lại được Bộ Hộ. Độ Chi Tào mỗi ngày có hàng trăm kế hoạch, ngươi chẳng qua là chỉ dựa vào quan hệ, giờ mới nhậm chức. Lão phu nói cho ngươi biết, Bộ Hộ khác những nơi khác, không có bản lĩnh thật sự, muốn tồn tại ở đây, chỉ còn cách tự ôm nỗi nhục.
Ý của Dương Đồng, hiển nhiên là nói Sở Hoan có quan hệ với Tề vương Doanh Nhân cho nên mới dễ dàng được vào, không phải do tài năng bản thân Sở Hoan.
Tất cả bọn quan lại bên cạnh hơi vuốt cằm, hiển nhiên là công nhận ý kiến của Dương Đồng.
Sở Hoan trong lòng biết mình vào Bộ Hộ nếu như bị bọn họ khinh nhục như vậy, thì những ngày tháng sau này càng không có gì tốt đẹp, thản nhiên cười nói:
- Lão đại nhân lo lắng nhiều, đại nhân đã nhậm chức nhiều năm, những ngày sau này sẽ làm ở Bộ Lễ. Sở Hoan vào Bộ Hộ, đương nhiên sẽ ở đây, làm tốt phận sự. Nếu như theo lời đại nhân, Sở Hoan bất tài, tự thấy cũng không có chỗ nào đúng!
Dương Đồng khinh thường nói:
- Dựa vào tài cưỡi ngựa bắn cũng, tài ngâm thơ viết văn của ngươi?
Sở Hoan vẻ mặt bình tĩnh, nói:
- Lão đại nhân dường như rất có thành kiến với Sở Hoan.
Tuy hắn lúc nói chuyện vẫn rất ôn hoà nhưng vẻ mặt đã không còn vẻ cung kính ban đầu nữa.
Dương Đồng không coi trọng hắn, hắn cũng không cần giả vờ lễ nghĩa.
Quan viên bốn phía lập tức thì thầm với nhau, không ít người đã tỏ thái độ bất mãn.
- Thành kiến?
Dương Đồng cười rộ lên, đầy vẻ coi thường.
- Sở Hoan, lão phu hôm nay phải sang Bộ Lễ nhậm chức. Nếu trước khi đi gặp đươc ngươi, ta cũng muốn xem ngươi có bản lĩnh gì, để có thể gánh vác trách nhiệm của Độ Chi Ti!
- Lão đại nhân muốn thử như thế nào?
Hắn nhíu mày hỏi.
Dương Đồng nói:
- Lão phu sẽ không di thử cái khả năng thô lỗ là cưỡi ngựa bắn cung, hay đi so tài ngâm thơ đối nghịch. Nếu ngươi tự xưng là có thể đảm nhận chức Tào chủ sự, vậy lão phu ra hai đề, xem ngươi có khả năng lãnh đạo Độ Chi Tào hay không
Sở Hoan nhíu mày, một gã quan viên bên cạnh nói:
- Sở đại nhân, không dám ứng đối sao?
- Nghe nói Sở đại nhân dương oai trong Thiết Huyết viên, uy phong bát diện, binh đến tướng ngăn, nước lên tường chặn, ngay cả Thánh Thượng cũng khen không hết lời, hiện giờ Dương lão đại nhân chỉ ra hai đề, Sở đại nhân cũng phải chùn bước sao?
- Ai nói Sở đại nhân chùn bước?
Một giọng nói kì quặc vang lên:
- Sở đại nhân đang chuẩn bị, phải không Sở đại nhân?
- Nào, nào, nào, để chúng ta thấy bản lĩnh Sở đại nhân, dương oai Thiết Huyết viên, chúng ta không có thân phận, không thể xem trò hay, hôm nay Sở đại nhân đến, vừa lúc chúng ta có cơ hội mở rộng tầm mắt.
Mỗi người một câu, ngữ khí bên trong, đầy vẻ châm biếm khinh thường, hiển nhiên là nghi ngờ năng lực của Sở Hoan.
Tuy Sở Hoan là do Hoàng đế đích thân ngự phong làm chủ sự bộ Hộ. nhưng mọi người chỉ biết là sau hắn có chỗ dựa vững chắc là Tề Vương mà thôi. Trong triều thế lực của Tề Vương lại quá yếu, quan lại trong ngoài triều, trong lòng không chút kinh sợ y, đối với Tề Vương thái độ đã như vậy thì đối với Sở Hoan lại càng coi thường.
Tiếng cười hỗn độn, lúc đầu chỉ có lẻ tẻ vài quan viên tụ tập lại đây, chỉ có điều trong khoảng nửa khắc, đã có hơn ba mươi quan viên Bộ Hộ tụ tập lại đây.
Dương Đồng vì Sở Hoan mà bị đuổi ra khỏi Bộ Hộ, lại phải xuống nước làm quan trong Bộ Lễ, trong lòng y đương nhiên tức giận. Hôm nay gặp Sở Hoan, có ý định làm cho Sở Hoan bị mất mặt trước mặt mọi người, như vậy cũng để làm bớt đi nỗi hận trong lòng.
Sở Hoan thấy mọi người vây quanh chỉ trỏ, ý thức được là Dương Đồng cố ý làm khó dễ, nếu hôm nay lùi bước thì những ngày sau này ở Bộ Hộ sẽ bị coi thường, lập tức thản nhiên nói:
- Dương đại nhân muốn ra đề gì?
Dương Đồng tức khắc nói:
- Được. Ngươi đã dám nhận lời, lão phu sẽ cho ngươi hai đề, nếu ngươi có thể đáp đúng, lão phu tâm phục khẩu phục!
Y chắp hai tay sau lưng hơi trầm ngâm, cuối cùng nói:
- Gà thỏ nhốt cùng một cũi không biết chính xác số lượng, lộ ra ba mươi sáu đầu, năm mươi đôi chân, có bao nhiêu gà và thỏ?
Nói xong lạnh lùng cười nhìn chằm chằm vào Sở Hoan.
Quan viên bốn phía nhìn nhau, đều lộ ra vẻ tươi cười kì quái.
Sở Hoan nheo mắt, tuy rằng đề ra kì quái, nhưng hắn cũng lập tức hiểu ra ý tứ.
Đề này của Dương Đồng, chính là nói có gà và thỏ nhốt trong cùng một lồng, tổng số đầu của gà và thỏ là ba mươi sáu cái, tổng cộng có năm mươi đôi chân, cũng tức là một trăm chiếc chân, dựa vào điều kiện này tính ra có bao nhiêu gà, có bao nhiêu thỏ.
Đây là một đề toán.
Đột nhiên, Sở Hoan nhớ lại những ngày làm ở Quang Minh điện, Chu Đình từng hỏi hắn có biết tính toán không, lúc ấy hắn nói sơ là hiểu, không hiểu rõ thâm ý bên trong, bây giờ nhớ lại thời điểm đó, chẳng lẽ Chu Đình biết hắn có thể phải dùng đến tính toán.
Những lĩnh vực học tập ỏ thời cổ đại, không chỉ có thơ từ ca phú, phần nhiều trong đó chính là tính toán.
Tính toán là tiếp nối chủ đề số học, cổ nhân cũng đạt được trình độ sâu. Sở Hoan còn biết “Câu cổ định luật” của đời sau có lẽ cũng xuất hiện từ trước đó. Ngày xưa đã có cái gọi là người của thương cảo từng nói đến Chu công, nếu nói câu vì tam, cổ vì tứ, huyền tất vì ngũ.
Tuy nói tính toán thời cổ đại rất phát triển, nhưng những nhân tài tinh thông lại không nhiều, so với thi từ ca phú, cưỡi ngựa bắn cung, văn ôn võ luyện, người nghiên cứu tính toán chỉ chiếm số ít.
Chính vì lí do như vậy, người biết tính toán cũng có thể coi là không tồi. Cho dù chức quan không cao, nhưng cuộc sống cũng không tồi, Dương Đồng cũng biết tính toán. Đại Tần lập quốc, chiêu mộ hiền tài cả nước, do đó Dương Đồng được vào Bộ Hộ, dựa vào sự tinh thông tính toán, nhanh chóng có chỗ đứng vững chắc ở Bộ Hộ trong nhiều năm liền. Mười mấy năm qua, tuy chỉ là chủ sự ở Bộ Hộ, nhưng Thượng thư, Thị lang cũng cho một chút quyền hạn, nên ở Bộ Hộ cũng khá thoải mái.
Lúc y ra đề, rất khó, đừng nói không học qua tính toán, cho dù học qua, cũng không chắc có thể giải được. Mục địch đơn giản chính là khiến Sở Hoan bị bẽ mặt trước mặt mọi người.
Ngoại hình Sở Hoan thoạt nhìn tuy rằng anh tuấn uy vũ, nhưng khí chất văn võ đều hơn hẳn Dương Đồng, y cho rằng Sở Hoan không hiểu tính toán, y đưa ra đề đó, cũng khẳng định Sở Hoan không thể giải được.
Thấy Sở Hoan nhíu mày, Dương Đồng lập tức đắc ý nói:
- Sở Hoan, ngươi có đáp án không? Ngay cả đề như vậy cũng không thể giải được, còn muốn ở Bộ Hộ sao? Hừ, thật là khiến thiên hạ chê cười.
Tất cả quan viên ở đấy đều bàn tán sôi nổi, ánh mắt khác nhau, nhưng hiển nhiên không có một chút thiện ý đối với Sở Hoan.
Sở Hoan cũng thản nhiên cười, hỏi ngược lại:
- Dương đại nhân , Sở mỗ còn tưởng ngươi học sâu biết rộng, có thể ra đề khó một chút, không ngờ chỉ là cái đề với kiến thức căn bản như vậy, đề bài như vậy, có cần suy nghĩ không?
Dương Đồng và chúng quan biến sắc.
Đề khó như vậy, không ngờ Sở Hoan lại nói là đơn giản, quả nhiên không biết trời cao đất dày. Dương Đồng tức giận đến nỗi chòm râu bị thổi bay, cười lạnh nói:
- Nếu đã mạnh miệng như vậy, Sở Hoan, nếu ngươi đã nói dễ dàng, vậy cho lão phu biết đáp án là gì?
- Rất đơn giản.
Sở Hoan tràn đầy tự tin nói:
- Thỏ mười bốn con, gà hai mươi con.
Dương Đồng ngẩn ra, không ít quan viên đứng bên cạnh nhìn y, cũng có một số kẻ nhíu mày, cũng có người suy nghĩ giải đề này thế nào.
- Dương đại nhân, Sở Hoan nói đúng không?
Có kẻ đứng cạnh Dương Đồng thấp giọng hỏi.
Dương Đồng hít một hơi, nhìn Sở Hoan, hỏi:
- Ngươi…Ngươi tính thế nào ra?
Lời này của y như ngầm thừa nhận đáp án của Sở Hoan là chính xác.
- Rất dễ dàng.
Sở Hoan nhún vai nói:
- Có hai cách có thể tìm ra đáp án, một là phép bớt chân, hai là phép thêm chân!
- Phép bớt chân?
Dương Đồng nhất thời không hiểu được:
- Phép thêm chân? Đây là ý gì?
Sở Hoan giải thích:
- Con thỏ có bốn chân, chúng ta giả thiết thỏ cũng chỉ có hai chân, như vậy ba mươi sáu đầu, liền có bảy mươi hai chân, nhưng hiện tại lại có một trăm chân, còn hai mươi chân, hai mươi tám chân này một lần nữa bù vào, bù vào số thỏ có hai chân ở trên, đó là mười bốn con thỏ, còn lại là hai mươi gà. Đó là phép bớt chân!
Còn nhiều người còn chưa kịp hiểu, Dương Đồng đã hỏi:
- Còn phép thêm chân?
- Cách tính giống nhau, giả thiết cũng là gà có bốn chân. Như vậy ba mươi sáu đầu có một trăm bốn mươi chân, so với một trăm chân nhiều hơn bốn mươi chân, như thế một lần nữa bớt hai chân, có thể kết luận có hai mươi gà. Còn lại đương nhiên là mười bốn con thỏ.
Sở Hoan miêu tả sơ lược nói:
- Dương đại nhân, không biết Sở Hoan nói như vậy có đúng không?
Mặt Dương Đồng xám như tro.
Cái đề này, chính là một trong những đề y đắc ý nhất, lúc trước y tìm ra đáp án, vốn tưởng rằng đề này có thể làm khó Sở Hoan, ai ngờ Sở Hoan nháy mắt đã tìm ra đáp án. Hơn nữa lại tìm ra hai phương thức, hai cách giải đề này không những độc đáo, mà còn tính toán bản chất, quả thực vô cùng xuất sắc.
Y lại không biết, toán học đời sau đã đạt tới một cảnh giới không thể tin nổi. Thời đại bánh xe, vô số toán học gia sáng tạo nên một kỳ tích. Đúng cố nhân mà nói đề mục cực khổ phức tạp, trải qua đời sau nhờ có phương pháp số học cũng là rất dễ dàng giải đáp được. Đề mục này ở thời đại này có thể rất khó khăn, nhưng đối với đời sau từng biết cơ số học như Sở Hoan, quả thật rất dễ dàng giải được.
- Dương đại nhân, Dương đại nhân, Sở Hoan nói có đúng không?
Những quan viên bên cạnh không ngừng hỏi, những người này đều không xác định được đáp án.
Dương Đồng vừa sửng sốt vừa chán nản, thở dài, cuối cục cũng gật đầu:
- Không sai, hắn…Đáp án là chính xác!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.