Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 1 - Chương 81: Loạn Bát Lý Đường

Sa Mạc

24/03/2013

Đá quán?

Đám người Bát Lý Đường hít một ngụm khí lạnh, tiểu tử này thật đúng là lớn mật làm bậy, không ngờ một người tới cửa đá quan.

Mặc dù Bát Lý Đường thua liền hai trận dưới tay Sở Hoan, nhưng dù sao cũng không phải xã đoàn bình thường, trong vài năm này đi ngang huyện Thanh Liễu, chỉ cần báo tên tuổi Bát Lý Đường, có thể nói tại huyện Thanh Liễu không người dám chọc.

Tới cửa đá quán, ở Đế quốc Đại Tần cũng có.

Nói chung, nếu không phải dã tâm bừng bừng, hoặc kết thù kết oán, ít xuất huyện chuyện đá quán.

Cái gọi là dã tâm bừng bừng, là xuất hiện hai võ quán cùng ở một chỗ, nếu một trong hai nhà muốn độc đại, hơn nữa tự coi có phần cân lượng, sẽ đi tới võ quán khác đá quán.

Kết quả đá quán, trực tiếp quan hệ tồn vong của võ quán.

Nếu một võ quán trong đó thắng, như vậy võ quán khác phải tháo biển xuống cửa, từ nay về sau mai danh ẩn tích, cho nên không đến vạn bất đắc dĩ, rất ít xuất hiện việc đá quán.

Nhưng hôm nay Sở Hoan tiến đến, không có áp lực, trái lại nếu hắn thật sự đánh bại Tiết lang, từ nay về sau chiêu bài Bát Lý Đường này sẽ không bao giờ có thể treo lên nữa.

Đám người Bát Lý Đường biến sắc, một tên mặt tái bên cạnh Ải Tử lão Lục cười lạnh nói:

- Đá quán? Sở Hoan, ông thừa nhận ngươi có bản lĩnh, nhưng chỉ bằng một người ngươi muốn lấy tấm biển Bát Lý Đường ta xuống, có phải quá coi trọng mình hay không?

Gã nắm tay, lạnh lùng nhìn Sở Hoan:

- Nếu đi ra, liền thành thật sống, cầu Bồ Tát phù hộ mình có thể phù hộ mình bình an vô sự... Không biết sống chết đi vào Bát Lý Đường ta, thật đúng là coi mình trở thành rễ hành rồi!

Giọng gã chưa dứt, chỉ thấy thân thể Sở Hoan vừa động, tên mặt tái kia đã nhìn thấy gậy đồng trong Sở Hoan đâm thẳng tới ngực mình, tốc độ nhanh như chớp.

Mặt tái giật mình kinh hãi, không thể tưởng được Sở Hoan ra tay không hề có dấu hiệu, gã vẫn đề Phòng Sở Hoan, nhìn thấy côn đồng đánh tới, dĩ nhiên không né tránh, trái lại hét lớn một tiếng, ưỡng ngực đón nhận, một bàn tay vươn ra, chụp thẳng tới côn đồng.

Biết rõ côn đồng Sở Hoan rõ ràng đâm vào ngực gã, trong nháy mắt lại biến chiêu, côn đồng nâng lên, phốc một tiếng giã thẳng vào dưới hàm mặt tím tái, liền nghe được tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, sắc mặt tím tái lộ ra vẻ thống khổ, trong mắt tràn đầy kinh hãi. Dưới hàm hắn bị côn đồng này đánh thật mạnh, da bóc ra, thậm chí đã nứt xương, cả người thống khổ mà ngồi xổm xuống, che miệng, rất nhanh máu tươi liền tràn ra từ ngón tay.

Sở Hoan nhanh chóng thu trường côn, thản nhiên cười nói:

- Ngươi dám ưỡn ngực ra đón, xem ra ngực ngươi hẳn là luyện một loại công phu Thiết bố sam, chẳng qua xem ra cằm ngươi chưa luyện thành!

Hắn cười lạnh lùng nói:

- Hiện giờ đã biết ta là rễ hành nào chứ?

Côn đồng Sở Hoan một kích, lại đả thương tên mặt tím tái, mọi người bốn phía lập tức vô cùng cả kinh, Tôn Tử Không há to miệng, tuy rằng gã nghe qua thanh danh Sở Hoan, nhưng đây vẫn là lần đầu nhìn thấy Sở Hoan ra tay.

Mặt tím tái kia là lão Thất Bát Lý Đường, tính tình hơi tàn bạo, dù là người Bát Lý Đường, ngày thường cũng có không ít người trúng đòn hiểm của gã, người này thật sự là đáng sợ.

Lúc này nhân vật giống như Diêm La Vương trong mắt mọi người bị Sở Hoan dễ dàng đánh thương, cũng không biết mọi người hưng phấn hay là hoảng sợ.

Sấu Tử lão Tam đối với thân thủ Sở Hoan thấy nhưng không thể trách, duy trì điềm tĩnh, vung tay lên, trầm giọng nói:

- Đỡ Thất gia đi xuống chữa thương!

Lập tức có hai người tiến tới đỡ mặt tím tái.

Sấu Tử lão Tam chắp tay nói với Sở Hoan:

- Sở gia, khuyên ngươi phải có lòng khoan dung, trước kia Bát Lý Đường chúng ta có lẽ có chỗ không đúng, ngươi đại nhân đại lượng, đừng để trong lòng đi. Chúng ta cũng không đánh thì không quen, ngươi cũng biết, Bát Lý Đường chúng ta ở thành Thanh Liễu vẫn dùng được, ngày sau Sở gia chính là bằng hữu của Bát Lý Đường ta, nếu Sở gia có chỗ dùng tới Bát Lý Đường ta, thông báo một tiếng, Bát Lý Đường ta nhất định gắng sức tương trợ... Tục ngữ nói rất hay, nhiều bằng hữu nhiều đường đi, nhiều kẻ thủ nhiều đường bị chặn, Sở gia vừa thấy là người cơ trí, tự nhiên biết lấy bỏ thế nào... !

Sở Hoan cười nói:



- Trong Bát Lý Đường, ngươi được tính nhân vật số một, biết tiến thoái, nhanh mồm nhanh miệng... !

Hắn lập tức thở dài:

- Chỉ là ngươi còn không có tư cách nói lời này với ta, họ Tiết ở nơi nào?

- Ông ở đây!

Cửa chính cạch một tiếng mở ra, Tiết lang thân áo gấm dệt bông đầu đội mũ bông vuông bước ra cửa, tay phải nắm hai viên bi sắt, thần sắc trên mặt âm trầm, đứng trước cửa lớn từ trên cao nhìn xuống Sở Hoan, cười lạnh nói:

- Là ai dám đến Bát Lý Đường ta đập quán?

Đây là lần đầu tiên Sở Hoan nhìn thấy Tiết lang, nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn trên mặt Tiết lang, vừa thấy cũng không phải kẻ lương thiện gì, hắn thản nhiên cười nói:

- Ngươi chính là lão đại của Bát Lý Đường?

- Ông chính là Tiết lang!

Tuy rằng Tiết lang biết thủ đoạn Sở Hoan không tầm tường, nhưng người ta đã đánh đến cửa nhà mình, mình tự nhiên không thể lại bày ra yếu nhược.

Gã xuất thân vốn không tốt lắm, năm đó chuyện giết người cướp của làm không ít, vài năm nay đánh xuống căn cơ ở huyện Thanh Liễu, chẳng những có một đám lâu la, hơn nữa quan hệ mật thiết với nha môn huyện, có thể nói là hòa đồng rất thoải mái. Bát Lý Đường này là một tay gã tạo ra, hiện giờ Sở Hoan tay không một người tiến đến đập chiêu bài của mình, Tiết lang tự nhiên tuyệt đối không đồng ý.

Gã vừa ra, bộ dáng nhìn từ trên cao xuống, tất nhiên là vài năm này nuôi thành tật, quan trọng hơn là không thể mất uy tín trước mặt đám lâu la của mình.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Rất tốt.

- Ông rất tốt, ngươi lại không tốt!

Tiết lang cười lạnh, bi sắt trong tay vang lên lạch cạch, nhìn chằm chằm mắt Sở Hoan nói:

- Lúc này ngươi đùa rất tốt, là một nhân vật, Tiết gia ta cũng đã nghe qua tên của ngươi. Nhưng chỉ bằng ngươi muốn đá chiêu bài của Bát Lý Đường ta, chỉ sợ còn chưa có tư cách kia... !

Gã nói lời này tuy rằng mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại vô cùng buồn bực.

Tiết lang biết Sở Hoan bị giam vào địa lao, thậm chí biết Hồ tri huyện chuẩn bị hạ độc thủ, hôm nay gã đóng cửa không ra, trên thực tế chính là chờ đợi bên huyện nha kia tới đây truyền gọi mình.

Tiết lang biết, chỉ cần Sở Hoan bị giết, Hồ tri huyện nhất định sẽ phái người tới tìm mình qua, không thiếu được phải uống rượu chúc mừng một phen.

Chỉ là không thể chờ được người của Hồ Vĩ, lại đợi cho Sở Hoan tự mình đánh tới cửa, Tiết lang rất buồn bực trong lòng, thật sự không biết huyện nha kia xảy ra chuyện lớn gì.

Vệ Thiên Thanh và Lam Đình Ngọc làm việc bí ẩn, hơn nữa động tác nhanh chóng, nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, trong một đêm liền định án bắt Hồ tri huyện. Tuy rằng tin tức của Tiết lang linh thông, nhưng đến giờ lại không thu được tin tức.

Gã đương nhiên cũng không có khả năng nghĩ tới Hồ Vĩ lại bị xuống đài nhanh như vậy.

Sở Hoan cũng thản nhiên cười, nói rất trực tiếp:

- Hồ Vĩ đã bị giải tới phủ thành, không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, lão sẽ không thể trở về huyện Thanh Liễu... Nếu lão đi rồi, ngươi cũng nên đi.

Hắn nẩng đầu nhìn tuyết trắng như lông ngỗng bay múa đầy trời, chậm rãi nói:

- Ta cũng không muốn làm thương hòa khí, như vậy đi, ngươi tự đoạn hai tay, sau đó liền rời khỏi huyện Thanh Liễu... Ồ, vẫn nên rời khỏi phủ Vân Sơn đi. Từ nay về sau đừng trở về, nếu về sau còn để ta nhìn thấy ngươi, chỉ sợ hai cái đùi kia không giữ được... !

Hắn nhìn mọi nơi, lại cười nói:



- Tòa nhà này của ngươi cũng không nhỏ, giá trị chút bạc, từ nay về sau, liền về ta... Thế nào, ngươi có đồng ý đề nghị của ta hay không?

Mọi người chung quanh nhìn Sở Hoan giống như xem thằng ngốc, đã có mấy người lộ ra nụ cười khinh miệt.

Tuy rằng mọi người đều biết Sở Hoan lợi hại, nhưng Sở Hoan nói ra lời này, vẫn khiến mọi người cảm thấy buồn cười.

Tiết lang cười to nói:

- Sở Hoan, mạnh miệng ta nghe rồi, nhưng ngươi nói lời này, cũng là lời ông nghe mạnh nhất.

Gã trầm mặt xuống quát:

- Đều nghe kỹ cho ta, hôm nay bất kể là ai, chỉ cần đãy gãy tứ chi bất luận chỗ nào của hắn, ông thưởng ba trăm lạng bạc... !

Cái gọi là dưới trọng thưởng, tất cả dũng phu, Tiết lang vừa ra lệnh một tiếng, hơn hai mươi người ở đầy nhìn nhìn nhau, lập tức có người quát to một tiếng, quơ gậy gộc trong tay, đánh tới Sở Hoan.

Một người này xông ra, người khác làm sao chậm trễ, đều kêu gầm lên, cùng xông lên.

Tôn Tử Không sắc mặt hơi trắng bệch, mọi người xong ở phía trước, gã lại co rút phía sau, trốn qua một bên, Sấu Tử lão Tam cũng khoanh hai tay, đứng bên người Tiết lang, không có động thủ.

Hôm nay Sở Hoan tiến đến, đã chuẩn bị tốt đại chiến một hồi, hai mươi người đàn ông chung quanh xông lên, hô lên từng hồi, trên mặt Sở Hoan không vẻ sợ hãi, trái lại toát ra vẻ hưng phấn.

Côn đồng trong tay hắn như du long, khuấy động trong tuyết bay, người như hổ, côn như rồng, trong loạn côn của đám người Bát Lý Đường, đúng là tiến lui có thú, tốc độ lại cực nhanh.

Tuy rằng bên ngoài Bát Lý Đường là một võ quán, nhưng đám lâu la này thực tế đều là một đám ô hợp mà thôi, mặc dù Tiết lang trọng thưởng vây công Sở Hoan, nhưng trong lòng vẫn tồn tại kiêng kị đối với Sở Hoan.

Hơn nữa côn pháp đám người này, hoàn toàn là thủ đoạn đùa giỡn của thất phu phố phường, không có bất cứ lối mòn nào, so với khều, đâm, vung, đập và các loại đường lối của Sở Hoan, thật sự khác xa.

Người lành nghề vừa ra tay, đã biết được hay không, Sở Hoan vừa ra tay, chiêu thức thuần thục tự nhiên đám ô hợp này không có khả năng bằng được. Chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết liên tục, trong tiếng kêu gào, từng tên lâu la ngã xuống đất, thống khổ giãy dụa.

Sở Hoan giống như du long trong tuyết, trong tuyết lớn lả tả, thân hình tự nhiên, phóng khoáng khác thường, côn đồng nơi nơi, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Sấu Tử lão Tam càng xem càng kinh hãi, chậm rãi lui tới bên người Tiết lang, thấp giọng nói:

- Tiết gia... sao ta cảm thấy, Sở Hoan không giống như là dùng côn... !

Sắc mặt Tiết lang cũng hơi khó coi, đám người dưới tay mình dường như là bữa sáng khai vị trước trận đại chiến với Sở Hoan, trong côn ảnh của Sở Hoan, một đám đều không thể tới gần thân thể của Sở Hoan.

Sở Hoan lấy một địch nhiều, trái lại đám lâu la của mình tuyệt đối bị rơi xuống hạ phong.

- Không phải dùng côn?

Tiết lang nhíu mày nói:

- Ngươi có ý tứ gì?

- Ta coi hắn dường như là thương pháp!

Sấu Tử lão Tam thấp giọng nói:

- Người trong giang hồ, dùng thương ít ỏi không có mấy... Trái lại chiến trận sa trường có nhiều người thương pháp xuất chúng... !

Dường như Tiết lang cũng không thèm để ý đến lời nói này, cười lạnh:

- Quản hắn là côn hay thương, vào Bát Lý Đường, ông liền muốn hắn bò ra ngoài... !

Thân thể gã co mạnh lại, trong tuyết bay, tay phải vung mạnh, một viên bi nắm trong tay đánh thẳng tới Sở Hoan, giống như sao băng, tốc độ cực nhanh, lực đạo cũng mười phần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook