Quyển 2 - Chương 273: Lời tâm huyết
Sa Mạc
24/03/2013
Sở Hoan thấy Vệ Thiên Thanh nói chuyện thẳng thắn như thế, lại hơi kinh ngạc.
Hiện giờ triều đình chia làm hai phái, chuyện này ít nhiều hắn cũng biết một chút, từ triều đình lan tràn tới địa phương, Thái tử đảng cùng Hán Vương đảng vẫn luôn đấu tranh gay gắt.
Tuy người hơi có tin tức chính trị đều có thể biết việc này, nhưng loại chuyện này, không tiện nói trên mặt bàn, mà Vệ Thiên Thanh nói thẳng ra, thực sự biểu hiện đủ thẳng thắn.
Vệ Thiên Thanh nhìn Sở Hoan, tiếp tục nói:
- Mắt thấy đệ sẽ đi theo Tề Vương, Tổng đốc đại nhân sai ta mang lễ vật này tới, đệ hẳn là cũng rõ ràng ý tứ của Tổng đốc đại nhân.
Sở Hoan là người thông minh, Vệ Thiên Thanh thẳng thắn như thế, hắn cũng không giả bộ hồ đồ, khẽ gật đầu.
- Tề Vương thế yếu, xưa nay cũng không tham dự tranh đấu.
Vệ Thiên Thanh nói khẽ:
- Nhưng Tề Vương rất được Thánh thượng yêu thích, hơn nữa Từ Đại học sĩ là lão sư của Tề Vương, trong triều có mạng lưới không tồi, Tề Vương có thể điều chuyển đệ qua, tự nhiên rất coi trọng đệ, đệ ở bên người Tề vương tất nhiên cũng có thể nói chuyện.
Sở Hoan hơi cau mày, cũng không nói lời nào.
- Ý của Tổng đốc đại nhân rất rõ ràng, đệ là người Tây Sơn Đạo, dù sao gốc rễ đều ở nơi này.
Vệ Thiên Thanh chậm rãi nói:
- Đại nhân hi vọng đệ chú ý tới hướng đi của Tề Vương, nếu có thể, cổ động Tề Vương đối lập với Hán Vương. Tuy Tề Vương thế yếu, nhưng nếu có thể tranh chấp với Hán Vương, vẫn có thể giúp Thái tử một phen.
Vệ Thiên Thanh vừa nói chuyện, vừa xem biểu lộ của Sở Hoan.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, ngưng mắt nhìn Vệ Thiên Thanh, hỏi:
- Ý của Vệ đại ca là, để tiểu đệ thân ở Tào Doanh lòng tại Hán?
- Đây là ý của Tổng đốc đại nhân, không phải ý của Vệ Thiên Thanh ta.
Vệ Thiên Thanh nghiêm nghị nói:
- Sở huynh đệ, hôm nay vi huynh nói rõ ràng những lời này ra, đơn giản là kính trọng đệ là một hán tử, cho nên không lo đầu lo đuôi nói lời lừa gạt.
Thần sắc gã xiết chặt, nói:
- Nếu huynh đệ ta thật sự làm thế, thân ở Tào Doanh lòng tại Hán, Vệ Thiên Thanh ta có lẽ sẽ vui mừng ngoài mặt, nhưng trong lòng lại không nhìn được đệ.
Sở Hoan sững sờ, không rõ ý tứ.
Vệ Thiên Thanh bình tĩnh nói:
- Trung thần không thờ hai chủ, liệt nữ không lấy hai chồng, nam nhân đại trượng phu chúng ta, không nên làm chuyện lén lút.
- Vệ đại ca, huynh... !
Sở Hoan cực kỳ kinh ngạc.
Vệ Thiên Thanh nghiêm mặt nói:
- Đệ chỉ là một Vệ tướng, Tề Vương điện hạ có thể coi trọng đệ, đó là hắn có ơn tri ngộ với đệ. Hắn tín nhiệm đệ như vậy, mới điều đệ qua, nếu đệ thật sự thân ở Tào Doanh lòng tại Hán, lại thật xin lỗi Tề Vương.
Gã vuốt râu nói:
- Tổng đốc đại nhân có ơn tri ngộ đối với vi huynh, tính mạng này, kiếp này của vi huynh chỉ sợ sẽ giữ cho hắn. Sở Hoan đệ có tình có nghĩa, nghĩa hiệp can đảm, nếu ta thật sự huynh đệ âm thầm làm việc cho Thái tử đảng, trái lại là kinh thường nhân phẩm của đệ, chỉ sợ trong lòng đệ cũng không nhìn được Vệ Thiên Thanh ta.
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Vệ đại ca, Sở Hoan có được ngày hôm nay, cũng là nhờ Vệ đại ca ban tặng... !
- Không cần nói như vậy.
Vệ Thiên Thanh lắc đầu nói:
- Vi huynh giúp đệ tiến vào Cấm Vệ Quân, nói trắng ra là vì mỗ thiếu nợ đệ nhân tình, nếu ngày đó không phải đệ cứu giúp, tính mạng của Vệ mỗ cùng phu nhân rốt cuộc thế nào thực khó đoán trước. Đệ có ân với ta, ân tình này ta không muốn thiếu nợ, có thể trả lại cho đệ, trong lòng ta mới thoải mái được. Còn Tổng đốc đại nhân đề bạt đệ làm Vệ tướng, cũng không cần cho là ơn tri ngộ, chỉ là trả ân tìn hcho phu nhân. Đệ không cần băn khoăn, thật sự muốn theo Tề Vương, vậy thì tận tâm làm việc cho hắn, nam tử hán đại trượng phu chúng ta, đứng trong trời đất, cầu ân oán rõ ràng, không thẹn với trời.
Sở Hoan nghe lời tâm huyết này của Vệ Thiên Thanh, trong lòng cảm kích, nói:
- Vệ đại ca, ân oán rõ ràng, không thẹn với trời, những lời này phải làm rõ như ban ngày.
Hắn lấy rượu đến, lúc này Tố Nương đã đưa tới hai món ăn, hai người đối diện ngồi uống. Vệ Thiên Thanh buông bát rượu, mới nói khẽ:
- Huynh đệ, nếu đệ vào kinh, vi huynh có mấy lời không thể không dặn dò hai câu.
Sở Hoan chắp tay nói:
- Còn xin đại ca chỉ giáo.
- Trong kinh không phải địa phương.
Vệ Thiên Thanh nghiêm nghị nói:
- Phần lớn là hoàng thân quốc thích, khai quốc công thần, người nhìn lên không có gì đặc biệt, chỉ sợ sau lưng lại có hậu trường rất lớn. Đệ tới kinh thành, không có căn cơ, hết thảy cần phải cẩn thận. Tề Vương tuy là hoảng tử, nhưng quan hệ ở kinh thành quá yếu ớt, chớ cho rằng sau lưng có Tề Vương, thì hành động theo cảm tính.
Gã bưng bát rượu lên, uống một hớp, tiếp tục nói:
- Người trong kinh, lòng người giảo quyệt, giết người không thấy máu, hai người không mang đao, nhìn cảnh ca múa thái bình, nhưng sát khí nặng nề... !
Nói tới chỗ này, gã dừng một chút, cười nói:
- Thôi, đệ cũng là người thông minh, làm việc trong lòng hiểu rõ, vi huynh cũng không dong dài nhiều... !
Sở Hoan bưng bát rượu lên:
- Vệ đại ca, lời hay tâm can của huynh, tiểu đệ sao có thể không biết. Tình cảm của đại ca, tiểu đệ ghi nhớ trong lòng, không dám quên.
Hai người uống một hơi cạn sạch, Vệ Thiên Thanh buông bát rượu xuống, cười ha ha nói:
- Ta và đệ tuy là tương giao, nhưng cùng thoải mái uống rượu với nhau lại không có mấy lần. Chỉ mong ta và đệ vĩnh viễn thân như huynh đệ, mỗi lần gặp lại, đều có thể nâng ly một phen.
Sở Hoan nói:
- Đương nhiên phải thế.
Vệ Thiên Thanh ý tứ sâu xa cười nói:
- Chỉ là sau khi vào kinh, hai huynh đệ ta đều vì chủ mình, chỉ trông mong không có ngày gặp mặt binh đao thì tốt.
Gã lập tức tự tát mình, cười nói:
- Xui, xui.
Hai người ngươi tới ta đi, một đêm này quả nhiên là nâng ly. Vài hũ rượu còn trong nhà Sở Hoan, cuối cùng đều uống cạn, hai người đều choáng váng đầu óc. Lúc sắp chia tay, Vệ Thiên Thanh lung la lung lay, Sở Hoan cũng mơ màng, thậm chí không biết Vệ Thiên Thanh rời đi khi nào.
Hắn chỉ cảm thấy mình được một nữ nhân vịn về phòng, lúc chạm vào đầu vai nữ nhân kia, thơm thơm mềm mềm, còn ngửi thấy mùi cơ thể thơm nhàn nhạt, cảm giác say dâng lên, bị nâng lên giường, rượu say loạn tính, dĩ nhiên cười ha ha sờ soạn ngực nữ nhân kia một cái, dẫn tới một tiếng kêu sợ hãi, Sở Hoan ngả đầu xuống giường, liền ngủ thật say.
Dìu hắn vào nhà tự nhiên là Tố Nương, lúc ở trên giường, bị Sở Hoan sờ soạn một cái vào bộ ngực sữa đầy đặn, lần này thật sự là mơ hồ, thậm chí Tố Nương cảm giác được dường như bị vê một chút, quả thật khiến Tố Nương nhảy dựng, bộ ngực giống như điện giật, nhảy lùi ra sau một bước.
Đợi lúc nàng tức giận nhìn về phía Sở Hoan, lại phát hiện Sở Hoan đã nhắm mắt, không nhúc nhích.
Tố Nương vừa giận lại vừa ngượng, thầm nghĩ trong lòng: “Hắn quả thật say thành thế này? Là cố ý khi dễ mình sao?” Lập tức nghĩ tới ngày thường Sở Hoan cũng không như thế, nghĩ tới sau khi say đều là mơ hồ.
Trong lòng nàng vẫn hơi tức giận:
- Người này bình thường nhìn qua nghiêm trang, vừa say liền lộ ra nguyên hình, cũng là sắc quỷ. Ồ, nếu không phải sắc quỷ, cũng sẽ không bị hồ ly tinh Tô gia mê hoặc.
Vừa nghĩ tới lần trước Lâm Lang tới nhà, còn nghĩ tới có thể Sở Hoan và Lâm Lang quan hệ không rõ ràng, trong lòng Tố nương càng nghĩ càng giận, nhịn không được tiến tới, đưa tay vặn cánh tay Sở Hoan một chút, thấy Sở Hoan không có cảm giác, trong lòng chưa hết giận, nhịn không được lại vặn một cái, lần này dùng khí lực, cánh tay Sở Hoan bỗng nhúc nhích, Tố Nương nhịn không được che miệng cười đắc ý, trong lòng thầm nghĩ: “Bảo ngươi không thàn hthực, đó là tự ngươi tìm”.
Nhưng nghĩ tới ngực mình bị Sở Hoan mơ hồ vê một chút, khuôn mặt nàng lại nóng lên, oán giận nhìn hắn một cái, muốn đi ra ngoài. Chỉ là lúc này ban đêm hơi lạnh, Sở Hoan chỉ mặc quần áo đơn bạc, cảm thấy không đành lòng, nàng lại trở lại, ngồi xổm bên giường, cẩn thận cởi giày cho Sở Hoan, muốn đặt chân hắn lên giường, lại phát hiện chân người này quả thật vừa nặng vừa chắc. Hai tay nàng ẵm chân trái của Sở Hoan lên giường, đang muốn thở một hơi, vừa mới xoay người, đã thấy một chân khác của Sở Hoan đặt lên người nàng.
Lần này đột nhiên, Tố Nương còn chưa kịp phản ứng, đã bị một chân khác của Sở Hoan quét tới ngực, tuy không quá nặng, nhưng vẫn đẩy Tố Nương lên giường, vừa nằm xuống, đầu vừa vặn gối lên một chân khác.
Tố Nương vừa tức vừa giận, càng quan trọng chính là, trong lúc Sở Hoan say khướt, đùi này đặt lên bộ ngực mềm nhũn của Tố Nương.
Dường như cảm thấy đè lên rất thoải mái, chân Sở Hoan còn cọ quậy trên bộ ngực sữa mềm mại, dường như muốn cảm nhận bộ ngực mềm mại lại co dãn cứng rắn này.
Tố Nương nổi trận lôi đình, mắng:
- Đồ lưu manh, bỏ chân thối của đệ ra... !
Nàng chợt phát hiện giọng mình quá lớn, sợ kinh động tới Sở Lý thị cùng Như Liên, thấp giọng nổi giận đùng đùng nói:
- Thối Nhị Lang, nhanh bỏ chân ra, đề nặng ta.
Nửa người trên của nàng lúc này dường như bị Sở Hoan kẹp vào giữa, lực lượng trên đùi Sở Hoan quả thật rất đủ, tuy khí lực của Tố Nương lớn hơn nữ nhân bình thường một chút, nhưng cuối cùng nhu nhược, trong nhất thời không giãy được nổi.
Càng đáng giận chính là, đùi của Nhị Lang ghê tởm kia đặt trên ngực cọ quậy trên dưới, Tố Nương cảm thấy bộ ngực của mình bị nhào nặn, thân thể dâng lên cảm giác nóng, vừa thẹn vừa giận, đưa tay dùng sức đánh lên đùi Sở Hoan, lại không dám phát ra tiếng quá lớn, chỉ có thể thấp giọng mắng:
- Nhanh bỏ ra, tên sắc quỷ đệ, nhanh lấy ra, không lấy ra, ta sẽ cắn... !
Tối nay Sở Hoan uống rượu quá lượng, ngủ rất say, chỉ vô ý thức cảm thấy dưới chân rất mềm mại, động vào rất thoải mái, căn bản không biết Tố Nương bị đùi mình đè dưới chân. Tố Nương thấp giọng chửi bậy, hắn tự nhiên cũng không nghe được.
Hai tay của Tố Nương vừa niết vừa đánh lên đùi Sở Hoan, có lẽ cảm giác hơi đau đớn, chân kia của Sở Hoan rốt cuộc buông ra. Tố Nương thât vất vả đứng dậy, đưa tay đánh lên đùi Sở Hoan hai cái, lại nhìn Sở Hoan, đột nhiên trông tay giữa hai chân Sở Hoan, quần nhô lên cao cao, dường như cất giấu vũ khí. Đầu tiên Tố Nương khẽ giật mình, lập tức hiểu được, khuôn mặt đỏ bừng lên, che mặt, thấp giọng mắng một câu:
- Lưu manh.
Nàng cũng không dám lưu lại, tim đập thình thịch, vội vàng chạy đi.
Mặc dù nàng chưa làm chuyện nam nữ, nhưng không phải người ngu, tới tuổi này, tự nhiên cũng biết rõ đây là thứ gì.
Trở lại phòng, vẫn cảm thấy tim đập thình thịch, trong đầu lại hiện lên chỗ kia của Sở Hoan, tuy trong lòng cảm thấy nghĩ tới chuyện này không phải nữ nhân tốt, nhưng nàng càng không muốn mình nghĩ tới, trong đầu càng không quên được.
Khuôn mặt đẹp ửng hồng, dưới đèn càng có vẻ kiều diễm, mang theo vài phần vũ mị, hàm răng cắn đôi môi đỏ mọng, nhịn không được lại che mặt, vô cùng ngượng ngùng.
Hiện giờ triều đình chia làm hai phái, chuyện này ít nhiều hắn cũng biết một chút, từ triều đình lan tràn tới địa phương, Thái tử đảng cùng Hán Vương đảng vẫn luôn đấu tranh gay gắt.
Tuy người hơi có tin tức chính trị đều có thể biết việc này, nhưng loại chuyện này, không tiện nói trên mặt bàn, mà Vệ Thiên Thanh nói thẳng ra, thực sự biểu hiện đủ thẳng thắn.
Vệ Thiên Thanh nhìn Sở Hoan, tiếp tục nói:
- Mắt thấy đệ sẽ đi theo Tề Vương, Tổng đốc đại nhân sai ta mang lễ vật này tới, đệ hẳn là cũng rõ ràng ý tứ của Tổng đốc đại nhân.
Sở Hoan là người thông minh, Vệ Thiên Thanh thẳng thắn như thế, hắn cũng không giả bộ hồ đồ, khẽ gật đầu.
- Tề Vương thế yếu, xưa nay cũng không tham dự tranh đấu.
Vệ Thiên Thanh nói khẽ:
- Nhưng Tề Vương rất được Thánh thượng yêu thích, hơn nữa Từ Đại học sĩ là lão sư của Tề Vương, trong triều có mạng lưới không tồi, Tề Vương có thể điều chuyển đệ qua, tự nhiên rất coi trọng đệ, đệ ở bên người Tề vương tất nhiên cũng có thể nói chuyện.
Sở Hoan hơi cau mày, cũng không nói lời nào.
- Ý của Tổng đốc đại nhân rất rõ ràng, đệ là người Tây Sơn Đạo, dù sao gốc rễ đều ở nơi này.
Vệ Thiên Thanh chậm rãi nói:
- Đại nhân hi vọng đệ chú ý tới hướng đi của Tề Vương, nếu có thể, cổ động Tề Vương đối lập với Hán Vương. Tuy Tề Vương thế yếu, nhưng nếu có thể tranh chấp với Hán Vương, vẫn có thể giúp Thái tử một phen.
Vệ Thiên Thanh vừa nói chuyện, vừa xem biểu lộ của Sở Hoan.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, ngưng mắt nhìn Vệ Thiên Thanh, hỏi:
- Ý của Vệ đại ca là, để tiểu đệ thân ở Tào Doanh lòng tại Hán?
- Đây là ý của Tổng đốc đại nhân, không phải ý của Vệ Thiên Thanh ta.
Vệ Thiên Thanh nghiêm nghị nói:
- Sở huynh đệ, hôm nay vi huynh nói rõ ràng những lời này ra, đơn giản là kính trọng đệ là một hán tử, cho nên không lo đầu lo đuôi nói lời lừa gạt.
Thần sắc gã xiết chặt, nói:
- Nếu huynh đệ ta thật sự làm thế, thân ở Tào Doanh lòng tại Hán, Vệ Thiên Thanh ta có lẽ sẽ vui mừng ngoài mặt, nhưng trong lòng lại không nhìn được đệ.
Sở Hoan sững sờ, không rõ ý tứ.
Vệ Thiên Thanh bình tĩnh nói:
- Trung thần không thờ hai chủ, liệt nữ không lấy hai chồng, nam nhân đại trượng phu chúng ta, không nên làm chuyện lén lút.
- Vệ đại ca, huynh... !
Sở Hoan cực kỳ kinh ngạc.
Vệ Thiên Thanh nghiêm mặt nói:
- Đệ chỉ là một Vệ tướng, Tề Vương điện hạ có thể coi trọng đệ, đó là hắn có ơn tri ngộ với đệ. Hắn tín nhiệm đệ như vậy, mới điều đệ qua, nếu đệ thật sự thân ở Tào Doanh lòng tại Hán, lại thật xin lỗi Tề Vương.
Gã vuốt râu nói:
- Tổng đốc đại nhân có ơn tri ngộ đối với vi huynh, tính mạng này, kiếp này của vi huynh chỉ sợ sẽ giữ cho hắn. Sở Hoan đệ có tình có nghĩa, nghĩa hiệp can đảm, nếu ta thật sự huynh đệ âm thầm làm việc cho Thái tử đảng, trái lại là kinh thường nhân phẩm của đệ, chỉ sợ trong lòng đệ cũng không nhìn được Vệ Thiên Thanh ta.
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Vệ đại ca, Sở Hoan có được ngày hôm nay, cũng là nhờ Vệ đại ca ban tặng... !
- Không cần nói như vậy.
Vệ Thiên Thanh lắc đầu nói:
- Vi huynh giúp đệ tiến vào Cấm Vệ Quân, nói trắng ra là vì mỗ thiếu nợ đệ nhân tình, nếu ngày đó không phải đệ cứu giúp, tính mạng của Vệ mỗ cùng phu nhân rốt cuộc thế nào thực khó đoán trước. Đệ có ân với ta, ân tình này ta không muốn thiếu nợ, có thể trả lại cho đệ, trong lòng ta mới thoải mái được. Còn Tổng đốc đại nhân đề bạt đệ làm Vệ tướng, cũng không cần cho là ơn tri ngộ, chỉ là trả ân tìn hcho phu nhân. Đệ không cần băn khoăn, thật sự muốn theo Tề Vương, vậy thì tận tâm làm việc cho hắn, nam tử hán đại trượng phu chúng ta, đứng trong trời đất, cầu ân oán rõ ràng, không thẹn với trời.
Sở Hoan nghe lời tâm huyết này của Vệ Thiên Thanh, trong lòng cảm kích, nói:
- Vệ đại ca, ân oán rõ ràng, không thẹn với trời, những lời này phải làm rõ như ban ngày.
Hắn lấy rượu đến, lúc này Tố Nương đã đưa tới hai món ăn, hai người đối diện ngồi uống. Vệ Thiên Thanh buông bát rượu, mới nói khẽ:
- Huynh đệ, nếu đệ vào kinh, vi huynh có mấy lời không thể không dặn dò hai câu.
Sở Hoan chắp tay nói:
- Còn xin đại ca chỉ giáo.
- Trong kinh không phải địa phương.
Vệ Thiên Thanh nghiêm nghị nói:
- Phần lớn là hoàng thân quốc thích, khai quốc công thần, người nhìn lên không có gì đặc biệt, chỉ sợ sau lưng lại có hậu trường rất lớn. Đệ tới kinh thành, không có căn cơ, hết thảy cần phải cẩn thận. Tề Vương tuy là hoảng tử, nhưng quan hệ ở kinh thành quá yếu ớt, chớ cho rằng sau lưng có Tề Vương, thì hành động theo cảm tính.
Gã bưng bát rượu lên, uống một hớp, tiếp tục nói:
- Người trong kinh, lòng người giảo quyệt, giết người không thấy máu, hai người không mang đao, nhìn cảnh ca múa thái bình, nhưng sát khí nặng nề... !
Nói tới chỗ này, gã dừng một chút, cười nói:
- Thôi, đệ cũng là người thông minh, làm việc trong lòng hiểu rõ, vi huynh cũng không dong dài nhiều... !
Sở Hoan bưng bát rượu lên:
- Vệ đại ca, lời hay tâm can của huynh, tiểu đệ sao có thể không biết. Tình cảm của đại ca, tiểu đệ ghi nhớ trong lòng, không dám quên.
Hai người uống một hơi cạn sạch, Vệ Thiên Thanh buông bát rượu xuống, cười ha ha nói:
- Ta và đệ tuy là tương giao, nhưng cùng thoải mái uống rượu với nhau lại không có mấy lần. Chỉ mong ta và đệ vĩnh viễn thân như huynh đệ, mỗi lần gặp lại, đều có thể nâng ly một phen.
Sở Hoan nói:
- Đương nhiên phải thế.
Vệ Thiên Thanh ý tứ sâu xa cười nói:
- Chỉ là sau khi vào kinh, hai huynh đệ ta đều vì chủ mình, chỉ trông mong không có ngày gặp mặt binh đao thì tốt.
Gã lập tức tự tát mình, cười nói:
- Xui, xui.
Hai người ngươi tới ta đi, một đêm này quả nhiên là nâng ly. Vài hũ rượu còn trong nhà Sở Hoan, cuối cùng đều uống cạn, hai người đều choáng váng đầu óc. Lúc sắp chia tay, Vệ Thiên Thanh lung la lung lay, Sở Hoan cũng mơ màng, thậm chí không biết Vệ Thiên Thanh rời đi khi nào.
Hắn chỉ cảm thấy mình được một nữ nhân vịn về phòng, lúc chạm vào đầu vai nữ nhân kia, thơm thơm mềm mềm, còn ngửi thấy mùi cơ thể thơm nhàn nhạt, cảm giác say dâng lên, bị nâng lên giường, rượu say loạn tính, dĩ nhiên cười ha ha sờ soạn ngực nữ nhân kia một cái, dẫn tới một tiếng kêu sợ hãi, Sở Hoan ngả đầu xuống giường, liền ngủ thật say.
Dìu hắn vào nhà tự nhiên là Tố Nương, lúc ở trên giường, bị Sở Hoan sờ soạn một cái vào bộ ngực sữa đầy đặn, lần này thật sự là mơ hồ, thậm chí Tố Nương cảm giác được dường như bị vê một chút, quả thật khiến Tố Nương nhảy dựng, bộ ngực giống như điện giật, nhảy lùi ra sau một bước.
Đợi lúc nàng tức giận nhìn về phía Sở Hoan, lại phát hiện Sở Hoan đã nhắm mắt, không nhúc nhích.
Tố Nương vừa giận lại vừa ngượng, thầm nghĩ trong lòng: “Hắn quả thật say thành thế này? Là cố ý khi dễ mình sao?” Lập tức nghĩ tới ngày thường Sở Hoan cũng không như thế, nghĩ tới sau khi say đều là mơ hồ.
Trong lòng nàng vẫn hơi tức giận:
- Người này bình thường nhìn qua nghiêm trang, vừa say liền lộ ra nguyên hình, cũng là sắc quỷ. Ồ, nếu không phải sắc quỷ, cũng sẽ không bị hồ ly tinh Tô gia mê hoặc.
Vừa nghĩ tới lần trước Lâm Lang tới nhà, còn nghĩ tới có thể Sở Hoan và Lâm Lang quan hệ không rõ ràng, trong lòng Tố nương càng nghĩ càng giận, nhịn không được tiến tới, đưa tay vặn cánh tay Sở Hoan một chút, thấy Sở Hoan không có cảm giác, trong lòng chưa hết giận, nhịn không được lại vặn một cái, lần này dùng khí lực, cánh tay Sở Hoan bỗng nhúc nhích, Tố Nương nhịn không được che miệng cười đắc ý, trong lòng thầm nghĩ: “Bảo ngươi không thàn hthực, đó là tự ngươi tìm”.
Nhưng nghĩ tới ngực mình bị Sở Hoan mơ hồ vê một chút, khuôn mặt nàng lại nóng lên, oán giận nhìn hắn một cái, muốn đi ra ngoài. Chỉ là lúc này ban đêm hơi lạnh, Sở Hoan chỉ mặc quần áo đơn bạc, cảm thấy không đành lòng, nàng lại trở lại, ngồi xổm bên giường, cẩn thận cởi giày cho Sở Hoan, muốn đặt chân hắn lên giường, lại phát hiện chân người này quả thật vừa nặng vừa chắc. Hai tay nàng ẵm chân trái của Sở Hoan lên giường, đang muốn thở một hơi, vừa mới xoay người, đã thấy một chân khác của Sở Hoan đặt lên người nàng.
Lần này đột nhiên, Tố Nương còn chưa kịp phản ứng, đã bị một chân khác của Sở Hoan quét tới ngực, tuy không quá nặng, nhưng vẫn đẩy Tố Nương lên giường, vừa nằm xuống, đầu vừa vặn gối lên một chân khác.
Tố Nương vừa tức vừa giận, càng quan trọng chính là, trong lúc Sở Hoan say khướt, đùi này đặt lên bộ ngực mềm nhũn của Tố Nương.
Dường như cảm thấy đè lên rất thoải mái, chân Sở Hoan còn cọ quậy trên bộ ngực sữa mềm mại, dường như muốn cảm nhận bộ ngực mềm mại lại co dãn cứng rắn này.
Tố Nương nổi trận lôi đình, mắng:
- Đồ lưu manh, bỏ chân thối của đệ ra... !
Nàng chợt phát hiện giọng mình quá lớn, sợ kinh động tới Sở Lý thị cùng Như Liên, thấp giọng nổi giận đùng đùng nói:
- Thối Nhị Lang, nhanh bỏ chân ra, đề nặng ta.
Nửa người trên của nàng lúc này dường như bị Sở Hoan kẹp vào giữa, lực lượng trên đùi Sở Hoan quả thật rất đủ, tuy khí lực của Tố Nương lớn hơn nữ nhân bình thường một chút, nhưng cuối cùng nhu nhược, trong nhất thời không giãy được nổi.
Càng đáng giận chính là, đùi của Nhị Lang ghê tởm kia đặt trên ngực cọ quậy trên dưới, Tố Nương cảm thấy bộ ngực của mình bị nhào nặn, thân thể dâng lên cảm giác nóng, vừa thẹn vừa giận, đưa tay dùng sức đánh lên đùi Sở Hoan, lại không dám phát ra tiếng quá lớn, chỉ có thể thấp giọng mắng:
- Nhanh bỏ ra, tên sắc quỷ đệ, nhanh lấy ra, không lấy ra, ta sẽ cắn... !
Tối nay Sở Hoan uống rượu quá lượng, ngủ rất say, chỉ vô ý thức cảm thấy dưới chân rất mềm mại, động vào rất thoải mái, căn bản không biết Tố Nương bị đùi mình đè dưới chân. Tố Nương thấp giọng chửi bậy, hắn tự nhiên cũng không nghe được.
Hai tay của Tố Nương vừa niết vừa đánh lên đùi Sở Hoan, có lẽ cảm giác hơi đau đớn, chân kia của Sở Hoan rốt cuộc buông ra. Tố Nương thât vất vả đứng dậy, đưa tay đánh lên đùi Sở Hoan hai cái, lại nhìn Sở Hoan, đột nhiên trông tay giữa hai chân Sở Hoan, quần nhô lên cao cao, dường như cất giấu vũ khí. Đầu tiên Tố Nương khẽ giật mình, lập tức hiểu được, khuôn mặt đỏ bừng lên, che mặt, thấp giọng mắng một câu:
- Lưu manh.
Nàng cũng không dám lưu lại, tim đập thình thịch, vội vàng chạy đi.
Mặc dù nàng chưa làm chuyện nam nữ, nhưng không phải người ngu, tới tuổi này, tự nhiên cũng biết rõ đây là thứ gì.
Trở lại phòng, vẫn cảm thấy tim đập thình thịch, trong đầu lại hiện lên chỗ kia của Sở Hoan, tuy trong lòng cảm thấy nghĩ tới chuyện này không phải nữ nhân tốt, nhưng nàng càng không muốn mình nghĩ tới, trong đầu càng không quên được.
Khuôn mặt đẹp ửng hồng, dưới đèn càng có vẻ kiều diễm, mang theo vài phần vũ mị, hàm răng cắn đôi môi đỏ mọng, nhịn không được lại che mặt, vô cùng ngượng ngùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.