Quyển 8 - Chương 1350: Long cốt.
Sa Mạc
27/12/2014
Trước điện Thiên Đạo, đã xây dựng một tòa ngọc đài. Sự tạo hình
của ngọc đài này hết sức khác biệt, dựa theo tạo hình bát quái kiến tạo, trên ngọc đài một loạt Huyền Chân Đạo Tông mặc áo bào xám dẫn theo một
đám đạo sĩ đứng đợi hoàng đế.
Nghi thức vào điện, ngoài nghi lễ cúng bái ra, như nghi thức cúng bái của đế quốc hôm nay đều không thể thiếu thân ảnh của Huyền Chân Đạo Tông, nghi thức vào điện lần này trước đó đương nhiên cũng sẽ do Huyền Chân Đạo Sư dẫn chúng đạo đến đây trước để bố trí.
Cỗ xe long liễn dưới sự bao quanh của quần thần, chậm rãi tiến vào quảng trường. Các đạo sĩ đứng đợi hai bên nhộn nhịp hành lễ. Trước khi tới đài ngọc, cỗ xe long liễn này mới dừng lại. Sớm đã có người tiến lên mở lan can ra, buông cầu thang xuống. Trong âm thanh nhạc lễ, Hoàng hậu và Tuyết Hoa nương nương người trước người sau từ long liễn bước ra, hai người đều y phục hoa mỹ tráng lệ, một trái một phải bên cạnh Hoàng thượng bước xuống long liễn.
Chuyến Bắc tuần lần này của Hoàng đế, tần phi hậu cung cũng chỉ dẫn theo Hoàng hậu và Tuyết Hoa nương nương. Nói về kiều diễm xinh đẹp thì Hoàng hậu so với Tuyết Hoa nương nương hơi có chút thua kém nhưng bàn về cao quý trang nhã, tú lệ đoan trang thì Tuyết Hoa nương nương so với hoàng hậu còn kém xa.
Dưới sự hướng dẫn của đạo sĩ, hoàng đế dắt Hoàng hậu cùng Tuyết Hoa nương nương bước lên ngọc đài. Long liễn cũng tạm thời rời khỏi quảng trường. Quần thần tiến lên phía trước, tất cả quỳ dưới ngọc đài. Một đám đông nghịt, tiếng trống ầm ầm, khèn tiêu run rẩy, trước điện Thiên Đạo bỗng nhiên náo nhiệt khác thường.
Nghi thức cũng không phải là hết sức phức tạp, hoàng đế nhận bài văn Huyền Chân Đạo Tông trình lên, đọc qua một lượt rồi lập tức đưa cho Huyền Chân Đạo Tông.
Huyền Chân Đạo Tông cầm đến giữa đĩa ngọc, châm lửa đốt thành tro, giống như là hướng lên trời cầu xin, hoàn thành tất cả, từ phía sau đài ngọc liền có một con đường trải thảm chỉ thông đến cửa chính của điện Thiên Đạo.
Điện Thiên Đạo bốn phía dày đặc sôi động, toàn bộ điện dường như được bao bọc trong một mảng tiên khí. Điện Thiên Đạo này nếu nói về quy mô chưa chắc đã bì được với cung điện kinh thành nhưng bàn về tinh xảo mỹ lệ thì chỉ hơn chứ không kém.
Hoàng đế trên ngọc đài, nhìn xa tứ phương, bốn phương tám hướng đều có cung điện vây quanh. Thiên cung là do ba mươi sau tòa cung điện tạo thành, điện Thiên Đạo chỉ là một trong số những điện chính trong đó. Đến thời điểm hiện tại, ngoại trừ điện Thiên Đạo và vài cung điện xung quanh đã xây dựng xong, phần lớn cung điện vẫn đang trong quá trình xây dựng cũng chưa hoàn toàn làm xong, chỉ là các cung điện khác ở bốn phương tám hướng đều đang dày đặc sôi động được bao phủ trong sương mù, đứng trong sân rộng đúng thật khiến người ta có một loại cảm giác đặt mình trong tiên cảnh.
Từ ngọc đài bước xuống, Huyền Chân Đạo Tông hầu cạnh bên người, hai vị hậu phi cũng đi theo bên cạnh. Tinh Trung Hầu Phùng Nguyên Phá đã bước nhanh về phía trước, trên tay bưng đĩa ngọc, bên trong còn đặt một chìa khóa được chế tạo bằng vàng, cung kính nói:
- Thánh thượng, đây là chìa khóa của đại điện, long trảo khai tỏa, quốc thái dân an.
Hoàng đế cười nhạt, dưới sự dẫn dắt của đám người Huyền Chân Đạo Tông bước xuống đại điện, Phùng Nguyên Phá tay nâng bàn ngọc, đứng ở một bên. Mọi người trước khi bước đến đại điện, chỉ thấy được khán đài cửa chính đại điện cao chót vót, bên trên điêu khắc tiên hạc rùa thần, đều là may mắn tốt lành. Hoàng đế nhìn quét một lượt, mỉm cười gật đầu, Phùng Nguyên Phá lập tức ở bên cạnh cười nói:
- Thánh thượng, đây đều là quốc tượng mà thần mời tới, tài nghệ phi phàm, mong rằng Thánh thượng sẽ thích.
Hoàng đế vuốt râu cười nói:
- Tinh Trung Hầu, quả là làm khó cho ngươi rồi!
Phùng Nguyên Phá tiến lên, quỳ xuống, hai tay dâng bàn ngọc lên:
- Thánh thượng, thỉnh mở đại môn, thần tiên vào điện!
Hoàng đế cười ha ha một tiếng, đưa tay cầm chìa khóa vàng, cắm vào ổ khóa, nhẹ nhàng mở ra, bên cạnh lập tức có hai tên võ sĩ tiến lên phía trước đẩy cửa lớn ra nhưng lại không ai dám là người thứ nhất bước vào cửa.
Nửa sướng cửa chính, một mùi thơm ngát từ bên trong truyền đến, đầu tiên đập vào mi mắt là một mảng dày tiên khí, nhìn rõ ràng chỉ thấy đại điện đó rộng không gì sánh bằng. Ở chính giữa đại điện còn có một cái ao rộng, trong ao là một màu xanh biếc, hôm nay là mùa đông nên khó để tìm thấy màu xanh, nhưng trước mắt lại là một mảng xanh biếc dạt dào. Giữa ao đó giả sơn lưu thủy, sảo đoạt thiên công, ở giữa lại có tiên hạc màu trắng đang bay nhảy giữa ao, trong ao một mảng xanh biếc, nhất thời cũng không biết là những kỳ hoa dị thảo gì.
Đôi lông mày của Hoàng đế giãn ra, Hoàng hậu và Tuyết Hoa nương nương nhìn thấy cũng hiện ra vẻ kinh ngạc.
- Đây chính là tiên cung ngươi vì trẫm mà chuẩn bị?
Hoàng đế cười nói:
- Tinh Trung Hầu, không nghĩ tới ngươi lại có tấm lòng này, đáng quý, đáng quý...!
- Trong ao có chín Thiên Tiên hạc được tìm đến từ phương nam, cũng có rùa thần ngàn năm được tìm đến từ phía đông.
Phùng Nguyên Phá khom người lại cười nói:
- Thậm chí những kỳ hoa dị thảo cũng khó mà gặp được, đều là thần phái người cất công đi tìm, nếu đổi lại là nơi khác chỉ sợ khó mà sống được nhưng dưới điện Thiên Đạo này chính là nhất phương linh thổ, vạn vật sinh sôi, vạn năm bất diệt cho nên mới có thể trọn đời trường thanh!
- Tốt...!
Hoàng đế vuốt râu cười nói:
- Một nơi tốt, một nơi tốt...!
Giương mắt nhìn thấy phía sau không xa của ao lại là một tòa ngọc đài, so với cái bên ngoài thì nhỏ hơn một chút nhưng óng ánh trong suốt, tản ra ánh hào quang yếu ớt, đó có lẽ là chuẩn bị dùng để làm đạo đài tham thiền tĩnh tọa.
- Thánh thượng, thần kính mời Thánh thượng vào điện!
Phùng Nguyên Phá đưa đĩa ngọc trong tay cho võ sĩ bên cạnh, sửa sang lại y phục, quỳ rạp xuống đất.
- Thần tiên vào điện, vạn vật Trường Thanh, Đại Tần ta trọn đời không suy!
Hoàng đế giơ hai tay lên, đang lúc mọi người hướng mắt xuống dưới, cuối cùng cất bước tiến vào bên trong đại điện, tất cả mọi người đều không dám tiến vào theo chỉ có thể quỳ lạy chờ tại cửa lớn.
Hoàng đế một mình tiến vào trong đại điện, dạo một vòng quanh ao rồi lập tức leo lên ngọc đài, ngồi xếp bằng, cuối cùng dơ tay lên nói:
- Hoàng hậu, Đạo Tông, Tinh Trung Hầu các ngươi đều đi vào đi!
Mọi người lúc này mới nối đuôi nhau vào, đi vào bên trong đại điện, nhiệt độ không khí bên ngoài rất thấp nhưng bên trong đại điện này cũng không nhìn thấy lò sưởi nhưng lại luôn cảm thấy ấm áp như mùa xuân, không có tia lạnh nào.
- Tinh Trung Hầu, không thấy lò sưởi nhưng sao nơi này lại ấm áp như vậy?
Hoàng đế rõ ràng cũng nhìn thấy điểm này nên mỉm cười dò hỏi.
Tinh Trung Hầu nhìn trái nhìn phải, tiến lên vài bước cung kính nói:
- Không biết Thánh thượng còn nhớ rõ, lần trước leo lên Thiên các quan sát Tiên cung, thần đã từng nêu lên ý kiến với Thánh thượng, ban đầu chọn địa điểm điện Thiên Đạo này cũng không phải là chọn trúng một cách tùy tiện mà là đại tàng huyền cơ, phía dưới điện Thiên Đạo này ẩn dấu một bí mật huyền diệu...!
Hoàng đế gật đầu nói:
- Trẫm nhớ ra thời gian này trẫm vẫn luôn nghĩ tới việc này, Tinh Trung Hầu, lúc đó ngươi nói với trẫm, điều huyền diệu phía dưới này là thật sao? Nếu là không có thì đó chính là tội khi quân.
- Thần không dám.
Tinh Trung Hầu quỳ rạp xuống:
- Thần nói, ngàn chân vạn thật, hôm nay chính là kính mời thánh thượng tự mình đánh giá.
Mấy người bên cạnh đều có một vẻ mặt nghi hoặc, Hoàng đế dường như biết việc dưới điện Thiên Đạo này có điều huyền diệu, nhìn qua có chút chờ mong cũng không biết sự việc mà Phùng Nguyên Phá nói rốt cuộc là chuyện gì.
Hoàng đế đứng lên, từ ngọc đài đi xuống, bước tới bên cạnh Tinh Trung Hầu:
- Tinh Trung Hầu, ngươi đứng lên trước, dẫn trẫm đi xem...!
Phùng Nguyên Phá vội vàng nói vâng, đứng dậy, liếc mắt một cái nhìn những người bên cạnh lại có chút do dự, Hoàng đế hỏi:
- Thế nào? Có gì không đúng?
- Thánh thượng, đó là chí dương chi vật, cho nên...!
Do dự một chút, Phùng Nguyên Phá cũng nói:
- Thánh thượng, thần chỉ sợ sau khi Hoàng hậu và nương nương đi xuống sẽ làm tổn thương đến ngọc thể của hai người...!
Hoàng đế cười nói:
- Cái này đơn giản.
Quay đầu nói:
- Hoàng hậu, các nàng đợi ở đây, Huyền Chân Đạo Tông, Hiên Viên Thiệu hai ngươi theo trẫm và Tinh Trung Hầu xuống tham quan.
Hiên Viên Thiệu là thị vệ thân cận bên hoàng đế, hầu như một tấc cũng không dời, hôm nay đương nhiên cũng là mọi lúc đều ở bên cạnh.
- Thánh thượng, Huyền Chân Đạo Tông cũng là tu tiên chi thể, tất nhiên là đi được, nhưng...!
Phùng Nguyên Phá liếc Hiên Viên Thiệu một cái, có chút hơi khó nói:
- Thế nhưng Hiên Viên tướng quân vẫn là kim cương chi thân, sát khí trong người cho nên...!
- Thì ra thế, trẫm lại quên mất, Hiên Viên tướng quân sát khí quá nặng...!
Hoàng đế hơi trầm ngâm:
- Cũng được, Hiên Viên, ngươi ở lại chỗ này, trẫm và Huyền Chân Đạo Tông cùng đi xuống.
Hiên Viên Thiệu nhíu mày, quỳ rạp xuống đất, trầm giọng nói:
- Thánh thượng, thần có thể bỏ giáp trụ binh khí, thánh thượng vạn kim chi thân, thần nhất định hộ vệ bên cạnh...!
- Đây là nơi là Tinh Trung Hầu cùng trẫm kiến tạo, vô cùng an toàn, không cần lo lắng quá mức.
Hoàng đế lại cười nói:
- Trẫm có Huyền Chân Đạo Tông cùng Tinh Trung Hầu thị giá, hơn nữa trẫm cũng chưa già, ngươi không cần lo lắng quá...!
Dừng một chút phân phó nói:
- Bảo vệ tốt Hoàng hậu!
Sau đó không nói thêm lời nào, hướng sang Phùng Nguyên Phá nói:
- Dẫn đường!
Phùng Nguyên Phá lúc này mới ở phía trước dẫn đường, Huyền Chân Đạo Tông đi theo phía sau hoàng đế, Hoàng hậu không kiềm chế được kêu lên một tiếng:
- Thánh thượng...!
Hoàng thượng quay đầu lại, không đợi Hoàng hậu nói, đã cười nói:
- Không cần ngạc nhiên, các người đều không cần lo lắng, đây là địa bàn của trẫm, trời cao phù hộ!
Tuyết Hoa nương nương cũng dịu dàng nói:
- Thánh thượng, thần thiếp không sợ, thần thiếp muốn hầu Hoàng thượng cùng đi xuống, thần thiếp cũng muốn nhìn một chút phía dưới điện Thiên Đạo này rốt cuộc có vật huyền diệu gì.
- Không nên ồn ào.
Hoàng đế trầm giọng nói, không cần nhiều lời nữa, mấy người rất nhanh liền đến bên trong điện. Hoàng đế quan sát bốn phía, mỗi nơi đều được thiết kế vô cùng đẹp, Huyền Chân Đạo Tông bên cạnh hỏi:
- Thánh thượng, bên dưới điện Thiên Đạo này quả thực có vật huyền diệu?
- Tinh Trung Hầu, ngươi nói cho Đạo Tông.
Hoàng đế nói.
Phùng Nguyên Phá đi phía trước, khom người cung kính, quay đầu lại thận trọng nói:
- Đạo Tông, bên dưới điện Thiên Đạo này có một tôn long cốt...!
- Long cốt?
Huyền Chân Đạo Tông nhíu mày:
- Ngươi nói cái gì long cốt?
- Đạo Tông nếu không phải tận mắt nhìn thấy ta cũng không tin.
Phùng Phá Nguyên cảm thán nói:
- Lúc đầu tuyển chọn địa điểm chính là nói nơi này linh khí tràn đầy, về sau đào xới, bên dưới đúng là đào được một tôn long cốt, ta phong tỏa thông tin, người biết không nhiều lắm thế nhưng long cốt xuất hiện tất nhiên là đại cát đại lợi, long cốt ở đây, hiển nhiên là thượng thiên hiển linh!
Hoàng đế cười nói:
- Trẫm cũng có chút kinh ngạc, Tinh Trung Hầu, đi nhanh một chút, trẫm muốn nhìn xem long cốt đó hình dáng như thế nào!
Phùng Nguyên Phá bước chân nhanh hơn, đi tới một cửa lớn bên điện, được chế tạo từ thép tinh, vừa nhìn liền thấy kiên cố không thể phá hủy, Phùng Nguyên Phá tiến lên nhấn chốt, mở cửa thép tinh.
Bên trong không mờ tối, là một cầu thang kéo dài xuống dưới, cầu thang đều được làm từ đá cẩm thạch trắng, có thể chứa được ba người cùng đi song song. Trên bức tường ở hai bên, mỗi tấm cách nhau một đoạn, ngay trên vách tường khảm nạm một viên dạ minh châu, minh châu tản ra ánh hào quang, cầu thang có thể nhìn thấy rõ ràng.
- Thánh thượng, thần đi phía trước, Thánh thượng và Đạo Tông đi theo bước chân của thần. Long cốt hiển hiện thật không tầm thường, thần sợ có người ẩn xuống phía dưới cho nên bên trong bố trí cơ quan để đề phòng có người lén lẻn vào.
Phùng Nguyên Phá nghiêm nghị nói:
- Nếu không biết cơ quan mà tùy tiện xâm nhập tất nhiên là sẽ thịt nát xương tan.
Nghi thức vào điện, ngoài nghi lễ cúng bái ra, như nghi thức cúng bái của đế quốc hôm nay đều không thể thiếu thân ảnh của Huyền Chân Đạo Tông, nghi thức vào điện lần này trước đó đương nhiên cũng sẽ do Huyền Chân Đạo Sư dẫn chúng đạo đến đây trước để bố trí.
Cỗ xe long liễn dưới sự bao quanh của quần thần, chậm rãi tiến vào quảng trường. Các đạo sĩ đứng đợi hai bên nhộn nhịp hành lễ. Trước khi tới đài ngọc, cỗ xe long liễn này mới dừng lại. Sớm đã có người tiến lên mở lan can ra, buông cầu thang xuống. Trong âm thanh nhạc lễ, Hoàng hậu và Tuyết Hoa nương nương người trước người sau từ long liễn bước ra, hai người đều y phục hoa mỹ tráng lệ, một trái một phải bên cạnh Hoàng thượng bước xuống long liễn.
Chuyến Bắc tuần lần này của Hoàng đế, tần phi hậu cung cũng chỉ dẫn theo Hoàng hậu và Tuyết Hoa nương nương. Nói về kiều diễm xinh đẹp thì Hoàng hậu so với Tuyết Hoa nương nương hơi có chút thua kém nhưng bàn về cao quý trang nhã, tú lệ đoan trang thì Tuyết Hoa nương nương so với hoàng hậu còn kém xa.
Dưới sự hướng dẫn của đạo sĩ, hoàng đế dắt Hoàng hậu cùng Tuyết Hoa nương nương bước lên ngọc đài. Long liễn cũng tạm thời rời khỏi quảng trường. Quần thần tiến lên phía trước, tất cả quỳ dưới ngọc đài. Một đám đông nghịt, tiếng trống ầm ầm, khèn tiêu run rẩy, trước điện Thiên Đạo bỗng nhiên náo nhiệt khác thường.
Nghi thức cũng không phải là hết sức phức tạp, hoàng đế nhận bài văn Huyền Chân Đạo Tông trình lên, đọc qua một lượt rồi lập tức đưa cho Huyền Chân Đạo Tông.
Huyền Chân Đạo Tông cầm đến giữa đĩa ngọc, châm lửa đốt thành tro, giống như là hướng lên trời cầu xin, hoàn thành tất cả, từ phía sau đài ngọc liền có một con đường trải thảm chỉ thông đến cửa chính của điện Thiên Đạo.
Điện Thiên Đạo bốn phía dày đặc sôi động, toàn bộ điện dường như được bao bọc trong một mảng tiên khí. Điện Thiên Đạo này nếu nói về quy mô chưa chắc đã bì được với cung điện kinh thành nhưng bàn về tinh xảo mỹ lệ thì chỉ hơn chứ không kém.
Hoàng đế trên ngọc đài, nhìn xa tứ phương, bốn phương tám hướng đều có cung điện vây quanh. Thiên cung là do ba mươi sau tòa cung điện tạo thành, điện Thiên Đạo chỉ là một trong số những điện chính trong đó. Đến thời điểm hiện tại, ngoại trừ điện Thiên Đạo và vài cung điện xung quanh đã xây dựng xong, phần lớn cung điện vẫn đang trong quá trình xây dựng cũng chưa hoàn toàn làm xong, chỉ là các cung điện khác ở bốn phương tám hướng đều đang dày đặc sôi động được bao phủ trong sương mù, đứng trong sân rộng đúng thật khiến người ta có một loại cảm giác đặt mình trong tiên cảnh.
Từ ngọc đài bước xuống, Huyền Chân Đạo Tông hầu cạnh bên người, hai vị hậu phi cũng đi theo bên cạnh. Tinh Trung Hầu Phùng Nguyên Phá đã bước nhanh về phía trước, trên tay bưng đĩa ngọc, bên trong còn đặt một chìa khóa được chế tạo bằng vàng, cung kính nói:
- Thánh thượng, đây là chìa khóa của đại điện, long trảo khai tỏa, quốc thái dân an.
Hoàng đế cười nhạt, dưới sự dẫn dắt của đám người Huyền Chân Đạo Tông bước xuống đại điện, Phùng Nguyên Phá tay nâng bàn ngọc, đứng ở một bên. Mọi người trước khi bước đến đại điện, chỉ thấy được khán đài cửa chính đại điện cao chót vót, bên trên điêu khắc tiên hạc rùa thần, đều là may mắn tốt lành. Hoàng đế nhìn quét một lượt, mỉm cười gật đầu, Phùng Nguyên Phá lập tức ở bên cạnh cười nói:
- Thánh thượng, đây đều là quốc tượng mà thần mời tới, tài nghệ phi phàm, mong rằng Thánh thượng sẽ thích.
Hoàng đế vuốt râu cười nói:
- Tinh Trung Hầu, quả là làm khó cho ngươi rồi!
Phùng Nguyên Phá tiến lên, quỳ xuống, hai tay dâng bàn ngọc lên:
- Thánh thượng, thỉnh mở đại môn, thần tiên vào điện!
Hoàng đế cười ha ha một tiếng, đưa tay cầm chìa khóa vàng, cắm vào ổ khóa, nhẹ nhàng mở ra, bên cạnh lập tức có hai tên võ sĩ tiến lên phía trước đẩy cửa lớn ra nhưng lại không ai dám là người thứ nhất bước vào cửa.
Nửa sướng cửa chính, một mùi thơm ngát từ bên trong truyền đến, đầu tiên đập vào mi mắt là một mảng dày tiên khí, nhìn rõ ràng chỉ thấy đại điện đó rộng không gì sánh bằng. Ở chính giữa đại điện còn có một cái ao rộng, trong ao là một màu xanh biếc, hôm nay là mùa đông nên khó để tìm thấy màu xanh, nhưng trước mắt lại là một mảng xanh biếc dạt dào. Giữa ao đó giả sơn lưu thủy, sảo đoạt thiên công, ở giữa lại có tiên hạc màu trắng đang bay nhảy giữa ao, trong ao một mảng xanh biếc, nhất thời cũng không biết là những kỳ hoa dị thảo gì.
Đôi lông mày của Hoàng đế giãn ra, Hoàng hậu và Tuyết Hoa nương nương nhìn thấy cũng hiện ra vẻ kinh ngạc.
- Đây chính là tiên cung ngươi vì trẫm mà chuẩn bị?
Hoàng đế cười nói:
- Tinh Trung Hầu, không nghĩ tới ngươi lại có tấm lòng này, đáng quý, đáng quý...!
- Trong ao có chín Thiên Tiên hạc được tìm đến từ phương nam, cũng có rùa thần ngàn năm được tìm đến từ phía đông.
Phùng Nguyên Phá khom người lại cười nói:
- Thậm chí những kỳ hoa dị thảo cũng khó mà gặp được, đều là thần phái người cất công đi tìm, nếu đổi lại là nơi khác chỉ sợ khó mà sống được nhưng dưới điện Thiên Đạo này chính là nhất phương linh thổ, vạn vật sinh sôi, vạn năm bất diệt cho nên mới có thể trọn đời trường thanh!
- Tốt...!
Hoàng đế vuốt râu cười nói:
- Một nơi tốt, một nơi tốt...!
Giương mắt nhìn thấy phía sau không xa của ao lại là một tòa ngọc đài, so với cái bên ngoài thì nhỏ hơn một chút nhưng óng ánh trong suốt, tản ra ánh hào quang yếu ớt, đó có lẽ là chuẩn bị dùng để làm đạo đài tham thiền tĩnh tọa.
- Thánh thượng, thần kính mời Thánh thượng vào điện!
Phùng Nguyên Phá đưa đĩa ngọc trong tay cho võ sĩ bên cạnh, sửa sang lại y phục, quỳ rạp xuống đất.
- Thần tiên vào điện, vạn vật Trường Thanh, Đại Tần ta trọn đời không suy!
Hoàng đế giơ hai tay lên, đang lúc mọi người hướng mắt xuống dưới, cuối cùng cất bước tiến vào bên trong đại điện, tất cả mọi người đều không dám tiến vào theo chỉ có thể quỳ lạy chờ tại cửa lớn.
Hoàng đế một mình tiến vào trong đại điện, dạo một vòng quanh ao rồi lập tức leo lên ngọc đài, ngồi xếp bằng, cuối cùng dơ tay lên nói:
- Hoàng hậu, Đạo Tông, Tinh Trung Hầu các ngươi đều đi vào đi!
Mọi người lúc này mới nối đuôi nhau vào, đi vào bên trong đại điện, nhiệt độ không khí bên ngoài rất thấp nhưng bên trong đại điện này cũng không nhìn thấy lò sưởi nhưng lại luôn cảm thấy ấm áp như mùa xuân, không có tia lạnh nào.
- Tinh Trung Hầu, không thấy lò sưởi nhưng sao nơi này lại ấm áp như vậy?
Hoàng đế rõ ràng cũng nhìn thấy điểm này nên mỉm cười dò hỏi.
Tinh Trung Hầu nhìn trái nhìn phải, tiến lên vài bước cung kính nói:
- Không biết Thánh thượng còn nhớ rõ, lần trước leo lên Thiên các quan sát Tiên cung, thần đã từng nêu lên ý kiến với Thánh thượng, ban đầu chọn địa điểm điện Thiên Đạo này cũng không phải là chọn trúng một cách tùy tiện mà là đại tàng huyền cơ, phía dưới điện Thiên Đạo này ẩn dấu một bí mật huyền diệu...!
Hoàng đế gật đầu nói:
- Trẫm nhớ ra thời gian này trẫm vẫn luôn nghĩ tới việc này, Tinh Trung Hầu, lúc đó ngươi nói với trẫm, điều huyền diệu phía dưới này là thật sao? Nếu là không có thì đó chính là tội khi quân.
- Thần không dám.
Tinh Trung Hầu quỳ rạp xuống:
- Thần nói, ngàn chân vạn thật, hôm nay chính là kính mời thánh thượng tự mình đánh giá.
Mấy người bên cạnh đều có một vẻ mặt nghi hoặc, Hoàng đế dường như biết việc dưới điện Thiên Đạo này có điều huyền diệu, nhìn qua có chút chờ mong cũng không biết sự việc mà Phùng Nguyên Phá nói rốt cuộc là chuyện gì.
Hoàng đế đứng lên, từ ngọc đài đi xuống, bước tới bên cạnh Tinh Trung Hầu:
- Tinh Trung Hầu, ngươi đứng lên trước, dẫn trẫm đi xem...!
Phùng Nguyên Phá vội vàng nói vâng, đứng dậy, liếc mắt một cái nhìn những người bên cạnh lại có chút do dự, Hoàng đế hỏi:
- Thế nào? Có gì không đúng?
- Thánh thượng, đó là chí dương chi vật, cho nên...!
Do dự một chút, Phùng Nguyên Phá cũng nói:
- Thánh thượng, thần chỉ sợ sau khi Hoàng hậu và nương nương đi xuống sẽ làm tổn thương đến ngọc thể của hai người...!
Hoàng đế cười nói:
- Cái này đơn giản.
Quay đầu nói:
- Hoàng hậu, các nàng đợi ở đây, Huyền Chân Đạo Tông, Hiên Viên Thiệu hai ngươi theo trẫm và Tinh Trung Hầu xuống tham quan.
Hiên Viên Thiệu là thị vệ thân cận bên hoàng đế, hầu như một tấc cũng không dời, hôm nay đương nhiên cũng là mọi lúc đều ở bên cạnh.
- Thánh thượng, Huyền Chân Đạo Tông cũng là tu tiên chi thể, tất nhiên là đi được, nhưng...!
Phùng Nguyên Phá liếc Hiên Viên Thiệu một cái, có chút hơi khó nói:
- Thế nhưng Hiên Viên tướng quân vẫn là kim cương chi thân, sát khí trong người cho nên...!
- Thì ra thế, trẫm lại quên mất, Hiên Viên tướng quân sát khí quá nặng...!
Hoàng đế hơi trầm ngâm:
- Cũng được, Hiên Viên, ngươi ở lại chỗ này, trẫm và Huyền Chân Đạo Tông cùng đi xuống.
Hiên Viên Thiệu nhíu mày, quỳ rạp xuống đất, trầm giọng nói:
- Thánh thượng, thần có thể bỏ giáp trụ binh khí, thánh thượng vạn kim chi thân, thần nhất định hộ vệ bên cạnh...!
- Đây là nơi là Tinh Trung Hầu cùng trẫm kiến tạo, vô cùng an toàn, không cần lo lắng quá mức.
Hoàng đế lại cười nói:
- Trẫm có Huyền Chân Đạo Tông cùng Tinh Trung Hầu thị giá, hơn nữa trẫm cũng chưa già, ngươi không cần lo lắng quá...!
Dừng một chút phân phó nói:
- Bảo vệ tốt Hoàng hậu!
Sau đó không nói thêm lời nào, hướng sang Phùng Nguyên Phá nói:
- Dẫn đường!
Phùng Nguyên Phá lúc này mới ở phía trước dẫn đường, Huyền Chân Đạo Tông đi theo phía sau hoàng đế, Hoàng hậu không kiềm chế được kêu lên một tiếng:
- Thánh thượng...!
Hoàng thượng quay đầu lại, không đợi Hoàng hậu nói, đã cười nói:
- Không cần ngạc nhiên, các người đều không cần lo lắng, đây là địa bàn của trẫm, trời cao phù hộ!
Tuyết Hoa nương nương cũng dịu dàng nói:
- Thánh thượng, thần thiếp không sợ, thần thiếp muốn hầu Hoàng thượng cùng đi xuống, thần thiếp cũng muốn nhìn một chút phía dưới điện Thiên Đạo này rốt cuộc có vật huyền diệu gì.
- Không nên ồn ào.
Hoàng đế trầm giọng nói, không cần nhiều lời nữa, mấy người rất nhanh liền đến bên trong điện. Hoàng đế quan sát bốn phía, mỗi nơi đều được thiết kế vô cùng đẹp, Huyền Chân Đạo Tông bên cạnh hỏi:
- Thánh thượng, bên dưới điện Thiên Đạo này quả thực có vật huyền diệu?
- Tinh Trung Hầu, ngươi nói cho Đạo Tông.
Hoàng đế nói.
Phùng Nguyên Phá đi phía trước, khom người cung kính, quay đầu lại thận trọng nói:
- Đạo Tông, bên dưới điện Thiên Đạo này có một tôn long cốt...!
- Long cốt?
Huyền Chân Đạo Tông nhíu mày:
- Ngươi nói cái gì long cốt?
- Đạo Tông nếu không phải tận mắt nhìn thấy ta cũng không tin.
Phùng Phá Nguyên cảm thán nói:
- Lúc đầu tuyển chọn địa điểm chính là nói nơi này linh khí tràn đầy, về sau đào xới, bên dưới đúng là đào được một tôn long cốt, ta phong tỏa thông tin, người biết không nhiều lắm thế nhưng long cốt xuất hiện tất nhiên là đại cát đại lợi, long cốt ở đây, hiển nhiên là thượng thiên hiển linh!
Hoàng đế cười nói:
- Trẫm cũng có chút kinh ngạc, Tinh Trung Hầu, đi nhanh một chút, trẫm muốn nhìn xem long cốt đó hình dáng như thế nào!
Phùng Nguyên Phá bước chân nhanh hơn, đi tới một cửa lớn bên điện, được chế tạo từ thép tinh, vừa nhìn liền thấy kiên cố không thể phá hủy, Phùng Nguyên Phá tiến lên nhấn chốt, mở cửa thép tinh.
Bên trong không mờ tối, là một cầu thang kéo dài xuống dưới, cầu thang đều được làm từ đá cẩm thạch trắng, có thể chứa được ba người cùng đi song song. Trên bức tường ở hai bên, mỗi tấm cách nhau một đoạn, ngay trên vách tường khảm nạm một viên dạ minh châu, minh châu tản ra ánh hào quang, cầu thang có thể nhìn thấy rõ ràng.
- Thánh thượng, thần đi phía trước, Thánh thượng và Đạo Tông đi theo bước chân của thần. Long cốt hiển hiện thật không tầm thường, thần sợ có người ẩn xuống phía dưới cho nên bên trong bố trí cơ quan để đề phòng có người lén lẻn vào.
Phùng Nguyên Phá nghiêm nghị nói:
- Nếu không biết cơ quan mà tùy tiện xâm nhập tất nhiên là sẽ thịt nát xương tan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.