Quyển 2 - Chương 174: Long hổ bảng
Sa Mạc
24/03/2013
Sở Hoan lấy làm lạ, hỏi:
- Phương gia Hãn châu?
Ai mời?
Kỳ thật hắn trong lòng đã rõ người nào của Phương gia mời rồi.
Vương Hàm thấy Lâm Lang đã vào nhà, mới thấp giọng nói:
- Đại nhân, ty chức đã hỏi kỹ, người này tên là Phương Chính Hạo, chính là Hãn châu Diệu Thảo đường Lão đông gia Đại công tử. Mọi việc ở Diệu Thảo đường đều do hắn toàn quyền xử lý Người này từ mấy hôm trước đã đến phủ Vân Sơn, hơn nữa, hai ngày nay phái người đi đưa thiếp mời khắp nơi. Ngoại trừ thương gia Tửu thị ở Vân Sơn phủ, còn có các thương hộ có giao hảo với Hãn châu Phương gia, có hàng tơ lụa, đồ sứ, lá trà…
Gã dừng một chút, bỏ thêm một câu:
- Người này trước khi tới đã chuẩn bị kỹ càng.
Sở Hoan hơi vuốt cằm, đúng là rất hài lòng về khả năng làm việc của Vương Hàm.
Vương Hàm ngày thường nhìn như rất bình thường, nhưng làm việc có trình tự. Gã tuy không ở Tô phủ nhiều nhưng việc Tô phủ cũng biết ít nhiều. Gã biết Phương gia Hãn châu gây bất lợi cho Hòa Thịnh Tuyền, lại thấy Sở Hoan và Hòa Thịnh Tuyền gắn bó mật thiết nên chú công tìm hiểu thông tin, quả nhiên Sở Hoan đối với tình huống này rất có hứng thú.
- Phương Chính Hạo mở tiệc đãi khách trong ngày đầu năm mới, nên đêm 30 cũng không ở lại Hãn châu mà tới Vân Sơn phủ.
Vương Hàm chậm rãi nói:
- Y là muốn gây thanh thế của Phương gia ở Vân Sơn phủ, vừa thị uy đối với Hòa Thịnh Tuyền.
Liễu béo ở bên chen ngang một câu:
- Đại nhân, kỳ thật chính là đánh vào thể diện của Hòa Thịnh Tuyền.
Gã nắm chặt nói:
- Đại nhân, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, thuộc hạ đi tìm thêm mấy huynh đệ đến làm náo loạn, khiến bọn họ không thể tổ chức yến hội được.
Vương Hàm lắc đầu:
- Đại nhân, cách này không ổn.
Liễu béo thấy Vương Hàm phủ nhận biện pháp của mình ngay trước mặt Sở Hoan, cả giận nói:
- Như thế nào thì mới phải? Chẳng lẽ trơ măt s ra nhìn bọn họ ra oai?
Rồi gã nghiêm mặt nói:
- Chúng ta hiện giờ đi theo đại nhân hộ vệ Tô phủ, Phương gia ức hiếp Tô gia, chính là ức hiếp đại nhân, cũng là ức hiếp chúng ta, bọn họ làm thế này có khác nào cưỡi lên đầu chúng ta? Chúng ta không thể yếu thế, để bọn họ coi thường mình được.
Vương Hàm nghiêm mặt nói:
- Phương Chính Hạo hôm nay mời khách, đều là những nhân vật có uy tín của phủ Vân Sơn, trong đó có đến bảy tám phần những người nhận được thư mời đều sẽ tham gia. Ba phần còn lại chưa xác định. Trong số bảy phần đó, có đến sáu phần là các tửu thương lớn của phủ Vân Sơn, nếu chúng ta đến gây rối, thì cho dù là muốn làm khó Phương gian, bọn họ cũng chưa chắc đã cảm thấy như thế. Chỉ sợ sẽ nghĩ rằng mục đích của chúng ta là nhằm vào bọn họ. Hiện giờ tình cảnh của Hòa Thịnh Tuyền vốn không tốt, nếu còn làm náo loạn, chẳng những sẽ không đả kích được Phưng gia mà chỉ sợ còn khiến thương gia lớn nhỏ trong phủ Vân Sơn sinh ra ác cảm, tự nhiên sẽ xích lại gần Phương gia hơn nữa.
Liễu béo nghe Vương Hàm giải thích, há hốc mồm không nói lại được câu nào.
Sở Hoan đã cười:
- Đúng là như vậy, chỉ sợ Phương Chính Hạo cuxngd đang chờ chúng ta đến gây rối.
Liễu béo ấp úng:
- Đại nhân, chẳng lẽ… chúng ta cứ như vậy trơ mắt lên nhìn Hãn châu Phương gia hống hách ở Vân Sơn phủ?
Sở Hoan vuốt cằm, thản nhiên nói:
- Đến sau cùng mới biết ai là người chiến thắng.
Ngày đầu năm qua đi, phủ Vân Sơn bắt đầu bàn tán về Đại hội bình chọn Ngự tửu sắp tới. Đây là đại sự 5 năm mới có một lần ở Vân Sơn, đến thời điểm này, toàn bộ các tửu phường ở sáu châu thuộc Tây Sơn đạo đều đổ về phủ Vân Sơn. Mà người Tần vốn thích uống rượu, nên đám chi sĩ mê rượu cũng rủ nhau đến vui hội, làm cho ngày hội 5 năm năm mới có một lần này vô cùng náo nhiệt.
Đối với thương tửu phủ Vân Sơn thì lúc này là thời điểm vui mừng nhất, người ngoài đến nhiều, trước một tháng diễn ra ngày bình chọn Ngự tửu, các khách điếm tửu lầu đều kín chỗ. Nhưng trong một tháng này, Cấm Vệ quân của Vệ Thiên Thanh cũng sẽ cảnh giới cao, tăng cường binh sĩ ở bốn cửa, mà bên trong thành, lượng binh sĩ tuần tra cũng sẽ tăng cao.
Đến ngày 10 tháng giêng tửu phường các nơi đều lũ lượt kéo về phủ Vân Sơn. Mà đại hội bình chọn Ngự tửu, dựa theo thông lệ, đều định kỳ diễn ra vào ngày 20 tháng giêng.
Càng gần đến ngày hội, các tửu lầu trà phường bàn tán càng lúc càng hăng say. Tuy rằng tham gia bình chọn có gần 200 nhà, nhưng đại đa số đều là tửu phường nhỏ, đủ tư cách với tới danh hiệu Ngự tửu chỉ có chừng năm sáu nhà mà thôi, trong đó, có hy vọng nhất vẫn là Phương gia Hãn châu và Tô gia Vân Sơn.
Tuy nói phố phường đều đồn Hòa Thịnh Tuyền của Tô gia gặp khó khăn, nhưng rượu Trúc Thanh của Tô ga dù sau cũng uy danh hiển hách. Nếu luận về rượu, Trú Thanh Hòa Thịnh Tuyền tuyệt đối có đủ tư cách trở thành Ngự tửu.
Mã Thiên Diệp Hồng của Phương gia cũng độc bá ở Hãn châu, Thiên Diệp Hồng còn hai lần đoạt danh Ngự tửu. Mặc dù biết trong đó có uẩn tình, nhưng đại đa số mọi người cũng phải thừa nhận Thiên Diệp Hồng có thực lực. Thiên Diệp Hồng và rượu Trúc Thanh tuy rằng ít nhiều có chút chênh lệnh nhuwg so với rượu các tửu phường khác tuyệt đối cao hơn một bậc.
Kỳ thật đối với đại đa số tửu phường mà nói, bọn họ tuy rằng tham gia bình chọn Ngự tửu nhưng cũng không hy vọng, dựa vào thực lực của bản thân mà đặt mục tiêu khác phù hợp hơn.
Cho dù không thể đoạt được danh Ngự tửu, nhưng cũng có thể nhân cơ hội này quảng bá rộng, nếu may mắn, có thể đoạt được một vị trí nào đó trong cuộc bình chọn, như vậy, giá trị cũng sẽ tăng gấp bội, chắc chắn chuyện kinh doanh sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Những tiệm rượu có thực lực, đều đã tỏ lòng hiếu thảo với các quan viên bằng những món quà rồi, chắc chắn sẽ đạt được những vị trí cao, mà đại đa số những nhà sản xuất rượu, đa phần là thử vận may, có được tuyển chọn hay không cũng chẳng quan trọng gì, nhưng nếu tổ tông tích đức, quả thật được danh hiệu to lớn, thậm chí được xếp vào một trong mười tên tuổi được tuyển chọn vào ngự tửu, như vậy thì tiền đồ của những tửu phường vô cùng sáng lạng.
Hai tửu phường lớn nhất của Tây Sơn Đạo này là Tô gia Hòa Thịnh Tuyền và Phương gia Diệu Thảo Đưởng, sẽ trở thành một trong những phường rượu được lựa chọn nhiều nhất, trong khắp các phố lớn ngõ nhỏ đều tranh luận không biết ai sẽ đoạt giải nhất.
Tửu lầu, nhà trọ, thanh lâu, rạp hát, kinh doanh rất náo nhiệt, nơi nhận cá độ của Vân Sơn phủ cũng không chịu thua kém gì.
Tất cả những nhà cái đã nghĩ ra rất nhiều thủ đoạn, bọn họ sẽ liệt kê ra những phường rượu có tiếng tăm và có khả năng nhất để câu khách, trong đó Diệu Thảo Đường đạt giải nhất có số đặt cược cao hơn của Hòa Thịnh Tuyền, những tên ham cá cược đều đặt vào cửa đó.
Thiên Diệp Hồng hai lần đoạt giải nhất, hiện tại Hòa Thịnh Tuyền lại gặp khó khăn, lại thêm những tin tức của những kẻ tay trong, đại đa số người đều đặt vào cửa của Phương gia Thiên Diệp Hồng, mong rằng Phương gia có thể giành được thắng lợi cuối cùng, thậm chí những kẻ thương nhân buôn rượu cũng đã phái người ngầm đặt vào cửa rồi, trước khi tuyển chọn ngự tửu diễn ra Hãn Châu Phương gia đã chiếm được khí thế hơn hẳn, trái lại bên Hòa Thịnh Tuyền lại rất tĩnh lặng, cũng không có nhiều xao động, một số người cho rằng Hòa Thịnh Tuyền đang hành sự rất thận trọng, nhưng cũng có không ít người lại cho rằng, Hòa Thịnh Tuyền bị khí thế của Phương gia trấn áp rồi, cho nên bị yếu thế.
Từ sau khi đại yến quan khách ở Thuận Phong quản vào ngày đầu năm, Phương Chính Hạo trở thành nhân vật chính của Vân Sơn phủ, mỗi ngày đều có rất nhiều thương gia ở Vân Sơn mời cơm đãi rượu, nhất là những tiệm rượu cho rằng Hòa Thịnh Tuyền đã hoàn toàn không còn hi vọng gì nữa rồi, đối với những kẻ ủng hộ Phương Chính Hạo thì chỉ chờ Hòa Thịnh Tuyền bị truất ngôi mà thôi, muốn dựa vào sự kinh doanh rất thịnh vượng của Diệu Thảo Đường.
Người ngoài đều cảm thấy Tô gia bị Phương gia chấn trụ, nhưng lại không hề biết rằng. Lâm Lang lại rất tự tin đối với lần tuyển chọn này, sự tự tin của nàng chính là sự cổ vũ thường xuyên của Sở Hoan.
Nếu không có Sở Hoan, thì những áp lực này đối với nàng chắc đã không thể nào chống đỡ được rồi, nhưng những lời cổ vũ của Sở Hoan vẫn cứ văng vẳng bên tai nàng, hơn nữa mỗi ngày đều sát cánh bên nàng, khiến nàng cảm thấy mình như có thêm một đông lực vậy, đúng như Sở Hoan nói, trước khi kết quả tuyển chọn kết thúc, tất cả mọi điều đồn đại đều không được bận tâm tới, cho dù Phương gia có khí thế như thế nào đi chăng nữa, nhưng đợi tới thời khắc chiến đấu thực sự, chỉ cần áp Phương gia để đoạt giải nhất ngự tửu, đó chính là cách để phản kích mạnh mẽ nhất vào Phương gia, và đó cũng là cách cho những đám ăn theo kia một bài học đích đáng.
Phương Chính Hạo đang đi khắp nơi trong thành Vân Sơn phủ để kích động thì Sở Hoan trước tết nguyên tiêu cũng đã cùng với Lâm Lang tới phường rượu Hòa Thịnh Tuyền ở huyện thành, đại tác sư Hàn Uyên và Lương Phường Chủ vội tới đón tiếp.
Sau khi Lương Phường Chủ bị vạch trần hành vi ở phường rượu, Lâm Lang càng muốn đuổi Lương Phường Chủ ra khỏi Hòa Thịnh Tuyền, nhưng lúc đó xảy ra một tình huống bất ngờ, Sở Hoan lại bị vu cáo hãm hại rồi bị bắt đi, Lương Phường Chủ chủ động xin đi cứu giúp, cũng coi như lập được công lao, hơn nữa Lương Phường Chủ lại là cậu của Lâm Lang, cô của Lâm Lang sức khỏe không được tốt, không có nhiều sức để lao động, Lâm Lang nể mặt cô mình, cuối cùng cũng đã tha cho hắn một lần, tuy không bãi chức Phường Chủ của hắn, nhưng những việc to lớn của phường rượu không để tự Lương Phường Chủ quyết định được, mà giao cho đại tác sư Hàn Uyên xử lý.
Từ ngày ông chủ còn sống Hàn Uyên vẫn luôn làm việc ở Hòa Thịnh Tuyền, chính là một lão công đích thực, rất trung thành với Tô gia, hơn nữa khả năng làm việc rất hiệu quả, nên đã giao cho Hàn Uyên phụ trách, Lâm Lang rất yên tâm.
Lương Phường Chủ hữu danh vô thực, trong lòng tuy có chút không hài lòng, nhưng cũng chẳng có cách nào khác.
Những ngày qua, Lương Phường Chủ làm việc ở phường rượu cũng rất quy củ, phối hợp với Hàn Uyên rất tốt, hắn cũng không phải là tên ngốc, biết rằng Lâm Lang có ấn tương không hề tốt đẹp gì với mình, như vậy mà vẫn giữ lại làm việc đã là may mắn lắm rồi, tuy hữu danh vô thực, nhưng dù sao mỗi tháng vẫn linh được số tiền lương tương đối, hơn nữa cũng chẳng cần phải làm những công việc nặng nhọc gì, hắn không hề muốn Lâm Lang nỗi giận mà đuổi hắn đi.
Hơn nữa hắn còn muốn biểu hiện tốt hơn nữa, khiến Lâm Lang có cái nhìn khác, không biết chừng hắn vẫn còn cơ hội để thăng tiến nữa đó.
Sở Hoan tới phường rượu, rồi chào hỏi mọi người, hiện tại hắn không như ngày xưa nữa rồi, cũng có uy vọng rất lớn trong phường rượu này, được mọi người vô cùng kính nể, những người đã từng sống cùng hắn như Hoàng Phục và Ngưu Kim cũng được lây tiếng thơm.
Chỉ có điều người truyền dạy công phu cho Sở Hoan tên là La Đa, cũng chẳng biết đi đâu rồi, theo cách nói của những người ở phường rượu này thì, một buổi sáng bỗng nhiên phát hiện hắn biến mất, phái người đi tìm kiếm những cũng không tìm được tung tích, hiện giờ cũng không biết lưu lạc phương nào.
Sở Hoan luôn nghi ngờ lại lịch của La Đa.
Võ công của La Đa vô cùng cao siêu, mà lại ẩn mình trong phường rượu thế này, hồi đó, ngày ngày đều lẩn ra bên ngoài, sau này lại đột nhiên tìm bản thân để truyền dạy công phu, hôm nay lại đột nhiên mất tích, trên người La Đa, đều có những bí ẩn kỳ dị.
Sở Hoan đã nghĩ nát óc rồi, cũng không thể phát hiện được lai lịch của người này, thậm chí những việc hắn làm cũng không để lại chút manh mối nào, sau khi biết hắn mất tích, trong lòng hiểu rằng người này ắt có việc đại sự, chỉ ẩn nấp trong phường rượu thôi, cho nên khi đã chín muồn thì sẽ ra đi thôi.
- Phương gia Hãn châu?
Ai mời?
Kỳ thật hắn trong lòng đã rõ người nào của Phương gia mời rồi.
Vương Hàm thấy Lâm Lang đã vào nhà, mới thấp giọng nói:
- Đại nhân, ty chức đã hỏi kỹ, người này tên là Phương Chính Hạo, chính là Hãn châu Diệu Thảo đường Lão đông gia Đại công tử. Mọi việc ở Diệu Thảo đường đều do hắn toàn quyền xử lý Người này từ mấy hôm trước đã đến phủ Vân Sơn, hơn nữa, hai ngày nay phái người đi đưa thiếp mời khắp nơi. Ngoại trừ thương gia Tửu thị ở Vân Sơn phủ, còn có các thương hộ có giao hảo với Hãn châu Phương gia, có hàng tơ lụa, đồ sứ, lá trà…
Gã dừng một chút, bỏ thêm một câu:
- Người này trước khi tới đã chuẩn bị kỹ càng.
Sở Hoan hơi vuốt cằm, đúng là rất hài lòng về khả năng làm việc của Vương Hàm.
Vương Hàm ngày thường nhìn như rất bình thường, nhưng làm việc có trình tự. Gã tuy không ở Tô phủ nhiều nhưng việc Tô phủ cũng biết ít nhiều. Gã biết Phương gia Hãn châu gây bất lợi cho Hòa Thịnh Tuyền, lại thấy Sở Hoan và Hòa Thịnh Tuyền gắn bó mật thiết nên chú công tìm hiểu thông tin, quả nhiên Sở Hoan đối với tình huống này rất có hứng thú.
- Phương Chính Hạo mở tiệc đãi khách trong ngày đầu năm mới, nên đêm 30 cũng không ở lại Hãn châu mà tới Vân Sơn phủ.
Vương Hàm chậm rãi nói:
- Y là muốn gây thanh thế của Phương gia ở Vân Sơn phủ, vừa thị uy đối với Hòa Thịnh Tuyền.
Liễu béo ở bên chen ngang một câu:
- Đại nhân, kỳ thật chính là đánh vào thể diện của Hòa Thịnh Tuyền.
Gã nắm chặt nói:
- Đại nhân, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng, thuộc hạ đi tìm thêm mấy huynh đệ đến làm náo loạn, khiến bọn họ không thể tổ chức yến hội được.
Vương Hàm lắc đầu:
- Đại nhân, cách này không ổn.
Liễu béo thấy Vương Hàm phủ nhận biện pháp của mình ngay trước mặt Sở Hoan, cả giận nói:
- Như thế nào thì mới phải? Chẳng lẽ trơ măt s ra nhìn bọn họ ra oai?
Rồi gã nghiêm mặt nói:
- Chúng ta hiện giờ đi theo đại nhân hộ vệ Tô phủ, Phương gia ức hiếp Tô gia, chính là ức hiếp đại nhân, cũng là ức hiếp chúng ta, bọn họ làm thế này có khác nào cưỡi lên đầu chúng ta? Chúng ta không thể yếu thế, để bọn họ coi thường mình được.
Vương Hàm nghiêm mặt nói:
- Phương Chính Hạo hôm nay mời khách, đều là những nhân vật có uy tín của phủ Vân Sơn, trong đó có đến bảy tám phần những người nhận được thư mời đều sẽ tham gia. Ba phần còn lại chưa xác định. Trong số bảy phần đó, có đến sáu phần là các tửu thương lớn của phủ Vân Sơn, nếu chúng ta đến gây rối, thì cho dù là muốn làm khó Phương gian, bọn họ cũng chưa chắc đã cảm thấy như thế. Chỉ sợ sẽ nghĩ rằng mục đích của chúng ta là nhằm vào bọn họ. Hiện giờ tình cảnh của Hòa Thịnh Tuyền vốn không tốt, nếu còn làm náo loạn, chẳng những sẽ không đả kích được Phưng gia mà chỉ sợ còn khiến thương gia lớn nhỏ trong phủ Vân Sơn sinh ra ác cảm, tự nhiên sẽ xích lại gần Phương gia hơn nữa.
Liễu béo nghe Vương Hàm giải thích, há hốc mồm không nói lại được câu nào.
Sở Hoan đã cười:
- Đúng là như vậy, chỉ sợ Phương Chính Hạo cuxngd đang chờ chúng ta đến gây rối.
Liễu béo ấp úng:
- Đại nhân, chẳng lẽ… chúng ta cứ như vậy trơ mắt lên nhìn Hãn châu Phương gia hống hách ở Vân Sơn phủ?
Sở Hoan vuốt cằm, thản nhiên nói:
- Đến sau cùng mới biết ai là người chiến thắng.
Ngày đầu năm qua đi, phủ Vân Sơn bắt đầu bàn tán về Đại hội bình chọn Ngự tửu sắp tới. Đây là đại sự 5 năm mới có một lần ở Vân Sơn, đến thời điểm này, toàn bộ các tửu phường ở sáu châu thuộc Tây Sơn đạo đều đổ về phủ Vân Sơn. Mà người Tần vốn thích uống rượu, nên đám chi sĩ mê rượu cũng rủ nhau đến vui hội, làm cho ngày hội 5 năm năm mới có một lần này vô cùng náo nhiệt.
Đối với thương tửu phủ Vân Sơn thì lúc này là thời điểm vui mừng nhất, người ngoài đến nhiều, trước một tháng diễn ra ngày bình chọn Ngự tửu, các khách điếm tửu lầu đều kín chỗ. Nhưng trong một tháng này, Cấm Vệ quân của Vệ Thiên Thanh cũng sẽ cảnh giới cao, tăng cường binh sĩ ở bốn cửa, mà bên trong thành, lượng binh sĩ tuần tra cũng sẽ tăng cao.
Đến ngày 10 tháng giêng tửu phường các nơi đều lũ lượt kéo về phủ Vân Sơn. Mà đại hội bình chọn Ngự tửu, dựa theo thông lệ, đều định kỳ diễn ra vào ngày 20 tháng giêng.
Càng gần đến ngày hội, các tửu lầu trà phường bàn tán càng lúc càng hăng say. Tuy rằng tham gia bình chọn có gần 200 nhà, nhưng đại đa số đều là tửu phường nhỏ, đủ tư cách với tới danh hiệu Ngự tửu chỉ có chừng năm sáu nhà mà thôi, trong đó, có hy vọng nhất vẫn là Phương gia Hãn châu và Tô gia Vân Sơn.
Tuy nói phố phường đều đồn Hòa Thịnh Tuyền của Tô gia gặp khó khăn, nhưng rượu Trúc Thanh của Tô ga dù sau cũng uy danh hiển hách. Nếu luận về rượu, Trú Thanh Hòa Thịnh Tuyền tuyệt đối có đủ tư cách trở thành Ngự tửu.
Mã Thiên Diệp Hồng của Phương gia cũng độc bá ở Hãn châu, Thiên Diệp Hồng còn hai lần đoạt danh Ngự tửu. Mặc dù biết trong đó có uẩn tình, nhưng đại đa số mọi người cũng phải thừa nhận Thiên Diệp Hồng có thực lực. Thiên Diệp Hồng và rượu Trúc Thanh tuy rằng ít nhiều có chút chênh lệnh nhuwg so với rượu các tửu phường khác tuyệt đối cao hơn một bậc.
Kỳ thật đối với đại đa số tửu phường mà nói, bọn họ tuy rằng tham gia bình chọn Ngự tửu nhưng cũng không hy vọng, dựa vào thực lực của bản thân mà đặt mục tiêu khác phù hợp hơn.
Cho dù không thể đoạt được danh Ngự tửu, nhưng cũng có thể nhân cơ hội này quảng bá rộng, nếu may mắn, có thể đoạt được một vị trí nào đó trong cuộc bình chọn, như vậy, giá trị cũng sẽ tăng gấp bội, chắc chắn chuyện kinh doanh sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Những tiệm rượu có thực lực, đều đã tỏ lòng hiếu thảo với các quan viên bằng những món quà rồi, chắc chắn sẽ đạt được những vị trí cao, mà đại đa số những nhà sản xuất rượu, đa phần là thử vận may, có được tuyển chọn hay không cũng chẳng quan trọng gì, nhưng nếu tổ tông tích đức, quả thật được danh hiệu to lớn, thậm chí được xếp vào một trong mười tên tuổi được tuyển chọn vào ngự tửu, như vậy thì tiền đồ của những tửu phường vô cùng sáng lạng.
Hai tửu phường lớn nhất của Tây Sơn Đạo này là Tô gia Hòa Thịnh Tuyền và Phương gia Diệu Thảo Đưởng, sẽ trở thành một trong những phường rượu được lựa chọn nhiều nhất, trong khắp các phố lớn ngõ nhỏ đều tranh luận không biết ai sẽ đoạt giải nhất.
Tửu lầu, nhà trọ, thanh lâu, rạp hát, kinh doanh rất náo nhiệt, nơi nhận cá độ của Vân Sơn phủ cũng không chịu thua kém gì.
Tất cả những nhà cái đã nghĩ ra rất nhiều thủ đoạn, bọn họ sẽ liệt kê ra những phường rượu có tiếng tăm và có khả năng nhất để câu khách, trong đó Diệu Thảo Đường đạt giải nhất có số đặt cược cao hơn của Hòa Thịnh Tuyền, những tên ham cá cược đều đặt vào cửa đó.
Thiên Diệp Hồng hai lần đoạt giải nhất, hiện tại Hòa Thịnh Tuyền lại gặp khó khăn, lại thêm những tin tức của những kẻ tay trong, đại đa số người đều đặt vào cửa của Phương gia Thiên Diệp Hồng, mong rằng Phương gia có thể giành được thắng lợi cuối cùng, thậm chí những kẻ thương nhân buôn rượu cũng đã phái người ngầm đặt vào cửa rồi, trước khi tuyển chọn ngự tửu diễn ra Hãn Châu Phương gia đã chiếm được khí thế hơn hẳn, trái lại bên Hòa Thịnh Tuyền lại rất tĩnh lặng, cũng không có nhiều xao động, một số người cho rằng Hòa Thịnh Tuyền đang hành sự rất thận trọng, nhưng cũng có không ít người lại cho rằng, Hòa Thịnh Tuyền bị khí thế của Phương gia trấn áp rồi, cho nên bị yếu thế.
Từ sau khi đại yến quan khách ở Thuận Phong quản vào ngày đầu năm, Phương Chính Hạo trở thành nhân vật chính của Vân Sơn phủ, mỗi ngày đều có rất nhiều thương gia ở Vân Sơn mời cơm đãi rượu, nhất là những tiệm rượu cho rằng Hòa Thịnh Tuyền đã hoàn toàn không còn hi vọng gì nữa rồi, đối với những kẻ ủng hộ Phương Chính Hạo thì chỉ chờ Hòa Thịnh Tuyền bị truất ngôi mà thôi, muốn dựa vào sự kinh doanh rất thịnh vượng của Diệu Thảo Đường.
Người ngoài đều cảm thấy Tô gia bị Phương gia chấn trụ, nhưng lại không hề biết rằng. Lâm Lang lại rất tự tin đối với lần tuyển chọn này, sự tự tin của nàng chính là sự cổ vũ thường xuyên của Sở Hoan.
Nếu không có Sở Hoan, thì những áp lực này đối với nàng chắc đã không thể nào chống đỡ được rồi, nhưng những lời cổ vũ của Sở Hoan vẫn cứ văng vẳng bên tai nàng, hơn nữa mỗi ngày đều sát cánh bên nàng, khiến nàng cảm thấy mình như có thêm một đông lực vậy, đúng như Sở Hoan nói, trước khi kết quả tuyển chọn kết thúc, tất cả mọi điều đồn đại đều không được bận tâm tới, cho dù Phương gia có khí thế như thế nào đi chăng nữa, nhưng đợi tới thời khắc chiến đấu thực sự, chỉ cần áp Phương gia để đoạt giải nhất ngự tửu, đó chính là cách để phản kích mạnh mẽ nhất vào Phương gia, và đó cũng là cách cho những đám ăn theo kia một bài học đích đáng.
Phương Chính Hạo đang đi khắp nơi trong thành Vân Sơn phủ để kích động thì Sở Hoan trước tết nguyên tiêu cũng đã cùng với Lâm Lang tới phường rượu Hòa Thịnh Tuyền ở huyện thành, đại tác sư Hàn Uyên và Lương Phường Chủ vội tới đón tiếp.
Sau khi Lương Phường Chủ bị vạch trần hành vi ở phường rượu, Lâm Lang càng muốn đuổi Lương Phường Chủ ra khỏi Hòa Thịnh Tuyền, nhưng lúc đó xảy ra một tình huống bất ngờ, Sở Hoan lại bị vu cáo hãm hại rồi bị bắt đi, Lương Phường Chủ chủ động xin đi cứu giúp, cũng coi như lập được công lao, hơn nữa Lương Phường Chủ lại là cậu của Lâm Lang, cô của Lâm Lang sức khỏe không được tốt, không có nhiều sức để lao động, Lâm Lang nể mặt cô mình, cuối cùng cũng đã tha cho hắn một lần, tuy không bãi chức Phường Chủ của hắn, nhưng những việc to lớn của phường rượu không để tự Lương Phường Chủ quyết định được, mà giao cho đại tác sư Hàn Uyên xử lý.
Từ ngày ông chủ còn sống Hàn Uyên vẫn luôn làm việc ở Hòa Thịnh Tuyền, chính là một lão công đích thực, rất trung thành với Tô gia, hơn nữa khả năng làm việc rất hiệu quả, nên đã giao cho Hàn Uyên phụ trách, Lâm Lang rất yên tâm.
Lương Phường Chủ hữu danh vô thực, trong lòng tuy có chút không hài lòng, nhưng cũng chẳng có cách nào khác.
Những ngày qua, Lương Phường Chủ làm việc ở phường rượu cũng rất quy củ, phối hợp với Hàn Uyên rất tốt, hắn cũng không phải là tên ngốc, biết rằng Lâm Lang có ấn tương không hề tốt đẹp gì với mình, như vậy mà vẫn giữ lại làm việc đã là may mắn lắm rồi, tuy hữu danh vô thực, nhưng dù sao mỗi tháng vẫn linh được số tiền lương tương đối, hơn nữa cũng chẳng cần phải làm những công việc nặng nhọc gì, hắn không hề muốn Lâm Lang nỗi giận mà đuổi hắn đi.
Hơn nữa hắn còn muốn biểu hiện tốt hơn nữa, khiến Lâm Lang có cái nhìn khác, không biết chừng hắn vẫn còn cơ hội để thăng tiến nữa đó.
Sở Hoan tới phường rượu, rồi chào hỏi mọi người, hiện tại hắn không như ngày xưa nữa rồi, cũng có uy vọng rất lớn trong phường rượu này, được mọi người vô cùng kính nể, những người đã từng sống cùng hắn như Hoàng Phục và Ngưu Kim cũng được lây tiếng thơm.
Chỉ có điều người truyền dạy công phu cho Sở Hoan tên là La Đa, cũng chẳng biết đi đâu rồi, theo cách nói của những người ở phường rượu này thì, một buổi sáng bỗng nhiên phát hiện hắn biến mất, phái người đi tìm kiếm những cũng không tìm được tung tích, hiện giờ cũng không biết lưu lạc phương nào.
Sở Hoan luôn nghi ngờ lại lịch của La Đa.
Võ công của La Đa vô cùng cao siêu, mà lại ẩn mình trong phường rượu thế này, hồi đó, ngày ngày đều lẩn ra bên ngoài, sau này lại đột nhiên tìm bản thân để truyền dạy công phu, hôm nay lại đột nhiên mất tích, trên người La Đa, đều có những bí ẩn kỳ dị.
Sở Hoan đã nghĩ nát óc rồi, cũng không thể phát hiện được lai lịch của người này, thậm chí những việc hắn làm cũng không để lại chút manh mối nào, sau khi biết hắn mất tích, trong lòng hiểu rằng người này ắt có việc đại sự, chỉ ẩn nấp trong phường rượu thôi, cho nên khi đã chín muồn thì sẽ ra đi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.