Quyển 8 - Chương 1485: Lục Đạo Ngũ Môn!
Sa Mạc
25/03/2015
Vẻ mặt Bùi Tích lúc này cực kỳ nghiêm trọng, y khẽ vuốt cằm nói:
- Thái Bình Đạo và Thiên Môn Đạo không đội trời chung, lời này cũng không sai. Lệ Vương Tôn và Lục Lãnh Nguyệt vốn đều là đệ tử Thái Bình Đạo, nhưng chẳng qua là đã từng, sau khi chúng nương tựa Thiên Môn Đạo, đã mỗi người mỗi ngả với Thái Bình Đạo, cũng không thể coi là Thái Bình Chính Nguyên!
- Ý của đại ca là, bản thân chúng là đạo đồ Thái Bình, nhưng lại chối bỏ tôn chỉ và tín ngưỡng của mình, đầu nhập Thiên Môn Đạo?
Trong mắt Sở Hoan lộ vẻ kinh ngạc:
- Thiên Môn Đạo cũng phải ngụy trang bằng Thái Bình Đạo, đủ thấy trong lòng Thiên Môn Đạo, lực ảnh hưởng của Thái Bình Đạo hơn xa Thiên Môn Đạo. Như đại ca nói, Thái Bình chính nguyên cũng không phải người nào cũng có tư cách, nếu Lệ Vương Tôn là một trong 36 phương gia tộc, 30 gia tộc thậm chí là Ngũ hành gia tộc 30 gia tộc, như vậy chính là mầm rễ đạo đồ Thái Bình, đã như vậy sao gã không giữ vững Thái Bình Đạo, mà lại muốn nương tựa Thiên Môn Đạo?
Lúc này Sở Hoan cực kỳ khó hiểu trong lòng.
Giống như Thái Bình Đạo là hàng chính hãng, mà Thiên Môn Đạo là hàng nhái, Lệ Vương Tôn nắm giữ tư cách hàng chính hãng lại vứt bỏ không dùng, trái lại muốn giả làm hàng nhái, như vậy dù nói thế nào đều khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bùi Tích nghiêm nghị nói:
- Không chỉ hai nhà này, 30 gia tộc nương tựa Thiên Môn Đạo, nếu như ta điều tra không sai, ít nhất đã có hơn mười gia tộc ở dưới cờ Thiên Môn Đạo, hơn nữa địa vị hiển hách trong Thiên Môn Đạo, cũng giống như Lệ Vương Tôn. Thiên Môn Đạo chia làm Lục Đạo Ngũ Môn, lấy Đạo đứng đầu, Ngũ Môn là phụ, Lệ Vương Tôn là một trong Thất Hùng Tướng Đạo, chỉ là chủ của Mộc Môn!
Sở Hoan biết rõ Thiên Môn Đạo có câu Lục Đạo, cũng không biết còn có Ngũ Môn, nghi hoặc hỏi:
- Đại ca, Lục Đạo Ngũ Môn này giải thích thế nào?
- Thiên Môn Lục Đạo gồm Binh, Thuật, Quỷ, Kim, Ám, Tướng, là Lục Đạo.
Bùi Tích chậm rãi nói:
- Ngũ Môn là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ Ngũ Môn, trong Thất Hùng Tướng Đạo, ngoại trừ Nhật Nguyệt song tướng, Ngũ Hùng còn lại chính là đứng đầu Ngũ Môn!
Sở Hoan lập tức cười nói:
- Đứng đầu Ngũ Môn? Nói cách khác, diệt trừ Mộc Tướng quân, đúng là diệt đi Mộc Môn?
Bùi Tích lắc đầu khẽ thở dài:
- Nào có đơn giản như vậy, Lệ Vương Tôn là Mộc Tướng quân, trong mắt đạo đồ Thiên Môn đương nhiên là kẻ có quyền thế. Nhưng theo ta được biết, có lẽ trong mắt vị Thiên Công kia, hắn chỉ là một công cụ đơn giản mà thôi. Mộc Tướng quân chỉ là một vị trí, Lệ Vương Tôn chết rồi sẽ có người khác trở thành Mộc Tướng quân mới, Mộc Môn cũng sẽ không đoạn tuyệt. Nếu như chỉ là Lệ Vương Tôn chết có thể khiến Thiên Môn Đạo đoạn tuyệt một môn, vậy cũng là chuyện may mắn.
- Đại ca, ta cũng thường xuyên nghe người ta nhắc tới Thiên Công của Thiên Môn Đạo.
Sở Hoan lập tức nói:
- Thiên Công này rốt cuộc có lai lịch gì, lại lợi hại như thế?
- Nhị đệ chớ hiểu lầm, Thiên Công của Thiên Môn Đạo, cũng không giống với Thiên Công của Thái Bình Đạo.
Bùi Tích nghiêm mặt nói:
- Vị Thiên Công của Thiên Môn Đạo này, hiển nhiên là nhân vật hiếm thấy, tuy rằng Thiên Môn Đạo của hắn vẫn treo cờ Thái Bình Đạo, nhưng cũng không hoàn toàn như thế, so với những ngoại đạo dùng cờ hiệu Thái Bình Đạo khởi binh kia, vị Thiên Công này giảo hoạt hơn nhiều.
- Lời này của đại ca có ý gì?
- Những ngoại đạo lúc trước kia, đều trực tiếp dùng cờ hiệu Thái Bình. Nhị đệ, có một điểm đệ nên hiểu, trước giờ giáo lý Thái Bình đều được lòng dân, tuy rằng khởi nghĩa Khăn Vàng năm đó thất bại, nhưng một khi thiên hạ náo động, trong lòng dân chúng sẽ nhớ tới Thái Bình Đạo lúc trước, hy vọng có Thiên Công dẫn mọi người rời khỏi nước sôi lửa bỏng. Cũng bởi vậy, qua các đời, chỉ cần triều đình vô đạo, quan phủ bóc lột, dân chúng khó khăn sẽ có người thừa cơ dùng cờ hiệu Thái Bình Đạo để khởi nghĩa vũ trang, mà dân chúng thấycờ hiệu Thái Bình, thường sẽ đều thuận theo.
Bùi Tích chậm rãi nói:
- Chẳng qua những ngoại đạo này, tuy rằng cũng có người làm nên thanh thế lớn, nhưng vẫn có rất nhiều người vừa mới nâng cờ xí lên, còn chưa ra hồn đã bị bóp chết, đó là vì những người này không làm nên trò trống gì, cho nên rất ít người biết. Nhị đệ có biết vì sao những người này không làm nên trò trống gì không?
Sở Hoan trầm ngâm, nghĩ tới điều gì, khẽ nói:
- Chẳng lẽ bởi vì Thái Bình chính nguyên?
Bùi Tích lộ vẻ vui mừng, cười nói:
- Nhị đệ trí tuệ hơn người, quả thực như thế. Năm đó Thiên Công phái ra 36 gia tộc , chẳng những để cho 36 gia tộc dùng thân phận Thái Bình chính nguyên truyền thừa, lại để cho người của 36 gia tộc lập lời thề độc, phải hoàn thành hai chuyện Thiên Công dặn dò trước khi lâm chung.
- Hai chuyện gì?
- Chuyện thứ nhất, đương nhiên là chờ thời cơ, dốc hết tâm huyết, hoàn thành tâm nguyện thành lập quốc gia thái bình. Nhưng trước khi chết Thiên Công cũng nói, thế gian thái bình cũng không phải có thể dễ dàng đạt tới. Ông ấy tinh thông 'Thái Bình Kinh', Thái Bình Đạo đã từng phát triển tới đỉnh phong, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, cho nên nếu muốn xây dựng thế gian Thái Bình, đâu phải mười năm trăm năm là thành công, mà Thái Bình chính nguyên muốn đông sơn tái khởi, phải đạt được ba điều kiện mới có thể ra tay.
Bùi Tích chậm rãi nói:
- Điểm này tạm thời không cần nhiều lời, ít nhất trong mắt ta, muốn đạt tới ba điều kiện Thiên Công nói, thực sự cực kỳ khó khăn. Chuyện thứ hai, đó là chúng ta phải luôn cảnh giác, phải đề phòng sau khi Khăn Vàng thất bại, đời sau sẽ có người lấy trộm danh tiếng Thái Bình Đạo làm thiên hạ loạn lạc. Thiên Công dặn dò lại, bất cứ người nào dùng danh tiếng Thái Bình Đạo làm thiên hạ loạn lạc, Thái Bình chính nguyên cần phải nghĩ hết thảy biện pháp diệt trừ, quyết không thể hạ thủ lưu tình.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, nhưng lại không nói gì.
- Cho nên chức trách quan trọng nhất của Thái Bình chính nguyên từ trước đến giờ là diệt trừ những kẻ ngoại đạo kia, rất nhiều ngoại đạo chưa thành thế, liền bị Thái Bình chính nguyên lợi dụng các loại thủ đoạn phá hủy.
Bùi Tích vuốt râu dài, chậm rãi nói:
- Ta vừa mới nói qua, sở dĩ vị Thiên Công của Thiên Môn Đạo kia giảo hoạt, là thời điểm mới bắt đầu cũng không dùng cờ hiệu Thái Bình Đạo, mà dùng Thiên Môn Đạo làm hiệu. Hơn nữa Thiên Môn Đạo cúng bái chính là Thái Thượng Lão Quân, Thái Bình Đạo lấy Hoàng Thiên làm thần, bái Hoàng Thần, hai bên không thể là một, khẩu hiệu của hắn cũng khác khá xa Thái Bình Đạo, cho nên ban đầu Thái Bình chính nguyên cũng không coi Thiên Môn Đạo là địch, chỉ cần không phủ thêm quần áo Thái Bình Đạo, ngoại đạo khác, Thái Bình chính nguyên chúng ta cũng không nhúng tay vào.
- Thì ra là thế, ban đầu Thiên Môn Đạo không dùng cờ hiệu Thái Bình Đạo, cố ý phân biệt với Thái Bình Đạo, chỉ là ở bề ngoài, tránh đi địch nhân Thái Bình chính nguyên này, cũng bởi vì như vậy, mới có thể chậm rãi phát triển lớn mạnh.
Sở Hoan hiểu được:
- Nhưng hiện giờ, bọn họ kéo cả 36 gia tộc Thái Bình chính nguyên vào, chẳng những dùng cờ hiệu Thái Bình Đạo, mà thậm chí lợi dụng quan hệ củaThái Bình chính nguyên...Vị Thiên Công thủ đoạn kia, đại ca có biết rốt cuộc là ai?
Bùi Tích lắc đầu:
- Chỉ nghe tên, chưa thấy người. Ta chỉ biết đạo tràng của người này ở núi Lão Quân thuộc Giang Hoài đạo, dưới trướng của hắn, Lục Đạo Ngũ Môn, hẳn là có sáu mươi tư đệ tử.
- Sáu mươi tư vị đệ tử?
Sở Hoan lần đầu nghe được câu này, ngạc nhiên hỏi:
- Không phải Thiên Môn Đạo đồ trải khắp thiên hạ, hiện giờ đã vài chục vạn người sao?
Bùi Tích cười nhạt nói:
- Đây cũng là một trong những nguyên nhân Thái Bình Đạo phải diệt Thiên Môn Đạo. Lúc trước Thiên Công sáng lập Thái Bình Đạo, phàm là người gia nhập đạo môn, đều là đệ tử Thái Bình, không phân biệt cao thấp thế nào, mọi người đối xử như nhau, đó là lấy dân làm gốc. Hơn nữa Thiên Công không hề coi thường tính mạng dân chúng, mọi người đổ máu chỉ hi vọng có thể thành lập một mảnh trời đất mới không đổ máu nữa. Nhưng Thiên Môn Đạo lại hoàn toàn khác, theo ta được biết, Thiên Môn Đạo tự xưng trăm vạn người, nhưng đệ tử Thiên Môn thật sự, lại chỉ có sáu mươi bốn người, hết thảy mọi người khác chỉ là công cụ bị Thiên Môn Đạo lợi dụng, hơn nữa cực kỳ phân biệt đẳng cấp. Trong mắt Thiên Công, tính mạng của Thiên Môn đạo chúng không bằng cả con sâu cái kiến, điều này hoàn toàn khác tôn chỉ lấy dân làm gốc của Thái Bình Đạo, cho nên mới là thủy hỏa bất dung.
Sở Hoan chợt hiểu ra. Hắn cũng biết Thiên Môn Đạo tổ chức nghiêm mật, đẳng cấp sâm nghiêm, tuy nhiên tuyệt đối không ngờ rằng, đệ tử Thiên Môn thực sự của Thiên Môn Đạo lại chỉ có sáu mươi bốn người.
Hiển nhiên Bùi Tích muốn nói cho Sở Hoan từ đầu tới cuối về Thiên Môn Đạo và Thái Bình Đạo:
- Lục Đạo Ngũ Môn của Thiên Môn Đạo, lấy sáu mươi bốn tên đệ tử này làm hạch tâm. Theo ta được biết, sáu mươi bốn tên đệ tử, hợp âm dương sáu mươi bốn quẻ, hơn nữa sáu mươi bốn người này trong Thiên Môn Đạo đều có quái danh của mình, sáu mươi bốn người này chia làm bát quái, mỗi quẻ có tám đệ tử. Nhật Nguyệt song tướng của Thất Hùng Tướng Đạo là hai tướng bên cạnh Thiên Công, cũng là tâm phúc của Thiên Công. Năm tướng khác thống lĩnh Ngũ Môn. Cái gọi Lục Đạo, là chỉ tổ chức chỉnh thể của Thiên Môn Đạo, mà Ngũ Môn là tổ chức của sáu mươi bốn tên đệ tử này, Ngũ Môn trên Lục Đạo, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm môn, lại được đệ tử Thiên Môn phân công quản lý bát quái. Kim Tướng quân quản lý đệ tử quẻ Càn, quẻ Đoái; Mộc Tướng quân quản lý đệ tử quẻ Chấn, quẻ Tốn; Thủy Tướng quân quản lý đệ tử quẻ Khảm; Hỏa Tướng quân quản lý đệ tử quẻ Ly; mà Thổ Tướng quân thì quản lý đệ tử quẻ Cấn và quẻ Khôn. Lục Lãnh Nguyệt của Thái Nguyên, và Mộc Tướng quân cùng đầu nhập vào Thiên Môn Đạo. Lục Lãnh Nguyệt là đệ tử quẻ Tốn, Mộc Tướng quân Lệ Vương Tôn quái danh là Vi Chấn Vi Lôi, mà Lục Lãnh Nguyệt hẳn là Tác Phong Lôi Ích!
Sở Hoan nghe Bùi Tích từ từ nói, hắn cũng không hiểu bát quái, nghe hơi mơ hồ, nhưng ý tứ lại nghe rõ ràng. Dưới trướng Thiên Công Thiên Môn Đạo chỉ có sáu mươi bốn đệ tử chân chính, hơn nữa đều dùng tên quẻ làm tên, phân chia Ngũ Môn, do năm vị Tướng quân trong Thất Hùng Tướng Đạo quản lý, đây là hạch tâm của Thiên Môn Đạo, còn vài chục vạn người khác chẳng qua là công cụ để Thiên Công sử dụng, bọn họ đều cho rằng mình là đệ tử Thiên Môn, nhưng trong mắt Thiên Công chỉ là một đám sâu kiến mà thôi.
- Đại ca, Ngũ Tướng quân Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ của Thiên Môn Đạo, phải chăng có liên quan tới Ngũ Hành Kỳ của Thái Bình Đạo?
Sở Hoan hỏi:
- Nếu bọn họ đều là người của Ngũ Hành Kỳ, thì lại có chút không đúng, tổ tiên đại ca là thủ lĩnh Thổ Hành Kỳ, Hậu Thổ Thuật cũng chỉ có đại ca tinh thông, như vậy Thổ Tướng quân trong Thất Hùng Tướng Đạo xuất phát từ đâu?
Bùi Tích khẽ gật đầu, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, hiển nhiên tán thưởng suy nghĩ này của Sở Hoan, y nói:
- Cái gọi Ngũ Hành Tướng quân, trên thực tế hữu danh vô thực. Tuy rằng Lệ Vương Tôn là Mộc Tướng quân, lại hiểu được Khô Mộc Thuật, nhưng Ngũ Hành Tướng quân cũng không phải đều biết Ngũ Hành Đạo Thuật. Ta nhận được tin, trên thực tế trong Ngũ Hành Tướng quân, ngoại trừ Mộc Tướng quân Lệ Vương Tôn và Kim Tướng quân ra, các vị khác đều không biết Ngũ Hành Đạo Thuật, nhưng điều này cũng không thể chứng minh tu vi võ đạo của họ yếu, trên thực tế mỗi môn công phu khác mà họ tinh thông cũng xuất phát từ ngũ hành, cực kỳ lạ thường.
Y dừng một chút mới cười lạnh nói:
- Ngũ Hành Tướng quân kỳ thực là Thiên Môn Đạo phủ thêm áo Thái Bình Đạo. Ngũ Tướng quân bắt chước Ngũ Hành Kỳ của Thái Bình Đạo. Nếu như ta đoán không sai, mục đích cuối cùng của vị Thiên Công kia thậm chí là muốn dùng Thiên Môn Đạo hoàn toàn thay thế Thái Bình Đạo, hoàn toàn hủy diệt Thái Bình chính nguyên.
- Thì ra là thế.
Sở Hoan cảm khái kiểu “nghe vua nói một buổi hơn mười năm đọc sách”.
Hiện giờ Bùi Tích nói như vậy khiến hắn càng hiểu sâu sắc hơn về Thiên Môn Đạo, trong lòng cũng phân rõ khái niệm Thiên Môn Đạo không phải Thái Bình Đạo, trái lại trong lòng lại có thiện cảm với Thái Bình Đạo, càng thêm chán ghét Thiên Môn Đạo.
- Nói cho cùng, muốn diệt trừ Thiên Môn Đạo, diệt trừ nhiều người của họ hơn nữa, cũng không hữu dụng, chỉ có diệt trừ sạch sẽ Thiên Công và Ngũ Môn kia, mới tính toán hoàn toàn diệt trừ Thiên Môn Đạo.
Bùi Tích nghiêm nghị nói:
- Thiên Công thận trọng, ngay từ đầu không dùng cờ hiệu Thái Bình Đạo, nhưng trong lúc đó hắn chẳng những đầu độc vô số dân chúng, thậm chí lôi kéo được người trong Thái Bình chính nguyên. Trong hàng sáu mươi bốn tên đệ tử của Thiên Môn Đạo hiện giờ, chí ít có mười người xuất phát từ Thái Bình chính nguyên, đây cũng là khốn cảnh Thái Bình Đạo chưa bao giờ gặp phải từ sau Khăn Vàng. Thiên Môn Đạo xuất hiện đã thực sự uy hiếp tới Thái Bình Đạo...!
Y nhìn Sở Hoan, gằn từng chữ:
- Trên thực tế Thái Bình chính nguyên hiện giờ đã sụp đổ, bị sự tồn tại của Thiên Môn Đạo chém thành hai đoạn!
Sở Hoan cau mày nói:
- Đại ca, Thái Bình chính nguyên truyền mấy trăm năm, có thể lưu lại tới giờ, có thể thấy được ý chí truyền thừa của 36 gia tộc rất kiên định, cũng không quên lời dặn của Thiên Công Trương Giác. Nhưng vì sao tới lúc này lại có nhiều người của 36 gia tộc rời bỏ Thái Bình chính nguyên, chạy tới Thiên Môn Đạo? Thiên Công này rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mà làm được chuyện khó khăn như vậy?
Hắn dừng một chút, hơi nghi hoặc:
- Tại sao đại ca lại hiểu rõ tình hình Thiên Môn Đạo như vậy? Những thứ này đều là chuyện Thiên Môn Đạo che giấu, người ngoài sẽ không biết quá nhiều.
Bùi Tích lại cười nói:
- Hỏi rất hay. Nhị đệ, đây chính là nguyên nhân chúng ta đồng ý giúp đệ một tay, cũng là nguyên nhân vì sao Cam Hầu không tiếc bất cứ giá nào giúp đệ thành tựu chuyện lớn!
Sở Hoan khẽ giật mình, càng hồ đồ hơn, không biết mình có liên quan gì tới Thiên Môn Đạo và Thái Bình Đạo.
- Thái Bình Đạo và Thiên Môn Đạo không đội trời chung, lời này cũng không sai. Lệ Vương Tôn và Lục Lãnh Nguyệt vốn đều là đệ tử Thái Bình Đạo, nhưng chẳng qua là đã từng, sau khi chúng nương tựa Thiên Môn Đạo, đã mỗi người mỗi ngả với Thái Bình Đạo, cũng không thể coi là Thái Bình Chính Nguyên!
- Ý của đại ca là, bản thân chúng là đạo đồ Thái Bình, nhưng lại chối bỏ tôn chỉ và tín ngưỡng của mình, đầu nhập Thiên Môn Đạo?
Trong mắt Sở Hoan lộ vẻ kinh ngạc:
- Thiên Môn Đạo cũng phải ngụy trang bằng Thái Bình Đạo, đủ thấy trong lòng Thiên Môn Đạo, lực ảnh hưởng của Thái Bình Đạo hơn xa Thiên Môn Đạo. Như đại ca nói, Thái Bình chính nguyên cũng không phải người nào cũng có tư cách, nếu Lệ Vương Tôn là một trong 36 phương gia tộc, 30 gia tộc thậm chí là Ngũ hành gia tộc 30 gia tộc, như vậy chính là mầm rễ đạo đồ Thái Bình, đã như vậy sao gã không giữ vững Thái Bình Đạo, mà lại muốn nương tựa Thiên Môn Đạo?
Lúc này Sở Hoan cực kỳ khó hiểu trong lòng.
Giống như Thái Bình Đạo là hàng chính hãng, mà Thiên Môn Đạo là hàng nhái, Lệ Vương Tôn nắm giữ tư cách hàng chính hãng lại vứt bỏ không dùng, trái lại muốn giả làm hàng nhái, như vậy dù nói thế nào đều khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bùi Tích nghiêm nghị nói:
- Không chỉ hai nhà này, 30 gia tộc nương tựa Thiên Môn Đạo, nếu như ta điều tra không sai, ít nhất đã có hơn mười gia tộc ở dưới cờ Thiên Môn Đạo, hơn nữa địa vị hiển hách trong Thiên Môn Đạo, cũng giống như Lệ Vương Tôn. Thiên Môn Đạo chia làm Lục Đạo Ngũ Môn, lấy Đạo đứng đầu, Ngũ Môn là phụ, Lệ Vương Tôn là một trong Thất Hùng Tướng Đạo, chỉ là chủ của Mộc Môn!
Sở Hoan biết rõ Thiên Môn Đạo có câu Lục Đạo, cũng không biết còn có Ngũ Môn, nghi hoặc hỏi:
- Đại ca, Lục Đạo Ngũ Môn này giải thích thế nào?
- Thiên Môn Lục Đạo gồm Binh, Thuật, Quỷ, Kim, Ám, Tướng, là Lục Đạo.
Bùi Tích chậm rãi nói:
- Ngũ Môn là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ Ngũ Môn, trong Thất Hùng Tướng Đạo, ngoại trừ Nhật Nguyệt song tướng, Ngũ Hùng còn lại chính là đứng đầu Ngũ Môn!
Sở Hoan lập tức cười nói:
- Đứng đầu Ngũ Môn? Nói cách khác, diệt trừ Mộc Tướng quân, đúng là diệt đi Mộc Môn?
Bùi Tích lắc đầu khẽ thở dài:
- Nào có đơn giản như vậy, Lệ Vương Tôn là Mộc Tướng quân, trong mắt đạo đồ Thiên Môn đương nhiên là kẻ có quyền thế. Nhưng theo ta được biết, có lẽ trong mắt vị Thiên Công kia, hắn chỉ là một công cụ đơn giản mà thôi. Mộc Tướng quân chỉ là một vị trí, Lệ Vương Tôn chết rồi sẽ có người khác trở thành Mộc Tướng quân mới, Mộc Môn cũng sẽ không đoạn tuyệt. Nếu như chỉ là Lệ Vương Tôn chết có thể khiến Thiên Môn Đạo đoạn tuyệt một môn, vậy cũng là chuyện may mắn.
- Đại ca, ta cũng thường xuyên nghe người ta nhắc tới Thiên Công của Thiên Môn Đạo.
Sở Hoan lập tức nói:
- Thiên Công này rốt cuộc có lai lịch gì, lại lợi hại như thế?
- Nhị đệ chớ hiểu lầm, Thiên Công của Thiên Môn Đạo, cũng không giống với Thiên Công của Thái Bình Đạo.
Bùi Tích nghiêm mặt nói:
- Vị Thiên Công của Thiên Môn Đạo này, hiển nhiên là nhân vật hiếm thấy, tuy rằng Thiên Môn Đạo của hắn vẫn treo cờ Thái Bình Đạo, nhưng cũng không hoàn toàn như thế, so với những ngoại đạo dùng cờ hiệu Thái Bình Đạo khởi binh kia, vị Thiên Công này giảo hoạt hơn nhiều.
- Lời này của đại ca có ý gì?
- Những ngoại đạo lúc trước kia, đều trực tiếp dùng cờ hiệu Thái Bình. Nhị đệ, có một điểm đệ nên hiểu, trước giờ giáo lý Thái Bình đều được lòng dân, tuy rằng khởi nghĩa Khăn Vàng năm đó thất bại, nhưng một khi thiên hạ náo động, trong lòng dân chúng sẽ nhớ tới Thái Bình Đạo lúc trước, hy vọng có Thiên Công dẫn mọi người rời khỏi nước sôi lửa bỏng. Cũng bởi vậy, qua các đời, chỉ cần triều đình vô đạo, quan phủ bóc lột, dân chúng khó khăn sẽ có người thừa cơ dùng cờ hiệu Thái Bình Đạo để khởi nghĩa vũ trang, mà dân chúng thấycờ hiệu Thái Bình, thường sẽ đều thuận theo.
Bùi Tích chậm rãi nói:
- Chẳng qua những ngoại đạo này, tuy rằng cũng có người làm nên thanh thế lớn, nhưng vẫn có rất nhiều người vừa mới nâng cờ xí lên, còn chưa ra hồn đã bị bóp chết, đó là vì những người này không làm nên trò trống gì, cho nên rất ít người biết. Nhị đệ có biết vì sao những người này không làm nên trò trống gì không?
Sở Hoan trầm ngâm, nghĩ tới điều gì, khẽ nói:
- Chẳng lẽ bởi vì Thái Bình chính nguyên?
Bùi Tích lộ vẻ vui mừng, cười nói:
- Nhị đệ trí tuệ hơn người, quả thực như thế. Năm đó Thiên Công phái ra 36 gia tộc , chẳng những để cho 36 gia tộc dùng thân phận Thái Bình chính nguyên truyền thừa, lại để cho người của 36 gia tộc lập lời thề độc, phải hoàn thành hai chuyện Thiên Công dặn dò trước khi lâm chung.
- Hai chuyện gì?
- Chuyện thứ nhất, đương nhiên là chờ thời cơ, dốc hết tâm huyết, hoàn thành tâm nguyện thành lập quốc gia thái bình. Nhưng trước khi chết Thiên Công cũng nói, thế gian thái bình cũng không phải có thể dễ dàng đạt tới. Ông ấy tinh thông 'Thái Bình Kinh', Thái Bình Đạo đã từng phát triển tới đỉnh phong, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc, cho nên nếu muốn xây dựng thế gian Thái Bình, đâu phải mười năm trăm năm là thành công, mà Thái Bình chính nguyên muốn đông sơn tái khởi, phải đạt được ba điều kiện mới có thể ra tay.
Bùi Tích chậm rãi nói:
- Điểm này tạm thời không cần nhiều lời, ít nhất trong mắt ta, muốn đạt tới ba điều kiện Thiên Công nói, thực sự cực kỳ khó khăn. Chuyện thứ hai, đó là chúng ta phải luôn cảnh giác, phải đề phòng sau khi Khăn Vàng thất bại, đời sau sẽ có người lấy trộm danh tiếng Thái Bình Đạo làm thiên hạ loạn lạc. Thiên Công dặn dò lại, bất cứ người nào dùng danh tiếng Thái Bình Đạo làm thiên hạ loạn lạc, Thái Bình chính nguyên cần phải nghĩ hết thảy biện pháp diệt trừ, quyết không thể hạ thủ lưu tình.
Sở Hoan khẽ vuốt cằm, nhưng lại không nói gì.
- Cho nên chức trách quan trọng nhất của Thái Bình chính nguyên từ trước đến giờ là diệt trừ những kẻ ngoại đạo kia, rất nhiều ngoại đạo chưa thành thế, liền bị Thái Bình chính nguyên lợi dụng các loại thủ đoạn phá hủy.
Bùi Tích vuốt râu dài, chậm rãi nói:
- Ta vừa mới nói qua, sở dĩ vị Thiên Công của Thiên Môn Đạo kia giảo hoạt, là thời điểm mới bắt đầu cũng không dùng cờ hiệu Thái Bình Đạo, mà dùng Thiên Môn Đạo làm hiệu. Hơn nữa Thiên Môn Đạo cúng bái chính là Thái Thượng Lão Quân, Thái Bình Đạo lấy Hoàng Thiên làm thần, bái Hoàng Thần, hai bên không thể là một, khẩu hiệu của hắn cũng khác khá xa Thái Bình Đạo, cho nên ban đầu Thái Bình chính nguyên cũng không coi Thiên Môn Đạo là địch, chỉ cần không phủ thêm quần áo Thái Bình Đạo, ngoại đạo khác, Thái Bình chính nguyên chúng ta cũng không nhúng tay vào.
- Thì ra là thế, ban đầu Thiên Môn Đạo không dùng cờ hiệu Thái Bình Đạo, cố ý phân biệt với Thái Bình Đạo, chỉ là ở bề ngoài, tránh đi địch nhân Thái Bình chính nguyên này, cũng bởi vì như vậy, mới có thể chậm rãi phát triển lớn mạnh.
Sở Hoan hiểu được:
- Nhưng hiện giờ, bọn họ kéo cả 36 gia tộc Thái Bình chính nguyên vào, chẳng những dùng cờ hiệu Thái Bình Đạo, mà thậm chí lợi dụng quan hệ củaThái Bình chính nguyên...Vị Thiên Công thủ đoạn kia, đại ca có biết rốt cuộc là ai?
Bùi Tích lắc đầu:
- Chỉ nghe tên, chưa thấy người. Ta chỉ biết đạo tràng của người này ở núi Lão Quân thuộc Giang Hoài đạo, dưới trướng của hắn, Lục Đạo Ngũ Môn, hẳn là có sáu mươi tư đệ tử.
- Sáu mươi tư vị đệ tử?
Sở Hoan lần đầu nghe được câu này, ngạc nhiên hỏi:
- Không phải Thiên Môn Đạo đồ trải khắp thiên hạ, hiện giờ đã vài chục vạn người sao?
Bùi Tích cười nhạt nói:
- Đây cũng là một trong những nguyên nhân Thái Bình Đạo phải diệt Thiên Môn Đạo. Lúc trước Thiên Công sáng lập Thái Bình Đạo, phàm là người gia nhập đạo môn, đều là đệ tử Thái Bình, không phân biệt cao thấp thế nào, mọi người đối xử như nhau, đó là lấy dân làm gốc. Hơn nữa Thiên Công không hề coi thường tính mạng dân chúng, mọi người đổ máu chỉ hi vọng có thể thành lập một mảnh trời đất mới không đổ máu nữa. Nhưng Thiên Môn Đạo lại hoàn toàn khác, theo ta được biết, Thiên Môn Đạo tự xưng trăm vạn người, nhưng đệ tử Thiên Môn thật sự, lại chỉ có sáu mươi bốn người, hết thảy mọi người khác chỉ là công cụ bị Thiên Môn Đạo lợi dụng, hơn nữa cực kỳ phân biệt đẳng cấp. Trong mắt Thiên Công, tính mạng của Thiên Môn đạo chúng không bằng cả con sâu cái kiến, điều này hoàn toàn khác tôn chỉ lấy dân làm gốc của Thái Bình Đạo, cho nên mới là thủy hỏa bất dung.
Sở Hoan chợt hiểu ra. Hắn cũng biết Thiên Môn Đạo tổ chức nghiêm mật, đẳng cấp sâm nghiêm, tuy nhiên tuyệt đối không ngờ rằng, đệ tử Thiên Môn thực sự của Thiên Môn Đạo lại chỉ có sáu mươi bốn người.
Hiển nhiên Bùi Tích muốn nói cho Sở Hoan từ đầu tới cuối về Thiên Môn Đạo và Thái Bình Đạo:
- Lục Đạo Ngũ Môn của Thiên Môn Đạo, lấy sáu mươi bốn tên đệ tử này làm hạch tâm. Theo ta được biết, sáu mươi bốn tên đệ tử, hợp âm dương sáu mươi bốn quẻ, hơn nữa sáu mươi bốn người này trong Thiên Môn Đạo đều có quái danh của mình, sáu mươi bốn người này chia làm bát quái, mỗi quẻ có tám đệ tử. Nhật Nguyệt song tướng của Thất Hùng Tướng Đạo là hai tướng bên cạnh Thiên Công, cũng là tâm phúc của Thiên Công. Năm tướng khác thống lĩnh Ngũ Môn. Cái gọi Lục Đạo, là chỉ tổ chức chỉnh thể của Thiên Môn Đạo, mà Ngũ Môn là tổ chức của sáu mươi bốn tên đệ tử này, Ngũ Môn trên Lục Đạo, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm môn, lại được đệ tử Thiên Môn phân công quản lý bát quái. Kim Tướng quân quản lý đệ tử quẻ Càn, quẻ Đoái; Mộc Tướng quân quản lý đệ tử quẻ Chấn, quẻ Tốn; Thủy Tướng quân quản lý đệ tử quẻ Khảm; Hỏa Tướng quân quản lý đệ tử quẻ Ly; mà Thổ Tướng quân thì quản lý đệ tử quẻ Cấn và quẻ Khôn. Lục Lãnh Nguyệt của Thái Nguyên, và Mộc Tướng quân cùng đầu nhập vào Thiên Môn Đạo. Lục Lãnh Nguyệt là đệ tử quẻ Tốn, Mộc Tướng quân Lệ Vương Tôn quái danh là Vi Chấn Vi Lôi, mà Lục Lãnh Nguyệt hẳn là Tác Phong Lôi Ích!
Sở Hoan nghe Bùi Tích từ từ nói, hắn cũng không hiểu bát quái, nghe hơi mơ hồ, nhưng ý tứ lại nghe rõ ràng. Dưới trướng Thiên Công Thiên Môn Đạo chỉ có sáu mươi bốn đệ tử chân chính, hơn nữa đều dùng tên quẻ làm tên, phân chia Ngũ Môn, do năm vị Tướng quân trong Thất Hùng Tướng Đạo quản lý, đây là hạch tâm của Thiên Môn Đạo, còn vài chục vạn người khác chẳng qua là công cụ để Thiên Công sử dụng, bọn họ đều cho rằng mình là đệ tử Thiên Môn, nhưng trong mắt Thiên Công chỉ là một đám sâu kiến mà thôi.
- Đại ca, Ngũ Tướng quân Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ của Thiên Môn Đạo, phải chăng có liên quan tới Ngũ Hành Kỳ của Thái Bình Đạo?
Sở Hoan hỏi:
- Nếu bọn họ đều là người của Ngũ Hành Kỳ, thì lại có chút không đúng, tổ tiên đại ca là thủ lĩnh Thổ Hành Kỳ, Hậu Thổ Thuật cũng chỉ có đại ca tinh thông, như vậy Thổ Tướng quân trong Thất Hùng Tướng Đạo xuất phát từ đâu?
Bùi Tích khẽ gật đầu, trong mắt lộ vẻ tán thưởng, hiển nhiên tán thưởng suy nghĩ này của Sở Hoan, y nói:
- Cái gọi Ngũ Hành Tướng quân, trên thực tế hữu danh vô thực. Tuy rằng Lệ Vương Tôn là Mộc Tướng quân, lại hiểu được Khô Mộc Thuật, nhưng Ngũ Hành Tướng quân cũng không phải đều biết Ngũ Hành Đạo Thuật. Ta nhận được tin, trên thực tế trong Ngũ Hành Tướng quân, ngoại trừ Mộc Tướng quân Lệ Vương Tôn và Kim Tướng quân ra, các vị khác đều không biết Ngũ Hành Đạo Thuật, nhưng điều này cũng không thể chứng minh tu vi võ đạo của họ yếu, trên thực tế mỗi môn công phu khác mà họ tinh thông cũng xuất phát từ ngũ hành, cực kỳ lạ thường.
Y dừng một chút mới cười lạnh nói:
- Ngũ Hành Tướng quân kỳ thực là Thiên Môn Đạo phủ thêm áo Thái Bình Đạo. Ngũ Tướng quân bắt chước Ngũ Hành Kỳ của Thái Bình Đạo. Nếu như ta đoán không sai, mục đích cuối cùng của vị Thiên Công kia thậm chí là muốn dùng Thiên Môn Đạo hoàn toàn thay thế Thái Bình Đạo, hoàn toàn hủy diệt Thái Bình chính nguyên.
- Thì ra là thế.
Sở Hoan cảm khái kiểu “nghe vua nói một buổi hơn mười năm đọc sách”.
Hiện giờ Bùi Tích nói như vậy khiến hắn càng hiểu sâu sắc hơn về Thiên Môn Đạo, trong lòng cũng phân rõ khái niệm Thiên Môn Đạo không phải Thái Bình Đạo, trái lại trong lòng lại có thiện cảm với Thái Bình Đạo, càng thêm chán ghét Thiên Môn Đạo.
- Nói cho cùng, muốn diệt trừ Thiên Môn Đạo, diệt trừ nhiều người của họ hơn nữa, cũng không hữu dụng, chỉ có diệt trừ sạch sẽ Thiên Công và Ngũ Môn kia, mới tính toán hoàn toàn diệt trừ Thiên Môn Đạo.
Bùi Tích nghiêm nghị nói:
- Thiên Công thận trọng, ngay từ đầu không dùng cờ hiệu Thái Bình Đạo, nhưng trong lúc đó hắn chẳng những đầu độc vô số dân chúng, thậm chí lôi kéo được người trong Thái Bình chính nguyên. Trong hàng sáu mươi bốn tên đệ tử của Thiên Môn Đạo hiện giờ, chí ít có mười người xuất phát từ Thái Bình chính nguyên, đây cũng là khốn cảnh Thái Bình Đạo chưa bao giờ gặp phải từ sau Khăn Vàng. Thiên Môn Đạo xuất hiện đã thực sự uy hiếp tới Thái Bình Đạo...!
Y nhìn Sở Hoan, gằn từng chữ:
- Trên thực tế Thái Bình chính nguyên hiện giờ đã sụp đổ, bị sự tồn tại của Thiên Môn Đạo chém thành hai đoạn!
Sở Hoan cau mày nói:
- Đại ca, Thái Bình chính nguyên truyền mấy trăm năm, có thể lưu lại tới giờ, có thể thấy được ý chí truyền thừa của 36 gia tộc rất kiên định, cũng không quên lời dặn của Thiên Công Trương Giác. Nhưng vì sao tới lúc này lại có nhiều người của 36 gia tộc rời bỏ Thái Bình chính nguyên, chạy tới Thiên Môn Đạo? Thiên Công này rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mà làm được chuyện khó khăn như vậy?
Hắn dừng một chút, hơi nghi hoặc:
- Tại sao đại ca lại hiểu rõ tình hình Thiên Môn Đạo như vậy? Những thứ này đều là chuyện Thiên Môn Đạo che giấu, người ngoài sẽ không biết quá nhiều.
Bùi Tích lại cười nói:
- Hỏi rất hay. Nhị đệ, đây chính là nguyên nhân chúng ta đồng ý giúp đệ một tay, cũng là nguyên nhân vì sao Cam Hầu không tiếc bất cứ giá nào giúp đệ thành tựu chuyện lớn!
Sở Hoan khẽ giật mình, càng hồ đồ hơn, không biết mình có liên quan gì tới Thiên Môn Đạo và Thái Bình Đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.