Quyển 3 - Chương 430: Ma Ha Tàng
Sa Mạc
17/06/2013
Trong Thừa Thiên Điện, quần thần đều nghị luận, nhưng thanh âm rất nhanh nhỏ dần xuống, bởi vì chúng thần nhìn thấy, Hoàng đế bệ hạ thần sắc âm thần, lông mi hoa râm kia đã nhíu chặt lại.
- Trẫm mười một tuổi giết người!
Hoàng đế chờ cho thanh âm quần thần thấp xuống, mới chậm rãi nói:
- Vài chục năm nay, giết người vô số, cũng từng đánh đâu thắng đó trong vạn quân mã, không gì cản nổi, cho dù người Tây Lương đeo đao vào điện, thì có thể thế nào? Trẫm lại muốn nhìn một chút, người Tây Lương rốt cuộc lỗ mãng thế nào.
Lão giơ tay lên:
- Truyền ý chỉ của trẫm, tuyên sứ thần Tây Lương đeo đao vào điện!
Tuy rằng quần thần xúc động phẫn nộ, nhưng nếu Hoàng đế mở miệng lên tiếng, tất nhiên không còn lời nào để nói.
Ngay cả Hoàng thượng cũng không ngại thiên uy hao tổn, đám quần thần này tất nhiên không vì vậy mà gây rắc rối.
Ý chỉ truyền đạt xuống, sau một lát nghe được ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, lập tức, bên ngoài đại điện, mấy người khí vũ hiên ngang tiến tới, người phía trước dáng người khôi ngô, khoảng ba mươi tuổi, hai tay rất dài, mày rậm, đầu đội mũ da mềm, mặc áo thuộc da, eo buộc quần da sói, chân đi ủng da, trên cổ gã, còn treo một chuỗi hạt châu màu tím, mỗi hạt châu tím đều lớn cỡ nắm tay trẻ con, lúc bước đi mạnh mẽ uy vũ, hạt châu tím kia ma sát với nhau, phát ra tiếng trong trẻo, hết sức chói tai tại đại điện to lớn này.
Gã thắt lưng đeo đao, lúc đi đường, ngửa đầu, mỗi bước đi đều nặng nề có lực.
Quần thần nhìn nhau, trong lòng mọi người đều rõ ràng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây chính là Chính sứ của sứ đoàn Tây Lương, cũng là Đại Vương Tử Tây Lương Quốc, tên Ma Ha Tàng.
Bốn gã dũng sĩ Tây Lương theo phía sau Ma Ha Tàng, người bên trái tuổi tác nhìn qua đã khoảng năm mươi, nhưng vẫn tràn đầy tinh lực, làn da ngăm đen, đôi mắt lộ ra vẻ tinh minh, mà người bên phải thấp hơn Ma Ha Tàng một chút, nhưng cơ trên mặt căng đầy, hai mắt thật lớn, lúc đi lại, một tay nắm chuôi đao bên hông, tay kia lay động trong phạm vi lớn, có vẻ bưởng bỉnh không chịu thuần phục.
Hai người Tây Lương sau đó đều bưng một khay vàng, bên trên dùng vải che đậy, không thấy rõ bên trong là thứ gì, nhưng quần thần đoán đích thị là lễ vật muốn hiến cho Hoàng đế bệ hạ.
Thừa Thiên Điện khí thế to lớn, hai bên là mấy trăm văn võ đại thần, khí thế kinh người, ánh mắt đều nhìn chằm chằm mấy người này, nếu đổi lại là ngươi bình thường, đột nhiên tới cung điện trải qua tràng cảnh này, tất sẽ có vẻ gò bó bất an, nhưng năm người Tây Lương này đều ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước đi tới, biểu lộ ra khí thế cường tráng, dường như là tướng lĩnh kiểm duyệt quân đội vậy, không ít đại thần thấy người Tây Lương tới Thừa Thiên Điện còn kiêu ngạo như thế, trong lòng đều tức giận.
Sở Hoan ở trong đám người, tầm nhìn bị ngăn cản, chỉ nhìn thấy một bóng người, không thấy rõ mặt người Tây Lương kia, vài người Tây Lương ngửa đầu xoải bước đi tới điện, rốt cuộc dừng lại, Đại Vương Tử Tây Lương Ma Ha Tàng bước lên hai bước, cao giọng nói:
- Vương Tử Đại Tây Lương Quốc Ma Ha Tàng, gặp qua Hoàng đế Tần Quốc!
Một bàn tay gã đặt ngang trước ngực, tiến hành một lễ tiết Tây Lương.
Lại Bộ Thượng Thư Lâm Nguyên Phương thấy tình cảnh này, là người đầu tiên nhảy ra lớn tiếng quát:
- Thật to gan, tham kiến Thánh thượng, vì sao không quỳ?
Gã đưa tay chỉ Ma Ha Tàng, phẫn nộ quát:
- Mau quỳ xuống!
Lễ Bộ Thượng Thư Tiết Hoài An cho rằng Ma Ha Tàng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, cũng vội vàng nói:
- Đại Vương tử, yết kiến Thánh thượng, mau mau quỳ xuống tham kiến, không được thất lễ!
Ma Ha Tàng lại cười ha ha nói:
- Quỳ xuống ? Vì sao bổn vương phải quỳ xuống trước Hoàng đế Tần Quốc ?
Tiếng cười của gã hơi càn rỡ, trong trường hợp này tất nhiên rất thất lễ, những cũng có thể thấy dũng khí người này rất lớn, quả thật hiếm thấy.
- Ngươi lớn mật.
Lâm Nguyên Phương kêu lên:
- Thánh thượng đứng đầu thiên hạ, con dân trong thiên hạ, nhìn thấy Thánh thượng, đều phải quỳ xuống thi lễ. Nếu ngươi là sứ thần Tây Lương, chẳng lẽ ngay cả chút quy củ ấy cũng không hiểu?
Ma Ha Tàng lớn tiếng nói:
- Bổn Vương tử chính là Vương tử Đại Tây Lương Quốc, vị Hoàng đế này chính là Hoàng đế Tần Quốc, Đại Tân Lương Quốc ta cũng không phải thuộc quốc Đại Tần, Tây Lương trên dưới càng không phải con dân Đại Tần, tất nhiên không cần quỳ lạy !
Hoàng đế vẻ mặt bình tĩnh, chỉ đánh giá Ma Ha Tàng, cũng không nói lời nào.
Nếu Lâm Nguyên Phương nhảy ra, tất nhiên không thể lui lại lúc này, vẫn nói:
- Nói hươu nói vượn. Hoàng đế Đại Tần ta uy bốn biển, bước vào quốc thổ Đại Tần ta, tiến vào Thừa Thiên Điện của ta, thì phải quỳ lạy Thánh thượng!
Ma Ha Tàng ồ một tiếng, cười nói:
- Hóa ra còn có đạo lý này. Chẳng qua muốn để cho người ta thần phục, thì cần phải bày ra bản lĩnh thật sự của mình, nếu Hoàng đế Đại Tần uy phục bốn biển, đó là bản lĩnh thiên hạ, Hoàng đế Đại Tần có thể ứng phó?
Lâm Nguyên Phương cười lạnh nói:
- Đó là tự nhiên. Thiên triều Đại Tần ta đất rộng của nhiều, mọi chuyện trong thiên hạ, chưa có chuyện gì Đại Tần ta chưa làm được !
Ma Ha Tàng gật đầu nói:
- Như vậy rất tốt. Muốn Ma Ha Tàng quỳ lạy thi lễ, cũng không phải không thể, nhưng Ma Ha Tàng khâm phục chân anh hùng, không có bản lãnh thật sự, bổn Vương tử ai cũng không phục !
Giọng điệu của gã rất lớn, các thần tử đều trợn mắt nhìn, trái lại Hoàng đế hứng thú mà đánh giá Ma Ha Tàng, thủy chung đều không nói gì.
Sở Hoan ở trong đám người cũng nhíu mày lại, thực sự không phải vì Ma Ha Tàng mạnh miệng, mà sau khi nghe được thanh âm của Ma Ha Tàng, dĩ nhiên cảm thấy quen thuộc khác thường.
Giọng Ma Ha Tàng, dường như hắn đã nghe ở nơi nào.
Người Tây Lương hắn quen biết cũng không nhiều lắm, lúc này trong óc hồi tưởng, liền nhớ tới một người, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn nhớ lại trước đó không lâu đêm hôm Bạch Hạt Tử vừa tới kinh thành, mình dẫn theo hai người gã tới tửu lâu ăn cơm, vừa vặn gặp gỡ hai người Tây Lương gây rối ở tửu lâu, hắn nhớ rõ một người tên là Khuất Luật Cân, một người khác có chòm râu ngắn uốn khúc, nhưng không biết tên.
Hôm nay giọng nói của Đại Vương tử Tây Lương này, lại cực kỳ giống đại hán râu ngắn kia , nhưng Sở Hoan tưởng tượng lại, nhìn thấy đại hán râu ngắn kia là chuyện hơn mười ngày trước, khi đó sứ đoàn Tây Lương còn cách xa kinh thành, Ma Ha Tàng làm sao có thể xuất hiện tại kinh thành tước khi sứ đoàn Tây Lương đến?
Sở Hoan cảm thấy nghi hoặc vạn phần, đứng trong đám người không kìm nổi đánh giá bên kia, tầm mắt bị chắn, hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng mô hồ nhìn thấy bóng lưng bên kia, quả thật hơi quen thuộc. Dũng sĩ Tây Lương phía sau bên phải Ma Ha Tảng, dường như quả thật hơi tương tự Khuất Luật Cân chứng kiến mấy hôm trước, Sở Hoan càng xem càng kỳ, nếu Ma Ha Tàng này thật sự là đại hán râu ngắn chứng kiến hôm đó, việc này quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Cuối cùng Hoàng đế dùng thanh âm cực kỳ uy nghiêm hỏi:
- Ma Ha Tàng, ngươi muốn thế nào mới có thể chịu phục?
Ma Ha Tàng đi tới một bước, tới cạnh bậc thang Kim Loan Điện, bốn gã giáp sĩ trước điện nắm chặt chuôi đao, đôi mắt sắc bén như điện, chăm chú nhìn lên người Ma Ha Tàng.
Giáp sĩ trước viện, đó là tinh nhuệ thật sự của Cận Vệ Quân.
Bọn họ võ nghệ cao cường, phản ứng nhanh chóng, hơn nữa phối hợp ăn ý, bốn gã giáp sĩ trước điện, có thể che lại tất cả đột kích của địch trước tiên, bốn mặt phân công ăn ý, nhìn thẳng hai chân hai tay Ma Ha Tàng.
- Nếu Hoàng đế công bố uy phục thiên hạ, như vậy bổn vương rất muốn mở mang kiến thức một chút, Tần Quốc thực sự là nhân tài xuất hiện lớp lớp hay không!
Ma Ha Tàng khẽ cười nói:
- Nam nhi Đại Tây Lương ta, thuở nhỏ liền bắt đầu luyện tập đấu vật, trong mắt nam nhi Đại Tây Lương ta, đấu vật chính là quốc kỹ của chúng ta, dũng sĩ chân chính, bản lĩnh đầu tiên đó là phải có bản lĩnh đấu vật hơn người. Nếu Hoàng đế nói Đại Tần uy phục bốn biển, không biết quý quốc có cao thủ đấu vật hay không ?
Gã nhìn chung quanh một lần, nhìn thần tử cả triều, hơi kiêu ngạo nói :
- Nếu quý quốc quả thật có bản lĩnh, không biết có thể phái người ra, tranh cao thấp với dũng sĩ Đại Tây Lương ta hay không ? Thành ý lần hòa đàm này, không động đao binh, chỉ muốn tỷ thí đấu vật, nếu quý quốc thắng, Ma Ha Tàng khâm phục người Tần Quốc nhân tài lớp lớp, quỳ lạy thi lễ Hoàng đế bệ hạ, tất nhiên cam tâm tình nguyện. Chỉ là nếu như ngay cả đấu vật cũng không có một người nào biết, Ma Ha Tàng không cần phải cúi đầu trước bất cứ ai tại nơi này !
Gã nói ra lời này tràn đầy tự tin, hiển nhiên tự tin Tần Quốc không có cao thủ đấu vật.
Triều thần nghe vậy, không ít người nhíu mày.
Nếu luận cao thủ võ đạo, Tần Quốc tự nhiên không thua Tây Lương, Trung Nguyên cao thủ nhiều như mây, võ tướng trong Thừa Thiên Điện này cũng có nhiều cao thủ võ đạo.
Nhưng bắt đầu học võ, chú ý chính là kỹ xảo đánh nhau kịch liệt, thật sự bàn về đấu vật, hiển nhiên không thể so sánh với Tây Lương.
Bắt đầu tập võ, lấy đánh nhau là việc chính, người quyết đấu chú trọng tốc độ linh hoạt và công kích chuẩn xác, gần như rất ít tiến hành tiếp xúc tứ chi, nếu có tiếp xúc tứ chi, chính là chỗ lực hướng tới, thương gân động cốt.
Mà đấu vật lại hoàn toàn khác.
Đúng như lời Ma Ha Tàng nói, nam tử Tây Lương phổ biến từ lúc còn nhỏ liền bắt đầu tập luyện đấu vật, đấu vật hoàn toàn là tiếp xúc cận thân, dựa vào các loại kỹ thuật, kỹ xảo và phương pháp đánh ngã đối phương.
Đấu vật có quy tắc quyết đấu, động tác trong phạm vi quy định, có thể lợi dụng bất luận bộ vị gì trên thân thể, kỹ thuật chủ yếu là đụng, đẩy, quăng, bắt, kéo, tránh, đè, nắm và động tác, lúc giao thủ không cho phép túm tóc, lỗ tai đối phương, không thể véo, đánh, đá, đạp, người Tây Lương vô cùng quen thuộc đối với kỹ thuật đấu vật, nhưng người Tần mặc dù hơi lướt qua nhưng luyện tập đấu vật lại rất tít, cho dù trong quân đội, binh sĩ huấn luyện đều là đánh nhau kịch liệt, rất ít đấu vật, đó chỉ là phụ trợ mà thôi, hơn nữa quy tắc cũng không nghiêm khắc, chưa nói tới kỹ thuật đấu vật chính tông.
Ma Ha Tàng đề xuất đấu vật lúc này, đương nhiên là có tự tin tuyệt đối với kỹ thuật đấu vật Tây Lương, thậm chí gã đã đoán được, người nước Tần, cũng không có cao thủ đấu vật chân chính, cho dù thật sự có cao thủ đấu vật, chưa hẳn sẽ xuất hiện tại triều đình hiện giờ.
Trên thực tế gã đưa ra một nan đề rất lớn cho Tần quốc, chỉ cần người Tần không thể ứng chiến, như vậy gã vừa tổn hại thể diện Tần quốc đương triều, lập oai Tây Lương quốc, lại như đã nói, không quỳ lạy Hoàng đế.
Phần lớn đám quan thần đều trói gà không chặt, tất nhiên không có cách nào, võ tướng không ít người đều nhíu mày.
Những võ tướng này, sai bọn họ đổ máu, phần lớn bọn họ sẽ không nhăn mặt chau mày, bên trong nhiều người có võ công không tầm thường, nếu Ma Ha Tàng đề xuất luận võ, đám võ tướng nhất định sẽ tranh giành muốn đoạt lên ứng chiến, nhưng lúc này Ma Ha Tàng lại đề xuất tỉ thí đấu vật, lại khiến cho đám võ tướng ngơ ngác nhìn nhau, khó xử tới cực điểm.
Thấy đám võ tướng Tần triều vẻ mặt cổ quái, ma Ha Tàng định liệu từ trước, cười to nói:
- Nếu Tần Quốc ngay cả quốc kỹ Tây Lương ta cũng không thể chinh phục, thì có tư cách gì để bổn Vương tử quỳ lạy Hoàng đế Tần Quốc?
Ánh mắt gã như điện, nhìn thẳng Hoàng đế, lớn tiếng nói:
- Hoàng đế bệ hạ, xem ra Ma Ha Tàng không cần phải quỳ lạy ngày rồi!
- Trẫm mười một tuổi giết người!
Hoàng đế chờ cho thanh âm quần thần thấp xuống, mới chậm rãi nói:
- Vài chục năm nay, giết người vô số, cũng từng đánh đâu thắng đó trong vạn quân mã, không gì cản nổi, cho dù người Tây Lương đeo đao vào điện, thì có thể thế nào? Trẫm lại muốn nhìn một chút, người Tây Lương rốt cuộc lỗ mãng thế nào.
Lão giơ tay lên:
- Truyền ý chỉ của trẫm, tuyên sứ thần Tây Lương đeo đao vào điện!
Tuy rằng quần thần xúc động phẫn nộ, nhưng nếu Hoàng đế mở miệng lên tiếng, tất nhiên không còn lời nào để nói.
Ngay cả Hoàng thượng cũng không ngại thiên uy hao tổn, đám quần thần này tất nhiên không vì vậy mà gây rắc rối.
Ý chỉ truyền đạt xuống, sau một lát nghe được ngoài điện truyền đến tiếng bước chân, lập tức, bên ngoài đại điện, mấy người khí vũ hiên ngang tiến tới, người phía trước dáng người khôi ngô, khoảng ba mươi tuổi, hai tay rất dài, mày rậm, đầu đội mũ da mềm, mặc áo thuộc da, eo buộc quần da sói, chân đi ủng da, trên cổ gã, còn treo một chuỗi hạt châu màu tím, mỗi hạt châu tím đều lớn cỡ nắm tay trẻ con, lúc bước đi mạnh mẽ uy vũ, hạt châu tím kia ma sát với nhau, phát ra tiếng trong trẻo, hết sức chói tai tại đại điện to lớn này.
Gã thắt lưng đeo đao, lúc đi đường, ngửa đầu, mỗi bước đi đều nặng nề có lực.
Quần thần nhìn nhau, trong lòng mọi người đều rõ ràng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây chính là Chính sứ của sứ đoàn Tây Lương, cũng là Đại Vương Tử Tây Lương Quốc, tên Ma Ha Tàng.
Bốn gã dũng sĩ Tây Lương theo phía sau Ma Ha Tàng, người bên trái tuổi tác nhìn qua đã khoảng năm mươi, nhưng vẫn tràn đầy tinh lực, làn da ngăm đen, đôi mắt lộ ra vẻ tinh minh, mà người bên phải thấp hơn Ma Ha Tàng một chút, nhưng cơ trên mặt căng đầy, hai mắt thật lớn, lúc đi lại, một tay nắm chuôi đao bên hông, tay kia lay động trong phạm vi lớn, có vẻ bưởng bỉnh không chịu thuần phục.
Hai người Tây Lương sau đó đều bưng một khay vàng, bên trên dùng vải che đậy, không thấy rõ bên trong là thứ gì, nhưng quần thần đoán đích thị là lễ vật muốn hiến cho Hoàng đế bệ hạ.
Thừa Thiên Điện khí thế to lớn, hai bên là mấy trăm văn võ đại thần, khí thế kinh người, ánh mắt đều nhìn chằm chằm mấy người này, nếu đổi lại là ngươi bình thường, đột nhiên tới cung điện trải qua tràng cảnh này, tất sẽ có vẻ gò bó bất an, nhưng năm người Tây Lương này đều ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước đi tới, biểu lộ ra khí thế cường tráng, dường như là tướng lĩnh kiểm duyệt quân đội vậy, không ít đại thần thấy người Tây Lương tới Thừa Thiên Điện còn kiêu ngạo như thế, trong lòng đều tức giận.
Sở Hoan ở trong đám người, tầm nhìn bị ngăn cản, chỉ nhìn thấy một bóng người, không thấy rõ mặt người Tây Lương kia, vài người Tây Lương ngửa đầu xoải bước đi tới điện, rốt cuộc dừng lại, Đại Vương Tử Tây Lương Ma Ha Tàng bước lên hai bước, cao giọng nói:
- Vương Tử Đại Tây Lương Quốc Ma Ha Tàng, gặp qua Hoàng đế Tần Quốc!
Một bàn tay gã đặt ngang trước ngực, tiến hành một lễ tiết Tây Lương.
Lại Bộ Thượng Thư Lâm Nguyên Phương thấy tình cảnh này, là người đầu tiên nhảy ra lớn tiếng quát:
- Thật to gan, tham kiến Thánh thượng, vì sao không quỳ?
Gã đưa tay chỉ Ma Ha Tàng, phẫn nộ quát:
- Mau quỳ xuống!
Lễ Bộ Thượng Thư Tiết Hoài An cho rằng Ma Ha Tàng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, cũng vội vàng nói:
- Đại Vương tử, yết kiến Thánh thượng, mau mau quỳ xuống tham kiến, không được thất lễ!
Ma Ha Tàng lại cười ha ha nói:
- Quỳ xuống ? Vì sao bổn vương phải quỳ xuống trước Hoàng đế Tần Quốc ?
Tiếng cười của gã hơi càn rỡ, trong trường hợp này tất nhiên rất thất lễ, những cũng có thể thấy dũng khí người này rất lớn, quả thật hiếm thấy.
- Ngươi lớn mật.
Lâm Nguyên Phương kêu lên:
- Thánh thượng đứng đầu thiên hạ, con dân trong thiên hạ, nhìn thấy Thánh thượng, đều phải quỳ xuống thi lễ. Nếu ngươi là sứ thần Tây Lương, chẳng lẽ ngay cả chút quy củ ấy cũng không hiểu?
Ma Ha Tàng lớn tiếng nói:
- Bổn Vương tử chính là Vương tử Đại Tây Lương Quốc, vị Hoàng đế này chính là Hoàng đế Tần Quốc, Đại Tân Lương Quốc ta cũng không phải thuộc quốc Đại Tần, Tây Lương trên dưới càng không phải con dân Đại Tần, tất nhiên không cần quỳ lạy !
Hoàng đế vẻ mặt bình tĩnh, chỉ đánh giá Ma Ha Tàng, cũng không nói lời nào.
Nếu Lâm Nguyên Phương nhảy ra, tất nhiên không thể lui lại lúc này, vẫn nói:
- Nói hươu nói vượn. Hoàng đế Đại Tần ta uy bốn biển, bước vào quốc thổ Đại Tần ta, tiến vào Thừa Thiên Điện của ta, thì phải quỳ lạy Thánh thượng!
Ma Ha Tàng ồ một tiếng, cười nói:
- Hóa ra còn có đạo lý này. Chẳng qua muốn để cho người ta thần phục, thì cần phải bày ra bản lĩnh thật sự của mình, nếu Hoàng đế Đại Tần uy phục bốn biển, đó là bản lĩnh thiên hạ, Hoàng đế Đại Tần có thể ứng phó?
Lâm Nguyên Phương cười lạnh nói:
- Đó là tự nhiên. Thiên triều Đại Tần ta đất rộng của nhiều, mọi chuyện trong thiên hạ, chưa có chuyện gì Đại Tần ta chưa làm được !
Ma Ha Tàng gật đầu nói:
- Như vậy rất tốt. Muốn Ma Ha Tàng quỳ lạy thi lễ, cũng không phải không thể, nhưng Ma Ha Tàng khâm phục chân anh hùng, không có bản lãnh thật sự, bổn Vương tử ai cũng không phục !
Giọng điệu của gã rất lớn, các thần tử đều trợn mắt nhìn, trái lại Hoàng đế hứng thú mà đánh giá Ma Ha Tàng, thủy chung đều không nói gì.
Sở Hoan ở trong đám người cũng nhíu mày lại, thực sự không phải vì Ma Ha Tàng mạnh miệng, mà sau khi nghe được thanh âm của Ma Ha Tàng, dĩ nhiên cảm thấy quen thuộc khác thường.
Giọng Ma Ha Tàng, dường như hắn đã nghe ở nơi nào.
Người Tây Lương hắn quen biết cũng không nhiều lắm, lúc này trong óc hồi tưởng, liền nhớ tới một người, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn nhớ lại trước đó không lâu đêm hôm Bạch Hạt Tử vừa tới kinh thành, mình dẫn theo hai người gã tới tửu lâu ăn cơm, vừa vặn gặp gỡ hai người Tây Lương gây rối ở tửu lâu, hắn nhớ rõ một người tên là Khuất Luật Cân, một người khác có chòm râu ngắn uốn khúc, nhưng không biết tên.
Hôm nay giọng nói của Đại Vương tử Tây Lương này, lại cực kỳ giống đại hán râu ngắn kia , nhưng Sở Hoan tưởng tượng lại, nhìn thấy đại hán râu ngắn kia là chuyện hơn mười ngày trước, khi đó sứ đoàn Tây Lương còn cách xa kinh thành, Ma Ha Tàng làm sao có thể xuất hiện tại kinh thành tước khi sứ đoàn Tây Lương đến?
Sở Hoan cảm thấy nghi hoặc vạn phần, đứng trong đám người không kìm nổi đánh giá bên kia, tầm mắt bị chắn, hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng mô hồ nhìn thấy bóng lưng bên kia, quả thật hơi quen thuộc. Dũng sĩ Tây Lương phía sau bên phải Ma Ha Tảng, dường như quả thật hơi tương tự Khuất Luật Cân chứng kiến mấy hôm trước, Sở Hoan càng xem càng kỳ, nếu Ma Ha Tàng này thật sự là đại hán râu ngắn chứng kiến hôm đó, việc này quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Cuối cùng Hoàng đế dùng thanh âm cực kỳ uy nghiêm hỏi:
- Ma Ha Tàng, ngươi muốn thế nào mới có thể chịu phục?
Ma Ha Tàng đi tới một bước, tới cạnh bậc thang Kim Loan Điện, bốn gã giáp sĩ trước điện nắm chặt chuôi đao, đôi mắt sắc bén như điện, chăm chú nhìn lên người Ma Ha Tàng.
Giáp sĩ trước viện, đó là tinh nhuệ thật sự của Cận Vệ Quân.
Bọn họ võ nghệ cao cường, phản ứng nhanh chóng, hơn nữa phối hợp ăn ý, bốn gã giáp sĩ trước điện, có thể che lại tất cả đột kích của địch trước tiên, bốn mặt phân công ăn ý, nhìn thẳng hai chân hai tay Ma Ha Tàng.
- Nếu Hoàng đế công bố uy phục thiên hạ, như vậy bổn vương rất muốn mở mang kiến thức một chút, Tần Quốc thực sự là nhân tài xuất hiện lớp lớp hay không!
Ma Ha Tàng khẽ cười nói:
- Nam nhi Đại Tây Lương ta, thuở nhỏ liền bắt đầu luyện tập đấu vật, trong mắt nam nhi Đại Tây Lương ta, đấu vật chính là quốc kỹ của chúng ta, dũng sĩ chân chính, bản lĩnh đầu tiên đó là phải có bản lĩnh đấu vật hơn người. Nếu Hoàng đế nói Đại Tần uy phục bốn biển, không biết quý quốc có cao thủ đấu vật hay không ?
Gã nhìn chung quanh một lần, nhìn thần tử cả triều, hơi kiêu ngạo nói :
- Nếu quý quốc quả thật có bản lĩnh, không biết có thể phái người ra, tranh cao thấp với dũng sĩ Đại Tây Lương ta hay không ? Thành ý lần hòa đàm này, không động đao binh, chỉ muốn tỷ thí đấu vật, nếu quý quốc thắng, Ma Ha Tàng khâm phục người Tần Quốc nhân tài lớp lớp, quỳ lạy thi lễ Hoàng đế bệ hạ, tất nhiên cam tâm tình nguyện. Chỉ là nếu như ngay cả đấu vật cũng không có một người nào biết, Ma Ha Tàng không cần phải cúi đầu trước bất cứ ai tại nơi này !
Gã nói ra lời này tràn đầy tự tin, hiển nhiên tự tin Tần Quốc không có cao thủ đấu vật.
Triều thần nghe vậy, không ít người nhíu mày.
Nếu luận cao thủ võ đạo, Tần Quốc tự nhiên không thua Tây Lương, Trung Nguyên cao thủ nhiều như mây, võ tướng trong Thừa Thiên Điện này cũng có nhiều cao thủ võ đạo.
Nhưng bắt đầu học võ, chú ý chính là kỹ xảo đánh nhau kịch liệt, thật sự bàn về đấu vật, hiển nhiên không thể so sánh với Tây Lương.
Bắt đầu tập võ, lấy đánh nhau là việc chính, người quyết đấu chú trọng tốc độ linh hoạt và công kích chuẩn xác, gần như rất ít tiến hành tiếp xúc tứ chi, nếu có tiếp xúc tứ chi, chính là chỗ lực hướng tới, thương gân động cốt.
Mà đấu vật lại hoàn toàn khác.
Đúng như lời Ma Ha Tàng nói, nam tử Tây Lương phổ biến từ lúc còn nhỏ liền bắt đầu tập luyện đấu vật, đấu vật hoàn toàn là tiếp xúc cận thân, dựa vào các loại kỹ thuật, kỹ xảo và phương pháp đánh ngã đối phương.
Đấu vật có quy tắc quyết đấu, động tác trong phạm vi quy định, có thể lợi dụng bất luận bộ vị gì trên thân thể, kỹ thuật chủ yếu là đụng, đẩy, quăng, bắt, kéo, tránh, đè, nắm và động tác, lúc giao thủ không cho phép túm tóc, lỗ tai đối phương, không thể véo, đánh, đá, đạp, người Tây Lương vô cùng quen thuộc đối với kỹ thuật đấu vật, nhưng người Tần mặc dù hơi lướt qua nhưng luyện tập đấu vật lại rất tít, cho dù trong quân đội, binh sĩ huấn luyện đều là đánh nhau kịch liệt, rất ít đấu vật, đó chỉ là phụ trợ mà thôi, hơn nữa quy tắc cũng không nghiêm khắc, chưa nói tới kỹ thuật đấu vật chính tông.
Ma Ha Tàng đề xuất đấu vật lúc này, đương nhiên là có tự tin tuyệt đối với kỹ thuật đấu vật Tây Lương, thậm chí gã đã đoán được, người nước Tần, cũng không có cao thủ đấu vật chân chính, cho dù thật sự có cao thủ đấu vật, chưa hẳn sẽ xuất hiện tại triều đình hiện giờ.
Trên thực tế gã đưa ra một nan đề rất lớn cho Tần quốc, chỉ cần người Tần không thể ứng chiến, như vậy gã vừa tổn hại thể diện Tần quốc đương triều, lập oai Tây Lương quốc, lại như đã nói, không quỳ lạy Hoàng đế.
Phần lớn đám quan thần đều trói gà không chặt, tất nhiên không có cách nào, võ tướng không ít người đều nhíu mày.
Những võ tướng này, sai bọn họ đổ máu, phần lớn bọn họ sẽ không nhăn mặt chau mày, bên trong nhiều người có võ công không tầm thường, nếu Ma Ha Tàng đề xuất luận võ, đám võ tướng nhất định sẽ tranh giành muốn đoạt lên ứng chiến, nhưng lúc này Ma Ha Tàng lại đề xuất tỉ thí đấu vật, lại khiến cho đám võ tướng ngơ ngác nhìn nhau, khó xử tới cực điểm.
Thấy đám võ tướng Tần triều vẻ mặt cổ quái, ma Ha Tàng định liệu từ trước, cười to nói:
- Nếu Tần Quốc ngay cả quốc kỹ Tây Lương ta cũng không thể chinh phục, thì có tư cách gì để bổn Vương tử quỳ lạy Hoàng đế Tần Quốc?
Ánh mắt gã như điện, nhìn thẳng Hoàng đế, lớn tiếng nói:
- Hoàng đế bệ hạ, xem ra Ma Ha Tàng không cần phải quỳ lạy ngày rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.