Quyển 2 - Chương 303: Manh mối
Sa Mạc
24/03/2013
Phủ tổng đốc, thành Vân Sơn Phủ.
Thời tiêt hôm nay rất đẹp, nhưng vẻ mặt của tổng đốc Tây Sơn Đạo là Kiều Minh Đường lại rất khó coi, mà vẻ mặt của Từ Tòng Dương cũng chẳng dễ coi như Kiều Minh Đường là mấy.
Cuối cùng Thông Châu cũng truyền tới tin tức.
Loạn đảng chạy trốn của Hắc Thủy Sơn, cuối cùng cũng bị lọt lưới hết, thậm chí tóm được cả chủ mưu đứng sau lưng, Tri châu Thông Châu là Triệu Quảng Khánh có ý đồ tạo phản, âm thầm cấu kết thổ phỉ, hơn nữa thông qua việc tư thông khai thác khoáng sản, thu được những lợi nhuận khổng lồ, hơn nữa còn âm thầm chuẩn bị một khối lượng lớn binh khí, có mưu đồ tạo phản rõ ràng, điều này thì đã quá rõ ràng rồi.
Lâm Băng, Sở Hoan và đoàn người hiện giờ vẫn còn ở Thông Châu điều tra vụ việc mưu phản của Triệu Quảng Khánh, sau khi có tin tức đầu tiên từ Thông Châu truyền tới, Kiều Minh Đường lập tức phái hai ngàn Cấm Vệ Quân ngày đêm tiến tới Thông Châu, ổn định thế cục Thông Châu, tuy Thông Châu doanh đã được khống chế, nhưng không ai dám bảo đảm Thông Châu doanh không xảy ra biến cố.
Ở Thông Châu, gần như ngày nào cũng có tin tức truyền về, hơn nữa phía Vân Sơn Phủ nhận được tin tức càng ngày càng kinh động hơn.
Triệu Quảng Khánh tư tàng loạn phỉ, cuối cùng lại bị thích khách giết hại, như vậy sau lưng ắc phải có chủ mưu, chuyện này khiến Kiều Minh Đường, tay chân cứ rũ rượi vừa lạnh buốt, lão luôn cho rằng Triệu Quảng Khánh là một nhân tài ở nơi đó, sau khi xảy ra chuyện ở Thông Châu lão mới biết được, bản thân luôn coi trọng Triệu Quảng Khánh, không hờ sau lưng hắn lại chứa đựng một âm mưu tày trời như vậy.
Triều đình đã điều động một lượng lớn lương thảo quân giới bắt đầu di chuyển tới Tây Bắc, nếu lần này Triệu Quảng Khánh không bị bại lộ, nếu một ngày nào đó hắn bị bạo lộ thì ắt hẳn Tây Bắc gặp nguy rồi.
Trong lòng Kiều Minh Đường thầm cảm thấy may mắn, nếu không phải Lâm Băng đưa ra chiêu thuyền xa câu cá lớn, cuối cùng tìm ra được mưu đồ của Triệu Quảng Khánh, nếu không làm vậy thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.
Lúc đầu chỉ muốn tìm ra hang ổ loạn đảng ở Hắc Thủy Sơn, cuối cùng lại dính dáng tới vụ Triệu Quảng Khánh nên làm một mẻ lưới, chắc hẳn trước lúc Triệu Quảng Khánh chết sẽ thấy vô cùng khó hiểu.
Kiều Minh Đường cũng đã phái Lam Đình Ngọc là Hình bộ ti chủ sự dẫn theo số lượng lớn Hình bộ lại viên tới Thông Châu, muốn nhổ tận gốc tàn đảng của Triệu Quảng Khánh, nếu không thì Thông Châu bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Mấy ngày này, Từ Tòng Dương luôn ở phủ tổng đốc, cùng Kiều Minh Đường bàn bạc, liên tục nghe được những tin tức kinh hãi được truyền từ Thông Châu tới.
Điều tra và thu hoạch được một lượng lớn vàng bạc châu báu, số lượng quả thật khổng lồ, đủ để Triệu Quảng Khánh có thể tự do tuyển mộ người ngựa ở Thông Châu.
Điều tra được những trường ngựa được giấu kín ở Thông Châu, trong trường ngựa đều là chiến mã loại tốt nhất, số lượng cũng đã đạt tới con số hàng ngàn con rồi.
Trong biệt viện của Triệu Quảng Khánh, điều tra ra được một lượng lớn binh khí và trang bị, dường như đây là số binh khí được vận chuyển từ Hắc Thủy Sơn tới.
Trong phủ Tri châu Thông Châu, điều tra được một gian hầm bằng đá cũng phát hiện thi thể của Tôn Dần Hổ là bách hộ của Thần Y Vệ bị rút gân tây chân, không những thế hai mắt còn bị móc ra, lưỡi bị cắt, nhìn bộ dạng hoàn toàn bị tàn phế.
Ở Thông Châu Lâm Băng đã điều tra được số lượng lớn đồng đảng của Triệu Quảng Khánh, rất nhanh gọn và dứt khoát, toàn bộ đều được bắt giữ lại, trong đó còn có những loạn đảng còn lại đang chuẩn bị hành động tạo phản, nhưng đã bị Lâm Băng dẫn người tới bình được trước rồi.
Những loạn đảng trong hai huyện của Thông Châu rõ ràng nghe được tin tức nên đã kích động dân chúng tạo phản, công kích nha môn huyện, trong đó có một huyện lệnh bị sát hại, đầu được bêu dương thị chúng, Vệ Thiên Thanh và Sở Hoan phụng lệnh Lâm Băng, mỗi người dẫn theo một đội người ngựa tới đó dẹp loạn, hai đội đó rất nhanh cũng đã bình định được loạn dân laonj đảng.
Tuy điều tra được rất nhiều chứng cứ về việc Triệu Quảng Khánh mưu phản, nhưng tin tức mà Kiều Minh Đường và Từ Tòng Dương luôn mong chờ nhất thì vẫn chưa thấy tới.
Triệu Quảng Khánh bị ám sát, sau lưng ắt hẳn còn có một thế lực khổng lồ tồn tại, để có thể đem Tri châu Thông Châu làm một quân cờ để lợi dụng, thì sau lưng nhất định có một thế lực lớn.
Kiều Minh Đường và Từ Tòng Dương tất nhiên hi vọng Lâm Băng và mọi người sẽ tìm ra được tia manh mối, hi vọng nhân cơ hội này tìm hiểu xem nhân vật đứng sau lưng Triệu Quảng Khánh kia là người thế nào.
Lâm Băng thân là Thiên hộ của Thần Y Vệ, điều tra thẩm vấn thì đó là nghề của lão rồi, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được một tia manh mối nào.
Giống như một quái vật ẩn nấp trong hồ, chỉ cần một cáy xoay người có thể làm mặt hồ cuộn sóng quay cuồng, nhưng căn bản không thể nhìn được bộ dạng của nó, cứ như vậy khiến Kiều Minh Đường và Từ Tòng Dương càng kinh ngạc hơn.
Có thể lợi dụng Kiều Minh Đường, mà không lộ bất kỳ dấu vết nào, có thể thấy thế lực sau lưng có một âm mưu rất nguy hiểm.
- Đây là công báo mới được truyền tới.
Kiều Minh Đường cầm bức tín hàm vừa nhận được đưa cho Từ Tòng Dương:
- Trước mắt tình hình Thông Châu cũng đã ổn định, hạ quan cũng đã phái không ít quan viên tới Thông Châu để bình định cục diện. Chỉ có điều Lâm thiên hộ vẫn chưa điều tra ra được bất cứ manh mối nào, phủ đệ của Triệu Quảng Khánh cũng đã được lục soát tanh bành, ngoài những chứng cứ mưu phản, cũng chưa tìm được những thứ hữu dụng khác.
Từ Tòng Dương cầm lấy tín hàm, rồi đưa mắt nhìn qua vài lần, đặt tín hàm lên bàn, nhíu mà lại, trầm ngâm hồi lâu rồi cuối cũng hỏi:
- Kiều tổng đốc, ngài cảm thấy.... có lẽ nào Triệu Quảng Khánh bị người Tây Lương mua chuộc rồi không?
- Người Tây Lương sao?
Kiều Minh Đường ngẩn người ra.
Từ Tòng Dương khẽ gật đầu:
- Tây Lương Nam viện Đại Vương Tiêu Thiên Vấn vẫn không hề tiến binh, người này vốn hiếu chiến, cho dù có trong hoành cảnh xấu, thì cũng sẽ tấn công làm thủ, nhưng tới tận bây giờ, tiền phương chiến báo nói rất rõ ràng, Tiêu Thiên Vấn vẫn không hề cho quân tiếp tục tiến công về hướng đông, đây quả thật không phải cách hành sự của Tiêu Thiên Vấn.
Dừng lại một lúc, nhìn Kiều Minh Đường một cái, rồi mới tiếp tục nói:
- Tiêu Thiên Vấn mãi không động binh, có lẽ nào liên quan tới Triệu Quảng Khánh không?
Kiều Minh Đường nhíu mày nói:
- Đại Học Sĩ muốn nói, Tiêu Thiên Vấn mua chuộc Triệu Quảng Khánh, để nội ứng ngoại hợp sao?
Từ Tòng Dương gật đầu:
- Lão phu nghĩ đi nghĩ lại, khả năng đó là lớn nhất.
Chậm rãi nói tiếp:
- Cho dù Tiêu Thiên Vấn có thể chiếm cứ Quan Tây, nhưng để muốn tiến vào Quan Trung, thì ắt phải công phá được Tây Cốc Quan, nhưng Tây Cốc Quan địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, chỉ cần Đại Tần ta bố trí trọng binh ở Tây Cốc Quan, người Tây Lương muốn vào quan thì sẽ càng khó hơn.
Kiều Minh Đường nói:
- Kỵ binh Tây Lương thì vô cùng dũng mãnh, nhưng bọn chúng cũng chỉ thể hiện sẹ dũng mãnh đó ở thảo nguyên, công thành đoạt đất, nhưng chỉ có kỵ bĩnh dũng mãnh thì không ổn.
- Không sai.
Từ Tòng Dương nói:
- Có lẽ Kiều Minh Đường cũng hiểu điều này, biết rằng Tây Cốc Quan khó có thể công kích, cho dù bị bọn chúng công kích Tây Cốc Quan, thì người Tây Lương ắt hẳn tổn thất nặng nề, như vậy nên mới đặt cái chủ ý này lên đầu Triệu Quảng Khánh.
- Triệu Quảng Khánh có người Tây Lương đứng đằng sau âm thầm ủng hộ, âm thầm chủ mưu tạo phản, đợi hắn chuẩn bị thỏa đáng, Tiêu Thiên Vấn phát động công kích, Dư lão tướng quân chiến đầu cùng Tây Lương Quân, còn Triệu Quảng Khánh lợi dụng lúc này mà ở Thông Châu tạo phản...
Nói tới đây, trán của Kiều Minh Đường cũng đã toát hết mồ hôi lạnh:
- Một khi Thông Châu có loạn, thì đường lương thảo sẽ bị gián đoạn, càng quan trọng hơn trước mặt và sau lưng Dư lão tướng quân đều bị công kích, lòng quân ắt sẽ hoảng loạn... người Tây Lương có Triệu Quảng Khánh làm nội ứng, thì Tây Cốc Quan thật đúng là gặp nguy rồi.
Cứ nghĩ tới những tình hình suýt chút nữa thì xảy ra, trong lòng Kiều Minh Đường cảm thấy vô cùng kinh động.
Nếu quả thật xảy ra tình huống như vậy, cho dù trong triều có người bảo hộ, nhưng một khi Hoàng Đế Bệ Hạ nổi trận lôi đình thì cái đầu của Kiều Minh Đường cũng khó mà giữ được.
Từ Tòng Dương nói:
- Bây giờ nghĩ tới, cảm thấy cũng vô cùng may mắn, đám loạn đảng kia tới pháp trường trước, nếu không thì chưa chắc đã tóm được con cá lớn Triệu Quảng Khánh được, người này ẩn náu kỹ càng và thâm sâu như vậy, ngay cả lão phu cũng không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì.
Kiều Minh Đường hơi trầm ngâm, hỏi:
- Đại Học Sĩ, Lôi Tử Tiêu Thiên Vấn xúy giục, khả năng này là có khản năng nhất, nhưng... có lẽ nào liên quan tới Thiên Môn Đạo không?
Từ Tòng Dương ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu nói:
- Tuy không nói là không có khả năng, nhưng nếu Thiên Môn Đạo muốn mua chuộc Triệu Quảng Khánh, thì e rằng chưa đủ tư cách.
- Ố?
- Điều khiến Triệu Quảng Khánh bí quá hóa liều, bất luận là ai, thì ắt hẳn đối với Triệu Quảng Khánh có những đãi ngộ vô cùng tốt.
Từ Tòng Dương chậm rãi nói:
- Triệu Quảng Khánh cũng đã là Tri châu của một châu, trừ phi có một lợi ích lớn hơn hiện tại, nếu không thì Triệu Quảng Khánh sẽ không dễ dàng bị mua chuộc đâu.
Lão vuốt râu nói:
- Tuy Thiên Môn Đạo giả thần giả quỷ, dù gì cũng chỉ là một thế lực tầm thường, Triệu Quảng Khánh không phải là kẻ ngốc, tuyệt đối hắn sẽ không dễ dàng đặt tương lai vào bọn chúng đâu. Nếu trong thiên hạ này có thể khiến Triệu Quảng Khánh có những điều hơn hiện tại thì chỉ có người Tây Lương mà thôi.
Kiều Minh Đường nghe vậy, gật đầu nói:
- Đại Học Sĩ nói rất đúng.
Rồi thở dài, nói:
- Triệu Quảng Khánh cũng được coi là nhân tài một nơi, hạ quan quả thật không ngờ được, không ngờ lòng dạ hắn lại không kiên cố, bị người Tây Lương mua chuộc.
Từ Tòng Dương cũng thở dài:
- Hắn ở Thông Châu đã nhiều năm, cũng rất trú trọng tới việc dẹp loạn dân, trong vấn đề trị lý thì cũng rất có năng lực, nếu là người khác, thì Thông Châu chưa chắc đã được yên ổn như vậy. Triều đình cũng biết Triệu Quảng Khánh là một nhân tài có khả năng trị lý Thông Châu, cho nên mới để hắn ở lại Thông Châu. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ trong lòng Triệu Quảng Khánh có chút không cam lòng, cũng có lòng oán hận triều đình, nên mới nhân cơ hội này câu kết với người Tây Lương...
Lắc đầu nói tiếp:
- Nhân tài như vậy, mà lại có kết cục như vậy, đúng là hắn quá bất hạnh, và đó cũng là sự tổn thất của triều đình.
Kiều Minh Đường há hốc mồm ra, định nói gì nhưng lại thôi.
Từ Tòng Dương khẽ trầm ngâm, lại nói:
- Kiều tổng đốc, Triệu Quảng Khánh và đồng bọn cơ bản là đã được bình định rồi, nhưng việc ở Thông Châu hì cũng phải có một kế hoạch. Triệu Quảng Khánh chết đi, lại thêm Lâm Băng quét sạch loạn đảng ở Thông Châu, không ít quan viên sẽ cảm thấy hoảng mang, ngài với thân phận là tổng đốc Tây Sơn Đạo, để giải quyết vụ việc ở Thông Châu thì phải phái một quan viên mới tới, cái này ngài cũng cần phải suy tính cho kỹ càng, mấy ngày nữa bản quan phải trở về kinh thành, trước khi về kinh, ngài đưa ra những người có thể được lựa chọn ra, bản quan và ngài cùng nhau thương lượng, nếu có nhân tài hữu dụng, sau khi bản quan hồi kinh sẽ bẩm báo với Thánh Thượng.
Kiều Minh Đường vội vàng nói:
- Hạ quan lĩnh lệnh.
Ngẫm nghĩ một lát, lại nói:
- Vụ việc bình định loạn đảng Triệu Quảng Khánh ở Thông Châu, trong công báo của Lâm Băng cũng rất trọng dụng Sở Hoan, mà tin báo của Vệ Thiên Thanh cũng rất tán thưởng Sở Hoan, xem ra lần này Sở Hoan cũng lập được công không hề nhỏ.
Từ Tòng Dương hỏi:
- Có phải là Tề vương điện hạ có ý để ngài tiến cử tên Vệ tướng đó sao?
- Đúng là hắn.
Kiều Minh Đường mỉm cười nói:
- Người này là người của Liễu huyện, đã từng có thời gian mất tích nhiều năm, trong vụ án ở Kính Hà, chính là hắn ra tay cứu nội tiện. Nhưng trước kia hạ quan đều luôn đề phòng người này, bây giờ thì thấy, hắn cũng vô cùng trung thành.
- Nếu là nhân tài, thì triều đình ắt sẽ trọng dụng.
Từ Tòng Dương cũng mỉm cười nói:
- Tề vương Điện hạ tuyển dụng người này, chắc hẳn người này cũng có những điểm hơn người khác.
Kiều Minh Đường nói:
- Người này vừa gan dạ vừa tài trí, hơn nữa hành sự rất cẩn thận.
Từ Tòng Dương nói:
- Không chỉ có Sở Hoan, nhưng người nào có công, nên thưởng thì thưởng, những người mà Lâm Băng đã đề bạt thì nên trọng thưởng, còn phạt thì cũng phải phạt nặng.
...
...
Trong thành Thông Châu, hai ngày nay không khí trong thành vô cùng căng thẳng, hơn nữa bốn cổng ở thảnh Thông Châu đều được bảo vệ rất nghiêm ngặt, muốn vào thành thì đều phải trải qua khâu kiểm tra rất nghiêm ngặt.
Lúc Lâm Đại Nhi và Lỗ Thiên Hữu vào thành, cũng cảm thấy không khí trong thành vô cùng áp lực và ngột ngạt.
Tuy nói như vậy, nhưng những con phố trong thành Thông Châu vẫn vô cùng náo nhiệt, vẫn rất trật tự, Lỗ Thiên Hữu mang theo lưới còn Lâm Đại Nhi mặt một bộ vải thô, trên đầu đội khăm mầu hồng nhạt, giả dạng làm hai người vào thành mua cá khô, nhưng ánh mắt thì luôn để tâm tới tình hình trong thành.
Bọn họ cũng đã ở trong thành hai ba ngày rồi, mấy lần muốn tiếp cận phủ đệ của Hộ bộ ti ti tào Quế Luân, nhưng mấy ngày nay Quế phủ bị canh phòng rất nghiêm ngặt, luôn có những binh sĩ ra ra vào vào Quế phủ, muốn tiếp cận thì cũng vô cùng khó khăn.
Hai người chỉ cảm thấy Quế Luân rất có khả năng là người của Thiên Môn Đạo, muốn từ chỗ này để có sự liên lạc với Thiên Môn Đạo, nhưng nơi này canh phòng rất nghiêm ngặt khiến bọn họ không thể nào ra tay được.
Còn bọn họ tất nhiên cũng không biết rằng, Hộ bộ ti ti tào Quế Luân mấy ngày trước đã tự sát rồi.
Lâm Băng và Hộ bộ ti chủ sự Lam Đình Ngọc mấy ngày nay đã điều tra khắp nơi trong Thông Châu, rất nhiều chuyện cũng đã giải quyết được, nhưng vẫn không thể công bố cho dân chúng biết được, để tránh dẫn tới rối loạn trong dân.
Đường đường Tri châu Thông Châu, trong con mắt bách tính Triệu Quảng Khánh là một vị quan tốt lại là chủ mưu phản loạn, nếu chuyện này được lan truyền ra ngoài, ắt hẳn sẽ khiến tình hình ở Thông Châu thêm rối loạn, hơn nữa làm như vậy cũng sẽ khiến triều đình bị tổn hại, một quan viên được triều định trọng dụng giao cho trọng trách trấn giữ một châu có tuyến đường vận chuyển rất quan trọng như vậy, cuối cùng lại là một loạn đảng, nếu như vậy thì bách tính sẽ cho rằng triều đình không biết dùng người, như vậy chẳng phải là đang đánh giá thấp triều đình đó sao.
Trong lòng Lâm Đại Nhi luôn cảm thấy lo lắng, Lỗ Thiên Hữu cũng đã vài lần khuyên bảo, chỉ mong trong cảnh loạn lạc ở Thông Châu co thể tìm được chút manh mối của Thiên Môn Đạo thôi.
Lâm Đại Nhi cũng cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ biết cùng Lỗ Thiên Hữu đi khắp các ngõ ngách trong thành.
Mấy ngày nay Sở Hoan cũng phụ trách dẫn theo một số binh sĩ thi thoảng đi tuần trong thành, tạm thời duy trì trị an trong thành Thông Châu, ngồi trên ngựa, thấy thành Thông Châu vẫn được coi ổn định, trong lòng Sở Hoan cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao được yên ổn mãi mãi vẫn tốt hơn náo động rất nhiều rồi.
Sở Hoan rất thích yên tĩnh, không thích náo động, tuy hắn chưa chắc có tấm lòng rộng lớn để là một hiệp sĩ vì nước vì dân, nhưng thấy cuộc sống của bách tính cũng có chút ổn định, trong lòng cũng cảm thấy vui vui.
Trên đường dòng người đi lại không nhiều, phía sau Sở Hoan cũng có hơn chục binh sĩ mang theo đao kiếm, rất nhiều người trong thành mấy ngày nay đều nhìn thấy cảnh tượng binh sĩ đi lại quanh các ngõ ngách con phố trong thành, nên cũng thấy quen rồi.
Sở Hoan cảm thấy có chút nhàm chán nhìn trước nhìn sau, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có hai người đang định đi tới, người đi phía trước mawtcj bộ xiêm y vải thô, gánh một gánh cá khô, sau lưng gã, là một người con gái ăn mặc rất bình thường, tuy mặc xiêm y bằng vải thô màu mận tím, nhưng nhìn bộ xiêm y đó rất hợp và nhìn cũng rất thướt tha.
Lỗ Thiên Hữu tuy thấy Sở Hoan và đám người đi tới, nhưng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng sau khi ánh mắt của Lâm Đại Nhi và Sở Hoan tiếp xúc nhau, thì thân hình Lâm Đại Nhi khẽ kinh động, nét mặt có chút biến sắc, đôi tay trắng nõn của nàng cũng không kìm nổi mà nắm chặt lấy nhau, da thịt toàn thân co thắt lại, tim đập rộn ràng.
Thời tiêt hôm nay rất đẹp, nhưng vẻ mặt của tổng đốc Tây Sơn Đạo là Kiều Minh Đường lại rất khó coi, mà vẻ mặt của Từ Tòng Dương cũng chẳng dễ coi như Kiều Minh Đường là mấy.
Cuối cùng Thông Châu cũng truyền tới tin tức.
Loạn đảng chạy trốn của Hắc Thủy Sơn, cuối cùng cũng bị lọt lưới hết, thậm chí tóm được cả chủ mưu đứng sau lưng, Tri châu Thông Châu là Triệu Quảng Khánh có ý đồ tạo phản, âm thầm cấu kết thổ phỉ, hơn nữa thông qua việc tư thông khai thác khoáng sản, thu được những lợi nhuận khổng lồ, hơn nữa còn âm thầm chuẩn bị một khối lượng lớn binh khí, có mưu đồ tạo phản rõ ràng, điều này thì đã quá rõ ràng rồi.
Lâm Băng, Sở Hoan và đoàn người hiện giờ vẫn còn ở Thông Châu điều tra vụ việc mưu phản của Triệu Quảng Khánh, sau khi có tin tức đầu tiên từ Thông Châu truyền tới, Kiều Minh Đường lập tức phái hai ngàn Cấm Vệ Quân ngày đêm tiến tới Thông Châu, ổn định thế cục Thông Châu, tuy Thông Châu doanh đã được khống chế, nhưng không ai dám bảo đảm Thông Châu doanh không xảy ra biến cố.
Ở Thông Châu, gần như ngày nào cũng có tin tức truyền về, hơn nữa phía Vân Sơn Phủ nhận được tin tức càng ngày càng kinh động hơn.
Triệu Quảng Khánh tư tàng loạn phỉ, cuối cùng lại bị thích khách giết hại, như vậy sau lưng ắc phải có chủ mưu, chuyện này khiến Kiều Minh Đường, tay chân cứ rũ rượi vừa lạnh buốt, lão luôn cho rằng Triệu Quảng Khánh là một nhân tài ở nơi đó, sau khi xảy ra chuyện ở Thông Châu lão mới biết được, bản thân luôn coi trọng Triệu Quảng Khánh, không hờ sau lưng hắn lại chứa đựng một âm mưu tày trời như vậy.
Triều đình đã điều động một lượng lớn lương thảo quân giới bắt đầu di chuyển tới Tây Bắc, nếu lần này Triệu Quảng Khánh không bị bại lộ, nếu một ngày nào đó hắn bị bạo lộ thì ắt hẳn Tây Bắc gặp nguy rồi.
Trong lòng Kiều Minh Đường thầm cảm thấy may mắn, nếu không phải Lâm Băng đưa ra chiêu thuyền xa câu cá lớn, cuối cùng tìm ra được mưu đồ của Triệu Quảng Khánh, nếu không làm vậy thì hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi.
Lúc đầu chỉ muốn tìm ra hang ổ loạn đảng ở Hắc Thủy Sơn, cuối cùng lại dính dáng tới vụ Triệu Quảng Khánh nên làm một mẻ lưới, chắc hẳn trước lúc Triệu Quảng Khánh chết sẽ thấy vô cùng khó hiểu.
Kiều Minh Đường cũng đã phái Lam Đình Ngọc là Hình bộ ti chủ sự dẫn theo số lượng lớn Hình bộ lại viên tới Thông Châu, muốn nhổ tận gốc tàn đảng của Triệu Quảng Khánh, nếu không thì Thông Châu bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
Mấy ngày này, Từ Tòng Dương luôn ở phủ tổng đốc, cùng Kiều Minh Đường bàn bạc, liên tục nghe được những tin tức kinh hãi được truyền từ Thông Châu tới.
Điều tra và thu hoạch được một lượng lớn vàng bạc châu báu, số lượng quả thật khổng lồ, đủ để Triệu Quảng Khánh có thể tự do tuyển mộ người ngựa ở Thông Châu.
Điều tra được những trường ngựa được giấu kín ở Thông Châu, trong trường ngựa đều là chiến mã loại tốt nhất, số lượng cũng đã đạt tới con số hàng ngàn con rồi.
Trong biệt viện của Triệu Quảng Khánh, điều tra ra được một lượng lớn binh khí và trang bị, dường như đây là số binh khí được vận chuyển từ Hắc Thủy Sơn tới.
Trong phủ Tri châu Thông Châu, điều tra được một gian hầm bằng đá cũng phát hiện thi thể của Tôn Dần Hổ là bách hộ của Thần Y Vệ bị rút gân tây chân, không những thế hai mắt còn bị móc ra, lưỡi bị cắt, nhìn bộ dạng hoàn toàn bị tàn phế.
Ở Thông Châu Lâm Băng đã điều tra được số lượng lớn đồng đảng của Triệu Quảng Khánh, rất nhanh gọn và dứt khoát, toàn bộ đều được bắt giữ lại, trong đó còn có những loạn đảng còn lại đang chuẩn bị hành động tạo phản, nhưng đã bị Lâm Băng dẫn người tới bình được trước rồi.
Những loạn đảng trong hai huyện của Thông Châu rõ ràng nghe được tin tức nên đã kích động dân chúng tạo phản, công kích nha môn huyện, trong đó có một huyện lệnh bị sát hại, đầu được bêu dương thị chúng, Vệ Thiên Thanh và Sở Hoan phụng lệnh Lâm Băng, mỗi người dẫn theo một đội người ngựa tới đó dẹp loạn, hai đội đó rất nhanh cũng đã bình định được loạn dân laonj đảng.
Tuy điều tra được rất nhiều chứng cứ về việc Triệu Quảng Khánh mưu phản, nhưng tin tức mà Kiều Minh Đường và Từ Tòng Dương luôn mong chờ nhất thì vẫn chưa thấy tới.
Triệu Quảng Khánh bị ám sát, sau lưng ắt hẳn còn có một thế lực khổng lồ tồn tại, để có thể đem Tri châu Thông Châu làm một quân cờ để lợi dụng, thì sau lưng nhất định có một thế lực lớn.
Kiều Minh Đường và Từ Tòng Dương tất nhiên hi vọng Lâm Băng và mọi người sẽ tìm ra được tia manh mối, hi vọng nhân cơ hội này tìm hiểu xem nhân vật đứng sau lưng Triệu Quảng Khánh kia là người thế nào.
Lâm Băng thân là Thiên hộ của Thần Y Vệ, điều tra thẩm vấn thì đó là nghề của lão rồi, nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được một tia manh mối nào.
Giống như một quái vật ẩn nấp trong hồ, chỉ cần một cáy xoay người có thể làm mặt hồ cuộn sóng quay cuồng, nhưng căn bản không thể nhìn được bộ dạng của nó, cứ như vậy khiến Kiều Minh Đường và Từ Tòng Dương càng kinh ngạc hơn.
Có thể lợi dụng Kiều Minh Đường, mà không lộ bất kỳ dấu vết nào, có thể thấy thế lực sau lưng có một âm mưu rất nguy hiểm.
- Đây là công báo mới được truyền tới.
Kiều Minh Đường cầm bức tín hàm vừa nhận được đưa cho Từ Tòng Dương:
- Trước mắt tình hình Thông Châu cũng đã ổn định, hạ quan cũng đã phái không ít quan viên tới Thông Châu để bình định cục diện. Chỉ có điều Lâm thiên hộ vẫn chưa điều tra ra được bất cứ manh mối nào, phủ đệ của Triệu Quảng Khánh cũng đã được lục soát tanh bành, ngoài những chứng cứ mưu phản, cũng chưa tìm được những thứ hữu dụng khác.
Từ Tòng Dương cầm lấy tín hàm, rồi đưa mắt nhìn qua vài lần, đặt tín hàm lên bàn, nhíu mà lại, trầm ngâm hồi lâu rồi cuối cũng hỏi:
- Kiều tổng đốc, ngài cảm thấy.... có lẽ nào Triệu Quảng Khánh bị người Tây Lương mua chuộc rồi không?
- Người Tây Lương sao?
Kiều Minh Đường ngẩn người ra.
Từ Tòng Dương khẽ gật đầu:
- Tây Lương Nam viện Đại Vương Tiêu Thiên Vấn vẫn không hề tiến binh, người này vốn hiếu chiến, cho dù có trong hoành cảnh xấu, thì cũng sẽ tấn công làm thủ, nhưng tới tận bây giờ, tiền phương chiến báo nói rất rõ ràng, Tiêu Thiên Vấn vẫn không hề cho quân tiếp tục tiến công về hướng đông, đây quả thật không phải cách hành sự của Tiêu Thiên Vấn.
Dừng lại một lúc, nhìn Kiều Minh Đường một cái, rồi mới tiếp tục nói:
- Tiêu Thiên Vấn mãi không động binh, có lẽ nào liên quan tới Triệu Quảng Khánh không?
Kiều Minh Đường nhíu mày nói:
- Đại Học Sĩ muốn nói, Tiêu Thiên Vấn mua chuộc Triệu Quảng Khánh, để nội ứng ngoại hợp sao?
Từ Tòng Dương gật đầu:
- Lão phu nghĩ đi nghĩ lại, khả năng đó là lớn nhất.
Chậm rãi nói tiếp:
- Cho dù Tiêu Thiên Vấn có thể chiếm cứ Quan Tây, nhưng để muốn tiến vào Quan Trung, thì ắt phải công phá được Tây Cốc Quan, nhưng Tây Cốc Quan địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, chỉ cần Đại Tần ta bố trí trọng binh ở Tây Cốc Quan, người Tây Lương muốn vào quan thì sẽ càng khó hơn.
Kiều Minh Đường nói:
- Kỵ binh Tây Lương thì vô cùng dũng mãnh, nhưng bọn chúng cũng chỉ thể hiện sẹ dũng mãnh đó ở thảo nguyên, công thành đoạt đất, nhưng chỉ có kỵ bĩnh dũng mãnh thì không ổn.
- Không sai.
Từ Tòng Dương nói:
- Có lẽ Kiều Minh Đường cũng hiểu điều này, biết rằng Tây Cốc Quan khó có thể công kích, cho dù bị bọn chúng công kích Tây Cốc Quan, thì người Tây Lương ắt hẳn tổn thất nặng nề, như vậy nên mới đặt cái chủ ý này lên đầu Triệu Quảng Khánh.
- Triệu Quảng Khánh có người Tây Lương đứng đằng sau âm thầm ủng hộ, âm thầm chủ mưu tạo phản, đợi hắn chuẩn bị thỏa đáng, Tiêu Thiên Vấn phát động công kích, Dư lão tướng quân chiến đầu cùng Tây Lương Quân, còn Triệu Quảng Khánh lợi dụng lúc này mà ở Thông Châu tạo phản...
Nói tới đây, trán của Kiều Minh Đường cũng đã toát hết mồ hôi lạnh:
- Một khi Thông Châu có loạn, thì đường lương thảo sẽ bị gián đoạn, càng quan trọng hơn trước mặt và sau lưng Dư lão tướng quân đều bị công kích, lòng quân ắt sẽ hoảng loạn... người Tây Lương có Triệu Quảng Khánh làm nội ứng, thì Tây Cốc Quan thật đúng là gặp nguy rồi.
Cứ nghĩ tới những tình hình suýt chút nữa thì xảy ra, trong lòng Kiều Minh Đường cảm thấy vô cùng kinh động.
Nếu quả thật xảy ra tình huống như vậy, cho dù trong triều có người bảo hộ, nhưng một khi Hoàng Đế Bệ Hạ nổi trận lôi đình thì cái đầu của Kiều Minh Đường cũng khó mà giữ được.
Từ Tòng Dương nói:
- Bây giờ nghĩ tới, cảm thấy cũng vô cùng may mắn, đám loạn đảng kia tới pháp trường trước, nếu không thì chưa chắc đã tóm được con cá lớn Triệu Quảng Khánh được, người này ẩn náu kỹ càng và thâm sâu như vậy, ngay cả lão phu cũng không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì.
Kiều Minh Đường hơi trầm ngâm, hỏi:
- Đại Học Sĩ, Lôi Tử Tiêu Thiên Vấn xúy giục, khả năng này là có khản năng nhất, nhưng... có lẽ nào liên quan tới Thiên Môn Đạo không?
Từ Tòng Dương ngẫm nghĩ một lát, lắc đầu nói:
- Tuy không nói là không có khả năng, nhưng nếu Thiên Môn Đạo muốn mua chuộc Triệu Quảng Khánh, thì e rằng chưa đủ tư cách.
- Ố?
- Điều khiến Triệu Quảng Khánh bí quá hóa liều, bất luận là ai, thì ắt hẳn đối với Triệu Quảng Khánh có những đãi ngộ vô cùng tốt.
Từ Tòng Dương chậm rãi nói:
- Triệu Quảng Khánh cũng đã là Tri châu của một châu, trừ phi có một lợi ích lớn hơn hiện tại, nếu không thì Triệu Quảng Khánh sẽ không dễ dàng bị mua chuộc đâu.
Lão vuốt râu nói:
- Tuy Thiên Môn Đạo giả thần giả quỷ, dù gì cũng chỉ là một thế lực tầm thường, Triệu Quảng Khánh không phải là kẻ ngốc, tuyệt đối hắn sẽ không dễ dàng đặt tương lai vào bọn chúng đâu. Nếu trong thiên hạ này có thể khiến Triệu Quảng Khánh có những điều hơn hiện tại thì chỉ có người Tây Lương mà thôi.
Kiều Minh Đường nghe vậy, gật đầu nói:
- Đại Học Sĩ nói rất đúng.
Rồi thở dài, nói:
- Triệu Quảng Khánh cũng được coi là nhân tài một nơi, hạ quan quả thật không ngờ được, không ngờ lòng dạ hắn lại không kiên cố, bị người Tây Lương mua chuộc.
Từ Tòng Dương cũng thở dài:
- Hắn ở Thông Châu đã nhiều năm, cũng rất trú trọng tới việc dẹp loạn dân, trong vấn đề trị lý thì cũng rất có năng lực, nếu là người khác, thì Thông Châu chưa chắc đã được yên ổn như vậy. Triều đình cũng biết Triệu Quảng Khánh là một nhân tài có khả năng trị lý Thông Châu, cho nên mới để hắn ở lại Thông Châu. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ trong lòng Triệu Quảng Khánh có chút không cam lòng, cũng có lòng oán hận triều đình, nên mới nhân cơ hội này câu kết với người Tây Lương...
Lắc đầu nói tiếp:
- Nhân tài như vậy, mà lại có kết cục như vậy, đúng là hắn quá bất hạnh, và đó cũng là sự tổn thất của triều đình.
Kiều Minh Đường há hốc mồm ra, định nói gì nhưng lại thôi.
Từ Tòng Dương khẽ trầm ngâm, lại nói:
- Kiều tổng đốc, Triệu Quảng Khánh và đồng bọn cơ bản là đã được bình định rồi, nhưng việc ở Thông Châu hì cũng phải có một kế hoạch. Triệu Quảng Khánh chết đi, lại thêm Lâm Băng quét sạch loạn đảng ở Thông Châu, không ít quan viên sẽ cảm thấy hoảng mang, ngài với thân phận là tổng đốc Tây Sơn Đạo, để giải quyết vụ việc ở Thông Châu thì phải phái một quan viên mới tới, cái này ngài cũng cần phải suy tính cho kỹ càng, mấy ngày nữa bản quan phải trở về kinh thành, trước khi về kinh, ngài đưa ra những người có thể được lựa chọn ra, bản quan và ngài cùng nhau thương lượng, nếu có nhân tài hữu dụng, sau khi bản quan hồi kinh sẽ bẩm báo với Thánh Thượng.
Kiều Minh Đường vội vàng nói:
- Hạ quan lĩnh lệnh.
Ngẫm nghĩ một lát, lại nói:
- Vụ việc bình định loạn đảng Triệu Quảng Khánh ở Thông Châu, trong công báo của Lâm Băng cũng rất trọng dụng Sở Hoan, mà tin báo của Vệ Thiên Thanh cũng rất tán thưởng Sở Hoan, xem ra lần này Sở Hoan cũng lập được công không hề nhỏ.
Từ Tòng Dương hỏi:
- Có phải là Tề vương điện hạ có ý để ngài tiến cử tên Vệ tướng đó sao?
- Đúng là hắn.
Kiều Minh Đường mỉm cười nói:
- Người này là người của Liễu huyện, đã từng có thời gian mất tích nhiều năm, trong vụ án ở Kính Hà, chính là hắn ra tay cứu nội tiện. Nhưng trước kia hạ quan đều luôn đề phòng người này, bây giờ thì thấy, hắn cũng vô cùng trung thành.
- Nếu là nhân tài, thì triều đình ắt sẽ trọng dụng.
Từ Tòng Dương cũng mỉm cười nói:
- Tề vương Điện hạ tuyển dụng người này, chắc hẳn người này cũng có những điểm hơn người khác.
Kiều Minh Đường nói:
- Người này vừa gan dạ vừa tài trí, hơn nữa hành sự rất cẩn thận.
Từ Tòng Dương nói:
- Không chỉ có Sở Hoan, nhưng người nào có công, nên thưởng thì thưởng, những người mà Lâm Băng đã đề bạt thì nên trọng thưởng, còn phạt thì cũng phải phạt nặng.
...
...
Trong thành Thông Châu, hai ngày nay không khí trong thành vô cùng căng thẳng, hơn nữa bốn cổng ở thảnh Thông Châu đều được bảo vệ rất nghiêm ngặt, muốn vào thành thì đều phải trải qua khâu kiểm tra rất nghiêm ngặt.
Lúc Lâm Đại Nhi và Lỗ Thiên Hữu vào thành, cũng cảm thấy không khí trong thành vô cùng áp lực và ngột ngạt.
Tuy nói như vậy, nhưng những con phố trong thành Thông Châu vẫn vô cùng náo nhiệt, vẫn rất trật tự, Lỗ Thiên Hữu mang theo lưới còn Lâm Đại Nhi mặt một bộ vải thô, trên đầu đội khăm mầu hồng nhạt, giả dạng làm hai người vào thành mua cá khô, nhưng ánh mắt thì luôn để tâm tới tình hình trong thành.
Bọn họ cũng đã ở trong thành hai ba ngày rồi, mấy lần muốn tiếp cận phủ đệ của Hộ bộ ti ti tào Quế Luân, nhưng mấy ngày nay Quế phủ bị canh phòng rất nghiêm ngặt, luôn có những binh sĩ ra ra vào vào Quế phủ, muốn tiếp cận thì cũng vô cùng khó khăn.
Hai người chỉ cảm thấy Quế Luân rất có khả năng là người của Thiên Môn Đạo, muốn từ chỗ này để có sự liên lạc với Thiên Môn Đạo, nhưng nơi này canh phòng rất nghiêm ngặt khiến bọn họ không thể nào ra tay được.
Còn bọn họ tất nhiên cũng không biết rằng, Hộ bộ ti ti tào Quế Luân mấy ngày trước đã tự sát rồi.
Lâm Băng và Hộ bộ ti chủ sự Lam Đình Ngọc mấy ngày nay đã điều tra khắp nơi trong Thông Châu, rất nhiều chuyện cũng đã giải quyết được, nhưng vẫn không thể công bố cho dân chúng biết được, để tránh dẫn tới rối loạn trong dân.
Đường đường Tri châu Thông Châu, trong con mắt bách tính Triệu Quảng Khánh là một vị quan tốt lại là chủ mưu phản loạn, nếu chuyện này được lan truyền ra ngoài, ắt hẳn sẽ khiến tình hình ở Thông Châu thêm rối loạn, hơn nữa làm như vậy cũng sẽ khiến triều đình bị tổn hại, một quan viên được triều định trọng dụng giao cho trọng trách trấn giữ một châu có tuyến đường vận chuyển rất quan trọng như vậy, cuối cùng lại là một loạn đảng, nếu như vậy thì bách tính sẽ cho rằng triều đình không biết dùng người, như vậy chẳng phải là đang đánh giá thấp triều đình đó sao.
Trong lòng Lâm Đại Nhi luôn cảm thấy lo lắng, Lỗ Thiên Hữu cũng đã vài lần khuyên bảo, chỉ mong trong cảnh loạn lạc ở Thông Châu co thể tìm được chút manh mối của Thiên Môn Đạo thôi.
Lâm Đại Nhi cũng cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ biết cùng Lỗ Thiên Hữu đi khắp các ngõ ngách trong thành.
Mấy ngày nay Sở Hoan cũng phụ trách dẫn theo một số binh sĩ thi thoảng đi tuần trong thành, tạm thời duy trì trị an trong thành Thông Châu, ngồi trên ngựa, thấy thành Thông Châu vẫn được coi ổn định, trong lòng Sở Hoan cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao được yên ổn mãi mãi vẫn tốt hơn náo động rất nhiều rồi.
Sở Hoan rất thích yên tĩnh, không thích náo động, tuy hắn chưa chắc có tấm lòng rộng lớn để là một hiệp sĩ vì nước vì dân, nhưng thấy cuộc sống của bách tính cũng có chút ổn định, trong lòng cũng cảm thấy vui vui.
Trên đường dòng người đi lại không nhiều, phía sau Sở Hoan cũng có hơn chục binh sĩ mang theo đao kiếm, rất nhiều người trong thành mấy ngày nay đều nhìn thấy cảnh tượng binh sĩ đi lại quanh các ngõ ngách con phố trong thành, nên cũng thấy quen rồi.
Sở Hoan cảm thấy có chút nhàm chán nhìn trước nhìn sau, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có hai người đang định đi tới, người đi phía trước mawtcj bộ xiêm y vải thô, gánh một gánh cá khô, sau lưng gã, là một người con gái ăn mặc rất bình thường, tuy mặc xiêm y bằng vải thô màu mận tím, nhưng nhìn bộ xiêm y đó rất hợp và nhìn cũng rất thướt tha.
Lỗ Thiên Hữu tuy thấy Sở Hoan và đám người đi tới, nhưng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng sau khi ánh mắt của Lâm Đại Nhi và Sở Hoan tiếp xúc nhau, thì thân hình Lâm Đại Nhi khẽ kinh động, nét mặt có chút biến sắc, đôi tay trắng nõn của nàng cũng không kìm nổi mà nắm chặt lấy nhau, da thịt toàn thân co thắt lại, tim đập rộn ràng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.