Quyển 2 - Chương 290: Mất tích
Sa Mạc
24/03/2013
Người mang nón một đao chém xuống. Cừu Như Huyết hiển nhiên không để cho đối phương có cơ hội xuất đao, nhưng lúc này ngay cả cơ hội né tránh cũng không kịp nói gì tới chuyện rút đao. Mắt thấy đại đao đang tới, gã chỉ có thể đưa cánh tay trái lên đỡ. Phốc một tiếng, một cánh tay bay ra. Cánh tay trái của Cừu Như Huyết đã bị chém ngang khuỷu, máu tươi bắn tung tóe.
Cừu Như Huyết cũng không hổ là đao khách nổi tiếng. Cánh tay trái bị đoạn, đối phương trì hoãn đao thế, tay phải của gã đã trong nháy mắt rút bội đao bên hông ra, nhanh như tia chớp, rạch qua bụng đối phương.
Người nọ vốn tưởng rằng một đao chém xuống Cừu Nhu Huyết chết không thể nghi ngờ, lại không thể tưởng được gã có thể dùng cánh tay ngăn cản. Thậm chí trong nháy mắt rút đao phản công, ánh đao lạnh như băng. Người mang nón hiển nhiên hiểu Cừu Như Huyết quyết đấu một mất một còn, thân hình gã lùi ra sau một bước, tránh thoát đao của Cừu Như Huyết.
Cừu Như Huyết bức lui đối phương, nhưng không tiếp tục tấn công, xoay người chạy về phía trong núi. Gã tuy bị đứt cánh tay, máu chảy xối xả nhưng cắn răng chịu đau đớn, toàn lực chạy trốn.
Chứng kiến cảnh tượng kinh tâm động phách, Tần Vũ mặt không còn chút máu. Hầu Hàn Tín cũng tràn đầy kinh hãi, không dám nhúc nhích cử động, sợ bị đối phương phát hiện.
Cừu Như Huyết xoay người chạy trốn, người mang nón cầm đao đuổi theo phía sau. Trong khu rừng rậm này chạy đã khó mà đuổi bắt còn khó hơn. Hầu Màn Tín và Tần Vũ thấy hai người đuổi nhau khuất dạng trong rừng cây sau nửa ngày mới hồi phục tinh thần.
Cuối cùng, Hầu Màn Tín thở hắt ra:
- Không phải đuổi bắt chúng ta.
Tần Vũ lòng vẫn còn sợ hãi:
- Người nọ là ai? Vì sao phải giết họ Cừu?
- Đừng đa sự nữa!
Hầu Màn Tín nói:
- Chúng ta đi mau!
Gã lúc này cảm thấy rừng cây âm khí um tùm, không dám nán lại lâu. Hai người không thấy bóng Cừu Như Huyết và người mang nón nữa, đoán rằng bọn họ đã đi xa. Cũng không biết Cừu Như Huyết có bị người mang nón đuổi kịp không nữa.
Gã bị người mang nón chém đứt cánh tay, nếu không xử lý kịp thời, mất nhiều máu, cuối cùng kiệt sức, chỉ sợ không tránh khỏi bị đuổi kịp. Tuy nhiên, Đinh Sơn này có vẻ rộng lớn, trên núi mọc đầy cây, hơn nữa, trời tuy có trăng, nhưng trong rừng hôn ám, tầm nhìn rất thấp, kết quả thế nào cũng không biết.
Tần Vũ nắm chặt đoản đao, hươ hươ về phía trước, Hầu Màn Tín cẩn thận đi phía sau Tần Vũ, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, như sợ đột nhiên nhảy ra một người cho mình một đao.
Tuy rằng có thể thấy chân núi lờ mờ, nhưng nếu muốn xuống núi, cũng không hề đơn giản. Đang nóng ruột muốn ra khỏi núi, Hầu Màn Tín chợt nghe phía trước truyền đến tiếng kêu, lòng thót lên, vội vàng nhìn kỹ, phát hiện Tần Vũ vẫn đi phía trước bất chợt không còn tung tích.
Hầu Màn Tín chấn động, lưng lạnh toát, thấp giọng gọi:
- Tần Vũ, ngươi ở đâu?
Trong rừng tĩnh mịch một mảnh, không có tiếng đáp của Tần Vũ.
Hầu Màn Tín biết sự tình không ổn, trong tay gã không có bất kỳ binh khí nào. Nếu có cung tiễn là thứ vũ khí gã sử dụng thành thạo có lẽ gã cũng còn lo sợ. Tiếc rằng ngay cả một mũi tên bây giờ gã cũng không có, tim gã đập thình thịch, thuận tay bẻ một nhánh cây cầm trên tay cả gan nói:
- Là ai? Ta nhìn thấy ngươi rồi, đi ra đi!
Giọng gã không lớn, tất nhiên không phải là đã thấy ai, chỉ là Tần Vũ đột nhiên biến mất, gã cảm thấy quỷ dị, nên lên tiếng thăm dò.
Xung quanh im ắng, không một tiếng động.
Hầu Màn Tín cả gan đi về phía trước vài bước, đột nhiên cảm thấy từ đằng sau thân cây đại thụ bên cạnh đường có một người bổ nhào ra. Gã phất tay lên đánh tới, nắm tay trúng ngay vào người nọ. Nhưng người nọ sau khi trúng đòn không có chút phản ứng. Hầu Màn Tín thấy mình đánh trúng đang hoan hỉ, bất chợt cảm thấy có chuyện không ổn, quay đầu nhìn kỹ, lập tức thấy có chút quen thuộc. Người từ phía sau thân cây bổ nhào vào gã chính là Tần Vũ.
Tần Vũ hai mắt trợn trừng, sắc mặt cực kỳ khủng bố, điều làm cho Hầu Màn Tín giật mình chính là yết hầu Tần Vũ máu chảy không ngừng. Yết hầu Tần Vũ, có ai ngờ đã bị cắt đứt.
Hầu Màn Tín quá sợ hãi, đột nhiên cảm thấy sau lưng có người tới gần. Gã vội vàng quay lại, nhưng không kịp, gáy gã đã bị đập mạnh vào, lập tức choáng váng té dập đầu xuống đất....
Cách Đinh Sơn bất quá chỉ hơn mười dặm cũng có một ngọn núi. Diện tích của nó so với Đinh Sơn tuy không thể so sánh được, nhưng bàn về độ cao thì không kém nhau là mấy. Trong cái lạnh lẽo của gió đêm, Sở Hoan lúc này đang ở trong rừng, nương vào ánh trăng có thể lờ mờ quan sát hình dạng của Đinh Sơn phía xa xa…
Thẳng đường đi tới, Sở Hoan căn bản không biết mục đích là đi đến đâu. Suốt lộ trình đều là Lâm đại nhân chỉ thị.
Nhưng ở trên đường, mỗi khi gặp lối rẽ, Lâm đại nhân đều dừng lại, tựa hồ như đang chọn đường đi, sau đó mới quyết định rẽ về hướng nào.
Kỳ thật vào ban đêm, năm người Lâm đại nhân đã đi đến ngọn núi nhỏ này. Từ đó về sau không hề rời đi. Sở Hoan không hiểu vì sao Lâm đại nhân lại lưu lại ở chỗ này, nhưng nhìn thấy Lâm đại nhân thỉnh thoảng lại trông về ngọn núi phía xa xa, Sở Hoan dường như cũng đã đoán ra cái gì.
Sở Hoan tuy đã tới Thông châu, nhưng không ghé qua Trần huyện. Về địa lý địa hình của Trần huyện không quen thuộc. Hắn có thể nương theo ánh trăng để quan sát đỉnh Đinh Sơn nhưng không thể thấy hết toàn bộ ngọn núi. Chẳng qua cũng lờ mờ thấy hình dạng ngọn núi như móng ngựa. Giữa móng ngựa, hồ như có một sơn cốc, khi đêm xuống, sơn cốc bắt đầu sáng đèn. Tuy cự ly rất xa nhưng những ngọn đèn giống như vì sao nên vẫn có thể thấy khá rõ.
Lưu lại trong ngọn núi nhỏ khoảng một hai canh giờ thì nhóm người thứ hai đã đuổi kịp tới. Từ giờ Dậu khi Sở Hoan vào núi, nhóm Vệ Thiên Thanh là nhóm đầu tiên đến nơi. Bọn họ cải trang thành phu khuân vác, có gần 30 người. Từ sau đó, cứ cách một thời gian ngắn lại có một nhóm người ngựa lặng lẽ không một tiếng động đến ngọn núi nhỏ này.
Sau khi vào núi, Lâm đại nhân phân phó mọi người nghỉ ngơi tạm trong bóng tối, dùng lương khô mang theo, nghiêm cấm nói chuyện, lại càng không cho phép đốt lửa. Hơn nữa, Vệ Thiên Thanh còn cắt cử tám gã dũng sĩ thủ vệ khắp nơi. Mục đích không phải là phòng bị có người tiến đến mà là ngăn cản bất luận kẻ nào đi ra ngoài.
Tất cả mọi người chỉ có thể ở yên trong núi, cự ly hoạt động đúng năm bước chân.
Đến canh ba, giờ Sửu, tám đội nhân mã đã tụ tập đầy đủ trong rừng, hơn hai trăm người sau khi vào núi đều lặng yên không một tiếng động. Cả khu rừng yên tĩnh như đã chết.
Bãi đá Đinh Cốc.
Lâm Đại Nhi một đêm không ngủ, gương mặt lạnh lùng có chút tiều tụy, cuối cùng vài người lục tục trở về. Đến hiện tại cũng chỉ có một người chưa về. Lâm Đại Nhi biết người nọ tám chín phần là gặp bất trắc, nếu không dựa vào hành trình lúc này cũng đã phải về đến bãi đá.
Nàng không biết người nọ còn sống hay đã chết, càng không biết là có phải hay không đang bị quan phủ nghiêm hình khảo vấn.
Nhưng Lâm Đại Nhi tin tưởng, người đó cho dù chết cũng sẽ không bán rẻ huynh đệ của mình.
Trong áng sáng cô độc lẻ loi của ngọn đèn dầu, Lâm Đại Nhi ngồi yên trên ghế, toàn trại vô cùng yên tĩnh, lòng nàng trĩu xuống.
Chợt nghe có tiếng đập cửa, Lâm Đại Nhi lập tức đứng dậy hỏi:
- Ai?
- Ta!
Từ ngoài cửa truyền đến giọng nói Lỗ Thiên Hữu:
- Đại Nhi, muội chưa ngủ sao?
Lâm Đại Nhi tới bên cửa, đang định mở cửa, nhưng ngay lập tức rụt tay lại, đêm khuya như vậy, mặc dù mình và Lỗ Thiên Hữu là thanh mai trúc mã, nhưng cô nam quả nử ở chung một phòng luôn không ổn. Nàng nhẹ giọng hỏi:
- Thiên Hữu ca, huynh còn chưa ngủ? Có chuyện gì sao?
Giọng Lỗ Thiên Hữu có chút lo lắng:
- Muội có thấy Cừu đại ca không?
- Cừu đại ca?
Lâm Đại Nhi cau mày lại, mở cửa, thấy Lỗ Thiên Hữu bồn chồn lo lắng đứng trước cửa không kìm nổi hỏi:
- Không thấy Cừu đại ca sao?
- Đúng vậy!
Lỗ Thiên Hữu cau mày nói:
- Hôm nay cùng Cừu đại ca luận bàn đao pháp, huynh ấy có chỉ điểm cho ta mấy chỗ, ta có chút chưa hiểu, muốn tìm huynh ấy hỏi thêm, thì thấy cửa phòng khép hờ, người chẳng thấy đâu. Ta đã tìm khắp một vòng trại rồi…
Lâm Đại Nhi vẻ mặt ngưng trọng hẳn, trong lòng đột nhiên có linh cảm không tốt.
Lỗ Thiên Hữu thấy Lâm Đại Nhi nhíu mày, biết Lâm Đại Nhi cũng không thấy Cừu Như Huyết, liền nói:
- Thôi Đại Nhi, muội nghỉ đi. Ta ra ngoài tìm huynh ấy. Có khi bí bách quá huynh ấy đi ra ngoài trại cũng nên.
Lâm Đại Nhi nghĩ đến cái gì, hỏi:
- Huynh đã hỏi các huynh đệ gác cửa trại chưa? Xem bọn họ có thấy Cừu đại ca đi ra không?
Lỗ Thiên Hữu mắt sáng lên, vỗ trán nói:
- Thật là hồ đồ, ta quên mất, chỉ biết tìm trong trại, thật hồ đồ. Đại Nhi, may mắn muội đã nhắc nhở, ta đi hỏi liền.
Lâm Đại Nhi nói:
- Chờ một chút!
Nàng trở về phòng, cầm đao của mình lên:
- Muội đi cùng huynh.
Lỗ Thiên Hữu ôn nhu cười, gật gật đầu.
Hai người đến cửa trại, trong lúc này, người gác cửa trại đang thay ca, Lâm Đại Nhi trực tiếp hỏi:
- Các ngươi có nhìn thấy Cừu đại ca đi ra ngoài không?
Cừu Như Huyết vào bãi đá, người trong trại ai cũng biết. Một người gật đầu:
- Một canh giờ trước có đi qua, có nói rất nhanh sẽ trở về, nhưng đến hiện tại vẫn chưa thấy tung tích.
Lỗ Thiên Hữu nhíu mày, mồm lẩm bẩm: Huynh ấy đi ra ngoài làm gì nhỉ?
Lâm Đại Nhi lại tỏ ra lo lắng, nhìn Lỗ Thiên Hữu định nói gì đó, cuối cùng lại vẫn im lặng.
- Ta đi ra ngoài xem!
Lỗ Thiên Hữu trầm ngâm một lát, đi ra cửa trại. Lâm Đại Nhi đi theo sau:
- Muội đi cùng huynh!
Rồi nàng quay lại dặn dò:
- Các ngươi đi thông báo cho mọi người, tối nay không được ngủ, cảnh giác cao độ!
Người nọ ngạc nhiên hỏi:
- Đại Nhi tỷ, chẳng lẽ hội gặp nguy hiểm?
Lâm Đại Nhi nói:
- Cẩn thận không bao giờ thừa!
Rồi cũng không nhiều lời, nàng chạy đuổi theo Lỗ Thiên Hữu.
Lỗ Thiên Hữu nhìn Lâm Đại Nhi hỏi:
- Đại Nhi, muội vì sao muốn mọi người cảnh giác! Chẳng lẽ muội cảm thấy có gì không ổn?
Lâm Đại Nhi im lặng một lát, rốt cuộc nói:
- Cũng cần phòng bị!
- Muội hoài nghi Cừu đại ca?
Lỗ Thiên Hữu cau mày lại hỏi.
- Thiên Hữu ca, huynh không cần nghĩ nhiều.
Lâm Đại Nhi trong lòng kỳ thật vẫn nghi ngờ Cừu Như Huyết. Nhưng vì Cừu Như Huyết đã cùng Lỗ Thiên Hữu kết bái huynh đệ nên nàng cũng không tiện nói, chỉ nhẹ nhàng:
- Hôm nay có biến, chung quy lại cũng nên đề phòng.
Lỗ Thiên Hữu gật đầu, chỉ hướng bên phải nói:
- Chúng ta đi đến bên kia xem. Bên kia có một con sông, không biết Cừu đại ca có đến đó không?
Bên ngoài mười dặm, trong núi rừng, hai trăm người đã tụ tập một chỗ, lúc này đang nghiêm túc đứng nhìn Lâm đại nhân chắp tay sau lưng vừa đi vừa chậm rãi nói:
- Các ngươi là tinh nhuệ Cấm Vệ quân, là con dao găm sắc bén của Đại Tần ta, của Tây Sơn đạo. Bản quan mượn con dao này trong tay Kiều Tổng đốc, tất nhiên là muốn dùng vào việc giết người.
Tất cả mọi người nắm chặt lấy chuôi đao.
- Mỗi một cây đao, đều có giá trị của nó.
Lâm đại nhân ánh mắt sắc bén, sẵng giọng nói:
- Lưỡi đao một khi rút ra khỏi vỏ, máu tươi ba thước. Tối nay khi các ngươi rút đao khỏi vỏ, cũng là thời khắc các ngươi được tưởng thưởng. Kiểm kê chiến lợi phẩm, bản quan chỉ nhìn lỗ tai, một lỗ tai 50 lượng bạc. Cái này chính là giá trị của việc các ngươi rút đao khỏi vỏ.
Trong Cấm Vệ quân lập tức có người lộ ra vẻ hưng phấn.
50 lượng bạc, đối với đại bộ phận bọn họ mà nói, một năm quân lương cũng không bằng.
Lâm đại nhân lấy từ trong tay áo ra một dây lưng màu trắng, quấn lên cánh tay:
- Các ngươi trước khi lâm trận cũng sẽ có một cái dây lưng thế này. Hiện tại có thể quấn vào tayi. Bản quan hy vọng các ngươi lúc trở về, dây lưng sẽ nhuốm màu hồng. Bản quan nhắc lại: một lỗ tai 50 lượng bạc, ngay cả lỗ tai già hay yếu bản quan cũng không quan tâm.
Câu nói sau cùng, đại bộ phận mọi người đều lơ đễnh, nhưng Sở Hoan nghe thấy trong lòng chấn động.
Cừu Như Huyết cũng không hổ là đao khách nổi tiếng. Cánh tay trái bị đoạn, đối phương trì hoãn đao thế, tay phải của gã đã trong nháy mắt rút bội đao bên hông ra, nhanh như tia chớp, rạch qua bụng đối phương.
Người nọ vốn tưởng rằng một đao chém xuống Cừu Nhu Huyết chết không thể nghi ngờ, lại không thể tưởng được gã có thể dùng cánh tay ngăn cản. Thậm chí trong nháy mắt rút đao phản công, ánh đao lạnh như băng. Người mang nón hiển nhiên hiểu Cừu Như Huyết quyết đấu một mất một còn, thân hình gã lùi ra sau một bước, tránh thoát đao của Cừu Như Huyết.
Cừu Như Huyết bức lui đối phương, nhưng không tiếp tục tấn công, xoay người chạy về phía trong núi. Gã tuy bị đứt cánh tay, máu chảy xối xả nhưng cắn răng chịu đau đớn, toàn lực chạy trốn.
Chứng kiến cảnh tượng kinh tâm động phách, Tần Vũ mặt không còn chút máu. Hầu Hàn Tín cũng tràn đầy kinh hãi, không dám nhúc nhích cử động, sợ bị đối phương phát hiện.
Cừu Như Huyết xoay người chạy trốn, người mang nón cầm đao đuổi theo phía sau. Trong khu rừng rậm này chạy đã khó mà đuổi bắt còn khó hơn. Hầu Màn Tín và Tần Vũ thấy hai người đuổi nhau khuất dạng trong rừng cây sau nửa ngày mới hồi phục tinh thần.
Cuối cùng, Hầu Màn Tín thở hắt ra:
- Không phải đuổi bắt chúng ta.
Tần Vũ lòng vẫn còn sợ hãi:
- Người nọ là ai? Vì sao phải giết họ Cừu?
- Đừng đa sự nữa!
Hầu Màn Tín nói:
- Chúng ta đi mau!
Gã lúc này cảm thấy rừng cây âm khí um tùm, không dám nán lại lâu. Hai người không thấy bóng Cừu Như Huyết và người mang nón nữa, đoán rằng bọn họ đã đi xa. Cũng không biết Cừu Như Huyết có bị người mang nón đuổi kịp không nữa.
Gã bị người mang nón chém đứt cánh tay, nếu không xử lý kịp thời, mất nhiều máu, cuối cùng kiệt sức, chỉ sợ không tránh khỏi bị đuổi kịp. Tuy nhiên, Đinh Sơn này có vẻ rộng lớn, trên núi mọc đầy cây, hơn nữa, trời tuy có trăng, nhưng trong rừng hôn ám, tầm nhìn rất thấp, kết quả thế nào cũng không biết.
Tần Vũ nắm chặt đoản đao, hươ hươ về phía trước, Hầu Màn Tín cẩn thận đi phía sau Tần Vũ, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn lại, như sợ đột nhiên nhảy ra một người cho mình một đao.
Tuy rằng có thể thấy chân núi lờ mờ, nhưng nếu muốn xuống núi, cũng không hề đơn giản. Đang nóng ruột muốn ra khỏi núi, Hầu Màn Tín chợt nghe phía trước truyền đến tiếng kêu, lòng thót lên, vội vàng nhìn kỹ, phát hiện Tần Vũ vẫn đi phía trước bất chợt không còn tung tích.
Hầu Màn Tín chấn động, lưng lạnh toát, thấp giọng gọi:
- Tần Vũ, ngươi ở đâu?
Trong rừng tĩnh mịch một mảnh, không có tiếng đáp của Tần Vũ.
Hầu Màn Tín biết sự tình không ổn, trong tay gã không có bất kỳ binh khí nào. Nếu có cung tiễn là thứ vũ khí gã sử dụng thành thạo có lẽ gã cũng còn lo sợ. Tiếc rằng ngay cả một mũi tên bây giờ gã cũng không có, tim gã đập thình thịch, thuận tay bẻ một nhánh cây cầm trên tay cả gan nói:
- Là ai? Ta nhìn thấy ngươi rồi, đi ra đi!
Giọng gã không lớn, tất nhiên không phải là đã thấy ai, chỉ là Tần Vũ đột nhiên biến mất, gã cảm thấy quỷ dị, nên lên tiếng thăm dò.
Xung quanh im ắng, không một tiếng động.
Hầu Màn Tín cả gan đi về phía trước vài bước, đột nhiên cảm thấy từ đằng sau thân cây đại thụ bên cạnh đường có một người bổ nhào ra. Gã phất tay lên đánh tới, nắm tay trúng ngay vào người nọ. Nhưng người nọ sau khi trúng đòn không có chút phản ứng. Hầu Màn Tín thấy mình đánh trúng đang hoan hỉ, bất chợt cảm thấy có chuyện không ổn, quay đầu nhìn kỹ, lập tức thấy có chút quen thuộc. Người từ phía sau thân cây bổ nhào vào gã chính là Tần Vũ.
Tần Vũ hai mắt trợn trừng, sắc mặt cực kỳ khủng bố, điều làm cho Hầu Màn Tín giật mình chính là yết hầu Tần Vũ máu chảy không ngừng. Yết hầu Tần Vũ, có ai ngờ đã bị cắt đứt.
Hầu Màn Tín quá sợ hãi, đột nhiên cảm thấy sau lưng có người tới gần. Gã vội vàng quay lại, nhưng không kịp, gáy gã đã bị đập mạnh vào, lập tức choáng váng té dập đầu xuống đất....
Cách Đinh Sơn bất quá chỉ hơn mười dặm cũng có một ngọn núi. Diện tích của nó so với Đinh Sơn tuy không thể so sánh được, nhưng bàn về độ cao thì không kém nhau là mấy. Trong cái lạnh lẽo của gió đêm, Sở Hoan lúc này đang ở trong rừng, nương vào ánh trăng có thể lờ mờ quan sát hình dạng của Đinh Sơn phía xa xa…
Thẳng đường đi tới, Sở Hoan căn bản không biết mục đích là đi đến đâu. Suốt lộ trình đều là Lâm đại nhân chỉ thị.
Nhưng ở trên đường, mỗi khi gặp lối rẽ, Lâm đại nhân đều dừng lại, tựa hồ như đang chọn đường đi, sau đó mới quyết định rẽ về hướng nào.
Kỳ thật vào ban đêm, năm người Lâm đại nhân đã đi đến ngọn núi nhỏ này. Từ đó về sau không hề rời đi. Sở Hoan không hiểu vì sao Lâm đại nhân lại lưu lại ở chỗ này, nhưng nhìn thấy Lâm đại nhân thỉnh thoảng lại trông về ngọn núi phía xa xa, Sở Hoan dường như cũng đã đoán ra cái gì.
Sở Hoan tuy đã tới Thông châu, nhưng không ghé qua Trần huyện. Về địa lý địa hình của Trần huyện không quen thuộc. Hắn có thể nương theo ánh trăng để quan sát đỉnh Đinh Sơn nhưng không thể thấy hết toàn bộ ngọn núi. Chẳng qua cũng lờ mờ thấy hình dạng ngọn núi như móng ngựa. Giữa móng ngựa, hồ như có một sơn cốc, khi đêm xuống, sơn cốc bắt đầu sáng đèn. Tuy cự ly rất xa nhưng những ngọn đèn giống như vì sao nên vẫn có thể thấy khá rõ.
Lưu lại trong ngọn núi nhỏ khoảng một hai canh giờ thì nhóm người thứ hai đã đuổi kịp tới. Từ giờ Dậu khi Sở Hoan vào núi, nhóm Vệ Thiên Thanh là nhóm đầu tiên đến nơi. Bọn họ cải trang thành phu khuân vác, có gần 30 người. Từ sau đó, cứ cách một thời gian ngắn lại có một nhóm người ngựa lặng lẽ không một tiếng động đến ngọn núi nhỏ này.
Sau khi vào núi, Lâm đại nhân phân phó mọi người nghỉ ngơi tạm trong bóng tối, dùng lương khô mang theo, nghiêm cấm nói chuyện, lại càng không cho phép đốt lửa. Hơn nữa, Vệ Thiên Thanh còn cắt cử tám gã dũng sĩ thủ vệ khắp nơi. Mục đích không phải là phòng bị có người tiến đến mà là ngăn cản bất luận kẻ nào đi ra ngoài.
Tất cả mọi người chỉ có thể ở yên trong núi, cự ly hoạt động đúng năm bước chân.
Đến canh ba, giờ Sửu, tám đội nhân mã đã tụ tập đầy đủ trong rừng, hơn hai trăm người sau khi vào núi đều lặng yên không một tiếng động. Cả khu rừng yên tĩnh như đã chết.
Bãi đá Đinh Cốc.
Lâm Đại Nhi một đêm không ngủ, gương mặt lạnh lùng có chút tiều tụy, cuối cùng vài người lục tục trở về. Đến hiện tại cũng chỉ có một người chưa về. Lâm Đại Nhi biết người nọ tám chín phần là gặp bất trắc, nếu không dựa vào hành trình lúc này cũng đã phải về đến bãi đá.
Nàng không biết người nọ còn sống hay đã chết, càng không biết là có phải hay không đang bị quan phủ nghiêm hình khảo vấn.
Nhưng Lâm Đại Nhi tin tưởng, người đó cho dù chết cũng sẽ không bán rẻ huynh đệ của mình.
Trong áng sáng cô độc lẻ loi của ngọn đèn dầu, Lâm Đại Nhi ngồi yên trên ghế, toàn trại vô cùng yên tĩnh, lòng nàng trĩu xuống.
Chợt nghe có tiếng đập cửa, Lâm Đại Nhi lập tức đứng dậy hỏi:
- Ai?
- Ta!
Từ ngoài cửa truyền đến giọng nói Lỗ Thiên Hữu:
- Đại Nhi, muội chưa ngủ sao?
Lâm Đại Nhi tới bên cửa, đang định mở cửa, nhưng ngay lập tức rụt tay lại, đêm khuya như vậy, mặc dù mình và Lỗ Thiên Hữu là thanh mai trúc mã, nhưng cô nam quả nử ở chung một phòng luôn không ổn. Nàng nhẹ giọng hỏi:
- Thiên Hữu ca, huynh còn chưa ngủ? Có chuyện gì sao?
Giọng Lỗ Thiên Hữu có chút lo lắng:
- Muội có thấy Cừu đại ca không?
- Cừu đại ca?
Lâm Đại Nhi cau mày lại, mở cửa, thấy Lỗ Thiên Hữu bồn chồn lo lắng đứng trước cửa không kìm nổi hỏi:
- Không thấy Cừu đại ca sao?
- Đúng vậy!
Lỗ Thiên Hữu cau mày nói:
- Hôm nay cùng Cừu đại ca luận bàn đao pháp, huynh ấy có chỉ điểm cho ta mấy chỗ, ta có chút chưa hiểu, muốn tìm huynh ấy hỏi thêm, thì thấy cửa phòng khép hờ, người chẳng thấy đâu. Ta đã tìm khắp một vòng trại rồi…
Lâm Đại Nhi vẻ mặt ngưng trọng hẳn, trong lòng đột nhiên có linh cảm không tốt.
Lỗ Thiên Hữu thấy Lâm Đại Nhi nhíu mày, biết Lâm Đại Nhi cũng không thấy Cừu Như Huyết, liền nói:
- Thôi Đại Nhi, muội nghỉ đi. Ta ra ngoài tìm huynh ấy. Có khi bí bách quá huynh ấy đi ra ngoài trại cũng nên.
Lâm Đại Nhi nghĩ đến cái gì, hỏi:
- Huynh đã hỏi các huynh đệ gác cửa trại chưa? Xem bọn họ có thấy Cừu đại ca đi ra không?
Lỗ Thiên Hữu mắt sáng lên, vỗ trán nói:
- Thật là hồ đồ, ta quên mất, chỉ biết tìm trong trại, thật hồ đồ. Đại Nhi, may mắn muội đã nhắc nhở, ta đi hỏi liền.
Lâm Đại Nhi nói:
- Chờ một chút!
Nàng trở về phòng, cầm đao của mình lên:
- Muội đi cùng huynh.
Lỗ Thiên Hữu ôn nhu cười, gật gật đầu.
Hai người đến cửa trại, trong lúc này, người gác cửa trại đang thay ca, Lâm Đại Nhi trực tiếp hỏi:
- Các ngươi có nhìn thấy Cừu đại ca đi ra ngoài không?
Cừu Như Huyết vào bãi đá, người trong trại ai cũng biết. Một người gật đầu:
- Một canh giờ trước có đi qua, có nói rất nhanh sẽ trở về, nhưng đến hiện tại vẫn chưa thấy tung tích.
Lỗ Thiên Hữu nhíu mày, mồm lẩm bẩm: Huynh ấy đi ra ngoài làm gì nhỉ?
Lâm Đại Nhi lại tỏ ra lo lắng, nhìn Lỗ Thiên Hữu định nói gì đó, cuối cùng lại vẫn im lặng.
- Ta đi ra ngoài xem!
Lỗ Thiên Hữu trầm ngâm một lát, đi ra cửa trại. Lâm Đại Nhi đi theo sau:
- Muội đi cùng huynh!
Rồi nàng quay lại dặn dò:
- Các ngươi đi thông báo cho mọi người, tối nay không được ngủ, cảnh giác cao độ!
Người nọ ngạc nhiên hỏi:
- Đại Nhi tỷ, chẳng lẽ hội gặp nguy hiểm?
Lâm Đại Nhi nói:
- Cẩn thận không bao giờ thừa!
Rồi cũng không nhiều lời, nàng chạy đuổi theo Lỗ Thiên Hữu.
Lỗ Thiên Hữu nhìn Lâm Đại Nhi hỏi:
- Đại Nhi, muội vì sao muốn mọi người cảnh giác! Chẳng lẽ muội cảm thấy có gì không ổn?
Lâm Đại Nhi im lặng một lát, rốt cuộc nói:
- Cũng cần phòng bị!
- Muội hoài nghi Cừu đại ca?
Lỗ Thiên Hữu cau mày lại hỏi.
- Thiên Hữu ca, huynh không cần nghĩ nhiều.
Lâm Đại Nhi trong lòng kỳ thật vẫn nghi ngờ Cừu Như Huyết. Nhưng vì Cừu Như Huyết đã cùng Lỗ Thiên Hữu kết bái huynh đệ nên nàng cũng không tiện nói, chỉ nhẹ nhàng:
- Hôm nay có biến, chung quy lại cũng nên đề phòng.
Lỗ Thiên Hữu gật đầu, chỉ hướng bên phải nói:
- Chúng ta đi đến bên kia xem. Bên kia có một con sông, không biết Cừu đại ca có đến đó không?
Bên ngoài mười dặm, trong núi rừng, hai trăm người đã tụ tập một chỗ, lúc này đang nghiêm túc đứng nhìn Lâm đại nhân chắp tay sau lưng vừa đi vừa chậm rãi nói:
- Các ngươi là tinh nhuệ Cấm Vệ quân, là con dao găm sắc bén của Đại Tần ta, của Tây Sơn đạo. Bản quan mượn con dao này trong tay Kiều Tổng đốc, tất nhiên là muốn dùng vào việc giết người.
Tất cả mọi người nắm chặt lấy chuôi đao.
- Mỗi một cây đao, đều có giá trị của nó.
Lâm đại nhân ánh mắt sắc bén, sẵng giọng nói:
- Lưỡi đao một khi rút ra khỏi vỏ, máu tươi ba thước. Tối nay khi các ngươi rút đao khỏi vỏ, cũng là thời khắc các ngươi được tưởng thưởng. Kiểm kê chiến lợi phẩm, bản quan chỉ nhìn lỗ tai, một lỗ tai 50 lượng bạc. Cái này chính là giá trị của việc các ngươi rút đao khỏi vỏ.
Trong Cấm Vệ quân lập tức có người lộ ra vẻ hưng phấn.
50 lượng bạc, đối với đại bộ phận bọn họ mà nói, một năm quân lương cũng không bằng.
Lâm đại nhân lấy từ trong tay áo ra một dây lưng màu trắng, quấn lên cánh tay:
- Các ngươi trước khi lâm trận cũng sẽ có một cái dây lưng thế này. Hiện tại có thể quấn vào tayi. Bản quan hy vọng các ngươi lúc trở về, dây lưng sẽ nhuốm màu hồng. Bản quan nhắc lại: một lỗ tai 50 lượng bạc, ngay cả lỗ tai già hay yếu bản quan cũng không quan tâm.
Câu nói sau cùng, đại bộ phận mọi người đều lơ đễnh, nhưng Sở Hoan nghe thấy trong lòng chấn động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.