Quyển 8 - Chương 1444: Mèo vờn chuột.
Sa Mạc
07/02/2015
- Phía trước là nơi nào?
- Hồi bẩm Sở Tổng đốc, khoảng mười dặm đường nữa là chuồng ngựa Thanh Nguyên.
Bên cạnh lập tức có người trả lời:
- Qua chuồng ngựa Thanh Nguyên, dựa theo tốc độ hiện giờ, không tới hai ngày là có thể tới thành Hạ Châu.
Cờ bay phấp phới, Sở Hoan dẫn binh mã Sóc Tuyền, sau khi rời Sóc Tuyền đi thẳng về phía tây.
- Chuồng ngựa Thanh Nguyên?
Sở Hoan nhìn phía trước, như có suy nghĩ.
Đế quốc Đại Tần có tám chuồng ngựa lớn, Tây Bắc đã chiếm cứ ba chuồng ngựa, trong đó Tây Quan Đạo đã có hai chuồng ngựa, chẳng qua hai chuồng ngựa này hiện giờ đã là danh nghĩa.
Vốn hai chuồng ngựa ở Tây Quan sản sinh ngựa Tây Bắc, đã từng là nơi cung cấp chiến mã quan trọng cho đế quốc, nhưng sau khi người Tây Lương đánh vào, Chu Lăng Nhạc thừa cơ chuyển dời toàn bộ chiến mã trong chuồng ngựa Tây Quan, hiện giờ hai chuồng ngựa cộng lại cũng không có bao nhiêu con, lại thêm dụng cụ tại chuồng ngựa đã bị phá hư nghiêm trọng sau khi người Tây Lương đánh tới.
Thấy chuồng ngựa hư hỏng, đến giờ còn chưa sửa chữa, vẫn tan hoang lộn xộn, chẳng qua cỏ mọc rất tốt, phương viên hơn mười dặm quanh chuồng ngựa vô cùng trống trải, cỏ xanh trải dài.
Lúc trước thành lập chuồng ngựa đương nhiên đã được đặc biệt lựa chọn, chuồng ngựa Thanh Nguyên là một trong tám chuồng ngựa lớn của đế quốc, vị trí địa lý hết sức ưu việt.
Nơi này chẳng những rộng lớn trống trải, hơn nữa ở gần chuồng ngựa Thanh Nguyên có một hồ lớn tên là hồ Thanh Nguyên, trên thực tế cái tên chuồng ngựa Thanh Nguyên được đặt dựa theo hồ này.
Chuồng ngựa nằm ở nơi cao, đi qua phía tây sẽ nghiêng xuống dưới, địa thế lại đột nhiên dần cao lên, hình thành một ao cốc hình móng ngựa, trong ao cốc ước chừng khoảng mười dặm, một thảm cỏ xanh, ở đây được gọi là Tuần Mã Cốc. Chuồng ngựa Thanh Nguyên là một trong tám chuồng ngựa lớn của đế quốc, mục đích chăm sóc ngựa chủ yếu là nuôi dưỡng chiến mã cường tráng nhất cho đế quốc, mà ngựa trong chuồng cũng không phải con nào cũng có thể trở thành chiến mã.
Muốn lựa chọn ngựa trở thành chiến mã trong rất nhiều ngựa, chắc chắn phải trải qua kiểm tra và huấn luyện, mà Tuần Mã Cốc là một trong những bãi huấn luyện quan trọng, chẳng những có thể huấn luyện năng lực lao xuống của tuấn mã, hơn nữa đối mặt sườn dốc cũng có thể kiểm tra tốc độ leo lên của tuấn mã.
- Truyền lệnh xuống, tới chuồng ngựa Thanh Nguyên, toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ, ăn lương khô, một canh giờ sau tiếp tục xuất phát!
Tuy rằng sắc trời đã sắp hoàng hôn, nhưng mấy ngày tiếp theo, toàn quân đều cố gắng dành thời gian tiếp viện thành Hạ Châu. Cứu binh như cứu hỏa, cho dù hành quân ban đêm, các tướng sĩ cũng tập mãi thành quen.
Quân lệnh truyền xuống, toàn quân cố gắng đẩy nhanh tốc độ tới chuồng ngựa Thanh Nguyên, nghỉ ngơi tại chỗ.
Sở Hoan xuống ngựa, ngồi trên mặt đất, tiếp nhận lương khô, trong lòng lại hơi lo lắng tình hình thành Hạ Châu.
Gặp nhau trên đường hẹp, kẻ dũng sẽ là người chiến thắng. Sở Hoan không thiếu dũng khí, nhưng lần này giao thủ với Chu Lăng Nhạc, lại biết phần thắng không lớn, nhưng trong lòng hắn chưa bao giờ có hai chữ khuất phục, chưa chiến đến giây phút cuối cùng, tuyệt đối sẽ không mất tin tưởng.
Các tướng sĩ giữ yên tĩnh, ai cũng không muốn tốn quá nhiều khí lực để nói chuyện, trên bãi cỏ trong chuồng ngựa, toàn quân yên lặng.
- Báo, cấp báo...!
Một hồi tiếng vó ngựa vang lên, mặt trời đã lặn, phía tây xuất hiện hai con tuấn mã đang chạy tới như bay, người chưa tới tiếng đã truyền tới từ xa.
Sở Hoan nhíu mày đứng dậy, hai con khoái mã chạy tới, một người xoay mình xuống ngựa chạy tới, quỳ gối trước mặt Sở Hoan, trình lên một phong thư. Sở Hoan vươn tay nhận lấy, mở phong thư ra, liếc mấy cái, vò phong thư thành cục nắm trong lòng bàn tay, hỏi:
- Tình hình thành Hạ Châu hiện giờ thế nào?
- Hồi bẩm Sở Tổng đốc, lúc chúng ta xuất phát, quân Thiên Sơn còn chưa công thành, chúng xây dựng cơ sở tạm thời bên ngoài thành tây hai mươi dặm.
Người mang thư bẩm.
Sở Hoan khẽ gật đầu, đám người Kỳ Hồng xuất chinh cùng Sở Hoan tiến tới dò hỏi:
- Sở Tổng đốc, xảy ra chuyện gì?
Sở Hoan hơi trầm ngâm, mới nói:
- Truyền lệnh xuống, không tiếp tục tiến quân, xây dựng cơ sở tạm thời ngay tại chuồng ngựa Thanh Nguyên.
Không để đám người Kỳ Hồng nói nhiều, hắn nói với người mang tin tức:
- Hai người các ngươi đã khổ cực rồi, lập tức trở về, nói cho Bùi tiên sinh, bản Đốc dẫn quân ngay ở chuồng ngựa Thanh Nguyên!
Hai người đưa thư chắp tay lui ra.
Chờ hai người cưỡi ngựa rời đi, Kỳ Hồng mới nghi hoặc hỏi:
- Sở Tổng đốc, chúng ta không tiếp tục tiến quân sao? Vậy... vậy thành Hạ Châu làm sao bây giờ?
- Bùi tiên sinh gửi thư, để chúng ta xây dựng cơ sở tạm thời ngay ở chuồng ngựa Thanh Nguyên.
Sở Hoan nhíu chặt hai hàng lông mày:
- Binh mã của Chu Lăng Nhạc rất nhiều, nếu như chúng ta trực tiếp giết tới, chỉ sợ Chu Lăng Nhạc sẽ chia quân vượt qua thành Hạ Châu, ngăn cản chúng ta cứu viện thành Hạ Châu. Bùi tiên sinh cũng không nói gì thêm, chỉ nói chúng ta trú quân ở chuồng ngựa Thanh Nguyên, tùy thời tiếp ứng.
- Tiếp ứng?
Kỳ Hồng càng nghi hoặc:
- Rốt cuộc Bùi tiên sinh muốn làm cái gì? Hai chữ tiếp ứng này nên hiểu thế nào? Nói là thành Hạ Châu một khi nguy cấp, chúng ta sẽ tới cứu viện, hay là nói... thành Hạ Châu không ngăn cản nổi, Bùi tiên sinh sẽ dẫn binh phá vòng vây, để chúng ta tiếp ứng họ?
- Hẳn là thứ hai.
Sở Hoan như có suy nghĩ:
- Thành Hạ Châu đã nguy cấp, thời điểm này Bùi tiên sinh để chúng ta án binh bất động, hẳn là có sắp xếp.
- Sở Tổng đốc, tại sao Bùi tiên sinh không nói rõ ràng ý của hắn với ngài?
Kỳ Hồng ngạc nhiên hỏi:
- Thật sự muốn chúng ta chờ ở nơi này sao?
Sở Hoan trầm mặc một lát, cuối cùng nói:
- Phái thám báo, chú ý tình hình phía tây, bản Đốc giao quyền chỉ huy chiến sự Hạ Châu cho Bùi tiên sinh, chiến thuật chiến lược của chiến sự Hạ Châu, đều phải nghe theo Bùi tiên sinh.
Sở Hoan nhất thời khó hiểu ý đồ của Bùi Tích, dường như Bùi Tích lại hiểu rất rõ tâm tư của Chu Lăng Nhạc, dân chúng ngoài thành khí thế ngất trời kéo đất lấp mương, thủ quân trơ mắt nhìn xem, đều rất lo lắng, trái lại Bùi Tích bình thản, không có vẻ lo âu.
Hàn Anh lựa chọn một số cung thủ tiễn thuật tinh chuẩn bắn tên về phía những dân chúng kia mấy lần theo ý của Bùi Tích, cũng không đả thương người, đều bắn bên cạnh dân chúng. Lúc mới đầu những dân chúng kia đều rất kinh hoảng, vứt xẻng cuốc trong tay xoay người chạy trốn, chờ qua một hồi tường thành không bắn tên nữa, tướng lãnh quân Thiên Sơn dường như đã tiến hành khích lệ dân chúng một phen, một số dân chúng gan lớn lại tới gần, sau đó dân chúng lại lục tục trở về tiếp tục lấp đất. Tường thành lại bắn, dân chúng lại lùi, cứ liên tục như vậy, dân chúng dưới thành dường như cũng nhìn ra thủ quân chỉ bắn tên đe dọa, lá gan bắt đầu lớn lên, sau này bắn tên ra, dân chúng cũng không thèm quan tâm.
Hàn Anh không có biện pháp, cũng may từ đầu Bùi Tích đã nói, thủ đoạn này đơn giản là kéo dài tiến độ của dân chúng.
Chẳng qua một ngày, chiến hào đầu tiên ở cửa tây thành Hạ Châu đã bị lấp đầy, tiến độ quả thực kinh người.
Sau đó hai ngày, các dân chúng lại liên tục làm việc tăng giờ, mà quân Thiên Sơn ba ngày liên tục ở ngoài thành nhìn nhau với thủ quân, các dân chúng đổ mồ hôi như mưa, quân Thiên Sơn chỉ chờ đợi, ăn ngủ tại chỗ.
Hàn Anh nhìn thấy, không khỏi cảm thán trong lòng, tuy rằng Chu Lăng Nhạc này dã tâm bừng bừng, nhưng luyện binh giỏi, mặc kệ sức chiến đấu của quân Thiên Sơn thế nào, nhưng ít nhất kỷ luật của chúng quả thực rất nghiêm minh.
Chờ đến lúc các dân chúng sắp lấy đầy chiến hào thứ ba, thủ quân trên tường thành biết rõ đại chiến sắp bắt đầu, chiến hào lấp đầy, là thời khắc mở màn cuộc chiến.
Đúng lúc này, quân Tây Bắc vẫn luôn ở Phục Quỷ Lĩnh không di chuyển cuối cùng có hành động, cờ xí quân Tây Bắc bắt đầu di chuyển từ trên núi hướng về phía cửa bắc thành Hạ Châu.
Phòng thành Hạ Châu, cửa chính hướng tây do chủ tướng thủ thành Hàn Anh tự mình trấn thủ, cửa bắc do Thống lĩnh Cấm Vệ Quân Tây Quan Phong Tự Doanh Hứa Thiệu trấn thủ.
Quân Thiên Sơn ba ngày liên tiếp không có động tác lớn, chờ đến lúc các dân chúng sắp lấp đầy chiến hào cuối cùng, quân Thiên Sơn bắt đầu có hành động, từ trong quân trận của chúng, mấy chục chiếc xe bắn đá lớn chậm rãi đi ra, xếp thành một hàng trước trận, những xe bắn đá này khác rất nhiều so với xe bắn đá nhỏ trên đầu tường, thể tích lớn hơn rất nhiều, được trang bị vòng lăn, cần mười mấy người mới có thể khởi động.
Quân Thiên Sơn biểu hiện hết sức thong dong, từ trên xuống dưới có vẻ rất nhẹ nhõm, hơn mười chiếc xe bắn đá khổng lồ xếp hàng trước trận, chậm rãi chuẩn bị tấn công, dường như cũng chẳng muốn đẩy, muốn dùng mấy chục chiếc xe bắn đá khổng lồ mang tới áp lực chấn nhiếp thủ quân.
Hàn Anh rất rõ ràng, Chu Lăng Nhạc đã sớm chuẩn bị thống nhất Tây Bắc, đương nhiên đã sớm âm thầm chuẩn bị, chẳng những tích góp từng chút lương thực; khôi giáp, binh khí, chiến mã cùng với những vũ khí vật liệu công thành này đương nhiên đã được chuẩn bị sẵn.
Khi xe bắn đá xếp xong vị trí, quân Tây Bắc của Cam Hầu cũng đã tới ngoài cửa thành Bắc, so với vũ khí công thành của quân Thiên Sơn, quân Tây Bắc đương nhiên không có xe bắn đá.
Rất nhiều người đều biết Chu Lăng Nhạc tướng mạo nho nhã, tính tình trầm ổn, dù bày trận công thành cũng không nóng vội, sau khi chậm rãi bày trận ở cửa tây, đã điều động gần nửa binh mã di chuyển tới cửa thành nam và cửa thành đông Hạ Châu, lại thêm quân Tây Bắc ở cửa thành bắc, toàn bộ thành Hạ Châu đã bị vây bốn phía.
Liên quân Cam Chu, người đông thế mạnh, tuy quân Tây Bắc đã điều 5000 binh mã tới Hội Xuyên tiếp viện, nhưng vẫn có được hơn hai vạn tướng sĩ kiêu dũng thiện chiến, mà tổng binh lực Chu Lăng Nhạc xuất động đã vượt qua bảy vạn người, tuy rằng trong đó phần lớn là lính hậu cần phục vụ kỵ binh, nhưng binh mã tác chiến thực tế cũng vượt qua năm vạn người.
Mặc dù trước khi chiến đấu Sở Hoan đã tăng binh cho thành Hạ Châu, nhưng binh mã Tây Quan vốn kém hơn Thiên Sơn, tổng binh lực thành Hạ Châu cộng lại chưa tới hai vạn người, cũng may thành Hạ Châu không giống rất nhiều thành lớn trong quan, ví dụ như kinh thành Lạc An có hơn mười cửa thành lớn nhỏ, mà thành Hạ Châu chỉ có vỏn vẹn bốn cửa thành. Dù là vậy thực sự phải chia quân trấn thủ bốn cửa thành, binh lực vốn ở thế yếu còn phải chia bốn phía, ngoại trừ cửa tây bố trí sáu ngàn binh lực, mặt khác rút hai ngàn người với tư cách quân biệt động, tùy thời tiếp viện tất cả các cửa chiến sự căng thẳng, thủ quân ba cửa khác trên thực tế chỉ có khoảng ba ngàn người.
Chu Lăng Nhạc binh hùng tướng mạnh, trang bị nhiều vũ khí công thành, hơn nữa lợi dụng dân chúng đơn giản phá hủy chiến hào phòng ngự ngoài cửa thành, binh lực trong tay đầy đủ, nhẹ nhàng điều động binh mã tới công hai cửa đông nam, hết thảy nước chảy mây trôi, cũng không nóng vội công kích, giống như chậm rãi chơi mèo vờn chuột một hồi.
- Hồi bẩm Sở Tổng đốc, khoảng mười dặm đường nữa là chuồng ngựa Thanh Nguyên.
Bên cạnh lập tức có người trả lời:
- Qua chuồng ngựa Thanh Nguyên, dựa theo tốc độ hiện giờ, không tới hai ngày là có thể tới thành Hạ Châu.
Cờ bay phấp phới, Sở Hoan dẫn binh mã Sóc Tuyền, sau khi rời Sóc Tuyền đi thẳng về phía tây.
- Chuồng ngựa Thanh Nguyên?
Sở Hoan nhìn phía trước, như có suy nghĩ.
Đế quốc Đại Tần có tám chuồng ngựa lớn, Tây Bắc đã chiếm cứ ba chuồng ngựa, trong đó Tây Quan Đạo đã có hai chuồng ngựa, chẳng qua hai chuồng ngựa này hiện giờ đã là danh nghĩa.
Vốn hai chuồng ngựa ở Tây Quan sản sinh ngựa Tây Bắc, đã từng là nơi cung cấp chiến mã quan trọng cho đế quốc, nhưng sau khi người Tây Lương đánh vào, Chu Lăng Nhạc thừa cơ chuyển dời toàn bộ chiến mã trong chuồng ngựa Tây Quan, hiện giờ hai chuồng ngựa cộng lại cũng không có bao nhiêu con, lại thêm dụng cụ tại chuồng ngựa đã bị phá hư nghiêm trọng sau khi người Tây Lương đánh tới.
Thấy chuồng ngựa hư hỏng, đến giờ còn chưa sửa chữa, vẫn tan hoang lộn xộn, chẳng qua cỏ mọc rất tốt, phương viên hơn mười dặm quanh chuồng ngựa vô cùng trống trải, cỏ xanh trải dài.
Lúc trước thành lập chuồng ngựa đương nhiên đã được đặc biệt lựa chọn, chuồng ngựa Thanh Nguyên là một trong tám chuồng ngựa lớn của đế quốc, vị trí địa lý hết sức ưu việt.
Nơi này chẳng những rộng lớn trống trải, hơn nữa ở gần chuồng ngựa Thanh Nguyên có một hồ lớn tên là hồ Thanh Nguyên, trên thực tế cái tên chuồng ngựa Thanh Nguyên được đặt dựa theo hồ này.
Chuồng ngựa nằm ở nơi cao, đi qua phía tây sẽ nghiêng xuống dưới, địa thế lại đột nhiên dần cao lên, hình thành một ao cốc hình móng ngựa, trong ao cốc ước chừng khoảng mười dặm, một thảm cỏ xanh, ở đây được gọi là Tuần Mã Cốc. Chuồng ngựa Thanh Nguyên là một trong tám chuồng ngựa lớn của đế quốc, mục đích chăm sóc ngựa chủ yếu là nuôi dưỡng chiến mã cường tráng nhất cho đế quốc, mà ngựa trong chuồng cũng không phải con nào cũng có thể trở thành chiến mã.
Muốn lựa chọn ngựa trở thành chiến mã trong rất nhiều ngựa, chắc chắn phải trải qua kiểm tra và huấn luyện, mà Tuần Mã Cốc là một trong những bãi huấn luyện quan trọng, chẳng những có thể huấn luyện năng lực lao xuống của tuấn mã, hơn nữa đối mặt sườn dốc cũng có thể kiểm tra tốc độ leo lên của tuấn mã.
- Truyền lệnh xuống, tới chuồng ngựa Thanh Nguyên, toàn quân nghỉ ngơi tại chỗ, ăn lương khô, một canh giờ sau tiếp tục xuất phát!
Tuy rằng sắc trời đã sắp hoàng hôn, nhưng mấy ngày tiếp theo, toàn quân đều cố gắng dành thời gian tiếp viện thành Hạ Châu. Cứu binh như cứu hỏa, cho dù hành quân ban đêm, các tướng sĩ cũng tập mãi thành quen.
Quân lệnh truyền xuống, toàn quân cố gắng đẩy nhanh tốc độ tới chuồng ngựa Thanh Nguyên, nghỉ ngơi tại chỗ.
Sở Hoan xuống ngựa, ngồi trên mặt đất, tiếp nhận lương khô, trong lòng lại hơi lo lắng tình hình thành Hạ Châu.
Gặp nhau trên đường hẹp, kẻ dũng sẽ là người chiến thắng. Sở Hoan không thiếu dũng khí, nhưng lần này giao thủ với Chu Lăng Nhạc, lại biết phần thắng không lớn, nhưng trong lòng hắn chưa bao giờ có hai chữ khuất phục, chưa chiến đến giây phút cuối cùng, tuyệt đối sẽ không mất tin tưởng.
Các tướng sĩ giữ yên tĩnh, ai cũng không muốn tốn quá nhiều khí lực để nói chuyện, trên bãi cỏ trong chuồng ngựa, toàn quân yên lặng.
- Báo, cấp báo...!
Một hồi tiếng vó ngựa vang lên, mặt trời đã lặn, phía tây xuất hiện hai con tuấn mã đang chạy tới như bay, người chưa tới tiếng đã truyền tới từ xa.
Sở Hoan nhíu mày đứng dậy, hai con khoái mã chạy tới, một người xoay mình xuống ngựa chạy tới, quỳ gối trước mặt Sở Hoan, trình lên một phong thư. Sở Hoan vươn tay nhận lấy, mở phong thư ra, liếc mấy cái, vò phong thư thành cục nắm trong lòng bàn tay, hỏi:
- Tình hình thành Hạ Châu hiện giờ thế nào?
- Hồi bẩm Sở Tổng đốc, lúc chúng ta xuất phát, quân Thiên Sơn còn chưa công thành, chúng xây dựng cơ sở tạm thời bên ngoài thành tây hai mươi dặm.
Người mang thư bẩm.
Sở Hoan khẽ gật đầu, đám người Kỳ Hồng xuất chinh cùng Sở Hoan tiến tới dò hỏi:
- Sở Tổng đốc, xảy ra chuyện gì?
Sở Hoan hơi trầm ngâm, mới nói:
- Truyền lệnh xuống, không tiếp tục tiến quân, xây dựng cơ sở tạm thời ngay tại chuồng ngựa Thanh Nguyên.
Không để đám người Kỳ Hồng nói nhiều, hắn nói với người mang tin tức:
- Hai người các ngươi đã khổ cực rồi, lập tức trở về, nói cho Bùi tiên sinh, bản Đốc dẫn quân ngay ở chuồng ngựa Thanh Nguyên!
Hai người đưa thư chắp tay lui ra.
Chờ hai người cưỡi ngựa rời đi, Kỳ Hồng mới nghi hoặc hỏi:
- Sở Tổng đốc, chúng ta không tiếp tục tiến quân sao? Vậy... vậy thành Hạ Châu làm sao bây giờ?
- Bùi tiên sinh gửi thư, để chúng ta xây dựng cơ sở tạm thời ngay ở chuồng ngựa Thanh Nguyên.
Sở Hoan nhíu chặt hai hàng lông mày:
- Binh mã của Chu Lăng Nhạc rất nhiều, nếu như chúng ta trực tiếp giết tới, chỉ sợ Chu Lăng Nhạc sẽ chia quân vượt qua thành Hạ Châu, ngăn cản chúng ta cứu viện thành Hạ Châu. Bùi tiên sinh cũng không nói gì thêm, chỉ nói chúng ta trú quân ở chuồng ngựa Thanh Nguyên, tùy thời tiếp ứng.
- Tiếp ứng?
Kỳ Hồng càng nghi hoặc:
- Rốt cuộc Bùi tiên sinh muốn làm cái gì? Hai chữ tiếp ứng này nên hiểu thế nào? Nói là thành Hạ Châu một khi nguy cấp, chúng ta sẽ tới cứu viện, hay là nói... thành Hạ Châu không ngăn cản nổi, Bùi tiên sinh sẽ dẫn binh phá vòng vây, để chúng ta tiếp ứng họ?
- Hẳn là thứ hai.
Sở Hoan như có suy nghĩ:
- Thành Hạ Châu đã nguy cấp, thời điểm này Bùi tiên sinh để chúng ta án binh bất động, hẳn là có sắp xếp.
- Sở Tổng đốc, tại sao Bùi tiên sinh không nói rõ ràng ý của hắn với ngài?
Kỳ Hồng ngạc nhiên hỏi:
- Thật sự muốn chúng ta chờ ở nơi này sao?
Sở Hoan trầm mặc một lát, cuối cùng nói:
- Phái thám báo, chú ý tình hình phía tây, bản Đốc giao quyền chỉ huy chiến sự Hạ Châu cho Bùi tiên sinh, chiến thuật chiến lược của chiến sự Hạ Châu, đều phải nghe theo Bùi tiên sinh.
Sở Hoan nhất thời khó hiểu ý đồ của Bùi Tích, dường như Bùi Tích lại hiểu rất rõ tâm tư của Chu Lăng Nhạc, dân chúng ngoài thành khí thế ngất trời kéo đất lấp mương, thủ quân trơ mắt nhìn xem, đều rất lo lắng, trái lại Bùi Tích bình thản, không có vẻ lo âu.
Hàn Anh lựa chọn một số cung thủ tiễn thuật tinh chuẩn bắn tên về phía những dân chúng kia mấy lần theo ý của Bùi Tích, cũng không đả thương người, đều bắn bên cạnh dân chúng. Lúc mới đầu những dân chúng kia đều rất kinh hoảng, vứt xẻng cuốc trong tay xoay người chạy trốn, chờ qua một hồi tường thành không bắn tên nữa, tướng lãnh quân Thiên Sơn dường như đã tiến hành khích lệ dân chúng một phen, một số dân chúng gan lớn lại tới gần, sau đó dân chúng lại lục tục trở về tiếp tục lấp đất. Tường thành lại bắn, dân chúng lại lùi, cứ liên tục như vậy, dân chúng dưới thành dường như cũng nhìn ra thủ quân chỉ bắn tên đe dọa, lá gan bắt đầu lớn lên, sau này bắn tên ra, dân chúng cũng không thèm quan tâm.
Hàn Anh không có biện pháp, cũng may từ đầu Bùi Tích đã nói, thủ đoạn này đơn giản là kéo dài tiến độ của dân chúng.
Chẳng qua một ngày, chiến hào đầu tiên ở cửa tây thành Hạ Châu đã bị lấp đầy, tiến độ quả thực kinh người.
Sau đó hai ngày, các dân chúng lại liên tục làm việc tăng giờ, mà quân Thiên Sơn ba ngày liên tục ở ngoài thành nhìn nhau với thủ quân, các dân chúng đổ mồ hôi như mưa, quân Thiên Sơn chỉ chờ đợi, ăn ngủ tại chỗ.
Hàn Anh nhìn thấy, không khỏi cảm thán trong lòng, tuy rằng Chu Lăng Nhạc này dã tâm bừng bừng, nhưng luyện binh giỏi, mặc kệ sức chiến đấu của quân Thiên Sơn thế nào, nhưng ít nhất kỷ luật của chúng quả thực rất nghiêm minh.
Chờ đến lúc các dân chúng sắp lấy đầy chiến hào thứ ba, thủ quân trên tường thành biết rõ đại chiến sắp bắt đầu, chiến hào lấp đầy, là thời khắc mở màn cuộc chiến.
Đúng lúc này, quân Tây Bắc vẫn luôn ở Phục Quỷ Lĩnh không di chuyển cuối cùng có hành động, cờ xí quân Tây Bắc bắt đầu di chuyển từ trên núi hướng về phía cửa bắc thành Hạ Châu.
Phòng thành Hạ Châu, cửa chính hướng tây do chủ tướng thủ thành Hàn Anh tự mình trấn thủ, cửa bắc do Thống lĩnh Cấm Vệ Quân Tây Quan Phong Tự Doanh Hứa Thiệu trấn thủ.
Quân Thiên Sơn ba ngày liên tiếp không có động tác lớn, chờ đến lúc các dân chúng sắp lấp đầy chiến hào cuối cùng, quân Thiên Sơn bắt đầu có hành động, từ trong quân trận của chúng, mấy chục chiếc xe bắn đá lớn chậm rãi đi ra, xếp thành một hàng trước trận, những xe bắn đá này khác rất nhiều so với xe bắn đá nhỏ trên đầu tường, thể tích lớn hơn rất nhiều, được trang bị vòng lăn, cần mười mấy người mới có thể khởi động.
Quân Thiên Sơn biểu hiện hết sức thong dong, từ trên xuống dưới có vẻ rất nhẹ nhõm, hơn mười chiếc xe bắn đá khổng lồ xếp hàng trước trận, chậm rãi chuẩn bị tấn công, dường như cũng chẳng muốn đẩy, muốn dùng mấy chục chiếc xe bắn đá khổng lồ mang tới áp lực chấn nhiếp thủ quân.
Hàn Anh rất rõ ràng, Chu Lăng Nhạc đã sớm chuẩn bị thống nhất Tây Bắc, đương nhiên đã sớm âm thầm chuẩn bị, chẳng những tích góp từng chút lương thực; khôi giáp, binh khí, chiến mã cùng với những vũ khí vật liệu công thành này đương nhiên đã được chuẩn bị sẵn.
Khi xe bắn đá xếp xong vị trí, quân Tây Bắc của Cam Hầu cũng đã tới ngoài cửa thành Bắc, so với vũ khí công thành của quân Thiên Sơn, quân Tây Bắc đương nhiên không có xe bắn đá.
Rất nhiều người đều biết Chu Lăng Nhạc tướng mạo nho nhã, tính tình trầm ổn, dù bày trận công thành cũng không nóng vội, sau khi chậm rãi bày trận ở cửa tây, đã điều động gần nửa binh mã di chuyển tới cửa thành nam và cửa thành đông Hạ Châu, lại thêm quân Tây Bắc ở cửa thành bắc, toàn bộ thành Hạ Châu đã bị vây bốn phía.
Liên quân Cam Chu, người đông thế mạnh, tuy quân Tây Bắc đã điều 5000 binh mã tới Hội Xuyên tiếp viện, nhưng vẫn có được hơn hai vạn tướng sĩ kiêu dũng thiện chiến, mà tổng binh lực Chu Lăng Nhạc xuất động đã vượt qua bảy vạn người, tuy rằng trong đó phần lớn là lính hậu cần phục vụ kỵ binh, nhưng binh mã tác chiến thực tế cũng vượt qua năm vạn người.
Mặc dù trước khi chiến đấu Sở Hoan đã tăng binh cho thành Hạ Châu, nhưng binh mã Tây Quan vốn kém hơn Thiên Sơn, tổng binh lực thành Hạ Châu cộng lại chưa tới hai vạn người, cũng may thành Hạ Châu không giống rất nhiều thành lớn trong quan, ví dụ như kinh thành Lạc An có hơn mười cửa thành lớn nhỏ, mà thành Hạ Châu chỉ có vỏn vẹn bốn cửa thành. Dù là vậy thực sự phải chia quân trấn thủ bốn cửa thành, binh lực vốn ở thế yếu còn phải chia bốn phía, ngoại trừ cửa tây bố trí sáu ngàn binh lực, mặt khác rút hai ngàn người với tư cách quân biệt động, tùy thời tiếp viện tất cả các cửa chiến sự căng thẳng, thủ quân ba cửa khác trên thực tế chỉ có khoảng ba ngàn người.
Chu Lăng Nhạc binh hùng tướng mạnh, trang bị nhiều vũ khí công thành, hơn nữa lợi dụng dân chúng đơn giản phá hủy chiến hào phòng ngự ngoài cửa thành, binh lực trong tay đầy đủ, nhẹ nhàng điều động binh mã tới công hai cửa đông nam, hết thảy nước chảy mây trôi, cũng không nóng vội công kích, giống như chậm rãi chơi mèo vờn chuột một hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.