Quyển 2 - Chương 282: Một bình rượu
Sa Mạc
24/03/2013
Bốn cửa thành của phủ Vân Sơn đã bị phong tỏa. Toàn thành giới nghiêm, khắp các phố lớn ngõ nhỏ đâu cũng có bóng dáng Cấm Vệ quân dũng mãnh nhanh nhẹn. Sở Hoan nghe theo chỉ bảo của Vệ Thiên Thanh, cũng dẫn theo đội quân nhân mã lục soát loạn đảng khắp toàn thành.
Nhưng loạn đảng không dễ tìm, hơn nữa, nếu bọn họ đã bố trí chu đáo chặt chẽ, nhất định sớm có đường lui. Chỉ sợ thời điểm đoàn người Lâm Đại Nhi rời khỏi thành Vân Sơn, bọn họ đã lặng yêu không một tiếng động mà ẩn nấp cẩn thận.
Trong thành giới nghiêm, các đường trong ngõ ngoài đều bị chặn kín. Chuyện pháp trường bị cướp đã nhanh chóng lan truyền khắp thành Vân Sơn. Người dân ai nấy đều lo lắng tai bay vạ gió, còn ai dám đi ra ngoài?
Sở Hoan dẫn theo một đội binh mã lục soát mấy phố không phát hiện được gì khả nghi. Trên thực tế, hắn cũng không hy vọng sẽ bắt được người nào.
Khi trời chập choạng tối, hắn mới thu quân. Một gã kỵ binh chạy tới, xoay người xuống ngựa, bẩm báo:
- Sở Vệ tướng, Tổng đốc đại nhân có lệnh ngài lập tức thu đội, cấp tốc trở về phủ Tổng đốc nghe lệnh.
Sở Hoan lập tức gật đầu nhận lệnh.
Hắn nhìn thấy sắc trời đã tối, lúc này mới lệnh cho Vương Hàm dẫn quân hồi doanh, còn mình thì giục ngựa chạy đến phủ Tổng đốc.
Biến cố pháp trường xảy ra cho đến lúc này, Sở Hoan vẫn có cảm giác có nhiều điểm đáng nghi. Kiều Minh Đường có thể làm Tổng đốc một đạo, đó là hạng fin vô cùng thông minh, phía sau còn có Từ Tòng Dương lăn lộn quan trường vài thập niên, không nói đến những người khác, hai người này tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất.
Dựa vào trí tuệ hai người dụng tâm bày binh bố trận, Sở Hoan kỳ thật đã sớm đoán ra khả năng sẽ dụ được đồng mưu của loạn đảng.
Nhưng cho dù là thả mồi cho cá, cho dù ở pháp trước có vẻ có sơ hở để câu dẫn kẻ thù mắc câu, nhưng bên ngoài nhất định sẽ bố trí trọng binh. Với hiểu biết phủ Vân Sơn của Kiều Minh Đường, chỉ cần dụng tâm bố trí, cũng có đủ binh lực phong tỏa các đường phố quan trọng gần đó. Bè đảng của Lâm Đại Nhi tuy rằng dũng mãnh, thậm chí sử dụng cả khói độc và trâu lửa nhưng đối mặt quan binh cả thực lực và sự chuẩn bị đều mạnh không có khả năng trốn thoát đơn giản như vậy.
Cứ cho là Kiều Minh Đường có thể sơ sẩy, tự cho mình là đúng, nhưng ngay cả Từ Tòng Dương tột đỉnh mưu trí như vậy mà cũng hồ đồ làm theo.
Trên thực tế, tất cả đều có vẻ như đầy sơ hở.
Kiều Minh Đường sắp xếp mai phục tại hướng Bắc, hơn bốn mưoi kỵ binh tuy rằng không tính là ít nhưng cũng không thể gọi là nhiều. Thật sự nếu muốn một lưới bắt hết loạn đảng thì phải sắp xếp nhân sự nhiều hơn, lấy an toàn làm đầu.
Hơn nữa, với trí tuệ của Kiều Minh Đường tuyệt đối không thể không phát hiện ra hướng Bắc là nơi có thể bị phá vòng vây nhất, cần an bài binh lực, ngược lại, hướng Bắc lại mỏng binh lực nhất.
Sở Hoan tất nhiên không tin Kiều Minh Đường dễ dàng sơ suất như thế, càng không tin Từ Tòng Dương hồ đồ, và dĩ nhiên không thể tin cả hai đại thần này cùng lúc phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy.
Nhưng sự thật sờ sờ trước mắt, hôm nay bố trí của quan bố xem qua có vẻ rất hùng mạnh, trên thực tế sơ hở chồng chất.
Nếu không phải bọn họ phạm sai lầm, thì chỉ có thể có một giả thuyết là bọn họ cố ý tạo thành.
Lúc ở pháp trường hắn đã cảm thấy khác thường, chỉ có điều cũng không nói rõ với Vệ Thiên Thanh, dù sao thân phận của mình cũng không cao, lại vừa mới gia nhập Cấm Vệ quân, kín miệng vẫn hơn.
Nhưng trong lòng hắn vẫn không thôi tìm cách lý giải chuyện này.
Tuy rằng tạm thời chưa thể khẳng định nhưng Sở Hoan đã mơ hồ đoán được một vài điều.
Trong lòng Sở Hoan đúng là không hề ác cảm với Lâm Đại Nhi. Cho dù ở Hắc Thủy sơn đối đầu, nhưng hắn vẫn không hề căm ghét nằng. Cũng không phải vì nhan sắc của nàng, mà cơ bản, hắn cảm thấy Lâm Đại Nhi rất có nghĩa khí giang hồ, điều đó khiến cho người khác không thể ghét nàng.
Lúc này biết là mạo hiểm nhưng Lâm Đại Nhi vẫn dẫn người đến cướp pháp trường, làm việc nghĩa không chùn bước. Sở Hoan tận sâu trong nội tâm đúng là có phần khâm phục.
Lúc dân chúng ngã xuống, hắn cứ tưởng Lâm Đại Nhai lạm sát người vô tội, cũng phẫn nộ, nhưng sau đó, phát hiện dân chúng chỉ là bị hôn mê thì sự phẫn nộ đó cũng biến mất.
Sở Hoan trọng tình nghĩa, Lâm Đại Nhi cũng là trọng nghĩa khí, nên lúc đó, hắn đúng là vô cùng tán thưởng.
Hắn giao thù với nàng, đơn giản vì hắn là quan, Lâm Đại Nhi là thổ phỉ, quan và phỉ không thể cùng tồn tại.
Sở Hoan không hy vọng lần sau gặp Lâm Đại Nhi cũng trong tình trạng quan bắt trộm, trong lòng hắn, Sở Hoan không hề muốn giết chết Lâm Đại Nhi, nếu có thể tránh chuyện đó hắn thật lòng muốn tránh.
Hắn phi ngựa chạy như bay, đầu óc cũng chuyển động như bay, chẳng mấy chốc đã đến cửa cổng phủ Tổng đốc. Trước phủ Tổng đốc hai bên trái phải có 8 gã Cấm Vệ quân hộ vệ, tay cầm cây đuốc. Sở Hoan xoay người xuống ngựa, một tên binh sĩ tiến lên dẫn ngựa, nhận ra Sở Hoan liền nói:
- Sở Vệ tướng, Tổng đốc đại nhân đang chờ bên trong phủ.
Sở Hoan cũng không biết lúc này Kiều Minh Đường tìm mình làm gì, vừa vào cửa sớm đã có người dẫn vào trong viện. Lúc này không phải chính viện, mà đi xuyên qua một cái cửa vòm, đi về phía sau. Đúng lúc ấy thì gặp Kiều phu nhân và hai ả nha hoàn đang đi tới. Nhìn thấy Sở Hoan, Kiều phu nhân vui vẻ nói:
- A, Sở Hoan, à Sở Vệ tướng!
Sở Hoan vội thi lễ:
- Ti tướng bái kiến phu nhân!
Kiều phu nhân cười tủm tỉm, phất tay nói:
- Không có người ngoài, không cần giữ lễ tiết. Đúng rồi, Sở Vệ tướng, ta nghe lão gia nói ngươi sắp vào kinh.
Sở Hoan nhẫn nại đáp:
- Đều là nhờ Tổng đốc đại nhân nâng đỡ!
- Liên quan gì tướng công!
Kiều phu nhân cười giả lả:
- Là Tề Vương coi trọng ngươi. Là vì ngươi có bản lĩnh. Chỉ có điều, sau khi ngươi vào kinh, bên cạnh lão gia thiếu một trợ thủ đắc lực, có chút đáng tiếc!
Sở Hoan cười nói:
- Thuộc hạ của Tổng đốc đại nhân nhân tài lớp lớp, Sở Hoan không có gì đáng kể.
Kiều nhu nhân cười quyến rũ:
- Sở Vệ tướng, ngươi được Tề vương coi trọng. Với bản lĩnh của ngươi, đến kinh thành chắc chắn sẽ có đất dụng võ, tiền đồ xán lạn. Sau này công thành danh toại nhớ chiếu cố lão gia nhà ta.
Sở Hoan nói:
- Phu nhân chê cười. Ân tình của Tổng đốc đại nhân, Sở Hoan suốt đời không quên.
- Ta cũng biết ngươi là anh hùng trọng tình nghĩa!
Kiều phu nhân cười tủm tỉm:
- Được rồi, lão gia ở hậu hoa viên, ngươi vào đi, không phải nán lại nữa.
Sở Hoan mỉm cười, chắp tay lại rồi đi theo người hầu về hướng hậu hoa viên.
Kiều phu nhân nhìn theo bóng dáng Sở Hoan đang đi xa dần, khẽ thở dài một tiếng. Nha hoàn bên cạnh thấy thế thấy giọng hỏi:
- Phu nhân vì sao phải thở dài?
Kiều phu nhân nói:
- Sở Hoan là anh hùng, anh hùng như vậy mà lão gia không được dùng, thật sự đáng tiếc.
Nàng dừng một chút, lòng thầm nghĩ: “Lão gia là người của Thái tử, Sở Hoan sau này thành người của Tề cương, cũng không biết có mâu thuẫn gì nhau không? À, mà Sở Hoan là người tốt, cho dù Tề vương và Thái tử không hợp nhau, Sở Hoan cũng sẽ không gây bất lợi cho lão gia!
Sở Hoan đi vào hậu hoa viên, nhìn thấy Vệ Thiên Thanh và Lang tướng khác là Phan Phụ đang ở đó. Ngoài hai người này, còn có bảy tám gã tướng lãnh Cấm Vệ quân đang tụ tập bên cạnh hòn non bộ.
Vệ Thiên Thanh nhìn thấy Sở Hoan, vẫy vẫy tay. Sở Hoan tiến vào, vài tên tướng lãnh ở đây đều biết hắn, phần lớn đều có mặt trong trận bao vây tiễu trừ Hắc Thủy sơn. Ngay cả Lý Tông Toàn luôn cố ý đối nghịch với Sở Hoan cũng có mặt, chỉ có một người toàn thân giáp trụ Lang tướng là hắn chưa từng gặp qua.
Sở Hoan tiến vào chắp tay thi lễ. Mọi người cũng chắp tay đáp lại. Lý Tông Toàn vẫn có ý ngăn cách, giả vờ cúi nhìn xuống đất.
Vệ Thiên Thanh chỉ vào Lang tướng kia nói:
- Đây là Phí lang tướng, phần lớn thời gian ở bên trong quân doanh, đây là lần đầu tiên ngươi gặp.
Sở Hoan thật ra cũng biết, đại doanh Cấm Vệ quân đặt ở phía Đông Nam phủ Vân Sơn, đúng là chưa từng đi qua đó.
Phí Lang tướng thoạt nhìn cũng thấy là quân nhân, mặt lạnh nghiêm khắc. Tuy rằng gặp Sở Hoan lần đầu cũng miễn cưỡng cười, nhưng nụ cười có chút cứng ngắc. Xem ra bình thường là người nói năng vô cùng thận trọng.
Sở Hoan thi lễ rồi chào một tiếng:
- Phí Lang tướng!
Phí Lang tướng gật đầu cũng không nhiều lời.
Sở Hoan ntrong lòng đã có chút buồn bực, lúc này, lại thấy triệu tậm nhiều tướng lãnh Cấm Vệ quân như vậy, thấp nhất cũng là Vệ tướng, hơn nữa, Phí Lang tướng thường trực ở quân doanh cũng bị gọi đến, đúng là cảm thấy có chút cổ quái.
Bên cạnh hòn non bộ có một tòa đình, góc đình treo đèn lồng, ngọn đèn lồng chiếu rọi tới hòn non bộ, Sở Hoan vẫn không nhìn thấy hành tung Kiều Minh Đường, nhìn thấy tất cả mọi người chờ ở chỗ này, cũng không tiện hỏi nhiều.
Lý Tông Toàn càng xem Sở Hoan càng không vừa mắt, Sở Hoan không có trêu chọc gã, gã cũng thình lình nói:
- Sở Vệ tướng, nghe nói hôm nay loạn đảng đào thoát, tháo chạy từ mặt Bắc do ngươi phụ trách, còn nghe nói ngươi đã giao thủ với đầu lĩnh đám loạn đảng kia, đều nói Sở Vệ tướng ngươi đao pháp xuất thần nhập hóa, ngày đó ngay cả Thiên Hộ Vệ Sở Quân Hoàng Chí Tiếu thủ hạ của La Thế Lương cũng không phải địch thủ của ngươi, sao lại để cho đầu lĩnh đám loạn đảng kia chạy thoát? Xem ra võ công của loạn đảng thực sự cao thâm.
Trong lòng Vệ Thiên Thanh một mực buồn bực vì đám người Lâm Đại Nhi trốn thoát, lúc này Lý Tông Toàn vạch áo cho người xem lưng, trong lòng hơi tức giận, nhíu mày, Sở Hoan đã thản nhiên nói:
- Chỉ tiếc không phải Lý Vệ tướng ở đó, nếu không chắc chắn có thể ngăn cản đám loạn đảng kia.
Thủ vệ pháp trường hôm nay, Lý Tông Toàn thậm chí không được điều qua, nghe Sở Hoan trả lời một cách mỉa mai, sắc mặt Lý Tông Toàn trầm xuống, đang muốn nói chuyện, Vệ Thiên Thanh đã lạnh lùng nói:
- Đây là phủ Tổng đốc, không phải đầu đường!
Lý Tông Toàn vẫn hết sức kiêng kỵ đối với Vệ Thiên Thanh, Vệ Thiên Thanh nói như vậy, gã cũng không dám lắm miệng.
Đúng lúc này, một tên gia phó phủ Tổng đốc xách một chiếc đèn lồng đi tới, cung kính nói:
- Hôm nay các vị mệt nhọc, Tổng đốc đại nhân mời các vị tới dùng cơm.
Gã cũng không nói nhiều, xách đèn lồng từ con đường nhỏ đá xanh rẽ vào một lối nhỏ khác.
Vệ Thiên Thanh khẽ nhíu mày, Sở Hoan nhìn sắc mặt của gã, biết được Vệ Thiên Thanh cũng không biết vì sao tối nay tập trung mọi người.
Vệ Thiên Thanh chỉ hơi do dự, dẫn đầu đi theo, mọi người đều theo sau đó. Mọi người theo gia phó này tới một viện nhỏ, vào một gian phòng, thấy trong phòng đã bày hai bàn rượu và thức ăn, trên bàn bày đầy món ngon, phía trước mỗi chỗ ngồi đều đặt một bầu rượu, bầu rượu tạo hình rất đẹp, tiến vào phòng, mùi đồ ăn liền chui vào trong lỗ mũi mọi người.
Thức ăn trên bàn rực rỡ muôn màu, sơn hào hải vị đều có, hơn nữa đều nóng hôi hổi.
Vệ Thiên Thanh hỏi gia phó:
- Tổng đốc đại nhân đâu?
Gia phó cười nói:
- Vệ Thống chế, Tổng đốc đại nhân có lệnh, mọi người ăn uống ở nơi này, có thể ăn bao nhiều thì ăn, nhưng rượu không thể uống nhiều, mỗi người chỉ có một bầu rượu.
Gã khom người thi lễ một cái, cũng không nói nhiều, lui xuống.
Chúng tướng hai mặt nhìn trong, trong nhất thời cũng không rõ Kiều Minh Đường muốn làm cái gì.
Nhưng loạn đảng không dễ tìm, hơn nữa, nếu bọn họ đã bố trí chu đáo chặt chẽ, nhất định sớm có đường lui. Chỉ sợ thời điểm đoàn người Lâm Đại Nhi rời khỏi thành Vân Sơn, bọn họ đã lặng yêu không một tiếng động mà ẩn nấp cẩn thận.
Trong thành giới nghiêm, các đường trong ngõ ngoài đều bị chặn kín. Chuyện pháp trường bị cướp đã nhanh chóng lan truyền khắp thành Vân Sơn. Người dân ai nấy đều lo lắng tai bay vạ gió, còn ai dám đi ra ngoài?
Sở Hoan dẫn theo một đội binh mã lục soát mấy phố không phát hiện được gì khả nghi. Trên thực tế, hắn cũng không hy vọng sẽ bắt được người nào.
Khi trời chập choạng tối, hắn mới thu quân. Một gã kỵ binh chạy tới, xoay người xuống ngựa, bẩm báo:
- Sở Vệ tướng, Tổng đốc đại nhân có lệnh ngài lập tức thu đội, cấp tốc trở về phủ Tổng đốc nghe lệnh.
Sở Hoan lập tức gật đầu nhận lệnh.
Hắn nhìn thấy sắc trời đã tối, lúc này mới lệnh cho Vương Hàm dẫn quân hồi doanh, còn mình thì giục ngựa chạy đến phủ Tổng đốc.
Biến cố pháp trường xảy ra cho đến lúc này, Sở Hoan vẫn có cảm giác có nhiều điểm đáng nghi. Kiều Minh Đường có thể làm Tổng đốc một đạo, đó là hạng fin vô cùng thông minh, phía sau còn có Từ Tòng Dương lăn lộn quan trường vài thập niên, không nói đến những người khác, hai người này tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất.
Dựa vào trí tuệ hai người dụng tâm bày binh bố trận, Sở Hoan kỳ thật đã sớm đoán ra khả năng sẽ dụ được đồng mưu của loạn đảng.
Nhưng cho dù là thả mồi cho cá, cho dù ở pháp trước có vẻ có sơ hở để câu dẫn kẻ thù mắc câu, nhưng bên ngoài nhất định sẽ bố trí trọng binh. Với hiểu biết phủ Vân Sơn của Kiều Minh Đường, chỉ cần dụng tâm bố trí, cũng có đủ binh lực phong tỏa các đường phố quan trọng gần đó. Bè đảng của Lâm Đại Nhi tuy rằng dũng mãnh, thậm chí sử dụng cả khói độc và trâu lửa nhưng đối mặt quan binh cả thực lực và sự chuẩn bị đều mạnh không có khả năng trốn thoát đơn giản như vậy.
Cứ cho là Kiều Minh Đường có thể sơ sẩy, tự cho mình là đúng, nhưng ngay cả Từ Tòng Dương tột đỉnh mưu trí như vậy mà cũng hồ đồ làm theo.
Trên thực tế, tất cả đều có vẻ như đầy sơ hở.
Kiều Minh Đường sắp xếp mai phục tại hướng Bắc, hơn bốn mưoi kỵ binh tuy rằng không tính là ít nhưng cũng không thể gọi là nhiều. Thật sự nếu muốn một lưới bắt hết loạn đảng thì phải sắp xếp nhân sự nhiều hơn, lấy an toàn làm đầu.
Hơn nữa, với trí tuệ của Kiều Minh Đường tuyệt đối không thể không phát hiện ra hướng Bắc là nơi có thể bị phá vòng vây nhất, cần an bài binh lực, ngược lại, hướng Bắc lại mỏng binh lực nhất.
Sở Hoan tất nhiên không tin Kiều Minh Đường dễ dàng sơ suất như thế, càng không tin Từ Tòng Dương hồ đồ, và dĩ nhiên không thể tin cả hai đại thần này cùng lúc phạm sai lầm ngu xuẩn như vậy.
Nhưng sự thật sờ sờ trước mắt, hôm nay bố trí của quan bố xem qua có vẻ rất hùng mạnh, trên thực tế sơ hở chồng chất.
Nếu không phải bọn họ phạm sai lầm, thì chỉ có thể có một giả thuyết là bọn họ cố ý tạo thành.
Lúc ở pháp trường hắn đã cảm thấy khác thường, chỉ có điều cũng không nói rõ với Vệ Thiên Thanh, dù sao thân phận của mình cũng không cao, lại vừa mới gia nhập Cấm Vệ quân, kín miệng vẫn hơn.
Nhưng trong lòng hắn vẫn không thôi tìm cách lý giải chuyện này.
Tuy rằng tạm thời chưa thể khẳng định nhưng Sở Hoan đã mơ hồ đoán được một vài điều.
Trong lòng Sở Hoan đúng là không hề ác cảm với Lâm Đại Nhi. Cho dù ở Hắc Thủy sơn đối đầu, nhưng hắn vẫn không hề căm ghét nằng. Cũng không phải vì nhan sắc của nàng, mà cơ bản, hắn cảm thấy Lâm Đại Nhi rất có nghĩa khí giang hồ, điều đó khiến cho người khác không thể ghét nàng.
Lúc này biết là mạo hiểm nhưng Lâm Đại Nhi vẫn dẫn người đến cướp pháp trường, làm việc nghĩa không chùn bước. Sở Hoan tận sâu trong nội tâm đúng là có phần khâm phục.
Lúc dân chúng ngã xuống, hắn cứ tưởng Lâm Đại Nhai lạm sát người vô tội, cũng phẫn nộ, nhưng sau đó, phát hiện dân chúng chỉ là bị hôn mê thì sự phẫn nộ đó cũng biến mất.
Sở Hoan trọng tình nghĩa, Lâm Đại Nhi cũng là trọng nghĩa khí, nên lúc đó, hắn đúng là vô cùng tán thưởng.
Hắn giao thù với nàng, đơn giản vì hắn là quan, Lâm Đại Nhi là thổ phỉ, quan và phỉ không thể cùng tồn tại.
Sở Hoan không hy vọng lần sau gặp Lâm Đại Nhi cũng trong tình trạng quan bắt trộm, trong lòng hắn, Sở Hoan không hề muốn giết chết Lâm Đại Nhi, nếu có thể tránh chuyện đó hắn thật lòng muốn tránh.
Hắn phi ngựa chạy như bay, đầu óc cũng chuyển động như bay, chẳng mấy chốc đã đến cửa cổng phủ Tổng đốc. Trước phủ Tổng đốc hai bên trái phải có 8 gã Cấm Vệ quân hộ vệ, tay cầm cây đuốc. Sở Hoan xoay người xuống ngựa, một tên binh sĩ tiến lên dẫn ngựa, nhận ra Sở Hoan liền nói:
- Sở Vệ tướng, Tổng đốc đại nhân đang chờ bên trong phủ.
Sở Hoan cũng không biết lúc này Kiều Minh Đường tìm mình làm gì, vừa vào cửa sớm đã có người dẫn vào trong viện. Lúc này không phải chính viện, mà đi xuyên qua một cái cửa vòm, đi về phía sau. Đúng lúc ấy thì gặp Kiều phu nhân và hai ả nha hoàn đang đi tới. Nhìn thấy Sở Hoan, Kiều phu nhân vui vẻ nói:
- A, Sở Hoan, à Sở Vệ tướng!
Sở Hoan vội thi lễ:
- Ti tướng bái kiến phu nhân!
Kiều phu nhân cười tủm tỉm, phất tay nói:
- Không có người ngoài, không cần giữ lễ tiết. Đúng rồi, Sở Vệ tướng, ta nghe lão gia nói ngươi sắp vào kinh.
Sở Hoan nhẫn nại đáp:
- Đều là nhờ Tổng đốc đại nhân nâng đỡ!
- Liên quan gì tướng công!
Kiều phu nhân cười giả lả:
- Là Tề Vương coi trọng ngươi. Là vì ngươi có bản lĩnh. Chỉ có điều, sau khi ngươi vào kinh, bên cạnh lão gia thiếu một trợ thủ đắc lực, có chút đáng tiếc!
Sở Hoan cười nói:
- Thuộc hạ của Tổng đốc đại nhân nhân tài lớp lớp, Sở Hoan không có gì đáng kể.
Kiều nhu nhân cười quyến rũ:
- Sở Vệ tướng, ngươi được Tề vương coi trọng. Với bản lĩnh của ngươi, đến kinh thành chắc chắn sẽ có đất dụng võ, tiền đồ xán lạn. Sau này công thành danh toại nhớ chiếu cố lão gia nhà ta.
Sở Hoan nói:
- Phu nhân chê cười. Ân tình của Tổng đốc đại nhân, Sở Hoan suốt đời không quên.
- Ta cũng biết ngươi là anh hùng trọng tình nghĩa!
Kiều phu nhân cười tủm tỉm:
- Được rồi, lão gia ở hậu hoa viên, ngươi vào đi, không phải nán lại nữa.
Sở Hoan mỉm cười, chắp tay lại rồi đi theo người hầu về hướng hậu hoa viên.
Kiều phu nhân nhìn theo bóng dáng Sở Hoan đang đi xa dần, khẽ thở dài một tiếng. Nha hoàn bên cạnh thấy thế thấy giọng hỏi:
- Phu nhân vì sao phải thở dài?
Kiều phu nhân nói:
- Sở Hoan là anh hùng, anh hùng như vậy mà lão gia không được dùng, thật sự đáng tiếc.
Nàng dừng một chút, lòng thầm nghĩ: “Lão gia là người của Thái tử, Sở Hoan sau này thành người của Tề cương, cũng không biết có mâu thuẫn gì nhau không? À, mà Sở Hoan là người tốt, cho dù Tề vương và Thái tử không hợp nhau, Sở Hoan cũng sẽ không gây bất lợi cho lão gia!
Sở Hoan đi vào hậu hoa viên, nhìn thấy Vệ Thiên Thanh và Lang tướng khác là Phan Phụ đang ở đó. Ngoài hai người này, còn có bảy tám gã tướng lãnh Cấm Vệ quân đang tụ tập bên cạnh hòn non bộ.
Vệ Thiên Thanh nhìn thấy Sở Hoan, vẫy vẫy tay. Sở Hoan tiến vào, vài tên tướng lãnh ở đây đều biết hắn, phần lớn đều có mặt trong trận bao vây tiễu trừ Hắc Thủy sơn. Ngay cả Lý Tông Toàn luôn cố ý đối nghịch với Sở Hoan cũng có mặt, chỉ có một người toàn thân giáp trụ Lang tướng là hắn chưa từng gặp qua.
Sở Hoan tiến vào chắp tay thi lễ. Mọi người cũng chắp tay đáp lại. Lý Tông Toàn vẫn có ý ngăn cách, giả vờ cúi nhìn xuống đất.
Vệ Thiên Thanh chỉ vào Lang tướng kia nói:
- Đây là Phí lang tướng, phần lớn thời gian ở bên trong quân doanh, đây là lần đầu tiên ngươi gặp.
Sở Hoan thật ra cũng biết, đại doanh Cấm Vệ quân đặt ở phía Đông Nam phủ Vân Sơn, đúng là chưa từng đi qua đó.
Phí Lang tướng thoạt nhìn cũng thấy là quân nhân, mặt lạnh nghiêm khắc. Tuy rằng gặp Sở Hoan lần đầu cũng miễn cưỡng cười, nhưng nụ cười có chút cứng ngắc. Xem ra bình thường là người nói năng vô cùng thận trọng.
Sở Hoan thi lễ rồi chào một tiếng:
- Phí Lang tướng!
Phí Lang tướng gật đầu cũng không nhiều lời.
Sở Hoan ntrong lòng đã có chút buồn bực, lúc này, lại thấy triệu tậm nhiều tướng lãnh Cấm Vệ quân như vậy, thấp nhất cũng là Vệ tướng, hơn nữa, Phí Lang tướng thường trực ở quân doanh cũng bị gọi đến, đúng là cảm thấy có chút cổ quái.
Bên cạnh hòn non bộ có một tòa đình, góc đình treo đèn lồng, ngọn đèn lồng chiếu rọi tới hòn non bộ, Sở Hoan vẫn không nhìn thấy hành tung Kiều Minh Đường, nhìn thấy tất cả mọi người chờ ở chỗ này, cũng không tiện hỏi nhiều.
Lý Tông Toàn càng xem Sở Hoan càng không vừa mắt, Sở Hoan không có trêu chọc gã, gã cũng thình lình nói:
- Sở Vệ tướng, nghe nói hôm nay loạn đảng đào thoát, tháo chạy từ mặt Bắc do ngươi phụ trách, còn nghe nói ngươi đã giao thủ với đầu lĩnh đám loạn đảng kia, đều nói Sở Vệ tướng ngươi đao pháp xuất thần nhập hóa, ngày đó ngay cả Thiên Hộ Vệ Sở Quân Hoàng Chí Tiếu thủ hạ của La Thế Lương cũng không phải địch thủ của ngươi, sao lại để cho đầu lĩnh đám loạn đảng kia chạy thoát? Xem ra võ công của loạn đảng thực sự cao thâm.
Trong lòng Vệ Thiên Thanh một mực buồn bực vì đám người Lâm Đại Nhi trốn thoát, lúc này Lý Tông Toàn vạch áo cho người xem lưng, trong lòng hơi tức giận, nhíu mày, Sở Hoan đã thản nhiên nói:
- Chỉ tiếc không phải Lý Vệ tướng ở đó, nếu không chắc chắn có thể ngăn cản đám loạn đảng kia.
Thủ vệ pháp trường hôm nay, Lý Tông Toàn thậm chí không được điều qua, nghe Sở Hoan trả lời một cách mỉa mai, sắc mặt Lý Tông Toàn trầm xuống, đang muốn nói chuyện, Vệ Thiên Thanh đã lạnh lùng nói:
- Đây là phủ Tổng đốc, không phải đầu đường!
Lý Tông Toàn vẫn hết sức kiêng kỵ đối với Vệ Thiên Thanh, Vệ Thiên Thanh nói như vậy, gã cũng không dám lắm miệng.
Đúng lúc này, một tên gia phó phủ Tổng đốc xách một chiếc đèn lồng đi tới, cung kính nói:
- Hôm nay các vị mệt nhọc, Tổng đốc đại nhân mời các vị tới dùng cơm.
Gã cũng không nói nhiều, xách đèn lồng từ con đường nhỏ đá xanh rẽ vào một lối nhỏ khác.
Vệ Thiên Thanh khẽ nhíu mày, Sở Hoan nhìn sắc mặt của gã, biết được Vệ Thiên Thanh cũng không biết vì sao tối nay tập trung mọi người.
Vệ Thiên Thanh chỉ hơi do dự, dẫn đầu đi theo, mọi người đều theo sau đó. Mọi người theo gia phó này tới một viện nhỏ, vào một gian phòng, thấy trong phòng đã bày hai bàn rượu và thức ăn, trên bàn bày đầy món ngon, phía trước mỗi chỗ ngồi đều đặt một bầu rượu, bầu rượu tạo hình rất đẹp, tiến vào phòng, mùi đồ ăn liền chui vào trong lỗ mũi mọi người.
Thức ăn trên bàn rực rỡ muôn màu, sơn hào hải vị đều có, hơn nữa đều nóng hôi hổi.
Vệ Thiên Thanh hỏi gia phó:
- Tổng đốc đại nhân đâu?
Gia phó cười nói:
- Vệ Thống chế, Tổng đốc đại nhân có lệnh, mọi người ăn uống ở nơi này, có thể ăn bao nhiều thì ăn, nhưng rượu không thể uống nhiều, mỗi người chỉ có một bầu rượu.
Gã khom người thi lễ một cái, cũng không nói nhiều, lui xuống.
Chúng tướng hai mặt nhìn trong, trong nhất thời cũng không rõ Kiều Minh Đường muốn làm cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.