Quyển 3 - Chương 471: Một cái đầu, một thạch gạo!
Sa Mạc
17/06/2013
Nhưng sứ thần dù sao cũng là sứ thần, tuy rằng gã tràn ngập phẫn nộ, cũng không dám thật sự làm gì Sở Hoan.
Sở Hoan nói tới chuyện cũ Thập Tam Thái Bảo, Mạt Tàng A và một đám quân sĩ Tây Lương lập tức cảm thấy sỉ nhục thật lớn trong lòng, mỗi người đều căm tức Sở Hoan, thầm muốn tiến lên xé Sở Hoan thành mảnh nhỏ.
Giờ phút này nghe Sở Hoan nói rõ muốn cùng luyện binh, hơn nữa trong lời nói tràn đầy hương vị khiêu khích, Mạt Tàng A mơ hồ cảm giác được cơ hội tới rồi, nhìn chằm chằm Sở Hoan hỏi:
- Ngươi… ngươi muốn cùng luyện binh?
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Không sai. Quân Tây Lương các ngươi muốn luyện tập binh sĩ, lấy người Tần yếu ớt không chịu nổi làm đối thủ, chẳng nhẽ không muốn thử xem bản lĩnh của tinh nhuệ chân chính Đại Tần ta? Luận bàn như thế, hướng nào cũng đều có lợi cho các ngươi luyện binh.
Mạt Tàng A nhếch miệng cười nói:
- Tục tĩu nói trước, dũng sĩ Đại Tây Lương ta luyện binh, không phải dùng động tác đẹp như binh lính Tần quốc các ngươi, chúng ta là đao thật thương thật, là muốn mất mạng đấy!
Sở Hoan cười nói:
- Ta cũng thích biện pháp luyện binh như vậy, đao thật thương thật, gặp thịt thấy máu, lúc đó mới kích thích, mới có thể luyện ra bản lĩnh chân chính.
Tiết Hoài An thấy Sở Hoan đề xuất bồi luyện, trên thực tế chính là khiêu chiến quân Tây Lương, hơi bận tâm, ghé sát tới, đang muốn nói chuyện, Sở Hoan đã hiểu được ý tứ của gã, thấp giọng nói:
- Tiết đại nhân, ngài yên tâm, hạ quan tự có chừng mực.
Tiết Hoài An thấy Sở Hoan vẻ mặt bình tĩnh, hơi do dự, cũng không nhiều lời.
Mạt Tàng A hỏi:
- Các ngươi chuẩn bị bồi luyện thế nào?
- Rất đơn giản.
Sở Hoan đưa tay chỉ vào năm tên kỵ binh Tây Lương bước ra khỏi hàng, nói:
- Chỗ các ngươi có năm tên kỵ binh rời hàng, sứ đoàn Đại Tần ta cũng phái năm tên kỵ binh đối trận, đao thật thương thật huấn luyện một phen, ngươi thấy thế nào?
Mạt Tàng A quay đầu liếc kỵ binh Cận Vệ Quân một cái, kỵ binh Cận Vệ Quân đương nhiên không giống binh lính Tần quốc bình thường, họ chính là kỵ binh tinh nhuệ nhất của đế quốc, mỗi người đều là dũng sĩ ngàn người chọn ra một, tuấn mã đang cưỡng cũng là tuấn mã tốt nhất đế quốc, tuy rằng xuất phát từ kinh thành, đi đường mệt nhọc, có vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng mỗi người đều hết sức có tinh thần, người như hổ, ngựa như rồng, kỵ binh Tần quốc nghe được lời Sở Hoan lúc trước, lúc này đã nóng lòng muốn thử.
Kỵ binh Tây Lương người cao ngựa lớn hết sức nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng kỵ binh Cận Vệ Quân đều là lưng hùm vai gấu, luận khổ người quả thật không dưới kỵ binh Tây Lương.
Mạt Tàng A quả thật do dự một chút, nếu như kỵ binh sứ đoàn Tần quốc xuất chiến, gã quả thật không thể bảo chứng kỵ binh Tây Lương tất thắng, năm kỵ đối năm kỵ, nếu thắng còn dễ nói, nếu như thua, vậy có thể đánh mất thể diện người Tây Lương.
- Thế nào?
Sở Hoan liếc Mạt Tàng A một cái, lạnh nhạt nói:
- Thiên phu trưởng, ngươi không có lòng tin sao? Nếu không nhưu vậy, chúng ta chỉ điểm trận ba gã kỵ binh thế nào?
Mạt Tàng A hơi hổ thẹn trong lòng, nếu như kỵ binh Tần quốc chỉ điểm trận ba người, bất kể thắng thua, người Tây Lương đều rất mất mặt, bị Sở Hoan một kích như vậy, lập tức nói:
- Ngươi đã muốn luyện binh giúp dũng sĩ Đại Tây Lương ta, bổn tướng liền cho ngươi cơ hội, các ngươi chọn ra năm kỵ binh, đối chiến với kỵ binh dũng sĩ Tây Lương ta, xem năng lực thế nào!
Sở Hoan trầm giọng nói:
- Vị huynh đệ nào nguyện ý xuất trận?
Lúc này kỵ binh Cận Vệ Quân cũng đã nhẫn nhịn một bụng lửa, Sở Hoan ra lệnh một tiếng, không ngờ đoàn kỵ binh phía sau đều rung cương ngựa, đều muốn ra trận liều mạng.
Hiên Viên Thắng Tài giơ tay lên nói:
- Không nên lộn xộn.
Gã quay đầu lại chỉ vào bốn gã kỵ binh trong đó nói:
- Bốn người các ngươi, theo bổn tướng xuất trận… !
Gã là người đầu tiên lao ra, bốn kỵ phía sau cũng chạy theo sau.
Sở Hoan nhìn về phía Mạt Tàng A, nói:
- Chẳng qua trước khi bồi luyện, bản quan có mấy câu muốn nói!
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Lúc Ma Ha Vương tử của các ngươi nghị hòa với Đại Tần ta, đã đạt thành rất nhiều hiệp nghị.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Trong đó có một, đó là Kim Châu, Việt Châu dân chúng hai nơi, nếu nguyện ý rời khỏi, quân Tây Lương các ngươi không thể ngăn cản, điểm này, ngươi cũng vô cùng rõ ràng chứ?
Mạt Tàng A lắc đầu nói:
- Cũng không rõ ràng lắm, mệnh lệnh này, bổn tướng còn chưa từng nghe nói.
Gã dừng một chút, cười nói:
- Nhưng dân chúng hai Châu này dưới sự thống lĩnh của Đại Tây Lương ta, an cư lạc nghiệp, hiện giờ sống hết sức thoải mái, cũng không muốn rời đi.
- Nói bậy!
Đám người Tần quần áo mục nát đột nhiên có người kêu lên:
- Đại nhân, người Tây Lương bọn họ không thả chúng ta rời khỏi, họ không phải người, đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm. Nam nhân đều bị kéo đi làm khổ công, còn phải làm bia mặc chúng luyện tập bắn tên, nữ nhân… !
Nói tới đây, thanh âm đã nghẹn ngào, rốt cuộc không nói được.
- Đúng vậy, đại nhân, họ chặt cây khai thác mỏ khắp nơi, nếu ai làm chậm, sẽ bị đánh chết tươi.
Một người khàn giọng nói:
- Người Tây Lương nhìn thấy thứ gì liền cướp, còn có rất nhiều người bị họ bắt trở về Tây Lương, nói là phải làm nô lệ cho họ… Cẩu quan họ Đặng này giúp kẻ xấu làm điều ác, giúp họ cướp đoạt khắp nơi… !
Đặng Danh lạnh lùng nói:
- Câm mồm cho ta, nói hươu nói vượn, một đám điêu dân… !
Lập tức có binh sĩ Tây Lương tiến đến, quyền đấm chân đá, đám người kia mới an tĩnh lại.
Sở Hoan cười lạnh, nói với Mạt Tàng A:
- Mạt Tàng A, xem ra ngươi cũng không nói thật.
- Đám người này đều đang nói hươu nói vượn.
Mạt Tàng A mặt dày nói:
- Dân chúng hai Châu, thật lòng hợp tác với Đại Tây Lương ta, chúng ta đều đối đãi rộng lượng, chỉ là đám điêu dân ác đồ này dụng tâm kín đáo, chúng ta mới phải duy trì yên ổn nghiêm trị xử lý.
Gã dừng một chút, khoát tay nói:
- Những chuyện này, bổn tướng cũng không quản được, ngươi có thể đi trao đổi với Ma Ha Vương tử.
Gã chỉ roi ngựa ra phía trước nói:
- Bây giờ còn muốn bồi luyện hay không?
- Đương nhiên muốn luyện!
Sở Hoan gật đầu nói:
- Ngươi vừa mới nói, dân chúng đồng ý rời khỏi, có thể để họ rời khỏi, mấy người Tần này nếu nguyện ý rời khỏi, các ngươi có cho họ đi hay không?
Khi nói chuyện, hắn đưa tay chỉ vào mấy chục người Tần kia.
Mạt Tàng A hơi do dự, rốt cuộc gật đầu nói:
- Nếu họ muốn rời đi, đương nhiên có thể rời đi… Nhưng bọn họ đồng ý tiến đến bồi luyện, Đại Tây Lương ta hết lòng tuân thủ hứa hẹn, lời hứa của người khác đối với chúng ta, sẽ không thể sửa đổi.
Gã chỉ vào mười kỵ trợn mắt nhìn nhau giữa sân nói:
- Nếu kỵ binh của các ngươi thắng, dũng sĩ chúng ta cũng không cần đám người Tần này bồi luyện, đương nhiên có thể để họ rời khỏi, nếu không bọn họ còn phải thực hiện ước định lúc trước, cùng luyện binh với chúng ta!
Sở Hoan gật đầu nói:
- Cũng được, chẳng qua bản quan còn nhớ rõ, dường dư bồi luyện có thưởng, đúng rồi, Mạt Tàng A, các ngươi bồi luyện thưởng cái gì?
Mạt Tàng A hơi nhíu mày, nhưng vẫn nói:
- Làm thương dũng sĩ Đại Tây Lương ta, được ba đấu gạo, nếu… nếu giết chết một người, được một thạch gạo!
Sở Hoan như cười như không nói:
- Hiện giờ bản quan nghe rõ, chắc ngươi sẽ không thất hứa chứ!
Nói xong câu đó, hắn không chờ Mạt Tàng A trở lời, nói với đội ngũ năm người Hiên Viên Thắng Tài:
- Các ngươi nhỡ ký, một đầu người một thạch gạo!
Hiên Viên Thắng Tài nắm chặt đao, hai bên gã đều có hai kỵ binh, xếp thành một hàng, năm tên kỵ đối phương cũng xếp thành một hàng, đối diện trước mặt. Hiên Viên Thắng Tài chậm rãi giơ đại đao trong tay lên, trầm giọng nói:
- Các huynh đệ, tốc chiến tốc thắng, lấy thủ cấp địch!
Gã vung đao lên, thúc tuấn mã dưới háng, tuấn mã phi ra, bốn kỵ bên người cũng theo chân lao ra, năm tên kỵ binh Tây Lương cũng rống giận nghênh đón.
Giờ phút này chung quanh nơi đây, ngoại trừ mấy trăm người sứ đoàn Tần quốc, còn gần ngàn binh sĩ Tây Lương tập trung lại, làm thành một vòng tròn, mười tên kỵ binh hai nước đối chiến giữa sân.
Người Tây Lương từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa kinh người, nếu gặp phải kỵ binh Tần quốc bình thường, chắc chắn chiếm thượng phong, nhưng mấy người Hiên Viên Thắng Tài đều là tinh nhuệ của đế quốc, thuật cưỡi ngựa là một hạng huấn luyện quan trọng nhất lúc bình thường, thuật cưỡi ngựa cũng không kém kỵ binh Tây Lương bao nhiêu, hơn mười kỵ hai bên nhanh chóng tiếp cận, trong chớp mắt đao hai bên đã vung lên, dưới ánh mặt trời, ánh đao lóe lên, mười kỵ trong nháy mắt lần lượt đan nhau, mọi người lập tức nhìn thấy hai gã kỵ binh Tây Lương sau khi đối đầu đã lập tức ngã xuống, trong nháy mắt giao nhau đã bị cắt đứt yết hầu.
Năm người Hiên Viên Thắng Tài lông tóc ít tổn thương, lần lượt giao chiến, lập tức quay đầu ngựa lại, thấy ba gã kỵ binh Tây Lương vẫn hung mãnh gan dạ, hai đồng bạn ngã ngựa chết, họ cũng nhanh chóng quay đầu ngựa lại, xung phong về kỳ năm kỵ Hiên Viên Thắng Tài, lúc này đã không giao chiến trong nháy mắt, hai bên quần chiến một chỗ.
Sa trường chém giết tuyệt đối không giống với người luyện võ công quyết đấu, dưới tình huống bình thường, trong mấy chiêu có thể thấy rõ ràng, không phải ngươi chết là ta mất mạng, không chút hàm hồ gì.
Ba gã kỵ binh Tây Lương lần lượt đối chiến với năm kỵ Hiên Viên Thắng Tài, vó ngựa cấp tốc, tiếng ngựa hí vang, rất nhanh liền thấy Hiên Viên Thắng Tài giơ tay lên, trong tay cầm một cái đầu, giục ngựa tới trước người Mạt Tàng A, ném đầu trước ngựa Mạt Tàng A cười lạnh nói:
- Một đầu người, một thạch gạo!
Sau đó bốn gã kỵ binh Tần quốc khác cũng đều cắt một đầu người tới, ném trên mặt đất, đều nói:
- Một đầu người, một thạch gạo!
Chỉ trong khoảng khắc liền giết chết năm tên kỵ binh Tây Lương, Hiên Viên Thắng Tài lông tóc không tổn thương, bốn gã kỵ binh thủ hạ chỉ có hai kỵ binh chịu vết thương nhẹ, đầu vai một kỵ binh bị chém một đao, cũng may mặc giáp trụ, miệng vết thương rất nông, người còn lại một chân trúng đao, chỉ tổn thương tha dịt, cũng không có gì đáng ngại.
Kỵ binh Tây Lương xung quanh đều trợn mắt há mồm, thần sắc Mạt Tàng A cực kỳ khó coi, cơ trên mặt co giật.
Họ rất khó nghĩ đến, năm tên kỵ binh Tây Lương ưu tú, không ngờ chỉ trong khoảng khắc đã chết dưới đao kỵ binh Tần quốc, thậm chí ngay cả một kỵ binh Tần quốc cũng không giết được.
Sau khi người Tây Lương công phá Nhạn Môn Quan, một đường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tuy rằng Tây Lương xưng mười vạn thiết kỵ, nhưng kỵ binh chân chính chẳng qua một nửa mà thôi, chẳng qua một nửa kỵ binh Tây Lương này cũng là lợi khí tiến công của Tây Lương, Tiếu Thiên vấn dẫn năm vạn kỵ binh công thành đoạt đất phía trước, sau đó bộ binh Tây Lương sẽ nhanh chóng tiến vào chiếm đoạt thành trì tiến hành khống chế.
Thời đại vũ khí lạnh, kỵ binh đương nhiên là một binh chủng quý trọng, tiền bạc hao tổn nuôi dưỡng một gã kỵ binh đủ để nuôi dưỡng năm sáu tên bộ binh, đối với dân tộc sống trên lưng ngựa như Tây Lương mà nói, kỵ binh của họ là chủ lực thực sự, Tiếu Thiên Vấn dẫn năm vạn kỵ binh tấn công Tần quốc, đó là đã qua chuẩn bị, có thể nói là sát khí lớn nhất trước mắt của Tây Lương, mỗi gã kỵ binh đều là một bảo bối của người Tây Lương.
Chỉ là trong giây lát, năm tên kỵ binh phơi thây dưới đao, lập tức bị cắt đầu, ngươi bảo người Tây Lương sao có thể không buồn bực, khiến người Tây Lương sao có thể không sợ hãi.
Nhưng sứ đoàn Tần quốc có rất nhiều binh sĩ giơ đao trong tay lên, hoan hô.
Đúng lúc này, trong quân Tây Lương lại có năm tên kỵ binh xông ra, một đám như hung thần ác sát, nhìn chằm chằm đám người Hiên Viên Thắng Tài. Phía sau Sở Hoan lập tức có kỵ binh Tần quốc muốn lên, Sở Hoan đã giơ tay ngăn lại. Đám người Hiên Viên Thắng Tài quay đầu ngựa, muốn nghênh chiến, Sở Hoan đã trầm giọng nói:
- Hiên Viên tướng quân, các ngươi trở về!
Hắn xoay người xuống ngựa, trước mắt bao người, tháo mũ quan của mình xuống, giao cho bộ hạ bên cạnh cầm, lại cởi đi quan bào, lộ ra kính y bên trong, co duỗi tay chân, lúc này mới xoay người lên ngựa, cầm Huyết Ẩm Đao trong tay, liếc Mạt Tàng A một cái, thản nhiên nói:
- Hiện giờ để ngươi xem một chút, cái gì gọi là kỵ binh Tần quốc chân chính!
Sở Hoan nói tới chuyện cũ Thập Tam Thái Bảo, Mạt Tàng A và một đám quân sĩ Tây Lương lập tức cảm thấy sỉ nhục thật lớn trong lòng, mỗi người đều căm tức Sở Hoan, thầm muốn tiến lên xé Sở Hoan thành mảnh nhỏ.
Giờ phút này nghe Sở Hoan nói rõ muốn cùng luyện binh, hơn nữa trong lời nói tràn đầy hương vị khiêu khích, Mạt Tàng A mơ hồ cảm giác được cơ hội tới rồi, nhìn chằm chằm Sở Hoan hỏi:
- Ngươi… ngươi muốn cùng luyện binh?
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Không sai. Quân Tây Lương các ngươi muốn luyện tập binh sĩ, lấy người Tần yếu ớt không chịu nổi làm đối thủ, chẳng nhẽ không muốn thử xem bản lĩnh của tinh nhuệ chân chính Đại Tần ta? Luận bàn như thế, hướng nào cũng đều có lợi cho các ngươi luyện binh.
Mạt Tàng A nhếch miệng cười nói:
- Tục tĩu nói trước, dũng sĩ Đại Tây Lương ta luyện binh, không phải dùng động tác đẹp như binh lính Tần quốc các ngươi, chúng ta là đao thật thương thật, là muốn mất mạng đấy!
Sở Hoan cười nói:
- Ta cũng thích biện pháp luyện binh như vậy, đao thật thương thật, gặp thịt thấy máu, lúc đó mới kích thích, mới có thể luyện ra bản lĩnh chân chính.
Tiết Hoài An thấy Sở Hoan đề xuất bồi luyện, trên thực tế chính là khiêu chiến quân Tây Lương, hơi bận tâm, ghé sát tới, đang muốn nói chuyện, Sở Hoan đã hiểu được ý tứ của gã, thấp giọng nói:
- Tiết đại nhân, ngài yên tâm, hạ quan tự có chừng mực.
Tiết Hoài An thấy Sở Hoan vẻ mặt bình tĩnh, hơi do dự, cũng không nhiều lời.
Mạt Tàng A hỏi:
- Các ngươi chuẩn bị bồi luyện thế nào?
- Rất đơn giản.
Sở Hoan đưa tay chỉ vào năm tên kỵ binh Tây Lương bước ra khỏi hàng, nói:
- Chỗ các ngươi có năm tên kỵ binh rời hàng, sứ đoàn Đại Tần ta cũng phái năm tên kỵ binh đối trận, đao thật thương thật huấn luyện một phen, ngươi thấy thế nào?
Mạt Tàng A quay đầu liếc kỵ binh Cận Vệ Quân một cái, kỵ binh Cận Vệ Quân đương nhiên không giống binh lính Tần quốc bình thường, họ chính là kỵ binh tinh nhuệ nhất của đế quốc, mỗi người đều là dũng sĩ ngàn người chọn ra một, tuấn mã đang cưỡng cũng là tuấn mã tốt nhất đế quốc, tuy rằng xuất phát từ kinh thành, đi đường mệt nhọc, có vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng mỗi người đều hết sức có tinh thần, người như hổ, ngựa như rồng, kỵ binh Tần quốc nghe được lời Sở Hoan lúc trước, lúc này đã nóng lòng muốn thử.
Kỵ binh Tây Lương người cao ngựa lớn hết sức nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng kỵ binh Cận Vệ Quân đều là lưng hùm vai gấu, luận khổ người quả thật không dưới kỵ binh Tây Lương.
Mạt Tàng A quả thật do dự một chút, nếu như kỵ binh sứ đoàn Tần quốc xuất chiến, gã quả thật không thể bảo chứng kỵ binh Tây Lương tất thắng, năm kỵ đối năm kỵ, nếu thắng còn dễ nói, nếu như thua, vậy có thể đánh mất thể diện người Tây Lương.
- Thế nào?
Sở Hoan liếc Mạt Tàng A một cái, lạnh nhạt nói:
- Thiên phu trưởng, ngươi không có lòng tin sao? Nếu không nhưu vậy, chúng ta chỉ điểm trận ba gã kỵ binh thế nào?
Mạt Tàng A hơi hổ thẹn trong lòng, nếu như kỵ binh Tần quốc chỉ điểm trận ba người, bất kể thắng thua, người Tây Lương đều rất mất mặt, bị Sở Hoan một kích như vậy, lập tức nói:
- Ngươi đã muốn luyện binh giúp dũng sĩ Đại Tây Lương ta, bổn tướng liền cho ngươi cơ hội, các ngươi chọn ra năm kỵ binh, đối chiến với kỵ binh dũng sĩ Tây Lương ta, xem năng lực thế nào!
Sở Hoan trầm giọng nói:
- Vị huynh đệ nào nguyện ý xuất trận?
Lúc này kỵ binh Cận Vệ Quân cũng đã nhẫn nhịn một bụng lửa, Sở Hoan ra lệnh một tiếng, không ngờ đoàn kỵ binh phía sau đều rung cương ngựa, đều muốn ra trận liều mạng.
Hiên Viên Thắng Tài giơ tay lên nói:
- Không nên lộn xộn.
Gã quay đầu lại chỉ vào bốn gã kỵ binh trong đó nói:
- Bốn người các ngươi, theo bổn tướng xuất trận… !
Gã là người đầu tiên lao ra, bốn kỵ phía sau cũng chạy theo sau.
Sở Hoan nhìn về phía Mạt Tàng A, nói:
- Chẳng qua trước khi bồi luyện, bản quan có mấy câu muốn nói!
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Lúc Ma Ha Vương tử của các ngươi nghị hòa với Đại Tần ta, đã đạt thành rất nhiều hiệp nghị.
Sở Hoan chậm rãi nói:
- Trong đó có một, đó là Kim Châu, Việt Châu dân chúng hai nơi, nếu nguyện ý rời khỏi, quân Tây Lương các ngươi không thể ngăn cản, điểm này, ngươi cũng vô cùng rõ ràng chứ?
Mạt Tàng A lắc đầu nói:
- Cũng không rõ ràng lắm, mệnh lệnh này, bổn tướng còn chưa từng nghe nói.
Gã dừng một chút, cười nói:
- Nhưng dân chúng hai Châu này dưới sự thống lĩnh của Đại Tây Lương ta, an cư lạc nghiệp, hiện giờ sống hết sức thoải mái, cũng không muốn rời đi.
- Nói bậy!
Đám người Tần quần áo mục nát đột nhiên có người kêu lên:
- Đại nhân, người Tây Lương bọn họ không thả chúng ta rời khỏi, họ không phải người, đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm. Nam nhân đều bị kéo đi làm khổ công, còn phải làm bia mặc chúng luyện tập bắn tên, nữ nhân… !
Nói tới đây, thanh âm đã nghẹn ngào, rốt cuộc không nói được.
- Đúng vậy, đại nhân, họ chặt cây khai thác mỏ khắp nơi, nếu ai làm chậm, sẽ bị đánh chết tươi.
Một người khàn giọng nói:
- Người Tây Lương nhìn thấy thứ gì liền cướp, còn có rất nhiều người bị họ bắt trở về Tây Lương, nói là phải làm nô lệ cho họ… Cẩu quan họ Đặng này giúp kẻ xấu làm điều ác, giúp họ cướp đoạt khắp nơi… !
Đặng Danh lạnh lùng nói:
- Câm mồm cho ta, nói hươu nói vượn, một đám điêu dân… !
Lập tức có binh sĩ Tây Lương tiến đến, quyền đấm chân đá, đám người kia mới an tĩnh lại.
Sở Hoan cười lạnh, nói với Mạt Tàng A:
- Mạt Tàng A, xem ra ngươi cũng không nói thật.
- Đám người này đều đang nói hươu nói vượn.
Mạt Tàng A mặt dày nói:
- Dân chúng hai Châu, thật lòng hợp tác với Đại Tây Lương ta, chúng ta đều đối đãi rộng lượng, chỉ là đám điêu dân ác đồ này dụng tâm kín đáo, chúng ta mới phải duy trì yên ổn nghiêm trị xử lý.
Gã dừng một chút, khoát tay nói:
- Những chuyện này, bổn tướng cũng không quản được, ngươi có thể đi trao đổi với Ma Ha Vương tử.
Gã chỉ roi ngựa ra phía trước nói:
- Bây giờ còn muốn bồi luyện hay không?
- Đương nhiên muốn luyện!
Sở Hoan gật đầu nói:
- Ngươi vừa mới nói, dân chúng đồng ý rời khỏi, có thể để họ rời khỏi, mấy người Tần này nếu nguyện ý rời khỏi, các ngươi có cho họ đi hay không?
Khi nói chuyện, hắn đưa tay chỉ vào mấy chục người Tần kia.
Mạt Tàng A hơi do dự, rốt cuộc gật đầu nói:
- Nếu họ muốn rời đi, đương nhiên có thể rời đi… Nhưng bọn họ đồng ý tiến đến bồi luyện, Đại Tây Lương ta hết lòng tuân thủ hứa hẹn, lời hứa của người khác đối với chúng ta, sẽ không thể sửa đổi.
Gã chỉ vào mười kỵ trợn mắt nhìn nhau giữa sân nói:
- Nếu kỵ binh của các ngươi thắng, dũng sĩ chúng ta cũng không cần đám người Tần này bồi luyện, đương nhiên có thể để họ rời khỏi, nếu không bọn họ còn phải thực hiện ước định lúc trước, cùng luyện binh với chúng ta!
Sở Hoan gật đầu nói:
- Cũng được, chẳng qua bản quan còn nhớ rõ, dường dư bồi luyện có thưởng, đúng rồi, Mạt Tàng A, các ngươi bồi luyện thưởng cái gì?
Mạt Tàng A hơi nhíu mày, nhưng vẫn nói:
- Làm thương dũng sĩ Đại Tây Lương ta, được ba đấu gạo, nếu… nếu giết chết một người, được một thạch gạo!
Sở Hoan như cười như không nói:
- Hiện giờ bản quan nghe rõ, chắc ngươi sẽ không thất hứa chứ!
Nói xong câu đó, hắn không chờ Mạt Tàng A trở lời, nói với đội ngũ năm người Hiên Viên Thắng Tài:
- Các ngươi nhỡ ký, một đầu người một thạch gạo!
Hiên Viên Thắng Tài nắm chặt đao, hai bên gã đều có hai kỵ binh, xếp thành một hàng, năm tên kỵ đối phương cũng xếp thành một hàng, đối diện trước mặt. Hiên Viên Thắng Tài chậm rãi giơ đại đao trong tay lên, trầm giọng nói:
- Các huynh đệ, tốc chiến tốc thắng, lấy thủ cấp địch!
Gã vung đao lên, thúc tuấn mã dưới háng, tuấn mã phi ra, bốn kỵ bên người cũng theo chân lao ra, năm tên kỵ binh Tây Lương cũng rống giận nghênh đón.
Giờ phút này chung quanh nơi đây, ngoại trừ mấy trăm người sứ đoàn Tần quốc, còn gần ngàn binh sĩ Tây Lương tập trung lại, làm thành một vòng tròn, mười tên kỵ binh hai nước đối chiến giữa sân.
Người Tây Lương từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa kinh người, nếu gặp phải kỵ binh Tần quốc bình thường, chắc chắn chiếm thượng phong, nhưng mấy người Hiên Viên Thắng Tài đều là tinh nhuệ của đế quốc, thuật cưỡi ngựa là một hạng huấn luyện quan trọng nhất lúc bình thường, thuật cưỡi ngựa cũng không kém kỵ binh Tây Lương bao nhiêu, hơn mười kỵ hai bên nhanh chóng tiếp cận, trong chớp mắt đao hai bên đã vung lên, dưới ánh mặt trời, ánh đao lóe lên, mười kỵ trong nháy mắt lần lượt đan nhau, mọi người lập tức nhìn thấy hai gã kỵ binh Tây Lương sau khi đối đầu đã lập tức ngã xuống, trong nháy mắt giao nhau đã bị cắt đứt yết hầu.
Năm người Hiên Viên Thắng Tài lông tóc ít tổn thương, lần lượt giao chiến, lập tức quay đầu ngựa lại, thấy ba gã kỵ binh Tây Lương vẫn hung mãnh gan dạ, hai đồng bạn ngã ngựa chết, họ cũng nhanh chóng quay đầu ngựa lại, xung phong về kỳ năm kỵ Hiên Viên Thắng Tài, lúc này đã không giao chiến trong nháy mắt, hai bên quần chiến một chỗ.
Sa trường chém giết tuyệt đối không giống với người luyện võ công quyết đấu, dưới tình huống bình thường, trong mấy chiêu có thể thấy rõ ràng, không phải ngươi chết là ta mất mạng, không chút hàm hồ gì.
Ba gã kỵ binh Tây Lương lần lượt đối chiến với năm kỵ Hiên Viên Thắng Tài, vó ngựa cấp tốc, tiếng ngựa hí vang, rất nhanh liền thấy Hiên Viên Thắng Tài giơ tay lên, trong tay cầm một cái đầu, giục ngựa tới trước người Mạt Tàng A, ném đầu trước ngựa Mạt Tàng A cười lạnh nói:
- Một đầu người, một thạch gạo!
Sau đó bốn gã kỵ binh Tần quốc khác cũng đều cắt một đầu người tới, ném trên mặt đất, đều nói:
- Một đầu người, một thạch gạo!
Chỉ trong khoảng khắc liền giết chết năm tên kỵ binh Tây Lương, Hiên Viên Thắng Tài lông tóc không tổn thương, bốn gã kỵ binh thủ hạ chỉ có hai kỵ binh chịu vết thương nhẹ, đầu vai một kỵ binh bị chém một đao, cũng may mặc giáp trụ, miệng vết thương rất nông, người còn lại một chân trúng đao, chỉ tổn thương tha dịt, cũng không có gì đáng ngại.
Kỵ binh Tây Lương xung quanh đều trợn mắt há mồm, thần sắc Mạt Tàng A cực kỳ khó coi, cơ trên mặt co giật.
Họ rất khó nghĩ đến, năm tên kỵ binh Tây Lương ưu tú, không ngờ chỉ trong khoảng khắc đã chết dưới đao kỵ binh Tần quốc, thậm chí ngay cả một kỵ binh Tần quốc cũng không giết được.
Sau khi người Tây Lương công phá Nhạn Môn Quan, một đường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, tuy rằng Tây Lương xưng mười vạn thiết kỵ, nhưng kỵ binh chân chính chẳng qua một nửa mà thôi, chẳng qua một nửa kỵ binh Tây Lương này cũng là lợi khí tiến công của Tây Lương, Tiếu Thiên vấn dẫn năm vạn kỵ binh công thành đoạt đất phía trước, sau đó bộ binh Tây Lương sẽ nhanh chóng tiến vào chiếm đoạt thành trì tiến hành khống chế.
Thời đại vũ khí lạnh, kỵ binh đương nhiên là một binh chủng quý trọng, tiền bạc hao tổn nuôi dưỡng một gã kỵ binh đủ để nuôi dưỡng năm sáu tên bộ binh, đối với dân tộc sống trên lưng ngựa như Tây Lương mà nói, kỵ binh của họ là chủ lực thực sự, Tiếu Thiên Vấn dẫn năm vạn kỵ binh tấn công Tần quốc, đó là đã qua chuẩn bị, có thể nói là sát khí lớn nhất trước mắt của Tây Lương, mỗi gã kỵ binh đều là một bảo bối của người Tây Lương.
Chỉ là trong giây lát, năm tên kỵ binh phơi thây dưới đao, lập tức bị cắt đầu, ngươi bảo người Tây Lương sao có thể không buồn bực, khiến người Tây Lương sao có thể không sợ hãi.
Nhưng sứ đoàn Tần quốc có rất nhiều binh sĩ giơ đao trong tay lên, hoan hô.
Đúng lúc này, trong quân Tây Lương lại có năm tên kỵ binh xông ra, một đám như hung thần ác sát, nhìn chằm chằm đám người Hiên Viên Thắng Tài. Phía sau Sở Hoan lập tức có kỵ binh Tần quốc muốn lên, Sở Hoan đã giơ tay ngăn lại. Đám người Hiên Viên Thắng Tài quay đầu ngựa, muốn nghênh chiến, Sở Hoan đã trầm giọng nói:
- Hiên Viên tướng quân, các ngươi trở về!
Hắn xoay người xuống ngựa, trước mắt bao người, tháo mũ quan của mình xuống, giao cho bộ hạ bên cạnh cầm, lại cởi đi quan bào, lộ ra kính y bên trong, co duỗi tay chân, lúc này mới xoay người lên ngựa, cầm Huyết Ẩm Đao trong tay, liếc Mạt Tàng A một cái, thản nhiên nói:
- Hiện giờ để ngươi xem một chút, cái gì gọi là kỵ binh Tần quốc chân chính!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.