Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 8 - Chương 1017: Ngậm máu phun người

Sa Mạc

06/02/2014

Đổng Thế Trân ở bên nghe vậy, nhịn không được nói:

- Tổng đốc đại nhân, lời này… lời này phải thận trọng… !

Sở Hoan cười ha ha nói:

- Xem ra Đổng đại nhân cũng không tin.

Hắn hỏi bà cốt Mã:

- Ngươi vừa nói mình có thể nói chuyện với thần linh, như vậy hai người bị lây nhiễm bệnh dịch này đương nhiên được ngươi trị khỏi?

Bà cốt Mã sắc mặt khó coi, không hề nói chuyện.

Cừu Như Huyết ở bên cười lạnh nói:

- Hai người bệnh kia đã chết.

Gã vung tay lên, đằng sau liền có người nâng hai chiếc cáng cứu thương tới:

- Đại nhân, bà cốt Mã thúc thủ vô sách đối với hai người nhiễm bệnh dịch, hai người này đã tử vong vì bệnh nặng.

Rất nhiều người bên cạnh nghe nói trên cáng cứu thương chính là người chết vì dịch bệnh, lập tức đều lui về phía sau vài bước, sợ bị lây nhiễm.

Sở Hoan lớn tiếng nói xuống dưới thành:

- Các vị phụ lão hương thân, hôm nay xin các vị làm chứng, bà cốt Mã này luôn miệng nói mình có pháp lực, thế nhưng hai người bệnh đưa tới chỗ ả, bệnh nặng không trị, đã tử vong.

Dưới thành lập tức nghị luận ầm ĩ, chợt nghe có người gọi to:

- Tổng đốc đại nhân, nghe nói ngày đó hai người đánh cuộc, cũng đưa hai người bệnh tới chỗ ngài, người đưa đến chỗ bà cốt Mã đã chết rồi, cũng không thể bởi vì như vậy liền chứng minh nàng là Ôn thần, trừ khi Tổng đốc đại nhân thực sự cứu sống người bệnh đưa tới chỗ ngài.

Lập tức có không ít người phụ họa.

Sở Hoan cười đáp:

- Các ngươi nói không sai, muốn chứng minh bản Đốc không phải Ôn thần, không phải bản Đốc định đoạt.

Hắn khua tay nói:

- Dẫn bọn họ lên!

Trong đám người dưới thành, hai người được dắt ra, hai người này quần áo bình thường, trông còn tương đối suy yếu, đi đến bên cạnh tường, lập tức dưới thành truyền đến tiếng kêu sợ hãi:

- Phụ thân… !

Lại có người kêu lên:

- Đại ca… !

Từ trong đám người, năm sáu người đi ra, đều nhìn lên đầu tường.

Sở Hoan quay đầu hìn hai người được đỡ ra, cười hỏi:

- Bọn họ là người nhà các ngươi?

Lão giả đầu tiên gật đầu, vươn đầu ra, mặc dù khí lực của lão còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng hành động tự nhiên, phất tay xuống phía dưới, cố gắng hô:

- Không cần lo lắng, ta không sao, Tổng đốc đại nhân tâm địa bồ tát, đã trị bệnh của ta, ta không chết được… !

- Huynh đệ, ta chữa được rồi, Tổng đốc đại nhân chữa khỏi cho chúng ta, ngài là bồ tát sống, tất cả mọi người được cứu rồi… !

Người trung niên bên cạnh cũng dựa vào đầu tường, kích động hô xuống dưới thành.

Vài tên gia thuộc người nhà phía dưới thành đều cực kỳ kích động, ôm chầm lấy nhau, Sở Hoan cười nói:

- Dịch độc của hai người này đã bị thanh trừ, sau này lại tới phủ Tổng đốc lĩnh mấy phó thuốc uống vào là được, hiện giờ các ngươi cũng có thể đoàn tụ với người nhà các ngươi.

Hai người lập tức quỳ xuống trước Sở Hoan. Sở Hoan lập tức nâng dậy nói:

- Thống trị một phương, vốn sẽ phải giải trừ tai nạn cho các ngươi, đây là bổn phận của bản Đốc, không cần cảm ơn ta, nhanh đi đoàn tụ với người nhà.

Hai người vui mừng hớn hở, mặc dù suy yếu nhưng vẫn được người khác nâng đỡ xuống dưới thành, đoàn tụ với người nhà, ôm nhau khóc rống, lại vui sướng vạn phần. Mọi người nhìn xem cảnh này, ngơ ngác nhìn nhau.

Đột nhiên một số người xông ra từ trong đám người, quỳ ở dưới thành:

- Tổng đốc đại nhân, ngài cứu khổ cứu nạn, người nhà của chúng ta đều còn ở khu dịch bệnh, cầu xin đại nhân khai ân, cũng cứu người nhà của chúng ta… !



Mọi người trông thấy Sở Hoan quả thực trị khỏi người bị dịch bệnh, ngoài kinh ngạc, không ít người đã cực kỳ vui mừng, những người có gia quyến bị lây nhiễm, lúc này bất chấp tất cả, chỉ cần có thể cứu được tính mạng người nhà.

Trong lúc nhất thời dưới thành vang tiếng cầu xin. Sở Hoan giơ tay lên, ý bảo mọi người yên tĩnh.

Chờ khi mọi người yên tĩnh lại, Sở Hoan trịnh trọng cao giọng nói:

- Mọi người không nên nóng vội, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ nghĩ cách cứu viện, bản Đốc sẽ nhanh chóng phái người tới khu dịch bệnh, giúp đỡ người bệnh thanh trừ dịch độc, bản Đốc tin tưởng, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.

Nhất thời tiếng hoan hô như sấm dưới thành, chờ mọi người yên tĩnh, Sở Hoan lại nói:

- Hiện giờ mọi người cảm thấy, Ôn thần này rốt cuộc là bản Đốc hay là bà cốt Mã này?

Đám người vốn yên tĩnh một chút, lập tức có người cao giọng nói:

- Lão vu bà kia là lừa đảo, ả tự xưng có pháp lực, tuy nhiên lại không cứu sống người, ả là Ôn thần… !

- Giết chết tên Ôn thần này, là ả hại Tây Quan chúng ta.

Lúc này bà cốt Mã mặt xám như tro, toàn thân run rẩy.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Các vị hương thân phụ lão, thật ra bà cốt Mã này căn bản không phải Ôn thần.

Tất cả mọi người khẽ giật mình, Sở Hoan liền nói tiếp:

- Bà cốt Mã nhiều nhất chỉ là lừa đảo giả thần giả quỷ mà thôi, ả ra vẻ mê hoặc, chỉ là vì lừa đảo thế nhân. Thần linh thực sự, không hề ở nhân gian, mà ở trên bầu trời, ở trong lòng, thần linh trên thế gian này, đó là trời, là tổ tiên của chúng ta, cũng không phải những kẻ thế tục giả danh lừa bịp kia… !

Tất cả mọi người yên tĩnh nhìn Sở Hoan ở đầu tường.

Sở Hoan thần sắc nghiêm nghị lớn tiếng nói:

- Người giống như bà cốt Mã, cũng không hiếm thấy, họ ỷ vào xiếc của mình, nói chuyện mê hoặc người khác, thật ra chỉ vì lừa gạt thế nhân mà thôi.

Dưới thành có một người nhịn không được hỏi:

- Thế nhưng rắn thần dẫn đường là chuyện gì? Nếu như bà cốt Mã thực sự không có thần thông, sao có thể khiến rắn thần dẫn đường?

Sở Hoan nhìn về phía bà cốt Mã, hỏi:

- Bản Đốc đã điều tra ra tại sao lại có màn rắn thần dẫn đường này, nhưng hôm nay cho ngươi một cơ hội, để người giải thích với mọi người… !

Bà cốt Mã cắn răng nói:

- Đó… đó là bởi vì thần linh… !

Hiên Viên Thắng Tài cả giận nói:

- Đã đến nước này, ngươi còn mạnh miệng… !

- Bản Đốc nhớ rõ, chúng ta đã đánh cuộc, nếu như ngươi thua, thì phải nhảy xuống từ đầu thành này, có phải thế không?

Sở Hoan chắp hai tay sau lưng, bình thản hỏi.

Trong mắt bà cốt Mã lộ vẻ sợ hãi, nhìn chung quanh một chút, dường như muốn tìm người nào, trông thấy Đổng Thế Trân cách đó không xa, há to miệng, dường như muốn nói gì. Đổng Thế Trân hơi biến sắc, trầm giọng nói:

- Bà cốt Mã, ngươi đã đánh bạc với Tổng đốc đại nhân, ai cũng không cứu được ngươi… !

Gã khua tay nói:

- Người tới, ném ả xuống đầu tường.

Lập tức hai tên tùy tùng vọt ra từ phía sau Đổng Thế Trân, bà cốt Mã hoảng sợ kêu lên, Hiên Viên Thắng Tài đã ngăn trước người hai tên tùy tùng kia, giọng nói lạnh nói:

- Tổng đốc đại nhân muốn để cho tự ả nhảy xuống, cũng không phải sai người ném uống, nếu các ngươi tiến thêm một bước, đó là lạm sát kẻ vô tội, bổn tướng trước chém các ngươi một đao!

Thân hình hai tên tùy tùng kia không hề thấp bé hơn Hiên Viên Thắng Tài, thế nhưng Hiên Viên Thắng Tài sát khí nghiêm nghị, tay cầm chuôi đao, trong lúc nhất thời hai tên tùy tùng không dám tiến thêm nửa bước.

Khóe mắt Đổng Thế Trân co rúm, bà cốt Mã kia cũng lui lại bên đầu tường, hoảng sợ nói:

- Đổng đại nhân, ngài… ngài muốn giết ta?

- Không phải bổn quan muốn giết ngươi, là ngươi mạo phạm Tổng đốc đại nhân, cho nên đáng chết!

Đổng Thế Trân lạnh mặt:

- Bà cốt Mã, ngươi còn không tự mình nhảy xuống thành đi.

- Ta không muốn chết.



Bà cốt Mã thê thanh nói:

- Ngươi… ngươi thật ác độc, đây đều là ngươi… là ngươi sai ta làm… !

Sắc mặt Đổng Thế Trân càng khó coi, cũng không bối rối, cười lạnh nói:

- Bà cốt Mã, ngươi mê hoặc người khác thì thôi, hôm nay còn muốn ngậm máu phun người sao? Ngươi có biết, vu hãm mệnh quan triều đình, đó là tội chết?

- Dù sao… dù sao ngươi muốn giết ta, ta cũng không sống nổi… !

Bà cốt Mã thê thanh nói:

- Đổng Thế Trân, tên rùa đen nhà ngươi, đều là ngươi sai người tìm ta, để ta… để ta vu hãm Tổng đốc đại nhân là Ôn thần… !

Bà cốt Mã gào khóc thảm thiết, thanh âm cực lớn, không ít người dưới thành đều nghe được rõ ràng, trong lúc nhất thời bàn luận ầm ĩ, không ít người đều hơi giật mình trong lòng, thầm nghĩ tại sao việc này lại có liên quan tới Đổng đại nhân, nhưng bà cốt Mã vừa nói như vậy, cũng đã thật

sự chứng minh nói Sở Hoan là Ôn thần quả thực là lời đồn.

Đổng Thế Trân vẫn không chút bối rối, một tay đặt sau lưng, vuốt râu cười lạnh nói:

- Sắp chết đến nơi, còn muốn mở miệng vu hãm sao? Được, ngươi nói bản quan sai ngươi vu hãm Tổng đốc đại nhân, vậy bản quan tìm tới ngươi lúc nào, lại nói gì với ngươi?

Bà cốt Mã khẽ giật mình, ngây ra một lát.

Đổng Thế Trân hừ lạnh một tiếng:

- Nếu như bổn quan tìm ngươi, chẳng lẽ ngươi quên nhanh như vậy? Ngươi vừa nói là bổn quan sai sử, bổn quan sai sử thế nào, chẳng lẽ ngươi không nói ra được?

- Là ngươi… là ngươi phái người tìm ta… !

Bà cốt Mã lắp bắp nói:

- Ngươi… không phải bản thân ngươi tới tìm ta… !

Đổng Thế Trân lạnh nhạt cười nói:

- Hóa ra không phải bản quan tự mình tìm ngươi, vậy vì sao ngươi dám vu hãm bản quan? Ngươi nói rằng bản quan phái người tìm ngươi, ngươi có chứng cứ gì chứng minh là bản quan phái? Bản quan và Tổng đốc đại nhân cũng không thù hận, vì sao phải phái người tìm tới ngươi vu hãm Tổng đốc đại nhân là Ôn thần? Thủ đoạn hạ lưu như vậy, sao phải hành vi của người đọc sách như ta? Bản quan là mệnh quan triều đình, sao lại biết luật phạm luật, phái người tới phủ Tổng đốc gây sự?

Bà cốt Mã há to miệng, nhất thời không thể biện bạch, Sở Hoan thở dài trong lòng, thầm nghĩ bà cốt Mã này lúc trước giả thần giả quỷ đầu độc dân chúng cũng ra dáng, vốn tưởng rằng bà cốt Mã này còn có chút đầu óc, nhưng hiện giờ xem ra chỉ là một ả cực kỳ ngu xuẩn mà thôi, Đổng Thế Trân là người thế nào, giảo hoạt đa đoan, cho dù thật sự là gã sai sử sau lưng, sao có thể lưu lại chút chứng cớ cho bà cốt Mã.

- Người tới, lão vu bà này vu hãm mệnh quan triều đình, bắt lại cho bổn quan.

Đổng Thế Trân sắc mặt lạnh lẽo, nhìn về phía Sở Hoan, chắp tay nói:

- Tổng đốc đại nhân, lão vu bà này ăn nói bừa bãi, nói lăng bậy bạ, ả dựa vào lừa gạt mà sống nhiều năm, lừa gạt dân chúng, hôm nay lại bị đại nhân vạch trần trước mặt mọi người, lừa đảo như vậy, đại nhân đương nhiên sẽ không tin tưởng ả.

- Đương nhiên không tin.

Sở Hoan khẽ thở dài:

- Đổng đại nhân lão luyện thành thục, xuất thân người đọc sách, sao có thể làm ra chuyện hạ lưu như vậy, chỉ có kẻ hạ lưu hèn hạ, cực kỳ vô sỉ, mới sử dụng loại thủ đoạn ngu xuẩn này gây phiền toái cho bản Đốc, bản Đốc đương nhiên tin tưởng Đổng đại nhân là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, đạo đức cao thượng.

Đổng Thế Trân mặt không đỏ tim không đập nhanh, bộ dạng oan uổng:

- Đại nhân anh minh. Đại nhân, bà cốt Mã bại hoại như vậy, quả thật là mầm tai họa, ả đánh cuộc thua đại nhân, lại vu oan hạ quan, tội càng thêm tội, hôm nay tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.

Sở Hoan lại cười nói:

- Bản Đốc cũng cảm thấy quả thực không thể dễ dàng tha thứ.

Bà cốt Mã thê thanh nói:

- Tổng đốc đại nhân, ngài đừng nghe hắn nói, hắn ra vẻ đạo mạo, không phải người tốt. Hắn… hắn sẽ hại ngài… Nếu như không phải hắn phái người sai sử, ta… ta nào dám tới phủ Tổng đốc gây sự, đều là hắn. Đúng rồi, ta có chứng cứ, ta có chứng cứ… !

Đôi mày Sở Hoan nhíu chặt, nói:

- Ngươi có chứng cứ? Ngươi có chứng cứ gì?

Đổng Thế Trân vốn vẫn hết sức trấn định, nghe bà cốt Mã hô lớn có chứng cứ, không khỏi biến sắc, phẫn nộ quát:

- Vu bà Mã, ngươi còn càn quấy ở chỗ này, người tới, ném ả xuống thành… !

Keng!

Hiên Viên Thắng Tài đại đao rời vỏ, lạnh lùng nói:

- Ai dám!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook