Quyển 6 - Chương 788: Nghi binh
Sa Mạc
11/01/2014
Lúc này tất cả mọi người đã đứng ở hiên tòa tháp. Viên Sùng Thượng đưa tay chỉ vào hồ Ngọc Tỏa cười nói:
- Sở đại nhân, đứng ở chỗ này, có thể thấy toàn bộ hồ Ngọc Tỏa. Ngài nhìn xem, trước mắt, chính là hồ lớn nhất An Ấp chúng ta.
Nhìn thấy toàn bộ hồ thì cũng có chút khoa trương. Nhưng Sở Hoan đại khái có thể thấy tổng quan bề mặt của hồ. Đội thuyền neo ở ven hồ lúc này nhìn như bầy kiến nhỏ. Mà bóng người đi lại bên cạnh từ xa trông như là những chấm đen di động. Sở Hoan biết rõ Phương Thế Hào đang điểm binh lên thuyền. Cho đám vịt trên cạn này biết chút cảm giác đi thuyền là thế nào.
Dõi mắt nhìn về phía xa xa, lờ mờ có thể thấy hai hòn đảo tọa lạc trong hồ. Khoảng cách khá xa, nên chỉ có thể thấy loáng thoáng bên cạnh hòn đảo có những chấm đen chằng chịt. Tựa hồ như là đội thuyền của Hoàng gia.
- Sở đại nhân nổi tiếng tài hoa.
Sư Chủ sự Hộ bộ Ti đứng bên cạnh gập người xuống cười nói:
- Khi ở Thiết Huyết viên, đại nhân đã trải qua ba kỳ sát hạch, văn võ song toàn. Nhân cơ hội này, nếu đại nhân không ngại, thì có thể ban tặng một bài thơ?
Bên cạnh, mọi người lập tức nhao nhao nói:
- Không sai, khâm sai đại nhân văn chương xuất chúng. Kính mời đại nhân trổ tài.
Sở Hoan lập tức khoát tay:
- Chư vị giễu cợt rồi. Thi từ ca phú quả thực không phải là sở thích của bổn quan. Chư vị nếu có người nào có nhã hứng thì xin mời hãy ứng tác.
Mọi người ai nấy đều cười trừ. Viên Sùng Thượng lên tiếng trước tiên:
- Các ngươi chậm chạp, để đó, bản đốc sẽ ứng tác một bài.
Mọi người khẽ giật mình. Ai cũng biết Viên Sùng Thượng xuất thân là quân nhân. Thật sự không thể tưởng được thời điểm này, vị Tổng đốc đại nhân võ nghệ đầy mình còn có nhã hứng làm thơ?
Cả đám đứng là tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Viên Sùng Thượng khẽ vuốt chòm râu, rốt cuộc nói:
- (dịch đại ý): Phía trước mênh mông hồ. Trên hồ bảng lảng sương. Nước hồ thành màu đỏ. Không uổng công trượng phu.
Tất cả mọi người khẽ giật mình. Viên Sùng Thượng đã cười ha hả:
- Chư vị cảm thấy bài thơ này của tổng đốc thế nào?
Sư Chủ sự nịnh nọt:
- Đại nhân làm thơ, từng chữ từng chữ mang theo hào khí sát phạt, thực không phải người thường có thể làm được. Một câu không uổng công trượng phu có thể nói là hào khí đã vượt mây xanh.
Mọi người đều lên tiếng phụ họa.
Viên Sùng Thượng cười to:
- Chư vị, mời ngồi. Tối nay chúng ta không về thành kịp rồi. Chúng ta ở lại đây, không say không về.
Y quay người ngồi xuống bàn. Sau khi mọi người an tọa xong, dưới lầu có người đưa thức ăn còn nóng hổi lên. Đám quan viên lập tức xôn xao chén bát ăn uống cười đùa ầm ĩ.
Sở Hoan có chút kỳ quái. Tiệc rượu trên đài quan sát này hình như đã được chuẩn bị sẵn. Ban đầu, Sở Hoan cho rằng Viên Sùng Thượng chỉ định rủ mình lên đài để quan sát phong cảnh hồ một lát, nhưng hiện tại, xem ra Viên tổng đốc đại nhân đã thật sự chuẩn bị tiệc rượu ăn nhậu suốt đêm. Qua ba lượt nâng chén lên cạn sạch, thậm chí còn có hai ca kỹ được đưa lên tòa tháp, đàn hát phục vụ khách quan.
Trời càng lúc càng tối. Bốn phía tòa tháp đã treo đèn lồng. Gió đêm ở hồ có vẻ như buốt hơn trong thành. Tuy nhiên, mọi người có rượu ngon nữ nhân đẹp để thưởng thức, nên cũng không thấy lạnh.
Trên công trường, không phải vì đêm đến mà ngừng công việc. Khắp nơi đều đốt đuốc sáng rực. Ánh lửa bập bùng. Bên trên công đường không khí vẫn vô cùng tấp nập. Đứng từ nơi này, Sở Hoan có thể thấy rõ ràng không chỉ quang cảnh dưới ngọn núi mà bốn phương tám hướng đều thấy có ánh lửa. Nhờ ánh lửa, có thể đoán hồ Ngọc Tỏa xác thực là đã bị bao vây không một kẽ hở.
Trong đám quan viên có người tửu lượng kém giọng đã bắt đầu lè nhè. Sở Hoan và Viên Sùng Thượng tửu lượng đều không tệ. Hai người đều đã uống mấy bầu rượu vào bụng nhưng vẫn không hề có chút nào là say.
Chợt nghe từ cầu thang vang lên tiếng bước chân, lập tức thấy Phương Thế Hào xuất hiện ở đầu cầu thang. Viên Sùng Thượng đã đưa tay ra cười nói:
- Phương Thống chế, tới uống rượu.
Phương Thế Hào tiến lên, ngồi xuống bên cạnh Viên Sùng Thượng:
- Đại nhân, mạt tướng đã dẫn những quan binh chủ lực lên thuyền. Mạt tướng đã hạ lệnh, từ hôm nay, cho đến khi phá được hồ Ngọc Tỏa, tất cả đều ăn ngủ trên thuyền.
Viên Sùng Thượng cười nói:
- Ngươi làm việc, xưa nay bản đốc rất yên tâm.
Y tự mình rót đầy bát, đưa bát đến trước mặt Phương Thế Hào:
- Nào, Phương Thống chế, một bát rượu này, ngươi uống cạn đi.
Phương Thế Hào vội nói:
- Mạt tướng không dám.
Viên Sùng Thượng cười ha hả:
- Bản đốc cho phép. Ngươi là tâm phúc ái tướng của bản đốc. Cuộc chiến tiêu diệt hồ Ngọc Tỏa, ngươi là đại tướng tiên phong của bản đốc. Bản đốc tất nhiên phải mời ngươi một ly. Mong ngươi dẫn theo những binh lính tinh nhuệ nhất của bản đốc, một lần xuất quân đánh hạ hồ Ngọc Tỏa.
Phương Thế Hào lập tức đứng lên, tiếp nhận bát rượu trong tay Viên Sùng Thượng, nâng bằng hai tay, nghiêm nghị nói:
- Tổng đốc đại nhân yên tâm, chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng, mạt tướng sẽ suất lĩnh tinh binh dưới trướng, một mẻ hốt gọn loạn đảng Hoàng gia.
- Tốt.
Viên Sùng Thượng cười to, nhìn Phương Thế Hào uống cạn bát rượu. Y đứng dậy, kéo cánh tay Phương Thế Hào đi đến một bên thì thầm vài câu. Sở Hoan quay đầu nhìn sang, thấy Phương Thế Hào nghe Viên Sùng Thượng nói một hồi, mặt liền biến sắc. Hắn cảm thấy hiếu kỳ, không biết Viên Sùng Thượng đã nói điều gì mà sắc mặt của Phương Thế Hào lại biến đổi đến như thế.
Sau một lát, Phương Thế Hào lúc này mới cùng Viên Sùng Thượng trở lại bên bàn. Viên Sùng Thượng ngồi xuống. Nhưng Phương Thế Hào thì không ngồi, mà đứng chắp tay hướng mọi người nói:
- Chư vị, quân vụ bận rộn, chư vị cứ từ từ uống.
Gã cũng không nói nhiều, chắp tay chào Viên Sùng Thượng và Sở Hoan rồi nhanh chóng rời đi.
Sư Chủ sự không nhịn được nói:
- Phương Thống chế vì sao lại vội vàng như vậy? Lúc này đã nửa đêm rồi, còn có quân vụ gì quan trọng?
Viên Sùng Thượng đã nâng chén lên:
- Sư Chủ sự, Sở đại nhân đã truyền lại ý chỉ của thánh thượng, muốn kiểm kê hết tài sản của Hoàng gia. Chuyện này bản đốc vốn không hiểu lắm. Nhưng ngươi thân là Hộ bộ Ti Chủ sự, hết thảy mọi việc, phải nghe theo sai bảo của Sở đại nhân. Nếu có sai sót, Sở đại nhân khoan hồng độ lượng tha cho ngươi, nhưng bản đốc thì không.
Sư Chủ sự vội nói:
- Đại nhân yên tâm, hạ quan cam đoan dốc toàn lực phối hợp với Sở đại nhân hoàn thành nhiệm vụ.
Viên Sùng Thượng cười ha hả, lập tức cầm lấy bầu rượu, trong chốc lát, trên tòa tháp lại ồn ào náo nhiệt như trước.
- Sở đại nhân, ngài nói loạn đảng Hoàng gia giờ này đang làm gì?
Viên Sùng Thượng uống hết hai bầu rượu, tuy tửu lượng rất tốt nhưng lúc này đã bắt đầu ngà ngà say.
Sở Hoan mỉm cười hỏi lại:
- Chẳng lẽ Tổng đốc đại nhân biết bọn họ đang làm gì?
Viên Sùng Thượng đảo đảo cái ly:
- Mùa đông đêm lạnh, chỉ sợ đã ngủ hết rồi.
Y đặt chén xuống, duỗi lưng một cái:
- Nếu không phải hôm nay có hứng thú, lúc này bản đốc cũng đã nằm trên giường say ngủ rồi.
Điều này, Sở Hoan hoàn toàn đồng ý. Trời đông giá rét, đêm hôm khuya khoắt, với đại đa số mọi người mà nói, thống khoái nhất là được chui vào chăn ấm mà ngủ vùi.
Sở Hoan cười nói:
- Nếu là ta, lúc này, ta cũng đang nằm trên gường rồi.
Viên Sùng Thượng cười to:
- Hôm nay bắt Sở đại nhân đến đây đúng là có tội lớn rồi.
Sở đại nhân chớ để bụng.
Y ghé sát vào bên tai Sở Hoan, thấp giọng hỏi:
- Sở đại nhân, ngài nói chúng ta đóng thuyền ngay cạnh hồ, đặc biệt là chiến thuyền, việc này Hoàng gia có biết không?
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút rốt cuộc nói:
- Chỉ sợ bọn họ đã nghe phong thanh…
Viên Sùng Thượng cười nói:
- Chẳng những là phong thanh, bản đốc thậm chí cho rằng, Hoàng Thiên Dịch đã có trong tay bản vẽ bốn chiến thuyền rồi. Đối với chiến thuyền mà bản đốc đang đóng, chỉ sợ hắn còn hiểu hơn cả bản đốc.
Giờ phút này, có đến hơn nửa số quan viên đã say mèm, người tựa trên mặt ghế, kẻ nằm gục trên bàn, mơ mơ màng màng. Viên Sùng Thượng đứng dậy chắp tay sau lưng đi tới bên cạnh lan can, nhìn về hồ Ngọc Tỏa. Lúc này trời đã tối đen, chỉ có thể nhìn thấy đốm lửa nhấp nháy, không thể thấy quang cảnh của hồ Ngọc Tỏa. Sở Hoan đi đến bên cạnh Viên Sùng Thượng, gió đêm lạnh như cắt thổi vào mặt, Sở Hoan lại cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
- Sở đại nhân, ngài nói sau khi bốn chiến thuyền kia đóng xong, có phải hồ Ngọc Tỏa rất nhanh sẽ bị công phá?
Viên Sùng Thượng trầm mặc một hồi, rốt cuộc hỏi.
Sở Hoan nghĩ một chút, mới đáp:
- Nước vô thường thái, binh vô thường thế. Mặc kệ đánh nhau thế nào, trước khi có kết quả chung cuộc, khó có thể kết luận ai thắng ai thua.
Viên Sùng Thượng gật đầu nói:
- Sở đại nhân nói không sai.
Y hạ giọng nói khẽ:
- Kỳ thật cho dù đóng xong bốn chiến thuyền, cũng chưa hẳn là đối thủ của Hoàng Thiên Dịch.
Sở Hoan khẽ giật mình.
Viên Sùng Thượng đã chậm rãi nói:
- Cấm Vệ quân không giỏi thủy chiến, toàn bộ An Ấp đạo, vốn không có thủy quân quen thuộc thủy chiến. Hoàng gia bên kia tuy chỉ có 3000 người, nhưng đại bộ phận đều giỏi bơi lội. Bọn chúng quen với việc chèo thuyền trên sông nước. Điểm này Cấm Vệ quân kém xa họ. Bản đốc lo lắng, cho dù có bốn chiến thuyền cũng chưa chắc đã giỏi thủy chiến để mà tận dụng chiến thuyền đánh một trận sống chết với Hoàng gia.
Vào lúc này, bỗng nhiên nghe thấy Hiên Viên Thắng Tài bỗng nhiên nói:
- Đại nhân, ngài xem…
Sở Hoan quay đầu nhìn lại, thấy Hiên Viên Thắng Tài chỉ về phía bên hồ, liền nhìn theo hướng tay gã. Hiên Viên Thắng Tài nói:
- Đèn dầu trên thuyền, tất cả đều đã tắt rồi.
Lúc này, Sở Hoan mới phát hiện, lúc trước, bên hồ, những chiếc thuyền đều sáng đèn. Lúc này, ngoại trừ những bó đuốc bên bờ, đội thuyền trong hồ đã tối sầm lại. Không còn một ngọn đèn nào sáng.
Sở Hoan cau mày, chợt nghĩ đến chuyện gì, nhìn sang Viên Sùng Thượng, thấy Viên Sùng Thượng vẫn bình tĩnh, hai tay đặt lên lan can, từ tốn nói:
- Cấm Vệ quân không có sở trường trong nước, nhưng chỉ cần lên đất bằng, Hoàng gia căn bản không phải là địch thủ.
Y đưa tay chỉ về hướng hồ tối om:
- Binh mã của bản đốc, chỉ cần leo lên được đảo Thái Bình và đảo Lý Ngư, thì loạn đảng Hoàng gia chỉ là đám cừu non, không chịu nổi một kích.
Nói đến đâ quay sang Sở Hoan cười nói:
- Sở đại nhân, trong chiến tranh, luôn có yếu tố bất ngờ. Cho đến nay, bản đốc vẫn luôn công khai đóng thuyền. Tất cả mọi người đều cho rằng bản đốc là muốn cùng thủy quân Hoàng gia sống mái một phen. Nhưng như bản đốc đã nói, chưa từng có ý định thủy chiến cùng Hoàng Thiên Dịch.
Sở Hoan bừng tỉnh đại ngộ, thở dài:
- Tổng đốc đại nhân phô trương thanh thế thuyền bè, thậm chí không tiếc tiền của đổ vào việc đóng thuyền, hết thảy là để che mắt đối thủ.
- Tất cả mọi người cho rằng bản đốc muốn cùng Hoàng Thiên Dịch thủy chiến, Hoàng Thiên Dịch tất nhiên cũng cho là như vậy.
Viên Sùng Thượng vuốt râu nói:
- Hắn vẫn cho rằng, nếu bản đốc không có bốn chiến thuyền tốt, sẽ không dám thủy chiến cùng hắn. Cho nên hắn nhất định nghĩ rằng, ngày bốn chiếc chiến thuyền hạ thủy cũng chính là ngày khai chiến.
Khóe miệng của y nổi lên một tia cười quái dị:
- Thế nhưng bản đốc đã không tính đến chuyện thuỷ chiến, tất nhiên sẽ không chờ đóng xong bốn chiếc chiến thuyền. Sở đại nhân, ngài nói, Hoàng Thiên Dịch có biết rằng, bản đốc đã quyết định khai chiến, ngay … hôm nay?
- Sở đại nhân, đứng ở chỗ này, có thể thấy toàn bộ hồ Ngọc Tỏa. Ngài nhìn xem, trước mắt, chính là hồ lớn nhất An Ấp chúng ta.
Nhìn thấy toàn bộ hồ thì cũng có chút khoa trương. Nhưng Sở Hoan đại khái có thể thấy tổng quan bề mặt của hồ. Đội thuyền neo ở ven hồ lúc này nhìn như bầy kiến nhỏ. Mà bóng người đi lại bên cạnh từ xa trông như là những chấm đen di động. Sở Hoan biết rõ Phương Thế Hào đang điểm binh lên thuyền. Cho đám vịt trên cạn này biết chút cảm giác đi thuyền là thế nào.
Dõi mắt nhìn về phía xa xa, lờ mờ có thể thấy hai hòn đảo tọa lạc trong hồ. Khoảng cách khá xa, nên chỉ có thể thấy loáng thoáng bên cạnh hòn đảo có những chấm đen chằng chịt. Tựa hồ như là đội thuyền của Hoàng gia.
- Sở đại nhân nổi tiếng tài hoa.
Sư Chủ sự Hộ bộ Ti đứng bên cạnh gập người xuống cười nói:
- Khi ở Thiết Huyết viên, đại nhân đã trải qua ba kỳ sát hạch, văn võ song toàn. Nhân cơ hội này, nếu đại nhân không ngại, thì có thể ban tặng một bài thơ?
Bên cạnh, mọi người lập tức nhao nhao nói:
- Không sai, khâm sai đại nhân văn chương xuất chúng. Kính mời đại nhân trổ tài.
Sở Hoan lập tức khoát tay:
- Chư vị giễu cợt rồi. Thi từ ca phú quả thực không phải là sở thích của bổn quan. Chư vị nếu có người nào có nhã hứng thì xin mời hãy ứng tác.
Mọi người ai nấy đều cười trừ. Viên Sùng Thượng lên tiếng trước tiên:
- Các ngươi chậm chạp, để đó, bản đốc sẽ ứng tác một bài.
Mọi người khẽ giật mình. Ai cũng biết Viên Sùng Thượng xuất thân là quân nhân. Thật sự không thể tưởng được thời điểm này, vị Tổng đốc đại nhân võ nghệ đầy mình còn có nhã hứng làm thơ?
Cả đám đứng là tròn xoe mắt ngạc nhiên.
Viên Sùng Thượng khẽ vuốt chòm râu, rốt cuộc nói:
- (dịch đại ý): Phía trước mênh mông hồ. Trên hồ bảng lảng sương. Nước hồ thành màu đỏ. Không uổng công trượng phu.
Tất cả mọi người khẽ giật mình. Viên Sùng Thượng đã cười ha hả:
- Chư vị cảm thấy bài thơ này của tổng đốc thế nào?
Sư Chủ sự nịnh nọt:
- Đại nhân làm thơ, từng chữ từng chữ mang theo hào khí sát phạt, thực không phải người thường có thể làm được. Một câu không uổng công trượng phu có thể nói là hào khí đã vượt mây xanh.
Mọi người đều lên tiếng phụ họa.
Viên Sùng Thượng cười to:
- Chư vị, mời ngồi. Tối nay chúng ta không về thành kịp rồi. Chúng ta ở lại đây, không say không về.
Y quay người ngồi xuống bàn. Sau khi mọi người an tọa xong, dưới lầu có người đưa thức ăn còn nóng hổi lên. Đám quan viên lập tức xôn xao chén bát ăn uống cười đùa ầm ĩ.
Sở Hoan có chút kỳ quái. Tiệc rượu trên đài quan sát này hình như đã được chuẩn bị sẵn. Ban đầu, Sở Hoan cho rằng Viên Sùng Thượng chỉ định rủ mình lên đài để quan sát phong cảnh hồ một lát, nhưng hiện tại, xem ra Viên tổng đốc đại nhân đã thật sự chuẩn bị tiệc rượu ăn nhậu suốt đêm. Qua ba lượt nâng chén lên cạn sạch, thậm chí còn có hai ca kỹ được đưa lên tòa tháp, đàn hát phục vụ khách quan.
Trời càng lúc càng tối. Bốn phía tòa tháp đã treo đèn lồng. Gió đêm ở hồ có vẻ như buốt hơn trong thành. Tuy nhiên, mọi người có rượu ngon nữ nhân đẹp để thưởng thức, nên cũng không thấy lạnh.
Trên công trường, không phải vì đêm đến mà ngừng công việc. Khắp nơi đều đốt đuốc sáng rực. Ánh lửa bập bùng. Bên trên công đường không khí vẫn vô cùng tấp nập. Đứng từ nơi này, Sở Hoan có thể thấy rõ ràng không chỉ quang cảnh dưới ngọn núi mà bốn phương tám hướng đều thấy có ánh lửa. Nhờ ánh lửa, có thể đoán hồ Ngọc Tỏa xác thực là đã bị bao vây không một kẽ hở.
Trong đám quan viên có người tửu lượng kém giọng đã bắt đầu lè nhè. Sở Hoan và Viên Sùng Thượng tửu lượng đều không tệ. Hai người đều đã uống mấy bầu rượu vào bụng nhưng vẫn không hề có chút nào là say.
Chợt nghe từ cầu thang vang lên tiếng bước chân, lập tức thấy Phương Thế Hào xuất hiện ở đầu cầu thang. Viên Sùng Thượng đã đưa tay ra cười nói:
- Phương Thống chế, tới uống rượu.
Phương Thế Hào tiến lên, ngồi xuống bên cạnh Viên Sùng Thượng:
- Đại nhân, mạt tướng đã dẫn những quan binh chủ lực lên thuyền. Mạt tướng đã hạ lệnh, từ hôm nay, cho đến khi phá được hồ Ngọc Tỏa, tất cả đều ăn ngủ trên thuyền.
Viên Sùng Thượng cười nói:
- Ngươi làm việc, xưa nay bản đốc rất yên tâm.
Y tự mình rót đầy bát, đưa bát đến trước mặt Phương Thế Hào:
- Nào, Phương Thống chế, một bát rượu này, ngươi uống cạn đi.
Phương Thế Hào vội nói:
- Mạt tướng không dám.
Viên Sùng Thượng cười ha hả:
- Bản đốc cho phép. Ngươi là tâm phúc ái tướng của bản đốc. Cuộc chiến tiêu diệt hồ Ngọc Tỏa, ngươi là đại tướng tiên phong của bản đốc. Bản đốc tất nhiên phải mời ngươi một ly. Mong ngươi dẫn theo những binh lính tinh nhuệ nhất của bản đốc, một lần xuất quân đánh hạ hồ Ngọc Tỏa.
Phương Thế Hào lập tức đứng lên, tiếp nhận bát rượu trong tay Viên Sùng Thượng, nâng bằng hai tay, nghiêm nghị nói:
- Tổng đốc đại nhân yên tâm, chỉ cần đại nhân ra lệnh một tiếng, mạt tướng sẽ suất lĩnh tinh binh dưới trướng, một mẻ hốt gọn loạn đảng Hoàng gia.
- Tốt.
Viên Sùng Thượng cười to, nhìn Phương Thế Hào uống cạn bát rượu. Y đứng dậy, kéo cánh tay Phương Thế Hào đi đến một bên thì thầm vài câu. Sở Hoan quay đầu nhìn sang, thấy Phương Thế Hào nghe Viên Sùng Thượng nói một hồi, mặt liền biến sắc. Hắn cảm thấy hiếu kỳ, không biết Viên Sùng Thượng đã nói điều gì mà sắc mặt của Phương Thế Hào lại biến đổi đến như thế.
Sau một lát, Phương Thế Hào lúc này mới cùng Viên Sùng Thượng trở lại bên bàn. Viên Sùng Thượng ngồi xuống. Nhưng Phương Thế Hào thì không ngồi, mà đứng chắp tay hướng mọi người nói:
- Chư vị, quân vụ bận rộn, chư vị cứ từ từ uống.
Gã cũng không nói nhiều, chắp tay chào Viên Sùng Thượng và Sở Hoan rồi nhanh chóng rời đi.
Sư Chủ sự không nhịn được nói:
- Phương Thống chế vì sao lại vội vàng như vậy? Lúc này đã nửa đêm rồi, còn có quân vụ gì quan trọng?
Viên Sùng Thượng đã nâng chén lên:
- Sư Chủ sự, Sở đại nhân đã truyền lại ý chỉ của thánh thượng, muốn kiểm kê hết tài sản của Hoàng gia. Chuyện này bản đốc vốn không hiểu lắm. Nhưng ngươi thân là Hộ bộ Ti Chủ sự, hết thảy mọi việc, phải nghe theo sai bảo của Sở đại nhân. Nếu có sai sót, Sở đại nhân khoan hồng độ lượng tha cho ngươi, nhưng bản đốc thì không.
Sư Chủ sự vội nói:
- Đại nhân yên tâm, hạ quan cam đoan dốc toàn lực phối hợp với Sở đại nhân hoàn thành nhiệm vụ.
Viên Sùng Thượng cười ha hả, lập tức cầm lấy bầu rượu, trong chốc lát, trên tòa tháp lại ồn ào náo nhiệt như trước.
- Sở đại nhân, ngài nói loạn đảng Hoàng gia giờ này đang làm gì?
Viên Sùng Thượng uống hết hai bầu rượu, tuy tửu lượng rất tốt nhưng lúc này đã bắt đầu ngà ngà say.
Sở Hoan mỉm cười hỏi lại:
- Chẳng lẽ Tổng đốc đại nhân biết bọn họ đang làm gì?
Viên Sùng Thượng đảo đảo cái ly:
- Mùa đông đêm lạnh, chỉ sợ đã ngủ hết rồi.
Y đặt chén xuống, duỗi lưng một cái:
- Nếu không phải hôm nay có hứng thú, lúc này bản đốc cũng đã nằm trên giường say ngủ rồi.
Điều này, Sở Hoan hoàn toàn đồng ý. Trời đông giá rét, đêm hôm khuya khoắt, với đại đa số mọi người mà nói, thống khoái nhất là được chui vào chăn ấm mà ngủ vùi.
Sở Hoan cười nói:
- Nếu là ta, lúc này, ta cũng đang nằm trên gường rồi.
Viên Sùng Thượng cười to:
- Hôm nay bắt Sở đại nhân đến đây đúng là có tội lớn rồi.
Sở đại nhân chớ để bụng.
Y ghé sát vào bên tai Sở Hoan, thấp giọng hỏi:
- Sở đại nhân, ngài nói chúng ta đóng thuyền ngay cạnh hồ, đặc biệt là chiến thuyền, việc này Hoàng gia có biết không?
Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút rốt cuộc nói:
- Chỉ sợ bọn họ đã nghe phong thanh…
Viên Sùng Thượng cười nói:
- Chẳng những là phong thanh, bản đốc thậm chí cho rằng, Hoàng Thiên Dịch đã có trong tay bản vẽ bốn chiến thuyền rồi. Đối với chiến thuyền mà bản đốc đang đóng, chỉ sợ hắn còn hiểu hơn cả bản đốc.
Giờ phút này, có đến hơn nửa số quan viên đã say mèm, người tựa trên mặt ghế, kẻ nằm gục trên bàn, mơ mơ màng màng. Viên Sùng Thượng đứng dậy chắp tay sau lưng đi tới bên cạnh lan can, nhìn về hồ Ngọc Tỏa. Lúc này trời đã tối đen, chỉ có thể nhìn thấy đốm lửa nhấp nháy, không thể thấy quang cảnh của hồ Ngọc Tỏa. Sở Hoan đi đến bên cạnh Viên Sùng Thượng, gió đêm lạnh như cắt thổi vào mặt, Sở Hoan lại cảm thấy khoan khoái dễ chịu.
- Sở đại nhân, ngài nói sau khi bốn chiến thuyền kia đóng xong, có phải hồ Ngọc Tỏa rất nhanh sẽ bị công phá?
Viên Sùng Thượng trầm mặc một hồi, rốt cuộc hỏi.
Sở Hoan nghĩ một chút, mới đáp:
- Nước vô thường thái, binh vô thường thế. Mặc kệ đánh nhau thế nào, trước khi có kết quả chung cuộc, khó có thể kết luận ai thắng ai thua.
Viên Sùng Thượng gật đầu nói:
- Sở đại nhân nói không sai.
Y hạ giọng nói khẽ:
- Kỳ thật cho dù đóng xong bốn chiến thuyền, cũng chưa hẳn là đối thủ của Hoàng Thiên Dịch.
Sở Hoan khẽ giật mình.
Viên Sùng Thượng đã chậm rãi nói:
- Cấm Vệ quân không giỏi thủy chiến, toàn bộ An Ấp đạo, vốn không có thủy quân quen thuộc thủy chiến. Hoàng gia bên kia tuy chỉ có 3000 người, nhưng đại bộ phận đều giỏi bơi lội. Bọn chúng quen với việc chèo thuyền trên sông nước. Điểm này Cấm Vệ quân kém xa họ. Bản đốc lo lắng, cho dù có bốn chiến thuyền cũng chưa chắc đã giỏi thủy chiến để mà tận dụng chiến thuyền đánh một trận sống chết với Hoàng gia.
Vào lúc này, bỗng nhiên nghe thấy Hiên Viên Thắng Tài bỗng nhiên nói:
- Đại nhân, ngài xem…
Sở Hoan quay đầu nhìn lại, thấy Hiên Viên Thắng Tài chỉ về phía bên hồ, liền nhìn theo hướng tay gã. Hiên Viên Thắng Tài nói:
- Đèn dầu trên thuyền, tất cả đều đã tắt rồi.
Lúc này, Sở Hoan mới phát hiện, lúc trước, bên hồ, những chiếc thuyền đều sáng đèn. Lúc này, ngoại trừ những bó đuốc bên bờ, đội thuyền trong hồ đã tối sầm lại. Không còn một ngọn đèn nào sáng.
Sở Hoan cau mày, chợt nghĩ đến chuyện gì, nhìn sang Viên Sùng Thượng, thấy Viên Sùng Thượng vẫn bình tĩnh, hai tay đặt lên lan can, từ tốn nói:
- Cấm Vệ quân không có sở trường trong nước, nhưng chỉ cần lên đất bằng, Hoàng gia căn bản không phải là địch thủ.
Y đưa tay chỉ về hướng hồ tối om:
- Binh mã của bản đốc, chỉ cần leo lên được đảo Thái Bình và đảo Lý Ngư, thì loạn đảng Hoàng gia chỉ là đám cừu non, không chịu nổi một kích.
Nói đến đâ quay sang Sở Hoan cười nói:
- Sở đại nhân, trong chiến tranh, luôn có yếu tố bất ngờ. Cho đến nay, bản đốc vẫn luôn công khai đóng thuyền. Tất cả mọi người đều cho rằng bản đốc là muốn cùng thủy quân Hoàng gia sống mái một phen. Nhưng như bản đốc đã nói, chưa từng có ý định thủy chiến cùng Hoàng Thiên Dịch.
Sở Hoan bừng tỉnh đại ngộ, thở dài:
- Tổng đốc đại nhân phô trương thanh thế thuyền bè, thậm chí không tiếc tiền của đổ vào việc đóng thuyền, hết thảy là để che mắt đối thủ.
- Tất cả mọi người cho rằng bản đốc muốn cùng Hoàng Thiên Dịch thủy chiến, Hoàng Thiên Dịch tất nhiên cũng cho là như vậy.
Viên Sùng Thượng vuốt râu nói:
- Hắn vẫn cho rằng, nếu bản đốc không có bốn chiến thuyền tốt, sẽ không dám thủy chiến cùng hắn. Cho nên hắn nhất định nghĩ rằng, ngày bốn chiếc chiến thuyền hạ thủy cũng chính là ngày khai chiến.
Khóe miệng của y nổi lên một tia cười quái dị:
- Thế nhưng bản đốc đã không tính đến chuyện thuỷ chiến, tất nhiên sẽ không chờ đóng xong bốn chiếc chiến thuyền. Sở đại nhân, ngài nói, Hoàng Thiên Dịch có biết rằng, bản đốc đã quyết định khai chiến, ngay … hôm nay?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.