Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 8 - Chương 957: Nghỉ đêm cửa tối

Sa Mạc

05/02/2014

Sau khi Sở Hoan rời khỏi phòng Đỗ Phụ Công, lại đi thăm Tố Nương. Tố Nương còn đang ngủ say, Như Liên chiếu cố trong phòng, vẫn luôn chắp tay trước ngực tụng kinh, cầu phúc cho Tố Nương.

Sở Hoan trông thấy thân thể Tố Nương không còn run rẩy, cũng không đổ mồ hôi, trong lòng đã nhẹ nhàng rất nhiều.

Mặc dù đêm đã khuya, nhưng hắn vẫn không ngủ được. Vốn hắn cũng không định ở lại huyện thành Bắc Nguyên lâu, chẳng qua Ngô Phong đột nhiên xuất hiện, khiến cho hắn chuẩn bị ở lại huyện Bắc Nguyên thêm mấy ngày, thứ nhất là để Tố Nương có thể tĩnh dưỡng thật tốt hai ngày, quan trọng nhất là Sở Hoan muốn lấy được phương pháp chống đỡ bệnh dịch.

Ngô Phong xuất hiện ở huyện Bắc Nguyên, nếu như sau lưng có cao nhân, như vậy đương nhiên cũng ở gần huyện Bắc Nguyên, thậm chí nói không chừng ngay trong thành Bắc Nguyên.

Đỗ Phụ Công nói vị cao nhân kia rất có thể là bạn không phải địch, có lẽ sẽ tìm thời cơ đến gặp Sở Hoan. Thật ra trong lòng Sở Hoan cũng nghĩ như vậy, nhưng hắn lại không thể xác định đối phương sẽ đến gặp gỡ mình lúc nào.

Bệnh hiểm nghèo như lửa, Sở Hoan thân là Tổng đốc Tây Quan, gánh vác hưng suy của Tây Quan Đạo, thậm chí hắn cảm thấy được bệnh dịch này chính là khảo nghiệm đầu tiên của ông trời khi mình vào Tây Quan.

Trong lòng hắn rất rõ ràng, mình tới Tây Quan đảm nhiệm Tổng đốc, không biết có bao nhiêu người ngoài sáng trong tối chăm chú nhìn mình, nếu như mình không xuất hiện sai lầm thì tốt, một khi xuất hiện sai lầm, là một quan viên từ bên ngoài tới, chắc chắn phải đối mặt với hoàn cảnh cực kỳ hiểm trở. Thậm chí Sở Hoan đã nghĩ tới, nếu thật sự bệnh dịch tràn lan, chưa hẳn sẽ không có người dựa vào đó nói chuyện, quy tội bệnh dịch lan tràn lên người một Tổng đốc tân nhiệm như hắn.

Sở Hoan hiểu rõ thời đại này, khoa học kỹ thuật quá mức lạc hậu, thời đại hạn chế, khiến mọi người hết sức mê tín, bình thường xuất hiện thiên tai, thứ đầu tiên dân chúng nghĩ tới chính là trời cao giáng tai nạn xuống, là bởi vì một nhân vật quan trọng tại trần thế vi phạm thiên đạo, chọc giận trời cao, cho nên mới giáng tai họa.

Cho dù là động đất, hồng thủy, gió bão, biển gầm, hạn hán, hay là bệnh dịch xuất hiện lúc này, dân chúng đều giải thích theo góc độ mê tín. Theo suy nghĩ của họ, đó là chuyện đương nhiên, mà bình thường tại thời điểm này, những kẻ giả thần giả quỷ cũng sẽ đứng ra, đầu độc lòng dân, chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Thời gian Sở Hoan tới Tây Bắc quả thực không tốt.

Hiện giờ bệnh dịch Tây Quan còn chưa bùng nổ quy mô lớn, mà chỉ có xu thế bắt đầu lan tràn, phần lớn dân chúng Tây Bắc căn bản không biết rõ phải đối mặt với một tràng tai nạn.

Thế nhưng bệnh dịch chính là tai nạn kinh khủng nhất thiên hạ, một khi lây bệnh, thời gian rất ngắn, có lẽ không cần tới mười ngày nửa tháng, bệnh dịch có thể lan tràn nhanh chóng, hơn nữa Tây Quan hiện giờ ở giai đoạn trùng kiến sau chiến tranh, dân chúng còn chưa hoàn toàn trở về quê cũ, Tây Quan Đạo lúc này xuất hiện lượng lớn người di chuyển, một khi bệnh dịch bùng nổ, tốc độ lan tràn cũng không thể tưởng tượng.

Lúc này Sở Hoan tới Tây Bắc nhậm chức, đối mặt với bệnh dịch bùng nổ. Hắn đã nghĩ tới, một khi những kẻ có rắp tâm đổ tội lỗi của lần bệnh dịch này lên đầu hắn, đối mặt với những dân chúng Tây Quan mê tín kia, hắn quả thực không biết nên giải thích thế nào, khi đó dân chúng Tây Quan chắc chắn cảm thấy, là Sở Hoan đạo đức bại hoại hành vi khiếm nhã, chọc giận trời cao, hắn đến Tây Quan nhậm chức, trời cao bất mãn, cho nên giáng tai họa này xuống dân chúng Tây Quan. Điều này nghe được tại hậu thế sẽ rất buồn cười, nhưng ở thời đại này lại là một chuyện rất nghiêm trọng, một khi thực sự như vậy, vị Tổng đốc mới nhậm chức Sở Hoan này sẽ trở thành địch nhân của toàn bộ Tây Bắc.

Sở Hoan nghĩ tới điểm này, trong lòng lạnh lẽo. Hắn muốn đặt chân tại Tây Bắc, bệnh dịch lần này, hắn chắc chắn phải đối mặt giải quyết. Giống như lời Đỗ Phụ Công nói, bệnh dịch lần này liên quan tới thành bại của Sở Hoan, một khi không cách nào ngăn cản bệnh dịch, như vậy Sở Hoan sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, đương nhiên không cách nào đặt chân tại Tây Quan. Thế nhưng một khi hắn có được phương pháp đối kháng với bệnh dịch, chẳng những có thể giải cứu lê dân bá tánh, hơn nữa chắc chắn đạt được lòng dân của Tây Quan, lúc đó dân chúng Tây Quan sẽ không cho rằng Tổng đốc mới nhậm chức là ác ma mang đến tai nạn, hoàn toàn trái lại, họ sẽ cảm thấy Sở Hoan là chúa cứu thế ông trời phái tới cứu Tây Quan.

Giữa thành bại, kết quả lại sai biệt trời vực. Sở Hoan quyết định trong lòng, mặc kệ phía sau Ngô Phong có phải cao nhân hay không, hắn chắc chắn phải tích cực tìm phương pháp đối kháng bệnh dịch, nếu như quả thật có cao nhân, gã không tới gặp hắn, hắn cũng phải nghĩ biện pháp tìm được người này.

Tai nạn như lửa, đây cũng không phải lúc giấu đầu lộ đuôi.

Sở Hoan không ngủ, Bạch Hạt Tử cũng không ngủ. Lúc tờ mờ sáng, Bạch Hạt Tử rốt cuộc trở lại, Ngô Phong vừa đi, Bạch Hạt Tử được Sở Hoan ra hiệu theo phía sau.

Sở Hoan đương nhiên cảm thấy hết sức hứng thú đối với hướng đi của Ngô Phong, cả đêm không ngủ, nguyên nhân chính là chờ Bạch Hạt Tử trở về. Bạch Hạt Tử trông không tệ lắm, sau khi ngồi xuống, gã nói ngay vào điểm chính:

- Đại nhân, xem ra Ngô Phong kia quả thực có vấn đề lớn, sau khi hắn rời khỏi nha môn, liền trực tiếp đi vào một ám nhai… !

Sở Hoan không rõ, hỏi:

- Lão Bạch, ngươi nói ám nhai là chỉ?



Bạch Hạt Tử lộ ra tươi cười tối nghĩa, khẽ nói:

- Đại nhân, ám nhai là chỉ cửa tối, cửa tối này… ha ha, chính là chỗ của kỹ nữ.

Sở Hoan đổ mồ hôi trán, hiểu được:

- Ngươi nói là gái giang hồ?

- Đúng vậy.

Bạch Hạt Tử nói:

- Nhưng thanh lâu chính quy cũng phải nộp thuế, cửa tối trên ám nhai, một nhà cũng chỉ hai ba gái giang hồ, bình thường là một người thu hai ba cô nương hoặc phu nhân tư sắc không tồi làm sinh ý lén lút, đi tới đó, không gọi nghe hát, gọi vào uống trà, giá tiền rẻ, chẳng qua các loại phục vụ lại không nhiều.

Sở Hoan như cười như không, nhịn không được nói:

- Bạch huynh hiểu rất rõ những thứ này đó.

Bạch Hạt Tử xấu hổ nói:

- Không dối gạt đại nhân, trước kia tại huyện Thanh Liễu, cũng có ám nhai, mấy huynh đệ thủ hạ của ta chính là thu phí bảo hộ mấy cửa tối này… !

Dường như đoạn chuyện cũ này không đáng khoe khoang, gã vội khoát tay cười nói:

- Đại nhân chớ chê cười, trở lại chuyện chính, Ngô Phong đi vào cửa tối, ta thấy hắn đi đường quen thuộc, hơn nữa bà tử của cửa tối này tựa hồ rất quen thuộc với hắn… Hẳn là quen biết đã lâu, xem ra lúc trước hắn đã trà trộn tại huyện Bắc Nguyên, hơn nữa thường xuyên tới ám nhai… !

- Như vậy, hắn quả thực chỉ là một lang trung ngao du bốn phương, y thuật cũng không cao minh.

Sở Hoan vuốt cằm nói:

- Nếu như hắn có năng lực chữa trị tốt dịch bệnh cho phu nhân, như vậy thủ đoạn cũng được, có y thuật như vậy, cho dù không phải nhà hào phú, chắc chắn cũng không thiếu bạc tiêu, căn bản không có khả năng đi loại cửa tối giá rẻ này.

Bạch Hạt Tử nói:

- Đại nhân nói không sai, đi loại cửa tối này đều là lưu manh trên người không có mấy lượng bạc, thật sự có bạc trong tay, ai lại đi nơi đó.

Sở Hoan nhíu mày, như có suy nghĩ, sau một lát mới khẽ nói:

- Hay là cao nhân phía sau hắn lại ở ám nhai?

Hắn cũng không biết là lầm bầm hay là hỏi thăm Bạch Hạt Tử.



Bạch Hạt Tử cho rằng đang hỏi thăm gã, lập tức nói:

- Đại nhân, điều này chắc không phải, thật sự có cao nhân như vậy, sao lại trốn trong ám nhai?

Gã thấp giọng:

- Vì biết rõ ràng tình hình, ta tiến tới bên cạnh cửa tối… !

Thấy Sở Hoan dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, Bạch Hạt Tử vội vàng giải thích:

- Đại nhân, ta là vì nghe ngóng tin tức, không hề làm bất cứ chuyện gì, bà tử kia khuyên ta cả buổi, ta căn bản không hề động lòng… !

Sở Hoan gật đầu cười nói:

- Ta hiểu được, ta hiểu được, thật ra ngươi làm cái gì ta cũng sẽ không trách người.

Bạch Hạt Tử xấu hổ cười, lúc này mới thấp giọng nói:

- Thăm dò được từ miệng các nàng, trước kia Ngô Phong chính là lang trung ngao du quanh huyện Bắc Nguyên, không có bản lãnh gì, hơn nữa vẫn luôn rất nghèo khó, trước kia được một ít bạc, liền chạy tới ám nhai, là nhân vật cửu lưu chính cống. Nếu phát sốt ho khan, Ngô Phong cũng có mấy phương thuốc có thể chữa trị, phàm là gặp được một số bệnh tật hơi khó khăn, Ngô Phong liền thúc thủ vô sách, nghe nói không lâu trước một kỹ nữ mọc bọc mủ trên cổ, Ngô Phong vừa mới đến, tìm hắn xem bệnh hắn cũng không thể chữa.

- Vậy ngươi có thăm dò được, ám nhai còn có đại phu nào?

- Tuyệt đối không có.

Bạch Hạt Tử lập tức nói:

- Đại nhân, ta có thể dùng đầu đảm bảo với ngài, ám nhai tuyệt đối không có đại phu khác.

Sở Hoan dựa vào ghế, như có suy nghĩ, lâu sau rốt cuộc nói:

- Lão Bạch, hai ngày này ngươi không cần làm chuyện gì khác, giúp ta xem Ngô Phong đi đến những nơi nào, ngươi dẫn theo hai người bên cạnh, nếu có tình hình lập tức phái người nói cho ta… Nếu như phía sau hắn thật sự có cao nhân chỉ điểm, như vậy mấy ngày này hắn nhất định sẽ đi gặp vị cao nhân kia, chúng ta thả dây câu dài câu cá lớn, cho dù thế nào cũng phải tìm được vị cao nhân kia.

Nếu như nói trước kia Sở Hoan vẫn không thể xác định phía sau Ngô Phong phải chăng có cao nhân khác, lúc này rốt cuộc xác định được, vị cao nhân kia chắc chắn tồn tại, mà hắn nhất định phải tìm được cao nhân sau màn trong thời gian ngắn nhất.

Sáng sớm ngày tiếp theo, Niên Tân Lam đến bái kiến Sở Hoan, mặc dù nhậm chức một ngày ngắn ngủn, nhưng Niên Tân Lam đã phân công từng chuyện Sở Hoan giao xuống, thật ra trong lòng quan lại lớn nhỏ huyện Bắc Nguyên cũng không quan tâm Niên Tân Lam, thế nhưng Tổng đốc đại nhân ở lại trong huyện thành, hơn nữa lúc Niên Tân Lam mới nhận chức liền không hề khách khí biểu lộ muốn chỉnh đốn thái độ lại trị, cho nên đám quan viên làm việc rất ra sức, giống như huyện Thanh Đường lúc trước, triệu tập các đại phu nổi tiếng trong ngoài huyện Bắc Nguyên, thiết lập quán cách ly, Sở Hoan an bài mọi chuyện giống như ở huyện Thanh Đường, cho nên đến lúc này mọi chuyện ngay ngắn trật tự, mặc dù Niên Tân Lam là người đọc sách, nhưng rõ ràng không phải chỉ biết đọc sách, đầu óc cũng linh hoạt, nhiệm vụ Sở Hoan giao cho gã, gã cũng hiểu được, đều có thể chấp hành rất tốt.

Niên Tân Lam đến tìm Sở Hoan, không phải chuyện gì khác, là vì chuyện kho huyện Bắc Nguyên.

Tào Huyện lệnh lúc trước tìm cách trưng thu thuế má tại Bắc Nguyên, mặc dù thời gian không dài, thuế má lại không ít. Mặc dù gã đã chuẩn bị tư tưởng ôm vào lòng, nhưng cũng không thể trực tiếp cướp lấy thuế má vào trong túi, như vậy cũng tốt hơn so với chuyện nam trộm nữ xướng trong thiên hạ, nhưng vẫn phải thủ thêm một túi da giả nhân giả nghĩa bên ngoài. Tào Huyện lệnh muốn ôm vào lòng, nhưng thuế má vẫn phải đi qua Hộ phòng Huyện nha, do Kinh thừa Hộ phòng làm một số sổ sách giả, từ đó lại lấy khỏi kho huyện, sau này muốn điều tra, sổ sách giả lúc trước, cũng sẽ không dễ điều tra.

Chẳng qua Tào Huyện lệnh chưa ôm thuế má vào túi mình, lại trùng hợp vừa vặn đụng phải Sở Hoan, kho huyện Bắc Nguyên hiện giờ mặc dù không nói tới thuế ruộng đầy kho, nhưng cũng vô cùng đầy đủ, Niên Tân Lam kiểm tra kho huyện, trái lại không tiện tự mình làm chủ xử lý, sáng sớm tới chính là xin chỉ thị của Sở Hoan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook