Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 2 - Chương 192: Ngọc nữ ra trận

Sa Mạc

24/03/2013

Có câu người trong nghề thì biết mánh khóe trong nghề, Sở Hoan sờ sờ vào lộ xắc nhìn về phía Hoàng Như Hổ, trong lòng Hoàng Như Hổ thấy có chút bất an, hắn không kìm nổi đành nhìn Ngọc Hồng Trang một cái, nhưng Ngọc Hồng Trang lại rất bình tĩnh tự nhiên, trên khuôn mặt vẫn nở nụ cười rất quyến rũ.

Ngón tay của Sở Hoan ấn vào lọ xắc, bắt đầu lắc lắc trên bàn, những tiếng kêu ma sát giữa mép lọ và bàn vô cùng chói tai, từ đầu tới cuối Sở Hoan không hề cầm lộ xắc lên, chỉ lắc lắc dưới bàn, nhưng động tác thì vô cùng điêu luyện, Phùng Ngọ Mã vẫn đứng ở một bên, vẻ mặt cũng chẳng có chút biểu cảm nào, lúc này thấy những động tác của Sở Hoan, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.

Rất nhanh, Sở Hoan đã dừng lọ xắc lại, chậm rãi thu tay về.

Trong lòng Doanh Nhân vô cùng lo lắng, cũng không ngồi yên được, đứng phắt dậy, đi tới bên Sở Hoan, có chút kích động nói:

- Sở Hoan, thế nào rồi?

Thực ra trong lòng cũng có chút không yên.

Cho dù có thua đi chăng nữa cũng chẳng phải việc gì ghê gớm lắm, nhưng số bạc này là do Hoàng đế bệ hạ đích thân phê chuẩn, nếu mà thua, thì cũng không phải là chuyện đơn giản đâu, lúc này mọi hi vọng của Doanh Nhân đều đặt vào Sở Hoan cả, coi Sở Hoan như một vị cứu tinh vậy.

Tôn Đức Thắng cũng có chút kích động, khuôn mặt mập mạp ửng đỏ lên, tiến sát lại gần, Doanh Nhân do dự một lúc, cuối cùng cũng giơ tay ra mở luôn lọ xắc ra.

- Trời ạ, mười tám điểm!

Tôn Đức Thắng là người đều tiên kêu lên, âm thanh chói tai, rõ ràng là vô cùng hưng phấn rồi, lúc này thấy vậy bắt đầu thở gấp, hưng phấn nói:

- Điện... à, Từ công tử, mười tám điểm, là mười tám điểm...

Doanh Nhân thấy ba quân xắc trong lọ đều là sáu điểm, trong lòng còn kích động hơn cả Tôn Đức Thắng, lúc này hắn không cảm thấy thắng được tiền bạc mà trong trận chiến này đã giành được chiến thắng, khiến sự hiếu thắng của hắn vô cùng vui mừng.

Vẻ mặt của Hoàng Như Hổ biến sắc hẳn, cũng không thể ngờ được Sở Hoan lại có thể lắc được ra số điểm như vậy, hai người đều xắc ra mười tám điểm, dựa vào quy định được đề ra trước, thì Sở Hoan giành chiến thắng rồi.

Ngọc Hồng Trang vẫn nụ cười quyến rũ đó, hai bàn tay vỗ vào nhau, ỏn ẻn nói:

- Sở công tử đúng là rất lợi hại, kỹ thuật thật điêu luyện, lại may mắn nữa, xem ra chân nhân không lộ mặt rồi, vừa nãy nô gia đã được mở rộng tầm mắt rồi.

Nàng cười rất quyến rũ, vẻ mặt đầy vui vẻ, người khác nhìn vào thì cứ tưởng nàng giành chiến thắng chứ không phải bị thua.

Hoàng Như Hổ thấy Ngọc Hồng Trang nói vậy, cũng đưa luôn hai ngàn một trăm lượng cho Sở Hoan, cười nói:

- Sở công tử quả nhiên là lợi hại!

Vừa nãy hắn đã quan sát Sở Hoan rất kỹ, từ đầu đến cuối không hề giở trò xảo quyệt nào, ba con xúc xắc này hoàn toàn dựa vào kỹ thuật điêu luyện của hắn mà giành chiến thắng, hiện tại hắn không hiểu là quả thật kỹ thuật chơi của hắn kinh thiên động địa, hay là tên tiểu tử này gặp may nữa hoặc là hội tụ cả hai yếu tố này.

Vẻ mặt lúc trước của Doanh Nhân còn có chút lo lắng, nhưng lúc này thì hoàn toàn thấy thoải mái, vỗ vào vai Sở Hoan nói:

- Song Nhi, ngươi được lắm, bản... bản công tử nhất định sẽ báo đáp ngươi thật đích đáng!

Sở Hoan cười nói:

- Lúc này Từ công tử thua ba ngàn tám trăm lượng phải không?



Doanh Nhân gật đầu, hiểu được, tuy ván này giành chiến thắng, nhưng chỉ thắng được hai ngàn một trăm lượng, còn có một ngàn bảy trăm lượng nữa, đó cũng không phải là con số nhỏ đâu.

Sở Hoan hỏi:

- Từ công tử, không biết ngài còn tin tưởng tại hạ nữa không?

Lúc này Doanh Nhân đã hoàn toàn khâm phục sát đất Sở Hoan rồi, không chút do dự gì nói:

- Sở Hoan, sự tín nhiệm của bản công tử đối với ngươi không có chút nghi ngờ nào.

Sở Hoan mỉm cười, hắn cũng dứt khoát, đem tất cả số tiền tài đẩy lên phía trước, nhìn chằm vào Hoàng Như Hổ nói:

- Ông chủ Hoàng, một ván chưa đã lắm, chúng là chơi tiếp nhé. May mắn ta mới thắng ngài được một ván, cũng coi như tạo cơ hội cho ngài lấy lại, ngài thấy thế nào?

Ván cược lần này đã tăng lên tái bốn ngàn hai trăm lượng rồi, phải nói là chưa có cuộc chơi nào to như vậy, cho dù Hoàng Như Hổ làm ở phường cược này bao nhiêu năm, chiến với bao nhiêu đối thủ nhưng chưa một lần nào chơi một ván to như thế này.

Vẻ mặt của Sở Hoan vẫn rất bình tĩnh, nhìn vào khuôn mặt hắn không phát hiện ra chút suy tư nào, hắn đẩy số tiền bốn ngàn hai trăm lượng ra, giống như cược dăm ba lượng vậy, khí chất rất điềm tĩnh.

Lúc này Doanh Nhân cũng đã bình tĩnh lại, thấy Sở Hoan như vậy, tuy trong ánh mắt hiện ra chút vui sướng, còn tên Phùng Ngọ Mã đứng như cột điện từ đầu tới cuối lúc này cũng đã nhìn một lượt Sở Hoan, trên khóe miệng lóe lên một nụ cười rất nhanh, hiển nhiên thấy sự quyết đoán và bình tĩnh của Sở Hoan mà tán thưởng.

Duy chỉ có Tôn Đức Thắng là lo lắng, thắng được một ván, tuy khiến hắn vô cùng vui mừng, nhưng nếu ván này mà thua, thì đều công cốc cả, hiện tại hắn không lo lắng tới ngân lượng mà lo lắng tới cái bản chỉ kia, nếu bản chỉ bị mất, tới lúc đó mà điều tra ra, biết được Doanh Nhân bị thua trong bài bạc, thì cái đầu của Tôn Đức Thắng hắn sẽ là người đầu tiên rơi xuống đất.

Hắn muốn nói nhưng nhìn bọ mặt lạnh lùng của Doanh Nhân đang nhìn về mình, hắn không dám mở miệng nữa, khó khăn lắm mới bình thản được chút, giờ thì lại còn lo sốt vó hơn.

Vận may của con người có thể có một lần, nhưng không thể xảy ra liên tiếp hai ba lần liền được, hắn thấy Sở Hoan thắng nổi Hoàng Như Hổ đúng là khó hơn lên trời.

Thấy lông mày Hoàng Như Hổ nhăn lại, Sở Hoan cười nói:

- Sao thế, ông chủ Hoàng không dám chơi sao?

Vẻ mặt Hoàng Như Hổ tỏ ra khó coi, Ngọc Hồng Trang thì chớp chớp mắt, bĩu bĩu đôi môi hồng gợi cảm, nũng nịu nói:

- Sở công tử, người làm như vậy chẳng phải là coi thường người ta rồi sao?

Nàng giả bộ không hài lòng, nhưng lại càng quyến rũ hơn, vẻ kiều diễm ướt át.

Không đợi Sở Hoan nói, Ngọc Hồng Trang đã cầm lọ xắc lên, liếc nhìn Sở Hoan một cái rồi dịu dàng nói:

- Sở công tử không coi người ta ra gì, nô gia không phục, tuy nô gia là một người con gái, nhưng cũng không để ai làm mất mặt, cũng muốn lấy những gì bị người ta lấy đi, Sở công tử, ván này nô gia sẽ chơi cùng người, người thấy thế nào?

Lời của Ngọc Hồng Trang vừa nói ra, Hoàng Như Hổ chủ động đứng dậy, Ngọc Hồng Trang cũng không khách khí gì ngồi ngay đối diện Sở Hoan, thân người hơi nghiêng ra phía trước, cùng theo đối là đôi ngực cứ lồ lộ ra vô cùng bắt mắt, hơn nữa ngực vừa trắng và mịn màng, khiến người khác cảm thấy chỗ đó chỉ cần búng nhẹ cái là chảy hết nước ra rồi, thật là khó cưỡng.

Sở Hoan thấy Ngọc Hồng Trang xuất trận, biết rằng đối phương cũng đã biệt được những tuyệt kỹ của mình rồi, cho nên cần phải đề phòng, dù sao hơn bốn ngàn lượng cũng không phải là con số nhỏ gì.

Hoàng Như Hổ phải nhường chỗ cho Ngọc Hồng Trang thì chắc hẳn trình bài bạc của Ngọc Hồng Trang còn hơn hẳn Hoàng Như Hổ, không ngờ một cô nàng ngực to tổ bố thế kia mà lại là một cao thủ bài bạc mới chết chứ.

- Bà chủ Ngọc có thể ra tay, đó là niềm vinh hạnh của Sở mỗ.



Sở Hoan mỉm cười nói.

Ngọc Hồng Trang chớp chớp đôi mắt mê hồn, cười quyến rũ nói:

- Nhưng những từ tục tĩu cứ nói trước đi, vừa nãy Sở công tử đã được hưởng thụ hậu đãi của quý khách rồi, ván này thì phải chơi theo luật của chúng ta.

- Ý của bà chủ Ngọc là gì?

- Khi cùng một điểm số, không thể tính là người thắng được.

Ngọc Hồng Trang dịu dàng nói, một cánh tay đặt trên bàn, đôi ngực khủng bố đó cũng đè nén vào mép bàn, khiến nó muốn nổ tung ra, khiến càng quyến rũ và gợi cảm, nói:

- Nếu cùng số điểm, thì chúng ta phải chơi lại tới khi nào phân được thắng bại thì thôi... Sở công tử, người nói xem quy luật này thế nào?

Sở Hoan cười nói:

- Rất công bằng!

Hắn biết rằng, Ngọc Hồng Trang cũng đã thấy kiêng nể tài đánh bài của mình rồi, cho nên mới bày ra quy luật mới.

Ngọc Hồng Trang thấy Sở Hoan đồng ý, cười khanh khách nói:

- Sở công tử quả thật là thoải mái, là một người đàn ông nô gia thấy hấp dẫn nhất...!

Giọng nói của nàng vừa lanh lảnh vừa dịu dàng, lời này vừa nói ra, những tên đàn ông nghe thấy, ai nấy đếu tỏ ra ghen tức, Sở Hoan nghe được câu này cũng thấy rất vinh dự, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh tuyệt đối.

Hắn biết lúc thi triển kỹ thuật chơi, điều quan trọng nhất đó là giữ được sự bĩnh tĩnh tuyệt đối, không thể có chút tạp niệm nào, chỉ cần trong lòng có chút tạp niệm thì khả năng phán đoán của bản thân sẽ bị suy yếu, tới lúc lắc lọ sẽ không tránh khỏi sai sót, mà kỹ thuật lắc lọ chính là một tuyệt học, chỉ cần có một chút sơ sẩy nào thì điểm số trong lộ sẽ hoàn toàn thay đổi, cho dù là cao thủ bậc nhất trong thiên hạ, nếu không có những mánh khóe, nếu không có một yếu tố khách quan nào ảnh hưởng tới, cũng không dám nói một trăm phần trăm lắc ra được những điểm số mà mình mong muốn.

Đạo lý này, từ cổ chí kim đều như vậy cả.

Ngọc Hồng Trang đã xuất trận, cũng chứng tỏ rằng tài nghệ của nàng cũng không phải dạng tầm thường, , mà những cao thủ thì hiểu rõ những ngoại cảnh ảnh hưởng tới tâm lý rồi, nàng thi thoảng thay đổi tư thế hoặc cố gắng làm mê hoặc đối phương, đó cũng là một thủ đoạn gây nhiễu cho đối phương.

Đối với điểm này, Ngọc Hồng Trang tất nhiên là rất tự tin rồi, cho nên nàng rất khéo léo tạo dáng ngồi, cũng dã triển khai mọi tư thế chuẩn bị rồi.

Doanh Nhân tất nhiên là không thể hiểu được những mánh khóe trong này được, cho dù Ngọc Hồng Trang làm những động tác để làm phân tán tư tưởng của đối phương, thì Doanh Nhân cũng chỉ cho rằng nàng có thiên bẩm như vậy thì nàng được phép khoe ra chứ, thực ra hắn không hiểu được huyền cơ tiềm tàng trong đó được, hắn khẽ vỗ vai Sở Hoan nói:

- Sở Hoan, ngươi cứ cố gắng chơi với nàng, không quan trọng thắng hay thua, cho dù có thua, bản công tử cũng không trách ngươi đâu, số bạc ngươi bị thua, sau này bản công tử sẽ trả lại cho ngươi gấp đôi.

Sở Hoan mỉm cười gật đầu, tự nhiên thấy rất mến tên Doanh Nhân này, ít nhất lòng dạ của Doanh Nhân cũng khá thoáng.

Sở Hoan ổn định tinh thần, hắn không thèm nhìn vẻ mặt quyến rũ và tư thế ngồi như muốn đốt cháy đối mắt đối phương, hắn giơ tay lên nói:

- Bà chủ Ngọc mời chơi trước!

Ngọc Hồng Trang cũng không khách khí, bàn tay nhỏ cầm lấy lọ xắc, động tác của nàng tuyệt đẹp, cho dù là lắc lọ xắc, cũng phong tình vạn chủng, cánh tay lắc lắc thì toàn bộ cơ thể cũng uyển chuyển theo rất nhịp nhàng, nhất là bộ ngực huyền ảo kia cứ lắc nhịp rất nhịp nhàng, vẻ mặt thì mỉm cười đầy ẩn ý nhìn về Sở Hoan.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook