Quyển 7 - Chương 836: Ngũ Hành đạo thuật
Sa Mạc
13/01/2014
Chủy thủ trong tay Khấu Xuân đâm vào người Mộc Tướng quân, vốn tưởng
rằng sẽ đâm xuyên qua cơ bắp, vào thẳng trái tim nhưng điều làm y khiếp
sợ chính là chủy thủ của y sau khi chạm vào cơ thể Mộc Tướng quân tựa
như đâm vào mặt đá, không cách nào tiến vào sâu hơn.
Khấu Xuân giật bắn mình.
Đương nhiên y biết trên giang hồ có một môn công phu gọi là Thiết Bố Sam. Người luyện qua Thiết Bố Sam da thịt dai và mềm hơn rất nhiều. Nhưng đạt đến độ không thể đao thương không thể đâm thấu như thế này thì không có khả năng.
Trên giang hồ có đồn đãi cái gọi là mình đồng da sắt, cho tới nay cũng chỉ là môt thuyết pháp ngoa ngôn mà thôi.
Ít nhất Khấu Xuân chưa bao giờ thấy cái gọi là mình đồng da sắt chân chính.
Nhưng giờ khắc nà lại cảm thấy mình đã gặp phải cơ thể mình đồng da sắt trong truyền thuyết. Y ra tay không hề giữ lại chút lực đạo nào, dốc toàn lực vào đó.
Y tự hỏi, chớ nói Mộc Tướng quân là da thịt con người, cho dù là làm bằng đá, thì một nhát đâm này của y cũng đủ để xuyên qua đá.
Nhưng cơ thể Mộc Tướng quân hình như còn cứng hơn cả đá. Chủy thủ sắc bén không thể xuyên qua dù chỉ một tấc. Mộc Tướng quân thản nhiên như không, mà lúc này, Sở Hoan cũng đã như diều hâu nhảy vọt đến.
Sở Hoan xuất thủ.
Trước khi ra tay, hắn đã phát hiện Khấu Xuân hình như đã thất bại nên một đòn này của hắn nhất định không thể thất thủ. Lệ Vương Tôn là người đứng đầu Thiên Môn đạo tại An Ấp, lại là một trong Tướng đạo Thất hùng. Sở Hoan biết không thể xem thường gã. Cái gọi cầm tặc tiên cầm vương, việc đầu tiên tối quan trọng là phải bắt được Mộc Tướng quân.
Hắn gập ngón cái và ngón út bàn tay trái vào lòng bàn tay, ba ngón giữa kẹp lại thành hình cây đao.
Cực Lạc đao!
Dùng khí lực của Long Tượng kinh để biến ngón tay thành Cực Lạc đao tuyệt đối không phải là công phu thông thường. Nhưng Sở Hoan đã cảm nhận được uy lực của Cực Lạc đao. Ba ngón như đao, có thể nhẹ nhàng chặt gãy tảng đá.
Mục tiêu của Cực Lạc đao là cổ họng Mộc Tướng quân. Mộc Tướng quân vẫn thản nhiên như không, không có chút nào thủ thế, khóe môi nhếch lên cười lạnh. Cực Lạc đao của Sở Hoan nhìn như muốn cắt đứt yết hầu của Mộc Tướng quân, ngay trong khoảnh khắc một cái chớp mắt, cổ tay Sở Hoan đột nhiên chuyển hướng, bằng tốc độ không thể tưởng tượng di chuyển ra đằng sau đầu Mộc Tướng quân.
Khi La Đa truyền thụ cho Sở Hoan Cực Lạc đao đã truyền thụ cho hắn một thủ đoạn đối địch, không cần giết người, mà cắt đứt mạch máu dây thần kinh của đối thủ. Từ đó khiến đối thủ rơi vào tình trạng mất trí nhớ tạm thời.
Sở Hoan vô cừng tự tin với Cực Lạc đao của mình khi mà ngay lần đầu tiên sử dụng hắn đã thành công. Hắn cảm giác cơ thể Mộc Tướng quân không giống người thường, nên giả vờ công kích vào yết hầu Mộc Tướng quân, trên thực tế là muốn làm tổn thương dây thần kinh sau gáy của gã, đánh gã ngất xỉu.
Hai mắt Mộc Tướng quân giật giật, mà hai tay đao của Sở Hoan lúc này đã đánh vào sau đầu Mộc Tướng quân. Lần thứ nhất từng có hiệu quả, lần này ra tay, Sở Hoan tin vào sự chính xác của đao pháp.
Khi cổ tay chặt xuống, Sở Hoan nghe một tiếng cộp vang lên, cổ tay hắn tựa như đánh vào mặt gỗ, nhưng sau đó cảm giác là rắn một cách lạ thường, giống như đá hoa cương vậy.
Điều khiến cho Sở Hoan kinh ngạc chính là, cổ tay chặt xuống nhưng không hề cảm thấy chạm vào kinh mạch sau đầu của Mộc Tướng quân, kinh mạch của người này dường như đã biến mất.
Từ khi Khấu Xuân ra tay, đến khi Sở Hoan chặt vào gáy Mộc Tướng quân, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt. Rất nhiều người căn bản không kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Khi Sở Hoan và Khấu Xuân còn đang ngỡ ngàng thì Mộc Tướng quân đã ra tay. Hai tay gã tạo thành vuốt chim ưng, một tay nắm đỉnh đầu Khấu Xuân, tay kia nắm ngực Sở Hoan.
Sở Hoan và Khấu Xuân đều đã chứng kiến thủ đoạn của Mộc Tướng quân, vừa rồi Viên Sùng Thượng đã bị Mộc Tướng công đả thương. Nếu như không phải Viên Sùng Thượng phản ứng cực nhanh, có lẽ, Mộc Tướng công đã móc cả trái tim sống của Viên Sùng Thượng lôi ra ngoài. Hai người biết Mộc Tướng quân là đại kình địch. Đối với hai người mà nói, võ công của Mộc Tướng quân chưa hẳn đã vô cùng đáng sợ, nhưng người này có chút cổ quái, hình như đao thương không thể xâm nhập. Đối thủ như vậy, ngươi không thể đả thương hắn, nhưng một khi hắn ra tay thì đều là đòn trí mạng. Hai người đồng thời thối lui phía sau, cho dù như vậy, tay Mộc Tướng quân vẫn nắm được búi tóc trên đầu Khấu Xuân.
Sở Hoan thân pháp linh hoạt, cổ tay hắn vịn vào cổ Mộc Tướng quân lấy đà lui về phía sau. Khấu Xuân cũng dùng chủy thủ mượn lực mà thối lui, búi tóc trên đầu bị kéo mạnh. Quan viên bên cạnh nhìn thấy búi tóc bị Mộc Tướng quân kéo mạnh, tựa hồ như kéo cả da thịt Khấu Xuân bong ra theo, cứ nghĩ rằng đầu của Khấu Xuân nhất định sẽ bị bứt khỏi cổ, hồn phi phách tán, quay mặt đi không dám nhìn.
Lập tức nghe thấy có người hét lên, đã thấy Khấu Xuân giống như quỷ mị thối lui đằng sau, tuy búi tóc vẫn bị rơi ra, nhưng đầu vẫn còn dính trên cổ, tuy nhiên da thịt trên mặt thì thấy xuất hiện vết rách. Chẳng khác nào bình hoa bị rạn. Hơn nữa, đầu của y không còn một sợi tóc nào cả. Dưới ngọn đèn dầu, có thể nhìn thấy từng gân xanh nổi lên, trông rất đáng sợ.
Mộc Tướng quân cầm búi tóc trong tay, đầu sợi tóc còn dính một ít da. Gã nheo mắt lại nhìn, rồi quay sang Khấu Xuân cười nói:
- Hóa ra là Thần Y vệ Huyền Vũ Thiên hộ đại giá quang lâm. Bổn tướng đúng là có mắt không tròng. Tuy nhiên, tối nay có thể chứng kiến tài năng của Thiên hộ Huyền Vũ Vạn Tượng cũng có thể xem là tam sinh hữu hạnh rồi.
Mọi người nghe vậy, đồng loạt quay sang nhìn “Khấu Xuân”, cả đám thất kinh. Mấy chữ Thần Y vệ Tứ đại Thiên hộ gần như ai ở đây cũng từng nghe qua. Nhưng Tứ đại Thiên hộ xưa nay như thần long không thấy đầu không thấy đuôi. Bọn họ là lại viên của nha môn thần bí nhất đế quốc. Đám người này xuất quỷ nhập thần. Xét về chức vị, tại đế quốc, Thiên hộ Thần Y vệ chưa hẳn là thấp hơn Tổng đốc một phương, nhưng so với Tổng đốc tọa trấn một phương, bọn họ đem đến cho người ta một cảm giác thần bí khủng bố.
Đừng nói là Thần y Thiên hộ, ngay cả Thần y Bách hộ cũng không có mấy người từng thấy. Lúc này Mộc Tướng quân khẳng định “Khấu Xuân” chính là một trong Tứ đại Thiên hộ Huyền Vũ Thiên hộ, làm sao không khiến người khác giật mình?
Thanh Long Như Quỷ, Bạch Hổ Trường Thương, Huyền Vũ Vạn Tượng, Chu Tước Lưu Hương. Viên Sùng Thượng lúc này đã cùng thích khách mặt đấu nhau một sống một chết. Thích khách che mặt dù có đao trong tay nhưng Viên Sùng Thượng năm xưa là nhân vật sống sót trong đám người chết, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Tuy trong khoảng thời gian ngắn không chiếm được thượng phong nhưng cũng không ở hạ phong. Những người mặc áo đen vẫn vây quanh bốn phía nhưng do không có lệnh của Mộc Tướng quân, trong lúc đó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Điều đáng nói là, sau khi có một tiễn thủ và đao thủ quay giáo giết đồng bọn, không ai biết đồng bọn bên cạnh mình có đáng tin hay không? Nên toàn bộ sự cảnh giác lúc này tập trung vào đồng bọn bên cạnh.
Cha con Lục gia đã sớm tránh sang một bên. Lâm Đại Nhi thì tỏ ra nghi hoặc. Chuyện tối nay, nàng càng xem càng không hiểu, giống như là không thể tưởng nổi kết quả lại như vậy.
Viên Sùng Thượng và thích khách bịt mặt giao thủ, Lâm Đại Nhi chuyển ánh mắt đang theo dõi họ sang tên mặc áo đen cầm tiễn nỗ đánh lén đồng bọn quan sát vài lần, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc. Tiễn thủ kia cũng đang nhìn Lâm Đại Nhi, thấy Lâm Đại Nhi nhìn mình chằm chằm lập tức lảng sang chỗ khác, không dám nhìn nàng nữa.
Chưởng lực Khai Bi Chưởng của Viên Sùng Thượng hùng hồn. Thân hình y tuy tráng kiện nhưng mỗi khi động thủ thân pháp lại cực kỳ nhanh nhẹn. Võ công của y không kém hơn thích khách che mặt, chỉ là đao pháp của gã vô cùng quỷ dị, nên nhất thời Viên Sùng Thượng không thể áp đảo đối phương.
Khi Viên Sùng Thượng nghe nói Khấu Xuân chính là Huyền Vũ Thiên hộ, thì lắp bắp kinh hãi, chỉ một giây thất thần, thích khách đã chém đao tới. Viên Sùng Thượng cảm thấy đao phong ào tới, không dám mạo hiểm, lách mình né tránh. Đao khách cũng không đuổi theo mà lui về sau hai bước. Hai tay cầm chặt đao, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, tập trung toàn bộ tinh thần. Viên Sùng Thượng cũng không vội công kích, quay đầu nhìn Khấu Xuân, mồm há hốc nói không ra tiếng. Y nhìn Sở Hoan, thấy Sở Hoan không có chút nào là ngạc nhiên khi Huyền Vũ Thiên hộ xuất hiện. Hắn vẫn chăm chú nhìn Mộc Tướng quân.
“Khấu Xuân” thấy Mộc Tướng quân nhận ra mình, thở dài nói:
- Mộc tướng quân quả nhiên rất cao minh. Bản Thiên hộ từ khi xuất đạo đến nay, ngươi là người đầu tiên lột được mặt nạ của ta đấy.
Mộc Tướng quân ném bộ tóc giả trong tay sang một bên, rồi nói:
- Huyền Vũ Thiên hộ không cần khiêm tốn. Bàn về thuật Dịch Dung, khắp thiên hạ này không có người thứ hai. Ngay cả bổn tướng cũng bị ngươi qua mặt.
- Hóa ra lời đồn cũng không phải hoàn toàn là giả dối.
Huyền Vũ Thiên hộ Lâm Băng như có điều suy nghĩ, một lát sau mới nói tiếp:
- Bản Thiên hộ đã từng nghe đồn, vẫn cho là giả, nhưng hôm nay chứng kiến mới biết là hoàn toàn chính xác.
- Ngươi nói đồn đãi gì?
- Ngũ Hành đạo thuật.
Huyền Vũ Lâm Băng nhìn chằm chằm vào ánh mắt Mộc Tướng quân:
- Năm đó Trương Giác phát động khởi nghĩa Khăn Vàng, ban đầu dựa vào “Thái Bình Thanh Lĩnh Thư”. Đó là ngọn nguồn của Thái Bình đạo. Nhưng về sau, Trương Giác có thể khống chế phần đông kỳ nhân dị sĩ, tạo nên Thái Bình tam thập lục gia, tuyệt đối không thể chỉ vì có Thái Bình Thanh Lĩnh Thư. Nếu chỉ dựa vào một quyển sách đạo gia, mà có thể hiệu lệnh bốn phương thì quá là hoang đường.
Khi Mộc Tướng quân nghe nói đến mấy chữ "Ngũ Hành đạo thuật", khóe mắt khẽ giật giật, trong mắt xẹt qua một tia dị quang.
- Trương Giác được xưng là Thiên công Tướng quân. Em trai Trương Bảo là Địa công Tướng quân. Trương Long làm Nhân công Tướng quân. Lê dân ngu muội coi như thần linh. Là bởi vì bọn họ rất giỏi đầu độc dân chúng. Ai cũng nói Trương Giác có thể biến đá thành vàng, hô mưa gọi gió, tất cả chỉ là hồ ngôn loạn ngữ. Nhưng bọn họ một thân tà công, hiện tại xem ra, cũng không phải nói ngoa.
Mặt của Huyền Vũ Thiên hộ tựa như đang nứt, nhưng lại không thấy máu tươi chảy ra. Khi biết người nọ là Huyền Vũ Thiên hộ, người có chút trí tuệ lập tức đoán da thịt đang bị nứt của Huyền Vũ không phải là da thịt thật. Gương mặt thật của Huyền Vũ Thiên hộ còn bị che dấu dưới lớp mặt nạ kia.
- Tà công?
Mộc Tướng quân cười lạnh:
- Thánh công hạ phàm, kẻ phàm phu tục tử như ngươi làm sao có thể lãnh hội được sự ảo diệu của đạo pháp?
Huyền Vũ cười nhạt một tiếng, dùng ánh mắt lạ lùng nhìn Mộc Tướng quân:
- Thực sự là Thánh công sao? Nếu như là Thánh công, thì vì sao Trương Giác lại chết sớm như vậy?
Mộc Tướng quân chấn động toàn thân, trầm giọng nói:
- Ngươi nói cái gì?
- Hẳn là ngươi cũng không rõ lắm? Hay là ngươi cố ý quên?
Huyền Vũ cười quỷ dị:
- Tập luyện Ngũ Hành đạo thuật có kết cục như thế nào, chắc chắn là ngươi hiểu rõ hơn ta. Nếu như bản Thiên hộ không nhầm, ngươi tu luyện chính là Khô Mộc thuật trong Ngũ Hành đạo thuật. Mộc Tướng quân ơi là Mộc Tướng quân, ta không biết ngươi là bị lừa gạt hay là… ngươi thật sự nhẫn tâm với chính bản thân mình như vậy?
Khấu Xuân giật bắn mình.
Đương nhiên y biết trên giang hồ có một môn công phu gọi là Thiết Bố Sam. Người luyện qua Thiết Bố Sam da thịt dai và mềm hơn rất nhiều. Nhưng đạt đến độ không thể đao thương không thể đâm thấu như thế này thì không có khả năng.
Trên giang hồ có đồn đãi cái gọi là mình đồng da sắt, cho tới nay cũng chỉ là môt thuyết pháp ngoa ngôn mà thôi.
Ít nhất Khấu Xuân chưa bao giờ thấy cái gọi là mình đồng da sắt chân chính.
Nhưng giờ khắc nà lại cảm thấy mình đã gặp phải cơ thể mình đồng da sắt trong truyền thuyết. Y ra tay không hề giữ lại chút lực đạo nào, dốc toàn lực vào đó.
Y tự hỏi, chớ nói Mộc Tướng quân là da thịt con người, cho dù là làm bằng đá, thì một nhát đâm này của y cũng đủ để xuyên qua đá.
Nhưng cơ thể Mộc Tướng quân hình như còn cứng hơn cả đá. Chủy thủ sắc bén không thể xuyên qua dù chỉ một tấc. Mộc Tướng quân thản nhiên như không, mà lúc này, Sở Hoan cũng đã như diều hâu nhảy vọt đến.
Sở Hoan xuất thủ.
Trước khi ra tay, hắn đã phát hiện Khấu Xuân hình như đã thất bại nên một đòn này của hắn nhất định không thể thất thủ. Lệ Vương Tôn là người đứng đầu Thiên Môn đạo tại An Ấp, lại là một trong Tướng đạo Thất hùng. Sở Hoan biết không thể xem thường gã. Cái gọi cầm tặc tiên cầm vương, việc đầu tiên tối quan trọng là phải bắt được Mộc Tướng quân.
Hắn gập ngón cái và ngón út bàn tay trái vào lòng bàn tay, ba ngón giữa kẹp lại thành hình cây đao.
Cực Lạc đao!
Dùng khí lực của Long Tượng kinh để biến ngón tay thành Cực Lạc đao tuyệt đối không phải là công phu thông thường. Nhưng Sở Hoan đã cảm nhận được uy lực của Cực Lạc đao. Ba ngón như đao, có thể nhẹ nhàng chặt gãy tảng đá.
Mục tiêu của Cực Lạc đao là cổ họng Mộc Tướng quân. Mộc Tướng quân vẫn thản nhiên như không, không có chút nào thủ thế, khóe môi nhếch lên cười lạnh. Cực Lạc đao của Sở Hoan nhìn như muốn cắt đứt yết hầu của Mộc Tướng quân, ngay trong khoảnh khắc một cái chớp mắt, cổ tay Sở Hoan đột nhiên chuyển hướng, bằng tốc độ không thể tưởng tượng di chuyển ra đằng sau đầu Mộc Tướng quân.
Khi La Đa truyền thụ cho Sở Hoan Cực Lạc đao đã truyền thụ cho hắn một thủ đoạn đối địch, không cần giết người, mà cắt đứt mạch máu dây thần kinh của đối thủ. Từ đó khiến đối thủ rơi vào tình trạng mất trí nhớ tạm thời.
Sở Hoan vô cừng tự tin với Cực Lạc đao của mình khi mà ngay lần đầu tiên sử dụng hắn đã thành công. Hắn cảm giác cơ thể Mộc Tướng quân không giống người thường, nên giả vờ công kích vào yết hầu Mộc Tướng quân, trên thực tế là muốn làm tổn thương dây thần kinh sau gáy của gã, đánh gã ngất xỉu.
Hai mắt Mộc Tướng quân giật giật, mà hai tay đao của Sở Hoan lúc này đã đánh vào sau đầu Mộc Tướng quân. Lần thứ nhất từng có hiệu quả, lần này ra tay, Sở Hoan tin vào sự chính xác của đao pháp.
Khi cổ tay chặt xuống, Sở Hoan nghe một tiếng cộp vang lên, cổ tay hắn tựa như đánh vào mặt gỗ, nhưng sau đó cảm giác là rắn một cách lạ thường, giống như đá hoa cương vậy.
Điều khiến cho Sở Hoan kinh ngạc chính là, cổ tay chặt xuống nhưng không hề cảm thấy chạm vào kinh mạch sau đầu của Mộc Tướng quân, kinh mạch của người này dường như đã biến mất.
Từ khi Khấu Xuân ra tay, đến khi Sở Hoan chặt vào gáy Mộc Tướng quân, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt. Rất nhiều người căn bản không kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Khi Sở Hoan và Khấu Xuân còn đang ngỡ ngàng thì Mộc Tướng quân đã ra tay. Hai tay gã tạo thành vuốt chim ưng, một tay nắm đỉnh đầu Khấu Xuân, tay kia nắm ngực Sở Hoan.
Sở Hoan và Khấu Xuân đều đã chứng kiến thủ đoạn của Mộc Tướng quân, vừa rồi Viên Sùng Thượng đã bị Mộc Tướng công đả thương. Nếu như không phải Viên Sùng Thượng phản ứng cực nhanh, có lẽ, Mộc Tướng công đã móc cả trái tim sống của Viên Sùng Thượng lôi ra ngoài. Hai người biết Mộc Tướng quân là đại kình địch. Đối với hai người mà nói, võ công của Mộc Tướng quân chưa hẳn đã vô cùng đáng sợ, nhưng người này có chút cổ quái, hình như đao thương không thể xâm nhập. Đối thủ như vậy, ngươi không thể đả thương hắn, nhưng một khi hắn ra tay thì đều là đòn trí mạng. Hai người đồng thời thối lui phía sau, cho dù như vậy, tay Mộc Tướng quân vẫn nắm được búi tóc trên đầu Khấu Xuân.
Sở Hoan thân pháp linh hoạt, cổ tay hắn vịn vào cổ Mộc Tướng quân lấy đà lui về phía sau. Khấu Xuân cũng dùng chủy thủ mượn lực mà thối lui, búi tóc trên đầu bị kéo mạnh. Quan viên bên cạnh nhìn thấy búi tóc bị Mộc Tướng quân kéo mạnh, tựa hồ như kéo cả da thịt Khấu Xuân bong ra theo, cứ nghĩ rằng đầu của Khấu Xuân nhất định sẽ bị bứt khỏi cổ, hồn phi phách tán, quay mặt đi không dám nhìn.
Lập tức nghe thấy có người hét lên, đã thấy Khấu Xuân giống như quỷ mị thối lui đằng sau, tuy búi tóc vẫn bị rơi ra, nhưng đầu vẫn còn dính trên cổ, tuy nhiên da thịt trên mặt thì thấy xuất hiện vết rách. Chẳng khác nào bình hoa bị rạn. Hơn nữa, đầu của y không còn một sợi tóc nào cả. Dưới ngọn đèn dầu, có thể nhìn thấy từng gân xanh nổi lên, trông rất đáng sợ.
Mộc Tướng quân cầm búi tóc trong tay, đầu sợi tóc còn dính một ít da. Gã nheo mắt lại nhìn, rồi quay sang Khấu Xuân cười nói:
- Hóa ra là Thần Y vệ Huyền Vũ Thiên hộ đại giá quang lâm. Bổn tướng đúng là có mắt không tròng. Tuy nhiên, tối nay có thể chứng kiến tài năng của Thiên hộ Huyền Vũ Vạn Tượng cũng có thể xem là tam sinh hữu hạnh rồi.
Mọi người nghe vậy, đồng loạt quay sang nhìn “Khấu Xuân”, cả đám thất kinh. Mấy chữ Thần Y vệ Tứ đại Thiên hộ gần như ai ở đây cũng từng nghe qua. Nhưng Tứ đại Thiên hộ xưa nay như thần long không thấy đầu không thấy đuôi. Bọn họ là lại viên của nha môn thần bí nhất đế quốc. Đám người này xuất quỷ nhập thần. Xét về chức vị, tại đế quốc, Thiên hộ Thần Y vệ chưa hẳn là thấp hơn Tổng đốc một phương, nhưng so với Tổng đốc tọa trấn một phương, bọn họ đem đến cho người ta một cảm giác thần bí khủng bố.
Đừng nói là Thần y Thiên hộ, ngay cả Thần y Bách hộ cũng không có mấy người từng thấy. Lúc này Mộc Tướng quân khẳng định “Khấu Xuân” chính là một trong Tứ đại Thiên hộ Huyền Vũ Thiên hộ, làm sao không khiến người khác giật mình?
Thanh Long Như Quỷ, Bạch Hổ Trường Thương, Huyền Vũ Vạn Tượng, Chu Tước Lưu Hương. Viên Sùng Thượng lúc này đã cùng thích khách mặt đấu nhau một sống một chết. Thích khách che mặt dù có đao trong tay nhưng Viên Sùng Thượng năm xưa là nhân vật sống sót trong đám người chết, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Tuy trong khoảng thời gian ngắn không chiếm được thượng phong nhưng cũng không ở hạ phong. Những người mặc áo đen vẫn vây quanh bốn phía nhưng do không có lệnh của Mộc Tướng quân, trong lúc đó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Điều đáng nói là, sau khi có một tiễn thủ và đao thủ quay giáo giết đồng bọn, không ai biết đồng bọn bên cạnh mình có đáng tin hay không? Nên toàn bộ sự cảnh giác lúc này tập trung vào đồng bọn bên cạnh.
Cha con Lục gia đã sớm tránh sang một bên. Lâm Đại Nhi thì tỏ ra nghi hoặc. Chuyện tối nay, nàng càng xem càng không hiểu, giống như là không thể tưởng nổi kết quả lại như vậy.
Viên Sùng Thượng và thích khách bịt mặt giao thủ, Lâm Đại Nhi chuyển ánh mắt đang theo dõi họ sang tên mặc áo đen cầm tiễn nỗ đánh lén đồng bọn quan sát vài lần, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc. Tiễn thủ kia cũng đang nhìn Lâm Đại Nhi, thấy Lâm Đại Nhi nhìn mình chằm chằm lập tức lảng sang chỗ khác, không dám nhìn nàng nữa.
Chưởng lực Khai Bi Chưởng của Viên Sùng Thượng hùng hồn. Thân hình y tuy tráng kiện nhưng mỗi khi động thủ thân pháp lại cực kỳ nhanh nhẹn. Võ công của y không kém hơn thích khách che mặt, chỉ là đao pháp của gã vô cùng quỷ dị, nên nhất thời Viên Sùng Thượng không thể áp đảo đối phương.
Khi Viên Sùng Thượng nghe nói Khấu Xuân chính là Huyền Vũ Thiên hộ, thì lắp bắp kinh hãi, chỉ một giây thất thần, thích khách đã chém đao tới. Viên Sùng Thượng cảm thấy đao phong ào tới, không dám mạo hiểm, lách mình né tránh. Đao khách cũng không đuổi theo mà lui về sau hai bước. Hai tay cầm chặt đao, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, tập trung toàn bộ tinh thần. Viên Sùng Thượng cũng không vội công kích, quay đầu nhìn Khấu Xuân, mồm há hốc nói không ra tiếng. Y nhìn Sở Hoan, thấy Sở Hoan không có chút nào là ngạc nhiên khi Huyền Vũ Thiên hộ xuất hiện. Hắn vẫn chăm chú nhìn Mộc Tướng quân.
“Khấu Xuân” thấy Mộc Tướng quân nhận ra mình, thở dài nói:
- Mộc tướng quân quả nhiên rất cao minh. Bản Thiên hộ từ khi xuất đạo đến nay, ngươi là người đầu tiên lột được mặt nạ của ta đấy.
Mộc Tướng quân ném bộ tóc giả trong tay sang một bên, rồi nói:
- Huyền Vũ Thiên hộ không cần khiêm tốn. Bàn về thuật Dịch Dung, khắp thiên hạ này không có người thứ hai. Ngay cả bổn tướng cũng bị ngươi qua mặt.
- Hóa ra lời đồn cũng không phải hoàn toàn là giả dối.
Huyền Vũ Thiên hộ Lâm Băng như có điều suy nghĩ, một lát sau mới nói tiếp:
- Bản Thiên hộ đã từng nghe đồn, vẫn cho là giả, nhưng hôm nay chứng kiến mới biết là hoàn toàn chính xác.
- Ngươi nói đồn đãi gì?
- Ngũ Hành đạo thuật.
Huyền Vũ Lâm Băng nhìn chằm chằm vào ánh mắt Mộc Tướng quân:
- Năm đó Trương Giác phát động khởi nghĩa Khăn Vàng, ban đầu dựa vào “Thái Bình Thanh Lĩnh Thư”. Đó là ngọn nguồn của Thái Bình đạo. Nhưng về sau, Trương Giác có thể khống chế phần đông kỳ nhân dị sĩ, tạo nên Thái Bình tam thập lục gia, tuyệt đối không thể chỉ vì có Thái Bình Thanh Lĩnh Thư. Nếu chỉ dựa vào một quyển sách đạo gia, mà có thể hiệu lệnh bốn phương thì quá là hoang đường.
Khi Mộc Tướng quân nghe nói đến mấy chữ "Ngũ Hành đạo thuật", khóe mắt khẽ giật giật, trong mắt xẹt qua một tia dị quang.
- Trương Giác được xưng là Thiên công Tướng quân. Em trai Trương Bảo là Địa công Tướng quân. Trương Long làm Nhân công Tướng quân. Lê dân ngu muội coi như thần linh. Là bởi vì bọn họ rất giỏi đầu độc dân chúng. Ai cũng nói Trương Giác có thể biến đá thành vàng, hô mưa gọi gió, tất cả chỉ là hồ ngôn loạn ngữ. Nhưng bọn họ một thân tà công, hiện tại xem ra, cũng không phải nói ngoa.
Mặt của Huyền Vũ Thiên hộ tựa như đang nứt, nhưng lại không thấy máu tươi chảy ra. Khi biết người nọ là Huyền Vũ Thiên hộ, người có chút trí tuệ lập tức đoán da thịt đang bị nứt của Huyền Vũ không phải là da thịt thật. Gương mặt thật của Huyền Vũ Thiên hộ còn bị che dấu dưới lớp mặt nạ kia.
- Tà công?
Mộc Tướng quân cười lạnh:
- Thánh công hạ phàm, kẻ phàm phu tục tử như ngươi làm sao có thể lãnh hội được sự ảo diệu của đạo pháp?
Huyền Vũ cười nhạt một tiếng, dùng ánh mắt lạ lùng nhìn Mộc Tướng quân:
- Thực sự là Thánh công sao? Nếu như là Thánh công, thì vì sao Trương Giác lại chết sớm như vậy?
Mộc Tướng quân chấn động toàn thân, trầm giọng nói:
- Ngươi nói cái gì?
- Hẳn là ngươi cũng không rõ lắm? Hay là ngươi cố ý quên?
Huyền Vũ cười quỷ dị:
- Tập luyện Ngũ Hành đạo thuật có kết cục như thế nào, chắc chắn là ngươi hiểu rõ hơn ta. Nếu như bản Thiên hộ không nhầm, ngươi tu luyện chính là Khô Mộc thuật trong Ngũ Hành đạo thuật. Mộc Tướng quân ơi là Mộc Tướng quân, ta không biết ngươi là bị lừa gạt hay là… ngươi thật sự nhẫn tâm với chính bản thân mình như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.