Quyển 8 - Chương 887: Người lùn
Sa Mạc
20/01/2014
Quỷ Lão cười lạnh nói:
- Mưu mẹo nham hiểm, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng?
Sở Hoan cười nhạt một tiếng:
- Ngươi yên tâm, ta cũng không nóng nảy, ta có thể đợi. Không gạt ngươi, bổn quan quả thực chưa từng gặp qua tình trạng Thi Trùng Độc phát tác, mặc dù người của Thần Y Vệ nói đáng sợ, ta thấy có lẽ chẳng qua là họ nói chuyện giật gân mà thôi. Quỷ Lão yên tâm, chúng ta có thể cùng chờ, chẳng qua nếu như thân thể của ngươi thật sự bắt đầu xuất hiện tình trạng cứng nhắc, chỉ hi vọng ngươi yêu quý tính mạng của mình, nói với ta một tiếng.
Hắn lấy một bình sứ nhỏ từ bên hông, lại cười nói:
- Chỉ cần ngươi có thể dừng cương trước bờ vực, bó tay chịu trói, bổn quan vẫn có thể giải độc cho ngươi.
Quỷ Lão chăm chú nhìn bình sứ trong tay Sở Hoan, trầm giọng nói:
- Đây là giải dược của Thi Trùng Độc?
Sở Hoan thản nhiên đáp:
- Đúng vậy, vốn ta cũng không muốn giết ngươi, chỉ muốn bắt ngươi trở về nha môn.
Hắn nắm bình sứ trong bàn tay:
- Chỉ cần ngươi đi ra từ bên trong, sau khi trói, ta có thể cho ngươi giải dược.
Quỷ Lão cười lạnh:
- Ngươi không cảm thấy thủ đoạn như vậy thực sự quá hèn hạ sao?
- Làm việc cho triều đình, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Triều đình chưa bao giờ hỏi thăm quá trình làm việc của chúng ta, tiêu chuẩn luận công xem thưởng, chỉ nhìn kết quả mà thôi.
Quỷ Lão thở dài, cuối cùng nói:
- Quỷ Phương cũng không có ý mưu phản, vì sao các ngươi lại sinh ra hoài nghi?
Lão nhìn Sở Hoan, bình tĩnh nói:
- Ta có thể đi theo ngươi, nhưng các ngươi không thể thương hại tới một người Quỷ Phương!
Sở Hoan thở dài:
- Đây là ý chỉ của triều đình, thật ra… Quỷ Lão, không gạt ngươi, ta cũng không có địch ý với Quỷ Phương, nếu như ngươi có thể theo ta trở về nha môn, gặp mặt Tổng đốc, nói rõ chi tiết, chưa chắc sẽ không dừng binh. Nói thật với ngươi, triều đình quan tâm binh khí trong tay Quỷ Phương, nếu như ngươi có thể khuyên nhủ Quỷ Phương giao nộp tất cả binh khí trong tay cho triều đình, ta có thể cam đoan với ngươi, Quỷ Phương chắc chắn bình yên vô sự.
Lúc này Quỷ Lão đã đứng dậy, Sở Hoan rốt cuộc nhìn rõ ràng, thân thể Quỷ Lão cực kỳ thấp, trông thân thể cao ngang đứa bé bảy tám tuổi.
Hai mắt lão nghiêm nghị, đi ra từ trong hang đá, dừng lại cách Sở Hoan mấy bước, chăm chú nhìn Sở Hoan nói:
- Hiện giờ ta sẽ theo ngươi đi gặp Tổng đốc của các ngươi, ngươi có còn muốn trói ta hay không?
- Chỉ có thể đắc tội!
Sở Hoan tiếc nuối nói.
Quỷ Lão cười lạnh nói:
- Vậy vì sao ngươi không tới.
Hai tay lão vươn ra từ trong tay áo, bộ dạng tùy Sở Hoan xử trí:
- Chỉ trông mong ngươi mang theo dây thừng.
Sở Hoan cười cười, đi lên hai bước, đang muốn nói chuyện. Đúng lúc này, thân hình Quỷ Lão giống như quỷ mị, đột nhiên lao thẳng tới Sở Hoan, tốc độ nhanh chóng rợn cả người.
Sở Hoan kinh ngạc, lạnh lùng nói:
- Ngươi đã trúng độc, sao ngươi dám… !
Lời còn chưa dứt, một cánh tay Quỷ Lão đã chụp vào yết hầu Sở Hoan, tốc độ cực nhanh, đôi mắt kia trở nên vô cùng sắc bén.
Sở Hoan vội vàng lui về phía sau, đưa tay ngăn cản. Cánh tay Quỷ Lão đụng vào cổ tay Sở Hoan, Sở Hoan lắp bắp kinh hải, cảm thấy tay tê rần, lập tức cảm giác hai ngón tay dò vào trong lòng bàn tay, trong lúc hoảng sợ, đối phương đã cướp đi bình sứ trong tay, Sở Hoan quát lên:
- Không dễ dàng như vậy!
Một quyền đánh thẳng tới Quỷ Lão, bộ dáng liều mạng, hiển nhiên muốn cướp lại bình sứ.
Quỷ Lão cười ha ha, thân hình của lão không cao, nhưng động tác lại linh hoạt khác thường, khinh công quả thực nổi bật, quyền của Sở Hoan ngay cả vạt áo của lão cũng không đụng tới, Quỷ Lão đã nhẹ nhàng tránh né, đáp trên mặt đất, cách Sở Hoan năm sáu bước. Sở Hoan hiển nhiên không cam lòng, thân hình nhào qua lần nữa, nhưng quả thực khinh công của Quỷ Lão rất cao minh, Sở Hoan chưa tới gần, Quỷ Lão đã vọt tới cạnh tượng đá Đại Mãng Thần, thân hình bay lên, linh xảo như khỉ, không ngờ phi thân lên vai tượng đá Đại Mãng Thần, từ trên cao nhìn xuống Sở Hoan.
Sở Hoan thở hổn hển, nhìn Quỷ Lão đứng trên vai tượng đá, tựa như không ngờ Quỷ Lão lại có khinh công mạnh mẽ như vậy, ánh mắt lập lòe, đột nhiên cười ha ha.
Quỷ Lão nhìn bình sứ trong tay, đột nhiên nghe được Sở Hoan cười lên, trong mắt lộ vẻ kỳ quái, hỏi:
- Vì sao ngươi bật cười?
Sở Hoan giơ tay chỉ Quỷ Lão:
- Ngươi thật sự cho rằng đó chính là giải dược?
- Ồ?
Đôi mắt Quỷ Lão đảo một vòng, cười nói:
- Chẳng lẽ đây không phải giải dược?
- Đương nhiên không phải.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Vì đối phó ngươi, thật vất vả đạt được Thi Trùng Độc từ tay Thần Y Vệ, ta sao có thể mang theo giải dược trên người?
Đôi mắt Quỷ Lão lộ ra ý cười:
- Vừa rồi ngươi nói cho ta biết, ngươi cũng không muốn ta chết, chỉ muốn bắt được ta, cho nên mang theo giải dược trên người, hợp tình hợp lý.
Sở Hoan vội la lên:
- Thế nhưng… thế nhưng đó không phải giải dược.
Quỷ Lão mỉm cười nhìn Sở Hoan, hỏi:
- Đây không phải giải dược, chẳng lẽ là độc dược?
Sở Hoan thở dài:
- Đúng vậy, thật ra… thật ra đây đúng là độc dược, căn bản không thể giải độc, nếu như ngươi thực sự dùng, sẽ trúng độc càng nặng, căn bản không giải được độc!
Quỷ Lão dĩ nghiên ngồi xổm trên vai tượng đá, thân hình của lão cực kỳ thấp bé gày yếu, sau khi ngồi xổm xuống, không thể thấy được đầu, quả thật giống như một con khỉ nhỏ. Sở Hoan nghe giọng của lão tuổi không còn nhỏ, thân hình lại thấp bé như vậy, xem ra thân thể người này sinh trưởng không bình thường, đúng là một người lùn.
Thân hình Quỷ Lão mặc dù nhỏ bé, ánh mắt lại rất lợi hại, chăm chú nhìn đôi mắt Sở Hoan, như cười như không nói:
- Vậy ngươi nói cho ta, đây là độc dược gì?
- Điều này… !
Mắt Sở Hoan lòng vòng, cuối cùng nói:
- Thật ra đó là… Đó là Xuyên Tràng Tán!
- Xuyên Tràng Tán?
Quỷ Lão cười ha ha nói:
- Tên nghe có vẻ ngoan độc.
- Tên ngoan độc, dược tính còn độc ác hơn, sau khi dùng, xuyên ruột nát bụng.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Cho nên nếu như ngươi muốn dùng nó giải Thi Trùng Độc, vậy chỉ có thể để ngươi thất vọng rồi.
Quỷ Lão khẽ thở dài:
- Sở Hoan, ngươi có biết, bộ dạng nói dối của ngươi, thật sự chơi rất vui.
Lão dĩ nhiên mở bình sứ ra, thản nhiên nói:
- Ngươi sợ ta dùng giải dược Thi Trùng Độc, cho nên mới bịa đặt nói dối, nếu như đây không phải giải dược, vì sao vừa rồi ngươi phải dốc sức liều mạng cướp về? Ngươi thực cho rằng có thể gạt được ta?
Trong mắt lão lộ ra vẻ khinh thường, liền mở nút bình sứ, đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, cười ha ha nói:
- Giải dược Thi Trùng Độc, hương vị lại đặc biệt như thế.
Sở Hoan vội la lên:
- Tuyệt đối không nên dùng, thứ kia… thứ kia thật sự là độc dược, ngươi… ngươi không nên hối hận!
Quỷ Lão cảm thán nói:
- Chuyện ta làm, xưa nay sẽ không hối hận.
Lão không do dự nữa, đổ tất cả bột phấn trong bình vào miệng, dường như sợ hãi giải dược không đủ liều, còn đổ sạch bột phấn dươi đáy bình vào miệng, lúc này mới vứt bình sứ, liếm đầu lưỡi, cười ha ha nói:
- Sở Hoan, ngươi tự cho là rất thông minh, thật ra người thông minh chân chính trên đời này, trước nay đều thâm tàng bất lậu, giống như ta, ta thông minh ngươi nhìn không ra.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Ngươi có biết, từ lúc đầu thấy ngươi, đôi mắt ngươi phát sáng, ta biết ngay bản lĩnh của ngươi vô cùng cao minh, ta từng nghe người ta nói, một người tu vi võ công đạt tới tình trạng nhất định, đôi mắt sẽ sáng lên không như bình thường, trong vắt như nước cũng thua kém… !
Quỷ Lão cười ha ha nói:
- Ngươi có sợ hãi hay không?
- Không gạt ngươi, ngay từ đầu ta chỉ khâm phục, cũng không sợ.
Sở Hoan thở dài:
- Lúc đầu ta không hề hoài nghi ngươi, thân là Quỷ Lão của Quỷ Phương, tu vi cao cũng không phải là chuyện không thể.
- Ồ?
Đôi mắt Quỷ Lão đảo vòng, dường như đang suy nghĩ Sở Hoan rốt cuộc có ý gì.
Sở Hoan ngước nhìn Quỷ Lão, chậm rãi nói:
- Thật ra quan phủ căn bản không hề muốn diệt trừ Quỷ Phương, lần này ta tới Đại Kỳ Mông Sơn, là vì ổn định Quỷ Phương, thứ hai đúng là hỏi thăm Quỷ Lão về kinh Phật…!
Quỷ Lão cau mày hỏi:
- Vậy ngươi đang dối gạt ta?
- Nếu như ngươi là Quỷ Lão, ta đương nhiên sẽ không lừa ngươi.
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Chỉ tiếc… ngươi không phải Quỷ Lão thật sự!
Đôi mắt Quỷ Lão lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức cười lạnh:
- Ta không phải Quỷ Lão, chẳng lẽ là ngươi?
- Ta đương nhiên càng không phải.
Sở Hoan đáp:
- Ngươi cũng biết, câu kinh văn ta muốn ngươi phiên dịch, quả thực là muốn thử ngươi, chỉ tiếc… tâm tư ngươi quá xấu, mới bắt đầu đã lừa gạt ta, điều này mới khiến ngươi bại lộ!
- Lừa gạt?
- Ngươi nói câu kinh văn kia dịch lại, là ý tứ ánh mặt trời xuyên qua dãy núi, chiếu sáng vạn vật?
Sở Hoan thở dài:
- Thế nhưng trước đây không lâu, ta thuận miệng từng nói một câu trước mặt Hách Khê Cốc, Hách Khê Cốc nghe được câu kinh văn này, thông minh thay đổi từ ngữ bên trong… Trong văn dịch của ngươi ngay một chữ cũng không đúng.
Quỷ Lão cảm thán nói:
- Chẳng lẽ Hách Khê Cốc hắn tinh thông ngôn ngữ Tây Vực hơn ta? Có lẽ lão dịch sai cũng chưa biết chừng.
- Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên mới hỏi Hách Khê Cốc lên làm Quỷ chủ 27 năm qua, phải chẳng hàng năm đều sẽ tới đỉnh Triêu Vụ.
Sở Hoan bất đắc dĩ nói:
- Thật ra ta nào đâu biết rằng Hách Khê Cốc rốt cuộc đã làm Quỷ chủ bao nhiêu năm, 27 năm chẳng qua là thuận miệng mà nói, ta không biết nhưng Quỷ Lão thực sự đương nhiên biết rõ Hách Khê Cốc trở thành Quỷ chủ bao nhiêu năm, các hạ thừa nhận Hách Khê Cốc đã làm được 27 năm, hàng năm đều tới đây, chẳng lẽ ta thực sự là thần tính toán, thuận miệng nói liền đoán trúng?
Khóe mắt Quỷ Lão nhảy lên, nhưng vẫn thản nhiên nói:
- Có lẽ thực sự bị ngươi nói trúng.
- Trùng hợp một lần, có lẽ có khả năng, thế nhưng trùng hợp hai lần, chính là có vấn đề lớn.
Sở Hoan chăm chú nhìn đôi mắt Quỷ Lão:
- Thực không dám giấu diếm, bắt đầu từ khi đó, ta đã bắt đầu sợ hãi ngươi.
- Ồ?
- Ta biết võ công của ngươi không yếu, đối với con đường võ công của ngươi, ta hoàn toàn không biết gì cả.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Võ công của ta có thể kém xa ngươi, không quen thuộc đỉnh Triêu Vụ bằng ngươi, nếu như không thể ứng phó cẩn thận, chỉ sợ ta sẽ biết thành tù nhân trong tay ngươi, chuyện này… đương nhiên không phải ta muốn trông thấy.
Quỷ Lão cười ha ha nói:
- Ít nhất ngươi là một người thành thật, ngươi biết võ công của mình không bằng ta, đây là tự mình hiểu lấy.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Thật ra ưu điểm lớn nhất của ta, chính là tự mình hiểu lấy, cho nên ta đành lừa ngươi, nói ta đã hạ độc ở nơi này, hơn nữa là Thi Trùng Độc kinh khủng… !
Hắn lắc đầu thở dài:
- Thật ra trên đời này có Thi Trùng Độc hay không, ta căn bản không rõ ràng, cho dù có ta cũng chưa bao giờ thấy qua, ta cho ngươi nhìn, đương nhiên cũng không phải Thi Trùng cái gì!
Đôi mắt Quỷ Lão vốn mang theo vui vẻ, lúc này thân thể chấn động, đôi mặt lộ vẻ giật mình.
- Mưu mẹo nham hiểm, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng?
Sở Hoan cười nhạt một tiếng:
- Ngươi yên tâm, ta cũng không nóng nảy, ta có thể đợi. Không gạt ngươi, bổn quan quả thực chưa từng gặp qua tình trạng Thi Trùng Độc phát tác, mặc dù người của Thần Y Vệ nói đáng sợ, ta thấy có lẽ chẳng qua là họ nói chuyện giật gân mà thôi. Quỷ Lão yên tâm, chúng ta có thể cùng chờ, chẳng qua nếu như thân thể của ngươi thật sự bắt đầu xuất hiện tình trạng cứng nhắc, chỉ hi vọng ngươi yêu quý tính mạng của mình, nói với ta một tiếng.
Hắn lấy một bình sứ nhỏ từ bên hông, lại cười nói:
- Chỉ cần ngươi có thể dừng cương trước bờ vực, bó tay chịu trói, bổn quan vẫn có thể giải độc cho ngươi.
Quỷ Lão chăm chú nhìn bình sứ trong tay Sở Hoan, trầm giọng nói:
- Đây là giải dược của Thi Trùng Độc?
Sở Hoan thản nhiên đáp:
- Đúng vậy, vốn ta cũng không muốn giết ngươi, chỉ muốn bắt ngươi trở về nha môn.
Hắn nắm bình sứ trong bàn tay:
- Chỉ cần ngươi đi ra từ bên trong, sau khi trói, ta có thể cho ngươi giải dược.
Quỷ Lão cười lạnh:
- Ngươi không cảm thấy thủ đoạn như vậy thực sự quá hèn hạ sao?
- Làm việc cho triều đình, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Triều đình chưa bao giờ hỏi thăm quá trình làm việc của chúng ta, tiêu chuẩn luận công xem thưởng, chỉ nhìn kết quả mà thôi.
Quỷ Lão thở dài, cuối cùng nói:
- Quỷ Phương cũng không có ý mưu phản, vì sao các ngươi lại sinh ra hoài nghi?
Lão nhìn Sở Hoan, bình tĩnh nói:
- Ta có thể đi theo ngươi, nhưng các ngươi không thể thương hại tới một người Quỷ Phương!
Sở Hoan thở dài:
- Đây là ý chỉ của triều đình, thật ra… Quỷ Lão, không gạt ngươi, ta cũng không có địch ý với Quỷ Phương, nếu như ngươi có thể theo ta trở về nha môn, gặp mặt Tổng đốc, nói rõ chi tiết, chưa chắc sẽ không dừng binh. Nói thật với ngươi, triều đình quan tâm binh khí trong tay Quỷ Phương, nếu như ngươi có thể khuyên nhủ Quỷ Phương giao nộp tất cả binh khí trong tay cho triều đình, ta có thể cam đoan với ngươi, Quỷ Phương chắc chắn bình yên vô sự.
Lúc này Quỷ Lão đã đứng dậy, Sở Hoan rốt cuộc nhìn rõ ràng, thân thể Quỷ Lão cực kỳ thấp, trông thân thể cao ngang đứa bé bảy tám tuổi.
Hai mắt lão nghiêm nghị, đi ra từ trong hang đá, dừng lại cách Sở Hoan mấy bước, chăm chú nhìn Sở Hoan nói:
- Hiện giờ ta sẽ theo ngươi đi gặp Tổng đốc của các ngươi, ngươi có còn muốn trói ta hay không?
- Chỉ có thể đắc tội!
Sở Hoan tiếc nuối nói.
Quỷ Lão cười lạnh nói:
- Vậy vì sao ngươi không tới.
Hai tay lão vươn ra từ trong tay áo, bộ dạng tùy Sở Hoan xử trí:
- Chỉ trông mong ngươi mang theo dây thừng.
Sở Hoan cười cười, đi lên hai bước, đang muốn nói chuyện. Đúng lúc này, thân hình Quỷ Lão giống như quỷ mị, đột nhiên lao thẳng tới Sở Hoan, tốc độ nhanh chóng rợn cả người.
Sở Hoan kinh ngạc, lạnh lùng nói:
- Ngươi đã trúng độc, sao ngươi dám… !
Lời còn chưa dứt, một cánh tay Quỷ Lão đã chụp vào yết hầu Sở Hoan, tốc độ cực nhanh, đôi mắt kia trở nên vô cùng sắc bén.
Sở Hoan vội vàng lui về phía sau, đưa tay ngăn cản. Cánh tay Quỷ Lão đụng vào cổ tay Sở Hoan, Sở Hoan lắp bắp kinh hải, cảm thấy tay tê rần, lập tức cảm giác hai ngón tay dò vào trong lòng bàn tay, trong lúc hoảng sợ, đối phương đã cướp đi bình sứ trong tay, Sở Hoan quát lên:
- Không dễ dàng như vậy!
Một quyền đánh thẳng tới Quỷ Lão, bộ dáng liều mạng, hiển nhiên muốn cướp lại bình sứ.
Quỷ Lão cười ha ha, thân hình của lão không cao, nhưng động tác lại linh hoạt khác thường, khinh công quả thực nổi bật, quyền của Sở Hoan ngay cả vạt áo của lão cũng không đụng tới, Quỷ Lão đã nhẹ nhàng tránh né, đáp trên mặt đất, cách Sở Hoan năm sáu bước. Sở Hoan hiển nhiên không cam lòng, thân hình nhào qua lần nữa, nhưng quả thực khinh công của Quỷ Lão rất cao minh, Sở Hoan chưa tới gần, Quỷ Lão đã vọt tới cạnh tượng đá Đại Mãng Thần, thân hình bay lên, linh xảo như khỉ, không ngờ phi thân lên vai tượng đá Đại Mãng Thần, từ trên cao nhìn xuống Sở Hoan.
Sở Hoan thở hổn hển, nhìn Quỷ Lão đứng trên vai tượng đá, tựa như không ngờ Quỷ Lão lại có khinh công mạnh mẽ như vậy, ánh mắt lập lòe, đột nhiên cười ha ha.
Quỷ Lão nhìn bình sứ trong tay, đột nhiên nghe được Sở Hoan cười lên, trong mắt lộ vẻ kỳ quái, hỏi:
- Vì sao ngươi bật cười?
Sở Hoan giơ tay chỉ Quỷ Lão:
- Ngươi thật sự cho rằng đó chính là giải dược?
- Ồ?
Đôi mắt Quỷ Lão đảo một vòng, cười nói:
- Chẳng lẽ đây không phải giải dược?
- Đương nhiên không phải.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Vì đối phó ngươi, thật vất vả đạt được Thi Trùng Độc từ tay Thần Y Vệ, ta sao có thể mang theo giải dược trên người?
Đôi mắt Quỷ Lão lộ ra ý cười:
- Vừa rồi ngươi nói cho ta biết, ngươi cũng không muốn ta chết, chỉ muốn bắt được ta, cho nên mang theo giải dược trên người, hợp tình hợp lý.
Sở Hoan vội la lên:
- Thế nhưng… thế nhưng đó không phải giải dược.
Quỷ Lão mỉm cười nhìn Sở Hoan, hỏi:
- Đây không phải giải dược, chẳng lẽ là độc dược?
Sở Hoan thở dài:
- Đúng vậy, thật ra… thật ra đây đúng là độc dược, căn bản không thể giải độc, nếu như ngươi thực sự dùng, sẽ trúng độc càng nặng, căn bản không giải được độc!
Quỷ Lão dĩ nghiên ngồi xổm trên vai tượng đá, thân hình của lão cực kỳ thấp bé gày yếu, sau khi ngồi xổm xuống, không thể thấy được đầu, quả thật giống như một con khỉ nhỏ. Sở Hoan nghe giọng của lão tuổi không còn nhỏ, thân hình lại thấp bé như vậy, xem ra thân thể người này sinh trưởng không bình thường, đúng là một người lùn.
Thân hình Quỷ Lão mặc dù nhỏ bé, ánh mắt lại rất lợi hại, chăm chú nhìn đôi mắt Sở Hoan, như cười như không nói:
- Vậy ngươi nói cho ta, đây là độc dược gì?
- Điều này… !
Mắt Sở Hoan lòng vòng, cuối cùng nói:
- Thật ra đó là… Đó là Xuyên Tràng Tán!
- Xuyên Tràng Tán?
Quỷ Lão cười ha ha nói:
- Tên nghe có vẻ ngoan độc.
- Tên ngoan độc, dược tính còn độc ác hơn, sau khi dùng, xuyên ruột nát bụng.
Sở Hoan nghiêm mặt nói:
- Cho nên nếu như ngươi muốn dùng nó giải Thi Trùng Độc, vậy chỉ có thể để ngươi thất vọng rồi.
Quỷ Lão khẽ thở dài:
- Sở Hoan, ngươi có biết, bộ dạng nói dối của ngươi, thật sự chơi rất vui.
Lão dĩ nhiên mở bình sứ ra, thản nhiên nói:
- Ngươi sợ ta dùng giải dược Thi Trùng Độc, cho nên mới bịa đặt nói dối, nếu như đây không phải giải dược, vì sao vừa rồi ngươi phải dốc sức liều mạng cướp về? Ngươi thực cho rằng có thể gạt được ta?
Trong mắt lão lộ ra vẻ khinh thường, liền mở nút bình sứ, đặt lên chóp mũi ngửi ngửi, cười ha ha nói:
- Giải dược Thi Trùng Độc, hương vị lại đặc biệt như thế.
Sở Hoan vội la lên:
- Tuyệt đối không nên dùng, thứ kia… thứ kia thật sự là độc dược, ngươi… ngươi không nên hối hận!
Quỷ Lão cảm thán nói:
- Chuyện ta làm, xưa nay sẽ không hối hận.
Lão không do dự nữa, đổ tất cả bột phấn trong bình vào miệng, dường như sợ hãi giải dược không đủ liều, còn đổ sạch bột phấn dươi đáy bình vào miệng, lúc này mới vứt bình sứ, liếm đầu lưỡi, cười ha ha nói:
- Sở Hoan, ngươi tự cho là rất thông minh, thật ra người thông minh chân chính trên đời này, trước nay đều thâm tàng bất lậu, giống như ta, ta thông minh ngươi nhìn không ra.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Ngươi có biết, từ lúc đầu thấy ngươi, đôi mắt ngươi phát sáng, ta biết ngay bản lĩnh của ngươi vô cùng cao minh, ta từng nghe người ta nói, một người tu vi võ công đạt tới tình trạng nhất định, đôi mắt sẽ sáng lên không như bình thường, trong vắt như nước cũng thua kém… !
Quỷ Lão cười ha ha nói:
- Ngươi có sợ hãi hay không?
- Không gạt ngươi, ngay từ đầu ta chỉ khâm phục, cũng không sợ.
Sở Hoan thở dài:
- Lúc đầu ta không hề hoài nghi ngươi, thân là Quỷ Lão của Quỷ Phương, tu vi cao cũng không phải là chuyện không thể.
- Ồ?
Đôi mắt Quỷ Lão đảo vòng, dường như đang suy nghĩ Sở Hoan rốt cuộc có ý gì.
Sở Hoan ngước nhìn Quỷ Lão, chậm rãi nói:
- Thật ra quan phủ căn bản không hề muốn diệt trừ Quỷ Phương, lần này ta tới Đại Kỳ Mông Sơn, là vì ổn định Quỷ Phương, thứ hai đúng là hỏi thăm Quỷ Lão về kinh Phật…!
Quỷ Lão cau mày hỏi:
- Vậy ngươi đang dối gạt ta?
- Nếu như ngươi là Quỷ Lão, ta đương nhiên sẽ không lừa ngươi.
Sở Hoan cười lạnh nói:
- Chỉ tiếc… ngươi không phải Quỷ Lão thật sự!
Đôi mắt Quỷ Lão lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức cười lạnh:
- Ta không phải Quỷ Lão, chẳng lẽ là ngươi?
- Ta đương nhiên càng không phải.
Sở Hoan đáp:
- Ngươi cũng biết, câu kinh văn ta muốn ngươi phiên dịch, quả thực là muốn thử ngươi, chỉ tiếc… tâm tư ngươi quá xấu, mới bắt đầu đã lừa gạt ta, điều này mới khiến ngươi bại lộ!
- Lừa gạt?
- Ngươi nói câu kinh văn kia dịch lại, là ý tứ ánh mặt trời xuyên qua dãy núi, chiếu sáng vạn vật?
Sở Hoan thở dài:
- Thế nhưng trước đây không lâu, ta thuận miệng từng nói một câu trước mặt Hách Khê Cốc, Hách Khê Cốc nghe được câu kinh văn này, thông minh thay đổi từ ngữ bên trong… Trong văn dịch của ngươi ngay một chữ cũng không đúng.
Quỷ Lão cảm thán nói:
- Chẳng lẽ Hách Khê Cốc hắn tinh thông ngôn ngữ Tây Vực hơn ta? Có lẽ lão dịch sai cũng chưa biết chừng.
- Ta cũng nghĩ như vậy, cho nên mới hỏi Hách Khê Cốc lên làm Quỷ chủ 27 năm qua, phải chẳng hàng năm đều sẽ tới đỉnh Triêu Vụ.
Sở Hoan bất đắc dĩ nói:
- Thật ra ta nào đâu biết rằng Hách Khê Cốc rốt cuộc đã làm Quỷ chủ bao nhiêu năm, 27 năm chẳng qua là thuận miệng mà nói, ta không biết nhưng Quỷ Lão thực sự đương nhiên biết rõ Hách Khê Cốc trở thành Quỷ chủ bao nhiêu năm, các hạ thừa nhận Hách Khê Cốc đã làm được 27 năm, hàng năm đều tới đây, chẳng lẽ ta thực sự là thần tính toán, thuận miệng nói liền đoán trúng?
Khóe mắt Quỷ Lão nhảy lên, nhưng vẫn thản nhiên nói:
- Có lẽ thực sự bị ngươi nói trúng.
- Trùng hợp một lần, có lẽ có khả năng, thế nhưng trùng hợp hai lần, chính là có vấn đề lớn.
Sở Hoan chăm chú nhìn đôi mắt Quỷ Lão:
- Thực không dám giấu diếm, bắt đầu từ khi đó, ta đã bắt đầu sợ hãi ngươi.
- Ồ?
- Ta biết võ công của ngươi không yếu, đối với con đường võ công của ngươi, ta hoàn toàn không biết gì cả.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Võ công của ta có thể kém xa ngươi, không quen thuộc đỉnh Triêu Vụ bằng ngươi, nếu như không thể ứng phó cẩn thận, chỉ sợ ta sẽ biết thành tù nhân trong tay ngươi, chuyện này… đương nhiên không phải ta muốn trông thấy.
Quỷ Lão cười ha ha nói:
- Ít nhất ngươi là một người thành thật, ngươi biết võ công của mình không bằng ta, đây là tự mình hiểu lấy.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Thật ra ưu điểm lớn nhất của ta, chính là tự mình hiểu lấy, cho nên ta đành lừa ngươi, nói ta đã hạ độc ở nơi này, hơn nữa là Thi Trùng Độc kinh khủng… !
Hắn lắc đầu thở dài:
- Thật ra trên đời này có Thi Trùng Độc hay không, ta căn bản không rõ ràng, cho dù có ta cũng chưa bao giờ thấy qua, ta cho ngươi nhìn, đương nhiên cũng không phải Thi Trùng cái gì!
Đôi mắt Quỷ Lão vốn mang theo vui vẻ, lúc này thân thể chấn động, đôi mặt lộ vẻ giật mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.