Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 3 - Chương 396: Người mặc áo trắng lưng đeo cung

Sa Mạc

24/04/2013

Thái tử ban thưởng Huyết Ẩm đao, là bảo đao chân chính chém sắt như chém bùn, ánh đao hiện lên, trường thương đã bị Huyết Ẩm đao từ giữa cắt đứt, người nọ có chút giật mình, đang ở giữa không trung, trường thương mặc dù gãy nhưng thế đi chưa hết, lấy đoạn còn lại tiếp tục đâm vào Sở Hoan.

Sở Hoan một đao chặt đứt trường thương của đối phương, trường thương của đối phương vẫn như cũ đâm tới. Sở Hoan đưa tay ra tìm hiểu, trong chớp mắt, đã bắt được trường thương của đối phương, giật mạnh. Người nọ thế tới vốn đang rất nhanh, Sở Hoan lại kéo mạnh, người nọ đúng là thân thể không tự chủ được lao nhanh tới. Gã biết sự tình không ổn, nhưng thân thể cũng đã nằm ngoài tầm khống chế của mình, trong lúc đó cảm giác trước mắt ánh đao chợt lóe, Sở Hoan đã thừa cơ đem đao trong tay đâm vào bụng gã.

Người nọ toàn thân phát lạnh, mơ hồ trên mặt hai con ngươi như muốn nổ tung, trong mắt đúng là hiện ra nỗi khiếp đảm kinh hoàng. Đao tuy nhập bụng, gã vẫn cố gắng thều thào:

- Sai... sai lầm rồi...

Nói còn chưa dứt lời, Sở Hoan đã đá ra một cước, trúng ngực người nọ. Gã từ giữa không trung bị đá bay ra ngoài.

Giờ phút này bảy tám người bịt mặt đã vây xung quanh, phu xe sớm đã lăn xuống trốn sau càng xe, đám thích khách cũng không để ý đến phu xe, đều hướng Sở Hoan đánh tới.

Có hai thích khách một trước một sau dẫn đầu giết tới, hai người này phối hợp cực kỳ ăn ý, đồng thời phóng người lên, từ trước sau hợp nhau công kích Sở Hoan.

Hai người này xuất đao tốc độ cực nhanh, liên kết một kích, đã chặn đứng mọi khả năng xuất đao của Sở Hoan. Bất kể Sở Hoan là trước công hay là sau đánh, người còn lại tất nhiên sẽ toàn lực đâm trúng hắn, cho dù không thể lấy sinh mệnh Sở Hoan, cũng sẽ khiến Sở Hoan bị thương nặng.

Nhưng rất nhanh, hai người đột nhiên ngơ ngẩn.

Bởi vì khi bọn họ sắp thi triển sát chiêu, trong nháy mắt, phát hiện ra Sở Hoan đột nhiên không thấy đâu nữa, giống như quỷ mỵ hoàn toàn biến mất.

Sở Hoan đương nhiên không thể biến mất.

Người lành nghề vừa ra tay, đã biết trình độ đến đâu. Hai người này vừa ra tay, Sở Hoan đã biết bọn họ nhất định thường xuyên cùng hành động với nhau, thậm chí rất ăn ý. Bởi vì hai người này thời điểm xuất đao không cần bất luận sự kết nối nào, giống như tâm linh tương thông, đem chính mình trước sau hai đường đều che lại. Hơn nữa hai người này đao pháp tuyệt đối không kém, sắc bén linh hoạt, lực công kích rất mạnh.

Sở Hoan tự tin có đầy đủ năng lực ngăn trở một hướng công kích, nhưng hắn cũng có thể đoán được, cho dù mình có thể ngăn trở một mặt, người còn lại tất nhiên sẽ đem đến cho mình phiền toái lớn.

Cũng may thân thể hắn đang đứng trên đỉnh xe ngựa, thời điểm hai đao trước sau đánh úp lại là lúc hắn đã có một phán đoán chính xác. Thân hình hắn đột nhiên trầm xuống, từ đỉnh xe ngựa một lần nữa rơi vào trong thùng xe.

Trong xe ngựa lúc trước bị tảng đá ném trúng tạo nên một lỗ thủng lớn, nhưng vẫn đủ cho Sở Hoan dung thân. Khi hắn rơi vào trong khe, hai gã cầm đao liền tưởng giống như biến mất trong hư không.

Lúc Sở Hoan thân thể hạ xuống cũng không hề trì hoãn, Huyết Ẩm đao trong tay đã đâm ra. Huyết Ẩm đao chém sắt như chém bùn, đâm vào bụng người cầm đao lại giống như đâm vào miếng đậu hũ.

Lúc bị Huyết Ẩm đao đâm vào bụng, người cầm đao mới biết Sở Hoan đột nhiên biến mất đã ở dưới cơ thể của mình, nhưng gã cũng không thể nào kịp đề phòng. Sở Hoan sau khi đâm đao vào, liền nhanh chóng rút ra, bởi vì người cầm đao phía sau đã vung đao tới, hướng cổ của mình chém lại.

Phía sau người cầm đao chặt đại đao xuống, “sặc" một tiếng, hai đao chạm vào nhau, người cầm đao kia không thể tưởng tượng cây đao mà mình vẫn coi như bảo vật đúng là nháy mắt từ giữa bị cắt thành hai nửa. Gã kinh hãi vô cùng. Nhưng Sở Hoan căn bản không để cho gã kịp phản ứng, Huyết Ẩm đao ra sức vung lên, ánh đao lóe sáng, đã đâm thủng cổ họng người cầm đao.

Từ khi hai gã cầm đao nhảy lên đỉnh xe ngựa đến Sở Hoan chém giết bọn họ, tất cả diễn ra trong nháy mắt.

Cầm đao hoành hành, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!

Đám thích khách hiển nhiên cũng không ngờ rằng Sở Hoan có được thần uy như thế. Một đám kinh ngạc vô cùng, đúng vào lúc này, đã thấy một gã cực kỳ cao lớn cầm cây Lang nha bổng trong tay sải bước xông về phía Sở Hoan.

Đại hán này thân hình giống như tháp sắt, chẳng những tráng kiện, hơn nữa còn cực cao, Sở Hoan vóc dáng không lùn, nhưng so với người nọ thì cũng chỉ đứng đến ngang ngực.

Cây Lang nha bổng này cực kỳ nặng nề, Sở Hoan trong lòng đoán rằng, mới vừa rồi khối đá lớn kia mười phần là do người này quăng ném ra.

Những thích khách khác trong lúc nhất thời cũng không lập tức xông lên, vây bốn phía quanh xe ngựa.

Đại hán kia ánh mắt rất sáng, nện bước rất nặng, xung tiến lên đây, Lang nha bổng múa may, cũng không phải đánh về phía Sở Hoan, mà là quét về phía tảng đá lớn đã đập thủng thùng xe ngựa.



- Rầm!

Lang nha bổng lướt qua, thùng xe chia năm xẻ bảy, một đoạn gỗ bay ra ngoài, Sở Hoan phi thân nhảy xuống trần xe, dừng ở trên đường phố, bọn thích khách đã đem Sở Hoan vây ở giữa.

Hai hàng lông mày của Sở Hoan nhíu lại. Hắn tuy rằng biết mình ở kinh thành đắc tội không ít người, cũng hiểu được rất nhiều người trong lòng muốn lấy sinh mệnh của mình, nhưng không ngờ bọn họ ra tay sớm như vậy.

Trong kinh tuy rằng chuyện ám sát không ít, nhưng đó là khi gặp phải chuyện bất đắc dĩ, nếu không, rất ít người thật sự sẽ phái thích khách tiến hành ám sát. Dù sao ở kinh thành Lạc An vẫn tồn tại Thần Y vệ giống như quỷ mị. Ở kinh thành nếu có quan viên bị ám sát, tất nhiên sẽ gây nên sóng gió. Thần Y vệ chỗ nào cũng nhúng tay vào, bất cứ kẻ nào muốn muốn an bài người ám sát quan viên, đều phải nghĩ kĩ hậu quả.

Chính mình ám sát Phò mã Hoàng Đình Lãng đã là quá mạo hiểm.

Đúng vào lúc này, chợt nghe thấy giọng một thích khách thất thanh nói:

- Không đúng!

Sở Hoan đang kỳ quái, thì nghe người này có chút kinh ngạc hỏi:

- Người này là ai?

Gã nhìn Sở Hoan, trong mắt lộ ra vẻ giật mình.

- Nhận sai người rồi!

Lại một thích khách thất thanh nói:

- Không phải hắn!

Sở Hoan đang nghi hoặc, chợt nhớ, người cầm trường thương bị mình đánh chết, trước khi chết, cũng nói một tiếng "sai rồi”. Sở Hoan lúc ấy cũng không để ở trong lòng, lúc này nghe hai người này nói như vậy, đột nhiên hiểu được. Chẳng lẽ đám thích khách này thực sự không phải là ám sát chính mình, mà ám sát một người hoàn toàn khác, chính mình gặp tai bay vạ gió mà thôi.

- Mặc kệ, hắn đã giết mấy huynh đệ chút ta, trước hết giết hắn rồi tính sau!

Có người lạnh lùng nói.

Đại hán cầm Lang nha bổng to lớn nổi giận gầm lên một tiếng, dẫn đầu xông lại, khí thế như cầu vồng, liền vào lúc này, mọi người lại đột nhiên nhìn thấy một cái bóng xẹt qua. Đại hán kia lao ra hai bước, lập tức tất cả mọi người giật mình nhìn thấy đại hán kia đúng là hai gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, trên mặt hiện ra vẻ cực kỳ thống khổ.

- Tên!

Có người thất thanh kêu lên.

Có người nhìn thấy trên cổ đại hán không ngờ xuất hiện một lỗ máu, cũng không biết vật gì gây thương tích, đợi đến khi có người hô lên, mới giật mình nhận ra đó là lỗ tên.

Tên như sao băng, chợt lóe lướt qua, thế long trời lở đất!

Một mũi tên không ngờ xuyên thấu cổ của đại hán, tạo nên một lỗ máu to đùng.

Lang nha bổng nặng nề trong tay đại hán rơi xuống đất, đầu gục xuống, thân hình khổng lồ, chỉ có điều nháy mắt liền biến thành thi thể không hề còn chút hơi thở.

Bọn thích khách lúc này cũng bất chấp Sở Hoan, đều hướng hai bên nhìn lại, rốt cục có người nhìn thấy, mờ tối trong ngõ nhỏ, không biết khi nào đã có hơn một chiếc xe ngựa.



Cỗ xe ngựa kia và cỗ xe ngựa Sở Hoan ngồi giống nhau như đúc, lúc này cỗ xe ngựa kia lẳng lặng yên đứng ở cửa ngõ, không một tiếng động. Phu xe cũng lẳng lặng ngồi ở càng xe, khí định thần nhàn, bên trong bóng tối, nhất thời cũng khó thấy rõ tình trạng bên kia.

Sở Hoan cau mày, hắn lúc này cũng có thể phán đoán, đại hán bị giết, nhất định liên quan đến chiếc đột nhiên xuất hiện kia.

Bọn thích khách một đám trên mặt đều hiện ra vẻ hoảng hốt, tay cầm đao có chút run rẩy.

Chợt nghe một thích khách lạnh lùng nói:

- Chính là hắn, bắt lấy hắn!

Gã cũng là người đầu tiên hướng về phía cỗ xe ngựa vọt tới.

Chỉ có điều lao ra vài bước, mọi người liền nhìn thấy từ sau người nọ đột nhiên thoát ra một vật. Vật đó dư lực chưa hết, xuyên thấu qua đầu thích khách phía sau, rồi vẫn như cũ bắn như điện lại đây, xẹt qua trước mắt mọi người, biến mất trong bóng tối, cũng không còn tung tích.

Hai người kia một trước một sau chạy ra vài bước, người dẫn đầu quỳ xuống, người phía sau cũng quỳ xuống. Hai người quỳ trên mặt đất, thân thể giật giật, lập tức kẻ trước người sau ngã quỵ trên mặt đất, thân thể chỉ có điều co giật hai cái, liền không động đậy được nữa.

Một mũi tên nhọn, đúng là xuyên thấu đầu hai người đầu, uy lực quả nhiên là long trời lở đất, không thể tưởng tượng.

Trong giây lát Sở Hoan dường như nghĩ tới điều gì, trong mắt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Mấy thích khách còn lại sớm đã hồn bay phách lạc, trong lúc nhất thời ngay cả động đậy cũng không dám, cố nhiên không dám tiếp tục tiến lên, thậm chí đều đã quên cả việc chạy trốn.

Sau một hồi yên tĩnh giống như chết, rèm xe ngựa kia rốt cục xốc lên, từ bên trong đi ra một người, linh hoạt nhảy xuống xe, chắp hai tay sau lưng, đứng ở bên cạnh xe ngựa.

Áo trắng như tuyết, khí chất như nước.

Người này một thân áo trắng, giống như một đám mây không nhiễm một hạt bụi. Vấn đề là không chỉ có quần áo màu trắng, người này tóc không ngờ cũng một màu trắng toát. Nhìn qua, cứ tưởng là một ông lão đã trăm tuổi. Toàn cơ thể lão giống như cây thương, đứng thẳng tăm tắp, không hề có chút gì là già nua, ngược có một cỗ khí thế uy hiếp người. Một trận gió thổi qua, mái tóc bạc bay bay, chẳng khác nào thần tiên.

Ra tay tàn nhẫn, lại yên tĩnh như xử nữ.

Trên lưng người này đeo một cây cung, nếu là một người bình thường, toàn thân áo trắng lưng đeo cung có chút không hài hòa, nhưng người này lưng đeo lại trông rất gắn kết, một sự gắn kết đến mức lạ lùng không thể diễn tả nổi. Thậm chí, người ngoài còn có cảm giác nếu không có cây cung trên lưng, người đó như đang bị khuyết thiếu một bộ phận.

Người và cung đã hòa làm một thể.

Cung là người, người cũng như cung.

Áo trắng lưng cung, coi khinh trời đất.

- Các ngươi biết ta là ai, ta cũng biết ý đồ các ngươi khi đến đây.

Người tóc bạc thanh âm hùng hậu lên tiếng. Lão mặc dù thoạt nhìn nho nhã như nước, nhưng giọng nói lại mang theo từ tính cứng như sắt thép:

- Các ngươi đánh không lại ta, nhưng ta có thể đánh chết tất cả bọn ngươi. Cho nên, cho nên... không cần lãng phí, mạng người luôn quý báu đấy. Ta mặc dù giết người như nhổ ngọn cỏ, nhưng dù sao một người sống vẫn hơn là cỗ thi thể.

Lão dừng một chút, có vẻ vô cùng mệt mỏi mà nói:

- Đi hết đi.

Bọn thích khách ngơ ngác nhìn nhau, rốt cục có người vung tay lên, tên dẫn đầu chạy như bay, mấy người còn lại cũng chạy như bay, chỉ khoảng nửa khắc bọn thích khách liền đã tan vào trong bóng tối, chỉ để lại mấy cỗ thi thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook