Quyển 8 - Chương 1441: Ngươi muốn đánh liền đánh!
Sa Mạc
07/02/2015
Sứ giả thở dài:
- Xem ra, đến tướng quân cũng bị Sở Hoan che mắt. Hàn tướng quân, tôi xin mạo muội hỏi một câu, Sở Hoan thi hành điền lệnh ở Tây Quan, sản xuất muối mới, không biết ngài có biết không?
- Bổn tướng biết rõ.
Hàn Anh thản nhiên nói:
- Đây là hai chiến công lớn nhất mà Sở đốc đem lại cho Tây Quan. Chớ nói bổn tướng, tất cả già trẻ gái trai Tây Quan cũng đều biết.
- Nếu vậy tại hạ xin hỏi thêm một câu nữa, Hàn tướng quân biết muối thiết quan doanh chứ?
Sứ giả trầm trọng nói:
- Muối và quặng sắt đều thuộc sở hữu của triều đình. Sở Hoan ra lệnh khai khoáng chế tạo muối ở Tây Quân, hơn nữa còn biến muối thành đồ vật của tư gia, tùy ý mua bán, xin hỏi, đây không phải là tạo phản thì là gì? Lệnh quân điền lại càng vớ vẩn, đất đai của thân sĩ quan đều do họ nỗ lực phấn đấu mà có. Hôm nay, Sở Hoan chỉ cần nói một câu liền đoạt đất của bọn họ. Đây không phải là cường đạo thì là cái gì?
Hàn Anh cười lạnh đáp:
- Có lẽ các hạ chưa hiểu gì về lệnh quân điền. Lệnh quân điền thực thi việc khai phá các vùng đất hoang. Còn về việc thu hồi đất, đó là đất do một số kẻ chiếm giữ trái pháp luật, đương nhiên phải đòi về. Những miếng đất này không do Sở đốc chiếm hữu mà phân phát công bằng cho dân chúng, để dân chúng có đất trồng trọt, có lương thực để ăn. Còn về muối mà các hạ nói đến, đó chỉ là những lời nói bây bạ mà thôi. Quan nội không thể cung cấp muối cho Tây Bắc. Một khi Tây Bắc thiếu muối, hậu quả như thế nào, chắc các hạ cũng hiểu rõ chứ? Đến nay Sở đốc khai phá mỏ muối mới, với Tây Bắc là một việc tốt, khiến cho cả Tây Bắc không lâm vào cảnh thiếu muối. Các hạ từ Thiên Sơn tới đây, quan dân Thiên Sơn cũng nhận được lợi ích không nhỏ mà.
- Hàn tướng quân chỉ mới nhìn thấy bề ngoài mà thôi.
Sứ giả cười lạnh đáp lại:
- Đế quốc gặp lâm nguy, một vài kẻ có dụng tâm nổi lên những suy nghĩ lòng lang dạ thú. Sở Hoan thực thi lệnh quân điền, nhìn qua tưởng tốt cho dân chúng, nhưng nguyên nhân thực sự chẳng qua chỉ vì hắn không phải dân ở đây. Muốn sinh sống ở Tây Bắc, hắn ban hành lệnh này để thu mua lòng dân Tây Quan mà thôi. Còn về muối mới, hắn chào hàng khắp nơi, nghe nói đã bắt đầu bán muối cho quan nội. Mục đích rốt cục cũng chỉ vì muốn gom góp tiền bạc, thực hiện dã tâm của mình mà thôi. Không chỉ có vậy, người này còn buôn bán muối với người Tây Lương. Thiên hạ mọi người đều biết, Đại Tần ta và Tây Lương bất hòa đã lâu, có thể xem như kẻ địch một mất một còn. Sở Hoan không quan tâm đến thù hận của quốc gia, giao thương buôn bán với Tây Lương, mua về rất nhiều chiến mã. Những chiến mã này hắn dùng làm gì?
Bước về phía trước một bước:
- Người khác không nhận ra dã tâm của Sở Hoan nhưng Chu đốc lại thấy rõ. Ngài ấy chưa làm gì vì bản chất thiện lương trong người. Ngài ấy tin rằng Sở Hoan không phải là kẻ phản bội như trong tưởng tượng. Nhưng Sở Hoan đang ngày càng lấn lướt, nếu không ngăn lại, chắc chắn sẽ trở thanh phản tặc của Đại Tần. Chuyện đã đến mức này, Chu đốc không thể không xuất binh dẹp loạn.
Hàn Anh vỗ tay cười:
- Chả trách Chu Lăng Nhạc phái ngươi tới đây làm thuyết khách, quả nhiên là kẻ nhanh mồm nhanh miệng, có khả năng đổi trắng thay đen, làm cho người ta thật kinh ngạc. Chỉ sợ Tô Tần Trương Nghi tái thế cũng phải bái ngươi làm sư phụ.
- Hàn tướng quân, mười vạn quân của Chu đốc muốn san bằng thành Hạ Châu là việc rất dễ dàng. Nếu như không nghĩ tới vô số dân chúng vô tội, nhớ tới tướng quân bị Sở Hoan mê hoặc, hà tất phải phái tại hạ tới đây nói rõ thiệt hơn với người?
Sứ giả thở dài:
- Hàn tướng quân, chiến sự vừa bắt đầu, thành Hạ Châu sẽ lập tức bị phá hủy. Tướng quân chắc chắn sẽ bị Sở Hoan liên lụy, chôn cùng sở Hoan. Chết chỉ là việc nhỏ nhưng đời sau chắc chắn sẽ nói, tướng quân bị giết vì theo kẻ phản tặc. Đây chính là tiếng xấu muôn đời với tướng quân. Xin tướng quân nghĩ đến danh dự của mình và an nguy của dân chúng, mở cửa thành đầu hàng. Tướng quân bỏ gian tà theo chính nghĩ, Chu đốc sẽ đối xử tốt với ngài.
Hàn Anh sờ cằm, cười đáp:
- Lời các hạ muốn nói đã xong rồi chứ?
- Đã xong, mong tướng quân nghĩ lại.
Sứ giả chắp tay nói.
Sắc mặt Hàn Anh trầm xuống, lạnh giọng quát:
- Người đâu, mau bắt người.
Hai võ sĩ bên cạnh lập tức xông tới, đẩy sứ giả ngã xuống đất. Sứ giả lớn tiếng hét:
- Hàn tướng quân, ngài làm gì vậy? Hai bên giao chiến, không chém sứ giả, ngài...cho dù ngài không đồng ý cũng không thể làm tổn hại tính mạng của ta.
- Hai bên giao chiến, không chém sứ giả, lời này ta biết. Ngươi đừng sợ, tính mạng của ngươi cũng chẳng đáng bao nhiêu, không đáng để lấy mạng của ngươi.
Hàn Anh đứng dậy, đi đến trước mặt sứ giả, cười lạnh nói:
- Chẳng qua ta muốn để ngươi truyền tin cho Chu Lăng Nhạc mà thôi.
Bên ngoài trại lính Thiên Sơn, Chu Lăng Nhạc tự mình đưa Cam Hầu ra ngoài doanh trại. Đợi đến khi Cam Hầu lên ngựa, Chu Lăng Nhạc mới chắp tay nói:
- Cam tướng quân, mọi việc theo như những gì chúng ta vừa bàn. Thời điểm tướng quân xuất binh, bên này sẽ ra tín hiệu. Đến lúc đó, dũng sĩ Tây Bắc của tướng quân cứ công kích theo kế hoạch.
Cam Hầu cười đáp:
- Chu đốc đã rõ ràng, ta đây cũng yên tâm. Đợi đến khi chiếm được thành Hạ Châu, ta và Chu đốc không say không dừng.
Chu Lăng Nhạc mỉm cười, đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng ngựa phi như điên. Vài con ngựa đang phi như bay tới. Nghe thấy tiếng ngựa, Cam Hầu cũng ngẩng đầu nhìn theo, lúc đó mới phát hiện ra đó là ngựa dưới trướng mình.
Hai gã kỵ binh phi như bay tới, tung người xuống ngựa. Một người quỳ rạp xuống trước ngựa Cam Hầu, gấp giọng báo:
- Báo, Hội Xuyên nguy cấp, Lô phó tướng xin cứu viện.
Cam Hầu giật mình, giận dự nói:
- Lô Ngạn Quân phái người tới xin cứu viện? Bổn tướng giao cho gã hai ngàn binh mã, đóng ở Chiêm Thành, không cần đả thương địch, chỉ cần giữ thành. Một huyện thành gã cũng không giữ nổi sao?
- Hồi bẩm tướng quân, Lô phó tướng phái người bẩm báo, binh mã thành Lan Dịch tràn tới như nước. Sau khi binh mã Kim Châu Phương Như Thủy tới Hội Xuyên, bọn chúng như phát điên, tấn công mạnh mẽ thành Hội Xuyên như đám chó điên. Nội thành Hội Xuyên còn có kẻ làm phản. Tình thế khẩn cấp, lập tức phái binh cứu viện.
Báo cáo tình hình quân sĩ trước mặt Chu Lăng Nhạc khiến Cam Hầu mất hết thể diện. Gã nắm chặt hai nắm đấm, trầm giọng nói:
- Phương Như Thủy – hạng giá áo túi cớm, dám tranh chấp với ta sao?
Gã nhìn Chu Lăng Nhạc:
- Chu đốc, thủ hạ của ta còn 3 vạn binh mã, hạng giá áo túi cơm như Phương Như Thủy, ta vốn không định lấy thủ cấp của hắn. Hiện nay xem ra, cổ trên đầu hắn không lấy không được.
Chu Lăng Nhạc bình tĩnh, cười đáp:
- Cam tướng quân đừng tức giận. Tên Phương Như Thủy tài cán tầm thường đó dưới tay cũng chỉ có mấy ngàn binh mã, không thể tạo nên điều gì nguy hiểm.
- Chỉ là một con ruồi vo ve bên tai nhưng cũng làm người ta cảm thấy khó chịu.
Cam Hầu cười lạnh nói:
- Nếu như Phương Như Thủy đã tự tìm đường chết, ta cũng muốn chơi cùng hắn xem sao.
- Cam tướng quân định làm thế nào?
- Ta chuẩn bị phái Thường Hoan – đệ nhất chiến tướng dưới trướng của ta dẫn theo năm ngàn binh mã đi trước cứu viện... Không, không phải là cứu viện, năm ngàn binh mã xuất kích, tiêu diệt toàn bộ binh mã Kim Châu, mang đầu Phương Như Thủy trở về.
Cam Hầu cười lạnh:
- Ta muốn Sở Hoan biết, kẻ đối địch với chúng ta sẽ có kết quả thế nào.
Chu Lăng Nhạc suy nghĩ trong giây lát rồi nói:
- Chỉ cần phái ra một đội binh mã để đẩy lui quân địch, không cần dây dưa với Phương Như Thủy...
- Không tiêu diệt Phương Như Thủy, không thể giải được mối hận trong lòng ta.
Cam Hầu nắm chặt cương ngựa:
- Chu đốc cứ yên tâm. Tuy điều đi năm ngàn binh mã, nhưng những tướng sĩ còn lại của Tây Bắc vẫn có thể lấy một chọi mười. Thời khắc công phá thành Hạ Châu, chúng ta cũng sẽ thu được thắng lợi từ Kim Châu.
Chu Lăng Nhạc cười đáp:
- Nếu đã vậy, mọi chuyện tướng quân cứ sắp xếp. Lấy được thủ cấp của Phương Như Thủy cũng có thể khích lệ ba quân.
Cam Hầu chắp tay nói:
- Đã vậy, Cam mỗ xin phép về trại. Ta sẽ chờ tín hiệu của Chu đốc ở Phục Quỷ Lĩnh. Chỉ cần nhận được tín hiệu, bên ta sẽ lập tức công kích.
Không nói thêm lời nào, ông ta giật dây cương, phi về hướng Bắc.
Chờ Cam Hầu đi xa, một gã thuộc cấp bên người Chu Lăng Nhạc lên tiếng:
- Cứ nói là quân Tây Bắc một chọi mười, không ai không phải là dũng sĩ thiện chiến. Hôm nay, hai ngàn quân Tây Bắc thủ thành lại bị Phương Như Thủy đánh đến mức phải chạy đi cầu viện. Xem ra quân Tây Bắc cũng không dũng mãnh như trong truyền thuyết.
- Ngươi đừng quên, binh mã Kim Châu trong tay Phương Như Thủy vốn là quân Bình Tây. Lúc đầu quân Bình Tây kiên cường, trong đó có rất nhiều người binh mã của quân Tây Bắc sắp xếp vào trong, tất cả đều là thế hệ binh sĩ có kỹ năng thiện chiến.
Chu Lăng Nhạc nhìn bóng lưng Cam Hầu đã đi xa, bị Phương Như Thủy đánh cho phải xin cứu viện. Nỗi nhục này chắc chắn gã phải đòi lại.
- Lần này Phương Như Thủy xui xẻo rồi.
Thuộc cấp nhìn có vẻ hả hê:
- Trong thành Hội Xuyên là quân Tây Bắc. Quân Kim Châu cũng có nhiều người xuất thân từ quân Tây Bắc. Trận Hội Xuyên có thể xem như trận nội chiến của quân Tây Bắc. Đánh trận này, chỉ sợ thực lực của Cam Hầu cũng sẽ bị tổn thương nhiều.
Chu Lăng Nhạc không nói lời nào, nhìn xa xăm về phía Bắc như đang suy ngẫm điều gì đó. Trầm ngâm trong giây lát, đang muốn về doanh trại thì nghe thấy thuộc cấp nói:
- Chu đốc, ngài xem...
Chu Lăng Nhạc nhìn qua, chỉ thấy có mấy người đang cưỡi ngựa đi tới từ phía Đông. Chu Lăng Nhạc nhíu mày, bóng dáng kia ngày một gần, cuối cùng Chu Lăng Nhạc nhìn thấy trên con ngựa đầu tiên lại có tận hai người.
Tuấn mã phi tới gần, mấy con ngựa phía sau cũng đều dừng lại. Kỵ sĩ trên con ngựa đầu tiên tung mình xuống ngựa, đem người sau lưng cẩn thận đưa xuống. Chu Lăng Nhạc liếc mắt đã nhận ra, ngươi được đỡ xuống là sứ giả mình phái đi tới thành Hạ Châu.
Lúc này người sứ giả đó dùng khăn trùm đầu. Lúc đi đường lung la lung, bị người ta nhấc xuống. Gã quỳ rạp xuống trước mặt Chu Lăng Nhạc. Chu Lăng Nhạc nhận thấy vải trùm đầu của gã rất kỳ lạ nên thò tay rút ra. Vừa giật xuống liền nghe sứ giả kêu lên thảm thiết. Chu Lăng Nhạc nhìn kỹ liền thấy vô cùng kinh ngạc, hai má sứ giả đầm đìa máu, hai tay đã bị cắt tận gốc.
- Chu đốc, Hàn Anh... Hàn Anh âm ngoan. Y cắt hai tai của ty chức...
Giọng nói của sứ giả run rẩy:
- Y còn muốn ty chức nhắn với Chu đốc...
- Nói gì?
Sắc mặt Chu Lăng Nhạc âm trầm.
Người sứ giả kia nâng hai tay lên, run run kéo vạt áo ra. Lồng ngực của gã máu me đầm đìa, hiện lên mấy chữ viết dùng dao khắc lên.
Thuộc cấp bên người Chu Lăng Nhạc tiến tới gần, nhẹ giọng đọc:
- Nghịch tặc...!
Chỉ đọc được hai chữ đã không dám đọc tiếp.
- Đọc!
Chu Lăng Nhạc trầm giọng.
Người thuộc cấp hơi do dự, cuối cùng cũng đành đọc:
- Nghịch tặc Chu... Chu Lăng Nhạc, lòng lang dạ thú, lòng người căm phẫn, ý đồ mưu phản. Là kẻ người người... người người đều muốn tiêu diệt. Hôm nay ngươi muốn đánh, vậy... vậy thì chúng ta liền đánh!
- Xem ra, đến tướng quân cũng bị Sở Hoan che mắt. Hàn tướng quân, tôi xin mạo muội hỏi một câu, Sở Hoan thi hành điền lệnh ở Tây Quan, sản xuất muối mới, không biết ngài có biết không?
- Bổn tướng biết rõ.
Hàn Anh thản nhiên nói:
- Đây là hai chiến công lớn nhất mà Sở đốc đem lại cho Tây Quan. Chớ nói bổn tướng, tất cả già trẻ gái trai Tây Quan cũng đều biết.
- Nếu vậy tại hạ xin hỏi thêm một câu nữa, Hàn tướng quân biết muối thiết quan doanh chứ?
Sứ giả trầm trọng nói:
- Muối và quặng sắt đều thuộc sở hữu của triều đình. Sở Hoan ra lệnh khai khoáng chế tạo muối ở Tây Quân, hơn nữa còn biến muối thành đồ vật của tư gia, tùy ý mua bán, xin hỏi, đây không phải là tạo phản thì là gì? Lệnh quân điền lại càng vớ vẩn, đất đai của thân sĩ quan đều do họ nỗ lực phấn đấu mà có. Hôm nay, Sở Hoan chỉ cần nói một câu liền đoạt đất của bọn họ. Đây không phải là cường đạo thì là cái gì?
Hàn Anh cười lạnh đáp:
- Có lẽ các hạ chưa hiểu gì về lệnh quân điền. Lệnh quân điền thực thi việc khai phá các vùng đất hoang. Còn về việc thu hồi đất, đó là đất do một số kẻ chiếm giữ trái pháp luật, đương nhiên phải đòi về. Những miếng đất này không do Sở đốc chiếm hữu mà phân phát công bằng cho dân chúng, để dân chúng có đất trồng trọt, có lương thực để ăn. Còn về muối mà các hạ nói đến, đó chỉ là những lời nói bây bạ mà thôi. Quan nội không thể cung cấp muối cho Tây Bắc. Một khi Tây Bắc thiếu muối, hậu quả như thế nào, chắc các hạ cũng hiểu rõ chứ? Đến nay Sở đốc khai phá mỏ muối mới, với Tây Bắc là một việc tốt, khiến cho cả Tây Bắc không lâm vào cảnh thiếu muối. Các hạ từ Thiên Sơn tới đây, quan dân Thiên Sơn cũng nhận được lợi ích không nhỏ mà.
- Hàn tướng quân chỉ mới nhìn thấy bề ngoài mà thôi.
Sứ giả cười lạnh đáp lại:
- Đế quốc gặp lâm nguy, một vài kẻ có dụng tâm nổi lên những suy nghĩ lòng lang dạ thú. Sở Hoan thực thi lệnh quân điền, nhìn qua tưởng tốt cho dân chúng, nhưng nguyên nhân thực sự chẳng qua chỉ vì hắn không phải dân ở đây. Muốn sinh sống ở Tây Bắc, hắn ban hành lệnh này để thu mua lòng dân Tây Quan mà thôi. Còn về muối mới, hắn chào hàng khắp nơi, nghe nói đã bắt đầu bán muối cho quan nội. Mục đích rốt cục cũng chỉ vì muốn gom góp tiền bạc, thực hiện dã tâm của mình mà thôi. Không chỉ có vậy, người này còn buôn bán muối với người Tây Lương. Thiên hạ mọi người đều biết, Đại Tần ta và Tây Lương bất hòa đã lâu, có thể xem như kẻ địch một mất một còn. Sở Hoan không quan tâm đến thù hận của quốc gia, giao thương buôn bán với Tây Lương, mua về rất nhiều chiến mã. Những chiến mã này hắn dùng làm gì?
Bước về phía trước một bước:
- Người khác không nhận ra dã tâm của Sở Hoan nhưng Chu đốc lại thấy rõ. Ngài ấy chưa làm gì vì bản chất thiện lương trong người. Ngài ấy tin rằng Sở Hoan không phải là kẻ phản bội như trong tưởng tượng. Nhưng Sở Hoan đang ngày càng lấn lướt, nếu không ngăn lại, chắc chắn sẽ trở thanh phản tặc của Đại Tần. Chuyện đã đến mức này, Chu đốc không thể không xuất binh dẹp loạn.
Hàn Anh vỗ tay cười:
- Chả trách Chu Lăng Nhạc phái ngươi tới đây làm thuyết khách, quả nhiên là kẻ nhanh mồm nhanh miệng, có khả năng đổi trắng thay đen, làm cho người ta thật kinh ngạc. Chỉ sợ Tô Tần Trương Nghi tái thế cũng phải bái ngươi làm sư phụ.
- Hàn tướng quân, mười vạn quân của Chu đốc muốn san bằng thành Hạ Châu là việc rất dễ dàng. Nếu như không nghĩ tới vô số dân chúng vô tội, nhớ tới tướng quân bị Sở Hoan mê hoặc, hà tất phải phái tại hạ tới đây nói rõ thiệt hơn với người?
Sứ giả thở dài:
- Hàn tướng quân, chiến sự vừa bắt đầu, thành Hạ Châu sẽ lập tức bị phá hủy. Tướng quân chắc chắn sẽ bị Sở Hoan liên lụy, chôn cùng sở Hoan. Chết chỉ là việc nhỏ nhưng đời sau chắc chắn sẽ nói, tướng quân bị giết vì theo kẻ phản tặc. Đây chính là tiếng xấu muôn đời với tướng quân. Xin tướng quân nghĩ đến danh dự của mình và an nguy của dân chúng, mở cửa thành đầu hàng. Tướng quân bỏ gian tà theo chính nghĩ, Chu đốc sẽ đối xử tốt với ngài.
Hàn Anh sờ cằm, cười đáp:
- Lời các hạ muốn nói đã xong rồi chứ?
- Đã xong, mong tướng quân nghĩ lại.
Sứ giả chắp tay nói.
Sắc mặt Hàn Anh trầm xuống, lạnh giọng quát:
- Người đâu, mau bắt người.
Hai võ sĩ bên cạnh lập tức xông tới, đẩy sứ giả ngã xuống đất. Sứ giả lớn tiếng hét:
- Hàn tướng quân, ngài làm gì vậy? Hai bên giao chiến, không chém sứ giả, ngài...cho dù ngài không đồng ý cũng không thể làm tổn hại tính mạng của ta.
- Hai bên giao chiến, không chém sứ giả, lời này ta biết. Ngươi đừng sợ, tính mạng của ngươi cũng chẳng đáng bao nhiêu, không đáng để lấy mạng của ngươi.
Hàn Anh đứng dậy, đi đến trước mặt sứ giả, cười lạnh nói:
- Chẳng qua ta muốn để ngươi truyền tin cho Chu Lăng Nhạc mà thôi.
Bên ngoài trại lính Thiên Sơn, Chu Lăng Nhạc tự mình đưa Cam Hầu ra ngoài doanh trại. Đợi đến khi Cam Hầu lên ngựa, Chu Lăng Nhạc mới chắp tay nói:
- Cam tướng quân, mọi việc theo như những gì chúng ta vừa bàn. Thời điểm tướng quân xuất binh, bên này sẽ ra tín hiệu. Đến lúc đó, dũng sĩ Tây Bắc của tướng quân cứ công kích theo kế hoạch.
Cam Hầu cười đáp:
- Chu đốc đã rõ ràng, ta đây cũng yên tâm. Đợi đến khi chiếm được thành Hạ Châu, ta và Chu đốc không say không dừng.
Chu Lăng Nhạc mỉm cười, đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng ngựa phi như điên. Vài con ngựa đang phi như bay tới. Nghe thấy tiếng ngựa, Cam Hầu cũng ngẩng đầu nhìn theo, lúc đó mới phát hiện ra đó là ngựa dưới trướng mình.
Hai gã kỵ binh phi như bay tới, tung người xuống ngựa. Một người quỳ rạp xuống trước ngựa Cam Hầu, gấp giọng báo:
- Báo, Hội Xuyên nguy cấp, Lô phó tướng xin cứu viện.
Cam Hầu giật mình, giận dự nói:
- Lô Ngạn Quân phái người tới xin cứu viện? Bổn tướng giao cho gã hai ngàn binh mã, đóng ở Chiêm Thành, không cần đả thương địch, chỉ cần giữ thành. Một huyện thành gã cũng không giữ nổi sao?
- Hồi bẩm tướng quân, Lô phó tướng phái người bẩm báo, binh mã thành Lan Dịch tràn tới như nước. Sau khi binh mã Kim Châu Phương Như Thủy tới Hội Xuyên, bọn chúng như phát điên, tấn công mạnh mẽ thành Hội Xuyên như đám chó điên. Nội thành Hội Xuyên còn có kẻ làm phản. Tình thế khẩn cấp, lập tức phái binh cứu viện.
Báo cáo tình hình quân sĩ trước mặt Chu Lăng Nhạc khiến Cam Hầu mất hết thể diện. Gã nắm chặt hai nắm đấm, trầm giọng nói:
- Phương Như Thủy – hạng giá áo túi cớm, dám tranh chấp với ta sao?
Gã nhìn Chu Lăng Nhạc:
- Chu đốc, thủ hạ của ta còn 3 vạn binh mã, hạng giá áo túi cơm như Phương Như Thủy, ta vốn không định lấy thủ cấp của hắn. Hiện nay xem ra, cổ trên đầu hắn không lấy không được.
Chu Lăng Nhạc bình tĩnh, cười đáp:
- Cam tướng quân đừng tức giận. Tên Phương Như Thủy tài cán tầm thường đó dưới tay cũng chỉ có mấy ngàn binh mã, không thể tạo nên điều gì nguy hiểm.
- Chỉ là một con ruồi vo ve bên tai nhưng cũng làm người ta cảm thấy khó chịu.
Cam Hầu cười lạnh nói:
- Nếu như Phương Như Thủy đã tự tìm đường chết, ta cũng muốn chơi cùng hắn xem sao.
- Cam tướng quân định làm thế nào?
- Ta chuẩn bị phái Thường Hoan – đệ nhất chiến tướng dưới trướng của ta dẫn theo năm ngàn binh mã đi trước cứu viện... Không, không phải là cứu viện, năm ngàn binh mã xuất kích, tiêu diệt toàn bộ binh mã Kim Châu, mang đầu Phương Như Thủy trở về.
Cam Hầu cười lạnh:
- Ta muốn Sở Hoan biết, kẻ đối địch với chúng ta sẽ có kết quả thế nào.
Chu Lăng Nhạc suy nghĩ trong giây lát rồi nói:
- Chỉ cần phái ra một đội binh mã để đẩy lui quân địch, không cần dây dưa với Phương Như Thủy...
- Không tiêu diệt Phương Như Thủy, không thể giải được mối hận trong lòng ta.
Cam Hầu nắm chặt cương ngựa:
- Chu đốc cứ yên tâm. Tuy điều đi năm ngàn binh mã, nhưng những tướng sĩ còn lại của Tây Bắc vẫn có thể lấy một chọi mười. Thời khắc công phá thành Hạ Châu, chúng ta cũng sẽ thu được thắng lợi từ Kim Châu.
Chu Lăng Nhạc cười đáp:
- Nếu đã vậy, mọi chuyện tướng quân cứ sắp xếp. Lấy được thủ cấp của Phương Như Thủy cũng có thể khích lệ ba quân.
Cam Hầu chắp tay nói:
- Đã vậy, Cam mỗ xin phép về trại. Ta sẽ chờ tín hiệu của Chu đốc ở Phục Quỷ Lĩnh. Chỉ cần nhận được tín hiệu, bên ta sẽ lập tức công kích.
Không nói thêm lời nào, ông ta giật dây cương, phi về hướng Bắc.
Chờ Cam Hầu đi xa, một gã thuộc cấp bên người Chu Lăng Nhạc lên tiếng:
- Cứ nói là quân Tây Bắc một chọi mười, không ai không phải là dũng sĩ thiện chiến. Hôm nay, hai ngàn quân Tây Bắc thủ thành lại bị Phương Như Thủy đánh đến mức phải chạy đi cầu viện. Xem ra quân Tây Bắc cũng không dũng mãnh như trong truyền thuyết.
- Ngươi đừng quên, binh mã Kim Châu trong tay Phương Như Thủy vốn là quân Bình Tây. Lúc đầu quân Bình Tây kiên cường, trong đó có rất nhiều người binh mã của quân Tây Bắc sắp xếp vào trong, tất cả đều là thế hệ binh sĩ có kỹ năng thiện chiến.
Chu Lăng Nhạc nhìn bóng lưng Cam Hầu đã đi xa, bị Phương Như Thủy đánh cho phải xin cứu viện. Nỗi nhục này chắc chắn gã phải đòi lại.
- Lần này Phương Như Thủy xui xẻo rồi.
Thuộc cấp nhìn có vẻ hả hê:
- Trong thành Hội Xuyên là quân Tây Bắc. Quân Kim Châu cũng có nhiều người xuất thân từ quân Tây Bắc. Trận Hội Xuyên có thể xem như trận nội chiến của quân Tây Bắc. Đánh trận này, chỉ sợ thực lực của Cam Hầu cũng sẽ bị tổn thương nhiều.
Chu Lăng Nhạc không nói lời nào, nhìn xa xăm về phía Bắc như đang suy ngẫm điều gì đó. Trầm ngâm trong giây lát, đang muốn về doanh trại thì nghe thấy thuộc cấp nói:
- Chu đốc, ngài xem...
Chu Lăng Nhạc nhìn qua, chỉ thấy có mấy người đang cưỡi ngựa đi tới từ phía Đông. Chu Lăng Nhạc nhíu mày, bóng dáng kia ngày một gần, cuối cùng Chu Lăng Nhạc nhìn thấy trên con ngựa đầu tiên lại có tận hai người.
Tuấn mã phi tới gần, mấy con ngựa phía sau cũng đều dừng lại. Kỵ sĩ trên con ngựa đầu tiên tung mình xuống ngựa, đem người sau lưng cẩn thận đưa xuống. Chu Lăng Nhạc liếc mắt đã nhận ra, ngươi được đỡ xuống là sứ giả mình phái đi tới thành Hạ Châu.
Lúc này người sứ giả đó dùng khăn trùm đầu. Lúc đi đường lung la lung, bị người ta nhấc xuống. Gã quỳ rạp xuống trước mặt Chu Lăng Nhạc. Chu Lăng Nhạc nhận thấy vải trùm đầu của gã rất kỳ lạ nên thò tay rút ra. Vừa giật xuống liền nghe sứ giả kêu lên thảm thiết. Chu Lăng Nhạc nhìn kỹ liền thấy vô cùng kinh ngạc, hai má sứ giả đầm đìa máu, hai tay đã bị cắt tận gốc.
- Chu đốc, Hàn Anh... Hàn Anh âm ngoan. Y cắt hai tai của ty chức...
Giọng nói của sứ giả run rẩy:
- Y còn muốn ty chức nhắn với Chu đốc...
- Nói gì?
Sắc mặt Chu Lăng Nhạc âm trầm.
Người sứ giả kia nâng hai tay lên, run run kéo vạt áo ra. Lồng ngực của gã máu me đầm đìa, hiện lên mấy chữ viết dùng dao khắc lên.
Thuộc cấp bên người Chu Lăng Nhạc tiến tới gần, nhẹ giọng đọc:
- Nghịch tặc...!
Chỉ đọc được hai chữ đã không dám đọc tiếp.
- Đọc!
Chu Lăng Nhạc trầm giọng.
Người thuộc cấp hơi do dự, cuối cùng cũng đành đọc:
- Nghịch tặc Chu... Chu Lăng Nhạc, lòng lang dạ thú, lòng người căm phẫn, ý đồ mưu phản. Là kẻ người người... người người đều muốn tiêu diệt. Hôm nay ngươi muốn đánh, vậy... vậy thì chúng ta liền đánh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.