Quyển 8 - Chương 1216: Nguyệt tướng quân
Sa Mạc
18/11/2014
Cầu tướng quân hơi ngạc nhiên.
Gã là người học võ, không đọc nhiều sách, lời nói nửa thực nửa hư của Hắc tiên sinh khiến gã nhất thời không hiểu được. Gã nhíu mày hỏi:
- Đây là ý gì?
Hắc tiên sinh cười hỏi:
- Tướng quân đã từng nghe nói qua về Thiên Môn chưa?
- Thiên Môn?
Đôi lông mày rậm của Cầu tướng quân nhíu chặt lại, nhưng rất nhanh sau đó gã đã kịp lấy lại tinh thần rồi thất thanh hỏi:
- Ngươi nói là... Thiên Môn Đạo?
- Đúng vậy, Thiên Môn sơ khai, lão Quân giáng thế.
Hắc tiên sinh nghiêm nghị nói:
- Phổ cứu lê dân bá tánh, chỉ có Thiên Môn Đạo.
Cầu tướng quân bỗng nhiên đứng dậy, mang theo vài phần giật mình nói:
- Chẳng lẽ... ngươi là người của Thiên Môn Đạo?
Hắc tiên sinh ung dung bình tĩnh nói:
- Tướng quân đương nhiên cũng biết Thiên Môn Đạo vì lật đổ bạo Tần mà tồn tại, hôm nay Đông Nam đã là thiên hạ của Thiên Môn Đạo.
Biểu cảm của Cầu tướng quân có chút phức tạp, gã chớp chớp đôi mắt, một lát sau mới nói:
- Ngươi là người của Thiên Môn Đạo, nói như vậy, trước đây ngươi đến trại Hồ Lô nương tựa bổn tướng là có mưu đồ khác?
Hắc tiên sinh không hề giấu diếm, nói:
- Kỳ thật Thiên Môn sớm biết tướng quân tung hoành Tây Bắc, nhân tài như ngài, Thiên Môn Đạo đương nhiên sẽ không bỏ qua.
- Bổn tướng hiểu rồi.
Cầu tướng quân nói:
- Ngươi ở bên cạnh bổn tướng, chỉ là muốn tìm cơ hội để bổn tướng gia nhập Thiên Môn Đạo.
Hắc tiên sinh lắc đầu nói:
- Lý do thực sự là vì muốn trợ giúp tướng quân thực hiện tâm nguyện của ngài.
- Tâm nguyện?
- Tướng quân mặc dù trên danh nghĩa là tướng quân, nhưng ngài muốn trở thành tướng quân thực sự, như vậy tất yếu phải thống soái trăm vạn binh mã, tung hoành thiên hạ, chém giết nơi chiến trường.
Hắc tiên sinh thở dài:
- Tướng quân thân ở trại Hồ Lô, thật sự là tài lớn mà lại không đất dụng võ, không thể coi là tướng quân chân chính được.
Cầu tướng quân “Ồ” lên một tiếng rồi hỏi:
- Ở Thiên Môn Đạo ngươi có thân phận thế nào?
- Nếu như ta đã thật lòng muốn trợ giúp tướng quân, chuyện cho tới bây giờ tự nhiên cũng sẽ không giấu diếm tướng quân. Tướng quân chắc hẳn không biết, Thiên Môn Đạo có bảy đại tướng quân, được xưng là Tướng Đạo Thất Hùng!
- Tướng Đạo Thất Hùng?
Cầu tướng quân cau mày nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn nói với ta, ngươi là một trong Tướng Đạo Thất Hùng?
- Không sai.
Hắc tiên sinh mỉm cười nói:
- Nhật đương không, nguyệt vô hình, ta là Nguyệt tướng quân!
- Nguyệt tướng quân?
Cầu tướng quân vốn rất quen thuộc với đôi mắt của Hắc tiên sinh nhưng lúc này lại không thể kìm được mà dò xét một phen, hồ nghi hỏi:
- Ngươi chính là Nguyệt tướng quân? Theo ta được biết, hiện nay ở Đông Nam, Thiên Môn Đạo có hàng trăm ngàn binh lính, theo như lời ngươi nói, Tướng Đạo Thất Hùng ở Thiên Môn Đạo tất nhiên không phải nhân vật bình thường.
- Thiên Môn lục đạo, tướng đạo đứng đầu, Tướng Đạo Thất Hùng thống lĩnh hùng binh.
Hắc tiên sinh chậm rãi nói:
- Tướng Đạo Thất Hùng, trực tiếp nghe lệnh Thiên Công!
- Thiên Công của Thiên Môn Đạo thì ta biết.
Cầu tướng quân nói:
- Thiên Công là thủ lĩnh của Thiên Môn Đạo, nói như vậy, Nguyệt tướng quân ngươi ở Thiên Môn Đạo hẳn là quyền cao chức trọng.
Hắc tiên sinh chỉ là cười nhạt một tiếng, không hề phủ nhận.
- Cái gọi là tướng quân, tất nhiên phải là chém giết ở chiến trường. Hiện nay, Thiên Môn Đạo giao chiến với quan binh tại Đông Nam, nếu ngươi đã là Nguyệt tướng quân, vậy tại sao không ở Đông Nam thống binh mà lại lưu lại dưới trướng bổn tướng lâu như vậy?
Cầu tướng quân hiển nhiên rất hoài nghi thân phận của Hắc tiên sinh:
- Nguyệt tướng quân, ngươi chẳng lẽ cam tâm ở dưới trướng kẻ khác?
- Cái này còn phải xem dưới trướng của người nào.
Hắc tiên sinh mỉm cười nói:
- Thiên Môn vô cùng coi trọng tướng quân, mà ta lại ở dưới trướng tướng quân, chính là muốn khảo sát tướng quân, nếu như phù hợp, tất muốn tướng quân cùng tham gia vào nghiệp lớn.
Cầu tướng quân cười nói:
- Nói như vậy, ngay từ khi mới bắt đầu, ngươi đã chuẩn bị để bổn tướng gia nhập Thiên Môn Đạo? Chẳng trách vừa rồi ngươi nói bổn tướng không thể nương tựa Chu Lăng Nhạc, bổn tướng không đến nhờ cậy Chu Lăng Nhạc, chẳng lẽ phải đến đầu quân Thiên Môn Đạo?
- Kỳ thật tướng quân vũ dũng vô song, trước đây ở dưới trướng của tướng quân, chỉ là hy vọng có thể trợ giúp tướng quân kiến công lập nghiệp ở Tây Bắc, phát triển lớn mạnh, như vậy tất nhiên sẽ có được sự coi trọng của Thiên Công.
Hắc tiên sinh chậm rãi nói:
- Nhưng sự tình có thay đổi, hôm nay đã đi đến bước này, ta vẫn bằng lòng đưa tướng quân gia nhập Thiên Môn, đi tìm thái bình cho thiên hạ lê dân.
Cầu tướng quân chậm rãi ngồi xuống, hỏi:
- Ngươi để bổn tướng gia nhập Thiên Môn Đạo, muốn bổn tướng làm gì?
- Lần này bại trận, không hẳn là thất bại.
Hắc tiên sinh bình tĩnh nói:
- Hôm nay cũng chính là lúc Thiên Môn dùng người, tướng quân luyện binh có phương pháp, vũ dũng tuyệt luân, nếu như có thể gia nhập Thiên Môn, tất nhiên sẽ nhận được sự trọng dụng của Thiên Công.
- Thiên Công mà ngươi nói là người nào?
- Thiên Công chính là Thiên Công.
Hắc tiên sinh nghiêm nghị nói:
- Tướng quân kỳ thật không cần phải biết rõ Thiên Công là ai, chỉ cần biết, đến Thiên Môn rồi, tiền đồ của tướng quân tất nhiên sẽ là một mảnh cẩm tú. Với tài năng của tướng quân, chắc chắn sẽ có thành tựu lớn ở Thiên Môn Đạo. Hôm nay Thiên Môn quét sạch Đông Nam, thanh thế to lớn, Lôi Cô Hành nhất định là nỏ mạnh hết đà, rất nhanh thôi, Thiên Môn chắc chắn đem binh tới Kinh Sư, ta hi vọng tới lúc đó, tướng quân chính là một trong những tướng lãnh thống quân.
- Nói như vậy, Nguyệt tướng quân thật sự muốn đưa bổn tướng nhập bọn?
- Chỉ cần tướng quân bằng lòng, ta dám cam đoan, tướng quân tất nhiên sẽ không bị ủy khuất.
Hắc tiên sinh mỉm cười nói:
- Thiên Công đối với ta tương đối tín nhiệm, ta vẫn luôn bẩm báo với Thiên Công tài cán của tướng quân, cho nên... Tướng quân thật sự không cần vì tiền đồ của mình mà lo lắng.
- Đi với ngươi, chắc chắn sẽ vì Thiên Công mà dốc sức.
Cầu tướng quân thản nhiên nói:
- Nếu như ngay cả Thiên Công là ai ta cũng không rõ thì làm sao biết dốc sức cho ai? Hồ đồ đi làm việc cho một người mà mình không biết, thật sự không phải tính cách của bổn tướng.
Gã đứng dậy nói:
- Hắc tiên sinh, bất luận ngươi là Hắc tiên sinh cũng được, Nguyệt tướng quân cũng được, bổn tướng nể tình ta và ngươi đã từng làm việc với nhau, lần này ta để ngươi rời đi, từ nay về sau, ta và ngươi không còn liên quan tới nhau nữa... !
Gã giơ tay lên nói:
- Ngươi đi đi!
Hắc tiên sinh cau mày nói:
- Tướng quân, người cự tuyệt đề nghị của ta?
- Không phải cự tuyệt, mà là bổn tướng sẽ không hồ đồ dốc sức vì người khác.
Cầu tướng quân nhìn Hắc tiên sinh:
- Ta nghe qua danh tiếng Thiên Công của Thiên Môn Đạo, thế nhưng cái gọi là Thiên Công đến cùng có tồn tại hay không, ta cũng không rõ, chỉ dựa vào dăm ba câu của ngươi mà muốn bổn tướng bán mạng cho người đó, thật đúng là trò đùa. Ý tốt của ngươi, bổn tướng xin nhận.
Hắc tiên sinh thở dài:
- Tướng quân cần gì phải cố chấp như thế. Gặp Thiên Công hay không, kỳ thật cũng không quan trọng, quan trọng là tiền đồ của tướng quân.
- Ngay cả Thiên Công cũng không thể gặp mặt, cái gọi là tiền đồ lấy gì để cam đoan.
Cầu tướng quân cười ha ha nói:
- Hắc tiên sinh, ta biết ngươi ăn nói khéo léo, nhưng có một số việc, bổn tướng không tận mắt nhìn thấy thì sẽ không tin.
Hắc tiên sinh trầm mặc một hồi mới nói:
- Tướng quân hãy cứ theo ta đi Đông Nam, nếu như ngài thật sự muốn gặp đến Thiên Công, cũng chưa chắc không có cơ hội... !
...
...
Đám thổ phỉ cuối cùng của Trại Hồ Lô cũng đi theo Lô Tồn Hiếu quy hàng. Sở Hoan tất nhiên có trách nhiệm với lời nói và việc mình làm, không gây khó dễ với đám thổ phỉ quy thuận, chỉ ghi vào danh sách.
Theo cách nói của Sở Hoan, một số tên thổ phỉ làm hại dân chúng tất sẽ bị nghiêm trị. Nếu muốn đem bọn chúng ra thẩm vấn cũng không phải là chuyện khó.
Quan binh dĩ nhiên không biết trong số những tên thổ phỉ này, tên nào đã từng giết người cướp của nguy hại dân chúng, nhưng người của bọn chúng thì lại biết rất rõ. Thổ phỉ chia làm sáu trại, mà chức trách của sáu trại lại có sự khác biệt rất lớn, ví dụ như Tường Vân trại của Lô Tồn Hiếu, bọn họ mặc dù không cướp bóc của dân chúng, nhưng mục tiêu lại là quan phủ, vì vậy thổ phỉ của Tường Vân trại tất nhiên sẽ bị xử nhẹ hơn.
Nhưng thổ phỉ của Phiêu Hương trại là những kẻ thích đánh cướp dân chúng nhất trong số sáu trong trại. Trại phỉ chẳng những giết người cướp của, hơn nữa lại còn cướp cả người. Những cô nương đáng thương của phiêu hương trại, có hơn phân nửa chính là bị người của phiêu hương trại cướp về. Cho nên đối với trại này, tất nhiên sự trừng phạt sẽ rất nặng. Những tên thổ phỉ này đều muốn tự bảo vệ mình, nếu tố giác người khác có thể giảm bớt tội lỗi của mình thì chắc chắn sẽ dốc hết sức.
Dưới sự chủ trì của giám quân Tư Đồ Lương Ngọc ngay tại Trại Hồ Lô, rất nhanh đã thẩm ra mấy trăm tên hung phỉ làm xằng làm bậy. Nếu như tiếp tục thẩm tra, với tính cách của Tư Đồ Lương Ngọc, thẩm tra vài trăm người nữa cũng là chuyện dễ dàng, nhưng mục đích trừng phạt hung phỉ của Sở Hoan, chủ yếu là giết một người răn trăm người, cũng không cần giết quá nhiều người.
Mấy trăm tên hung phỉ, bị xử quyết trước mặt mọi người.
Rất nhiều công sự xây dựng trên núi Hồ Lô của các trại tất nhiên sẽ không lưu lại, Sở Hoan hạ lệnh phá hủy hết. So với xây dựng, tốc độ phá hủy nhanh chóng vô cùng. Rất nhiều nơi chỉ cần một mồi lửa liền lập tức cháy sạch sẽ. Cuối thu là thời điểm dễ cháy nhất, lửa cháy ngút trời. Đợi đến lúc toàn quân rời khỏi núi, trên núi vẫn phiêu đãng sương mù.
Kết quả của việc tiêu diệt trại Hồ Lô, chẳng những giúp Tây Quan bớt đi một sự uy hiếp lớn, lại thu được không ít vật tư, quan trọng hơn đó là, vùng xung quanh núi Hồ Lô giống như được giải phóng.
Trước khi Cầu tướng quân chiếm núi Hồ Lô rồi bố trí sáu trại, trong vòng hai mươi dặm quanh núi Hồ Lô có thể nói là vô cùng hoang vắng, không một bóng người. Dân chúng bên ngoài hai mươi dặm, cũng thường xuyên gặp cướp bóc, cho nên cũng không dám lưu lại làm ruộng.
Hôm nay trại Hồ Lô bị quét sạch, mấy chục dặm xung quanh cũng không còn sợ bị Trại Hồ Lô uy hiếp nữa.
Sở Hoan lập tức hạ lệnh cho quan phủ địa phương tiến hành kiểm tra đo lường đất đai xung quanh núi Hồ Lô sát nhập vào đất đai phân cho dân chúng, như vậy có thể tăng thêm đất, lại có thể an trí cho đông đảo dân chúng.
Theo lời Sở Hoan nói, trải qua kẻ thù bên ngoài xâm lấn, thổ phỉ gây loạn, ôn dịch lan tràn, dân chúng Tây Quan liên tục chịu khổ, nhưng ông trời đối với dân chúng tựa hồ vẫn có chút nhân từ. Năm nay thành tựu coi như không tệ, Tây Bắc dễ xuất hiện nạn hạn hán nhất, năm nay lại không xảy ra, cũng coi là mưa thuận gió hòa, gieo trồng lương thực.
Đã đến cuối thu, cũng đến lúc thu hoạch lương thực rồi. Trên đường Sở Hoan đưa quân hồi trình, đi qua rất nhiều ruộng đồng, sóng lúa vàng óng ánh phiêu đãng trong gió, so với việc tiêu diệt trại Hồ Lô, nhìn thấy năm nay lương thực được mùa, càng khiến Sở Hoan vui mừng.
Dẹp tan trại Hồ Lô, lại thêm việc Tây Quan lương thực được mùa, đối với Sở Hoan mà nói, cái này cũng được coi là song hỷ lâm môn. Chỉ là hắn thật không ngờ, toàn quân còn chưa trở lại Sóc Tuyền, chuyện vui thứ ba đã lại tới.
Gã là người học võ, không đọc nhiều sách, lời nói nửa thực nửa hư của Hắc tiên sinh khiến gã nhất thời không hiểu được. Gã nhíu mày hỏi:
- Đây là ý gì?
Hắc tiên sinh cười hỏi:
- Tướng quân đã từng nghe nói qua về Thiên Môn chưa?
- Thiên Môn?
Đôi lông mày rậm của Cầu tướng quân nhíu chặt lại, nhưng rất nhanh sau đó gã đã kịp lấy lại tinh thần rồi thất thanh hỏi:
- Ngươi nói là... Thiên Môn Đạo?
- Đúng vậy, Thiên Môn sơ khai, lão Quân giáng thế.
Hắc tiên sinh nghiêm nghị nói:
- Phổ cứu lê dân bá tánh, chỉ có Thiên Môn Đạo.
Cầu tướng quân bỗng nhiên đứng dậy, mang theo vài phần giật mình nói:
- Chẳng lẽ... ngươi là người của Thiên Môn Đạo?
Hắc tiên sinh ung dung bình tĩnh nói:
- Tướng quân đương nhiên cũng biết Thiên Môn Đạo vì lật đổ bạo Tần mà tồn tại, hôm nay Đông Nam đã là thiên hạ của Thiên Môn Đạo.
Biểu cảm của Cầu tướng quân có chút phức tạp, gã chớp chớp đôi mắt, một lát sau mới nói:
- Ngươi là người của Thiên Môn Đạo, nói như vậy, trước đây ngươi đến trại Hồ Lô nương tựa bổn tướng là có mưu đồ khác?
Hắc tiên sinh không hề giấu diếm, nói:
- Kỳ thật Thiên Môn sớm biết tướng quân tung hoành Tây Bắc, nhân tài như ngài, Thiên Môn Đạo đương nhiên sẽ không bỏ qua.
- Bổn tướng hiểu rồi.
Cầu tướng quân nói:
- Ngươi ở bên cạnh bổn tướng, chỉ là muốn tìm cơ hội để bổn tướng gia nhập Thiên Môn Đạo.
Hắc tiên sinh lắc đầu nói:
- Lý do thực sự là vì muốn trợ giúp tướng quân thực hiện tâm nguyện của ngài.
- Tâm nguyện?
- Tướng quân mặc dù trên danh nghĩa là tướng quân, nhưng ngài muốn trở thành tướng quân thực sự, như vậy tất yếu phải thống soái trăm vạn binh mã, tung hoành thiên hạ, chém giết nơi chiến trường.
Hắc tiên sinh thở dài:
- Tướng quân thân ở trại Hồ Lô, thật sự là tài lớn mà lại không đất dụng võ, không thể coi là tướng quân chân chính được.
Cầu tướng quân “Ồ” lên một tiếng rồi hỏi:
- Ở Thiên Môn Đạo ngươi có thân phận thế nào?
- Nếu như ta đã thật lòng muốn trợ giúp tướng quân, chuyện cho tới bây giờ tự nhiên cũng sẽ không giấu diếm tướng quân. Tướng quân chắc hẳn không biết, Thiên Môn Đạo có bảy đại tướng quân, được xưng là Tướng Đạo Thất Hùng!
- Tướng Đạo Thất Hùng?
Cầu tướng quân cau mày nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn nói với ta, ngươi là một trong Tướng Đạo Thất Hùng?
- Không sai.
Hắc tiên sinh mỉm cười nói:
- Nhật đương không, nguyệt vô hình, ta là Nguyệt tướng quân!
- Nguyệt tướng quân?
Cầu tướng quân vốn rất quen thuộc với đôi mắt của Hắc tiên sinh nhưng lúc này lại không thể kìm được mà dò xét một phen, hồ nghi hỏi:
- Ngươi chính là Nguyệt tướng quân? Theo ta được biết, hiện nay ở Đông Nam, Thiên Môn Đạo có hàng trăm ngàn binh lính, theo như lời ngươi nói, Tướng Đạo Thất Hùng ở Thiên Môn Đạo tất nhiên không phải nhân vật bình thường.
- Thiên Môn lục đạo, tướng đạo đứng đầu, Tướng Đạo Thất Hùng thống lĩnh hùng binh.
Hắc tiên sinh chậm rãi nói:
- Tướng Đạo Thất Hùng, trực tiếp nghe lệnh Thiên Công!
- Thiên Công của Thiên Môn Đạo thì ta biết.
Cầu tướng quân nói:
- Thiên Công là thủ lĩnh của Thiên Môn Đạo, nói như vậy, Nguyệt tướng quân ngươi ở Thiên Môn Đạo hẳn là quyền cao chức trọng.
Hắc tiên sinh chỉ là cười nhạt một tiếng, không hề phủ nhận.
- Cái gọi là tướng quân, tất nhiên phải là chém giết ở chiến trường. Hiện nay, Thiên Môn Đạo giao chiến với quan binh tại Đông Nam, nếu ngươi đã là Nguyệt tướng quân, vậy tại sao không ở Đông Nam thống binh mà lại lưu lại dưới trướng bổn tướng lâu như vậy?
Cầu tướng quân hiển nhiên rất hoài nghi thân phận của Hắc tiên sinh:
- Nguyệt tướng quân, ngươi chẳng lẽ cam tâm ở dưới trướng kẻ khác?
- Cái này còn phải xem dưới trướng của người nào.
Hắc tiên sinh mỉm cười nói:
- Thiên Môn vô cùng coi trọng tướng quân, mà ta lại ở dưới trướng tướng quân, chính là muốn khảo sát tướng quân, nếu như phù hợp, tất muốn tướng quân cùng tham gia vào nghiệp lớn.
Cầu tướng quân cười nói:
- Nói như vậy, ngay từ khi mới bắt đầu, ngươi đã chuẩn bị để bổn tướng gia nhập Thiên Môn Đạo? Chẳng trách vừa rồi ngươi nói bổn tướng không thể nương tựa Chu Lăng Nhạc, bổn tướng không đến nhờ cậy Chu Lăng Nhạc, chẳng lẽ phải đến đầu quân Thiên Môn Đạo?
- Kỳ thật tướng quân vũ dũng vô song, trước đây ở dưới trướng của tướng quân, chỉ là hy vọng có thể trợ giúp tướng quân kiến công lập nghiệp ở Tây Bắc, phát triển lớn mạnh, như vậy tất nhiên sẽ có được sự coi trọng của Thiên Công.
Hắc tiên sinh chậm rãi nói:
- Nhưng sự tình có thay đổi, hôm nay đã đi đến bước này, ta vẫn bằng lòng đưa tướng quân gia nhập Thiên Môn, đi tìm thái bình cho thiên hạ lê dân.
Cầu tướng quân chậm rãi ngồi xuống, hỏi:
- Ngươi để bổn tướng gia nhập Thiên Môn Đạo, muốn bổn tướng làm gì?
- Lần này bại trận, không hẳn là thất bại.
Hắc tiên sinh bình tĩnh nói:
- Hôm nay cũng chính là lúc Thiên Môn dùng người, tướng quân luyện binh có phương pháp, vũ dũng tuyệt luân, nếu như có thể gia nhập Thiên Môn, tất nhiên sẽ nhận được sự trọng dụng của Thiên Công.
- Thiên Công mà ngươi nói là người nào?
- Thiên Công chính là Thiên Công.
Hắc tiên sinh nghiêm nghị nói:
- Tướng quân kỳ thật không cần phải biết rõ Thiên Công là ai, chỉ cần biết, đến Thiên Môn rồi, tiền đồ của tướng quân tất nhiên sẽ là một mảnh cẩm tú. Với tài năng của tướng quân, chắc chắn sẽ có thành tựu lớn ở Thiên Môn Đạo. Hôm nay Thiên Môn quét sạch Đông Nam, thanh thế to lớn, Lôi Cô Hành nhất định là nỏ mạnh hết đà, rất nhanh thôi, Thiên Môn chắc chắn đem binh tới Kinh Sư, ta hi vọng tới lúc đó, tướng quân chính là một trong những tướng lãnh thống quân.
- Nói như vậy, Nguyệt tướng quân thật sự muốn đưa bổn tướng nhập bọn?
- Chỉ cần tướng quân bằng lòng, ta dám cam đoan, tướng quân tất nhiên sẽ không bị ủy khuất.
Hắc tiên sinh mỉm cười nói:
- Thiên Công đối với ta tương đối tín nhiệm, ta vẫn luôn bẩm báo với Thiên Công tài cán của tướng quân, cho nên... Tướng quân thật sự không cần vì tiền đồ của mình mà lo lắng.
- Đi với ngươi, chắc chắn sẽ vì Thiên Công mà dốc sức.
Cầu tướng quân thản nhiên nói:
- Nếu như ngay cả Thiên Công là ai ta cũng không rõ thì làm sao biết dốc sức cho ai? Hồ đồ đi làm việc cho một người mà mình không biết, thật sự không phải tính cách của bổn tướng.
Gã đứng dậy nói:
- Hắc tiên sinh, bất luận ngươi là Hắc tiên sinh cũng được, Nguyệt tướng quân cũng được, bổn tướng nể tình ta và ngươi đã từng làm việc với nhau, lần này ta để ngươi rời đi, từ nay về sau, ta và ngươi không còn liên quan tới nhau nữa... !
Gã giơ tay lên nói:
- Ngươi đi đi!
Hắc tiên sinh cau mày nói:
- Tướng quân, người cự tuyệt đề nghị của ta?
- Không phải cự tuyệt, mà là bổn tướng sẽ không hồ đồ dốc sức vì người khác.
Cầu tướng quân nhìn Hắc tiên sinh:
- Ta nghe qua danh tiếng Thiên Công của Thiên Môn Đạo, thế nhưng cái gọi là Thiên Công đến cùng có tồn tại hay không, ta cũng không rõ, chỉ dựa vào dăm ba câu của ngươi mà muốn bổn tướng bán mạng cho người đó, thật đúng là trò đùa. Ý tốt của ngươi, bổn tướng xin nhận.
Hắc tiên sinh thở dài:
- Tướng quân cần gì phải cố chấp như thế. Gặp Thiên Công hay không, kỳ thật cũng không quan trọng, quan trọng là tiền đồ của tướng quân.
- Ngay cả Thiên Công cũng không thể gặp mặt, cái gọi là tiền đồ lấy gì để cam đoan.
Cầu tướng quân cười ha ha nói:
- Hắc tiên sinh, ta biết ngươi ăn nói khéo léo, nhưng có một số việc, bổn tướng không tận mắt nhìn thấy thì sẽ không tin.
Hắc tiên sinh trầm mặc một hồi mới nói:
- Tướng quân hãy cứ theo ta đi Đông Nam, nếu như ngài thật sự muốn gặp đến Thiên Công, cũng chưa chắc không có cơ hội... !
...
...
Đám thổ phỉ cuối cùng của Trại Hồ Lô cũng đi theo Lô Tồn Hiếu quy hàng. Sở Hoan tất nhiên có trách nhiệm với lời nói và việc mình làm, không gây khó dễ với đám thổ phỉ quy thuận, chỉ ghi vào danh sách.
Theo cách nói của Sở Hoan, một số tên thổ phỉ làm hại dân chúng tất sẽ bị nghiêm trị. Nếu muốn đem bọn chúng ra thẩm vấn cũng không phải là chuyện khó.
Quan binh dĩ nhiên không biết trong số những tên thổ phỉ này, tên nào đã từng giết người cướp của nguy hại dân chúng, nhưng người của bọn chúng thì lại biết rất rõ. Thổ phỉ chia làm sáu trại, mà chức trách của sáu trại lại có sự khác biệt rất lớn, ví dụ như Tường Vân trại của Lô Tồn Hiếu, bọn họ mặc dù không cướp bóc của dân chúng, nhưng mục tiêu lại là quan phủ, vì vậy thổ phỉ của Tường Vân trại tất nhiên sẽ bị xử nhẹ hơn.
Nhưng thổ phỉ của Phiêu Hương trại là những kẻ thích đánh cướp dân chúng nhất trong số sáu trong trại. Trại phỉ chẳng những giết người cướp của, hơn nữa lại còn cướp cả người. Những cô nương đáng thương của phiêu hương trại, có hơn phân nửa chính là bị người của phiêu hương trại cướp về. Cho nên đối với trại này, tất nhiên sự trừng phạt sẽ rất nặng. Những tên thổ phỉ này đều muốn tự bảo vệ mình, nếu tố giác người khác có thể giảm bớt tội lỗi của mình thì chắc chắn sẽ dốc hết sức.
Dưới sự chủ trì của giám quân Tư Đồ Lương Ngọc ngay tại Trại Hồ Lô, rất nhanh đã thẩm ra mấy trăm tên hung phỉ làm xằng làm bậy. Nếu như tiếp tục thẩm tra, với tính cách của Tư Đồ Lương Ngọc, thẩm tra vài trăm người nữa cũng là chuyện dễ dàng, nhưng mục đích trừng phạt hung phỉ của Sở Hoan, chủ yếu là giết một người răn trăm người, cũng không cần giết quá nhiều người.
Mấy trăm tên hung phỉ, bị xử quyết trước mặt mọi người.
Rất nhiều công sự xây dựng trên núi Hồ Lô của các trại tất nhiên sẽ không lưu lại, Sở Hoan hạ lệnh phá hủy hết. So với xây dựng, tốc độ phá hủy nhanh chóng vô cùng. Rất nhiều nơi chỉ cần một mồi lửa liền lập tức cháy sạch sẽ. Cuối thu là thời điểm dễ cháy nhất, lửa cháy ngút trời. Đợi đến lúc toàn quân rời khỏi núi, trên núi vẫn phiêu đãng sương mù.
Kết quả của việc tiêu diệt trại Hồ Lô, chẳng những giúp Tây Quan bớt đi một sự uy hiếp lớn, lại thu được không ít vật tư, quan trọng hơn đó là, vùng xung quanh núi Hồ Lô giống như được giải phóng.
Trước khi Cầu tướng quân chiếm núi Hồ Lô rồi bố trí sáu trại, trong vòng hai mươi dặm quanh núi Hồ Lô có thể nói là vô cùng hoang vắng, không một bóng người. Dân chúng bên ngoài hai mươi dặm, cũng thường xuyên gặp cướp bóc, cho nên cũng không dám lưu lại làm ruộng.
Hôm nay trại Hồ Lô bị quét sạch, mấy chục dặm xung quanh cũng không còn sợ bị Trại Hồ Lô uy hiếp nữa.
Sở Hoan lập tức hạ lệnh cho quan phủ địa phương tiến hành kiểm tra đo lường đất đai xung quanh núi Hồ Lô sát nhập vào đất đai phân cho dân chúng, như vậy có thể tăng thêm đất, lại có thể an trí cho đông đảo dân chúng.
Theo lời Sở Hoan nói, trải qua kẻ thù bên ngoài xâm lấn, thổ phỉ gây loạn, ôn dịch lan tràn, dân chúng Tây Quan liên tục chịu khổ, nhưng ông trời đối với dân chúng tựa hồ vẫn có chút nhân từ. Năm nay thành tựu coi như không tệ, Tây Bắc dễ xuất hiện nạn hạn hán nhất, năm nay lại không xảy ra, cũng coi là mưa thuận gió hòa, gieo trồng lương thực.
Đã đến cuối thu, cũng đến lúc thu hoạch lương thực rồi. Trên đường Sở Hoan đưa quân hồi trình, đi qua rất nhiều ruộng đồng, sóng lúa vàng óng ánh phiêu đãng trong gió, so với việc tiêu diệt trại Hồ Lô, nhìn thấy năm nay lương thực được mùa, càng khiến Sở Hoan vui mừng.
Dẹp tan trại Hồ Lô, lại thêm việc Tây Quan lương thực được mùa, đối với Sở Hoan mà nói, cái này cũng được coi là song hỷ lâm môn. Chỉ là hắn thật không ngờ, toàn quân còn chưa trở lại Sóc Tuyền, chuyện vui thứ ba đã lại tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.