Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 8 - Chương 1343: Nội gián.

Sa Mạc

25/12/2014

Cừu Như Huyết cầm lưỡi kiếm Hàn nguyệt, phân biệt được phương hướng của từng ngọn cây trong rừng, dẫm trên nền tuyết đi theo hướng bên kia. Y đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, đã trải qua bao hoàn cảnh éo le tồi tệ. Ngay cả thời khắc giao thao giữa sự sống và cái chết y cũng đã trải nghiệm vài lần. Vậy nên tâm thái vô cùng trấn định.

Chỉ là lúc này có chút nghi hoặc, thầm nghĩ Mã Trọng Hành sẽ gặp phiền phức thật sao?

Kỳ thực, từ thời khắc rời khỏi cái chuồng ngựa ấy, Cừu Như Huyết đã biết rất rõ ràng, mở màn cho một trận sinh tử một mất một còn. Thái tử chắc chắn sẽ không thể trơ mắt nhìn Tề Vương rời khỏi đây. Tề Vương ở tại chuồng ngựa Thái tử sẽ dễ dàng kiểm soát, sẽ không thể trở thành mối uy hiếp lớn của Thái tử. Nhưng chỉ cần Tề Vương rời khỏi cái chuồng ngựa đó sẽ trở thành mối lo ngại lớn nhất của Thái tử.

Thái tử tâm cơ thâm trầm, đã nhẫn nhục nhiều năm. Hôm nay đắc thế, ra tay vô cùng độc ác, đương nhiên không thể để mối nguy hại lớn nhất của y chạy thoát. Hơn nữa, Thái tử lại là người kế vị Đế Vương của một nước, bên cạnh ắt không ít các cao thủ. Cừu Như Huyết tin rằng ngay sau khi Thái tử biết tin sẽ lập tức phái một đội cao thủ đuổi theo truy sát.

Y không thể kể rõ tình thế cho Tề Vương, nhưng y biết rõ khi nào còn chưa đạt được Sóc Tuyền thì mỗi giây mỗi khắc đều tồn tại nguy hiểm.

Còn y tận tâm tận lực che giấu hành tung của Tề Vương. Nhưng thuộc hạ dưới trướng Thái tử chắc cũng chẳng thiếu những cao thủ theo dõi.

Mặc dù đã an bài cẩn thận việc bày bố mê trận nhưng y không dám chắc người của Thái tử sẽ không đuổi kịp.

Đoạn rừng kia cách miếu Thổ Địa cũng không xa. Cừu Như Huyết không mất nhiều thời gian để ra khỏi rừng. Những cây trong rừng trải đầy tuyết, tuyết đọng chồng chất trên cành, thỉnh thoảng lại phát ra những âm thanh cót két. Đột nhiên từ đâu vọng đến những âm thanh đứt đoạn. Những cành cây không chịu nổi lượng tuyết rơi dày đặc, bị ép cong như sắp đổ xuống.

Cừu Như Huyết giữ thái độ cảnh giác tuyệt đối, tay cầm chắc thanh đao Hàn nguyệt, nhẹ nhàng bước đến rừng cây. Trong rừng chỉ toàn một màu đen kịt, trên trời tuyết vẫn không ngừng rơi.

Y quan sát tứ phương, tai nghe tám hướng. Trong đêm tối, không dễ thực hiện nhưng Cừu Như Huyết cũng có thể phát hiện được ở ngọn cây đằng xa kia có một người đang nằm dưới đất. Nhìn dáng người này, chắc hẳn là Mã Trọng Hành.

Cừu Như Huyết có chút giật mình. Tứ bề bốn phía đều không thấy dấu tích gì. Y vừa quan sát động tĩnh xung quanh, vừa cẩn thận từng bước tiếp cận phía Mã Trọng Hành.

Mã Trọng Hành gần như đã chết, nằm im trên mặt đất không hề nhúc nhích như một cái xác.

- Mã thống lĩnh...

Cừu Như Huyết đến gần bên Mã Trọng Hành nhưng vẫn không hề lơ là việc quan sát xung quanh. Mã Trọng Hành xuất thân là võ tướng, sức khỏe cường tráng, không thể là do bất cẩn mà ngã được, rất có thể là do có người tập kích. Có thể đánh ngã được Mã Trọng Hành, người này ắt hẳn không phải kẻ tầm thường.

Cừu Như Huyết gọi hai tiếng vẫn không thấy người này nhúc nhích. Y ngồi xổm xuống, lấy tay lật người này lên. Bất chợt có ánh sáng léo lên trước mắt, ánh đao bốn phía, Cừu Như Huyết cả kinh:

- Chết tiệt, mắc lừa...!

Tề Vương mặc dù vô cùng buồn ngủ nhưng đột nhiên không thấy tung tích Mã Trọng Hành. Cừu Như Huyết lại ra ngoài tìm gã. Trong miếu thổ địa vừa lạnh vừa tối khiến Tề Vương không thể ngủ tiếp.

Bên ngoài gió bắc gào thét như quỷ khóc. Bất chợt nghĩ đến Lăng Sương. Nàng chỉ là người phụ nữ yếu mềm, Lô Hạo Sinh lại là văn nhân, Tề Vương cảm thấy vô cùng bất an. Bất giác rút đao, giữ chắc trong tay, nhẹ nhàng hỏi:

- Lăng Sương, nàng sao rồi? Có lạnh không?

Lăng Sương chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng chứ không nói thêm lời nào. Nhưng giọng nàng vô cùng yếu ớt, Tề Vương nghe vậy cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng hỏi:

- Lăng Sương, nàng không sao chứ?

- Không sao...Tề gia, người không cần lo lắng.

Giọng nói của nàng vô cùng yếu ớt, như không còn chút sức lực nào.

Tề Vương không yên tâm, đưa tay qua bên, đặt tay lên trán Lăng Sương. Lăng Sương khẽ giật mình, nhưng không có ý né tránh. Tề Vương chỉ cảm thấy trán Lăng Sương nóng bỏng:

- Lăng Sương, nàng sốt sao?

Lăng Sương nhẹ nhàng, không có chút sức lực nào đáp lại:

- Có thể do đi đường lâu quá nên hơi mệt chút, không sao...!

Tề Vương biết rõ, từ lúc chạy thoát ở chuồng ngựa, cả đoạn đường tất cả đều trong tâm trạng lo lắng. Vì để kịp thời đến Tây Bắc một cách thuận lợi nên đã chạy liên tục cả đoạn đường, hơn nữa lại chạy theo những đường vắng. Không những không tìm được chỗ nào để dừng chân mà đến thực phẩm cũng ăn rất tùy tiện, lương khô mang theo bên người cũng không cần làm nóng.

Cách đi đường vội vàng như vậy, đừng nói một nữ nhi mềm yếu như Lăng Sương, đến cả nam nhân cũng chưa chắc đã làm được. Nghĩ vậy, trong lòng Tề Vương không khỏi lo lắng. Tề Vương không nói thêm lời nào, đứng dậy, cởi chiếc áo bông đang mặc trên người xuống, bất giác thấy lạnh buốt, nhưng vẫn đem áo bông đắp lên cho Lăng Sương. Lăng Sương đoán biết Tề Vương đắp áo bông cho mình, vội vàng nói:

- Tề gia, không thể như vậy...!

Tề Vương nói :

- Lăng Sương, ngươi đừng nói nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Đợi Cừu Như Huyết tìm được Mã Trọng Hành, chúng ta lập tức đi tìm đại phu...

- Lô trưởng sử, Lăng Sương sốt rồi. Chúng ta nên làm gì?

Lúc này, Tề Vương đã vô cùng lo lắng.

Lô Hạo Sinh bất đắc dĩ nói:

- Vương gia, chúng ta đều không mang theo dược liệu. Ở đây lại là thâm sơn cùng cốc, muốn tìm đại phu cũng không phải chuyện dễ. Chỉ còn cách ngồi chờ Cừu đại hiệp trở về thôi.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa “Cốc! Cốc! Cốc!”. Sắc mặt Lô Hạo Sinh đột ngột thay đổi, Tề Vương cũng nắm chắc con dao. Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên, Lô Hạo Sinh cuối cùng cũng trầm giọng lên tiếng:

- Ai?

Bên ngoài vang lên giọng của mã Trọng Hành:



- Lô trưởng sử, là ta. Mã Trọng Hành!

Lô Hạo Sinh nghe giọng nói khá giống, thở phào:

- Cuối cùng mọi người cũng về...!

Mở cửa ra, gió bắc thổi đến, thân hình cao to của Mã Trọng Hành bị lôi ngay vào trong.

Lô Hạo Sinh không thấy Cừu Như Huyết theo sau, vô cùng kinh ngạc, vội hỏi:

- Mã Thống lĩnh, Cừu đại hiệp đâu?

- Cừu đại hiệp?

Mã Trọng Hành thở hổn hển:

- Cừu đại hiệp không ở đây sao?

- Hắn đi tìm ngươi mà.

Lô Hạo Sinh cảm thấy sự tình không ổn. Ánh lửa sáng lên do Mã Trọng Hành thắp sáng hộp quẹt. Dưới ánh lửa, Lô Hạo Sinh thấy bộ dạng Mã Trọng Hành vô cùng nhếch nhác, một tay cầm dao, vội hỏi:

- Mã Thống lĩnh, đã xảy ra chuyện gì, sao người lại thành như thế này?

Mã Trọng Hành cau mày nói :

- Vương gia, Lô trưởng sử, người của Thái tử đã đuổi đến nơi rồi. Ti chức có đụng với bọn họ trong lúc vào rừng lấy củi. Ti chức đã dẫn chúng rời khỏi đây rồi mới quay về...!

Tề Vương biến sắc:

- Thái tử...Người của Thái tử đã đuổi tới rồi sao?

- Đúng vậy!

Mã Trọng Hành gật đầu nói :

- Tình hình hiện nay rất nguy hiểm. Chỉ e không lâu sau bọn chúng cũng sẽ tìm tới đây...!

- Mã Thống lĩnh, bọn họ phát hiện ra ngươi?

- Đúng! Ta còn chưa đi tới rừng đã gặp bọn chúng đang đi tới phía này. Ta lập tức xoay người, dẫn bọn chúng đến chỗ khác. Không dễ gì mới cắt đuôi được bọn chúng...

Mã Trọng Hành thở dài:

- Không ngờ, người của Thái tử lại đến nhanh như vậy...!

- Sao có thể như vậy?

Tề Vương nói:

- Trên đường chúng ta đã rất cẩn thận, bọn chúng không thể nào đuổi kịp được chúng ta.

Mã Trọng Hành cười khổ:

- Cao thủ dưới trướng Thái tử nhiều như mây, những cao thủ theo dõi cũng không ít...!

- Không đúng!

Lô Hạo Sinh cau mày:

- Trên đường đi, Cừu đại hiệp đã bày bố mê trận, người của Thái tử lợi hại đến đâu cũng không thể đến nhanh như vậy được. Chúng ta vừa đến đây, bọn chúng đã đuổi theo tới... Không lẽ, người của bọn chúng vẫn luôn theo đuôi chúng ta?

- Theo sau chúng ta?

Tề Vương cau mày nói:

- Vì sao phải theo sau chúng ta? Nếu đã biết tung tích chúng ta rồi sao còn chưa động thủ, còn tiếp tục theo sau chúng ta để làm gì?

Lô Hạo Sinh không trả lời, đột nhiên hỏi:

- Mã Thống lĩnh, những người đuổi theo ngươi đã bị ngươi cắt đuôi rồi sao?

Mã Trọng Hành gật đầu nói:

- Đã cắt đuôi rồi. Nhưng nếu chúng không tìm được ắt sẽ quay lại nơi này.

- Bọn họ có nói chuyện cùng ngươi không?

- Nói chuyện?



Mã Trọng Hành lắc đầu:

- Người của Thái tử, có gì đáng để nói chứ.

Lô Hạo Sinh “À” một tiếng, như có điều suy nghĩ, chậm rãi đi về hướng Tề Vương. Lúc đi qua Mã Trọng Hành, bất giác kêu một tiếng, hai tay nắm chắc đao, bổ một đao xuống phía sau Mã Trọng Hành.

Mã Trọng Hành phản ứng kịp thời, con dao vẫn ở không trung, Mã Trọng Hành lùi một bước, đá vào bụng dưới của Lô Hạo Sinh. Lô Hạo Sinh kêu thảm một tiếng, toàn thân lui về phía sau, đập vào tường, rồi ngã ngay xuống đất.

- Lô trưởng sử, ngươi điên rồi sao?

Mã Trọng Hành lạnh lùng quát.

Tề Vương và Lăng Sương vô cùng kinh hãi. Trong mắt Tề Vương lộ vẻ khác lạ, trách mắng:

- Lô trưởng sử, ngươi...ngươi làm cái gì vậy?

Lô trưởng sử cố gắng đứng dậy, khóe miệng dính chút máu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phái Mã Trọng Hành:

- Ngươi..Ngươi là tên phản đồ!

- Phản đồ?

Mã Trọng Hành cau mày:

- Lô trưởng sử, ngươi biết ngươi đang nói gì không?

- Ngươi không nói chuyện cùng bọn họ, sao biết chúng là người của Thái tử?

Lô trưởng sử lạnh lùng nói:

- Cừu Như Huyết chọn lựa đường đi hết sức cẩn thận. Nếu không phải có nội gián, người của Thái tử nhất định không thể đuổi theo được. Mã Trọng hành, ngươi kiên quyết đòi ở lại bên cạnh Vương gia, hóa ra là do sự sai khiến của người khác!

- Rốt cuộc các ngươi đang nói cái gì?

Tề Vương có hiểu chút ít:

- Lô trưởng sử, ngươi nói Mã Trọng Hành nhận sự sai khiến của người khác? Là ai? Thái tử?

- Vương gia, đến giờ người vẫn chưa rõ sao?

Lô Hạo Sinh nói:

- Thái tử muốn điều hết những hộ vệ ở Tề Vương phủ, Mã Trọng Hành lại kiên quyết đòi ở lại. Y thừa biết, ở lại nhất định sẽ bị liên lụy. Vì cái gì mà y không màng tiền đồ của bản thân?

Mã Trọng Hành thở dài:

- Lô trưởng sử, ngươi cũng ở lại. Chẳng lẽ ta ở lại là có dụng tâm, còn ngươi ở lại là trung thành, tận tâm?

- Mã Trọng Hành, ngươi là người Liêu Đông. Năm đó gia nhập Vũ Kinh Vệ là do ai tiến cử?

Lô Hạo Sinh cười nhạt nói:

- Xích Luyện Điện tọa trấn tại Liêu Đông. Nhiều năm trước cũng tiến cử một nhóm võ sĩ dũng mãnh tiến kinh. Nhóm người này được chọn làm Vũ Kinh Vệ, ngươi cũng là một trong số đó. Hơn nữa, ngươi còn chính là chủ tử, Xích Luyện Điện.

Lô trường sử lau vết máu trên miệng, nói tiếp :

- Xích Luyện Điện có quan hệ vô cùng thân thiết với Thái tử. Tuy từ lúc tiến kinh, ngươi không hề qua lại với Thái tử. Nhưng tất cả những chuyện này chỉ e đã được các ngươi dự trù từ trước, khiến không có ai nghi ngờ mối quan hệ của ngươi với Thái tử.

Mã Trọng Hành thở dài, nói:

- Phổ thiên chi hạ mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân mạc phi vương thần. Ta tuy là người Liêu Đông, nhưng là con dân của Đại Tần, thuần phục Hoàng tộc Đại Tần, không phải Xích Luyện Điện.

- Nói hay lắm!

Lô Hạo Sinh cười lớn:

- Ngươi thuần phục Vương gia? Vậy chuyện đêm nay là sao? Ngươi dám thề với trời, ngươi trở về muộn là do cắt đuôi bọn người của Thái tử?

- Vì sao ta phải thề?

Mã Trọng Hành cười nói:

- Lô trưởng sử, xem ra ngươi cũng là kẻ thông minh. Chỉ tiếc ngươi biết mọi chuyện quá muộn, đã không làm được gì nữa rồi...!

Quay sang lườm Tề Vương, mỉm cười nói:

- Vương gia, thực ra ngươi đối đãi với ta cũng không tệ. Nhưng ta vẫn không thể cứu được mạng của ngươi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook