Quyển 8 - Chương 1373: Nước đổ lá khoai.
Sa Mạc
11/01/2015
Tô lão thái gia đức cao vọng trọng, không ai dám làm lão gia tức
giận không vui. Vậy nên, cho dù vẫn còn một khoảng thời gian dài nữa
nhưng bằng hữu, người thân của Tô gia đã đều tề tựu đông đủ trong Tô
phủ. Trong ngoài Tô phủ người ra vào tấp nập. Theo sự dặn dò của Lão
gia, Cừu Như Huyết đã sắp xếp một đội nghênh đón khách ở cửa chính. Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
Giờ lành sắp đến, Lâm Lang đội mũ phượng hoàng, trùm chiếc khăn quàng vai. Theo tục lệ người Tây Bắc, nhất định phải có một vị tiền bối cõng ra khỏi gia môn, từ lúc ra khỏi gia môn đến khi bước vào nhà vợ không được dính bụi trần. Tô gia lão thất thấy việc nên làm, liền cõng Lâm Lang đến cửa chính. Nhưng vẫn chưa tới giờ lành nên không thể đưa ra khỏi cửa để đặt lên kiệu.
Tân nương, phù dâu, người hầu dâu đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Khách quý cũng đã đứng hết trong ngoài phủ nhìn về phía Tô Trọng Ngạn cõng Lâm Lang đứng ở trước cửa. Thật ra, mọi người đều biết, lúc này là lúc tận dụng thời gian, tránh để những gia tộc khác chiếm được trước.
Lâm Lang thân hình đầy đặn, mặt mày tròn trịa sáng sủa. Sức lực của Tô Trọng Ngạn cũng không phải hạng quá tốt. Mặc dù Lâm Lang không nặng lắm nhưng phải cõng thêm tân nương đứng trước cửa nhà một thời gian dài, sức lực ắt có hạn.
Lâm Lang đầu đội mũ phượng hoàng trùm chiếc khăn quàng vai, còn đeo thêm nhiều loại trang sức. Hôm nay, mặc dù là đang là mùa đông nhưng cũng được coi là ngày đẹp. Chiếc khăn đội đầu màu đỏ thẫm trùm lên đầu tân nương. Trong tộc có một vài đứa bé trai chạy vòng quanh hát hò. Tô Trọng Ngạn nhìn đồng hồ cát mấy lần, trong lòng đã có chút sốt ruột. Y là tử đệ thế gia, bình thường cũng chẳng phải làm việc nặng nhọc. Tô lão thái gia vì lo lắng để lỡ giờ lành nên đã để y đảm nhận việc cõng Lâm Lang. Nhưng đã đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, trán Tô Trọng Ngạn đã lấm tấm mồ hôi. Nhưng y biết, Lâm Lang mà y đang cõng trên lưng đối với Tô gia vô cùng quan trọng vậy nên lúc này có gãy chân, y cũng phải cố gắng. Chỉ cần hai chân Lâm Lang chạm đất cũng là điềm gở. Nếu như, làm xấu mặt Tô gia trước đông người như vậy, Tô lão thái gia ắt cũng chặt đứt cả hai chân của y.
Bỗng có tiếng chiêng vang lên, một người hét lớn:
- Thời giờ đã đến!
Tô lão thái gia nhìn chằm chằm vào đồng hồ cát, lập tức kêu lên:
- Mau ra cửa! Mau ra cửa!
Tô Trọng Ngạn nào dám chậm trễ, cố gắng hết sức chạy ra khỏi cửa phủ. Kiệu đã được mở ra, Tô Trọng Ngạn cõng tân nương chạy đến bên kiệu. Những người hầu kiệu lập tức giúp tân nương ngồi vào trong kiệu. Bên này tiếng trống vang lên, chòm râu của Tô lão thái gia rung lên, vội vàng nói :
- Khởi kiệu! Nhanh lên!
Một màn hiếm gặp lập tức xuất hiện trước mắt. Tân nương vừa bước vào kiệu, còn chưa kịp ngồi vững sáu tên khiêng kiệu thân thể cường tráng đã nhấc kiệu lên, vung chân vội chạy. Đằng sau là một đám người cũng vội vã theo sau, tay không ngừng khua chiêng đánh trống như thúc giục mọi người làm tròn chức trách. Những người hầu dâu cũng đều đã được chọn lọc kỹ càng, đều là những người phụ nữ khỏe mạnh, cũng vội vã chạy bám theo kiệu. Tô Trọng Ngạn nằm trong đội tống thân, cũng vội vã chạy theo đội tống thân. Hai chân y đã mềm nhũn cả ra nhưng lúc này đâu phải lúc nghỉ ngơi. Y thở mạnh, lấy hơi tiếp tục chạy lên phía trước.
Mấy tên thanh niên phía trước mở một đoạn đường nhỏ đến đường Minh Tuyền. Chỉ cần rẽ ba lần đường nữa là xong. Những người đi đường đều biết hôm nay là ngày đại hỷ của Tô gia, nhìn thấy đội tống thân chạy vội vàng như bay đều không nhịn được mà cười lớn lên.
Những người khua chiêng đánh trống vì tốc độ chạy nhanh quá nên nhịp điệu cũng đã loạn lên cả.
Trước khi đi, Tô lão thái gia đã dặn dò, đến đường Minh Tuyền không cần quan tâm gì cả, chỉ cần đến được đường thì vạn sự đại cát.
Rẽ vào hai con đường kia đã rất thuận lợi, chỉ cần rẽ thêm một con đường nữa sẽ đến đường Minh Tuyền, đột nhiên có tiếng lạ vọng đến, những người đi đầu tiên biến sắc.
Trên đường, không hiểu tại sao lại xuất hiện mười mấy con bò xếp thành một hàng ngang ngăn đường lại, ai cũng không thể đi qua.
Cừu Như Huyết giật mình, toàn đội không biết phải làm sao đành dừng lại. Tô Trọng Ngạn thở một hơi dài cố chạy lên trên, nhìn thấy những con bò xếp thành một hàng ngang như vậy nên vô cùng lo lắng. Hôm na đã mệt cả nửa ngày là để làm tốt lời dặn dò của lão thái gia. Y phải là người đầu tiên chạy đến đường Minh Tuyền.
Chuyện đã sắp thành đột nhiên xuất hiện mấy con bò cản đường, nếu làm lỡ thời giờ nhất định sẽ bị những gia tộc khác tranh trước. Thế chẳng hóa công sức trước đây của y như đổ sông đổ bể. Tô Trọng Ngạn vô cùng lo lắng,
vội nói:
- Mau đuổi những con bò này đi...!
Trong đội, một vài người đứng ra kéo bò. Những con bò này có tín loạn, nhất định không chịu di chuyển, cả đám người đến kéo cũng không thể mở được đường ra.
Tô Trọng Ngạn lau mồ hôi, không chịu được nữa chửi ầm lên:
- Không phải bọn Hồng gia thì ắt là bọn Tiền gia. Bọn khốn nạn! Cả tám đời nhà chúng thất đức. Đằng sau cũng đâu ít người của bọn chúng, Tô gia không cần tranh loạn ở Tây Bắc này nữa.
Lúc Tô Trọng Ngạn chửi ầm lên, con trai trưởng của Tiền Bá Di - Tiền Long Thiện cũng đang ở đoạn ngoặt chửi thề. Phủ đệ của cả ba gia tộc đều có đường rẽ đến đường Minh Tuyền.
Tiền gia cách Tổng đốc phủ gần nhất, vậy nên trong lòng luôn muốn giành thứ nhất. Tô lão thái gia và Tiền Bá Di cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, sớm đã sắp xếp. Tiền gia dường như cũng giống với Tô gia, để nghĩa huynh Tiền Long Thiện cõng Lâm Đại Nhi đợi ở cửa phủ, chỉ chờ thời gian đến sẽ lập tức xuất phát.
Trong lòng Tiền Long Thiện hiểu rõ, Lâm Đại Nhi bái Tiền Bá Di làm phụ thân, bản thân y chính là nghĩa huynh. Mặc dù không có quan hệ huyết thống những từ nay về sau, Lâm Đại Nhi là người Tiền gia.
Những gia tộc giàu có đều muốn tạo mối quan hệ tốt với Tổng đốc đại nhân - người nắm đại quyền Tây Quan – Sở Hoan. Nếu Tiền gia có quan hệ hôn nhân với Tổng đốc, phong quang của Lâm Đại Nhi có thể áp đảo những người khác trong cuộc hôn nhân này thì đây không chỉ là vinh quang của Lâm Đại Nhi mà còn là vinh quang của Tiền gia.
Y có lưng hùm vai gấu, không giống Tô Trọng Ngạn. Hôm nay y muốn đoạt giải nhất. Nhưng giữa đường đi đột nhiên cũng giống Tô gia, từ đâu xuất hiện mười mấy con bò cản đường.
Tô Trọng Ngạn nghĩ ngợi một lát, những con bò này không phải do Tiền gia thì chính là do Hồng gia giở trò. Tiền Long Thiện cũng nghĩ vậy, không phải Tô gia chắc chắn là Hồng gia. Hai người, mỗi người một ngả đường, đứng đó chửi thề.
Con thứ của Hồng Thắng Đào là Hồng Chính Đạc đang như gió dẫn đầu. Đội quân gia tộc này đi nhanh như bay, còn chưa đến đường Minh Tuyền, đã có người chạy tới báo:
- Nhị gia, hai gia tộc bên kia đều đang bị bò cản đường, chưa thể đi qua. Chúng ta mau tận dụng thời gian để đến trước bọn họ.
Hồng Chính Đạc mặt mày hớn hở, Kỳ Hoành ở bên cạnh không nhịn được liền nói:
- Nhị gia, lần này nếu bị bọn họ phát hiện, sau này chắc chắn sẽ đến phiền Hồng gia các người.
Hồng Chính Đạc hoàn toàn thất vọng:
- Kỳ huynh đệ, chẳng lẽ những con bò kia biết nói chuyện sao? Chúng biết nói cho bọn họ là do Hồng gia chúng ta làm sao? Không có chứng cứ, cho dù chúng có đi báo quan ta cũng không sợ.
Đoạn đường tống thân này, Kỳ Hồng đi đưa Tố Nương của Hồng gia.
Vì Hồng gia ở xa nên có chuẩn bị thế nào thì cũng không thể đến trước những gia tộc khác.
Hồng Thắng Đào tính tình nóng nảy, lại là người hiếu thắng. Trong mắt gã, Tố Nương là chính phòng, ngồi kiệu tám người khiêng. Nếu như bị tụt phía sau, Hồng gia nhất định chẳng còn mặt mũi nào.
Hồng Thắng Đào vì chuyện này mà đặc biệt mời những người có đầu óc trong gia tộc đến bàn bạc, mở một cuộc họp bí mật vô cùng quan trọng của gia tộc. Cuối cùng đã đồng nhất ý kiến để Hồng Chính Đạc sắp xếp chuyện bò cản đường. Mặc dù có chút không đường đường chính chính nhưng chỉ có cách đó là hữu dụng nhất.
Để thực hiện kế hoạch này, những con bò phải xuất hiện đúng thời cơ, thời điểm. Bọn họ đã thử đi thử lại đến ba lần. Đặc biệt là đường Cam Đoan, là đường chính dẫn đến đường Minh Tuyền. Hơn nữa, hai bên đường không hề có ngõ hẻm, bọn chúng muốn dẫn bò vào trong ngõ hẻm để mở đường cũng không được. Nếu đã không có đường chi bằng để những con bò này chui vào trong một nhà nào đó.
Dù đuổi được những con bò này đi, nhưng tốc độ di chuyển của chúng rất chậm, sẽ tốn không ít thời gian.
Phủ đệ của tam gia đều là những khu khá tốt trong Sóc Tuyền Đông Thành. Mặc dù, khoảng cách Tổng đốc phủ có sự khác biệt nhưng mức chênh lệch không hề lớn. Nếu khoảng cách quá lớn thì dù có trăm phương nghìn kế cũng đều sẽ vô ích. Vì vậy, tam gia đều có khả năng cạnh tranh.
Kỳ Hồng là người chuyên dẫn đội nghênh thân đến Hồng gia nghênh thân. Mặc dù chỉ có hai tiếng đồng hồ nhưng cũng được Hồng gia long trọng tiếp đãi, tiền lì xì cũng khá hậu hĩnh. Hơn nữa, Hồng gia cũng không hề giấu diếm Kỳ Hồng, nói hết với gã toàn bộ kế hoạch.
Thực ra, trong lòng gã dở khóc dở cười nhưng chuyện thế gia tranh giành vinh quang cũng là chuyện thường tình.
Hồng Chính Đạc cũng khá phóng khoáng. Chỉ trong vòng vẻn vẹn hai tiếng đồng hồ đã có thể xưng hô huynh đệ với Kỳ Hồng, chỉ hận là đã gặp nhau quá muộn.
Dưới sự sắp xếp tỉ mỉ cẩn thận của Hồng gia, cuối cùng cũng đến đường Minh Tuyền đầu tiên như dự đoán. Hơn nữa, lúc đó những đội nghênh thân của gia tộc khác còn chưa kịp đến nơi. Vòng sang đường chính đi vào Tổng đốc phủ, chỉ còn việc tiến đến đường Minh Tuyền. Lúc này, người của Hồng gia đã thở hổn hển nhưng cũng hiện ra nét mặt vui mừng của kẻ thắng. Mọi người vỗ tay chúc mừng giống như đã giành được chiến thắng kinh thiên động địa, thậm chí có người vui mừng đến rơi lệ.
Hồng Chính Đạc không dám chậm trễ. Nếu để những gia tộc đằng sau đuổi kịp sẽ không biết còn xảy ra chuyện gì. Cách an toàn nhất chính là nhanh chóng đưa tân nương đến Tổng đốc phủ. Đó mới chính là đại thành công.
Cuối đường Minh Tuyền, chỉ cần rẽ một đường nữa sẽ đến được Tổng đốc phủ.
Hồng Chính Đạc giơ cao hai tay, khích lệ mọi người cố gắng, chỉ còn đoạn đường cuối cùng này nữa thôi. Hồng gia trên dưới đều lấy lại tinh thần. Dưới sự dẫn đầu của Hồng Chính Đạc cả đoàn hùng dũng tiến về phía Tổng đốc phủ. Tiếng trống tiếng chiên rộn ràng náo nhiệt.
Quay lại, nhìn về phía cuối đường, hai gia tộc kia vẫn chưa có động tĩnh gì, Hồng Chính Đạc lấy làm vui mừng. Nhưng nhìn thấy hai người do Hồng gia phái đi thám thính tình hình đang chạy đến, mặt mày tái mét khiến Hồng Chính Đạc biến sắc. Gã đoán chắc đã có chuyện chẳng lành, liền vội vàng hỏi :
- Sao thế?
- Nhị gia, xảy ra chuyện rồi.
Một người vẻ mặt cầu xin, đáp:
- Bị...bị cướp rồi!
- Giữa ban ngày ban mặt, kẻ nào dám cướp đồ.
Hồng Chính Đạc phẫn nộ nói :
- Đến mức độ nào? Là ai?
- Không phải... Nhị gia... là đội tống thân. Chúng ta... chúng ta chậm chân rồi. Bị... bị người ta đến cướp trước rồi.
Người này thở hổn hển đáp.
- Nói láo!
Hồng Chính Đạc vẫn không thể tin:
- Hồng gia và Tô gia vẫn đang bị cản đường, sao có thể đến trước chúng ta được.
Người này vẫn đang thở không ra hơi, lại tiếp tục nói:
- Không phải... Tô gia, cũng... không... phải Tiền gia. Là... Phó gia!
- Nói láo!
Hồng Chính Đạc không thể nhịn được liên tục chửi thề:
- Phó gia thế nào được? Phó gia sao có thể tham gia? Bọn chúng làm gì có khuê nữ để gả cho Tổng đốc?
- Vạn phần chắc chắn, Phó gia... Phó gia đã đưa tân nương vào phủ rồi.
Người này bất đắc dĩ nói:
- Người của Phó gia đã đứng hết trước cửa, tân nương cũng đã được dẫn vào rồi!
Tây Quan bảy họ: Tô, Hồng, Tiền, Phó, Triệu, Thủy, Trần. Đã khôi phục nguyên khí chỉ còn bốn gia tộc, những gia tộc khác vẫn bị ảnh hưởng nặng bởi chiến tranh. Gia chủ của Thủy gia và Triệu gia đã chết. Mặc dù hiện nay vẫn còn đủ bảy họ nhưng thực chất chỉ có bốn gia tộc Tô, Tiền, Hồng, Phó trong Đông Sơn tái khởi.
Lần đại hôn này của Sở Hoan đều liên quan đến ba gia tộc Tô, Hồng, Tiền. Mọi người đều bận rộn chuẩn bị, chỉ có Phó gia không có động tĩnh gì. Hơn nữa, mục đích chính của lần này chỉ có Tô, Tiền, Hồng. Ba gia tộc này thường xuyên thám thính động thái của đối phương.
Không ai có thể ngờ rằng Phó gia cũng tham gia. Đặc biệt, cuộc hôn nhân này Phó gia không hề có con gái để gả cho Tổng đốc.
Lúc này, nghe thấy người báo Phó gia tống thân, Hồng Chính Đạc chỉ cảm thấy vô cùng bất ngờ. Lâm Lang, Tố Nương, Đại Nhi đều là những người mà Sở Hoan đã có quan hệ từ trước. Lẽ nào, Phó gia không thuận mắt nên tìm một người trong tộc đến thay thế. Nhưng chuyện này quá sức tưởng tượng. Cho dù Phó gia có khuê nữ đưa đến sao Sở Hoan lại không cự tuyệt. Chuyện không thể tin nổi, con gái Phó gia cũng tham gia tống thân.
Hồng Chính Đạc chỉ cảm thấy sự tính quá sức li kỳ. Mặc dù hai người này đã nói chắc chắn như vậy nhưng gã vẫn không thể tin nổi, thúc giục đội tống thân, gia tăng tốc độ đến đó xem xem Phó gia đang diễn trò gì.
Giờ lành sắp đến, Lâm Lang đội mũ phượng hoàng, trùm chiếc khăn quàng vai. Theo tục lệ người Tây Bắc, nhất định phải có một vị tiền bối cõng ra khỏi gia môn, từ lúc ra khỏi gia môn đến khi bước vào nhà vợ không được dính bụi trần. Tô gia lão thất thấy việc nên làm, liền cõng Lâm Lang đến cửa chính. Nhưng vẫn chưa tới giờ lành nên không thể đưa ra khỏi cửa để đặt lên kiệu.
Tân nương, phù dâu, người hầu dâu đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Khách quý cũng đã đứng hết trong ngoài phủ nhìn về phía Tô Trọng Ngạn cõng Lâm Lang đứng ở trước cửa. Thật ra, mọi người đều biết, lúc này là lúc tận dụng thời gian, tránh để những gia tộc khác chiếm được trước.
Lâm Lang thân hình đầy đặn, mặt mày tròn trịa sáng sủa. Sức lực của Tô Trọng Ngạn cũng không phải hạng quá tốt. Mặc dù Lâm Lang không nặng lắm nhưng phải cõng thêm tân nương đứng trước cửa nhà một thời gian dài, sức lực ắt có hạn.
Lâm Lang đầu đội mũ phượng hoàng trùm chiếc khăn quàng vai, còn đeo thêm nhiều loại trang sức. Hôm nay, mặc dù là đang là mùa đông nhưng cũng được coi là ngày đẹp. Chiếc khăn đội đầu màu đỏ thẫm trùm lên đầu tân nương. Trong tộc có một vài đứa bé trai chạy vòng quanh hát hò. Tô Trọng Ngạn nhìn đồng hồ cát mấy lần, trong lòng đã có chút sốt ruột. Y là tử đệ thế gia, bình thường cũng chẳng phải làm việc nặng nhọc. Tô lão thái gia vì lo lắng để lỡ giờ lành nên đã để y đảm nhận việc cõng Lâm Lang. Nhưng đã đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, trán Tô Trọng Ngạn đã lấm tấm mồ hôi. Nhưng y biết, Lâm Lang mà y đang cõng trên lưng đối với Tô gia vô cùng quan trọng vậy nên lúc này có gãy chân, y cũng phải cố gắng. Chỉ cần hai chân Lâm Lang chạm đất cũng là điềm gở. Nếu như, làm xấu mặt Tô gia trước đông người như vậy, Tô lão thái gia ắt cũng chặt đứt cả hai chân của y.
Bỗng có tiếng chiêng vang lên, một người hét lớn:
- Thời giờ đã đến!
Tô lão thái gia nhìn chằm chằm vào đồng hồ cát, lập tức kêu lên:
- Mau ra cửa! Mau ra cửa!
Tô Trọng Ngạn nào dám chậm trễ, cố gắng hết sức chạy ra khỏi cửa phủ. Kiệu đã được mở ra, Tô Trọng Ngạn cõng tân nương chạy đến bên kiệu. Những người hầu kiệu lập tức giúp tân nương ngồi vào trong kiệu. Bên này tiếng trống vang lên, chòm râu của Tô lão thái gia rung lên, vội vàng nói :
- Khởi kiệu! Nhanh lên!
Một màn hiếm gặp lập tức xuất hiện trước mắt. Tân nương vừa bước vào kiệu, còn chưa kịp ngồi vững sáu tên khiêng kiệu thân thể cường tráng đã nhấc kiệu lên, vung chân vội chạy. Đằng sau là một đám người cũng vội vã theo sau, tay không ngừng khua chiêng đánh trống như thúc giục mọi người làm tròn chức trách. Những người hầu dâu cũng đều đã được chọn lọc kỹ càng, đều là những người phụ nữ khỏe mạnh, cũng vội vã chạy bám theo kiệu. Tô Trọng Ngạn nằm trong đội tống thân, cũng vội vã chạy theo đội tống thân. Hai chân y đã mềm nhũn cả ra nhưng lúc này đâu phải lúc nghỉ ngơi. Y thở mạnh, lấy hơi tiếp tục chạy lên phía trước.
Mấy tên thanh niên phía trước mở một đoạn đường nhỏ đến đường Minh Tuyền. Chỉ cần rẽ ba lần đường nữa là xong. Những người đi đường đều biết hôm nay là ngày đại hỷ của Tô gia, nhìn thấy đội tống thân chạy vội vàng như bay đều không nhịn được mà cười lớn lên.
Những người khua chiêng đánh trống vì tốc độ chạy nhanh quá nên nhịp điệu cũng đã loạn lên cả.
Trước khi đi, Tô lão thái gia đã dặn dò, đến đường Minh Tuyền không cần quan tâm gì cả, chỉ cần đến được đường thì vạn sự đại cát.
Rẽ vào hai con đường kia đã rất thuận lợi, chỉ cần rẽ thêm một con đường nữa sẽ đến đường Minh Tuyền, đột nhiên có tiếng lạ vọng đến, những người đi đầu tiên biến sắc.
Trên đường, không hiểu tại sao lại xuất hiện mười mấy con bò xếp thành một hàng ngang ngăn đường lại, ai cũng không thể đi qua.
Cừu Như Huyết giật mình, toàn đội không biết phải làm sao đành dừng lại. Tô Trọng Ngạn thở một hơi dài cố chạy lên trên, nhìn thấy những con bò xếp thành một hàng ngang như vậy nên vô cùng lo lắng. Hôm na đã mệt cả nửa ngày là để làm tốt lời dặn dò của lão thái gia. Y phải là người đầu tiên chạy đến đường Minh Tuyền.
Chuyện đã sắp thành đột nhiên xuất hiện mấy con bò cản đường, nếu làm lỡ thời giờ nhất định sẽ bị những gia tộc khác tranh trước. Thế chẳng hóa công sức trước đây của y như đổ sông đổ bể. Tô Trọng Ngạn vô cùng lo lắng,
vội nói:
- Mau đuổi những con bò này đi...!
Trong đội, một vài người đứng ra kéo bò. Những con bò này có tín loạn, nhất định không chịu di chuyển, cả đám người đến kéo cũng không thể mở được đường ra.
Tô Trọng Ngạn lau mồ hôi, không chịu được nữa chửi ầm lên:
- Không phải bọn Hồng gia thì ắt là bọn Tiền gia. Bọn khốn nạn! Cả tám đời nhà chúng thất đức. Đằng sau cũng đâu ít người của bọn chúng, Tô gia không cần tranh loạn ở Tây Bắc này nữa.
Lúc Tô Trọng Ngạn chửi ầm lên, con trai trưởng của Tiền Bá Di - Tiền Long Thiện cũng đang ở đoạn ngoặt chửi thề. Phủ đệ của cả ba gia tộc đều có đường rẽ đến đường Minh Tuyền.
Tiền gia cách Tổng đốc phủ gần nhất, vậy nên trong lòng luôn muốn giành thứ nhất. Tô lão thái gia và Tiền Bá Di cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, sớm đã sắp xếp. Tiền gia dường như cũng giống với Tô gia, để nghĩa huynh Tiền Long Thiện cõng Lâm Đại Nhi đợi ở cửa phủ, chỉ chờ thời gian đến sẽ lập tức xuất phát.
Trong lòng Tiền Long Thiện hiểu rõ, Lâm Đại Nhi bái Tiền Bá Di làm phụ thân, bản thân y chính là nghĩa huynh. Mặc dù không có quan hệ huyết thống những từ nay về sau, Lâm Đại Nhi là người Tiền gia.
Những gia tộc giàu có đều muốn tạo mối quan hệ tốt với Tổng đốc đại nhân - người nắm đại quyền Tây Quan – Sở Hoan. Nếu Tiền gia có quan hệ hôn nhân với Tổng đốc, phong quang của Lâm Đại Nhi có thể áp đảo những người khác trong cuộc hôn nhân này thì đây không chỉ là vinh quang của Lâm Đại Nhi mà còn là vinh quang của Tiền gia.
Y có lưng hùm vai gấu, không giống Tô Trọng Ngạn. Hôm nay y muốn đoạt giải nhất. Nhưng giữa đường đi đột nhiên cũng giống Tô gia, từ đâu xuất hiện mười mấy con bò cản đường.
Tô Trọng Ngạn nghĩ ngợi một lát, những con bò này không phải do Tiền gia thì chính là do Hồng gia giở trò. Tiền Long Thiện cũng nghĩ vậy, không phải Tô gia chắc chắn là Hồng gia. Hai người, mỗi người một ngả đường, đứng đó chửi thề.
Con thứ của Hồng Thắng Đào là Hồng Chính Đạc đang như gió dẫn đầu. Đội quân gia tộc này đi nhanh như bay, còn chưa đến đường Minh Tuyền, đã có người chạy tới báo:
- Nhị gia, hai gia tộc bên kia đều đang bị bò cản đường, chưa thể đi qua. Chúng ta mau tận dụng thời gian để đến trước bọn họ.
Hồng Chính Đạc mặt mày hớn hở, Kỳ Hoành ở bên cạnh không nhịn được liền nói:
- Nhị gia, lần này nếu bị bọn họ phát hiện, sau này chắc chắn sẽ đến phiền Hồng gia các người.
Hồng Chính Đạc hoàn toàn thất vọng:
- Kỳ huynh đệ, chẳng lẽ những con bò kia biết nói chuyện sao? Chúng biết nói cho bọn họ là do Hồng gia chúng ta làm sao? Không có chứng cứ, cho dù chúng có đi báo quan ta cũng không sợ.
Đoạn đường tống thân này, Kỳ Hồng đi đưa Tố Nương của Hồng gia.
Vì Hồng gia ở xa nên có chuẩn bị thế nào thì cũng không thể đến trước những gia tộc khác.
Hồng Thắng Đào tính tình nóng nảy, lại là người hiếu thắng. Trong mắt gã, Tố Nương là chính phòng, ngồi kiệu tám người khiêng. Nếu như bị tụt phía sau, Hồng gia nhất định chẳng còn mặt mũi nào.
Hồng Thắng Đào vì chuyện này mà đặc biệt mời những người có đầu óc trong gia tộc đến bàn bạc, mở một cuộc họp bí mật vô cùng quan trọng của gia tộc. Cuối cùng đã đồng nhất ý kiến để Hồng Chính Đạc sắp xếp chuyện bò cản đường. Mặc dù có chút không đường đường chính chính nhưng chỉ có cách đó là hữu dụng nhất.
Để thực hiện kế hoạch này, những con bò phải xuất hiện đúng thời cơ, thời điểm. Bọn họ đã thử đi thử lại đến ba lần. Đặc biệt là đường Cam Đoan, là đường chính dẫn đến đường Minh Tuyền. Hơn nữa, hai bên đường không hề có ngõ hẻm, bọn chúng muốn dẫn bò vào trong ngõ hẻm để mở đường cũng không được. Nếu đã không có đường chi bằng để những con bò này chui vào trong một nhà nào đó.
Dù đuổi được những con bò này đi, nhưng tốc độ di chuyển của chúng rất chậm, sẽ tốn không ít thời gian.
Phủ đệ của tam gia đều là những khu khá tốt trong Sóc Tuyền Đông Thành. Mặc dù, khoảng cách Tổng đốc phủ có sự khác biệt nhưng mức chênh lệch không hề lớn. Nếu khoảng cách quá lớn thì dù có trăm phương nghìn kế cũng đều sẽ vô ích. Vì vậy, tam gia đều có khả năng cạnh tranh.
Kỳ Hồng là người chuyên dẫn đội nghênh thân đến Hồng gia nghênh thân. Mặc dù chỉ có hai tiếng đồng hồ nhưng cũng được Hồng gia long trọng tiếp đãi, tiền lì xì cũng khá hậu hĩnh. Hơn nữa, Hồng gia cũng không hề giấu diếm Kỳ Hồng, nói hết với gã toàn bộ kế hoạch.
Thực ra, trong lòng gã dở khóc dở cười nhưng chuyện thế gia tranh giành vinh quang cũng là chuyện thường tình.
Hồng Chính Đạc cũng khá phóng khoáng. Chỉ trong vòng vẻn vẹn hai tiếng đồng hồ đã có thể xưng hô huynh đệ với Kỳ Hồng, chỉ hận là đã gặp nhau quá muộn.
Dưới sự sắp xếp tỉ mỉ cẩn thận của Hồng gia, cuối cùng cũng đến đường Minh Tuyền đầu tiên như dự đoán. Hơn nữa, lúc đó những đội nghênh thân của gia tộc khác còn chưa kịp đến nơi. Vòng sang đường chính đi vào Tổng đốc phủ, chỉ còn việc tiến đến đường Minh Tuyền. Lúc này, người của Hồng gia đã thở hổn hển nhưng cũng hiện ra nét mặt vui mừng của kẻ thắng. Mọi người vỗ tay chúc mừng giống như đã giành được chiến thắng kinh thiên động địa, thậm chí có người vui mừng đến rơi lệ.
Hồng Chính Đạc không dám chậm trễ. Nếu để những gia tộc đằng sau đuổi kịp sẽ không biết còn xảy ra chuyện gì. Cách an toàn nhất chính là nhanh chóng đưa tân nương đến Tổng đốc phủ. Đó mới chính là đại thành công.
Cuối đường Minh Tuyền, chỉ cần rẽ một đường nữa sẽ đến được Tổng đốc phủ.
Hồng Chính Đạc giơ cao hai tay, khích lệ mọi người cố gắng, chỉ còn đoạn đường cuối cùng này nữa thôi. Hồng gia trên dưới đều lấy lại tinh thần. Dưới sự dẫn đầu của Hồng Chính Đạc cả đoàn hùng dũng tiến về phía Tổng đốc phủ. Tiếng trống tiếng chiên rộn ràng náo nhiệt.
Quay lại, nhìn về phía cuối đường, hai gia tộc kia vẫn chưa có động tĩnh gì, Hồng Chính Đạc lấy làm vui mừng. Nhưng nhìn thấy hai người do Hồng gia phái đi thám thính tình hình đang chạy đến, mặt mày tái mét khiến Hồng Chính Đạc biến sắc. Gã đoán chắc đã có chuyện chẳng lành, liền vội vàng hỏi :
- Sao thế?
- Nhị gia, xảy ra chuyện rồi.
Một người vẻ mặt cầu xin, đáp:
- Bị...bị cướp rồi!
- Giữa ban ngày ban mặt, kẻ nào dám cướp đồ.
Hồng Chính Đạc phẫn nộ nói :
- Đến mức độ nào? Là ai?
- Không phải... Nhị gia... là đội tống thân. Chúng ta... chúng ta chậm chân rồi. Bị... bị người ta đến cướp trước rồi.
Người này thở hổn hển đáp.
- Nói láo!
Hồng Chính Đạc vẫn không thể tin:
- Hồng gia và Tô gia vẫn đang bị cản đường, sao có thể đến trước chúng ta được.
Người này vẫn đang thở không ra hơi, lại tiếp tục nói:
- Không phải... Tô gia, cũng... không... phải Tiền gia. Là... Phó gia!
- Nói láo!
Hồng Chính Đạc không thể nhịn được liên tục chửi thề:
- Phó gia thế nào được? Phó gia sao có thể tham gia? Bọn chúng làm gì có khuê nữ để gả cho Tổng đốc?
- Vạn phần chắc chắn, Phó gia... Phó gia đã đưa tân nương vào phủ rồi.
Người này bất đắc dĩ nói:
- Người của Phó gia đã đứng hết trước cửa, tân nương cũng đã được dẫn vào rồi!
Tây Quan bảy họ: Tô, Hồng, Tiền, Phó, Triệu, Thủy, Trần. Đã khôi phục nguyên khí chỉ còn bốn gia tộc, những gia tộc khác vẫn bị ảnh hưởng nặng bởi chiến tranh. Gia chủ của Thủy gia và Triệu gia đã chết. Mặc dù hiện nay vẫn còn đủ bảy họ nhưng thực chất chỉ có bốn gia tộc Tô, Tiền, Hồng, Phó trong Đông Sơn tái khởi.
Lần đại hôn này của Sở Hoan đều liên quan đến ba gia tộc Tô, Hồng, Tiền. Mọi người đều bận rộn chuẩn bị, chỉ có Phó gia không có động tĩnh gì. Hơn nữa, mục đích chính của lần này chỉ có Tô, Tiền, Hồng. Ba gia tộc này thường xuyên thám thính động thái của đối phương.
Không ai có thể ngờ rằng Phó gia cũng tham gia. Đặc biệt, cuộc hôn nhân này Phó gia không hề có con gái để gả cho Tổng đốc.
Lúc này, nghe thấy người báo Phó gia tống thân, Hồng Chính Đạc chỉ cảm thấy vô cùng bất ngờ. Lâm Lang, Tố Nương, Đại Nhi đều là những người mà Sở Hoan đã có quan hệ từ trước. Lẽ nào, Phó gia không thuận mắt nên tìm một người trong tộc đến thay thế. Nhưng chuyện này quá sức tưởng tượng. Cho dù Phó gia có khuê nữ đưa đến sao Sở Hoan lại không cự tuyệt. Chuyện không thể tin nổi, con gái Phó gia cũng tham gia tống thân.
Hồng Chính Đạc chỉ cảm thấy sự tính quá sức li kỳ. Mặc dù hai người này đã nói chắc chắn như vậy nhưng gã vẫn không thể tin nổi, thúc giục đội tống thân, gia tăng tốc độ đến đó xem xem Phó gia đang diễn trò gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.