Quyển 8 - Chương 929: Ôn dịch
Sa Mạc
21/01/2014
Sở Hoan ngây người một chút, lại cảm thấy cánh tay bị giữ chặt. Bạch
Hạt Tử tiến tới từ bên cạnh, kéo Sở Hoan qua bên, dùng thân chắn ngang
trước mặt Sở Hoan, trong mắt lộ vẻ kinh hãi.
- Đều tránh ra.
Bạch Hạt Tử bảo vệ trước người Sở Hoan, đưa tay vung vẩy, ý bảo binh sĩ bên người đứa bé tản ra:
- Không nên tới gần nó, nó… !
Môi Bạch Hạt Tử lạnh lẽo, dường như thấy được chuyện cực kỳ đáng sợ.
Cận Vệ Quân tránh ra phía sau, vẻ mặt đứa bé kia hoảng sợ co lại phía sau, khiếp đảm nhìn quan binh hùng dũng chung quanh. Đúng lúc này lại nghe được có người phía sau đứa trẻ hoảng sợ nói:
- Nó… nó gặp phải quỷ… thân thể bị quỷ cào rách, tất cả mọi người cẩn thận… !
Người kêu ra tiếng là một nông phụ, đang lui về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ.
Mấy dân chạy nạn đi tới từ phía sau, cầm côn gỗ trong tay, chỉ vào đứa bé kia:
- Đánh chết nó, đánh chết nó, nó muốn hại chết người đó… !
Sở Hoan dường như hiểu được cái gì, nhíu mày trầm giọng nói:
- Bạch Hạt Tử, ngươi nói xảy ra chuyện gì?
- Đại nhân nhìn xem cánh tay của nó, còn ở cổ.
Giọng Bạch Hạt Tử hơi biến đổi:
- Đó là dấu vết bị tay quỷ nắm vào, đứa bé này không sống được mấy ngày… !
- Tay quỷ cái gì?
Sở Hoan nhíu lông mày:
- Nó có bệnh… !
- Cho dù là bị quỷ nắm, hay là bị bệnh, đều sẽ chết người.
Bạch Hạt Tử run giọng nói:
- Rất nhiều người sẽ chết… !
Gã quay đầu nhìn Sở Hoan:
- Đại nhân, chúng ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này, không nên ở lại nơi này lâu!
Dân chạy nạn dùng côn bổng trong tay vung vẩy về phía đứa bé kia, lại không dám đến gần. Đứa bé kia vốn sợ run người, trong mắt lộ vẻ mờ mịt, nhưng mắt thấy các nạn dân hung hăn trợn mắt nhìn mình, dường như nó cũng ý thức được nguy hiểm của mình. Nó đột nhiên bò dậy từ mặt đất, vung hai chân bỏ chạy. Một dân chạy nạn lớn tuổi một chút kêu lên:
- Không thể để nó rời đi, nó muốn hại chết rất nhiều người, đánh chết nó, đốt nó đi… !
Người này dường như có chút uy tín, có rất nhiều người không quan tâm cầu ăn uống với đội ngũ, đi theo đằng sau đứa bé kia, gào thét đuổi tới.
Sở Hoan nhìn thấy tình cảnh như thế, nếu không quan tâm, kết cục của đứa bé kia chắc chắn vô cùng thê thảm. Hắn muốn ngăn cản, chưa hạ lệnh, giọng Đỗ Phụ Công đã truyền tới từ bên cạnh:
- Đại nhân, ngài không cứu được nó, chết trong tay những người dân này, đối với đứa bé kia mà nói chưa hẳn không phải là một loại giải thoải… !
Sở Hoan quay đầu qua, thấy Đỗ Phụ Công ngưng trọng đứng bên cạnh mình, nhíu mày hỏi:
- Cớ sao Đỗ tiên sinh nói ra lời này?
- Cái gọi là quỷ nắm, chỉ là suy nghĩ của ngu dân.
Đỗ Phụ Công nhẹ giọng thở dài:
- Thế nhưng đứa bé kia mắc ôn dịch, bệnh nguy kịch, cho dù Hoa Đà tái thế, nó cũng không sống nổi. Nếu như ta nói không sai, tiếp theo thân thể nó sẽ nhanh chóng thối rữa, mùi hôi không chịu nổi, chịu đựng đau đớn giày vò mới có thể bi thảm chết đi… Nếu là như vậy, chết ngay bây giờ lại là một loại may mắn.
Thân thể Sở Hoan run lên, thất thanh nói:
- Ôn dịch?
Đỗ Phụ Công chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn màn trời khô vàng, thở dài:
- Sau tai nạn lớn tất có đại dịch… Tây Bắc chiến loạn, nhiều người chết như vậy, rất nhiều thi thể thậm chí không được chôn cất, đều vứt bỏ nơi hoang dã, mặc kệ hư thối… Đại nhân, sợ rằng vị Tổng đốc Quan Tây của ngài khó làm hơn rất cả Tổng đốc trong thiên hạ.
Sở Hoan năm hai tay, thấp giọng nói:
- Ý của Đỗ tiên sinh là, thông thường sẽ phát sinh ôn dịch quy mô lớn?
- Xem ra đã không cách nào tránh khỏi.
Đỗ Phụ Công chậm rãi nói:
- Hơn hai mươi năm trước, sau đại chiến Xuyên Trung Đạo, cũng vứt xác khắp nơi không kịp xử lý, sau này cũng xảy ra một trận ôn dịch, thời gian kéo dài rất lâu, chết hơn mấy vạn người… !
Sở Hoan cau mày nói:
- Vậy… vậy sau này làm sao khống chế được?
- May mắn thế gia Dược Vương ra tay, mới cản một tràng hạo kiếp lớn hơn.
Đỗ Phụ Công đáp.
- Thế gia Dược Vương?
- Chẳng lẽ đại nhân không biết Trương gia Dược Vương?
Đỗ Phụ Công ngạc nhiên nói:
- Đây chính là danh môn truyền thừa từ thời Hán, tổ tiên bọn họ là Trương Trọng Cảnh, được xưng là Y Thánh!
- Ồ?
Sở Hoan nghe được cái tên Trương Trọng Cảnh, lập tức nhớ tới hai đại danh y triều Hán, Hoa Đà cùng Trương Trọng Cảnh. Sở Hoan có thể quên điều gì, nhưng hai người này lại nhớ rõ:
- Trương Trọng Cảnh còn có hậu nhân?
Đỗ Phụ Công nhịn không được bật cười:
- Đại nhân nói đùa rồi, hắn chẳng những có hậu nhân, hơn nữa từng có thời gian con cháu hắn thịnh vượng. Chẳng qua con đường y thuật do dòng dõi chính thức của hắn truyền thừa, ở triều Ngô, con cháu Trương Trọng Cảnh được phong làm thế gia Dược Vương, vẫn lưu truyền tới giờ. Nghe nói thế gia Dược Vương gia phong nghiêm khắc, hành y tế thế, thanh danh rất tốt. Vốn Trương thị vẫn luôn ở tại Nam Dương, đến tiền triều, gia chủ thế gia Dược Vương Trương Xử Cơ đi Thục Trung một chuyến, cũng chính là Xuyên Trung Đạo lúc đó, liền thích nơi đó, chuyển nhà dời đến Xuyên Trung, từ nay về sau liền đặt chân ở Xuyên Trung.
Sở Hoan biết rõ Đỗ Phụ Công học rộng tài cao, gã rõ như lòng bàn tay tình hình thực tế của thế gia Dược Vương, Sở Hoan cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn nghe được Đỗ Phụ Công tiếp tục nói:
- Sau đó Thiên Thục Quốc dựng nước tại Thục Trung, Trương thị gia tộc cũng thuộc sự quản lý của Thiên Thục Quốc, Quốc quân Thiên Thục hết sức tôn kính thế gia Dược Vương, phong gia chủ lúc đó là Trương Nhất Dương thành Đại y quan Thiên Thục Quốc, hơn nữa còn ban thưởng nhiều thứ, chẳng qua cuối cùng Trương Nhất Dương cự tuyệt ban thưởng, thịnh tình không thể chối từ, giữ lại danh tiếng Đại y quan, chính là Trương Nhất Dương dẫn theo cao thủ hạnh lâm chặn đứng ôn dịch lan tràn tại Xuyên Trung… !
Sở Hoan cau mày nói:
- Tiên sinh nói là, Tây Quan hiện giờ, cũng sẽ phát sinh trận ôn dịch lớn giống như Xuyên Trung trước kia?
- Thật ra Đỗ mỗ vẫn luôn lo lắng chuyện này xảy ra.
Đỗ Phụ Công đáp:
- Đỗ mỗ cũng thường xuyên nghe ngóng tình hình thực tế của Tây Bắc, mãi cũng không nghe được Tây Bắc bùng lên ôn dịch, càng như thế Đỗ mỗ càng lo lắng trong lòng, loại chuyện ôn dịch này vốn là đột nhiên bùng phát, lan tràn nhanh chóng, chậm chạp không bùng nổ, một khi bùng phát, hậu quả chắc chắn không tưởng tượng được, sự khủng bố của bệnh dịch cũng không hề bình thường… !
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:
- Tiên sinh đã sớm dự liệu Tây Bắc sẽ phát sinh ôn dịch?
- Đỗ mỗ hi vọng không có, nhưng mà… người Tây Lương giết vào quan nội, Đỗ mỗ chưa từng nghĩ tới họ sẽ an táng thỏa đáng tướng sĩ cùng dân chúng chết trận.
Đỗ Phụ Công thần sắc nghiêm nghị nói:
- Chỉ cần chưa xử lý thỏa đáng thi thể sau trận chiến, như vậy ôn dịch chắc chắn sẽ xảy ra. Đại nhân, mấy ngày nay chúng ta cũng trông thấy, ven đường có nhiều thi thể lộ ra, cho dù có nhiều nơi tập trung chôn chất thi thể, nhưng vô cùng qua loa, thậm chí ngay cả thi thể cũng không chôn xong hoàn toàn. Đại nhân, tình hình như vậy, nếu không phát sinh bệnh dịch, vậy đúng là đã gặp quỷ.
- Tiên sinh, thế gia Dược Vương đã từng có kinh nghiệm xử lý bệnh dịch, ta lập tức phái người tới kinh thành, dâng tấu chương, khẩn cầu triều đình lập tức điều động thế gia Dược Vương tới Tây Bắc, giúp Tây Bắc vượt qua cửa ải khó khăn này.
Sở Hoan biết rõ, một khi bệnh dịch phát sinh, không thể khống chế hữu hiệu, như vậy tốc độ lan tràn của bệnh dịch sẽ vô cùng kinh khủng, sợ rằng không bao lâu toàn bộ Tây Bắc sắp trở thành địa ngục.
Đỗ Phụ Công lắc đầu nói:
- Chỉ sợ triều đình cũng không động được thế gia Dược Vương!
- Ồ?
Sở Hoan cau này hỏi:
- Đó là vì sao?
- Bởi vì thế gia Dược Vương đã biến mất.
Đỗ Phụ Công thở dài:
- Sau khi Thiên Thục Quốc bị thiết kỵ Đại Tần công giết, thế gia Dược Vương cũng biến mất theo sự diệt vong của Thiên Thục Quốc, từ đó về sau chưa có ai nghe được chuyện thế gia Dược Vương… !
Dựa theo phân phó của Sở Hoan, đội ngũ lấy một ít lương khô từ trên xe, phân phát cho dân chúng cản trên đường, lúc này sắc trời đã tối, vì lý do an toàn, Hiên Viên Thắng Tài đi tới khẩn cầu Sở Hoan lập tức khởi hành, không thể chậm trễ trên đường. Sở Hoan phân phó mọi người tiếp tục lên đường, nghĩ tới tay Tố Nương bị cào, hắn liền lên xe ngựa của Tố Nương, nhìn thấy Liên Hoa đã tìm khăn vải sạch sẽ băng bó tay cho Tố Nương.
Đôi mày thanh tú của Tố Nương cau lại, thấy Sở Hoan lên xe, lông mày mới hơi giãn ra. Sở Hoan ngồi xuống bên cạnh Tố Nương, nhẹ giọng hỏi:
- Tay còn đau không?
Tố Nương nghe giọng nói mềm mỏng của Sở Hoan, trong lòng ấm áp. Nàng lắc đầu nói:
- Không có chuyện gì, Nhị… Lão gia không cần lo lắng… !
Nghĩ tới cái gì, nàng hỏi:
- Đứa bé vừa rồi đi nơi nào? Vừa rồi có khiến nó sợ hay không? Nó đột nhiên kéo rèm xe ra, ta… ta rất hoảng sợ, cho nên dùng tay đẩy nó xuống, thế nhưng… thế nhưng nó cào rách tay ta… Nó ngã xuống từ trên xe, có tổn thương hay không?
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Nàng không cần lo lắng, nó rất khỏe.
Nhưng hắn lại thở dài trong lòng, có lẽ thật sự như lời Đỗ Phụ Công nói, đối với đứa trẻ đã bệnh nặng mà nói, sớm rời đi, sớm giải thoát.
Hiện giờ hắn chỉ lo lắng tiếp theo một khi Tây Quan Đạo thật sự nhanh chóng lan tràn ôn dịch, mình nên ứng phó thế nào, mọi chuyện của Tây Quan Đạo mất trật tự, trên đường Sở Hoan vốn tâm phiền ý loạn, hiện giờ lại xuất hiện ôn dịch, giống như một thanh lợi kiếm treo trên đầu Sở Hoan, điều này khiến cho Sở Hoan hơi nôn nóng trong lòng.
Đêm xuống, Cận Vệ Quân đề phòng càng thêm sâm nghiêm, xe ngựa ở trung tâm, chung quanh đều là kỵ binh Cận Vệ, tất cả đều một tay nắm cương ngựa, một tay đặt tại chuôi đao, chuẩn bị tùy thời ứng phó bất trắc, mặc dù đã cuối tháng năm rồi, nhưng gió đêm Tây Bắc vẫn hơi lạnh, đặc biệt trong gió xoáy theo cát mịn, quét trên mặt thật sự hơi đau rát.
Trước đó Hiên Viên Thắng Tài đã phái vài tên trinh sát tới huyện thành Thanh Đường báo tin, đến lúc nửa đêm Sở Hoan liền nghe được giọng Hiên Viên Thắng Tài truyền đến từ phía trước:
- Đại nhân, phía trước chính là huyện thành Thanh Đường, dường như có người đang chờ đón ở cửa thành.
Sở Hoan thúc ngựa tiến lên, tới phía trước đội ngũ, nhìn thấy từ xa xuất hiện ánh lửa sáng, trong ngọn lửa trông thấy một tòa thành đất, tường thành không hề cao, đúng như đa số thành trì Tây Bắc, dùng đất đá xây dựng lên, cửa thành chế tạo bằng gỗ lớn, cổng cũng không cao lắm. Tây Bắc không sánh được với quan nội, tường thành cao lớn chắc chắn, ở khu Quan Tây, huyện thành nhỏ quy mô nhỏ hơn huyện thành trong quan rất nhiều.
- Tổng đốc đại nhân, Tổng đốc đại nhân, Tổng đốc đại nhân ở nơi nào?
Một giọng nói truyền tới, ánh lửa sáng nhanh chóng di chuyển tới nơi này:
- Hạ quan Huyện lệnh huyện Thanh Đường Chu Nhân Khang không biết Tổng đốc đại nhân đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa, kính xin đại nhân thứ tội!
Sau lưng vị Chu Huyện lệnh này, một đám người đi theo, đó là Huyện thừa, Chủ bạc, Lục phòng kinh thừa, Học quan tuần kiểm vân vân, quan lại lớn nhỏ trong huyện, tới gần liền quỳ rạp xuống đất.
- Đứng cả lên, là bổn quan quấy rầy các ngươi.
Sở Hoan dắt cương ngựa, ngồi trên lưng ngựa, đưa tay ra lệnh chúng quan đứng dậy.
- Không quấy rầy, không quấy rầy, Tổng đốc đại nhân đại giá quang lâm, vinh hạnh cho kẻ hèn này.
Chu Huyện lệnh vội đáp:
- Nhận được thượng sai thông báo, hạ quan đã dọn khỏi hàn xá, phái người quét dọn sạch sẽ, kính xin Tổng đốc đại nhân cùng phu nhân ngủ lại hàn xá!
- Đều tránh ra.
Bạch Hạt Tử bảo vệ trước người Sở Hoan, đưa tay vung vẩy, ý bảo binh sĩ bên người đứa bé tản ra:
- Không nên tới gần nó, nó… !
Môi Bạch Hạt Tử lạnh lẽo, dường như thấy được chuyện cực kỳ đáng sợ.
Cận Vệ Quân tránh ra phía sau, vẻ mặt đứa bé kia hoảng sợ co lại phía sau, khiếp đảm nhìn quan binh hùng dũng chung quanh. Đúng lúc này lại nghe được có người phía sau đứa trẻ hoảng sợ nói:
- Nó… nó gặp phải quỷ… thân thể bị quỷ cào rách, tất cả mọi người cẩn thận… !
Người kêu ra tiếng là một nông phụ, đang lui về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ.
Mấy dân chạy nạn đi tới từ phía sau, cầm côn gỗ trong tay, chỉ vào đứa bé kia:
- Đánh chết nó, đánh chết nó, nó muốn hại chết người đó… !
Sở Hoan dường như hiểu được cái gì, nhíu mày trầm giọng nói:
- Bạch Hạt Tử, ngươi nói xảy ra chuyện gì?
- Đại nhân nhìn xem cánh tay của nó, còn ở cổ.
Giọng Bạch Hạt Tử hơi biến đổi:
- Đó là dấu vết bị tay quỷ nắm vào, đứa bé này không sống được mấy ngày… !
- Tay quỷ cái gì?
Sở Hoan nhíu lông mày:
- Nó có bệnh… !
- Cho dù là bị quỷ nắm, hay là bị bệnh, đều sẽ chết người.
Bạch Hạt Tử run giọng nói:
- Rất nhiều người sẽ chết… !
Gã quay đầu nhìn Sở Hoan:
- Đại nhân, chúng ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này, không nên ở lại nơi này lâu!
Dân chạy nạn dùng côn bổng trong tay vung vẩy về phía đứa bé kia, lại không dám đến gần. Đứa bé kia vốn sợ run người, trong mắt lộ vẻ mờ mịt, nhưng mắt thấy các nạn dân hung hăn trợn mắt nhìn mình, dường như nó cũng ý thức được nguy hiểm của mình. Nó đột nhiên bò dậy từ mặt đất, vung hai chân bỏ chạy. Một dân chạy nạn lớn tuổi một chút kêu lên:
- Không thể để nó rời đi, nó muốn hại chết rất nhiều người, đánh chết nó, đốt nó đi… !
Người này dường như có chút uy tín, có rất nhiều người không quan tâm cầu ăn uống với đội ngũ, đi theo đằng sau đứa bé kia, gào thét đuổi tới.
Sở Hoan nhìn thấy tình cảnh như thế, nếu không quan tâm, kết cục của đứa bé kia chắc chắn vô cùng thê thảm. Hắn muốn ngăn cản, chưa hạ lệnh, giọng Đỗ Phụ Công đã truyền tới từ bên cạnh:
- Đại nhân, ngài không cứu được nó, chết trong tay những người dân này, đối với đứa bé kia mà nói chưa hẳn không phải là một loại giải thoải… !
Sở Hoan quay đầu qua, thấy Đỗ Phụ Công ngưng trọng đứng bên cạnh mình, nhíu mày hỏi:
- Cớ sao Đỗ tiên sinh nói ra lời này?
- Cái gọi là quỷ nắm, chỉ là suy nghĩ của ngu dân.
Đỗ Phụ Công nhẹ giọng thở dài:
- Thế nhưng đứa bé kia mắc ôn dịch, bệnh nguy kịch, cho dù Hoa Đà tái thế, nó cũng không sống nổi. Nếu như ta nói không sai, tiếp theo thân thể nó sẽ nhanh chóng thối rữa, mùi hôi không chịu nổi, chịu đựng đau đớn giày vò mới có thể bi thảm chết đi… Nếu là như vậy, chết ngay bây giờ lại là một loại may mắn.
Thân thể Sở Hoan run lên, thất thanh nói:
- Ôn dịch?
Đỗ Phụ Công chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn màn trời khô vàng, thở dài:
- Sau tai nạn lớn tất có đại dịch… Tây Bắc chiến loạn, nhiều người chết như vậy, rất nhiều thi thể thậm chí không được chôn cất, đều vứt bỏ nơi hoang dã, mặc kệ hư thối… Đại nhân, sợ rằng vị Tổng đốc Quan Tây của ngài khó làm hơn rất cả Tổng đốc trong thiên hạ.
Sở Hoan năm hai tay, thấp giọng nói:
- Ý của Đỗ tiên sinh là, thông thường sẽ phát sinh ôn dịch quy mô lớn?
- Xem ra đã không cách nào tránh khỏi.
Đỗ Phụ Công chậm rãi nói:
- Hơn hai mươi năm trước, sau đại chiến Xuyên Trung Đạo, cũng vứt xác khắp nơi không kịp xử lý, sau này cũng xảy ra một trận ôn dịch, thời gian kéo dài rất lâu, chết hơn mấy vạn người… !
Sở Hoan cau mày nói:
- Vậy… vậy sau này làm sao khống chế được?
- May mắn thế gia Dược Vương ra tay, mới cản một tràng hạo kiếp lớn hơn.
Đỗ Phụ Công đáp.
- Thế gia Dược Vương?
- Chẳng lẽ đại nhân không biết Trương gia Dược Vương?
Đỗ Phụ Công ngạc nhiên nói:
- Đây chính là danh môn truyền thừa từ thời Hán, tổ tiên bọn họ là Trương Trọng Cảnh, được xưng là Y Thánh!
- Ồ?
Sở Hoan nghe được cái tên Trương Trọng Cảnh, lập tức nhớ tới hai đại danh y triều Hán, Hoa Đà cùng Trương Trọng Cảnh. Sở Hoan có thể quên điều gì, nhưng hai người này lại nhớ rõ:
- Trương Trọng Cảnh còn có hậu nhân?
Đỗ Phụ Công nhịn không được bật cười:
- Đại nhân nói đùa rồi, hắn chẳng những có hậu nhân, hơn nữa từng có thời gian con cháu hắn thịnh vượng. Chẳng qua con đường y thuật do dòng dõi chính thức của hắn truyền thừa, ở triều Ngô, con cháu Trương Trọng Cảnh được phong làm thế gia Dược Vương, vẫn lưu truyền tới giờ. Nghe nói thế gia Dược Vương gia phong nghiêm khắc, hành y tế thế, thanh danh rất tốt. Vốn Trương thị vẫn luôn ở tại Nam Dương, đến tiền triều, gia chủ thế gia Dược Vương Trương Xử Cơ đi Thục Trung một chuyến, cũng chính là Xuyên Trung Đạo lúc đó, liền thích nơi đó, chuyển nhà dời đến Xuyên Trung, từ nay về sau liền đặt chân ở Xuyên Trung.
Sở Hoan biết rõ Đỗ Phụ Công học rộng tài cao, gã rõ như lòng bàn tay tình hình thực tế của thế gia Dược Vương, Sở Hoan cũng không cảm thấy kỳ quái, hắn nghe được Đỗ Phụ Công tiếp tục nói:
- Sau đó Thiên Thục Quốc dựng nước tại Thục Trung, Trương thị gia tộc cũng thuộc sự quản lý của Thiên Thục Quốc, Quốc quân Thiên Thục hết sức tôn kính thế gia Dược Vương, phong gia chủ lúc đó là Trương Nhất Dương thành Đại y quan Thiên Thục Quốc, hơn nữa còn ban thưởng nhiều thứ, chẳng qua cuối cùng Trương Nhất Dương cự tuyệt ban thưởng, thịnh tình không thể chối từ, giữ lại danh tiếng Đại y quan, chính là Trương Nhất Dương dẫn theo cao thủ hạnh lâm chặn đứng ôn dịch lan tràn tại Xuyên Trung… !
Sở Hoan cau mày nói:
- Tiên sinh nói là, Tây Quan hiện giờ, cũng sẽ phát sinh trận ôn dịch lớn giống như Xuyên Trung trước kia?
- Thật ra Đỗ mỗ vẫn luôn lo lắng chuyện này xảy ra.
Đỗ Phụ Công đáp:
- Đỗ mỗ cũng thường xuyên nghe ngóng tình hình thực tế của Tây Bắc, mãi cũng không nghe được Tây Bắc bùng lên ôn dịch, càng như thế Đỗ mỗ càng lo lắng trong lòng, loại chuyện ôn dịch này vốn là đột nhiên bùng phát, lan tràn nhanh chóng, chậm chạp không bùng nổ, một khi bùng phát, hậu quả chắc chắn không tưởng tượng được, sự khủng bố của bệnh dịch cũng không hề bình thường… !
Sở Hoan ngạc nhiên hỏi:
- Tiên sinh đã sớm dự liệu Tây Bắc sẽ phát sinh ôn dịch?
- Đỗ mỗ hi vọng không có, nhưng mà… người Tây Lương giết vào quan nội, Đỗ mỗ chưa từng nghĩ tới họ sẽ an táng thỏa đáng tướng sĩ cùng dân chúng chết trận.
Đỗ Phụ Công thần sắc nghiêm nghị nói:
- Chỉ cần chưa xử lý thỏa đáng thi thể sau trận chiến, như vậy ôn dịch chắc chắn sẽ xảy ra. Đại nhân, mấy ngày nay chúng ta cũng trông thấy, ven đường có nhiều thi thể lộ ra, cho dù có nhiều nơi tập trung chôn chất thi thể, nhưng vô cùng qua loa, thậm chí ngay cả thi thể cũng không chôn xong hoàn toàn. Đại nhân, tình hình như vậy, nếu không phát sinh bệnh dịch, vậy đúng là đã gặp quỷ.
- Tiên sinh, thế gia Dược Vương đã từng có kinh nghiệm xử lý bệnh dịch, ta lập tức phái người tới kinh thành, dâng tấu chương, khẩn cầu triều đình lập tức điều động thế gia Dược Vương tới Tây Bắc, giúp Tây Bắc vượt qua cửa ải khó khăn này.
Sở Hoan biết rõ, một khi bệnh dịch phát sinh, không thể khống chế hữu hiệu, như vậy tốc độ lan tràn của bệnh dịch sẽ vô cùng kinh khủng, sợ rằng không bao lâu toàn bộ Tây Bắc sắp trở thành địa ngục.
Đỗ Phụ Công lắc đầu nói:
- Chỉ sợ triều đình cũng không động được thế gia Dược Vương!
- Ồ?
Sở Hoan cau này hỏi:
- Đó là vì sao?
- Bởi vì thế gia Dược Vương đã biến mất.
Đỗ Phụ Công thở dài:
- Sau khi Thiên Thục Quốc bị thiết kỵ Đại Tần công giết, thế gia Dược Vương cũng biến mất theo sự diệt vong của Thiên Thục Quốc, từ đó về sau chưa có ai nghe được chuyện thế gia Dược Vương… !
Dựa theo phân phó của Sở Hoan, đội ngũ lấy một ít lương khô từ trên xe, phân phát cho dân chúng cản trên đường, lúc này sắc trời đã tối, vì lý do an toàn, Hiên Viên Thắng Tài đi tới khẩn cầu Sở Hoan lập tức khởi hành, không thể chậm trễ trên đường. Sở Hoan phân phó mọi người tiếp tục lên đường, nghĩ tới tay Tố Nương bị cào, hắn liền lên xe ngựa của Tố Nương, nhìn thấy Liên Hoa đã tìm khăn vải sạch sẽ băng bó tay cho Tố Nương.
Đôi mày thanh tú của Tố Nương cau lại, thấy Sở Hoan lên xe, lông mày mới hơi giãn ra. Sở Hoan ngồi xuống bên cạnh Tố Nương, nhẹ giọng hỏi:
- Tay còn đau không?
Tố Nương nghe giọng nói mềm mỏng của Sở Hoan, trong lòng ấm áp. Nàng lắc đầu nói:
- Không có chuyện gì, Nhị… Lão gia không cần lo lắng… !
Nghĩ tới cái gì, nàng hỏi:
- Đứa bé vừa rồi đi nơi nào? Vừa rồi có khiến nó sợ hay không? Nó đột nhiên kéo rèm xe ra, ta… ta rất hoảng sợ, cho nên dùng tay đẩy nó xuống, thế nhưng… thế nhưng nó cào rách tay ta… Nó ngã xuống từ trên xe, có tổn thương hay không?
Sở Hoan lắc đầu cười nói:
- Nàng không cần lo lắng, nó rất khỏe.
Nhưng hắn lại thở dài trong lòng, có lẽ thật sự như lời Đỗ Phụ Công nói, đối với đứa trẻ đã bệnh nặng mà nói, sớm rời đi, sớm giải thoát.
Hiện giờ hắn chỉ lo lắng tiếp theo một khi Tây Quan Đạo thật sự nhanh chóng lan tràn ôn dịch, mình nên ứng phó thế nào, mọi chuyện của Tây Quan Đạo mất trật tự, trên đường Sở Hoan vốn tâm phiền ý loạn, hiện giờ lại xuất hiện ôn dịch, giống như một thanh lợi kiếm treo trên đầu Sở Hoan, điều này khiến cho Sở Hoan hơi nôn nóng trong lòng.
Đêm xuống, Cận Vệ Quân đề phòng càng thêm sâm nghiêm, xe ngựa ở trung tâm, chung quanh đều là kỵ binh Cận Vệ, tất cả đều một tay nắm cương ngựa, một tay đặt tại chuôi đao, chuẩn bị tùy thời ứng phó bất trắc, mặc dù đã cuối tháng năm rồi, nhưng gió đêm Tây Bắc vẫn hơi lạnh, đặc biệt trong gió xoáy theo cát mịn, quét trên mặt thật sự hơi đau rát.
Trước đó Hiên Viên Thắng Tài đã phái vài tên trinh sát tới huyện thành Thanh Đường báo tin, đến lúc nửa đêm Sở Hoan liền nghe được giọng Hiên Viên Thắng Tài truyền đến từ phía trước:
- Đại nhân, phía trước chính là huyện thành Thanh Đường, dường như có người đang chờ đón ở cửa thành.
Sở Hoan thúc ngựa tiến lên, tới phía trước đội ngũ, nhìn thấy từ xa xuất hiện ánh lửa sáng, trong ngọn lửa trông thấy một tòa thành đất, tường thành không hề cao, đúng như đa số thành trì Tây Bắc, dùng đất đá xây dựng lên, cửa thành chế tạo bằng gỗ lớn, cổng cũng không cao lắm. Tây Bắc không sánh được với quan nội, tường thành cao lớn chắc chắn, ở khu Quan Tây, huyện thành nhỏ quy mô nhỏ hơn huyện thành trong quan rất nhiều.
- Tổng đốc đại nhân, Tổng đốc đại nhân, Tổng đốc đại nhân ở nơi nào?
Một giọng nói truyền tới, ánh lửa sáng nhanh chóng di chuyển tới nơi này:
- Hạ quan Huyện lệnh huyện Thanh Đường Chu Nhân Khang không biết Tổng đốc đại nhân đại giá quang lâm, không đón tiếp từ xa, kính xin đại nhân thứ tội!
Sau lưng vị Chu Huyện lệnh này, một đám người đi theo, đó là Huyện thừa, Chủ bạc, Lục phòng kinh thừa, Học quan tuần kiểm vân vân, quan lại lớn nhỏ trong huyện, tới gần liền quỳ rạp xuống đất.
- Đứng cả lên, là bổn quan quấy rầy các ngươi.
Sở Hoan dắt cương ngựa, ngồi trên lưng ngựa, đưa tay ra lệnh chúng quan đứng dậy.
- Không quấy rầy, không quấy rầy, Tổng đốc đại nhân đại giá quang lâm, vinh hạnh cho kẻ hèn này.
Chu Huyện lệnh vội đáp:
- Nhận được thượng sai thông báo, hạ quan đã dọn khỏi hàn xá, phái người quét dọn sạch sẽ, kính xin Tổng đốc đại nhân cùng phu nhân ngủ lại hàn xá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.