Quyển 3 - Chương 552: Pháp danh
Sa Mạc
02/08/2013
Quỷ đại sư muốn Sở Hoan suốt đời vì Phật môn hộ pháp. Sở Hoan nghe nói trở thành Phật tử, ngay lập tức nghĩ rằng sẽ phải xuất gia làm hòa thượng.
Sở Hoan tuyệt đối không thể ngờ Quỷ đại sư lại đưa ra điều kiện khó thực hiện đến thế. Trong lúc đó, ngơ ngác không biết nên nói gì.
Quỷ đại sư chậm rãi nói:
- Độc bò cạp đã lan truyền khắp toàn thân nữ thí chủ, dựa theo lẽ thường, sớm đã bỏ mạng. Tuy nhiên, trong cơ thể nữ thí chủ đã có sẵn độc tính, không biết là ai đã hạ độc.
- Hạ độc?
Sở Hoan biến sắc.
Trác Nhan Luân cũng từng nói, nếu như người thường trúng độc bò cạp, tuyệt đối không thể sống trong thời gian lâu như vậy. Lúc ấy hắn còn tưởng là nhờ Mị Nương có võ công, thể chất khác với người thường, nên mới cầm cự được cho tới lúc này.
Bây giờ nghe Quỷ đại sư nói như vậy, Sở Hoan mới hiểu, trước khi bị bò cạp cắn, Mị Nương đã sớm bị người khác hạ độc. Cũng chính vì trong cơ thể đã có độc, lấy độc trị độc, nên nàng mới tránh thoát một kiếp.
Quỷ đại sư chăm chú nhìn Sở Hoan:
- Độc bò cạp Bạch Hổ và độc cũ trộn vào nhau tạo thành một loại độc mới, hiện giờ ta đã dùng phương pháp hỏa luyện đè nén hai loại độc này. Nhưng giải trừ hoàn toàn thì không phải một sớm một chiều. Độc bò cạp Bạch Hổ trong người tuy sẽ không lập tức phát tác, nhưng một khi phát tác, thì còn mạnh hơn lang hơn hổ, không có thuốc nào chữa được. Mà loại độc trước đó trong người của nữ thí chủ lại rất bí ẩn, thậm chí, nàng ta không hề có cảm giác mình trúng độc, theo ta đoán, kỳ độc này đã ở trong cơ thể nàng hơn năm năm.
Sở Hoan nhăn mày lại.
- Nữ thí chủ hẳn là hằng năm đều phải dùng giải dược.
Quỷ đại sư giọng nói vẫn khàn khàn, có vẻ như rất yếu ớt:
- Loại độc tính này nếu không phát tác thì thôi, một khi phát tác, không nhẹ hơn độc bọ cạp Bạch Hổ. Độc bò cạp Bạch Hổ sau khi tiến vào cơ thể, đánh thức loại độc cũ, hai loại độc tính đồng thời phát tác. Cũng bởi vì hai loại độc này đều cực mạnh nên mới có thể áp chế nhau.
- Thì ra là thế.
Sở Hoan lúc này mới thấy sợ. Nếu không phải vì trong cơ thể Mị Nương vốn đã bị nhiễm độc, lúc này chỉ sợ mỹ nhân này đã ngọc nát hương tan.
- Hôm nay ngươi tới đây, sinh mệnh của nữ thí chủ đã bị đe dọa. Nhưng không phải do độc Bạch Hổ mà là do độc tính trong cơ thể.
Quỷ đại sư hiển nhiên rất giỏi về độc dược:
- Hai loại kịch độc trong cơ thể áp chế nhau, nhưng độc tính bò cạp cuối cùng yếu hơn một chút, nên bị độc tính trong cơ thể ăn mòn. Phương pháp hỏa liệt này, chỉ có thể khiến hai loại độc này duy trì trạng thái cân bằng, cũng không thanh trừ toàn bộ. Nếu muốn giải độc, nhất định phải đồng thời giải trừ hai loại độc tính, một khi lại chênh lệch, dù là độc tính nào mạnh hơn một chút thì nữ thí chủ cũng sẽ chết.
- Hết thảy làm phiền đại sư.
Sở Hoan thành khẩn nói:
- Đại sư đại từ đại bi, kính xin người ra tay cứu giúp.
Quỷ đại sư khẽ vuốt cằm:
- Ta chỉ còn sống nửa năm nữa, trước khi chết, hai loại độc tính này sẽ phải được loại bỏ rồi.
Sở Hoan ngớ người, Quỷ đại sư hóa ra chỉ có thể sống nửa năm nữa.
Tuy nhiên, xem tình trạng sức khỏe của Quỷ đại sư thì cũng biết bệnh phong của lão đã đến giai đoạn cuối, quả thật khó kéo dài được lâu nữa.
- Ta sẽ làm tất cả những gì có thể để chuyển nguy thành an.
Quỷ đại sư bình tĩnh nói:
- Đệ tử Phật môn, chính là phải phổ độ chúng sinh, cứu mạng con người. Chỉ có điều, Phật môn gặp nạn, ta là Phật tử không thể khoanh tay đứng nhìn, cho nên mới phiền ngươi giúp ta một việc.
Sở Hoan cười khổ:
- Đại sư là muốn tại hạ xuất gia?
Quỷ đại sư không trực tiếp trả lời, chỉ hạ giọng nói:
- Từ khi Phật tổ sinh ra đến nay, vì cứu thế nhân siêu thoát lục đạo, trải qua trăm ngàn gian khổ, nhưng Phật pháp là vô thượng diệu pháp, nơi nào có Phật pháp, cần phải được hộ pháp không nghỉ. Yêu ma quấy nhiễu, ngăn cản diệu pháp, khiến chúng sinh rơi vào vòng lục đạo luân hồi. Đang ở Phật môn, phải một lòng hướng Phật, trách nhiệm hộ pháp tuyệt không dung từ.
Sở Hoan bất đắc dĩ gật đầu, nhưng trong lòng thì lo lắng vô cùng. Quỷ đại sư hình như có ý muốn hắn xuất gia làm hòa thượng, chẳng lẽ hắn thật sự sẽ phải trở thành hòa thượng?
- Ngoại tà dễ ngăn cản, nội ma khó dẹp.
Đôi mắt đỏ thẫm của Quỷ đại sư đột nhiên trở nên ác liệt:
- Ta muốn ngươi đáp ứng làm Hộ pháp, chính là cho ngươi làm Hộ pháp dẹp nội ma.
- Nội ma?
Sở Hoan có chút khó hiểu.
Quỷ đại sư gật đầu:
- Trăm chim có chim ác, vạn thú có thú hung, Phật tử cũng không phải tất cả đều toàn tâm kính Phật.
Sở Hoan hiểu, lại hỏi:
- Đại sư nói bên trong đệ tử Phật môn, có người không thiện?
- Bên trong lục đạo, nhân gian đạo (cõi người) là nơi dễ thích nghi nhất.
Quỷ đại sư nói:
- Nhân gian đạo tràn ngập thất tình lục dục. Thất tình lục dục cõi nhân gian cực kỳ hấp dân, cũng là cạm bẫy khiến lòng người dễ biến thành ác quỷ nhất. Con cháu Phật tử sinh trưởng trong nhân gian đạo, nếu đạo hạnh không đủ, sẽ bị thất lình lục dục lôi kéo, rơi vào ma đạo.
Sở Hoan hỏi:
- Đại sư đã gặp người như vậy chưa?
Quỷ đại sư cũng không trả lời, chỉ tiếp tục nói:
- Phật pháp là để dẫn dắt chúng sinh thoát khỏi lục đạo luân hồi, trong trường hợp bị ma đạo xâm nhập, sẽ bị phá pháp, tự nhập lục đạo, gây tai nạn và rắc rối cho chúng sinh. Tám trăm vị Bồ tát biến ảo lục đạo, giải thoát chúng sinh, ngăn cản ngoại tà, con cháu Phật môn càng cần phải phổ độ Phật pháp, bình nội ma, hộ Phật pháp.
Sở Hoan đến lúc này vẫn còn chút hồ đồ, lại một lần nữa hỏi:
- Đại sư, ta phải làm gì?
Quỷ đại sư trầm ngâm một lát, rốt cuộc hỏi:
- Ngươi có thể đáp ứng với ta, cả đời này, nếu gặp Phật tử làm hại nhân gian đạo, ngươi liền ra tay trừ ma hộ pháp.
Sở Hoan thật cẩn thận hỏi:
- Đại sư, có phải là muốn tại hạ đối phó với những đệ tử phản bội Phật môn?
Quỷ đại sư khẽ vuốt cằm.
Sở Hoan cười khổ:
- Đại sư, không phải là tại hạ không đáp ứng, chỉ có điều trọng trách như thế, tại hạ chỉ sợ không đảm đương nổi. Nhân gian đạo chúng sinh vô số, con cháu Phật môn ở khắp chân trời góc bể, tại hạ không có đôi mắt thần thông làm sao phát hiện ở đâu có Phật tử phạm giới. Hơn nữa, tại hạ năng lực hữu hạn, vô tài vô đức, làm sao có thể trở thành hộ pháp Phật môn?
- Có tâm, thì mọi sự sẽ thành.
Quỷ đại sư bình tĩnh nói:
- Trong lòng có Phật, tu pháp tại gia, cũng là kính Phật, cũng không nhất thiết phải xuống tóc đi tu.
Sở Hoan nghe vậy, trong lòng nhẹ nhõm:
- Đại sư, người không bắt ta xuất gia… mà vẫn trở thành Phật tử?
- Ngươi cần nhập vào Phật môn, làm Sư Tử Hống Hộ pháp Phật môn.
Quỷ đại sư nói:
- Trách nhiệm lớn nhất của ngươi, không phải tu pháp mà là hộ pháp.
Sở Hoan nghe nói không cần xuất gia là đã thoải mái trong lòng rồi, lại nói:
- Đại sư, chỉ cần ta đủ khả năng, nhất định sẽ trợ giúp đại sư dẹp bỏ đồ đệ phá pháp.
Quỷ đại sư thanh âm khàn khàn:
- Nhưng ta phải nói trước với ngươi, một khi trở thành hộ pháp Phật môn, từ nay về sau gặp rất nhiều khó khăn. Yêu ma quỷ quái âm hồn nhất định không tiêu tan, trách nhiệm hộ pháp phải hiến thân mình, trí tuệ và cả trái tim cho Phật, ngươi có bằng lòng gánh vác trọng trách?
Quỷ đại sư nói cực kỳ trịnh trọng. Sở Hoan mơ hồ hiểu, nếu thực sự trở thành hộ pháp, sau này chắc chắn sẽ rất nhiều sóng gió. Nhưng hiện giờ đang phải cầu cạnh Quỷ đại sư, hơn nữa, trước mắt hắn cũng cảm thấy sóng gió không có gì đáng kể. Hắn là người có lá gan rất lớn, ngay cả khi thân mình ở vào hiểm cảnh vẫn không hề sợ hãi, nói gì sóng gió sau này, nên gật đầu nói:
- Đại sư ra tay cứu giúp Mị Nương, sau này chỉ cần có khả năng, tại hạ nhất định sẽ tận sức tận lực.
Quỷ đại sư vuốt cằm nói:
- Rất tốt, đứa nhỏ, ngươi khấu đầu ta vài cái, từ nay về sau, ngươi là đệ tử của ta.
Sở Hoan không kìm nổi lại hỏi:
- Đại sư, tại hạ nếu là hộ pháp, có phải duy trì giới luật của Phật môn?
Hắn lo lắng nếu mình trở thành đệ tử của Quỷ đại sư, sau này phải tuân thủ giới luật của Phật môn, không sát sinh, ăn thịt, uống rượu, cưới vợ, và vô số quy tắc luật lệ khác nữa, Sở Hoan biết bản thân tuyệt đối không có khả năng tuân thủ hết.
Quỷ đại sư nhắc lại:
- Trách nhiệm của ngươi là hộ pháp, không phải là tu Phật.
Lão tuy rằng không nói rõ, nhưng Sở Hoan cũng là người thông minh, Quỷ đại sư hiển nhiên không trực tiếp nói mình không cần tuân thủ mọi giới luật của Phật môn, nhưng cũng xa xôi gợi ý là không hẳn phải tuân thủ tuyệt đối. Sở Hoan không do dự nữa, lập tức quỳ rạp xuống, dập đầu trước mặt Quỷ đại sư ba cái. Trong mắt Quỷ đại sư tỏ ra vui mừng xen lẫn chút lo lắng, lại phảng phất một vẻ gì đó bất đắc dĩ. Lão hơi đưa tay ra, vẫy Sở Hoan đứng dậy nói:
- Ngươi là đệ tử của ta, ta sẽ ban cho ngươi pháp danh.
Sở Hoan nói:
- Mời sư phụ ban tên.
- Ta ban cho ngươi tên Na Già.
Quỷ đại sư trịnh trọng nói:
- Từ nay về sau, pháp danh của ngươi là… Na Già.
Sở Hoan tạ ơn, nhưng trong lòng thì thấy cái tên Na Già này nghe rất không lọt tai.
- Ngươi cần theo ta hai tháng.
Quỷ đại sư lại nói:
- Ta sẽ truyền cho ngươi lục đạo luân hồi vô thượng pháp, ban y bát, lúc đó ngươi có thể rời đi.
Sở Hoan cau mày hỏi:
- Hai tháng?
Nhưng trong lòng thì nghĩ mình phải nhanh chóng tìm sứ đoàn, tới vương thành Thanh La, hai tháng nói dài nhưng cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, hắn làm sao lưu lại chốn này chừng ấy thời gian?
Đúng vào lúc này, chợt nghe có một thanh âm vang lên như tiếng sấm.
Sở Hoan đang tò mò, thì thanh âm kia lại biến mất. Hắn đang định mở miệng hỏi, thì tiếng sấm kia lại vang lên lần nữa. Sở Hoan lúc này đã nghe rõ, cảm giác thanh âm kia giống như tiếng sấm nhưng không phải là tiếng sấm từ trên trời vọng xuống, mà hình như là tiếng dã thú tru lên.
Quỷ đại sư nhắm mắt hạ giọng nói:
- Ngươi đi nghỉ trước đi.
Rồi không nói nhiêu, cô đơn tĩnh tọa dưới ánh đèn.
Sở Hoan đứng dậy, đang nghĩ có nên thương lượng về thời gian ở lại miếu hay không, thì tiếng sấm kia lại vang lên, nhưng tiếng tru như sấm dội kia lại vang lên, khiến Sở Hoan cực kỳ tò mò.
Hắn nghe như là tiếng hổ gầm sói tru, nhưng tối nay, thanh âm này cũng dị thường cổ quái, trước đây đúng là chưa từng nghe qua, lại không biết thanh âm này lại tiếng gào thét của loài dã thú nào?
Hắn hướng Quỷ đại sư thi lễ một cái, rời khỏi phòng ở, đi ra ngoài, ngoài cửa phòng, Thú Bác Già đang chờ, lại một thanh tiếng sấm tru lên vang lên, Thú Bác Già thần sắc bình tĩnh, Sở Hoan không kìm nổi hỏi:
- Đại sư, thanh âm này... Từ đâu đến?
Sở Hoan tuyệt đối không thể ngờ Quỷ đại sư lại đưa ra điều kiện khó thực hiện đến thế. Trong lúc đó, ngơ ngác không biết nên nói gì.
Quỷ đại sư chậm rãi nói:
- Độc bò cạp đã lan truyền khắp toàn thân nữ thí chủ, dựa theo lẽ thường, sớm đã bỏ mạng. Tuy nhiên, trong cơ thể nữ thí chủ đã có sẵn độc tính, không biết là ai đã hạ độc.
- Hạ độc?
Sở Hoan biến sắc.
Trác Nhan Luân cũng từng nói, nếu như người thường trúng độc bò cạp, tuyệt đối không thể sống trong thời gian lâu như vậy. Lúc ấy hắn còn tưởng là nhờ Mị Nương có võ công, thể chất khác với người thường, nên mới cầm cự được cho tới lúc này.
Bây giờ nghe Quỷ đại sư nói như vậy, Sở Hoan mới hiểu, trước khi bị bò cạp cắn, Mị Nương đã sớm bị người khác hạ độc. Cũng chính vì trong cơ thể đã có độc, lấy độc trị độc, nên nàng mới tránh thoát một kiếp.
Quỷ đại sư chăm chú nhìn Sở Hoan:
- Độc bò cạp Bạch Hổ và độc cũ trộn vào nhau tạo thành một loại độc mới, hiện giờ ta đã dùng phương pháp hỏa luyện đè nén hai loại độc này. Nhưng giải trừ hoàn toàn thì không phải một sớm một chiều. Độc bò cạp Bạch Hổ trong người tuy sẽ không lập tức phát tác, nhưng một khi phát tác, thì còn mạnh hơn lang hơn hổ, không có thuốc nào chữa được. Mà loại độc trước đó trong người của nữ thí chủ lại rất bí ẩn, thậm chí, nàng ta không hề có cảm giác mình trúng độc, theo ta đoán, kỳ độc này đã ở trong cơ thể nàng hơn năm năm.
Sở Hoan nhăn mày lại.
- Nữ thí chủ hẳn là hằng năm đều phải dùng giải dược.
Quỷ đại sư giọng nói vẫn khàn khàn, có vẻ như rất yếu ớt:
- Loại độc tính này nếu không phát tác thì thôi, một khi phát tác, không nhẹ hơn độc bọ cạp Bạch Hổ. Độc bò cạp Bạch Hổ sau khi tiến vào cơ thể, đánh thức loại độc cũ, hai loại độc tính đồng thời phát tác. Cũng bởi vì hai loại độc này đều cực mạnh nên mới có thể áp chế nhau.
- Thì ra là thế.
Sở Hoan lúc này mới thấy sợ. Nếu không phải vì trong cơ thể Mị Nương vốn đã bị nhiễm độc, lúc này chỉ sợ mỹ nhân này đã ngọc nát hương tan.
- Hôm nay ngươi tới đây, sinh mệnh của nữ thí chủ đã bị đe dọa. Nhưng không phải do độc Bạch Hổ mà là do độc tính trong cơ thể.
Quỷ đại sư hiển nhiên rất giỏi về độc dược:
- Hai loại kịch độc trong cơ thể áp chế nhau, nhưng độc tính bò cạp cuối cùng yếu hơn một chút, nên bị độc tính trong cơ thể ăn mòn. Phương pháp hỏa liệt này, chỉ có thể khiến hai loại độc này duy trì trạng thái cân bằng, cũng không thanh trừ toàn bộ. Nếu muốn giải độc, nhất định phải đồng thời giải trừ hai loại độc tính, một khi lại chênh lệch, dù là độc tính nào mạnh hơn một chút thì nữ thí chủ cũng sẽ chết.
- Hết thảy làm phiền đại sư.
Sở Hoan thành khẩn nói:
- Đại sư đại từ đại bi, kính xin người ra tay cứu giúp.
Quỷ đại sư khẽ vuốt cằm:
- Ta chỉ còn sống nửa năm nữa, trước khi chết, hai loại độc tính này sẽ phải được loại bỏ rồi.
Sở Hoan ngớ người, Quỷ đại sư hóa ra chỉ có thể sống nửa năm nữa.
Tuy nhiên, xem tình trạng sức khỏe của Quỷ đại sư thì cũng biết bệnh phong của lão đã đến giai đoạn cuối, quả thật khó kéo dài được lâu nữa.
- Ta sẽ làm tất cả những gì có thể để chuyển nguy thành an.
Quỷ đại sư bình tĩnh nói:
- Đệ tử Phật môn, chính là phải phổ độ chúng sinh, cứu mạng con người. Chỉ có điều, Phật môn gặp nạn, ta là Phật tử không thể khoanh tay đứng nhìn, cho nên mới phiền ngươi giúp ta một việc.
Sở Hoan cười khổ:
- Đại sư là muốn tại hạ xuất gia?
Quỷ đại sư không trực tiếp trả lời, chỉ hạ giọng nói:
- Từ khi Phật tổ sinh ra đến nay, vì cứu thế nhân siêu thoát lục đạo, trải qua trăm ngàn gian khổ, nhưng Phật pháp là vô thượng diệu pháp, nơi nào có Phật pháp, cần phải được hộ pháp không nghỉ. Yêu ma quấy nhiễu, ngăn cản diệu pháp, khiến chúng sinh rơi vào vòng lục đạo luân hồi. Đang ở Phật môn, phải một lòng hướng Phật, trách nhiệm hộ pháp tuyệt không dung từ.
Sở Hoan bất đắc dĩ gật đầu, nhưng trong lòng thì lo lắng vô cùng. Quỷ đại sư hình như có ý muốn hắn xuất gia làm hòa thượng, chẳng lẽ hắn thật sự sẽ phải trở thành hòa thượng?
- Ngoại tà dễ ngăn cản, nội ma khó dẹp.
Đôi mắt đỏ thẫm của Quỷ đại sư đột nhiên trở nên ác liệt:
- Ta muốn ngươi đáp ứng làm Hộ pháp, chính là cho ngươi làm Hộ pháp dẹp nội ma.
- Nội ma?
Sở Hoan có chút khó hiểu.
Quỷ đại sư gật đầu:
- Trăm chim có chim ác, vạn thú có thú hung, Phật tử cũng không phải tất cả đều toàn tâm kính Phật.
Sở Hoan hiểu, lại hỏi:
- Đại sư nói bên trong đệ tử Phật môn, có người không thiện?
- Bên trong lục đạo, nhân gian đạo (cõi người) là nơi dễ thích nghi nhất.
Quỷ đại sư nói:
- Nhân gian đạo tràn ngập thất tình lục dục. Thất tình lục dục cõi nhân gian cực kỳ hấp dân, cũng là cạm bẫy khiến lòng người dễ biến thành ác quỷ nhất. Con cháu Phật tử sinh trưởng trong nhân gian đạo, nếu đạo hạnh không đủ, sẽ bị thất lình lục dục lôi kéo, rơi vào ma đạo.
Sở Hoan hỏi:
- Đại sư đã gặp người như vậy chưa?
Quỷ đại sư cũng không trả lời, chỉ tiếp tục nói:
- Phật pháp là để dẫn dắt chúng sinh thoát khỏi lục đạo luân hồi, trong trường hợp bị ma đạo xâm nhập, sẽ bị phá pháp, tự nhập lục đạo, gây tai nạn và rắc rối cho chúng sinh. Tám trăm vị Bồ tát biến ảo lục đạo, giải thoát chúng sinh, ngăn cản ngoại tà, con cháu Phật môn càng cần phải phổ độ Phật pháp, bình nội ma, hộ Phật pháp.
Sở Hoan đến lúc này vẫn còn chút hồ đồ, lại một lần nữa hỏi:
- Đại sư, ta phải làm gì?
Quỷ đại sư trầm ngâm một lát, rốt cuộc hỏi:
- Ngươi có thể đáp ứng với ta, cả đời này, nếu gặp Phật tử làm hại nhân gian đạo, ngươi liền ra tay trừ ma hộ pháp.
Sở Hoan thật cẩn thận hỏi:
- Đại sư, có phải là muốn tại hạ đối phó với những đệ tử phản bội Phật môn?
Quỷ đại sư khẽ vuốt cằm.
Sở Hoan cười khổ:
- Đại sư, không phải là tại hạ không đáp ứng, chỉ có điều trọng trách như thế, tại hạ chỉ sợ không đảm đương nổi. Nhân gian đạo chúng sinh vô số, con cháu Phật môn ở khắp chân trời góc bể, tại hạ không có đôi mắt thần thông làm sao phát hiện ở đâu có Phật tử phạm giới. Hơn nữa, tại hạ năng lực hữu hạn, vô tài vô đức, làm sao có thể trở thành hộ pháp Phật môn?
- Có tâm, thì mọi sự sẽ thành.
Quỷ đại sư bình tĩnh nói:
- Trong lòng có Phật, tu pháp tại gia, cũng là kính Phật, cũng không nhất thiết phải xuống tóc đi tu.
Sở Hoan nghe vậy, trong lòng nhẹ nhõm:
- Đại sư, người không bắt ta xuất gia… mà vẫn trở thành Phật tử?
- Ngươi cần nhập vào Phật môn, làm Sư Tử Hống Hộ pháp Phật môn.
Quỷ đại sư nói:
- Trách nhiệm lớn nhất của ngươi, không phải tu pháp mà là hộ pháp.
Sở Hoan nghe nói không cần xuất gia là đã thoải mái trong lòng rồi, lại nói:
- Đại sư, chỉ cần ta đủ khả năng, nhất định sẽ trợ giúp đại sư dẹp bỏ đồ đệ phá pháp.
Quỷ đại sư thanh âm khàn khàn:
- Nhưng ta phải nói trước với ngươi, một khi trở thành hộ pháp Phật môn, từ nay về sau gặp rất nhiều khó khăn. Yêu ma quỷ quái âm hồn nhất định không tiêu tan, trách nhiệm hộ pháp phải hiến thân mình, trí tuệ và cả trái tim cho Phật, ngươi có bằng lòng gánh vác trọng trách?
Quỷ đại sư nói cực kỳ trịnh trọng. Sở Hoan mơ hồ hiểu, nếu thực sự trở thành hộ pháp, sau này chắc chắn sẽ rất nhiều sóng gió. Nhưng hiện giờ đang phải cầu cạnh Quỷ đại sư, hơn nữa, trước mắt hắn cũng cảm thấy sóng gió không có gì đáng kể. Hắn là người có lá gan rất lớn, ngay cả khi thân mình ở vào hiểm cảnh vẫn không hề sợ hãi, nói gì sóng gió sau này, nên gật đầu nói:
- Đại sư ra tay cứu giúp Mị Nương, sau này chỉ cần có khả năng, tại hạ nhất định sẽ tận sức tận lực.
Quỷ đại sư vuốt cằm nói:
- Rất tốt, đứa nhỏ, ngươi khấu đầu ta vài cái, từ nay về sau, ngươi là đệ tử của ta.
Sở Hoan không kìm nổi lại hỏi:
- Đại sư, tại hạ nếu là hộ pháp, có phải duy trì giới luật của Phật môn?
Hắn lo lắng nếu mình trở thành đệ tử của Quỷ đại sư, sau này phải tuân thủ giới luật của Phật môn, không sát sinh, ăn thịt, uống rượu, cưới vợ, và vô số quy tắc luật lệ khác nữa, Sở Hoan biết bản thân tuyệt đối không có khả năng tuân thủ hết.
Quỷ đại sư nhắc lại:
- Trách nhiệm của ngươi là hộ pháp, không phải là tu Phật.
Lão tuy rằng không nói rõ, nhưng Sở Hoan cũng là người thông minh, Quỷ đại sư hiển nhiên không trực tiếp nói mình không cần tuân thủ mọi giới luật của Phật môn, nhưng cũng xa xôi gợi ý là không hẳn phải tuân thủ tuyệt đối. Sở Hoan không do dự nữa, lập tức quỳ rạp xuống, dập đầu trước mặt Quỷ đại sư ba cái. Trong mắt Quỷ đại sư tỏ ra vui mừng xen lẫn chút lo lắng, lại phảng phất một vẻ gì đó bất đắc dĩ. Lão hơi đưa tay ra, vẫy Sở Hoan đứng dậy nói:
- Ngươi là đệ tử của ta, ta sẽ ban cho ngươi pháp danh.
Sở Hoan nói:
- Mời sư phụ ban tên.
- Ta ban cho ngươi tên Na Già.
Quỷ đại sư trịnh trọng nói:
- Từ nay về sau, pháp danh của ngươi là… Na Già.
Sở Hoan tạ ơn, nhưng trong lòng thì thấy cái tên Na Già này nghe rất không lọt tai.
- Ngươi cần theo ta hai tháng.
Quỷ đại sư lại nói:
- Ta sẽ truyền cho ngươi lục đạo luân hồi vô thượng pháp, ban y bát, lúc đó ngươi có thể rời đi.
Sở Hoan cau mày hỏi:
- Hai tháng?
Nhưng trong lòng thì nghĩ mình phải nhanh chóng tìm sứ đoàn, tới vương thành Thanh La, hai tháng nói dài nhưng cũng không dài, ngắn cũng không ngắn, hắn làm sao lưu lại chốn này chừng ấy thời gian?
Đúng vào lúc này, chợt nghe có một thanh âm vang lên như tiếng sấm.
Sở Hoan đang tò mò, thì thanh âm kia lại biến mất. Hắn đang định mở miệng hỏi, thì tiếng sấm kia lại vang lên lần nữa. Sở Hoan lúc này đã nghe rõ, cảm giác thanh âm kia giống như tiếng sấm nhưng không phải là tiếng sấm từ trên trời vọng xuống, mà hình như là tiếng dã thú tru lên.
Quỷ đại sư nhắm mắt hạ giọng nói:
- Ngươi đi nghỉ trước đi.
Rồi không nói nhiêu, cô đơn tĩnh tọa dưới ánh đèn.
Sở Hoan đứng dậy, đang nghĩ có nên thương lượng về thời gian ở lại miếu hay không, thì tiếng sấm kia lại vang lên, nhưng tiếng tru như sấm dội kia lại vang lên, khiến Sở Hoan cực kỳ tò mò.
Hắn nghe như là tiếng hổ gầm sói tru, nhưng tối nay, thanh âm này cũng dị thường cổ quái, trước đây đúng là chưa từng nghe qua, lại không biết thanh âm này lại tiếng gào thét của loài dã thú nào?
Hắn hướng Quỷ đại sư thi lễ một cái, rời khỏi phòng ở, đi ra ngoài, ngoài cửa phòng, Thú Bác Già đang chờ, lại một thanh tiếng sấm tru lên vang lên, Thú Bác Già thần sắc bình tĩnh, Sở Hoan không kìm nổi hỏi:
- Đại sư, thanh âm này... Từ đâu đến?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.