Quyển 8 - Chương 947: Phố dài
Sa Mạc
24/01/2014
Chu Lăng Nhạc uy danh hiển hách tại Tây Bắc, lúc Dư Bất Khuất vẫn còn,
Chu Lăng Nhạc là người đứng thứ hai tại Tây Bắc, sau khi Dư Bất Khuất
qua đời, không thể nghi ngờ Chu Lăng Nhạc là long đầu của Tây Bắc.
Ba Đạo Tây Bắc, mặc dù địa bàn Thiên Sơn Đạo nhỏ nhất, nhưng khi đối kháng Tây Lương xâm lược, Chu Lăng Nhạc dũng cảm đứng ra, Cấm Vệ Quân dưới trướng gã lại vượt khó tiến lên, chẳng những khiến cho triều đình hết sức hài lòng, còn để lại danh tiếng cực tốt tại Tây Bắc.
So sánh với Chu Lăng Nhạc, biểu hiện của hai Đạo Tây Quan và Bắc Sơn thật sự không bằng, tại Tây Quan Đạo bao gồm Tổng đốc Lục Huyền cùng các quan viên lớn nhỏ, lúc nguy nan chẳng những không tổ chức phản kháng, trái lại bỏ thành chạy trốn, triều đình đành hạ sát thủ, thanh tẩy một phen với quan lại Tây Quan, bốn năm phần mười kết cục thê thảm.
Mặc dù Sở Hoan không hề rõ ràng biểu hiện của Bắc Sơn Đạo lúc chiến loạn, chẳng qua trước đây hiếm khi nghe được tên tuổi Tiếu Hoán Chương, điều này nói rõ Tiếu Hoán Chương cũng không hề làm ra chuyện gì khiến người ta ca ngợi.
Sau này triều đình đương nhiên không chút lưu tình đối với những kẻ hoa mắt u tai kia, cho dù không có hoạch tội Tiếu Hoán Chương, nhưng uy thế và quyền thế tại Tây Bắc không cách nào so sánh với Chu lăng Nhạc. Sở Hoan cũng hiểu được, tại thời điểm Tây Bắc khó khăn nhất, thậm chí triều đình từng giao quyền hành quân chính ba Đạo Tây Bắc vào tay Chu Lăng Nhạc, trong thời gian ngắn Tiếu Hoán Chương từng bị Chu Lăng Nhạc quản thúc.
Giống như bản thân Tiếu Hoán Chương từng nói, Chu Lăng Nhạc vạch tội quan viên Bắc Sơn, rất nhiều quan lại thủ hạ của Tiếu Hoán Chương bị liên lụy. Lúc chiến loạn, Tiếu Hoán Chương có thể nén giận, thế nhưng hiện giờ xây dựng lại Tây Bắc, xây dựng lại quyền lực, Tiếu Hoán Chương đương nhiên rất bất mãn đối với việc Chu Lăng Nhạc đưa tay vươn chân vào Bắc Sơn Đạo, nhưng dùng thế lực và danh vọng của gã hiện giờ, chính gã cũng rõ ràng không cách nào chống đối với Chu Lăng Nhạc. Hiện giờ Sở Hoan tới Tây Bắc nhậm chức, Tiếu Hoán Chương thấy được cơ hội, không tiếc hạ mình đến huyện thành nhỏ này, nguyên nhân cũng chính là gặp Sở Hoan kết thành đồng minh, từ đó quyền lực Tây Bắc xây dựng lại sau cuộc chiến, hai Đạo Tây Quan và Bắc Sơn liên thủ, Chu Lăng Nhạc không thể một tay che cả bầu trời.
Mấu chốt trong đó, Sở Hoan hơi động não liền có thể nghĩ ra.
Tiếu Hoán Chương trông thấy khuôn mặt tươi cười từ chối cho ý kiến của Sở Hoan, nhất thời cũng không nhìn thấu được tâm tư của Sở Hoan. Gã mặt không đổi sắc, than nhẹ một tiếng nói:
- Sở lão đệ, Tây Quan xây dựng lại, gánh nặng đường xa, nói lời không nên nói, nếu không thể trên ra lệnh dưới làm việc, muốn thống trị Tây Quan cũng không phải chuyện dễ dàng.
Sở Hoan ồ một tiếng, nhẹ giọng hỏi:
- Cớ sao Tiếu đại nhân nói ra lời ấy?
- Cũng không phải ta gây chuyện sau lưng.
Tiếu Hoán Chương khẽ nói:
- Sở lão đệ có chỗ không biết, lúc Chu Lăng Nhạc vạch tội quan viên với triều đình, còn có một tấu chương tiến cử hiền tài, trên danh sách này nghe nói đều là thần tử có công chống lại Tây Lương cùng với người hiền tài Tây Bắc… Hơn phân nửa những người này đã được Lại Bộ phê chuẩn, bổ nhiệm các nơi ở Tây Bắc ta, sắp xếp một bộ phận tại Bắc Sơn của ta, nhưng Tây Quan của ngươi còn an bài nhiều hơn, ta chỉ lo lắng sau này Sở lão đệ đối mặt với quan viên, cũng không thể trên ra lệnh dưới làm việc được.
Sở Hoan lại cười nói:
- Tiếu đại nhân là nói, phần lớn quan viên Tây Quan đều do Chu Tổng đốc tiến cử, sau này bản Đốc nhậm chức, những quan viên này sẽ không nghe theo lệnh của bản Đốc sao?
Tiếu Hoán Chương suy nghĩ, mới nói:
- Có mấy lời vốn không nên nói, nhưng mà… Ta tới gặp Sở lão đệ trước, chính là hết sức chân thành mà tới, nếu như không nói rõ ràng thế cục Tây Bắc với Sở lão đệ, sợ rằng Sở lão đệ sẽ bị quản chế khắp nơi. Mặc dù Sở lão đệ tuổi trẻ tài cao, thế nhưng dẫu sao cũng không phải người bản thổ Tây Bắc. Tiếu mỗ là người trưởng thành tại Tây Bắc, cũng bị quản chế nhiều nơi, Sở lão đệ là người bên ngoài tới, cho dù Chu Lăng Nhạc không gian lận sau lưng, cũng chưa chắc có thể khiến quan viên Tây Bắc nghe theo hiệu lệnh… !
Sở Hoan thở dài:
- Lời này của Tiếu đại nhân, đã là thành thật với nhau rồi. Thật ra ta sớm nghe nói qua, Tây Bắc là tường đồng vách sắt, quan viên Tây Bắc, rất đoàn kết, quan viên bên ngoài tới đây nhậm chức, rất khó hòa hợp trong đó.
- Cho nên ta mới nói tình cảnh của Sở lão đệ cũng không lạc quan.
Tiếu Hoán Chương nghiêm nghị nói:
- Không nói gì khác, chỉ nói bốn doanh Bình Tây Quân ngoài thành Sóc Tuyền Việt Châu, do Đông Phương Tín thống lĩnh. Trước đây Đông Phương Tín là Thống chế Cấm Vệ Quân của Chu Lăng Nhạc, chính là tâm phúc của Chu Lăng Nhạc, ngươi thử suy nghĩ một chút, Đông Phương Tín này phải chăng có thể tùy tiện nghe theo ngươi điều khiển? Đông Phương Tín tại Tây Bắc cũng là người rất nổi danh, không phải người lương thiện gì.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Đa tạ Tiếu đại nhân chỉ giáo, tiểu đệ đương nhiên cẩn thận.
Dừng một chút, hắn hỏi:
- Đúng rồi, đã là Tiếu đại nhân coi tiểu đệ là người một nhà, tiểu đệ quả thật có việc muốn khẩn cầu lão ca hỗ trợ!
- Ngươi nói, cứ nói không ngại!
- Xây dựng lại Tây Quan, đầu tiên phải khôi phục sản xuất.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Nhưng mà lão ca cũng biết, Tây Quan hiện giờ, một nghèo hai trắng, không có thứ gì, triều đình cũng chuẩn bị chuyển một số lương thực giống tới, dùng để trồng trọt, chắc sẽ tới rất nhanh, ngoài ra triều đình cũng đáp ứng điều động trâu cày nông cụ từ quan nội tiến tới Tây Quan, chẳng qua tiểu đệ tính toán, trâu cày nông cụ nhất định là chưa đủ, cho nên… !
- Ta hiểu được ý của Sở lão đệ.
Tiếu Hoán Chương nói:
- Sau khi ta trở lại Bắc Sơn, lập tức điều động trâu cày nông cụ, cố gắng trợ giúp Sở lão đệ vượt qua cửa ải khó khăn này.
Sở Hoan mặc kệ Tiếu Hoán Chương có mưu đồ gì với mình, nhưng đối phương đã đáp ứng điều động trâu cày nông cụ, đó đúng là giúp mình, lập tức tạ ơn.
- Ngoài ra, ta sẽ giúp Sở lão đệ đưa dân chúng thuộc quản lý của ngươi trở lại.
Tiếu Hoán Chương lại cười nói:
- Tại Bắc Sơn Đạo của ta hiện giờ, còn có rất nhiều dân chạy nạn Tây Quan các ngươi, Tây Quan muốn xây dựng lại, không thể thiếu nhân lực, ta sẽ nhanh chóng điều động bộ hạ, trục xuất dân chạy nạn Tây Quan về quê, từ đó Sở lão đệ sẽ không cần lo lắng không người để dùng rồi.
Sở Hoan mỉm cười gật đầu, dân chúng chính là nhân lực, nhân lực vào lúc này đại biểu cho sức sản xuất, cảnh nội Tây Quan, phế tích thành đống, ruộng đồng hoang vu, nếu không có nhân lực, cho dù có cây giống lương thực và canh cụ cũng không được.
Tiếu Hoán Chương nói xong, biết rõ Sở Hoan còn có chuyện trong người, cũng không tiếp tục quấy rầy. Sở Hoan cũng biết Tiếu Hoán Chương không muốn ở lại huyện thành nhỏ này lâu, tự mình tiễn Tiếu Hoán Chương rời đi.
Sau khi Tiếu Hoán Chương rời khỏi, Sở Hoan lập tức triệu tập đám quan lại huyện Thanh Đường tới.
Sau khi quan lại chủ yếu hơn mười huyện thành tới nơi, Sở Hoan đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói cho họ biết, Chu Nhân Khang cấu kết với sơn tặc, ý đồ mưu phản, hiện giờ đã lẩn trốn, vị trí Huyện lệnh Huyện Thanh Đường này đương nhiên là trống ra.
Đám quan lại nghe được Chu Nhân Khang mưu phản, đều kinh ngạc. Sở Hoan trông sắc mặt của những người này, nhìn ra được những quan lại này quả thực kinh ngạc, trong lòng biết Chu Nhân Khang mưu phản không hề liên quan tới đám người này. Hắn lập tức nghe được đám quan lại này lên án Chu Nhân Khang coi trời bằng vung, Sở Hoan cũng không có hứng thú nghe tiếp, nói thẳng:
- Huyện thừa là người đứng thứ hai trong huyện, Chu Nhân Khang không còn, nhưng mọi chuyện an bài lúc trước vẫn cần phải tiếp tục, từ giờ trở đi, Huyện thừa Huyện Thanh Đường kế nhiệm Huyện lệnh Huyện Thanh Đường, tiếp tục chấp hành công việc lúc trước.
Huyện thừa Huyện Thanh Đường vui mừng vạn phần, gã quả thực lo lắng Tổng đốc đại nhân dưới sự giận dữ, bởi vì Chu Nhân Khang mưu phản mà liên lụy tới mình, ai biết được nhân họa đắc phúc, đương nhiên dập đầu tạ ơn.
Sở Hoan là Tổng đốc một Đạo, đương nhiên sẽ không lưu lại huyện Thanh Đường xử lý công việc trong huyện, hắn dặn dò một phen, Hiên Viên Thắng Tài cũng đã chuẩn bị xong xuôi, lập tức lên đường tiếp tục xuất phát tới huyện Bắc Nguyên.
Mặc dù qua một ngày, nhưng trông Tố Nương đã tiều tụy rất nhiều, trong thời gian ngắn dịch bệch còn chưa hoàn toàn phát tác, mặc dù Sở Hoan lo lắng trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn lại không có biện pháp.
Lang trung Tôn Bắc Liễu thu thập thỏa đáng, cùng xuất phát với đội ngũ Sở Hoan, trên đường thường xuyên kiểm tra bệnh trạng của Tố Nương, liên tục thông báo bệnh tình của Tố Nương cho Sở Hoan.
Lâm Đại Nhi giả trang thành Lâm công tử lại thần thần bí bí, biết rõ muốn lên đường, sớm lên xe ngựa, Sở Hoan thậm chí cũng không thấy nàng lên xe ngựa lúc nào.
Huyện thành Bắc Nguyên cách huyện Thanh Đường cũng không xa, chẳng qua hai ngày đường.
Tuy nhiên gia quyến cùng đi, tốc độ cũng không nhanh, Sở Hoan lo lắng tình hình bệnh dịch lan tràn sắp tới, phải sớm thực hành đối sách cách ly của mình đối với các nơi của Tây Quan Đạo, nếu như chậm chạp theo chân đội ngũ, sẽ chậm trễ không ít thời gian. Hắn gọi Hiên Viên Thắng Tài tới, để gã dẫn đội ngũ chậm rãi đi tiếp, bản thân mình mang theo ba mươi tên Cận Vệ Quân hộ vệ cùng với mấy người hầu cận Bạch Hạt Tử, sớm tới huyện thành Thanh Đường.
Hiên Viên Thắng Tài cũng biết tình hình khẩn cấp, Sở Hoan vội vàng tới Bắc Nguyên đương nhiên là có đạo lý.
Lúc Sở Hoan tới huyện thành Bắc Nguyên đã là lúc giữa trưa, hắn cũng không xa lạ gì huyện thành Bắc Nguyên, biết rõ Huyện nha Bắc Nguyên ở nơi nào. Hiện giờ Chu Lăng Nhạc không ở huyện thành Bắc Nguyên, hắn cũng không biết hiện giờ ai đang xử lý chính vụ nơi này, trên phố dài đi tới Huyện nha, chợt nghe được trên phố xuyền đến tiếng lộn xộn, nhìn xa thấy một đám người vây quanh trên phố dài, hắn kỳ quái trong lòng, tung người xuống ngựa, dắt ngựa đi tới.
Còn chưa tới bất chợt nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong lòng càng nghi hoặc, có lòng muốn thấy rõ. Hắn giao ngựa cho Bạch Hạt Tử, tự mình tiến vào trong đám người, chen tới phía trước, liền thấy trên mảnh đất trống phía trước, mấy sai dịch như lang như hổ đang đè một gã trung niên mặc áo gấm, gã trung niên bị đè xuống đất, một tên sai dịch đang dùng gậy nện vào mông gã trung niên kia, gã trung niên kêu rên liên hồi. Cách đó không xa, một gã trung niên mặc quan bào đang ngồi trên một chiếc ghế, tay nâng chén trà, chỉ vào gã trung niên kia nói:
- Quả thực cho rằng huyện Bắc Nguyên không có vương pháp sao, để ngươi nếm thử vương pháp là tư vị gì.
Trung niên trên mặt đất bị đánh rách quần áo, thậm chí đổ máu, chỉ hét thảm từng tiếng, nói không ra lời. Dân chúng chung quanh chỉ trỏ, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ dám thấp giọng nghị luận.
Sở Hoan kỳ quái trong lòng, hỏi một dân chúng bên cạnh:
- Lão nhân gia, đây là có chuyện gì? Tại sao quan sai lại đánh người bên đường giữa ban ngày ban mặt?
Người kia nhìn Sở Hoan một cái, Sở Hoan cũng không mặc quan phục, áo gấm bình thường, liền thấp giọng nói:
- Ngươi còn chưa biết sao? Người bị đánh chính là Lâm chưởng quỹ cửa hàng dầu, thiếu thuế má, hôm nay bị quan sai tìm tới cửa… Đó là Triệu Kinh thừa tự mình tới tìm hắn đó… !
- Thuế má?
Sở Hoan nhíu mày, đang muốn đặt câu hỏi, chợt nghe một thanh âm lớn tiếng nói:
- Đừng đánh nữa, vương pháp là vương pháp, nhưng cũng không thể lạm dụng như vậy, nếu như đánh tiếp sẽ tai nạn chết người, ta thấy các ngươi mới là coi trời bằng vung!
Mọi người đều lắp bắp kinh hãi, liền thấy một nam tử khoảng ba mươi đứng ra từ trong đám người, gã mặc áo vải thô, xem ra hơi đôn hậu, lúc này mặt đỏ lên, cũng không biết là căng thẳng hay sợ hãi.
Ba Đạo Tây Bắc, mặc dù địa bàn Thiên Sơn Đạo nhỏ nhất, nhưng khi đối kháng Tây Lương xâm lược, Chu Lăng Nhạc dũng cảm đứng ra, Cấm Vệ Quân dưới trướng gã lại vượt khó tiến lên, chẳng những khiến cho triều đình hết sức hài lòng, còn để lại danh tiếng cực tốt tại Tây Bắc.
So sánh với Chu Lăng Nhạc, biểu hiện của hai Đạo Tây Quan và Bắc Sơn thật sự không bằng, tại Tây Quan Đạo bao gồm Tổng đốc Lục Huyền cùng các quan viên lớn nhỏ, lúc nguy nan chẳng những không tổ chức phản kháng, trái lại bỏ thành chạy trốn, triều đình đành hạ sát thủ, thanh tẩy một phen với quan lại Tây Quan, bốn năm phần mười kết cục thê thảm.
Mặc dù Sở Hoan không hề rõ ràng biểu hiện của Bắc Sơn Đạo lúc chiến loạn, chẳng qua trước đây hiếm khi nghe được tên tuổi Tiếu Hoán Chương, điều này nói rõ Tiếu Hoán Chương cũng không hề làm ra chuyện gì khiến người ta ca ngợi.
Sau này triều đình đương nhiên không chút lưu tình đối với những kẻ hoa mắt u tai kia, cho dù không có hoạch tội Tiếu Hoán Chương, nhưng uy thế và quyền thế tại Tây Bắc không cách nào so sánh với Chu lăng Nhạc. Sở Hoan cũng hiểu được, tại thời điểm Tây Bắc khó khăn nhất, thậm chí triều đình từng giao quyền hành quân chính ba Đạo Tây Bắc vào tay Chu Lăng Nhạc, trong thời gian ngắn Tiếu Hoán Chương từng bị Chu Lăng Nhạc quản thúc.
Giống như bản thân Tiếu Hoán Chương từng nói, Chu Lăng Nhạc vạch tội quan viên Bắc Sơn, rất nhiều quan lại thủ hạ của Tiếu Hoán Chương bị liên lụy. Lúc chiến loạn, Tiếu Hoán Chương có thể nén giận, thế nhưng hiện giờ xây dựng lại Tây Bắc, xây dựng lại quyền lực, Tiếu Hoán Chương đương nhiên rất bất mãn đối với việc Chu Lăng Nhạc đưa tay vươn chân vào Bắc Sơn Đạo, nhưng dùng thế lực và danh vọng của gã hiện giờ, chính gã cũng rõ ràng không cách nào chống đối với Chu Lăng Nhạc. Hiện giờ Sở Hoan tới Tây Bắc nhậm chức, Tiếu Hoán Chương thấy được cơ hội, không tiếc hạ mình đến huyện thành nhỏ này, nguyên nhân cũng chính là gặp Sở Hoan kết thành đồng minh, từ đó quyền lực Tây Bắc xây dựng lại sau cuộc chiến, hai Đạo Tây Quan và Bắc Sơn liên thủ, Chu Lăng Nhạc không thể một tay che cả bầu trời.
Mấu chốt trong đó, Sở Hoan hơi động não liền có thể nghĩ ra.
Tiếu Hoán Chương trông thấy khuôn mặt tươi cười từ chối cho ý kiến của Sở Hoan, nhất thời cũng không nhìn thấu được tâm tư của Sở Hoan. Gã mặt không đổi sắc, than nhẹ một tiếng nói:
- Sở lão đệ, Tây Quan xây dựng lại, gánh nặng đường xa, nói lời không nên nói, nếu không thể trên ra lệnh dưới làm việc, muốn thống trị Tây Quan cũng không phải chuyện dễ dàng.
Sở Hoan ồ một tiếng, nhẹ giọng hỏi:
- Cớ sao Tiếu đại nhân nói ra lời ấy?
- Cũng không phải ta gây chuyện sau lưng.
Tiếu Hoán Chương khẽ nói:
- Sở lão đệ có chỗ không biết, lúc Chu Lăng Nhạc vạch tội quan viên với triều đình, còn có một tấu chương tiến cử hiền tài, trên danh sách này nghe nói đều là thần tử có công chống lại Tây Lương cùng với người hiền tài Tây Bắc… Hơn phân nửa những người này đã được Lại Bộ phê chuẩn, bổ nhiệm các nơi ở Tây Bắc ta, sắp xếp một bộ phận tại Bắc Sơn của ta, nhưng Tây Quan của ngươi còn an bài nhiều hơn, ta chỉ lo lắng sau này Sở lão đệ đối mặt với quan viên, cũng không thể trên ra lệnh dưới làm việc được.
Sở Hoan lại cười nói:
- Tiếu đại nhân là nói, phần lớn quan viên Tây Quan đều do Chu Tổng đốc tiến cử, sau này bản Đốc nhậm chức, những quan viên này sẽ không nghe theo lệnh của bản Đốc sao?
Tiếu Hoán Chương suy nghĩ, mới nói:
- Có mấy lời vốn không nên nói, nhưng mà… Ta tới gặp Sở lão đệ trước, chính là hết sức chân thành mà tới, nếu như không nói rõ ràng thế cục Tây Bắc với Sở lão đệ, sợ rằng Sở lão đệ sẽ bị quản chế khắp nơi. Mặc dù Sở lão đệ tuổi trẻ tài cao, thế nhưng dẫu sao cũng không phải người bản thổ Tây Bắc. Tiếu mỗ là người trưởng thành tại Tây Bắc, cũng bị quản chế nhiều nơi, Sở lão đệ là người bên ngoài tới, cho dù Chu Lăng Nhạc không gian lận sau lưng, cũng chưa chắc có thể khiến quan viên Tây Bắc nghe theo hiệu lệnh… !
Sở Hoan thở dài:
- Lời này của Tiếu đại nhân, đã là thành thật với nhau rồi. Thật ra ta sớm nghe nói qua, Tây Bắc là tường đồng vách sắt, quan viên Tây Bắc, rất đoàn kết, quan viên bên ngoài tới đây nhậm chức, rất khó hòa hợp trong đó.
- Cho nên ta mới nói tình cảnh của Sở lão đệ cũng không lạc quan.
Tiếu Hoán Chương nghiêm nghị nói:
- Không nói gì khác, chỉ nói bốn doanh Bình Tây Quân ngoài thành Sóc Tuyền Việt Châu, do Đông Phương Tín thống lĩnh. Trước đây Đông Phương Tín là Thống chế Cấm Vệ Quân của Chu Lăng Nhạc, chính là tâm phúc của Chu Lăng Nhạc, ngươi thử suy nghĩ một chút, Đông Phương Tín này phải chăng có thể tùy tiện nghe theo ngươi điều khiển? Đông Phương Tín tại Tây Bắc cũng là người rất nổi danh, không phải người lương thiện gì.
Sở Hoan vuốt cằm nói:
- Đa tạ Tiếu đại nhân chỉ giáo, tiểu đệ đương nhiên cẩn thận.
Dừng một chút, hắn hỏi:
- Đúng rồi, đã là Tiếu đại nhân coi tiểu đệ là người một nhà, tiểu đệ quả thật có việc muốn khẩn cầu lão ca hỗ trợ!
- Ngươi nói, cứ nói không ngại!
- Xây dựng lại Tây Quan, đầu tiên phải khôi phục sản xuất.
Sở Hoan nghiêm nghị nói:
- Nhưng mà lão ca cũng biết, Tây Quan hiện giờ, một nghèo hai trắng, không có thứ gì, triều đình cũng chuẩn bị chuyển một số lương thực giống tới, dùng để trồng trọt, chắc sẽ tới rất nhanh, ngoài ra triều đình cũng đáp ứng điều động trâu cày nông cụ từ quan nội tiến tới Tây Quan, chẳng qua tiểu đệ tính toán, trâu cày nông cụ nhất định là chưa đủ, cho nên… !
- Ta hiểu được ý của Sở lão đệ.
Tiếu Hoán Chương nói:
- Sau khi ta trở lại Bắc Sơn, lập tức điều động trâu cày nông cụ, cố gắng trợ giúp Sở lão đệ vượt qua cửa ải khó khăn này.
Sở Hoan mặc kệ Tiếu Hoán Chương có mưu đồ gì với mình, nhưng đối phương đã đáp ứng điều động trâu cày nông cụ, đó đúng là giúp mình, lập tức tạ ơn.
- Ngoài ra, ta sẽ giúp Sở lão đệ đưa dân chúng thuộc quản lý của ngươi trở lại.
Tiếu Hoán Chương lại cười nói:
- Tại Bắc Sơn Đạo của ta hiện giờ, còn có rất nhiều dân chạy nạn Tây Quan các ngươi, Tây Quan muốn xây dựng lại, không thể thiếu nhân lực, ta sẽ nhanh chóng điều động bộ hạ, trục xuất dân chạy nạn Tây Quan về quê, từ đó Sở lão đệ sẽ không cần lo lắng không người để dùng rồi.
Sở Hoan mỉm cười gật đầu, dân chúng chính là nhân lực, nhân lực vào lúc này đại biểu cho sức sản xuất, cảnh nội Tây Quan, phế tích thành đống, ruộng đồng hoang vu, nếu không có nhân lực, cho dù có cây giống lương thực và canh cụ cũng không được.
Tiếu Hoán Chương nói xong, biết rõ Sở Hoan còn có chuyện trong người, cũng không tiếp tục quấy rầy. Sở Hoan cũng biết Tiếu Hoán Chương không muốn ở lại huyện thành nhỏ này lâu, tự mình tiễn Tiếu Hoán Chương rời đi.
Sau khi Tiếu Hoán Chương rời khỏi, Sở Hoan lập tức triệu tập đám quan lại huyện Thanh Đường tới.
Sau khi quan lại chủ yếu hơn mười huyện thành tới nơi, Sở Hoan đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói cho họ biết, Chu Nhân Khang cấu kết với sơn tặc, ý đồ mưu phản, hiện giờ đã lẩn trốn, vị trí Huyện lệnh Huyện Thanh Đường này đương nhiên là trống ra.
Đám quan lại nghe được Chu Nhân Khang mưu phản, đều kinh ngạc. Sở Hoan trông sắc mặt của những người này, nhìn ra được những quan lại này quả thực kinh ngạc, trong lòng biết Chu Nhân Khang mưu phản không hề liên quan tới đám người này. Hắn lập tức nghe được đám quan lại này lên án Chu Nhân Khang coi trời bằng vung, Sở Hoan cũng không có hứng thú nghe tiếp, nói thẳng:
- Huyện thừa là người đứng thứ hai trong huyện, Chu Nhân Khang không còn, nhưng mọi chuyện an bài lúc trước vẫn cần phải tiếp tục, từ giờ trở đi, Huyện thừa Huyện Thanh Đường kế nhiệm Huyện lệnh Huyện Thanh Đường, tiếp tục chấp hành công việc lúc trước.
Huyện thừa Huyện Thanh Đường vui mừng vạn phần, gã quả thực lo lắng Tổng đốc đại nhân dưới sự giận dữ, bởi vì Chu Nhân Khang mưu phản mà liên lụy tới mình, ai biết được nhân họa đắc phúc, đương nhiên dập đầu tạ ơn.
Sở Hoan là Tổng đốc một Đạo, đương nhiên sẽ không lưu lại huyện Thanh Đường xử lý công việc trong huyện, hắn dặn dò một phen, Hiên Viên Thắng Tài cũng đã chuẩn bị xong xuôi, lập tức lên đường tiếp tục xuất phát tới huyện Bắc Nguyên.
Mặc dù qua một ngày, nhưng trông Tố Nương đã tiều tụy rất nhiều, trong thời gian ngắn dịch bệch còn chưa hoàn toàn phát tác, mặc dù Sở Hoan lo lắng trong lòng, trong khoảng thời gian ngắn lại không có biện pháp.
Lang trung Tôn Bắc Liễu thu thập thỏa đáng, cùng xuất phát với đội ngũ Sở Hoan, trên đường thường xuyên kiểm tra bệnh trạng của Tố Nương, liên tục thông báo bệnh tình của Tố Nương cho Sở Hoan.
Lâm Đại Nhi giả trang thành Lâm công tử lại thần thần bí bí, biết rõ muốn lên đường, sớm lên xe ngựa, Sở Hoan thậm chí cũng không thấy nàng lên xe ngựa lúc nào.
Huyện thành Bắc Nguyên cách huyện Thanh Đường cũng không xa, chẳng qua hai ngày đường.
Tuy nhiên gia quyến cùng đi, tốc độ cũng không nhanh, Sở Hoan lo lắng tình hình bệnh dịch lan tràn sắp tới, phải sớm thực hành đối sách cách ly của mình đối với các nơi của Tây Quan Đạo, nếu như chậm chạp theo chân đội ngũ, sẽ chậm trễ không ít thời gian. Hắn gọi Hiên Viên Thắng Tài tới, để gã dẫn đội ngũ chậm rãi đi tiếp, bản thân mình mang theo ba mươi tên Cận Vệ Quân hộ vệ cùng với mấy người hầu cận Bạch Hạt Tử, sớm tới huyện thành Thanh Đường.
Hiên Viên Thắng Tài cũng biết tình hình khẩn cấp, Sở Hoan vội vàng tới Bắc Nguyên đương nhiên là có đạo lý.
Lúc Sở Hoan tới huyện thành Bắc Nguyên đã là lúc giữa trưa, hắn cũng không xa lạ gì huyện thành Bắc Nguyên, biết rõ Huyện nha Bắc Nguyên ở nơi nào. Hiện giờ Chu Lăng Nhạc không ở huyện thành Bắc Nguyên, hắn cũng không biết hiện giờ ai đang xử lý chính vụ nơi này, trên phố dài đi tới Huyện nha, chợt nghe được trên phố xuyền đến tiếng lộn xộn, nhìn xa thấy một đám người vây quanh trên phố dài, hắn kỳ quái trong lòng, tung người xuống ngựa, dắt ngựa đi tới.
Còn chưa tới bất chợt nghe tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong lòng càng nghi hoặc, có lòng muốn thấy rõ. Hắn giao ngựa cho Bạch Hạt Tử, tự mình tiến vào trong đám người, chen tới phía trước, liền thấy trên mảnh đất trống phía trước, mấy sai dịch như lang như hổ đang đè một gã trung niên mặc áo gấm, gã trung niên bị đè xuống đất, một tên sai dịch đang dùng gậy nện vào mông gã trung niên kia, gã trung niên kêu rên liên hồi. Cách đó không xa, một gã trung niên mặc quan bào đang ngồi trên một chiếc ghế, tay nâng chén trà, chỉ vào gã trung niên kia nói:
- Quả thực cho rằng huyện Bắc Nguyên không có vương pháp sao, để ngươi nếm thử vương pháp là tư vị gì.
Trung niên trên mặt đất bị đánh rách quần áo, thậm chí đổ máu, chỉ hét thảm từng tiếng, nói không ra lời. Dân chúng chung quanh chỉ trỏ, cũng không dám nói chuyện lớn tiếng, chỉ dám thấp giọng nghị luận.
Sở Hoan kỳ quái trong lòng, hỏi một dân chúng bên cạnh:
- Lão nhân gia, đây là có chuyện gì? Tại sao quan sai lại đánh người bên đường giữa ban ngày ban mặt?
Người kia nhìn Sở Hoan một cái, Sở Hoan cũng không mặc quan phục, áo gấm bình thường, liền thấp giọng nói:
- Ngươi còn chưa biết sao? Người bị đánh chính là Lâm chưởng quỹ cửa hàng dầu, thiếu thuế má, hôm nay bị quan sai tìm tới cửa… Đó là Triệu Kinh thừa tự mình tới tìm hắn đó… !
- Thuế má?
Sở Hoan nhíu mày, đang muốn đặt câu hỏi, chợt nghe một thanh âm lớn tiếng nói:
- Đừng đánh nữa, vương pháp là vương pháp, nhưng cũng không thể lạm dụng như vậy, nếu như đánh tiếp sẽ tai nạn chết người, ta thấy các ngươi mới là coi trời bằng vung!
Mọi người đều lắp bắp kinh hãi, liền thấy một nam tử khoảng ba mươi đứng ra từ trong đám người, gã mặc áo vải thô, xem ra hơi đôn hậu, lúc này mặt đỏ lên, cũng không biết là căng thẳng hay sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.