Quyển 4 - Chương 742: Quái đao
Sa Mạc
21/11/2013
Đao pháp của Sở Hoan vốn không kém, hơn nữa trong tay chính là bảo đao
chém sắt như chém bùn, tuy dùng một địch bốn, chẳng những không ở hạ
phong, trái lại bốn gã thích khách kiêng kị bảo đao của Sở Hoan, cũng
không dám va chạm với bảo đao của hắn.
Sở Hoan bổ liền vài đao, bức lui hai người, một gã thích khách bên cạnh tìm được khe hở, đột nhiên hạ thấp người, bổ ngang vào hai chân Sở Hoan. Đao của gã chưa tới, đao của Sở Hoan đã đến, người này cảm thấy ánh sáng màu đỏ lóe lên trước mắt, cổ đã lạnh buốt, Huyết Ẩm Đao đã xẹt qua cổ gã.
Tên thích khách tay phải cầm đao đứng thẳng trên đỉnh buồng nhỏ, lưỡi đao chỉ xuống, thấy bốn gã thích khách liên thủ vây công Sở Hoan, chẳng những không thể thắng lợi, thậm chí đã bị Sở Hoan giết chết một người, hàn quang lập lòe trong mắt gã. Tối nay hành thích, vốn giương đông kích tây, mục tiêu cũng không phải Cận Vệ Quân, mà là Sở Hoan.
Lúc thuyền quan khác rơi vào hỗn loạn, không rảnh chú ý nơi khác, chúng thừa cơ hành thích Sở Hoan bên này. Nhưng Cận Vệ Quân chắc chắn sẽ phản ứng rất nhanh, cho nên lần hành thích này phải tốc chiến tốc thắng, chời tới khi Cận Vệ Quân tới cứu viện, lần hành động này sẽ thất bại.
Đao trong tay người này rất mỏng, cong hơn đao bình thường rất nhiều, hình dáng quái dị, nhưng lưỡi đao vô cùng sắc bén. Quái đao nhân này nắm chặt tay, thân thể đã bay xuống từ trên đỉnh buồng nhỏ, động tác tiêu sái, hạ xuống bên cạnh một gã Cận Vệ Quân. Cận Vệ Quân kia đang triền đấu với một thích khách, nhìn thấy một người xuất hiện bên cạnh, thân thể hơi nghiêng, một đao chém tới quái đao nhân.
Quái đao nhân cũng không nhìn tới, dường như chỉ dựa vào tiếng lưỡi đao phán đoán được đại đao của binh sĩ Cận Vệ Quân. Gã vung ngược đao, keng một tiếng, đại đao của Cận Vệ Quân chém thẳng lên sống đao của gã, quái đao nhân này động tác nhanh chóng, thuận thế hạ xuống, cổ tay xoay một cái, phốc một tiếng, trong tốc độ ánh sáng, không ngờ đã cắt đứt mạch cổ tay của Cận Vệ Quân.
Đao pháp của gã quái dị, binh sĩ kia cảm thấy tay tê rần, thích khách bên cạnh đã thừa cơ bổ tới một đao. Cận Vệ Quân không hổ là tinh binh của đế quốc, biết rõ chuyện không ổn, nhanh chóng lui về phía sau, thế nhưng mạch tay đã đứt, tay cầm đao chẳng những đau đớn tới tim, hơn nữa toàn bộ lực đao tiêu tán, không ngờ cầm không nổi đại đao kia.
Quái đao nhân cũng không để ý tới binh sĩ này, thân hình giống như quỷ mị, nhảy hai cái đã tới gần Sở Hoan, ánh đao chớp động tấn công Sở Hoan.
Khí thế tấn công của gã khác nhau rất lớn với mấy tên thích khách khác.
Sở Hoan biết người này là kình địch, không dám xem thường, thấy hình dạng cổ quái của đại đao đối phương, trong lòng đã có đề phòng. Đối phương liên tục chém ra vài đao, Sở Hoan lùi ra sau mấy bước, tìm đúng cơ hội, cầm đao nghênh đón. Dường như quái đao nhân cũng không kiêng kị bảo đao Huyết Ẩm của Sở Hoan, cứ thế đụng vào. Keng một tiếng, trong tiếng mưa to, đốm lửa văng khắp nơi. Sở Hoan nhìn thấy sau khi hai đao va chạm, quái đao của đối phương lại không chút tổn thương, hắn cũng hơi kinh ngạc, trong mắt quái đao nhân kia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên hai người đều cảm thấy đao của đối phương quả thực không bình thường.
Một tia sét đột nhiên đánh xuống từ trên trời, chiếu rọi bốn phía, chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của Sở Hoan, cũng chiếu lên đôi mắt lạnh lẽo của quái đao nhân.
Hai người ra đao rất nhanh, có công có thủ, qua mười nấy chiếu, trong lòng hai bên đều kinh ngạc. Tuy rằng Sở Hoan kinh ngạc đao pháp của đối phương, đối phương rốt cuộc biết được chẳng những cây đao này của Sở Hoan khiến người ta sợ hãi, đao pháp của hắn cũng không giống người thường.
Người tập đao trong thiên hạ rất nhiều, nhưng thực sự luyện thành đao pháp sắc bén lại hiếm thấy. Bản thân đao pháp thay đổi thất thường, bổ, quét, chọc, chém, đâm, thứ nào cũng có thể phát huy ra hiệu quả rất lớn, hơn nữa đao công chính thức, chẳng những cần bản thân đao pháp, còn phải chú ý thân thể phối hợp, có một số người tuy đao pháp không tệ, nhưng rất có thông qua thân thể bày ra được uy lực của đao pháp.
Eo chân vai khuỷu tay, phối hợp thỏa đáng, có thể khiến đao pháp phát huy ra uy lực càng lớn. Đao thủ bình thường, lúc dùng đao, thông qua thân thể tối đa chỉ có thể phát huy sáu thành uy lực của bản thân đao pháp. Còn cao thủ có thể đạt tới chín thành, thậm chí mười thành, chỉ những cao thủ tiến vào chí cảnh của đao pháp, mỗi chiêu đều có thể dùng sự phối hợp của toàn thân, phát huy ra uy lực vượt xa bản thân đao pháp.
Tuy rằng Sở Hoan và quái đao nhân không đạt tới đao pháp đỉnh phong, thế nhưng hai người lại hiểu được lợi dụng thân thể của mình phát huy ra uy lực của bản thân đao pháp. Mọi người chỉ thấy được hai người đều bao phủ trong ánh đao, hai bóng người giống như u linh bay tới bay đi trên đầu thuyền, trong thời gian ngắn ai cũng không nhìn ra được rốt cuộc là ai chiếm thượng phong.
Tôn Tử Không ở bên cạnh không giúp được gì, đã nhìn thấy thuyền bên kia của Hiên Viên Thắng Tài có người nhảy xuống nước, đang bơi về bên này, hiển nhiên đã biết rõ tình huống nơi này.
Lúc này không hề có người chú ý Tôn Tử Không, Tôn Tử Không nhìn trái phải, trong tay chỉ có một cây đao không dùng được, đầu óc gã vận động, đột nhiên nghĩ tới dường như trong khoang thuyền còn có cung tên.
Võ công của gã không cao, đánh giáp lá cà không phải đối thủ của đám thích khách này, trong lòng liền nghĩ nếu như lấy được cung tên, bắn tên ở cự ly xa, chưa hẳn không thể giúp Sở Hoan một tay.
Trời đất tối mờ, mưa to như trút, Tôn Tử Không cắn răng, hạ thấp người, lén lút bò từ mạn thuyền tới buồng nhỏ. Giờ phút này lực chú ý đều tập trung lên người Sở Hoan, cũng không ai chú ý tới gã.
Sở Hoan và quái đao nhân kia là kỳ phùng địch thủ, không phân trên dưới, Sở Hoan không gấp trong lòng, trong mắt quái đao nhân lại lộ ra thần sắc lo lắng.
Lần hành thích này, chú ý tốc chiến tốc thắng, thế nhưng võ công của Sở Hoan vượt xa dự liệu của chúng, nếu như đổi lại một năm trước, Sở Hoan chưa chắc là đối thủ của quái đao nhân, thế nhưng qua một năm này, gần như Sở Hoan chưa từng gián đoạn tập luyện Long Tượng Kinh, Long Tượng Kinh chẳng những điều hòa khí tức của Sở Hoan, hơn nữa cũng gia tăng cốt cách của hắn, tuy rằng chưa đột phá Tịnh Thổ Đạo, nhưng làn da đã có thay đổi, tố chất than thể vượt xa một năm trước, lực phản ứng của hắn hơn trước đây rất nhiều, quan trọng chính là, nhiều động tác đao pháp mà một năm trước không cách nào làm được, hiện giờ lại có thể thi triển ra.
Loại thay đổi này, đương nhiên chỉ có Sở Hoan hiểu rõ trong lòng.
Bên cạnh có thích khách trầm giọng nói:
- Người của chúng tới rồi, chúng ta lui... !
Quái đao nhân liên tục bổ ra vài đao, nhìn tư thế kia, hận không thể chém Sở Hoan dưới đao. Gã nóng vội, Sở Hoan lại không nóng vội, trong lúc ánh đao giao thoa, quái đao nhân căn bản không làm gì được Sở Hoan.
Trên thuyền quan của Hiên Viên Thắng Tài, chẳng những có mấy người đã nhảy vào trong nước bơi tới nơi này, hơn nữa đã có người buông thuyền nhỏ chuẩn bị bên trên, hơn mười tên quan binh Cận Vệ Quân ngồi thuyền nhỏ, đang nhanh chóng chèo qua.
- Chúng ta đi... !
Lại một gã thích khách thúc giục:
- Nếu không đi thì không kịp nữa rồi... !
Thích khách tối nay trước ám sau minh, đầu tiên giả trang thành thuyền phu tới hành thích, sau đó dùng nhiều đánh ít, vẫn không thể đánh chết Sở Hoan, quái đao nhân biết đã đánh giá thấp năng lực của Sở Hoan, tối nay đã không thể làm gì Sở Hoan, lúc này trên sông đã truyền đến tiếng quát:
- Loạn phỉ chạy đâu, đại nhân, chúng ta tới rồi... !
Thanh âm này đúng là của Hiên Viên Thắng Tài.
Hiên Viên Thắng Tài tại buồng nhỏ trên tàu ý thức được thích khách muốn giương đông kích tây, sau khi tỉnh ngộ lập sức sai người nhanh chóng tới cứu viện. Lúc gã chạy tới đuôi thuyền, đã nhìn thấy bóng người nhảy lên thuyền Sở Hoan, biết rõ mình đoán không lầm, cảm thấy kinh hoảng. Lần này gã dãn Cận Vệ Quân hộ tống Sở Hoan rời kinh, bổn phận là cam đoan an toàn của Sở Hoan, lúc này xảy ra biến cố như vậy, nếu Sở Hoan có sơ xuất gì, Hiên Viên Thắng Tài biết được mình khó thoát khỏi tội, gã vừa sai người buông thuyền nhỏ tranh thủ thời gian cứu viện, ban thân lại không do dự dẫn đầu nhảy khỏi đuôi theo, dẫn đầu bơi tới nơi này.
Sau khi thanh âm của Hiên Viên Thắng Tài truyền đến, quái đao nhân biết rõ tình thế khẩn cấp, vốn định dùng thuật giương đông kích tây, nhanh chóng giải quyết Sở Hoan, nào ngờ võ công của Sở Hoan vượt xa dự liệu của gã, ngoài khiếp sợ cũng biết không thể ở lâu, lạnh lùng nói:
- Rút lui!
Gã nghiêng người chém Sở Hoan một đao, liền muốn thoát thân nhay vào nước từ mạn thuyền bên cạnh.
Sở Hoan trầm giọng quát:
- Muốn đi? Không dễ như vậy.
Hắn theo phía sau, xuất liên tục hai đao, ánh đao soàn soạt, ngăn cản con đường thoát thân của quái đao nhân. Đao pháp của quái đao nhân và Sở Hoan sàn sàn nhau, tuy rằng không thua Sở Hoan, thế nhưng giờ phút này Sở Hoan muốn cuốn lấy gã, cũng không phải chuyện khó khăn. Lúc này hai gã thích khách bên cạnh đã lấn tới trước người, một trái một phải giết tới Sở Hoan. Sở Hoan không thể làm gì, đành bỏ quái đao nhân, quái đao nhân cũng thừa cơ lẻn tới cạnh mạn thuyền.
Đúng lú này, Tôn Tử Không đã chạy tới từ trong khoang thuyền, tay cầm cung tên, đang muốn giương cung cài tên, Sở Hoan nhìn thấy, phi thân tới cạnh Tôn Tử Không, trầm giọng nói:
- Đưa cung tên cho ta!
Tôn Tử Không vội vàng đưa cung tên cho Sở Hoan. Động tác của Sở Hoan vô cùng mau lẹ, sau khi lấy được cung tên, nhìn thấy quái đao nhân chạy vội tới cạnh mạn thuyền, đang muốn xoay người nhảy xuống. Vài tên thích khách khách đều không để ý chém giết, nhanh chóng rút tới mạn thuyền. Sở Hoan bước qua mấy bước, quái đao nhân kia đã nhảy xuống từ mạn thuyền.
Sở Hoan đã sớm giương cung cài tên, không đợi quái đao nhân kia rơi xuống nước, mũi tên đã bắn ra. Mũi tên giống như sao băng, trúng giữa lưng quái đao nhân, lúc quái đao nhân kia trúng tên, người cũng đã rơi vào trong nước.
Sở Hoan đứng trên mạn thuyền, đứng nơi đó nhìn vào trong nước, trong bóng tối đã nhìn không rõ thân ảnh quái đao nhân kia. Mưa lớn, một tia sét lại xẹt qua bầu trời, mượn ánh sáng của tia sét, nhìn thấy mặt sông mơ hồ xuất hiện màu đỏ sẫm, Sở Hoan biết rõ mũi tên của mình chắc chắn trúng người quái đao nhân, nhưng rốt cuộc có trúng chỗ hiểm hay không, lại không thể xác định.
Những thích khách này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, lúc Sở Hoan đứng cạnh mạn thuyền, những người khác trên thuyền đã chạy tới, Tôn Tử Không vội vã hỏi:
- Sư phó, ngài thế nào?
- Không có việc gì!
Thấy mặt sông không có động tĩnh, Sở Hoan biết rõ công phu dưới nước của quái đao nhân chắc chắn rất tốt, trong khi trúng tên vẫn có thể lặn dưới nước rời đi, mặt sông Kính Giang này rất lớn, nước sông cũng rất sâu, nếu thật sự chạy trốn dưới nước, dưới đêm mưa to gió lớn này, quả thực khó có thể tìm được tung tích của gã.
Sở Hoan bổ liền vài đao, bức lui hai người, một gã thích khách bên cạnh tìm được khe hở, đột nhiên hạ thấp người, bổ ngang vào hai chân Sở Hoan. Đao của gã chưa tới, đao của Sở Hoan đã đến, người này cảm thấy ánh sáng màu đỏ lóe lên trước mắt, cổ đã lạnh buốt, Huyết Ẩm Đao đã xẹt qua cổ gã.
Tên thích khách tay phải cầm đao đứng thẳng trên đỉnh buồng nhỏ, lưỡi đao chỉ xuống, thấy bốn gã thích khách liên thủ vây công Sở Hoan, chẳng những không thể thắng lợi, thậm chí đã bị Sở Hoan giết chết một người, hàn quang lập lòe trong mắt gã. Tối nay hành thích, vốn giương đông kích tây, mục tiêu cũng không phải Cận Vệ Quân, mà là Sở Hoan.
Lúc thuyền quan khác rơi vào hỗn loạn, không rảnh chú ý nơi khác, chúng thừa cơ hành thích Sở Hoan bên này. Nhưng Cận Vệ Quân chắc chắn sẽ phản ứng rất nhanh, cho nên lần hành thích này phải tốc chiến tốc thắng, chời tới khi Cận Vệ Quân tới cứu viện, lần hành động này sẽ thất bại.
Đao trong tay người này rất mỏng, cong hơn đao bình thường rất nhiều, hình dáng quái dị, nhưng lưỡi đao vô cùng sắc bén. Quái đao nhân này nắm chặt tay, thân thể đã bay xuống từ trên đỉnh buồng nhỏ, động tác tiêu sái, hạ xuống bên cạnh một gã Cận Vệ Quân. Cận Vệ Quân kia đang triền đấu với một thích khách, nhìn thấy một người xuất hiện bên cạnh, thân thể hơi nghiêng, một đao chém tới quái đao nhân.
Quái đao nhân cũng không nhìn tới, dường như chỉ dựa vào tiếng lưỡi đao phán đoán được đại đao của binh sĩ Cận Vệ Quân. Gã vung ngược đao, keng một tiếng, đại đao của Cận Vệ Quân chém thẳng lên sống đao của gã, quái đao nhân này động tác nhanh chóng, thuận thế hạ xuống, cổ tay xoay một cái, phốc một tiếng, trong tốc độ ánh sáng, không ngờ đã cắt đứt mạch cổ tay của Cận Vệ Quân.
Đao pháp của gã quái dị, binh sĩ kia cảm thấy tay tê rần, thích khách bên cạnh đã thừa cơ bổ tới một đao. Cận Vệ Quân không hổ là tinh binh của đế quốc, biết rõ chuyện không ổn, nhanh chóng lui về phía sau, thế nhưng mạch tay đã đứt, tay cầm đao chẳng những đau đớn tới tim, hơn nữa toàn bộ lực đao tiêu tán, không ngờ cầm không nổi đại đao kia.
Quái đao nhân cũng không để ý tới binh sĩ này, thân hình giống như quỷ mị, nhảy hai cái đã tới gần Sở Hoan, ánh đao chớp động tấn công Sở Hoan.
Khí thế tấn công của gã khác nhau rất lớn với mấy tên thích khách khác.
Sở Hoan biết người này là kình địch, không dám xem thường, thấy hình dạng cổ quái của đại đao đối phương, trong lòng đã có đề phòng. Đối phương liên tục chém ra vài đao, Sở Hoan lùi ra sau mấy bước, tìm đúng cơ hội, cầm đao nghênh đón. Dường như quái đao nhân cũng không kiêng kị bảo đao Huyết Ẩm của Sở Hoan, cứ thế đụng vào. Keng một tiếng, trong tiếng mưa to, đốm lửa văng khắp nơi. Sở Hoan nhìn thấy sau khi hai đao va chạm, quái đao của đối phương lại không chút tổn thương, hắn cũng hơi kinh ngạc, trong mắt quái đao nhân kia cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên hai người đều cảm thấy đao của đối phương quả thực không bình thường.
Một tia sét đột nhiên đánh xuống từ trên trời, chiếu rọi bốn phía, chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của Sở Hoan, cũng chiếu lên đôi mắt lạnh lẽo của quái đao nhân.
Hai người ra đao rất nhanh, có công có thủ, qua mười nấy chiếu, trong lòng hai bên đều kinh ngạc. Tuy rằng Sở Hoan kinh ngạc đao pháp của đối phương, đối phương rốt cuộc biết được chẳng những cây đao này của Sở Hoan khiến người ta sợ hãi, đao pháp của hắn cũng không giống người thường.
Người tập đao trong thiên hạ rất nhiều, nhưng thực sự luyện thành đao pháp sắc bén lại hiếm thấy. Bản thân đao pháp thay đổi thất thường, bổ, quét, chọc, chém, đâm, thứ nào cũng có thể phát huy ra hiệu quả rất lớn, hơn nữa đao công chính thức, chẳng những cần bản thân đao pháp, còn phải chú ý thân thể phối hợp, có một số người tuy đao pháp không tệ, nhưng rất có thông qua thân thể bày ra được uy lực của đao pháp.
Eo chân vai khuỷu tay, phối hợp thỏa đáng, có thể khiến đao pháp phát huy ra uy lực càng lớn. Đao thủ bình thường, lúc dùng đao, thông qua thân thể tối đa chỉ có thể phát huy sáu thành uy lực của bản thân đao pháp. Còn cao thủ có thể đạt tới chín thành, thậm chí mười thành, chỉ những cao thủ tiến vào chí cảnh của đao pháp, mỗi chiêu đều có thể dùng sự phối hợp của toàn thân, phát huy ra uy lực vượt xa bản thân đao pháp.
Tuy rằng Sở Hoan và quái đao nhân không đạt tới đao pháp đỉnh phong, thế nhưng hai người lại hiểu được lợi dụng thân thể của mình phát huy ra uy lực của bản thân đao pháp. Mọi người chỉ thấy được hai người đều bao phủ trong ánh đao, hai bóng người giống như u linh bay tới bay đi trên đầu thuyền, trong thời gian ngắn ai cũng không nhìn ra được rốt cuộc là ai chiếm thượng phong.
Tôn Tử Không ở bên cạnh không giúp được gì, đã nhìn thấy thuyền bên kia của Hiên Viên Thắng Tài có người nhảy xuống nước, đang bơi về bên này, hiển nhiên đã biết rõ tình huống nơi này.
Lúc này không hề có người chú ý Tôn Tử Không, Tôn Tử Không nhìn trái phải, trong tay chỉ có một cây đao không dùng được, đầu óc gã vận động, đột nhiên nghĩ tới dường như trong khoang thuyền còn có cung tên.
Võ công của gã không cao, đánh giáp lá cà không phải đối thủ của đám thích khách này, trong lòng liền nghĩ nếu như lấy được cung tên, bắn tên ở cự ly xa, chưa hẳn không thể giúp Sở Hoan một tay.
Trời đất tối mờ, mưa to như trút, Tôn Tử Không cắn răng, hạ thấp người, lén lút bò từ mạn thuyền tới buồng nhỏ. Giờ phút này lực chú ý đều tập trung lên người Sở Hoan, cũng không ai chú ý tới gã.
Sở Hoan và quái đao nhân kia là kỳ phùng địch thủ, không phân trên dưới, Sở Hoan không gấp trong lòng, trong mắt quái đao nhân lại lộ ra thần sắc lo lắng.
Lần hành thích này, chú ý tốc chiến tốc thắng, thế nhưng võ công của Sở Hoan vượt xa dự liệu của chúng, nếu như đổi lại một năm trước, Sở Hoan chưa chắc là đối thủ của quái đao nhân, thế nhưng qua một năm này, gần như Sở Hoan chưa từng gián đoạn tập luyện Long Tượng Kinh, Long Tượng Kinh chẳng những điều hòa khí tức của Sở Hoan, hơn nữa cũng gia tăng cốt cách của hắn, tuy rằng chưa đột phá Tịnh Thổ Đạo, nhưng làn da đã có thay đổi, tố chất than thể vượt xa một năm trước, lực phản ứng của hắn hơn trước đây rất nhiều, quan trọng chính là, nhiều động tác đao pháp mà một năm trước không cách nào làm được, hiện giờ lại có thể thi triển ra.
Loại thay đổi này, đương nhiên chỉ có Sở Hoan hiểu rõ trong lòng.
Bên cạnh có thích khách trầm giọng nói:
- Người của chúng tới rồi, chúng ta lui... !
Quái đao nhân liên tục bổ ra vài đao, nhìn tư thế kia, hận không thể chém Sở Hoan dưới đao. Gã nóng vội, Sở Hoan lại không nóng vội, trong lúc ánh đao giao thoa, quái đao nhân căn bản không làm gì được Sở Hoan.
Trên thuyền quan của Hiên Viên Thắng Tài, chẳng những có mấy người đã nhảy vào trong nước bơi tới nơi này, hơn nữa đã có người buông thuyền nhỏ chuẩn bị bên trên, hơn mười tên quan binh Cận Vệ Quân ngồi thuyền nhỏ, đang nhanh chóng chèo qua.
- Chúng ta đi... !
Lại một gã thích khách thúc giục:
- Nếu không đi thì không kịp nữa rồi... !
Thích khách tối nay trước ám sau minh, đầu tiên giả trang thành thuyền phu tới hành thích, sau đó dùng nhiều đánh ít, vẫn không thể đánh chết Sở Hoan, quái đao nhân biết đã đánh giá thấp năng lực của Sở Hoan, tối nay đã không thể làm gì Sở Hoan, lúc này trên sông đã truyền đến tiếng quát:
- Loạn phỉ chạy đâu, đại nhân, chúng ta tới rồi... !
Thanh âm này đúng là của Hiên Viên Thắng Tài.
Hiên Viên Thắng Tài tại buồng nhỏ trên tàu ý thức được thích khách muốn giương đông kích tây, sau khi tỉnh ngộ lập sức sai người nhanh chóng tới cứu viện. Lúc gã chạy tới đuôi thuyền, đã nhìn thấy bóng người nhảy lên thuyền Sở Hoan, biết rõ mình đoán không lầm, cảm thấy kinh hoảng. Lần này gã dãn Cận Vệ Quân hộ tống Sở Hoan rời kinh, bổn phận là cam đoan an toàn của Sở Hoan, lúc này xảy ra biến cố như vậy, nếu Sở Hoan có sơ xuất gì, Hiên Viên Thắng Tài biết được mình khó thoát khỏi tội, gã vừa sai người buông thuyền nhỏ tranh thủ thời gian cứu viện, ban thân lại không do dự dẫn đầu nhảy khỏi đuôi theo, dẫn đầu bơi tới nơi này.
Sau khi thanh âm của Hiên Viên Thắng Tài truyền đến, quái đao nhân biết rõ tình thế khẩn cấp, vốn định dùng thuật giương đông kích tây, nhanh chóng giải quyết Sở Hoan, nào ngờ võ công của Sở Hoan vượt xa dự liệu của gã, ngoài khiếp sợ cũng biết không thể ở lâu, lạnh lùng nói:
- Rút lui!
Gã nghiêng người chém Sở Hoan một đao, liền muốn thoát thân nhay vào nước từ mạn thuyền bên cạnh.
Sở Hoan trầm giọng quát:
- Muốn đi? Không dễ như vậy.
Hắn theo phía sau, xuất liên tục hai đao, ánh đao soàn soạt, ngăn cản con đường thoát thân của quái đao nhân. Đao pháp của quái đao nhân và Sở Hoan sàn sàn nhau, tuy rằng không thua Sở Hoan, thế nhưng giờ phút này Sở Hoan muốn cuốn lấy gã, cũng không phải chuyện khó khăn. Lúc này hai gã thích khách bên cạnh đã lấn tới trước người, một trái một phải giết tới Sở Hoan. Sở Hoan không thể làm gì, đành bỏ quái đao nhân, quái đao nhân cũng thừa cơ lẻn tới cạnh mạn thuyền.
Đúng lú này, Tôn Tử Không đã chạy tới từ trong khoang thuyền, tay cầm cung tên, đang muốn giương cung cài tên, Sở Hoan nhìn thấy, phi thân tới cạnh Tôn Tử Không, trầm giọng nói:
- Đưa cung tên cho ta!
Tôn Tử Không vội vàng đưa cung tên cho Sở Hoan. Động tác của Sở Hoan vô cùng mau lẹ, sau khi lấy được cung tên, nhìn thấy quái đao nhân chạy vội tới cạnh mạn thuyền, đang muốn xoay người nhảy xuống. Vài tên thích khách khách đều không để ý chém giết, nhanh chóng rút tới mạn thuyền. Sở Hoan bước qua mấy bước, quái đao nhân kia đã nhảy xuống từ mạn thuyền.
Sở Hoan đã sớm giương cung cài tên, không đợi quái đao nhân kia rơi xuống nước, mũi tên đã bắn ra. Mũi tên giống như sao băng, trúng giữa lưng quái đao nhân, lúc quái đao nhân kia trúng tên, người cũng đã rơi vào trong nước.
Sở Hoan đứng trên mạn thuyền, đứng nơi đó nhìn vào trong nước, trong bóng tối đã nhìn không rõ thân ảnh quái đao nhân kia. Mưa lớn, một tia sét lại xẹt qua bầu trời, mượn ánh sáng của tia sét, nhìn thấy mặt sông mơ hồ xuất hiện màu đỏ sẫm, Sở Hoan biết rõ mũi tên của mình chắc chắn trúng người quái đao nhân, nhưng rốt cuộc có trúng chỗ hiểm hay không, lại không thể xác định.
Những thích khách này tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, lúc Sở Hoan đứng cạnh mạn thuyền, những người khác trên thuyền đã chạy tới, Tôn Tử Không vội vã hỏi:
- Sư phó, ngài thế nào?
- Không có việc gì!
Thấy mặt sông không có động tĩnh, Sở Hoan biết rõ công phu dưới nước của quái đao nhân chắc chắn rất tốt, trong khi trúng tên vẫn có thể lặn dưới nước rời đi, mặt sông Kính Giang này rất lớn, nước sông cũng rất sâu, nếu thật sự chạy trốn dưới nước, dưới đêm mưa to gió lớn này, quả thực khó có thể tìm được tung tích của gã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.