Quyển 8 - Chương 1029: Quán cơm nhỏ
Sa Mạc
06/02/2014
Nếu như hai câu nói vừa rồi cũng đã khiến cho Tố Nương vô cùng ngượng,
thì câu nói cuối cùng của Sở Hoan này lại càng làm cho Tố Nương muốn tìm một cái lỗ để chui xuống ngay lập tức.
Những lời của Sở Hoan đều là thật lòng. Sau khi hắn đến Tây Bắc, những điều nghe thấy đều khiến cho lòng người nặng nề. Hơn nữa, mặc dù bây giờ mình là Tổng đốc Tây Quan nhưng vẫn bị Đổng Thế Trân và Đông Phương Tín cản trở. Điều này khiến cho tâm tình của Sở Hoan hơi ngột ngạt.
Lúc ở cùng với Tố Nương, hắn thật sự cảm thấy thoải mái, cho nên mới trêu đùa hai câu. Tâm tình của hắn rất vui vẻ, không kìm lòng được liền nói ra câu này.
- Sao vậy?
Sở Hoan ôm vòng eo nhỏ nhắn của Tố Nương, thì thầm bên tai nàng:
- Không muốn sao?
Đêm đó, sau khi có được thân thể Tố Nương, Sở Hoan đã gặp quá nhiều chuyện, không có thời gian gần gũi Tố Nương. Thân thể của hắn là máu thịt, lúc này ôm thân thể mềm mại, đẫy đà của Tố Nương, dĩ nhiên là có một chút cảm giác. Chẳng biết vì sao thân thể mềm mại của Tố Nương đang run rẩy. Dĩ nhiên, Sở Hoan đã làm cho nàng ngượng cực kỳ, nhưng sâu trong lòng lại cảm thấy vô cùng kích động. Nàng nhớ lại đêm đó Sở Hoan ôm lấy, hết vò lại cắn bộ ngực mình, lập tức thân thể nóng lên.
- Không phải.
Giọng nói của Tố Nương cực thấp.
- Bây giờ đang là ban ngày, sẽ bị người khác nhìn thấy, muốn gì thì để buổi tối đi.
- Buổi tối thì sao?
Sở Hoan khẽ cười nói:
- Buổi tối làm cái gì?
- A?
Tố Nương hơi hoảng hốt, nói:
- Không, không gì cả.
Sở Hoan ôm vòng eo nhỏ nhắn của Tố Nương, hai tay hơi dùng sức, càng ôm chặt hơn. Bụng hắn dính sát vào bộ mông tròn vo, vểnh cao kia của Tố Nương. Cảm nhận được da thịt mềm mại và nghe được tiếng nói hoảng hốt của nàng, lập tức một luồng khí huyết chảy qua thân thể Sở Hoan.
Hắn cảm thấy thân thể mình đang hơi phản ứng, càng dính sát bụng dưới của mình vào bờ mông mẩy của Tố Nương. Tố Nương lại không thể không cảm nhận được thanh trường thương dưới thân Tổng đốc kia đang rục rà rục rịch, không kìm lòng được liền uốn éo vòng eo.
- Chàng cứ buông tay ra đã. Buổi tối có được hay không?
- Buổi tối làm cái gì?
Sở Hoan nhẹ giọng cười trêu nói:
- Nàng không nói thì làm sao ta biết được?
- Cái đó…
Khuôn mặt Tố Nương đỏ rực.
- Buổi tối đó chàng… A!
Tố Nương thốt khẽ một tiếng đầy kinh ngạc, cảm thấy tiểu tướng quân của Sở Hoan kia đang lách vào mông mình. Lập tức, nàng run giọng nói:
- Để tối ăn đi, lúc này không thể được. Ta xin chàng đấy, đừng để người khác nhìn thấy.
- Ăn cái gì?
Sở Hoan ôm Tố Nương đi tới sau tấm bình phong, cắn vào vành tai nàng, nói:
- Chàng để ta ăn cái gì vào buổi tối?
- Ăn bánh bao thịt..thịt lớn.
Tố Nương vừa nói vừa đưa hai tay lên ôm ngực. Theo hơi thở hổn hển, bộ ngực nhấp nhô kịch liệt.
Một bàn tay của Sở Hoan đã giơ lên, thăm dò vào bên trong vạt áo của Tố Nương. Chỉ trong tích tắc hắn đã tóm được một chiếc bánh bao thịt mềm mại, thơm ngát.
- Ăn cái này đúng không?
Tố Nương "Ừ" khẽ một tiếng rồi ưỡn người, suýt chút nữa thì buông hai tay ra, chiếc đĩa đựng bánh bao kia thiếu chút nữa đã bị rơi xuống.
- Có phải mấy ngày nay nàng đều chờ ta tới ăn bánh bao thịt không?
Sở Hoan vừa nhào nặn một chiếc bánh bao thịt của Tố Nương, vừa hỏi nhỏ:
- Ta đi ra ngoài mấy ngày, có phải là nàng vẫn đang chờ ta không?
Tố Nương "Ừ" khẽ một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy đùi mình mát lạnh. Thì ra bàn tay còn lại của Sở Hoan đã chậm rãi vén váy Tố Nương lên. Lập tức, Tố Nương giật nảy mình, hoảng hốt nói:
- Nhị lang, chàng muốn làm gì vậy? Chuyện này không thể được.
Sở Hoan vẫn tiếp tục vén váy nàng tới bên hông, ngón tay đặt ở cạp quần nhỏ, muốn cởi xuống.
Tuy thân thể của Tố Nương cũng có phản ứng nhưng vẫn biết rõ lúc này không hề thích hợp. Dù bọn họ đã ở sau tấm bình phong, thế nhưng nếu như lúc này có người xông vào bên trong đại sảnh thì chắc chắn sẽ nhìn thấy. Nàng hoảng hốt, một tay nắm lấy lưng quần của mình, cầu xin nói:
- Nhị lang, buổi tối chàng muốn làm gì ta cũng chịu. Nhưng van chàng lúc này dừng lại, nếu không sẽ bị người khác chê cười.
Sở Hoan ôm chặt vòng eo của Tố Nương trong khi nàng dùng sức nắm lấy lưng quần, không cho Sở Hoan cởi xuống. Đột nhiên, một tiếng nói từ bên ngoài truyền tới.
- Tổng đốc đại nhân, ngài có ở đây không?
Sở Hoan vừa nghe được tiếng nói này liền nhẹ nhàng buông tay, gấu quần của Tố Nương lập tức hạ xuống. Tiểu thê tử đỏ mặt, cũng không dám quay đầu lại nhìn Sở Hoan, vội vàng thu dọn quần áo.
Sở Hoan ghét sát vào bên tai nàng, nói nhỏ:
- Vậy nàng chuẩn bị kỹ càng đi, buổi tối chờ ta tới ăn bánh bao.
Tố Nương không dám trả lời nhưng vẫn quay đầu lại liếc mắt nhìn. Lúc này, trán nàng đổ rất nhiều mồ hôi, gương mặt đỏ rực, hai tròng mắt mờ mịt. Thấy Sở Hoan cũng đang nhìn mình, nàng vội vàng rời đi.
Tố Nương vừa đi qua cửa hông thì Bàn Liễu cũng đã đi tới trước cửa đại sảnh. Vừa ghé mắt nhìn đã không thấy Sở Hoan đâu, liền quay đầu lại nói:
- Lão Vương, đại nhân giống như không ở nơi này.
Vương Hàm "Ồ" một tiếng thì Bàn Liễu đã nói tiếp:
- Hay là chúng ta tới những nơi khác tìm xem?
- Không cần tìm.
Sở Hoan đã chỉnh xong quần áo, bước ra từ sau tấm bình phong, cười nói:
- Vương Hàm, Bàn Liễu, các ngươi tìm ta sao? Vào đây nói chuyện đi.
Lúc này hai người Bàn Liễu mới tiến vào bên trong đại sảnh. Sau khi ngồi xuống, Bàn Liễu đã nói:
- Đại nhân, chúng ta đã đợi ở đây mười ngày, đã nghỉ ngơi rất thoải mái rồi, ngày mai sẽ tiếp tục khởi hành.
Sở Hoan nói:
- Ngày mai sẽ phải đi sao?
- Ngày mai phải đi.
Vương Hàm nói:
- Lúc trước thống chế đại nhân đã thông báo rằng nếu như đại nhân bận bịu thì chúng ta có thể ở lại ít ngày để giúp đỡ đại nhân. Nhưng nếu như không có chuyện gì thì không nên ở chỗ này quấy rối. Những ngày qua, chúng ta chỉ ở đây ăn uống, cũng không thể giúp đỡ được đại nhân. Bởi vậy cho nên ngày mai chúng ta sẽ trở về quan nội.
Sở Hoan suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta cũng không thể ngăn các ngươi phải đi về. Nhưng có một việc ta muốn thương lượng với các ngươi một chút.
Bàn Liễu đã tươi cười, nói:
- Cái gì mà thương lượng với không thương lượng. Tổng đốc đại nhân, ngươi vì lợi ích của địa phương, muốn điều gì xin cứ việc ra lệnh.
- Hai người các ngươi chính là tướng lĩnh cấm vệ quân Tổng đốc, cho nên hiểu rất rõ về cấm vệ quân.
Sở Hoan nói:
- Tây Quan cũng phải thành lập cấm vệ quân nhưng tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu. Tuy không thiếu binh nguyên nhưng lại thiếu tướng lĩnh hiểu rất rõ về cấm vệ quân.
Bàn Liễu và Vương Hàm nhìn nhau, Vương Hàm thăm dò hỏi:
- Ý của đại nhân là sao?
- Ta biết hoàn cảnh ở Tây Quan cũng không phải rất tốt, thậm chí là vô cùng ác liệt.
Sở Hoan than thở:
- Loạn phỉ hợp thành đàn, sự an nguy của dân chúng không thể được bảo đảm. Bình Tây Quân muốn trùng kiến Tây Quan thì trước hết phải khiến cho dân an lòng. Muốn vậy thì phải diệt cướp, muốn diệt cướp thì phải có cấm vệ quân, muốn thành lập cấm vệ quân thì phải có tướng lĩnh hiểu quân sự. Ban đầu thành lập quân đội không cần phải có dũng tướng có thể dẫn dắt quân đội xông pha chiến đấu nhưng cần phải có được vị tướng lĩnh am hiểu quân sự, quân chế. Hai người các ngươi đã ở trong quân đội nhiều năm, đều là lão binh. Không biết các ngươi có hoài mãi phát triển Tây Quan không?
- Tây Quan sao?
Bàn Liễu ngẩn người.
- Đại nhân, ý ngươi là để chúng ta ở lại Tây Quan sao?
Sở Hoan nói:
- Đương nhiên là vẫn cần sự đồng ý của các ngươi. Nhưng ta cảm thấy làm lính mà không có cơ hội giết địch thì rất khó có tiền đồ làm quang tông diệu tổ. Sau khi cấm vệ quân thành lập, với thế cục Tây Quan trước mắt thì các ngươi thật sự có nhiều cơ hội lập công. Các ngươi đến Tây Quan, dĩ nhiên là có đầy đủ cơ hội kiến công lập nghiệp, mà ta cũng sẽ không bạc đãi với các ngươi.
Sở Hoan lập tức cười nói:
- Nhưng để cho các ngươi có thể ở lại thì vẫn cần phải báo cho Vệ đại ca biết. Vì vậy cho nên ngày mai các ngươi vẫn nhập quan như thường, nhưng ta sẽ để các ngươi giao một bức giao cho Vệ đại ca. Nếu như hai người các ngươi đồng ý thì Vệ đại ca sẽ điều hai người các ngươi tới Tây Quan, giúp đỡ ta thành lập cấm vệ quân. Đương nhiên ta sẽ không cưỡng ép. Nếu như hai người các ngươi không muốn thì Vệ đại ca sẽ nghĩ cách điều cho ta người khác.
Vương Hàm cùng Bàn Liễu liếc mắt nhìn nhau, sau khi trầm ngâm một lát, Vương Hàm mới nói:
- Đại nhân cảm thấy hai người chúng ta có thể giúp được việc khó khăn này sao?
- Dĩ nhiên.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Chúng ta đã quen biết lâu. Ta vẫn hết sức tin tưởng hai người các ngươi.
Vương Hàm suy tư một lúc.
Thật ra trong lòng Bàn Liễu hiểu rõ nếu như lúc này ở lại Vân Sơn thì đúng là vô cùng an ổn, nhưng muốn lên chức lại vô cùng khó khăn. Hai người đều qua tuổi bốn mươi, đều là người trung niên. Nếu ở lại phủ Vân Sơn, e rằng cũng không có tiền đồ gì rộng lớn.
Nếu như ở Tây Quan, tuy hoàn cảnh ác liệt nhưng đúng là trong hoàn cảnh ác liệt sẽ có nhiều cơ hội kiến công lập nghiệp. Thời loạn lạc sinh ra anh hùng, trong tình hình rối loạn có thể kiến công lập nghiệp. Nếu như thật sự có thể kiến công lập nghiệp ở Tây Quan thì dĩ nhiên có cơ hội lớn để quang tông diệu tổ.
- Nếu như đại nhân thật sự muốn dùng đến chúng tôi, tuy rằng Vương Hàm không có tài gì, nhưng nhất định sẽ dốc hết sức thực hiện.
Sau khi Vương Hàm trầm mặc một lát, nói:
- Chỉ cần Vệ thống chế cho đi, Vương Hàm đồng ý ở lại đây cống hiến vì đại nhân.
- Lão Vương đã đồng ý ở lại đây, vậy Bàn Liễu ta cũng không hàm hồ.
Bàn Liễu vội vàng nói:
- Lúc ở Vân Sơn, Vệ thống chế vốn điều hai người chúng ta đến bộ hạ đại nhân chờ sai phái. Đại nhân đã đồng ý thu dùng chúng ta, vậy dĩ nhiên chúng phải cống hiến hết sức.
- Được.
Sở Hoan mỉm cười.
- Như vậy các ngươi hãy để ngày mai lên đường đi. Ta sẽ phái Lang Oa Tử mang các ngươi cùng với mấy người nhập quan.
- Cùng chúng ta nhập quan sao?
- Hôm nay Lâm Lang phải xuất quan.
Sở Hoan nói:
- Ta phái Lang Oa Tử dẫn người tới đón. Nếu như có thời gian thì các ngươi tùy tùng Lang Oa Tử và bảo vệ Lâm Lang đến Sóc Tuyền.
Vương Hàm và Bàn Liễu hiểu ra, cùng "Vâng" một tiếng.
Bắc Vọng Lâu là quầy rượu lớn nhất Sóc Tuyền nhưng giá cả trong Bắc Vọng Lâu rất đắt, không phải ai cũng có thể tới được. Trên con đường này cũng có vài quán cơm nhỏ, làm ăn cũng rất tốt.
Đa số những quán cơm, quán rượu kinh doanh tại thành Sóc Tuyền đều là thương nhân từ nơi khác tới, đặc biệt là thương thân từ Bắc Sơn theo Cao Liêm cùng tiến vào Tây Quan. Sau khi đến Tây Quan, họ mua đất xây quán, phát triển cực nhanh.
Thương nhân bản địa Tây Quan thật sự là khó có thể khôi phục, không có cách nào phải bán cửa hàng đi. Bây giờ ở thành Sóc Tuyền, đa số thương nhân không phải là người bản điạ.
Ở ngay gần Bắc Vọng Lâu có một quán ăn nhỏ, bề ngoài thật ra không lớn nhưng bên trong vô cùng sạch sẽ.
Những người đứng ở ngoài cửa đón khách vô cùng nhiệt tình.
Sở Hoan mặc quần áo thường dân đi tới quán cơm nhỏ. Trên cửa tiệm cơm là tấm biển ghi ba chữ "Tây Phong Quán", phía dưới là tiểu nhị tươi cười niềm nở. Trong quán ăn là bảy, tám chiếc bàn, một nửa số đó đã có người ngồi. Sở Hoan đi tới chiếc bàn bên tường, ngồi xuống quan sát khắp một lượt. Một gã tiểu nhị chạy tới hỏi Sở Hoan muốn ăn gì, hắn liền gọi một bình rượu và hai cái bánh. Đợi gã tiểu nhị lui ra sau, ánh mắt Sở Hoan đã nhìn vào rèm cửa phía sau quán cơm.
Đó là cửa nhỏ đi về phía sau tiệm cơm, vải mành buông xuống. Bàn ghế hay rèm cửa trong quán ăn này đều rất mới. Hiển nhiên, quán cơm nhỏ này mới kinh doanh gần đây.
Những lời của Sở Hoan đều là thật lòng. Sau khi hắn đến Tây Bắc, những điều nghe thấy đều khiến cho lòng người nặng nề. Hơn nữa, mặc dù bây giờ mình là Tổng đốc Tây Quan nhưng vẫn bị Đổng Thế Trân và Đông Phương Tín cản trở. Điều này khiến cho tâm tình của Sở Hoan hơi ngột ngạt.
Lúc ở cùng với Tố Nương, hắn thật sự cảm thấy thoải mái, cho nên mới trêu đùa hai câu. Tâm tình của hắn rất vui vẻ, không kìm lòng được liền nói ra câu này.
- Sao vậy?
Sở Hoan ôm vòng eo nhỏ nhắn của Tố Nương, thì thầm bên tai nàng:
- Không muốn sao?
Đêm đó, sau khi có được thân thể Tố Nương, Sở Hoan đã gặp quá nhiều chuyện, không có thời gian gần gũi Tố Nương. Thân thể của hắn là máu thịt, lúc này ôm thân thể mềm mại, đẫy đà của Tố Nương, dĩ nhiên là có một chút cảm giác. Chẳng biết vì sao thân thể mềm mại của Tố Nương đang run rẩy. Dĩ nhiên, Sở Hoan đã làm cho nàng ngượng cực kỳ, nhưng sâu trong lòng lại cảm thấy vô cùng kích động. Nàng nhớ lại đêm đó Sở Hoan ôm lấy, hết vò lại cắn bộ ngực mình, lập tức thân thể nóng lên.
- Không phải.
Giọng nói của Tố Nương cực thấp.
- Bây giờ đang là ban ngày, sẽ bị người khác nhìn thấy, muốn gì thì để buổi tối đi.
- Buổi tối thì sao?
Sở Hoan khẽ cười nói:
- Buổi tối làm cái gì?
- A?
Tố Nương hơi hoảng hốt, nói:
- Không, không gì cả.
Sở Hoan ôm vòng eo nhỏ nhắn của Tố Nương, hai tay hơi dùng sức, càng ôm chặt hơn. Bụng hắn dính sát vào bộ mông tròn vo, vểnh cao kia của Tố Nương. Cảm nhận được da thịt mềm mại và nghe được tiếng nói hoảng hốt của nàng, lập tức một luồng khí huyết chảy qua thân thể Sở Hoan.
Hắn cảm thấy thân thể mình đang hơi phản ứng, càng dính sát bụng dưới của mình vào bờ mông mẩy của Tố Nương. Tố Nương lại không thể không cảm nhận được thanh trường thương dưới thân Tổng đốc kia đang rục rà rục rịch, không kìm lòng được liền uốn éo vòng eo.
- Chàng cứ buông tay ra đã. Buổi tối có được hay không?
- Buổi tối làm cái gì?
Sở Hoan nhẹ giọng cười trêu nói:
- Nàng không nói thì làm sao ta biết được?
- Cái đó…
Khuôn mặt Tố Nương đỏ rực.
- Buổi tối đó chàng… A!
Tố Nương thốt khẽ một tiếng đầy kinh ngạc, cảm thấy tiểu tướng quân của Sở Hoan kia đang lách vào mông mình. Lập tức, nàng run giọng nói:
- Để tối ăn đi, lúc này không thể được. Ta xin chàng đấy, đừng để người khác nhìn thấy.
- Ăn cái gì?
Sở Hoan ôm Tố Nương đi tới sau tấm bình phong, cắn vào vành tai nàng, nói:
- Chàng để ta ăn cái gì vào buổi tối?
- Ăn bánh bao thịt..thịt lớn.
Tố Nương vừa nói vừa đưa hai tay lên ôm ngực. Theo hơi thở hổn hển, bộ ngực nhấp nhô kịch liệt.
Một bàn tay của Sở Hoan đã giơ lên, thăm dò vào bên trong vạt áo của Tố Nương. Chỉ trong tích tắc hắn đã tóm được một chiếc bánh bao thịt mềm mại, thơm ngát.
- Ăn cái này đúng không?
Tố Nương "Ừ" khẽ một tiếng rồi ưỡn người, suýt chút nữa thì buông hai tay ra, chiếc đĩa đựng bánh bao kia thiếu chút nữa đã bị rơi xuống.
- Có phải mấy ngày nay nàng đều chờ ta tới ăn bánh bao thịt không?
Sở Hoan vừa nhào nặn một chiếc bánh bao thịt của Tố Nương, vừa hỏi nhỏ:
- Ta đi ra ngoài mấy ngày, có phải là nàng vẫn đang chờ ta không?
Tố Nương "Ừ" khẽ một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy đùi mình mát lạnh. Thì ra bàn tay còn lại của Sở Hoan đã chậm rãi vén váy Tố Nương lên. Lập tức, Tố Nương giật nảy mình, hoảng hốt nói:
- Nhị lang, chàng muốn làm gì vậy? Chuyện này không thể được.
Sở Hoan vẫn tiếp tục vén váy nàng tới bên hông, ngón tay đặt ở cạp quần nhỏ, muốn cởi xuống.
Tuy thân thể của Tố Nương cũng có phản ứng nhưng vẫn biết rõ lúc này không hề thích hợp. Dù bọn họ đã ở sau tấm bình phong, thế nhưng nếu như lúc này có người xông vào bên trong đại sảnh thì chắc chắn sẽ nhìn thấy. Nàng hoảng hốt, một tay nắm lấy lưng quần của mình, cầu xin nói:
- Nhị lang, buổi tối chàng muốn làm gì ta cũng chịu. Nhưng van chàng lúc này dừng lại, nếu không sẽ bị người khác chê cười.
Sở Hoan ôm chặt vòng eo của Tố Nương trong khi nàng dùng sức nắm lấy lưng quần, không cho Sở Hoan cởi xuống. Đột nhiên, một tiếng nói từ bên ngoài truyền tới.
- Tổng đốc đại nhân, ngài có ở đây không?
Sở Hoan vừa nghe được tiếng nói này liền nhẹ nhàng buông tay, gấu quần của Tố Nương lập tức hạ xuống. Tiểu thê tử đỏ mặt, cũng không dám quay đầu lại nhìn Sở Hoan, vội vàng thu dọn quần áo.
Sở Hoan ghét sát vào bên tai nàng, nói nhỏ:
- Vậy nàng chuẩn bị kỹ càng đi, buổi tối chờ ta tới ăn bánh bao.
Tố Nương không dám trả lời nhưng vẫn quay đầu lại liếc mắt nhìn. Lúc này, trán nàng đổ rất nhiều mồ hôi, gương mặt đỏ rực, hai tròng mắt mờ mịt. Thấy Sở Hoan cũng đang nhìn mình, nàng vội vàng rời đi.
Tố Nương vừa đi qua cửa hông thì Bàn Liễu cũng đã đi tới trước cửa đại sảnh. Vừa ghé mắt nhìn đã không thấy Sở Hoan đâu, liền quay đầu lại nói:
- Lão Vương, đại nhân giống như không ở nơi này.
Vương Hàm "Ồ" một tiếng thì Bàn Liễu đã nói tiếp:
- Hay là chúng ta tới những nơi khác tìm xem?
- Không cần tìm.
Sở Hoan đã chỉnh xong quần áo, bước ra từ sau tấm bình phong, cười nói:
- Vương Hàm, Bàn Liễu, các ngươi tìm ta sao? Vào đây nói chuyện đi.
Lúc này hai người Bàn Liễu mới tiến vào bên trong đại sảnh. Sau khi ngồi xuống, Bàn Liễu đã nói:
- Đại nhân, chúng ta đã đợi ở đây mười ngày, đã nghỉ ngơi rất thoải mái rồi, ngày mai sẽ tiếp tục khởi hành.
Sở Hoan nói:
- Ngày mai sẽ phải đi sao?
- Ngày mai phải đi.
Vương Hàm nói:
- Lúc trước thống chế đại nhân đã thông báo rằng nếu như đại nhân bận bịu thì chúng ta có thể ở lại ít ngày để giúp đỡ đại nhân. Nhưng nếu như không có chuyện gì thì không nên ở chỗ này quấy rối. Những ngày qua, chúng ta chỉ ở đây ăn uống, cũng không thể giúp đỡ được đại nhân. Bởi vậy cho nên ngày mai chúng ta sẽ trở về quan nội.
Sở Hoan suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta cũng không thể ngăn các ngươi phải đi về. Nhưng có một việc ta muốn thương lượng với các ngươi một chút.
Bàn Liễu đã tươi cười, nói:
- Cái gì mà thương lượng với không thương lượng. Tổng đốc đại nhân, ngươi vì lợi ích của địa phương, muốn điều gì xin cứ việc ra lệnh.
- Hai người các ngươi chính là tướng lĩnh cấm vệ quân Tổng đốc, cho nên hiểu rất rõ về cấm vệ quân.
Sở Hoan nói:
- Tây Quan cũng phải thành lập cấm vệ quân nhưng tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu. Tuy không thiếu binh nguyên nhưng lại thiếu tướng lĩnh hiểu rất rõ về cấm vệ quân.
Bàn Liễu và Vương Hàm nhìn nhau, Vương Hàm thăm dò hỏi:
- Ý của đại nhân là sao?
- Ta biết hoàn cảnh ở Tây Quan cũng không phải rất tốt, thậm chí là vô cùng ác liệt.
Sở Hoan than thở:
- Loạn phỉ hợp thành đàn, sự an nguy của dân chúng không thể được bảo đảm. Bình Tây Quân muốn trùng kiến Tây Quan thì trước hết phải khiến cho dân an lòng. Muốn vậy thì phải diệt cướp, muốn diệt cướp thì phải có cấm vệ quân, muốn thành lập cấm vệ quân thì phải có tướng lĩnh hiểu quân sự. Ban đầu thành lập quân đội không cần phải có dũng tướng có thể dẫn dắt quân đội xông pha chiến đấu nhưng cần phải có được vị tướng lĩnh am hiểu quân sự, quân chế. Hai người các ngươi đã ở trong quân đội nhiều năm, đều là lão binh. Không biết các ngươi có hoài mãi phát triển Tây Quan không?
- Tây Quan sao?
Bàn Liễu ngẩn người.
- Đại nhân, ý ngươi là để chúng ta ở lại Tây Quan sao?
Sở Hoan nói:
- Đương nhiên là vẫn cần sự đồng ý của các ngươi. Nhưng ta cảm thấy làm lính mà không có cơ hội giết địch thì rất khó có tiền đồ làm quang tông diệu tổ. Sau khi cấm vệ quân thành lập, với thế cục Tây Quan trước mắt thì các ngươi thật sự có nhiều cơ hội lập công. Các ngươi đến Tây Quan, dĩ nhiên là có đầy đủ cơ hội kiến công lập nghiệp, mà ta cũng sẽ không bạc đãi với các ngươi.
Sở Hoan lập tức cười nói:
- Nhưng để cho các ngươi có thể ở lại thì vẫn cần phải báo cho Vệ đại ca biết. Vì vậy cho nên ngày mai các ngươi vẫn nhập quan như thường, nhưng ta sẽ để các ngươi giao một bức giao cho Vệ đại ca. Nếu như hai người các ngươi đồng ý thì Vệ đại ca sẽ điều hai người các ngươi tới Tây Quan, giúp đỡ ta thành lập cấm vệ quân. Đương nhiên ta sẽ không cưỡng ép. Nếu như hai người các ngươi không muốn thì Vệ đại ca sẽ nghĩ cách điều cho ta người khác.
Vương Hàm cùng Bàn Liễu liếc mắt nhìn nhau, sau khi trầm ngâm một lát, Vương Hàm mới nói:
- Đại nhân cảm thấy hai người chúng ta có thể giúp được việc khó khăn này sao?
- Dĩ nhiên.
Sở Hoan gật đầu nói:
- Chúng ta đã quen biết lâu. Ta vẫn hết sức tin tưởng hai người các ngươi.
Vương Hàm suy tư một lúc.
Thật ra trong lòng Bàn Liễu hiểu rõ nếu như lúc này ở lại Vân Sơn thì đúng là vô cùng an ổn, nhưng muốn lên chức lại vô cùng khó khăn. Hai người đều qua tuổi bốn mươi, đều là người trung niên. Nếu ở lại phủ Vân Sơn, e rằng cũng không có tiền đồ gì rộng lớn.
Nếu như ở Tây Quan, tuy hoàn cảnh ác liệt nhưng đúng là trong hoàn cảnh ác liệt sẽ có nhiều cơ hội kiến công lập nghiệp. Thời loạn lạc sinh ra anh hùng, trong tình hình rối loạn có thể kiến công lập nghiệp. Nếu như thật sự có thể kiến công lập nghiệp ở Tây Quan thì dĩ nhiên có cơ hội lớn để quang tông diệu tổ.
- Nếu như đại nhân thật sự muốn dùng đến chúng tôi, tuy rằng Vương Hàm không có tài gì, nhưng nhất định sẽ dốc hết sức thực hiện.
Sau khi Vương Hàm trầm mặc một lát, nói:
- Chỉ cần Vệ thống chế cho đi, Vương Hàm đồng ý ở lại đây cống hiến vì đại nhân.
- Lão Vương đã đồng ý ở lại đây, vậy Bàn Liễu ta cũng không hàm hồ.
Bàn Liễu vội vàng nói:
- Lúc ở Vân Sơn, Vệ thống chế vốn điều hai người chúng ta đến bộ hạ đại nhân chờ sai phái. Đại nhân đã đồng ý thu dùng chúng ta, vậy dĩ nhiên chúng phải cống hiến hết sức.
- Được.
Sở Hoan mỉm cười.
- Như vậy các ngươi hãy để ngày mai lên đường đi. Ta sẽ phái Lang Oa Tử mang các ngươi cùng với mấy người nhập quan.
- Cùng chúng ta nhập quan sao?
- Hôm nay Lâm Lang phải xuất quan.
Sở Hoan nói:
- Ta phái Lang Oa Tử dẫn người tới đón. Nếu như có thời gian thì các ngươi tùy tùng Lang Oa Tử và bảo vệ Lâm Lang đến Sóc Tuyền.
Vương Hàm và Bàn Liễu hiểu ra, cùng "Vâng" một tiếng.
Bắc Vọng Lâu là quầy rượu lớn nhất Sóc Tuyền nhưng giá cả trong Bắc Vọng Lâu rất đắt, không phải ai cũng có thể tới được. Trên con đường này cũng có vài quán cơm nhỏ, làm ăn cũng rất tốt.
Đa số những quán cơm, quán rượu kinh doanh tại thành Sóc Tuyền đều là thương nhân từ nơi khác tới, đặc biệt là thương thân từ Bắc Sơn theo Cao Liêm cùng tiến vào Tây Quan. Sau khi đến Tây Quan, họ mua đất xây quán, phát triển cực nhanh.
Thương nhân bản địa Tây Quan thật sự là khó có thể khôi phục, không có cách nào phải bán cửa hàng đi. Bây giờ ở thành Sóc Tuyền, đa số thương nhân không phải là người bản điạ.
Ở ngay gần Bắc Vọng Lâu có một quán ăn nhỏ, bề ngoài thật ra không lớn nhưng bên trong vô cùng sạch sẽ.
Những người đứng ở ngoài cửa đón khách vô cùng nhiệt tình.
Sở Hoan mặc quần áo thường dân đi tới quán cơm nhỏ. Trên cửa tiệm cơm là tấm biển ghi ba chữ "Tây Phong Quán", phía dưới là tiểu nhị tươi cười niềm nở. Trong quán ăn là bảy, tám chiếc bàn, một nửa số đó đã có người ngồi. Sở Hoan đi tới chiếc bàn bên tường, ngồi xuống quan sát khắp một lượt. Một gã tiểu nhị chạy tới hỏi Sở Hoan muốn ăn gì, hắn liền gọi một bình rượu và hai cái bánh. Đợi gã tiểu nhị lui ra sau, ánh mắt Sở Hoan đã nhìn vào rèm cửa phía sau quán cơm.
Đó là cửa nhỏ đi về phía sau tiệm cơm, vải mành buông xuống. Bàn ghế hay rèm cửa trong quán ăn này đều rất mới. Hiển nhiên, quán cơm nhỏ này mới kinh doanh gần đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.