Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 8 - Chương 971: Quan thương một thể

Sa Mạc

05/02/2014

Quan phủ cùng thương nhân đi chung một chỗ, đơn giản đối với hai bên mà nói, chỉ có trói buộc chung một chỗ mới có thể khiến cho hai bên đạt được lợi ích lớn nhất. Thương nhân cần quan phủ hạ xuống một loạt chính sách có lợi cho họ, khiến họ thu được lợi ích lớn từ đó. Mà quan phủ muốn vững chắc, cũng phải do thân sĩ gia tộc địa phương chống đỡ, vô luận là phương diện kinh tế hay là uy vọng, thậm chí là quá trình áp dụng các loại mệnh lệnh, quan phủ địa phương đều cần thương nhân ra sức giúp đỡ.

Sở Hoan hiểu được đạo lý này.

Hắn hết sức rõ ràng, võ công của mình cao tới đâu, mưu trí có mạnh thế nào, nhưng nếu không có thân sĩ địa phương chống đỡ, căn bản không có biện pháp đặt chân.

Lệnh không thông là không được, bản lĩnh một người có lớn hơn nữa, không có thế lực khổng lồ chống đỡ, cũng chỉ giống như một cái đầu, lại không có thân thể và chân tay, căn bản không làm được bất cứ chuyện gì.

Tối nay bảy họ Tây Quan chủ động tới đây, Sở Hoan biết rõ họ muốn lấy lòng mình, trên thực tế lúc ở Bắc Vọng Lâu, Sở Hoan cũng đã cảm giác được một chút đầu mối khác thường.

Thực quyền hiện giờ nằm trong tay Đông Phương Tín cùng Đổng Thế Trân, Hội trưởng Thương hội Việt Châu không phải bất kỳ người nào trong bảy họ Tây Quan, mà là một thân sĩ tới từ Bắc Sơn, đây đã là chuyện rất khác thường. Sở Hoan rất rõ ràng, nếu như không có đám người Đông Phương Tín chống đỡ sau lưng, Cao Liêm tuyệt đối không thể trở thành Hội trưởng Thương hội Việt Châu.

Nghe nói không chỉ Cao Liêm, số lượng thương nhân tới từ Bắc Sơn cũng không ít, những người này hình thành một thế lực đến từ bên ngoài. Sở Hoan đã cảm giác được, thế lực đến từ bên ngoài này đã cấu kết với thế lực quan trường Đông Phương Tín.

Bảy họ Tây Quan, là thế lực bản thổ Tây Quan, trong lần rung chuyển này, phái Thiên Sơn của Chu Lăng Nhạc, được gọi là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, công kích mạnh mẽ quan lại Tây Lương một phen, thế lực quan trường Tây Quan gần như sụp đổ, từ trên xuống dưới trải qua một lần tẩy rửa, ngoại trừ thế lực quan trường Tây Quan này, một thế lực khác là thân sĩ địa phương do bảy họ Tây Quan dẫn đầu.

Thế lực quan trường cùng thế lực thân sĩ vốn hỗ trợ lẫn nhau, giúp nhau cùng tồn tại. Thế lực quan trường khẽ đảo, thân sĩ sẽ rơi vào hiểm nguy. Thế lực thân sĩ đến từ bên ngoài Cao Liêm này, tìm kiếm cơ hội tiến vào Tây Quan, đương nhiên đi chung một chỗ với thế lực quan trường đến từ bên ngoài là Đông Phương Tín, cấu kết với nhau làm chuyện xấu, tiến hành chèn ép thế lực thân sĩ bản thổ Tây Quan.

Thậm chí Sở Hoan đã cảm giác được, thân sĩ bản thổ Tây Quan tràn ngập vui mừng đối với việc mình đến. Không thể nghi ngờ, bảy họ Tây Quan đại biểu thế lực thân sĩ bản thổ Tây Quan, tài lực của họ từng nhiều như mây, thân sĩ hai Đạo khác không cách nào đối kháng, nhưng thân sĩ Tây Quan gặp phải trọng thương trí mạng trong chiến tranh, tài lực hiện giờ không cách nào so sánh với thân sĩ đến từ bên ngoài, nếu như không có quan phủ chống đỡ, con đường tiếp theo của bảy họ Tây Quan sẽ cực kỳ gian khổ, thậm chí rất có thể không lâu sau đó sẽ biến mất trong tập đoàn thân sĩ.

Bọn họ muốn tồn tại, nhất định phải có quan phủ chống đỡ, thế nhưng Đông Phương Tín cùng Đổng Thế Trân đại biểu thế lực quan trường lại coi họ là địch. Dưới tình huống này, Sở Hoan nhảy dù tới Tây Quan, trong mắt thân sĩ Tây Quan, không thể nghi ngờ là cây cỏ cứu mạng. Mặc dù bản thân Sở Hoan cũng thuộc về người bên ngoài, thế nhưng trước đây Sở Hoan từng trợ giúp thân sĩ Tây Quan, cho nên trong mắt thân sĩ Tây Quan, Sở Hoan trở thành người một nhà trong lòng họ, mà bọn họ quả thực cần người một nhà như vậy.

Đối với họ mà nói, Sở Hoan chính là hi vọng cuối cùng. Trái lại đối với Sở Hoan mà nói, sau khi tiến vào thành Sóc Tuyền, cũng đã bị tập đoàn quan thương của Đông Phương Tín và Cao Liêm bài xích, tập đoàn đến từ bên ngoài coi Sở Hoan là địch, dưới loại tình huống này, Sở Hoan cũng coi như đơn thương độc mã, hắn quả thực cũng cần tập đoàn thân sĩ bản thổ chống đỡ, cho nên vô luận bản thân Sở Hoan, hay là bảy họ Tây Quan đại biểu thân sĩ bản thổ, đều hiểu được lợi ích của mình, cũng hiểu được mình nhất định phải kết thành đồng minh với đối phương, cho nên tối nay bảy họ Tây Quan tới lấy lòng, hơn nửa mở rộng cửa lòng, bản thân thẳng thắn tỏ vẻ kết thành đồng minh.

Nước trà đã nguội, nhưng tất cả mọi người đều không động tới nước trà. Lúc trước Sở Hoan còn chưa rõ ràng tình thế Tây Bắc, nhưng hiện giờ nói chuyện một phen với bảy họ Tây Quan, trong đầu cũng dần rõ ràng.

- Lão thái gia, thật ra đến giờ ta còn chưa hiểu nhiều lắm, tại sao Cao Liêm lại trở thành Hội trưởng Thương hội chứ?

Sở Hoan lần nữa hỏi ra nghi vấn lúc trước:

- Đề cử Hội trưởng, cũng không phải quan phủ định đoạt, cần cộng đồng hội viện Thương hội đề cử. Vị trí Hội trưởng Thương hội Việt Châu, đương nhiên cần hội viên Thương hội Việt Châu các vị tán thành… !

Hắn liếc mắt nhìn gia chủ bốn gia tộc lớn đang ngồi trước mắt:

- Mấy người các vị, đương nhiên không phải không thể… !

Nói đến đây, Sở Hoan không hề nói tiếp, nhưng ý tứ rất rõ ràng, nếu đề cử Hội trưởng Thương hội Việt Châu, thương nhân lớn nhỏ bản thổ Việt Châu chắc chắn phải tham gia, để bốn gia tộc lớn các ngươi cầm đầu, mặc dù thân sĩ bản thổ hiện giờ suy bại, thế nhưng thế lực quan hệ vẫn còn, chỉ cần bốn gia tộc lớn phản đối, không có khả năng để cho một thân sĩ tới từ bên ngoài cưỡi lên đầu thương nhân bản thổ.

Lão thái gia vuốt râu thở dài nói:

- Thân sĩ tới từ Bắc Sơn, số lượng rất nhiều, trước đây họ nghĩ tới bỏ lương thực làm danh nghĩa thuê đất, chiếm đoạt đất đai của chúng ta. Sau này mưu đồ này không cách nào thực hiện được, họ liền thay đổi biện pháp, không hạ thủ với bảy họ Tây Quan chúng ta, mà đi hạ thủ những người khác… Địa chủ nhỏ ở Tây Quan cũng không phải ít, lúc trước những người này chạy nạn, không mang được đất đai đi, chỉ có thể mang theo khế đất… Đám người Cao Liêm này thừa cơ dùng giá tiền thấp mua rất nhiều đất đai… !

Tiền Bá Di cười khổ nói:

- Khi đó cơm ăn cũng thành vấn đề, có thể đổi đất đai thành lương thực, mặc dù không nỡ, nhưng cũng không có biện pháp, cho nên rất nhiều thân sĩ Bắc Sơn đều mua nhiều đất đai ở Việt Châu, còn trồng hoa màu, hiện giờ họ tự xưng là người Tây Quan, đất trong tay họ, cũng không cách nào cãi lại.

- Lúc tổ chức thương hội, chúng ta cũng đều đi.

Hồng Thắng Đào nói tiếp:

- Đó là chuyện không lâu trước, tổ chức thương hội, Đổng Thế Trân cùng Đông Phương Tín cũng tham gia, hơn nữa nói rằng vì bảo vệ thương hội tổ chức thuận lợi, binh mã vây hội quán… Liên tục đề cử mấy lần, hai lần đầu đều là Tô lão thái gia được chọn, đám người Cao Liêm liền hô hào bất công, Đông Phương Tín lại để giải tán hội nghị… Lúc đó hội nghị kéo dài một ngày một đêm, mọi người đều nhìn ra, nếu như không để Cao Liêm được chọn, ai cũng không thể thoát khỏi hội quán, cuối cùng… !



Nói tới đây, trong mắt lộ ra vài phần oán giận.

Sở Hoan hiểu được, Cao Liêm lên làm Hội trưởng, lại dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ như vậy.

Đúng lúc này, chợt nghe được giọng Tôn Tử Không ở bên ngoài truyền đến:

- Sư phụ, có người cầu kiến!

Sở Hoan cau mày nói:

- Người nào?

- Hắn tự xưng là người Hình Bộ Ti.

Tôn Tử Không nói:

- Nói là có việc gấp cầu kiến.

Sở Hoan suy nghĩ, nói:

- Gọi hắn vào đi.

Hắn đứng dậy nói:

- Các vị tiền bối ngồi tạm, ta đi xem một chút, lập tức trở lại.

Hắn ra cửa, tới ngoại viện, thấy Tôn Tử Không đang dẫn một người tới.

Người kia vừa thấy Sở Hoan, vội vàng tiến lên, chắp tay nói:

- Tổng đốc đại nhân, Ngải Chủ sự phái tiểu nhân tới đây bẩm báo đại nhân, giờ ngọ ba khắc ngày mai, sẽ xử trảm trọng phạm ở chợ đông, đến lúc đó kinh xin Tổng đốc đại nhân tới xem hành hình!

Sở Hoan mặt không biểu tình, chắp hai tay sau lưng hỏi:

- Ngải đại nhân các ngươi bận rộn nhiều việc sao? Tại sao hắn không tự tới bẩm báo?

- Ngày mai phải xử trảm trọng phạm, Chủ sự đại nhân an bài suốt đêm, chuyện rất nhiều, cho nên phái tiểu nhân tới.

Gã ngẩng đầu nhìn Sở Hoan một cái:

- Không biết ngài mai Tổng đốc đại nhân có tới trình diện?

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Nói cho Ngải Tông, chẳng những bản Đốc sẽ tới, những quan viên khác cũng phải tới xem hành hình!

- Tổng đốc đại nhân yên tâm, Tri Châu đại nhân cùng Đông Phương tướng quân và quan viên lớn nhỏ tất cả các nha môn đều sẽ trình diện.

Người kia lập tức nói:



- Ngải Chủ sự nói, xử trảm đều là tội phạm quan trọng của triều đình, hành hình trước mắt mọi người, cũng là vì giết một người răn trăm người!

- Hay cho giết một người răn trăm người.

Sở Hoan mặt không đổi sắc nói:

- Ngươi lui ra đi, trưa mai bản Đốc tới sẽ tới.

Chờ người kia lui ra, Sở Hoan trở lại sảnh, nói việc này cho mọi người. Phó Dụ Thịnh nắm tay nói:

- Đại nhân, Ngải Tông thật sự to gan, chuyện như vậy phải do hắn tự mình đến bẩm báo đại nhân, hắn lại phái một tên quan lại nhỏ tới, đây là cố tình làm nhục đại nhân… Hơn nữa mời đại nhân xem hành hình, đó là trong lòng còn có bất lương.

Sở Hoan cười đáp:

- Thật ra ta cũng muốn xem một chút, họ rốt cuộc muốn giở trò gì.

Hắn sờ lên cằm, như có suy nghĩ, khóe miệng lập tức nở nụ cười, nói:

- Chỉ sợ đến lúc đó họ sẽ hối hận mời bản Đốc tham gia hành hình.

Không tiếp tục bàn luận chuyện này, hắn nhìn Tô lão thái gia hỏi:

- Lão thái gia, Tây Quan xảy ra bệnh dịch, mọi người đều biết chứ?

Lão thái gia lập tức gật đầu nói:

- Đã biết được, tình hình đã rất xấu, nghe nói có không ít người chết vì bệnh dịch… Trong thành Sóc Tuyền, Đông Phương Tín phái người tuần tra chung quanh, chỉ cần gặp người thân thể thối rữa, cho dù có phải lây nhiễm bệnh dịch hay không, đều sẽ bắt giữ tới nơi trú đóng tạm thời dựng ba mươi dặm bên ngoài thành bắc, hơn nữa tất cả các cửa thành Sóc Tuyền đều phải xem xét chặt chẽ, phòng ngừa người nhiễm bệnh dịch vào thành… !

Sở Hoan cau mày nói:

- Đông Phương Tín bọn họ có nghĩ ra biện pháp đối phó bệnh dịch?

- Cũng không nghe nói bọn họ nghĩ ra biện pháp gì hay.

Lông mày lão thái gia nhíu chặt:

- Chỉ là nghe nói Đổng Thế Trân hạ lệnh tất cả phủ huyện Việt Châu tra người bị bệnh, tất cả các thôn huyện phủ đều tìm kiếm người bị bệnh dịch, một khi tìm được, lập tức nhốt vào nơi trú đóng tạm thời… !

Tiền Bá Di vội nói:

- Vừa rồi ta còn nghe nói, mỗi ngày nơi trú đóng tạm thời đều chết đi không ít người, sau khi chết bị thiêu ngay lập tức… !

Gã cau mày nói:

- Chẳng qua làm như vậy căn bản không làm nên chuyện gì, qua một ngày người bị lây bệnh dịch càng nhiều… Nếu quan phủ không nghĩ ra biện pháp khác, chỉ đưa người bệnh tìm được vào trong trại, đây là trị ngọn không trị gốc, không ngăn được bệnh dịch lan tràn… !

Lão thái gia thần sắc nghiêm nghị, nhìn Sở Hoan nói:

- Tổng đốc đại nhân, việc quan trọng không ở đâu khác, ngay ở bệnh dịch. Nếu như không thể ngăn được bệnh dịch lần này, chỉ sợ sẽ vô cùng bất lợi đối với đại nhân… !

Sở Hoan khẽ vuốt cằm, trong lòng hiểu được ý của Bạch lão thái gia, nhưng nghĩ tới, Bùi Tích bên kia đang nghiên cứu chế tạo phương thuốc, cũng không biết khi nào Bùi Tích có thể tới đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook