Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 3 - Chương 381: Quốc sắc

Sa Mạc

16/04/2013

Sở Hoan đi theo tiểu Công chúa vào cung điện, yêu cầu nói:

- Công chúa, ngươi và phu nhân luyện múa trước, ta còn có công vụ trong người, sẽ không ở đây quấy rầy hai người nữa.

Tiểu Công chúa lắc đầu nói:

- Phụ hoàng nói, phong ngươi làm Công Phó, để ngươi dạy võ công, bản Công chúa sẽ tôn kính ngươi một chút. Ngươi xem đến giữa trưa, đồ ăn của bản Công chúa tất nhiên ngon rồi, chờ chúng ta luyện múa xong, bản Công chúa thưởng ngươi một bữa cơm trưa.

Sở Hoan tức giận nói:

- Công chúa quả thật tôn kính ta!

Nhưng ngửi được mùi thơm trên người Lưu Ly phu nhân, nghĩ tới giữa trưa Lưu Ly phu nhân cũng dùng cơm ở chỗ này, cùng ăn một bữa cơm với mỹ nhân như vậy, cũng không tính là việc làm khó người ta.

Tiểu Công chúa thấy Sở Hoan cũng không có thần sắc cự tuyệt, nắm tay Lưu Ly phu nhân, hưng phấn nói:

- Phu nhân, chúng ta trước đi thay quần áo!

Nàng kéo Lưu Ly phu nhân rời đi, một cung nữ lại tới đây, dẫn Sở Hoan tới một căn nhà nghỉ tạm bên cạnh.

Dù sao Sở Hoan cũng là Công Phó, các cung nữ cũng không dám chậm trễ, tiểu Công chúa không hiểu đạo đãi khách, cung nữ lại biết được, nước trà thượng đẳng và dưa tươi điểm tâm đều đưa tới, lúc này vừa mới vào hè, phần lớn hoa quả phải chờ tới mùa thu, nhưng dưa này nhìn qua vô cùng tươi, cũng không biết trong cung dùng biện pháp gì để giữ tươi.

Sở Hoan cũng không khách khí, lúc trước hắn ác đấu một phen với mãnh hổ, quả thật tiêu hao thể lực không nhỏ, lúc này vừa uống trà, vừa ăn dưa, cũng rất thư thản.

Không bao lâu, chợt nghe một tiếng trống từ nơi không xa truyền đến, tiết tấu tiếng trống kia vô cùng tốt, đầu tiên Sở Hoan nhíu mày, lập tức hiểu được, chắc chắn tiểu Công chúa và Lưu Ly phu nhân đang luyện múa.

Trong lòng hắn quả thật hết sức tò mò.

Dung nhan quốc sắc của Lưu Ly phu nhân này hắn đã thấy qua, nhưng không biết nếu vị mỹ nhân quốc sắc này khiêu vũ, lại là bậc kinh diễm nào.

Ở đây không có người nói chuyện với hắn, hắn cũng hơi nhàm chán, đứng dậy, chắp hai tay sau lưng, vừa mới đi ra, cung nữ ngoài cửa đã nói:

- Công Phó đại nhân có gì phân phó?

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Không có phân phó gì, chỉ là đi chung quanh xem một chút!

Cung nữ vội đáp:

- Công Phó, Công chúa đã nói, trong Tĩnh Hoa Cung không cho nham nhân tùy ý đi lại… !

- Ta hỏi ngươi, ta là ai ?

Sở Hoan nhíu mày, xệ mặt xuống.

Cung nữ cúi đầu, không dám nói nữa.

Sở Hoan ho khan một tiếng, chắp hai tay sau lưng, men theo tiếng trống kia tìm tới, đi tới cạnh một cổng vòm, tiếng trống kia truyền tới từ sau cổng vòm.

Sở Hoan hơi thăm dò, đã thấy một đình viện nhỏ mở rộng sau cổng vòm, bên tường đình viện có gieo cây bồ đề tơ vàng, mà các góc lại làm đẹp bằng khu rừng nhỏ màu xanh, trong đình viện, có một ao nhỏ, nước ao trong suốt, thậm chí bên trong có lá sen trôi nổi, ở đất trống bên cạnh hồ, một đám cung nữ tụ tập, các cung nữ phân tán ở bên cạnh, hai cung nữ đang dùng ngọc thủ đánh vào trống, mà ở giữa sân, tiểu Công chúa đã biểu hiện kỹ thuật nhảy, Lưu Ly phu nhân đang chỉ điểm động tác ở bên cạnh.

Sở Hoan xa xa thấy Lưu Ly phu nhân, há miệng thở dốc, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lúc này Lưu Ly phu nhân đã cởi áo khoác màu xanh, thay một bộ đồ múa màu tím, phía dưới là quần hoa sen cực kỳ bó sát, thân trên lại là lụa mỏng màu tím, nhìn xem dịu dàng động lòng người, phong tư yểu điệu.

Quần hoa sen màu tím bó sát người kia, hoàn toàn bà ra cặp đùi thon dài nhưng không mất no đủ kia, lụa mỏng màu tím, áo ngực màu vàng trước ngực, bộ ngực sữa nhô lên, lúc nàng đi lại chỉ điểm bên cạnh tiểu Công chúa, dáng người uyển chuyển đến mức tận cùng kia của nàng khiến cho Sở Hoan xem rõ ràng.



Eo của nàng nhỏ bé yếu ớt như dương liễu, mông không lớn nhưng rất vểnh, bởi vì vòng eo nhỏ nhắn, tạo cho chiếc mông trở thành một vòng cung hoàn mỹ, bởi vì quần sen màu tím, đường cong nửa người dưới của nàng hoàn toàn bị bày ra, trong khi đi lại, vòng eo lắc nhẹ, mà chiếc mông hút ánh mắt người lại đong đưa theo vòng eo, hết sức mê người.

Ngực của nàng rất lớn, áo ngực màu vàng hở ra, giống như chiếc cổ trắng ngọc của thiên nga, quần áo màu tím làm nổi bật làn da trắng chói mắt.

Đường cong hoàn mỹ, thướt tha phập phồng, toàn thân tản ra sức hấp dẫn mê người của nữ nhân thành thục, nếu tướng mạo của nàng là kiệt tác tuyệt thế ông trời suy nghĩ điêu khắc ra, như vậy thân hình nàng chắc chắn do ông trời mất vô số tâm huyết đo đạc ra, tỉ lệ đường cong đã hoàn mỹ tới không hợp lẽ thường.

Bộ dạng dáng người là chết, nhưng phong tình kia lại sống, mỗi khi Lưu Ly phu nhân nhăn mày cười, lại có một loại quyến rũ tự nhiên phát ra, đó là một loại quyến rũ tự nhiên có thể khiến bất cứ nam nhân nào phạm tội, bộ dáng thùy mị cũng khiến nữ nhân ganh tị, trong lúc nhấc tay giơ chân, tao nhã đến tận cùng, cảm tính đến tận cùng.

Nếu Sở Hoan thấy Lưu Ly phu nhân ở trong hoa viên lúc trước lấy kinh diễm để hình dung, nhưu vậy Lưu Ly phu nhân đang dạy vũ đạo bây giờ đã không thể dùng từ gì để hình dung, dáng người trong khi múa, dường như trời đất đều ảm đạm thất sắc.

Sở Hoan cũng không phải kẻ háo sắc, nhưng cũng là thân máu thịt, lòng thích cái đẹp mọi người đều có, nhìn Lưu Ly phu nhân, ánh mắt không kìm nổi xẹt qua bộ ngực cao ngất, thắt lưng mảnh khảnh và cái mông nhô lên, cặp đùi thon dài được chiếc quần hoa sen màu tím bó buộc, nở nang rắn chắc, Sở Hoan cảm thấy yết hầu mình phát khô, thậm chí tim đập hơi gia tốc, trong lòng không kìm nổi nghĩ:

- Nữ nhân này rốt cuộc là phu nhân nhà ai?

Sở Hoan nghe không rõ Lưu Ly phu nhân nói gì, nhưng có thể nhìn thấy khuôn mặt đẹp thanh tú dịu dàng kia lúc nào cũng mang theo nụ cười mên gười, tiểu Công chúa ở bên người Lưu Ly phu nhân, dĩ nhiên nghe lời khác thường, theo tiếng trống có tiết tấu bên cạnh, thân thể tiểu Công chúa đang nhảy máu dựa theo chỉ điểm của Lưu Ly phu nhân.

Sở Hoan thật sự dốt đặc cán mai đối với vũ đạo, nhưng hắn lại có thể nhìn ra, kỹ thuật nhảy múa của tiểu Công chúa, độ khó cực cao, tư thế không phải người bình thường có thể biểu hiện ra, cần tính mềm dẻo rất mạnh.

Cung nữ bên cạnh cũng muốn bắt chước làm ra động tác như vậy, nhưng hiển nhiên không có độ mềm dẻo, tư thế bày ra cũng chẳng ra cái gì.

Sở Hoan chỉ nhìn chốc lát, chợt thấy Lưu Ly phu nhân lui vài bước, khẽ vươn tay với trống con bên cạnh, tiết tấu trống được đánh nhanh hơn. Tiểu Công chúa đứng bên cạnh ao, bắt đầu nhảy ra kỹ thuật ghi nhớ lúc trước, nhìn qua mỗi kỹ thuật nhảy đều tuyệt đẹp, chẳng qua lúc sau lại có vẻ không lưu loát, không có cảm giác trôi chảy.

Vẻ đẹp vũ đạo, ngay ở lưu loát, lưu loát sinh động giống như nước chảy mây bay.

Tiểu Công chúa chỉ luyện trong chốc lát, trên trán đã đổ ra mồ hôi, hơi ủ rũ, Lưu Ly phu nhân mỉm cười dịu dàng nói:

- Công chúa, ngài không cần nóng vội như vậy, mấy hôm nay, ngài đã có thể luyện tới trình độ như vậy, đã là rất giỏi, chỉ cần khổ công nhiều hơn, nhất định sẽ luyện tốt.

Tiểu Công chúa thu tư thế, nói:

- Lưu Ly phu nhân, nếu không ngươi lại diễn một lần cho ta, ta mới cẩn thận suy nghĩ một chút!

Lưu Ly phu nhân không cự tuyệt, tiến lên, tiểu Công chúa lui ra bên cạnh, khuôn mặt lộ ra vẻ hưng phấn, mà các cung nữ chung quanh cũng đều lộ ra vẻ hưng phấn, hiển nhiên đều thích xem Lưu Ly phu nhân khiêu vũ.

Thân thể Lưu Ly phu nhân mềm mại như đám mây tím, tiếng trông lên, cánh tay ngọc nâng lên giống như nước chảy, lộ ra nửa cổ tay trắng, chưa thấy rõ cổ tay trắng mảnh mai động lòng người kia, Lưu Ly phu nhân đã xoay người.

Điệu múa đẹp, lòng người rung động.

Trong khi Lưu Ly phu nhân múa, trời đất dường như có lẽ đã đọng lại, thân thể nàng giống như một đám mây tím trôi nổi ở nhân gian, giống như bông tuyết nhẹ bay, giống như cỏ cây bay múa, thân thể có lồi có lõm thướt tha phập phồng, trong kỹ thuật nhảy của nàng liền bày ra hoàn mỹ.

Hai mắt Sở Hoan không nháy, chỉ vì điệu múa của Lưu Ly phu nhân thật sự quá huyền bí, nàng gập người về phía sau, nửa thân thể mềm mại bên trên quay lại phía sau, một khắc này bộ ngực sữa nhô lên cao, đường cong tuyệt đẹp, đùi đẹp thon dài của nàng có thể tùy tiện gập lại, có thể nâng lên cao cao, hai chân hiện ra hình chữ nhất, một đạp đất, một chống trời, không có một chút gấp khúc.

Chân của nàng thật sự mềm dẻo có lực, bờ eo của nàng tinh tế không xương, mỗi động tác làm ra, cả người không có chỗ nào không quyến rũ say lòng người, chẳng những miệng nàng có thể nói chuyện, ánh mắt nàng, bộ ngực sữa của nàng, mông nàng, eo của nàng, cổ tay nàng, chân đẹp của nàng, tay ngọc dài nhỏ của nàng, dường như cũng đang nói chuyện.

Quyến rũ mà không tục, tươi đẹp mà không yêu mị, nàng tĩnh như đất, nàng động như thỏ chạy, kỹ thuật nhảy lưu loát sinh động nước chảy mây bay, hồn hiên tự nhiên, so với tiểu Công chúa trúc trắc lúc trước, kỹ thuật nhảy của Lưu Ly phu nhân được xưng tụng là Thiên La Vũ chân chính.

Thiên nhân hạ phàm, La Sát sinh quyến rũ!

Bộ ngực sữa nhô lên, săn chắc đầy đặn, kiều đồn hô lên, nổi cao rất tròn, Sở Hoan càng xem càng ngạc nhiên, đơn giản là động tác của Lưu Ly phu nhân, rõ ràng cho thấy nhu thuật, tuy rằng vũ cơ luyện múa thân thể thường mềm dẻo, nhưng mềm dẻo và nhu thuật hoàn toàn khác nhau, nhu thuật chính là người tu tập mềm dẻo đại thành, có thể làm ra động tác đám vũ cơ cũng không dám nghĩ.

Sở Hoan tin tưởng, chỉ sợ trong thiên hạ không có bất kỳ một vũ cơ nào có thể suy diễn điệu múa đẹp đến nước này, cũng không có khả năng bất kỳ một người học võ có thể thông qua điệu múa, biểu hiện ra sức hấp dẫn hoàn mỹ mỗi tấc da thịt toàn thân mình, phong tình say lòng người, thướt tha mê người, bày ra vô cùng nhuần nhuyễn theo điệu múa của Lưu Ly phu nhân, trong kỹ thuật nhảy, thậm chí ngẫu nhiên xuất hiện động tác chọc người tới cực điểm, động tác như vậy có thể khiến bất kỳ nam nhân nào rơi vào điên cuồng, khi Sở Hoan nhìn eo nhỏ Lưu Ly phu nhân vặn vẹo, kiều đồn kia cũng đong đưa mê người, không khỏi mặt đỏ tim đập, hô hấp rõ ràng dồn dập.

Một người học võ thực sự, lúc khiêu vũ, tất nhiên là toàn tâm đầu nhập, hoàn toàn thả lỏng, cho nên lúc Lưu Ly phu nhân khiêu vũ, cũng không trói buộc chút nào, mà biểu hiện ra đường cong thân thể nàng vô cùng nhuần nhuyễn, trong ao nước có bóng hình uyển chuyển của Lưu Ly phu nhân, chợt nhìn, bên ao một quốc sắc, trong ao một giai nhân, điệu múa lượn vòng, như mộng như ảo, mị hoặc chúng sinh.

Lúc Lưu Ly phu nhân dừng lại, hai má trắng mịn của nàng mang theo đỏ ửng động lòng người tới cực điểm, tiểu Công chúa và cung nữ trong nhất thời đều trợn tròn mắt, nói không ra lời.

Sở Hoan rốt cuộc tỉnh táo, hít sâu một hơi, không dám tiếp tục lưu lại nơi này, hắn chỉ sợ lưu lại nữa, sẽ không rời đi được, theo đường cũ trở về gian phòng, trong đầu vẫn là vũ đạo giống như thiên ma của Lưu Ly phu nhân.



Chính hắn cũng không biết ở trong phòng bao lâu, rốt cuộc có cung nữ tới cung kinh nói:

- Công Phó, Công chúa cho mời!

Sở Hoan biết là đi ăn cơm, chẳng qua trong lúc bất giác hắn đã ăn không ít dưa, bụng vẫn chưa đói, chỉ là đi ứng phó một chút, theo cung nữ tới điện bên, bên này đã đặt ba chiếc bàn, tiểu Công chúa và Lưu Ly phu nhân đã thay lại quần áo, Lưu Ly phu nhân vẫn khoác áo khoác màu xanh, cho dù dùng cơm cũng không cởi ra, nghĩ tới thường xuyên mặc nghiêm y phục, nếu không phải vừa rồi nhìn thấy ở đình viện, có lẽ Sở Hoan rất khó tưởng tượng thấy dáng người ma quỷ uyển chuyển như vậy.

Một chiếc bàn trống, Sở Hoan chắp tay với Lưu Ly phu nhân, cũng không khách khí, đi qua ngồi xuống, bên trên bày đầy món ngon, tiểu Công chúa cười hì hì nói với Sở Hoan:

- Công Phó, hôm nay bản Công chúa đã mệt mỏi, không thể học võ công, hôm nay chúng ta sẽ không luyện, được không?

Sở Hoan đáp:

- Công chúa muốn luyện lúc nào thì luyện lúc đó, ta chỉ phụ trách dạy thế nào thì dạy.

Khi nói chuyện, hắn liếc Lưu Ly phu nhân, Lưu Ly phu nhân cũng nhìn về bên này, ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, Lưu Ly phu nhân tựa như con thỏ chấn kinh, vội vàng cúi đầu, khuôn mặt lại đỏ ửng, dường như vị giai nhân xinh đẹp lại rất dễ thẹn thùng, Sở Hoan cũng hơi xấu hổ, thu hồi ánh mắt, trong lòng lại đột nhiên thầm nghĩ: “Nàng dạy Công chúa vũ đạo, ta dạy Công chúa võ nghệ, nói như vậy, chẳng lẽ sau này sẽ thường xuyên gặp mặt?”

Tiểu Công chúa còn nhỏ tinh ranh, nhìn trong mắt, đột nhiên đứng dậy, chắp hai tay sau lưng đi đến bên người Sở Hoan, vòng quanh Sở Hoan một vòng. Sở Hoan nhíu mày ho khan một tiếng, hỏi:

- Công chúa, trên người ta có cái gì?

Tiểu Công chúa cười hì hì, ghé sát bên tai Sở Hoan, thấp giọng nói:

- Công Phó, ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải trả lời thành thật!

- Cái gì?

Tiểu Công chúa nhìn thoáng qua, gần sát lỗ tai Sở Hoan, dùng âm thanh cực thấp nói:

- Có phải lúc nãy ngươi xem trộm chúng ta khiêu vũ rồi hay không?

Sở Hoan liếc tiểu Công chúa một cái, nói:

- Vấn đề này, bản Công Phó cự tuyệt trả lời.

- Tốt lắm, vấn đề này không trả lời, bản Công chúa lại hỏi ngươi một vấn đề.

Tiểu Công chúa cười tủm tỉm chuyển đôi mắt đen, vừa nhìn thấy là có ý định bất lương, thấp giọng hỏi:

- Công Phó, ngươi nói thật, có phải bây giờ ngươi muốn cường gian Lưu Ly phu nhân hay không?

Sở Hoan đang chậm rãi nâng chén uống rượu, vừa nghe như vậy, nhất thời không kìm nổi, chén rơi xuống phốc một tiếng võ ra, bộ dáng chật vật tới cực điểm. Lưu Ly phu nhân đầu tiên ngẩn ra, nhìn thấy bộ dáng chật vật của Sở Hoan, lại cúi đầu, ngọc thủ che miệng, hiển nhiên là mỉm cười.

Trong lòng Sở Hoan cảm thấy tiểu nha đầu này không thể nói lý, cũng không biết nàng học những lời này từ đâu, lần trước vu cáo hãm hại mình cường gian nàng, lần này lại vui đùa như thế, cũng may giọng nàng nhỏ, nếu như bị Lưu Ly phu nhân nghe được, vậy quả thực cảm thấy không thể ở lại trong này nữa, lo lắng tiểu nha đầu này còn muốn nói ra, đến lúc đó khiến mình và Lưu Ly phu nhân xấu hổ, vội vàng đứng dậy, cũng không để ý tới tiểu Công chúa cười mờ ám bên cạnh, chắp tay nói với Lưu Ly phu nhân:

- Phu nhân, ngài chậm rãi dùng bữa, tại hạ có công vụ trong người, cáo từ trước!

Hắn quay đầu hung hăng trừng mắt liếc tiểu Công chúa một cái, rời đi.

Tiểu Công chúa che miệng không ngừng cười khanh khách, mắt đẹp Lưu Ly phu nhân chuyển tới, ngạc nhiên nói:

- Công chúa, Sở Công Phó… dường như tức giận!

Tiểu Công chúa ghé sát tới, cười nói:

- Ta hỏi Công Phó, cùng nhau ăn cơm với mỹ nữ đẹp như phu nhân, có phải rất vui vẻ hay không, ai biết hắn liền tức giận, thật là nhỏ nhen.

Mặt Lưu Ly phu nhân nóng lên, cúi đầu, hai má tuyết trắng lại đỏ, lúc nàng đoan trang, dịu dàng động lòng người, ngượng ngùng lại kiều mỵ lan tràn, phong tình vạn chủng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook