Quyển 7 - Chương 855: Sự dịu dàng đáng chết
Sa Mạc
18/01/2014
Lâm Đại Nhi ngây ngốc, chẳng biết tại sao dù bên cạnh có đống lửa nhưng
sự lạnh lẽo từ gan bàn chân dâng lên, lúc trước nàng vốn không muốn nhìn thấy Sở Hoan nữa, nhưng lúc này nam nhân đáng giận kia biến mất, trong
thâm tâm nàng thậm chí có cảm giác mất mát.
Nàng nhìn đống lửa cháy, ngơ ngác sợ run.
Nhưng rất nhanh, nàng nghe thấy âm thanh cổ quái vang lên, tựa như là tiếng gõ. Nàng là nữ tử giang hồ, tính cảnh giác rất cao, lập tức dùng áo bào vải ôm sát người, ngẩng đầu lên nhìn, thấy giữa không trung lay động một bóng người, đó là Sở Hoan.
Đúng giờ khắc này, cảm giác mất mát trong lòng nàng chợt tan biến.
Nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt vẫn lạnh băng nhưng lại đang vô cùng hoang mang với cảm giác kỳ lạ này của mình.
Sở Hoan tựa như phát hiện động tĩnh ở dưới, từ trên cúi đầu xuống, thấy Lâm Đại Nhi đã tỉnh, liền cười nói:
- Tỉnh rồi à? Khá hơn chút nào chưa?
Giọng điệu dịu dàng, lọt vào tai Lâm Đại Nhi nghe vô cùng dễ chịu, nhưng nàng lại không nói lời nào, chỉ “ừ” một tiếng lạnh nhạt.
Sở Hoan thấy Lâm Đại Nhi không nói, cũng không cười, một tay hơi nâng lên, thanh chủy thủ vẫn nằm trên phiến đá.
Lâm Đại Nhi nhìn kỹ một chút, mới phát hiện Sở Hoan đang nắm lấy một sợi dây thừng.
Tấm lưới lúc trước khóa lấy Sở Hoan tuy cuối cùng đã bị hắn dùng Cực Lạc Đao cắt phá, nhưng dây thừng hai bên không bị đứt, hai bên tấm lưới này có một sợi dây thừng thô to, từ trên rũ xuống.
Lúc này Sở Hoan đang leo lên trên một sợi dây thừng, giống như một con khỉ, nhẹ nhàng bám đu trên sợi dây giữa không trung.
Lâm Đại Nhi dùng áo bông quấn lấy thân thể, nhíu mày nhìn Sở Hoan, hơn nửa ngày, nhìn thấy Sở Hoan dùng ống tay áo lau mồ hôi trán, nhịn không được hỏi:
- Ngươi đang làm cái gì vậy?
Sở Hoan cúi đầu xuống, quan sát Lâm Đại Nhi, cười nói:
- Chúng ta cũng không thể vây chết ở chỗ này, phải tìm cách đi ra ngoài. Ta từ khối đá trên này nhìn xuống xem có thể chọc mở ra khe hở hay không.
Lâm Đại Nhi cười lạnh nói:
- Ngươi muốn dựa vào thanh chủy thủ này để mở phiến đá này?
Cả người Sở Hoan chợt từ trên dây thừng trượt xuống, động tác linh hoạt, tới giữa chừng, thân thể giống như chim ưng đáp xuống. Sau khi hắn và Lâm Đại Nhi có “một trận đại chiến”, nghỉ ngơi một hồi, lúc này không những sức lực dồi dào, mà tinh thần còn vô cùng sảng khoái, tinh lực dồi dào.
Lâm Đại Nhi thấy hắn đáp xuống, liền cuốn chiếc áo chặt vào người.
Sở Hoan thấy động tác đó của nàng, cũng không nhích tới gần mà đi tới bên cạnh đống lửa ngồi xuống thêm hai cây củi vào đống lửa, để lửa cháy to thêm, lúc này mới nhìn về phía nàng, hỏi:
- Còn lạnh không?
Hắn đột nhiên hỏi một câu ân cần như vậy, ngữ khí ôn hòa làm Lâm Đại Nhi giật mình, lại thấy hắn nhìn mình mỉm cười, lập tức nghiêng đầu đi, lãnh đạm nói:
- Không cần ngươi quan tâm.
Trong sảnh mờ mịt, Lâm Đại Nhi biết rõ Lỗ Thiên Hữu đã đầu nhập quan phủ, lúc trước còn dẫn một đội quan binh tới Đinh Cốc Thạch Tràng, bán đứng người của mình. Điều này đã làm cho Lâm Đại Nhi vô cùng phẫn nộ, cũng đầy tự trách.
Là nàng kiên trì muốn cứu Lỗ Thiên Hữu, nhưng cuối cùng lại cứu ra một con sói. Nếu không phải chủ trương của nàng, Lỗ Thiên Hữu vẫn còn trong tay quan phủ, thì cũng sẽ không thể nào dẫn quan binh tìm được Đinh Cốc Thạch Tràng được.
Nàng cảm thấy các huynh đệ tỷ muội đều bởi vì mình mà chết uổng.
Trong thâm tâm nàng vô cùng bi phẫn lẫn tự trách. Bản thân nàng cực kỳ tín nhiệm Lỗ Thiên Hữu, nhưng không ngờ kẻ đó lại hèn hạ như thế, sự đả kích này cực kỳ trầm trọng đối với nàng.
Ngay lúc Lục Thế Huân đưa nàng vào trong phòng cấm, ý đồ cưỡng hiếp nàng, lúc đó nàng bi thương phẫn nộ, chỉ muốn tự vẫn mà chết.
Nhưng đúng vào thời điểm nàng suýt bị làm nhục, Sở Hoan đột nhiên xuất hiện, đánh chết Lục Thế Huân. Ngay khoảnh khắc này, ở sâu trong nội tâm nàng ít nhiều mặc nhiên đã nảy sinh tia cảm kích đối với Sở Hoan.
Nhưng những chuyện phát sinh tiếp đó, lại chính nàng cũng không thể tưởng tượng được, nam nhân này vậy mà cũng trúng độc, hơn nữa còn xảy ra “quan hệ” với mình, mặc dù sau đó là hành động đón nhận theo hắn, nhưng cuối cùng thì nàng cũng đã đánh mất đi trinh tiết quý giá của bản thân.
Lỗ Thiên Hữu phản bội, Thiên Môn đạo thất bại, Lục Thế Huân dâm tà, cuối cùng là mất trinh tiết, dù Lâm Đại Nhi bình thường kiên cường thế nào, thì cũng không thể chịu được đả kích liên tiếp này.
Nỗi đau khổ này, người ngoài không thể nào hiểu được.
Sau khi Lỗ Thiên Hữu ruồng bỏ, nàng luôn lẻ loi một mình. Trong nội tâm nàng tràn đầy tuyệt vọng, vừa rồi lại không thấy Sở Hoan đâu, trong tuyệt vọng tăng thêm sự lạnh lẽo thê lương.
Nên giờ phút này Sở Hoan lại dùng lời nói dịu dàng ôn hòa, dù tình cảm của nàng hết sức phức tạp đối với hắn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, vài câu nói ân cần của hắn, đã làm cho lòng đang lạnh băng của nàng ấm áp lên một chút. Nhưng là nàng đương nhiên sẽ không để cho Sở Hoan nhìn ra điểm này.
Sở Hoan đốt đống lửa cháy to thêm, lúc này mới nói:
- Ngươi bị nội thương, nhất định phải điều dưỡng thật tốt. Sau khi ra khỏi đây thì phải tìm đại phu kiểm tra thật kỹ. Ta sẽ tìm đại phu tốt nhất để chữa trị cho ngươi.
- Ta đã nói rồi, ân oán giữa ta và ngươi đã thanh toán xong, không còn liên quan gì nữa.
Lâm Đại Nhi xoay đầu lại, thần sắc lãnh đạm.
- Ngươi không cần như vậy.
Sở Hoan ngơ ngác một chút, cúi đầu xuống nhìn đống lửa, cũng không nói gì nữa. Một lát sau mới nói:
- Lúc ngươi ngủ, ta đã kiểm tra phòng, không thấy có cơ quan gì.
Lâm Đại Nhi nhìn lên trên, nhíu mày hỏi:
- Ngươi định dùng chủy thủ này để mở nóc nhà?
- Ta không làm được.
Sở Hoan thở dài:
- Phiến đá trên đó dày, vượt ra khỏi sự tưởng tượng của ta. Phía dưới dù có la to, người ở trên cũng sẽ không nghe thấy... !
Nói đến đây, nhìn thấy mặt Lâm Đại Nhi đỏ lên, lập tức hiểu ra. Lúc hai người hợp thể, Lâm Đại Nhi từng không kìm nén nổi đã rên rỉ thành tiếng, tiếng rên rỉ đó vẫn quanh quẩn bên tai hắn. Sở Hoan có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói tiếp:
- Ta muốn dùng dao găm mở ra một khe hở, chỉ cần có thể xuyên qua phiến đá đó, thì phía trên có thể nghe thấy thanh âm phía dưới đấy.
Lâm Đại Nhi nhìn phiến đá kia, lửa trong phòng rất mạnh, sáng như ban ngày, nên chiếu rọi nhìn rất rõ ràng, quả nhiên là thấy mặt trên của phiến đá đã bị Sở Hoan dùng dao găm chọc ra một lỗ thủng nhỏ.
Lỗ thủng kia không sâu, hiển nhiên là động thủ không lâu.
- Xuyên qua phiến đá đó, phải cần bao lâu?
Lâm Đại Nhi do dự một chút, rốt cục hỏi:
- Ngươi vừa rồi tựa hồ rất cố sức ...
Sở Hoan nói:
- Khối phiến đá này không phải là đá bình thường, mà vô cùng cứng rắn, muốn xuyên qua, không dễ đâu.
Hắn thuận tay kéo qua một cái túi da, đứng dậy đi tới chỗ Lâm Đại Nhi. Lâm Đại Nhi lập tức lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn gì?
Sở Hoan dừng bước lại, ném túi nước qua, cười khổ nói:
- Ngươi ra rất nhiều mồ hôi, phải bổ sung nước.
Lâm Đại Nhi nhìn túi nước, lập tức dùng ánh mắt đề phòng nhìn Sở Hoan. Sở Hoan nói:
- Nước trong đó tuyệt đối không vấn đề. Ta dùng nhân cách bảo đảm...
Lâm Đại Nhi khinh miệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nhân cách của ngươi? Chó săn triều đình còn có nhân cách ư?
Sở Hoan nhíu mày, há miệng, muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại thôi.
Lâm Đại Nhi nhíu mày nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, có chuyện thì thoải mái mà nói, sao cứ lề mề như vậy?
Nàng hành tẩu giang hồ, dù sao cũng khác với các nữ tử khác. Thấy Sở Hoan như vậy thì không kìm được mà nói vậy.
Sở Hoan ngồi xuống cạnh đống lửa, nói:
- Phải chăng ngươi rất thành kiến sâu sắc với triều đình?
- Thành kiến?
Lâm Đại Nhi cười lạnh nói:
- Ta hận không thể giết sạch đám tay sai triều đình vô sỉ hèn hạ ...các ngươi.
Sở Hoan nhìn Lâm Đại Nhi, thấy trên gương mặt đẹp của nàng hiện ra vẻ lạnh lẽo dữ dằn. Vừa nhắc tới triều đình, thì nàng đã đằng đằng sát khí rồi. Không biết có phải bởi vì chuyện Đinh Cốc Thạch Tràng mà nàng hận triều đình không. Hắn khẽ thở dài:
- Lâm cô nương, phải chăng ngươi cảm thấy bách quan triều đình đều là ngu ngốc giá áo túi cơm? Phải chăng ngươi cảm thấy bọn hắn đều đáng chết?
- Đó là đương nhiên... !
Lâm Đại Nhi căm hận nói, nhưng tựa hồ nghĩ đến cái gì, lông mày chau lại, cúi đầu, không nói nữa.
Trầm mặc một lát, mới thản nhiên nói:
- Ngươi bán mạng cho cẩu Hoàng đế, vốn cũng không phải là người tốt!
Sở Hoan cau mày nói:
- Lâm cô nương, thứ cho ta nói thẳng, ta làm việc cho triều đình, cũng không thấy có gì là không ổn. Ngược lại là ngươi...
Dừng một chút, lắc đầu, nói:
- Mà thôi!
- Ta như thế nào?
Lâm Đại Nhi dựng lông mày lên, lạnh lùng nói:
- Phải chăng muốn nói ta chẳng phân biệt được thị phi, làm loạn thiên hạ?
- Ngươi biết rõ là tốt rồi.
Sở Hoan nhàn nhạt ném đi một câu.
Lâm Đại Nhi lập tức tức giận, cởi cẩm bào ra, chỉ tay vào Sở Hoan, lạnh lùng nói:
- Họ Sở kia, đừng cho là ta giết không được ngươi, chó săn triều đình, kẻ nào cũng đáng giết.
Sở Hoan lườm nàng, tốt bụng nói:
- Lâm cô nương, ngươi....ngươi lộ rồi kìa...
Lâm Đại Nhi khẽ giật mình, cúi đầu xuống thấy bụng mình lộ ra chút da thịt tuyết trắng, vừa thẹn vừa giận, căm hận nói:
- Ngươi... Vô sỉ... !
Rồi cầm túi nước hung hãn ném tới Sở Hoan. Nhưng chẳng trúng hắn, mà hắn tiếp lấy, cười ha hả, uống một hớp lớn. Lâm Đại Nhi cắn cặp môi đỏ mọng, kéo cẩm bào qua, lại một lần nữa bọc lấy thân thể mềm mại của mình.
Sở Hoan buông túi nước, thần sắc nghiêm trang, nói với Lâm Đại Nhi:
- Lâm cô nương, nếu ngươi bất mãn triều đình, đối chọi với triều đình, thế thì cũng không sao. Nhưng ngươi lại đi theo Thiên Môn Đạo, vậy là không phân biệt phải trái rồi. Nhìn ngươi cũng không phải là kẻ hồ đồ, vì sao lại đi theo Thiên Môn Đạo chứ?
- Hả?
Lâm Đại Nhi lạnh lùng:
- Thiên Môn đạo thì sao? Cũng là muốn giết chết cẩu Hoàng đế kia!
- Ngươi đã đi theo Thiên Môn Đạo, đương nhiên biết rõ Chước tử lĩnh Tiềm long quật.
Thần sắc Sở Hoan cũng bắt đầu lạnh lùng:
- Chỗ đó phát sinh một vài thứ gì, chỉ sợ ngươi hiểu rõ hơn ta...Lâm cô nương, hẳn là trong mắt ngươi, bách tính kia cũng đáng chết hay sao?
Lâm Đại Nhi nhíu mày nói:
- Chước tử Lĩnh mà ngươi nói thì ta biết, nhưng Tiềm Long quật thì là chuyện gì? Ta chưa từng nghe nói đến.
Sở Hoan nghe vậy khẽ giật mình, thần sắc lạnh lùng liền dịu đi, nói:
- Nếu như ta là ngươi, sau khi ra ngoài, sẽ đến đó nhìn một lần, xem Thiên Môn đạo đối xử với bách tính như nào.
Chăm chú nhìn Lâm Đại Nhi, hắn chậm rãi nói:
- Lâm cô nương, nếu như ngươi bất mãn triều đình, đối địch triều đình, ta bội phục dũng khí của ngươi. Nhưng nếu như ngươi biết rõ những việc làm của Thiên Môn đạo mà vẫn còn muốn đi theo bọn họ, vậy thì ta thật sự thấy đau lòng thay cho sự lựa chọn của ngươi rồi!
Nàng nhìn đống lửa cháy, ngơ ngác sợ run.
Nhưng rất nhanh, nàng nghe thấy âm thanh cổ quái vang lên, tựa như là tiếng gõ. Nàng là nữ tử giang hồ, tính cảnh giác rất cao, lập tức dùng áo bào vải ôm sát người, ngẩng đầu lên nhìn, thấy giữa không trung lay động một bóng người, đó là Sở Hoan.
Đúng giờ khắc này, cảm giác mất mát trong lòng nàng chợt tan biến.
Nàng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt vẫn lạnh băng nhưng lại đang vô cùng hoang mang với cảm giác kỳ lạ này của mình.
Sở Hoan tựa như phát hiện động tĩnh ở dưới, từ trên cúi đầu xuống, thấy Lâm Đại Nhi đã tỉnh, liền cười nói:
- Tỉnh rồi à? Khá hơn chút nào chưa?
Giọng điệu dịu dàng, lọt vào tai Lâm Đại Nhi nghe vô cùng dễ chịu, nhưng nàng lại không nói lời nào, chỉ “ừ” một tiếng lạnh nhạt.
Sở Hoan thấy Lâm Đại Nhi không nói, cũng không cười, một tay hơi nâng lên, thanh chủy thủ vẫn nằm trên phiến đá.
Lâm Đại Nhi nhìn kỹ một chút, mới phát hiện Sở Hoan đang nắm lấy một sợi dây thừng.
Tấm lưới lúc trước khóa lấy Sở Hoan tuy cuối cùng đã bị hắn dùng Cực Lạc Đao cắt phá, nhưng dây thừng hai bên không bị đứt, hai bên tấm lưới này có một sợi dây thừng thô to, từ trên rũ xuống.
Lúc này Sở Hoan đang leo lên trên một sợi dây thừng, giống như một con khỉ, nhẹ nhàng bám đu trên sợi dây giữa không trung.
Lâm Đại Nhi dùng áo bông quấn lấy thân thể, nhíu mày nhìn Sở Hoan, hơn nửa ngày, nhìn thấy Sở Hoan dùng ống tay áo lau mồ hôi trán, nhịn không được hỏi:
- Ngươi đang làm cái gì vậy?
Sở Hoan cúi đầu xuống, quan sát Lâm Đại Nhi, cười nói:
- Chúng ta cũng không thể vây chết ở chỗ này, phải tìm cách đi ra ngoài. Ta từ khối đá trên này nhìn xuống xem có thể chọc mở ra khe hở hay không.
Lâm Đại Nhi cười lạnh nói:
- Ngươi muốn dựa vào thanh chủy thủ này để mở phiến đá này?
Cả người Sở Hoan chợt từ trên dây thừng trượt xuống, động tác linh hoạt, tới giữa chừng, thân thể giống như chim ưng đáp xuống. Sau khi hắn và Lâm Đại Nhi có “một trận đại chiến”, nghỉ ngơi một hồi, lúc này không những sức lực dồi dào, mà tinh thần còn vô cùng sảng khoái, tinh lực dồi dào.
Lâm Đại Nhi thấy hắn đáp xuống, liền cuốn chiếc áo chặt vào người.
Sở Hoan thấy động tác đó của nàng, cũng không nhích tới gần mà đi tới bên cạnh đống lửa ngồi xuống thêm hai cây củi vào đống lửa, để lửa cháy to thêm, lúc này mới nhìn về phía nàng, hỏi:
- Còn lạnh không?
Hắn đột nhiên hỏi một câu ân cần như vậy, ngữ khí ôn hòa làm Lâm Đại Nhi giật mình, lại thấy hắn nhìn mình mỉm cười, lập tức nghiêng đầu đi, lãnh đạm nói:
- Không cần ngươi quan tâm.
Trong sảnh mờ mịt, Lâm Đại Nhi biết rõ Lỗ Thiên Hữu đã đầu nhập quan phủ, lúc trước còn dẫn một đội quan binh tới Đinh Cốc Thạch Tràng, bán đứng người của mình. Điều này đã làm cho Lâm Đại Nhi vô cùng phẫn nộ, cũng đầy tự trách.
Là nàng kiên trì muốn cứu Lỗ Thiên Hữu, nhưng cuối cùng lại cứu ra một con sói. Nếu không phải chủ trương của nàng, Lỗ Thiên Hữu vẫn còn trong tay quan phủ, thì cũng sẽ không thể nào dẫn quan binh tìm được Đinh Cốc Thạch Tràng được.
Nàng cảm thấy các huynh đệ tỷ muội đều bởi vì mình mà chết uổng.
Trong thâm tâm nàng vô cùng bi phẫn lẫn tự trách. Bản thân nàng cực kỳ tín nhiệm Lỗ Thiên Hữu, nhưng không ngờ kẻ đó lại hèn hạ như thế, sự đả kích này cực kỳ trầm trọng đối với nàng.
Ngay lúc Lục Thế Huân đưa nàng vào trong phòng cấm, ý đồ cưỡng hiếp nàng, lúc đó nàng bi thương phẫn nộ, chỉ muốn tự vẫn mà chết.
Nhưng đúng vào thời điểm nàng suýt bị làm nhục, Sở Hoan đột nhiên xuất hiện, đánh chết Lục Thế Huân. Ngay khoảnh khắc này, ở sâu trong nội tâm nàng ít nhiều mặc nhiên đã nảy sinh tia cảm kích đối với Sở Hoan.
Nhưng những chuyện phát sinh tiếp đó, lại chính nàng cũng không thể tưởng tượng được, nam nhân này vậy mà cũng trúng độc, hơn nữa còn xảy ra “quan hệ” với mình, mặc dù sau đó là hành động đón nhận theo hắn, nhưng cuối cùng thì nàng cũng đã đánh mất đi trinh tiết quý giá của bản thân.
Lỗ Thiên Hữu phản bội, Thiên Môn đạo thất bại, Lục Thế Huân dâm tà, cuối cùng là mất trinh tiết, dù Lâm Đại Nhi bình thường kiên cường thế nào, thì cũng không thể chịu được đả kích liên tiếp này.
Nỗi đau khổ này, người ngoài không thể nào hiểu được.
Sau khi Lỗ Thiên Hữu ruồng bỏ, nàng luôn lẻ loi một mình. Trong nội tâm nàng tràn đầy tuyệt vọng, vừa rồi lại không thấy Sở Hoan đâu, trong tuyệt vọng tăng thêm sự lạnh lẽo thê lương.
Nên giờ phút này Sở Hoan lại dùng lời nói dịu dàng ôn hòa, dù tình cảm của nàng hết sức phức tạp đối với hắn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, vài câu nói ân cần của hắn, đã làm cho lòng đang lạnh băng của nàng ấm áp lên một chút. Nhưng là nàng đương nhiên sẽ không để cho Sở Hoan nhìn ra điểm này.
Sở Hoan đốt đống lửa cháy to thêm, lúc này mới nói:
- Ngươi bị nội thương, nhất định phải điều dưỡng thật tốt. Sau khi ra khỏi đây thì phải tìm đại phu kiểm tra thật kỹ. Ta sẽ tìm đại phu tốt nhất để chữa trị cho ngươi.
- Ta đã nói rồi, ân oán giữa ta và ngươi đã thanh toán xong, không còn liên quan gì nữa.
Lâm Đại Nhi xoay đầu lại, thần sắc lãnh đạm.
- Ngươi không cần như vậy.
Sở Hoan ngơ ngác một chút, cúi đầu xuống nhìn đống lửa, cũng không nói gì nữa. Một lát sau mới nói:
- Lúc ngươi ngủ, ta đã kiểm tra phòng, không thấy có cơ quan gì.
Lâm Đại Nhi nhìn lên trên, nhíu mày hỏi:
- Ngươi định dùng chủy thủ này để mở nóc nhà?
- Ta không làm được.
Sở Hoan thở dài:
- Phiến đá trên đó dày, vượt ra khỏi sự tưởng tượng của ta. Phía dưới dù có la to, người ở trên cũng sẽ không nghe thấy... !
Nói đến đây, nhìn thấy mặt Lâm Đại Nhi đỏ lên, lập tức hiểu ra. Lúc hai người hợp thể, Lâm Đại Nhi từng không kìm nén nổi đã rên rỉ thành tiếng, tiếng rên rỉ đó vẫn quanh quẩn bên tai hắn. Sở Hoan có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói tiếp:
- Ta muốn dùng dao găm mở ra một khe hở, chỉ cần có thể xuyên qua phiến đá đó, thì phía trên có thể nghe thấy thanh âm phía dưới đấy.
Lâm Đại Nhi nhìn phiến đá kia, lửa trong phòng rất mạnh, sáng như ban ngày, nên chiếu rọi nhìn rất rõ ràng, quả nhiên là thấy mặt trên của phiến đá đã bị Sở Hoan dùng dao găm chọc ra một lỗ thủng nhỏ.
Lỗ thủng kia không sâu, hiển nhiên là động thủ không lâu.
- Xuyên qua phiến đá đó, phải cần bao lâu?
Lâm Đại Nhi do dự một chút, rốt cục hỏi:
- Ngươi vừa rồi tựa hồ rất cố sức ...
Sở Hoan nói:
- Khối phiến đá này không phải là đá bình thường, mà vô cùng cứng rắn, muốn xuyên qua, không dễ đâu.
Hắn thuận tay kéo qua một cái túi da, đứng dậy đi tới chỗ Lâm Đại Nhi. Lâm Đại Nhi lập tức lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn gì?
Sở Hoan dừng bước lại, ném túi nước qua, cười khổ nói:
- Ngươi ra rất nhiều mồ hôi, phải bổ sung nước.
Lâm Đại Nhi nhìn túi nước, lập tức dùng ánh mắt đề phòng nhìn Sở Hoan. Sở Hoan nói:
- Nước trong đó tuyệt đối không vấn đề. Ta dùng nhân cách bảo đảm...
Lâm Đại Nhi khinh miệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nhân cách của ngươi? Chó săn triều đình còn có nhân cách ư?
Sở Hoan nhíu mày, há miệng, muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại thôi.
Lâm Đại Nhi nhíu mày nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, có chuyện thì thoải mái mà nói, sao cứ lề mề như vậy?
Nàng hành tẩu giang hồ, dù sao cũng khác với các nữ tử khác. Thấy Sở Hoan như vậy thì không kìm được mà nói vậy.
Sở Hoan ngồi xuống cạnh đống lửa, nói:
- Phải chăng ngươi rất thành kiến sâu sắc với triều đình?
- Thành kiến?
Lâm Đại Nhi cười lạnh nói:
- Ta hận không thể giết sạch đám tay sai triều đình vô sỉ hèn hạ ...các ngươi.
Sở Hoan nhìn Lâm Đại Nhi, thấy trên gương mặt đẹp của nàng hiện ra vẻ lạnh lẽo dữ dằn. Vừa nhắc tới triều đình, thì nàng đã đằng đằng sát khí rồi. Không biết có phải bởi vì chuyện Đinh Cốc Thạch Tràng mà nàng hận triều đình không. Hắn khẽ thở dài:
- Lâm cô nương, phải chăng ngươi cảm thấy bách quan triều đình đều là ngu ngốc giá áo túi cơm? Phải chăng ngươi cảm thấy bọn hắn đều đáng chết?
- Đó là đương nhiên... !
Lâm Đại Nhi căm hận nói, nhưng tựa hồ nghĩ đến cái gì, lông mày chau lại, cúi đầu, không nói nữa.
Trầm mặc một lát, mới thản nhiên nói:
- Ngươi bán mạng cho cẩu Hoàng đế, vốn cũng không phải là người tốt!
Sở Hoan cau mày nói:
- Lâm cô nương, thứ cho ta nói thẳng, ta làm việc cho triều đình, cũng không thấy có gì là không ổn. Ngược lại là ngươi...
Dừng một chút, lắc đầu, nói:
- Mà thôi!
- Ta như thế nào?
Lâm Đại Nhi dựng lông mày lên, lạnh lùng nói:
- Phải chăng muốn nói ta chẳng phân biệt được thị phi, làm loạn thiên hạ?
- Ngươi biết rõ là tốt rồi.
Sở Hoan nhàn nhạt ném đi một câu.
Lâm Đại Nhi lập tức tức giận, cởi cẩm bào ra, chỉ tay vào Sở Hoan, lạnh lùng nói:
- Họ Sở kia, đừng cho là ta giết không được ngươi, chó săn triều đình, kẻ nào cũng đáng giết.
Sở Hoan lườm nàng, tốt bụng nói:
- Lâm cô nương, ngươi....ngươi lộ rồi kìa...
Lâm Đại Nhi khẽ giật mình, cúi đầu xuống thấy bụng mình lộ ra chút da thịt tuyết trắng, vừa thẹn vừa giận, căm hận nói:
- Ngươi... Vô sỉ... !
Rồi cầm túi nước hung hãn ném tới Sở Hoan. Nhưng chẳng trúng hắn, mà hắn tiếp lấy, cười ha hả, uống một hớp lớn. Lâm Đại Nhi cắn cặp môi đỏ mọng, kéo cẩm bào qua, lại một lần nữa bọc lấy thân thể mềm mại của mình.
Sở Hoan buông túi nước, thần sắc nghiêm trang, nói với Lâm Đại Nhi:
- Lâm cô nương, nếu ngươi bất mãn triều đình, đối chọi với triều đình, thế thì cũng không sao. Nhưng ngươi lại đi theo Thiên Môn Đạo, vậy là không phân biệt phải trái rồi. Nhìn ngươi cũng không phải là kẻ hồ đồ, vì sao lại đi theo Thiên Môn Đạo chứ?
- Hả?
Lâm Đại Nhi lạnh lùng:
- Thiên Môn đạo thì sao? Cũng là muốn giết chết cẩu Hoàng đế kia!
- Ngươi đã đi theo Thiên Môn Đạo, đương nhiên biết rõ Chước tử lĩnh Tiềm long quật.
Thần sắc Sở Hoan cũng bắt đầu lạnh lùng:
- Chỗ đó phát sinh một vài thứ gì, chỉ sợ ngươi hiểu rõ hơn ta...Lâm cô nương, hẳn là trong mắt ngươi, bách tính kia cũng đáng chết hay sao?
Lâm Đại Nhi nhíu mày nói:
- Chước tử Lĩnh mà ngươi nói thì ta biết, nhưng Tiềm Long quật thì là chuyện gì? Ta chưa từng nghe nói đến.
Sở Hoan nghe vậy khẽ giật mình, thần sắc lạnh lùng liền dịu đi, nói:
- Nếu như ta là ngươi, sau khi ra ngoài, sẽ đến đó nhìn một lần, xem Thiên Môn đạo đối xử với bách tính như nào.
Chăm chú nhìn Lâm Đại Nhi, hắn chậm rãi nói:
- Lâm cô nương, nếu như ngươi bất mãn triều đình, đối địch triều đình, ta bội phục dũng khí của ngươi. Nhưng nếu như ngươi biết rõ những việc làm của Thiên Môn đạo mà vẫn còn muốn đi theo bọn họ, vậy thì ta thật sự thấy đau lòng thay cho sự lựa chọn của ngươi rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.