Quốc Sắc Sinh Kiêu

Quyển 2 - Chương 206: Sự kiện ly kỳ ở hậu hoa viên

Sa Mạc

24/03/2013

Sau khi Sở Hoan trở về Tô phủ, cũng đã là nửa đêm rồi, hắn đi vừa từ cửa lách quen thuộc, gã hầu gia thấy Sở Hoan nửa đêm nửa hôm trở về, có chút giật mình, rồi buộc ngựa vào cột, Sở Hoan mới hỏi:

- Bà chủ đã ngủ chưa vậy?

Hầu gia nói:

- Bà chủ vẫn ở chính đường, đang nói chuyện với Hàn đại tác sư.

Sở Hoan gật đầu rồi đi thẳng tới chính đường.

Quả thực lúc này Lâm Lang vẫn chưa ngủ, tửu vang đã bị hủy hoại, trong lần bình thẩm ngự tửu này Tô gia hoàn toàn rơi vào thế yếu rồi, cho dù là người lạc quan đi chăng nữa thì lúc này tâm trạng cũng khó mà lạc quan được.

Không có cách gì đoạt được danh hiệu ngự tửu, Hòa Thịnh Tuyền cũng đứng trước tình cảnh phải đóng cửa, cho dù có đóng cả thì cũng có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, ví dụ như những người làm của phường tửu phải an bài xử trí thế nào, ví dụ kiểm kê tài sản, ví dụ an bài hầm rượu...vân vân

Lúc Sở Hoan bước vào chính đường, ba người Lâm Lang vẫn đang thương lượng dàn xếp vấn đề người làm ở phường tửu, thấy nửa đêm nửa hôm này Sở Hoan đột nhiên quay về, đều cảm thấy kinh ngạc.

Lâm Lang đứng dậy hỏi:

- Sao muộn thế này mới về, chàng đi đâu vậy?

Sở Hoan mỉm cười, không vòng vo nói thẳng luôn:

- Chủ gia, ta muốn nàng xem một thứ ta chuẩn bị giúp nàng, nếu có thể, thì ta và nàng nói chuyện riêng.

Lâm Lang cảm thấy rất tò mò, Tô bá và Hàn Uyên cũng đều lộ vẻ nghi hoặc, hơi do dự chút, Lâm Lang hỏi:

- Chàng cần gì vậy?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Hòa Thịnh Tuyền chúng ta ngoài Trúc Thanh tửu còn bao nhiêu loại rượu khác nữa?

Hàn Uyên lập tức nói:

- Ngoài Trúc Thanh tửu ra, còn có hai mươi ba loại rượu khác, những nguyên liệu điều phối khác nhau, cho nên hương vị cũng có sự khác nhau, nhưng nếu không phải là người sành rượu thực sự, người bình thường cũng khó có thể nhận ra được.

- Hai mươi ba loại sao?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi:

- Hai mươi ba loại rượu, đêm nay có thể mang tất tới đây được không?

Lâm Lang thấy vẻ mặt Sở Hoan rất nghiêm túc, tiến lên trước rồi đến gần Sở Hoan vẻ nghi hoặc nói:

- Sở Hoan, chàng sao thế? đã nửa đêm thế này rồi, chàng cần nhiều loại rượu vậy làm gì chứ?

Ngừng lại một lát lại nói:

- Nếu chàng muốn uống rượu, trong phủ vẫn còn vài vò Trúc Thanh tửu, ta sẽ sai người đi lấy cho chàng. Đại tác sư từ thị trấn tới đây, đã vô cùng vất vả rồi, chàng uống vài ly với đại tác sư cũng được.

Sở Hoan nói:

- Chủ gia, đây là lúc này rồi, ta còn tâm trạng nào để uống rượu chứ.

Thấy trời cũng rất muộn rồi, nói tiếp:

- Sự việc không nên chậm trễ, chủ gia, nàng lập tức sai người đi chuẩn bị rượu ngay lúc này.

Lâm Lang cũng không thể hiểu Sở Hoan rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng thấy Sở Hoan rất nghiêm túc, cũng hiểu được rằng đây không phải là trò đùa nên nói:

- Trong phủ chỉ có năm sáu loại rượu, nhất thời không thể nào lấy được toàn bộ được. Trừ khi lúc này tới tửu trang lấy.

- Vậy phải tới tửu trang.

Sở Hoan nói:

- Có thể tìm được mấy loại cũng được, chỉ cần đó là rượu mà Hòa Thịnh Tuyền chúng ta cất là được.

Nghĩ tới cần một đống đồ, rồi lại nói:

- Thế này đi, nhưng thứ ta cần sẽ viết vào một tờ giấy, đêm nay phải có đủ mới được.

Lâm Lang vội sai người đi lấy giấy bút, hầu gia rất nhanh đã mang bút mực giấy tới, Sở Hoan cũng đã ngồi bên bài, cầm bút viết lên tờ giấy, ngoài những loại rượu, còn cần tất nhiều những thứ rất cổ quái nữa, ví dụ như cái phễu, bát rượu, ống trúc...

Tô bá và Hàn Uyên tiến tới xem, thấy Sở Hoan viết ra không dưới mưới thứ đều tỏ ra không hiểu gì cả.

Sau khi Sở Hoan liệt kê xong, đưa cho Lâm Lang hỏi:

- Chủ gia, những thứ này, thì bao lâu có thể mang tới đầy đủ?

Lâm Lang nhìn lướt qua, nói:



- Bây giờ ta sẽ sai người đi chuẩn bị, nhiều nhất là một canh giờ là có thể có đầy đủ rồi.

Trong đầu đầy vẻ nghi hoặc, lại hỏi:

- Sở Hoan, chàng nói với ta biết, chàng cần những thứ này làm gì vậy? Ngoài những thứ này, thì ta có thể giúp chàng được gì không?

Sở Hoan cười nói:

- Chỉ cần giúp ta chuẩn bị các thứ kia là được rồi.

Lại nói:

- Trên người ta có chút mồ hôi chua chua, đợi lát nữa chỉ sợ mũi không đươc thính nữa, bây giờ ta đi tắm một cái, chủ gia, không biết trong phủ còn có gì ăn không nhỉ, ta thấy đói đói.

Lâm Lang vừa thấy kỳ lạ vừa thấy buồn cười, Sở Hoan cứ hấp tấp như vậy, vẻ mặt lại nghiên túc, nàng biết rằng hắn không phải đang đùa cợt rồi dịu dàng nói:

- Chàng muốn ăn gì, ta sẽ đi lấy cho.

Sở Hoan quay đầu lại, chắp tay chào Hàn Uyên và đạ tác sư nói:

- Hàn bá, Tô bá, còn có một việc cần hai vị tiền bối giúp đỡ.

Hàn Uyên và Tô bá cũng có chút hiểu biết về Sở Hoan, biết rằng người này làm việc đều sẽ có những thứ ngoài dự đoán, đều nói:

- Ngươi nói đi, cần chúng ta giúp gì nào, cứ nói ra.

Sở Hoan nói:

- Sở Hoan muốn hia vị đêm nay ngủ thật ngon lành, ngủ được bao lâu thì cứ ngủ thoải mái, nhất định phải dưỡng thần sắc thật tốt, ngày mai còn có việc trọng đại cần sự hổ trợ của hai vị tiền bối.

Hàn Uyên và Tô bá nhìn nhau, càng thêm nghi hoặc hơn, Lâm Lang cũng đa tiến lên nói:

- Đại tác sư, người từ thị trấn tới đây, đi cả ngày trời rồi, đến bây giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi, Sở Hoan đã nói như vậy rồi, ắt phải có ý của chàng. Tô bá, bá dẫn theo đại tác sư đi nghỉ ngơi đi, cứ làm theo Sở Hoan nói ý.

Rồi lại gọi hầu gia tới, chuẩn bị nước ấm cho Sở Hoan tắm, rồi lại tiếp túp sai hầu gia đi suốt đêm tới mấy tửu trang của Tô gia để tìm rượu về, làm thế nào càng nhanh mang về đầy đủ những thứ đó càng tốt.

Lần này Sở Hoan tắm rửa rất lâu, kỳ cọ khắp tất cả những chỗ trên cơ thể cho thật sạch sẽ, Lâm Lang cũng đã chuẩn bị cho hắn một bộ quần áo sạch sẽ rồi, hắn thay quần áo, buộc tóc xong, nhìn vẻ rất tuấn tú và đàn ông.

Tắm xong đi ra, Tô bá và Hàn Uyên quả nhiên cũng đã rời khỏi, có mỗi mình Lâm Lang ở đó đợi Sở Hoan, thấy Sở Hoan vừa chải tóc và nhìn trước nhìn sau không có ai, rồi cầm lược chải cho hắn, động tác rất dịu dàng, Sở Hoan cảm thấy trong lòng rất ấm áp, quyết giúp Lâm Lang qua ải khó khăn này.

- Sở Hoan, chàng nói xem, chàng muốn làm gì vậy?

Đôi mắt xinh đẹp mê hồn của Lâm Lang nhìn Sở Hoan, dịu dàng nói:

- Chẳng nhẽ tới lúc này chàng cũng không nói ra sao?

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Nàng quả thật muốn biết sao?

Lâm Lang ừ một tiếng, đêm nay Sở Hoan đi ra ngoài nàng biết rằng hắn đi làm việc nhưng không thể nào đoán ra được rốt cuộc hắn làm cái gì.

Sở Hoan nhìn tứ phía, không thấy có người lạ nhẹ nhàng nói:

- Nàng muốn biết thì... thì hôn ta một cái!

Lâm Lang ngẩn người ra, rồi mặt mày đỏ ửng lên, oán trách nói:

- Chàng... chàng đúng là xấu xa!

Nàng cũng là một thiếu phụ rồi, nhưng vẫn rất thẹn thùng.

Sở Hoan chớp chớp mắt, hạ giọng nói:

- Không muốn biết sao?

- Chàng...!

Vẻ mặt Lâm Lang đỏ bừng, cắn môi hồng, nhìn trước nhìn sau, nơi này không phải là khuê phòng, nên nàng vẫn không thể thoải mái được, xác định không có ai, mới nhẹ nhàng nói:

- Chàng nhắm mắt lại...!

Sở Hoan mỉm cười, nhắm mắt lại, Lâm Lang do dự một lát cuối cùng cũng đi tới gần, tim đập loạn lên, đôi môi đỏ hồng chạm vào mặt Sở Hoan, Lâm Lang cũng thấy căng thẳng nhắm nghiền mắt lại.

Nàng chỉ càm thấy sau khi hôn lên, liền chạm phải chỗ rất ấm áp, cảm thấy có gì không phải, rồi thấy eo mình bị ôm lấy, rồi người nàng đã bị Sở Hoan ôm chầm lấy, hơn nữa chiếc môi củng mình còn đặt lên môi của Sở Hoan nữa, nàng vừa thẹn vừa lo lắng, vội vàng đẩy ra, đưa tay vỗ nhẹ lên ngực ngượng ngùng nói:

- Chàng đúng là không đứng đắn, thế này bị người khác bắt gặp, ta... ta còn mặt mũi gì nữa...

Tuy nói như vậy, nhưng tim thì đập loạn cả lên, cũng có cảm giác kích thích.

Sở Hoan tóm lấy cánh tay bé nhỏ của nàng, nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, rồi dịu dàng nói:



- Lâm Lang, ta đã hứa với nàng, sẽ bảo vệ cho nàng, nam tử hán đại trượng phu, nói được thì sẽ làm được, không để nàng phải chịu thiệt thòi đâu. Cho dù phía trước có là núi non hiểm trở, hay là biễn động bão bùng thì ta sẽ cùng tiếp bước bên nàng...

Trong lòng Lâm Lang rất cảm động, nhìn chăm chú Sở Hoan, dịu dàng nói:

- Ta biết chàng sẽ đối tốt với ta mà...

Đúng lúc này, bỗng nghe thấy một tiếng bước chân bên ngoài vang lên, Lâm Lang vội vàng rút tay lại đi ra ngoài cửa thì thấy hầu gia đã ôm một đống vật gì tới, thấy Lâm Lang liền nói:

- Tiểu thư, đấu thước, ống trúc, những thứ này đều chuẩn bị đủ hết rồi.

Sở Hoan tiến tới nói:

- Tiểu lục tử, ngươi cũng đi tắm rửa cái đi, đêm nay còn giúp ta chút việc.

Tên hầu gia hứng phấn nói:

- Dạ!

Lâm Lang không kìm nổi nói:

- Sở Hoan, chàng... chàng vẫn chưa nói cho ta biết là chàng muốn làm gì?

Sở Hoan tiến sát lại, cười ha hả thấp giọng nói:

- Ngày mai là biết rồi.

Lâm Lang vừa tức vừa lo lắng, lần này bị hố rồi, lúc này Tiểu lục tử vẫn ở bên cạnh, không tiện nói gì chỉ lườm hắn một cái.

- Đúng rồi, chủ gia, chiếc phòng ở hậu hoa viên cho ta mượn dùng nhé.

Sở Hoan cười ha hả nói:

- Nhưng khi ta chưa đi ra, không ai được đi vào đó, nếu không sẽ làm hỏng đại sự đó.

Lâm Lang tức vì hắn không nói bí mật cho mình, chừng mắt lên một cái nói:

- Chàng nghĩ ai cũng thích qua đấy xem chàng lắm ý.

Lập tức cẩm thấy trong giọng nói không còn chút gì giận dữ nữa, rồi mỉm cười nói với Tiểu lục tử:

- Tiểu lục tử, ngươi theo Sở Hoan, nghe xem chàng dặn dò gì.

Tiểu lục tử đồng ý, Sở Hoan cũng không trì hoãn nữa, sau khi được Lâm Lang và Tiểu lục tử đồng ý, rồi đi tới một căn phòng ở hậu hoa viên, Sở Hoan nghĩ ra điều gì đó, rồi khẽ nói với Lâm Lang:

- Lâm Lang, Lương Phường Chủ có thể sẽ tới đây, nếu ông ấy tới đây, nhất định không được đuổi ông ấy đi, nàng phải tiếp đãi tốt với ông ấy, để ông ấy đợi ta nhé!

Lâm Lang nhíu mày nói:

- Ông ấy còn đến được sao? Mà ông ấy tới đây làm gì chứ?

Sở Hoan nhẹ nhàng nói:

- Nàng đồng ý với lời ta nói là được.

Thấy Sở Hoan có vẻ nghiêm túc, Lâm Lang cũng gật đầu nói:

- Ta nhớ rồi. Đúng rồi, chàng ở đó bao lâu vậy?

Sở Hoan lắc đầu, cười khắc khổ nói:

- Ta cũng không biết nữa, chỉ có thể cầu trời Phật càng nhanh càng tốt thôi.

Lại nói:

- Bây giờ ta vào đó chuẩn bị, những thứ ta liệt kê ra khi bọn họ về thì mang hết tới đây cho ta là được.

Lâm Lang gật đầu, tỏ ra rất mơ hồ rồi rời khỏi.

Sở Hoan dẫn theo Tiểu lục tử tiến vào trong phòng, bắt đầu bố trí, không lâu sau, tất cả những thứ mà Sở Hoan liệt kê ra đều chất đầu ngoài cửa, trong chốc lát, trước cửa đã bày mấy chục vò rượu rồi.

Sau khi rượu được đưa tới, theo sự chỉ đạo của Sở Hoan, tất cả mọi người lập tức rời khỏi đây, không ai được phép lưu lại, chỉ có Tiểu lục tử ở bên cạnh trợ thủ cho hắn.

Hòa Thịnh Tuyền của Tô gia sản xuất được hơn hai chục loại rượu, có rượu màu, rượu trắng, trong đó nguyên liệu đều khác nhau.

Cả đêm nay tất nhiên là Lâm Lang không ngủ được rồi, a hoàn bên cạnh đã vài lần tới khuyên nhủ nàng, nhưng nàng đều không nghe, nên mấy nha hoàn chỉ còn cách thức cùng tiểu thư của mình mà thôi.

Trong lúc chờ đợi này, Lâm Lang cứ vẽ vời để đốt thời gian, rồi cứ thi thoảng lại đi ra ngoài hậu hoa viên để đứng đằng xa xa nhìn về văn phòng nơi Sở Hoan ở đó, không dám tới gấn sợ làm phiền Sở Hoan.

Căn phòng đó cả đêm đều sáng đèn, không biết Sở Hoan ở trong đó làm cái gì nữa, chỉ thi thoảng thấy Tiểu lục tử đi ra đi vào, rồi ôm những bình rượu vào, rồi lại ôm bình rượu ra.

Cũng may Lâm Lang là người thông minh, lúc này cũng đã lơ mơ đoán ra Sở Hoan đang làm gì trong đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook